Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Hoa Thủy Tiên


Tác giả: Eunice Lam - Lâm Yến Ny - 林燕妮 @ nextb@nextmedia.com
Source: “Next Weekly壹週刊” Magazine; Column entitled “The past events were like real 往事如真”, Issue #874, December 2006
English Translation: Daydreamer (12/2006)
Viet translation: Mai, edit: beforsure
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::


Tôi thích miêu tả về Leslie Cheung như thế này: anh là một người yêu bản thân, nhưng cũng không biết làm sao tự bảo vệ mình, anh cũng không bao giờ muốn tổn thương ai. Đã ở trong ngành giải trí bao nhiêu năm như vậy, nhưng anh vẫn rất thuần túy.

Là một diễn viên, làm sao anh không biết giả vờ? Thế nhưng anh không thích làm như thế.

Anh ấy dễ bị tổn thương. Tôi sống ở Po Shan Road 8 năm và nhiều người đã đến nhà tôi. Tôi hỏi Leslie: „Sao cậu chưa đến nhà tôi bao giờ nhỉ?“ Anh ấy trả lời bằng tiếng Anh: „I haven’t been invited.“ (Tôi không được mời) Tôi thực sự vô ý. Quen biết anh lâu thế, nhưng tôi lại quên mời anh đến nhà chơi. Anh đã để tâm.

Anh ấy rất thận trọng đến mọi người. Những việc nhỏ xíu như “cậu không mời tôi, thì tôi không đến”. Giống như thời điểm Leslie chưa nổi tiếng, trong khi ca sĩ nhận giải thưởng được chúc tụng, anh chỉ đơn thuần ngồi ở một góc tối, không gây một tiếng động hay kêu ca. Anh không muốn làm phiền người khác.

Năm đó, thực ra anh ấy phải nhận được giải thưởng; “Wind continues to blow” (Gió tiếp tục thổi) là một ca khúc hay. Sau đấy chúng tôi phát hiện Leslie ngậm ngùi lau nước mắt, và chúng tôi động viên anh: “Năm sau cậu nhất định sẽ nổi tiếng”. Và điều đó đã trở thành sự thật, năm sau đó, anh ấy trở nên rất nổi và cứ thể càng nổi tiếng hơn. Anh và Alan Đàm Vĩnh Lân cùng rất nổi tiếng. Điều này kéo dài hơn 7 năm.

Lúc bắt đầu, khi Leslie hát, anh ấy có vấn đề với việc “chơi chữ kiểu song ngữ “, ví dụ anh ấy chỉ hát nửa chữ, nửa còn lại thì không nghe thấy, và anh hát không được rõ để người ta nghe được. Sau khi người ta nhắc nhở anh điều ấy, vần đề này đã được cải thiện.

Giọng của Leslie không phải một giọng ca hoàn hảo, nhưng điều này không quan trọng. Điều quan trọng là “Wing Hon” (Giọng của Vinh) khác với những người khác. Khi bạn nghe những ca khúc của anh, bạn dễ dàng nhận ra đó là giọng hát của Leslie. Nó chứa đựng một chất vị. Lạ thay, anh ấy lớn lên ở Hong Kong, nhưng giọng Quảng Đông của anh lại có một trọng âm quý phái gốc Guangzhou Xi Guan.

Anh ấy có năng khiếu trong ngôn ngữ và giỏi cả hai thứ tiếng Anh và tiếng Quan Thoại. Một lần, tôi nói “Dai Wan 大腕“ và dùng ngữ điệu thứ ba cho chữ “Wan”, Leslie lập tức nói với tôi rằng tôi nên dùng ngữ điệu thứ nhất để phát âm.

Nét thẳng thắn của anh thật đáng yêu. Một lần, tôi dùng trà với anh tại khách sạn Peninsula. Tôi hút thuốc lá. Anh thì nói: “Tôi có thể hỏi chị đừng hút thuốc trước tư cách một người đại sứ về chống hút thuốc không? Chính phủ đã mời tôi làm đại sứ chống hút thuốc .” Tôi trả lời: “Không”. Điều đó làm anh ấy lặng người , thế nên anh đành phải để tôi tiếp tục hút thuốc.

Tôi được một tờ báo tuần san phân việc phỏng vấn Leslie, chúng tôi nói chuyện rất lâu và đột nhiên anh ấy nói: “Tôi phải đi 10 phút” Tôi hỏi lại anh: “Chuyện gì xảy ra?” Anh ấy nói nhẹ nhàng: “Đi đại tiện”.

Một lần trong buổi sinh nhật của tôi được em trai tôi tổ chức, Leslie tặng tôi một chiếc đồng hồ. Anh nói “As promised (‘như đã hứa’ bằng tiếng Anh)”. Tôi đã quên bẵng đi điều ấy. Có một ngày Leslie đeo một chiếc đồng hồ của hãng đó, tôi nhìn thấy và nói với Leslie là nó thật khả ái, và anh đã để điều đó trong lòng.

Đêm đó, Lau Tat Chi đã đến mặc dù không được mời. Điều đó cũng chẳng có vấn đề gì vì anh ấy cũng là bạn. Lau muốn được chụp ảnh với Leslie và Leslie đã không từ chối. Đêm đó Leslie tự động nói chuyện và cười đùa với những người khách khiến mọi người rất vui vẻ.

Về sau Leslie nói với tôi: “Khi tôi nhìn thấy Lau Tat Chi đến, tôi gần như muốn chuồn rồi. Anh ta “dẫm lên tôi” vì mặc trang phục cũ rich của Jean-Paul Gaulthier tại concert của tôi. Nếu không phải vì chị thì tôi không chụp ảnh với anh ta!”

Tôi đã mắng Lau Tat Chi trong một bài viết mà tôi viết cho một tờ báo trước đây đã lâu. Leslie không hỏi tôi phải làm thế, chỉ là tôi muốn làm một hành động anh hùng khi nói lên sự bất đồng với việc không công bằng như thế. Tôi sẽ bình luận về vấn đề đó dù tôi có hay không biết người đó. Bên cạnh đó, quan niệm và kiến thức của tôi về thời trang hơn nhiều người.

Nếu có việc bình chọn nữ nhà báo được yêu thích nhất, tôi chắc chắn không muốn là người đó. Không có quan hệ quần chúng, không có đánh bóng tên tuổi, không có kết giao thân cận, làm sao tôi có thể là người giật giải? Không phải là tôi không biết chơi cuộc chơi đó như thế nào, chỉ là cuộc đời ngắn ngủi và tôi không có thời gian để nói dối. Và bởi vì điều đó, tôi yêu mến Leslie.

Trước khi anh ấy di dân, anh muốn chuyển đến một ngôi nhà khác. Tôi đã thấy một chỗ tốt với một không gian 360 độ nhìn ra biển, nhưng nó quá đắt. Tôi đưa Leslie đến đó để xem. Sau khi anh ấy đi xem xung quanh, anh nói với tôi “Chị đã nghĩ về tôi quá cao rồi”, ý như anh ấy không thể mua nổi. Leslie không phê bình cái này hay cái nọ để cho bạn cảm thấy là anh ấy có thể mua căn nhà nhưng chỉ bởi vì chỗ đó không đủ tốt.

Vào thời điểm ấy, Leslie sống ở Repulse Bay. Anh đưa chúng tôi đến phòng ngủ và nói mơ mộng “Mỗi đêm trước khi đi ngủ, tôi nghe một số bản nhạc này của mình”. Anh ấy bật cho chúng tôi nghe và hỏi “Rất sexy phải ko? Đúng vậy chứ?”

Năm 1986, phim “A better Tomorrow” được công chiếu giờ nửa đêm. Lúc đó, những rạp phim rất to lớn. Chúng tôi thường ngồi ở những hàng trên balcon, còn khán giả nói chung ngồi ở hàng dưới đất. Những buổi chiếu vào nửa đêm là cách tốt nhất để thử cảm nhận của khán giả.

Địch Long đóng vai anh lớn của Leslie. Dù nhân vật đó là một tên xã hội đen, nhưng lại hạnh phúc khi em trai mình là một nhân viên cảnh sát. Hai anh em ở hai phe đối đầu. Châu Nhuận Phát, một nhân vật khác trong phim đóng vai cùng phe với Địch Long.

Leslie ngồi cạnh tôi và nói “Chết thật, khán giả yêu thích Châu quá nhưng tôi lại là anh cảnh sát bắt Châu Nhuận Phát và anh trai mình, không ai sẽ thích đâu”.

Nhưng mỗi khi anh ấy thấy mình xuất hiện trên màn hình, Leslie lại vỗ tay phấn khởi. Tôi hỏi Leslie “Sao cậu cứ vỗ tay mỗi lần thấy mình trên màn hình thế?”
Anh ngây thơ nói “ Nếu không phải tôi vỗ tay trước, thì ai sẽ làm? Tôi phải hướng họ để họ làm theo chứ”. Thật như thế, khi khán giả nghe thấy tiếng vỗ tay ở trên thì họ đã làm theo.

“A better tomorrow” lập tức trở thành bộ phim ăn khách, nhưng điều quan trọng hơn nó đã trở thành phim tiêu biểu của Hong Kong cũng như trở thành kinh điển, khiến Hollywood phải chú ý.

Trong “A better tomorrow 2”, Leslie có một vai diễn nặng ký hơn. Như rằng mình trúng số độc đắc, Leslie nói “Lần này mọi người sẽ đồng tình với tôi hơn. Xem tôi đã diễn đạt thế nào! Khi vợ tôi mang bầu thì tôi bị bắn chết”.
Loại người như thế trở nên tuyệt chủng sau cái chết của Leslie.

Anh ấy rất để tâm đến người khác. Một lần, có người bạn của chúng tôi mở tiệc sinh nhật nhưng không mời Anita Mai Diễm Phương. Anita bực bội và ghé qua sau khi bữa tối kết thúc. Vừa đến đó thì Anita đã khóc. Jacky Trương Học Hữu không nhúng tay vào. Mọi người đều biết Anita đến để gây chuyện, không ai muốn đưa cho cô ấy một ánh mắt giả vờ không biết gì. Chỉ có một mình Leslie đã ôm Anita vào lòng ngực, để cô ấy khóc lên chiếc áo da mới của anh. Với nước mắt hòa cùng trang điểm, phần nửa áo da của Leslie đã ướt bẩn.

Thế nên vì sao trong ngày tang lễ của Leslie, Anita đã khóc như thể cô chưa từng khóc bao giờ.

Tất cả đã trôi qua rồi. Hoa thủy tiên ơi, cậu thế nào? Tốt chứ? Nếu vậy thì đừng bao giờ quay trở lại.



[Ghi chú: Bài viết này được tác giả đặt là “Hoa thủy tiên” bởi nguồn gốc sâu xa của tên hoa được gọi theo tên của một nhân vật thần thoại Hy Lạp chỉ yêu bản thân mình “Narkissos”.]




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét