Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

Gentleman Leslie

Source: Link
Eng-trans from French: Sonia
Viet-trans from English: heobeo



Gentleman Leslie



Xã hội đen, kiếm sĩ, linh mục, lưu manh, ngôi sao nhạc rock … Leslie Cheung đã khoác lên mình bao bộ trang phục, anh đã sống qua biết bao thời đại. Không thể nắm bắt, gần như bất bại, anh chuyển mình vượt qua các vai diễn và những bộ y phục cùng với sự tự tin quả quyết vì anh biết anh là người tốt nhất. Bức chân dung của một Dorian Gray hoàn toàn không ý thức.


Anh đã ở vào ngưỡng của tuổi 40 nhưng gương mặt anh dường như chưa bao giờ tinh tế hơn thế, gần như mỏng manh, và thanh nhã. Trẻ trung nơi dáng vóc nhưng đôi mắt lại đong đầy nét trưởng thành, một gương mặt thiên thần nhưng nụ cười lại cám dỗ: Leslie Cheung là một ngôi sao. Một truyền kỳ như chỉ đất thiêng Hollywood mới có thể kết tạo, một huyền thoại đã vượt lên trên mọi nhân vật anh diễn, vượt lên trên mọi cuộc đời của những vở kịch đó. Danh tiếng của anh vốn dĩ không xa lạ, trong thực tế anh là một ngôi sao nhạc pop vĩ đại. Mặc cho khuynh hướng Tây hóa xâm lấn, Hong Kong vẫn luôn biết cách tạo nên những huyền thoại cho riêng mình, những con người thống trị những vùng lãnh địa rộng lớn, kéo dài từ âm nhạc cho đến điện ảnh, kể từ rất lâu đời.

Vào năm 1986, tác phẩm A Chinese Ghost Story (Thiện Nữ U Hồn) của Ching Siu Tung (Trình Tiểu Đông) đã đưa tên tuổi của Leslie Cheung (tên tiếng Quảng là Cheung Kwok Wing) đến với khán giả phương Tây. Cho đến thời điểm đó, anh vẫn trưng bày một vẻ tươi mới ngây thơ làm xao lòng nhiều trái tim nhạy cảm trong các bộ phim truyền hình. Trong suốt mười năm trời, anh đã dựa vào gương mặt trẻ trung lãng mạn này trong các sản phẩm rẻ tiền chỉ để níu giữ lượng khán giả đã có, nhưng lần này nó lại là vai diễn hoàn hảo dành cho anh.


Phim A Chinese Ghost Story

Dưới sức ảnh hưởng nhạy bén của Tsui Hark (Từ Khắc), Leslie Cheung và Joey Wong (Vương Tổ Hiền) đã tạo nên những hình tượng tiêu biểu cho các nhân vật đến từ nền văn hóa đại chúng Trung Hoa. Một chàng trai trẻ ngây thơ phải lòng một ma nữ ngay tại mảnh đất kỳ bí ngàn năm Trung Quốc, và lần này Leslie đã làm một thử nghiệm mới: theo cách độc nhất và nhẹ nhàng thênh không, anh hóa thân vào cùng các bộ trang phục truyền thống và tự đem đến cho cơ thể anh một vóc hình kinh điển, điều mà về sau này những đạo diễn khác (đặc biệt là Stanley Kwan và Chen Kaige) sẽ sớm tán dương.


Đặc biệt trong các bộ phim cổ trang, ngôi sao nhạc pop này đều dễ dàng che giấu và từ bỏ đi thân phận để dấn thân vào một thân phận khác, một diễn viên. Tự chơi đùa với sức quyến rũ của bản thân nhiều hơn là điều chỉnh điệu bộ, anh thành công trong các bộ phim đầu tiên bằng cách nhập thân vào các vai diễn được tạo nên để thăm dò khả năng mình. Phim Rouge (Yên Chi Khâu) của Stanley Kwan (Quan Cẩm Bằng) là minh chứng lớn cho việc này. Bộ phim này được bấm máy sau A Chinese Ghost Story một năm, đã tụ hợp cả Leslie và Anita Mui (Mai Diễm Phương), nữ diễn viên xuất chúng và nữ hoàng nhạc Canto-pop, vào một câu chuyện về hồn ma, cái chết, và tình yêu kỳ lạ. Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người đầy quyến rũ khi nó dựa theo một vở kịch giữa hai kẻ lưỡng giới, một phụ nữ mặc đồ nam nhân và người đàn ông với hình tượng dễ vỡ khơi gợi nét nữ tính và yếu đuối của anh ta. Trong vai diễn Thập Nhị Thiếu Gia họ Trần, Leslie Cheung đã tỏa ra thứ ánh sáng phù du ngọt ngào, trên lằn ranh mỏng mảnh giữa âm và dương, không chút bị khuấy động ngờ vực về xác định giới tính của anh ta. Tuy nhiên anh lại có thể chủ tâm khuấy động ngờ vực khi bốn năm sau đó, nắm giữ một trong những chiếc chìa khóa chủ lực cho sự nghiệp của anh: người ca sĩ Kinh kịch Bắc Kinh Cheng Dieyi (Trình Điệp Y) trong tác phẩm Farewell My Concunbine (Bá Vương Biệt Cơ) của Chen Kaige (Trần Khải Ca) (Phim Xuất Sắc Nhất tại Liên hoan phim Cannes 1993).


Phim Farewell My Concubine 93

Vai diễn phức tạp này về một người đàn ông làm nô lệ cho cảm xúc của chính anh ta, và rằng anh ta chỉ có thể thể hiện trọn vẹn chúng một khi được ở trên sân khấu, khi anh trong vai nàng ái thiếp Ngu Cơ thùy mị, vai diễn đã được ngỏ lời trước đấy 5 năm để sản xuất một bản phim truyền hình nhưng Leslie đã từ chối vì rằng nó không thích hợp cho hình tượng của anh. Thực tế vào năm 1987, Leslie vẫn còn là một thần tượng âm nhạc, và chưa có trải nghiệm quan trọng nào cùng với phim ảnh. Trong A Better Tomorrow (Anh Hùng Bản Sắc) của John Woo (Ngô Vũ Sâm) năm 1986, bộ phim quan trọng duy nhất của anh, anh chỉ diễn vai thứ chính. Nhưng đến năm 1992, sự đặt cược cho Farewell My Concubine đã rất khác. Những lời review tốt và thành công về mặt thương mại đã đủ và Leslie, tự mạo hiểm bản thân để sang đại lục Trung Quốc làm việc và chuyển biến cùng với một khả năng tinh vi phi thường để nhập thành da thịt của người diễn viên này, một con người không còn phân biệt được giữa sân khấu và cuộc đời, đã làm nên màn trình diễn gây khuynh đảo.

Chất nữ tính của anh, cho đến thời điểm ấy đã mặc nhiên phơi bày rực rỡ, theo đúng nghĩa đen đã thổi tung các cảnh phim cùng với một xúc cảm hiện tượng, mạnh mẽ đến phải rùng mình.


Không phải là người ca sĩ Cheng Dieyi đang ẩn dưới lớp mặt hóa trang màu tím của vị ái thiếp, mà chính là Leslie Cheung đang tự thúc đẩy hình tượng bản thân. Và ngôi sao ca nhạc được ái mộ này đã lùi bước để trở thành một nam diễn viên tự do, dồn hết tâm lực cho vai diễn của mình.


Anh chẳng còn đang diễn nữa. Mà anh đã trở thành nhân vật. Một người đàn ông đã hiến thân trọn vẹn cho một niềm đam mê, một con người rất đáng yêu bởi những phẩm chất bi kịch sâu sắc của anh ta. Leslie sẽ chẳng thể tìm được sự tự do toàn vẹn trong diễn xuất, bởi địa hạt này chỉ thuộc về hai miền chớp sáng pha trộn giữa ngọt ngào và bạo lực. Tuy thế, anh vẫn tiếp tục đùa cợt với hình tượng của riêng mình khi tham gia vào các bộ phim hài như Dong Cheng Xi Jiu (The Eagle Shooting Heroes - Đông Thành Tây Tựu của Jeff Lau năm 1993), hồ hởi giễu cợt trong bộ dạng kịch tuồng, hay hóa thân vào những tác phẩm hài táo bạo như He’s A Woman She’s A Man (Kim Chi Ngọc Diệp) của Peter Chan (Trần Khả Tân) năm 1994. Lần này anh diễn một nhân vật gần với thực tế của anh, một siêu sao của ngành công nghiệp ghi âm trong nước. Kịch bản tinh tế và vai diễn của anh thật khéo léo: vào năm 1989 anh tuyên bố quyết định từ bỏ nghiệp cầm ca. Trong bộ phim này anh soạn nhạc và anh sẽ hát. Ca khúc soundtrack của bộ phim (anh vừa ghi âm nó cho album mới) sẽ giành Giải thưởng Hong Kong vào năm 1995, và Leslie sẽ lại trở về trên tột đỉnh vinh quang huy hoàng.


Phim The Eagle Shooting Heroes 93

Poster phim He's A Woman, She's A Man 94

He’s A Woman She’s A Man vay mượn cảm hứng từ chủ đề về đồng tính. Nhân vật của Leslie là Sam Koo, phải lòng sâu sắc với tài năng trẻ anh vừa khám phá, một cậu bé tên Lam Chi Wing nhưng thực chất là một cô gái giả trai (do Anita Yuen – Viên Vịnh Nghi diễn). Khán giả, bất chấp việc biết rõ sự thật, vẫn trở thành nhân chứng cho quá trình kháng cự và chối bỏ cảm xúc “được cho là” đồng tính của Sam, cho đến khi anh hoàn toàn gục ngã trước lý lẽ của tình yêu. Rốt cuộc đây là một bộ phim hài xuất sắc của HK: không có những thô thiển tục tằn; chỉ là một cốt truyện lãng mạn và tiêu khiển vui tươi. Leslie đã diễn với một sự khinh suất sáng giá, không nghi ngờ gì, anh đã trưởng thành và trở thành một ngôi sao bền vững, không ai hay không điều gì có thể làm lu mờ anh. Thành công của bộ phim đã mở màn cho phần tiếp theo ra mắt năm 1996 Who’s The Woman Who’s The Man, với sự tham gia diễn xuất của Anita Mui cùng Leslie và Anita Yuen không may thay lại tạo thành một tam giác tình yêu nhập nhằng kém thuyết phục.


Vẻ đẹp mỏng manh dễ vỡ của Leslie Cheung thường xuyên khiến các đạo diễn muốn khai thác anh qua các vai làm kẻ mê hoặc quyến rũ. Năm nay Chen Kaige đã cố thử tìm lại hút lực của Farewell My Concubine từ bộ phim Temptress Moon (Phong Nguyệt), nhưng ông đã thất bại, tìm cách tách rời hình ảnh của một ngôi sao, một hình tượng bí ẩn để làm phim mà không đọng lại chút rung động hay cảm xúc nào.

Những đạo diễn khác, như Ronny Yu (Vu Nhân Thái), thì mắc vào vấn đề khi muốn khước từ đặc ân của các diễn viên, khai thác hình tượng thế mạnh của họ lặp đi lặp lại cho mỗi, cho mọi bộ phim ông ta bấm máy.


Phim The Phantom Lover 95

Với những tác phẩm mang đậm tính thẩm mĩ ấn tượng như The Bride With White Hair 1 & 2 (Bạch Phát Ma Nữ) năm 1993 và, trên tất cả, như The Phantom Lover (Dạ Bác Ca Thanh) năm 1995, đạo diễn Yu đã chủ tâm tán dương vẻ đẹp của chàng diễn viên, người đã sẵn sàng cho ông vay mượn vóc hình để hóa thân nhân vật, những nhân vật vốn không có nhiều thực chất chiều sâu. Và thay vì khai thác tài năng của anh, đạo diễn Tsui Hark (Từ Khắc) cũng chỉ phát triển khía cạnh thương mại từ sự nghiệp của Leslie, đặc biệt là trong những bộ phim hài (The Chinese Feast, Tri-star), đặt một ấn chứng khẳng định cho sự nổi danh thần tượng, nhưng đôi khi lại làm phương tổn đến chất lượng sự nghiệp và hình ảnh diễn viên thực lực của Leslie. Nhưng may mắn là Leslie Cheung rất tinh xảo, và anh chưa bao giờ cho phép mình trở thành trò hề, thậm chí ngay cả khi anh có màn khiêu vũ với một con cá khổng lồ cùng cái kẹp trên mái tóc (trong The Chinese Feast – Kim Ngọc Mãn Đường) hay như khi anh đóng vai một vị linh mục Công giáo cải trang thành một fan của Elvis Presley (phim Tri-star – Đại Tam Nguyên).

Từ chính kịch cho đến phim hài, từ sử thi cho đến phim rùng rợn, Leslie Cheung vẫn tự bảo chứng cho tên tuổi bản thân là một trong những hình tượng quan trọng nhất của nền điện ảnh Hong Kong. Chàng trai ánh dương của thập niên 80, ngôi sao nhạc pop được ái mộ cuồng nhiệt bởi hàng vạn thiếu nam thiếu nữ này đã tự tạo dựng vị thế cho mình - một nam diễn viên hết mực tài ba người sở hữu sự nhạy bén tỏ tường để tránh khỏi những cạm bẫy của giới showbiz công nghiệp.


Vượt trên tất cả Wong Kar Wai (Vương Gia Vệ) là người đã giúp anh thấu hiểu trọn vẹn những phẩm chất dữ dội bên trong con người mình. Người đạo diễn này sau khi hoàn thành bộ phim tuyệt vời As Tears Go By (1988) đã nổi tiếng với thói quen sử dụng các ngôi sao Hong Kong và làm đảo ngược hình tượng của họ. Leslie cũng không nằm ngoài quy luật này và kết quả làm nên thật ấn tượng: Days Of Being Wild (A Phi Chính Truyện) (1990) lần đầu tiên đã đem đến cho chúng ta một hình ảnh rất-chi-là-nam-diễn-viên-chính của Leslie Cheung. Leslie, với điếu thuốc sành điệu trên môi và mái tóc dầu bóng, chính là hình ảnh của Yuddi, một gã trai nhạy cảm nhiều xúc động, hoang dã và bạo lực, người phung phí không chỉ cuộc đời mình mà còn cuộc đời của các cô bạn gái trong một tác phẩm Hong Kong chủ tâm bí hiểm, lấy cảm hứng từ những năm của thập niên 60.


Wong Kar Wai, ý thức được sâu sắc dáng vẻ tự yêu bản thân tuyệt đẹp của người nam diễn viên, đã quay phim anh ấy theo cái cách mà không một ai khác trước đấy từng làm được, để cho anh ta được di chuyển tự do trước ống kính. Và thế là những phân đoạn phim không thể nào quên đã ra đời, như cảnh phim khi Leslie bắt đầu nồng nàn nhảy một điệu cha-cha trên nền nhạc của Xavier Cugat, cùng những gợn sóng êm mượt uyển chuyển của cặp hông, cử động nhịp nhàng khêu gợi trước tấm gương. Mặc dù bị thất bại về doanh thu phòng vé (cũng như Ashes Of Time năm 1994, nhưng vì những lý do khác nhau) bộ phim này vẫn trở thành một biểu tượng văn hóa (cult-movie). Thông qua Days Of Being Wild, Leslie Cheung cuối cùng cũng chứng tỏ được khả năng sáng tạo của anh, có thể vừa là một người hùng chủ lưu tàn bạo, vừa là một tay cám dỗ nội tâm yếu đuối. Với màn trình diễn này anh đã thắng giải Nam Diễn Viên Xuất Sắc tại Giải Thưởng Hong Kong. Điều kỳ lạ là hình ảnh cương cường thuần túy này của anh chỉ vừa mới xuất hiện trở lại trong năm nay qua bộ phim Shanghai Grand (Tân Bến Thượng Hải) của đạo diễn Poon Man Kit, anh trở nên sáng chói hơn bao giờ hết. Như thể là, một lần nữa, anh đã cả gan “mạo phạm” hình tượng của mình để vào vai một nhân vật mới theo một cách thức tuyệt vời.


Phim Shanghai Grand 96

Giờ đây, Leslie đang thống trị toàn cõi nền công nghiệp phim ảnh HK, thậm chí cả khi nơi đây thường xuyên thiếu hụt các vai diễn xứng đáng dành cho tài năng nổi trội của anh.

Chúng ta hy vọng rằng bộ phim sắp tới của đạo diễn Wong Kar Wai (Happy Together – Xuân Quang Xạ Tiết) sẽ cho anh cơ hội để khẳng định thêm một lần nữa phẩm chất tinh tế, phức tạp của anh, bởi vì thật hiếm khi có một vì sao nào lại tỏa rạng với một thứ ánh sáng nhiều màu sắc đến vậy trong chòm sao của Trung Hoa.

from HK – ORIENT EXTREME CINEMA n. 1/1997

***

Thứ Năm, 14 tháng 10, 2010

Là một fan hâm mộ: Bị mê hoặc bởi Vẻ Đẹp và Tài Hoa của Leslie Cheung

Tác giả: Marie Jost, nhà văn kiêm vũ công hiện đại; đăng ngày 06/09/2010
V-trans: heobeo@dienanh.net

Link: http://www.alivenotdead.com/mariejost/




Mục đích chuyến đi gần đây nhất của tôi tới Hong Kong là để tham gia các hoạt động tưởng nhớ Leslie Cheung nhân ngày đầu tiên của tháng Tư, kỷ niệm bảy năm ngày anh mất. Trên cái bề mặt tưởng chừng vẫn còn ngây thơ bình lặng ấy, nhưng một câu hỏi vụt qua rất nhanh đã hình thành, tại sao lại là Leslie Cheung, và tại sao lại là vào đúng thời điểm này trong cuộc đời của tôi?



Cách đây ba năm tôi chưa từng nghe đến cái tên Leslie Cheung và bây giờ, khi tôi đang đứng trong ngưỡng của năm 2010 đây, tôi đã trở thành giống như một kẻ hành hương tìm về Hong Kong mong mỏi được kết nối với cuộc đời và cái chết của Leslie. Khi Dick Gordon phỏng vấn tôi vào tháng 11 năm 2009, anh ta đã hỏi tôi cùng một câu hỏi: Tại sao lại là Leslie Cheung? Thành thật mà nói, lúc đó tôi chưa sẵn sàng cho câu hỏi này. Và giờ đây tôi đang tự vấn bản thân mình, sau khi đã suy nghĩ một cách nghiêm túc cho câu hỏi trong suốt 5 tháng qua. Điều gì ở Leslie Cheung đã lôi kéo tôi đến bên anh, và biến tôi thành một người hâm mộ trong khi tôi chưa từng hâm mộ bất kỳ nghệ sĩ trình diễn nào trong suốt 49 năm đầu cuộc đời tôi?


Tôi cho rằng nếu Leslie chỉ làm một nam diễn viên thôi thì có lẽ tôi đã không bị anh làm cho say đắm và quyến rũ dễ dàng đến vậy. Dù rằng tôi xem trọng điện ảnh là một hình thức nghệ thuật (hoặc ít nhất là một loại hình giải trí cao cấp với một vài đơn cử là những “lát” tác phẩm đậm tính nghệ thuật trải dài xuyên suốt lịch sử đã chứng minh là nó có khả năng trở thành một dạng thức nghệ thuật chân chính), nhưng đó không phải là thứ nghệ thuật mê hoặc được trí tưởng tưởng và truyền cảm hứng đến cho tôi với niềm đam mê bất tận. Đối với tôi, âm nhạc mới luôn luôn là dạng thức nghệ thuật tôi có thể chạm vào nó một cách mạnh mẽ nhất. Có lẽ là bởi những tầng sóng rung động của âm nhạc có thể kết nối sâu sắc hơn và ắt hẳn là khả năng biểu cảm phong phú của những tiếng vọng con người là chìa khóa mở cõi lòng tôi. Nhịp điệu cũng rất quan trọng, và trong trường hợp của Leslie là sự chuyển động. Anh đã kết nối âm nhạc và thanh tiếng, tiết nhịp và chuyển động của anh trong các buổi trình diễn trực tiếp theo những cách thức mê lực đã hoàn toàn thôi miên tôi. Cái khả năng này của anh có thể vươn ra rất xa và ôm chầm lấy một người thưởng lãm là hoàn toàn đáng kinh ngạc. Cảm xúc chân thành của anh trên sân khấu, sự can đảm ấy như bóc trần con người anh với mọi fan hâm mộ, cùng với sức biểu cảm đầy thiên tính nghệ thuật chất lượng cao đã làm bừng sáng con tim tôi hơn hết thảy những nghệ sĩ khác từng tác động.



Còn nhớ lần đó khi tôi được xem Leslie hát trong buổi hòa nhạc Passion Tour, thậm chí đó chỉ là những file dữ liệu bị cắt xén còn khoảng 6-7 phút trên Youtube, ngồi xem với đôi mắt mờ mịt vì cái màn hình cũ trong buổi tối muộn, trái tim tôi đã run rẩy và từ khoảnh khắc ấy tôi đã hoàn toàn thuộc về anh.


Cũng như rất nhiều fan trước tôi, tôi đã đầu hàng trước người đàn ông này, con người đã sở hữu một vẻ đẹp, âm nhạc, những điệu vũ, sự can đảm nồng nàn và tình yêu hoàn hảo đến nhường đấy. Những phẩm chất ấy cùng tụ hợp lại trong một con người, và kết nối tất cả theo một cách duyên dáng, quyến rũ đến khôn cưỡng. Bầu không khí mỏng nhẹ của tâm hồn dễ bị tổn thương bên trong Leslie cũng chưa bao giờ bị che giếm, và nó đã được đóng dấu như một độc dấu riêng. Một khi trúng phải bùa mê của Leslie, tôi tự hỏi liệu có ai có thể “phục hồi” được chăng?

Tình cảm này bắt đầu dào dạt khi tôi tìm xem một vài clip trên Youtube và “bị định đoạt số phận” khi bắt gặp diễn xuất của anh trong bộ phim Farewell, My Concubine (Bá Vương Biệt Cơ). Nỗi thôi thúc đã khiến tôi muốn biết mọi thứ, muốn biết tất cả về người đàn ông này và hiểu cho ra làm cách nào anh ta lại có thể tạo nên những chất lượng nghệ thuật thanh tú, tinh vi đến như vậy. Lục tìm tiểu sử của anh trên mạng, tôi mới phát hiện ra sự thật kinh khủng Leslie đã tự kết thúc sinh mạng mình vào ngày 1 tháng 4, 2003. Họ công bố nguyên nhân là căn bệnh trầm cảm, nhưng cũng có thêm một vài giả thuyết khác. Chuyện fan viết ra rõ ràng là không có cơ sở hay đáng tin cậy, nhất là với những lời nói ra ngay sau tấn thảm kịch. Bản thân tôi, cũng như họ, đã ngập chìm trong niềm đau thương vô hạn khi đọc những dòng sự kiện buồn bã, và rằng vì một lý do thật sự giản đơn - tôi đã phát hiện ra người nghệ sĩ tuyệt vời này quá muộn. Sự nghiệp của anh bây giờ đã ghi vào đá. Anh đã hoàn thành mọi việc anh có thể làm. Con đường duy nhất bây giờ tôi có thể gặp gỡ anh là thông qua những buổi trình diễn được ghi hình lại trên mặt đĩa CD và DVD. Sẽ chẳng còn gì hơn. Tôi chỉ có thể trải nghiệm từng khoảnh khắc cùng Leslie trong thì quá khứ và sẽ chẳng bao giờ được đồng hành với anh trên những chặng đường tiếp theo. Nhưng tôi vẫn không buông rơi. Khi bạn cho đi trái tim của mình tới một ai đó, dù họ không còn thì thực tế cũng không cách gì lấy nó trở lại. Nhưng tôi thuộc về nhóm người được họ gọi bằng cái biệt nhãn đáng buồn là “hậu fan”, nghĩa là những người trở thành fan của Leslie sau khi anh đã ra đi. Mãi cho đến trước chuyến đi kỳ này, tôi thật sự vẫn không biết gì về “thuật ngữ” kia. Thật đáng để buồn đôi chút khi bạn bị gọi là “hậu fan”, bởi vì điều đó có nghĩa là tôi không thể có sự hiểu biết trực tiếp nào đến từ Leslie, và rằng tôi chỉ là một tín đồ chạy theo những hiểu biết về anh thông qua những con người khác. Tôi sẽ chẳng thể biết được điều gì từ anh ngoại trừ những buổi trình diễn cũ, hoặc thông qua bộ sưu tập của một ai đó đã có công thu thập và điểm lại trong thời anh vẫn còn đây.


Dòng mệnh đề yêu một ai đó ngay cả khi họ đã qua đời và sức mạnh của tình yêu có thể vượt qua cả cái chết, thực tế, là nội dung của một trong những vở kịch nổi tiếng nhất của Trung Hoa: vở Mẫu Đơn Đình. Tôi chỉ phát hiện ra điều này trong dịp đi tìm mua đĩa DVD tại Hong Kong. Người con gái mất sớm ngay từ phần đầu của vở kịch, sau khi tự mình họa một bức chân dung. Người anh hùng bắt gặp được bức họa và đã đem lòng yêu người trong tranh, mặc cho sự thật là cô gái kia đã chết. Bằng sức mạnh tình yêu, cô gái trẻ hồi sinh và từ cõi chết quay trở về dương thế, trải qua bao phen sóng gió, cuối cùng đôi trai gái chân thành cũng đoàn tụ và sống hạnh phúc kiếp kiếp đời đời bên nhau. Câu chuyện này mới phù hợp làm sao để hình dung về tình yêu của các hậu fan dành cho Leslie, họ đã giúp anh tiếp tục sống trong nhiều trái tim mới và điều này dường như đã chiến thắng được cả cái chết. Bản thân tôi là một bằng chứng sống không chỉ minh chứng cho sức mạnh ấy mà còn là bằng chứng cho khả năng có thể đạt thành hiện tượng trở thành một hậu fan.

Với tình yêu mãnh liệt dành cho Leslie tôi, cũng như rất nhiều fan hâm mộ khác, đã tiêu tốn hàng trăm (hay hàng ngàn?) đồng đô-la để mua mọi đĩa DVD và CD đang hiện hành của Leslie. Tôi đã mua những cuốn sách ảnh và thậm chí một bản học bạ viết bằng tiếng Trung của anh (dù tôi không thể đọc nó)! Hai năm trước tôi bắt đầu tự học tiếng Quảng và lên kế hoạch học viết và học đọc tiếng Trung trong những năm sắp tới, tất cả chỉ vì một mục đích vén mở thêm nhiều thông tin hơn về Leslie, những thứ chỉ được lưu hành qua tiếng Trung bản ngữ. Tôi thưởng thức các bộ phim và những màn trình diễn của anh trên sân khấu với một cường độ tập trung say mê, và thậm chí tôi còn viết thơ và viết blog để bộc lộ và khám phá những khía cạnh của Leslie, những cảm xúc, những suy nghĩ anh đã gieo vào lòng tôi thậm chí sau bao nhiêu năm trời anh mất.



Có điều gì đó về Leslie là thuộc về một “thần tượng” đúng nghĩa. Anh biểu hiện từng phần trên thân thể anh theo một cách hoàn mỹ hơn tất cả những gì tôi hy vọng mình có thể đạt thành. Anh xinh đẹp hơn, tài năng hơn, tinh tế hơn, và mong manh hơn bất kỳ thời khắc nào của thân tôi. Trong khi đó anh vẫn luôn khiêm tốn về năng khiếu và tài hoa của mình, luôn lo lắng cho người khác trước khi chịu chú ý đến nhu cầu bản thân. Nhưng đến hồi kết thúc, tất cả những điều này vẫn là chưa đủ, và cuộc đời của người đàn ông thanh tú, tinh tụ này, người đã được yêu thương cuồng nhiệt bởi biết bao kẻ ái mộ cuối cùng vẫn kết thúc trong bi kịch trầm cảm và tự sát. Nhưng điều mỉa mai ở đây là khối lượng fan của Leslie vẫn tiếp tục tăng lên và nhân rộng. Mỗi năm anh ngày càng có thêm nhiều fan từ Đại lục, và tốt đẹp thay trong số đó có khá nhiều người trẻ tuổi. Họ đang du nhập Leslie vào nền văn hóa đại chúng của Đại lục theo cái cách mà có lẽ Leslie đã mong chờ trong suốt cuộc đời, nhưng vẫn chưa có đủ thời gian để đạt được. Leslie là nghệ sĩ tiên phong cho việc làm phim tại Đại lục trước bất kỳ diễn viên Hong Kong nào khác và anh cũng là ngôi sao Cantopop đầu tiên tổ chức đi tour xuyên Đại lục. Phản ứng của fan Trung Quốc, đặc biệt là cho tour diễn Passion (Nhiệt Tình) của anh, đã vượt xa hình dung người ta có thể tưởng tượng, và rằng sự đồng điệu này vẫn đang không ngừng phát triển.

Vượt ra khỏi bờ châu Á và ngoài những người Á châu sống tại hải ngoại, Leslie cũng đã tự tạo cho mình một lượng fan không ngừng gia tăng. Tôi chính là bằng chứng sống cho điều đó. Khi tôi còn ở Hong Kong, tôi đã nghe về các fan-phi-châu-Á của Leslie đến từ Vương quốc Anh và Pháp. Tôi biết các fan đến từ Ý, Đức, Ba Lan và Thổ Nhĩ Kỳ. Có điều lạ là có lẽ có fan phi-châu-Á của Leslie tại Bắc Mỹ, nhưng tôi chưa quen biết một ai. Toàn bộ fan hâm mộ Bắc Mỹ tôi biết đều là người gốc Hoa.

Các “hậu fan” thường xuyên có nhiều tình cảm gắn bó khác nhau dành cho Leslie hơn hẳn những người đã trở thành fan khi anh còn sống. Rõ ràng chúng tôi có thể đã bị thu hút bởi sức hấp dẫn nông nổi bề ngoài, nhưng điều lưu giữ lại tình cảm của chúng tôi trong miền đất thống trị của Leslie là vì những phẩm chất bên trong mà hết lần này đến lần khác Leslie đã chứng tỏ xuyên suốt quãng đời và sự nghiệp của anh. Phẩm chất nghệ thuật toàn vẹn của Leslie và sự truy lùng cầu toàn không ngơi nghỉ dành cho những tinh túy nghệ thuật đã tuyệt vời lại càng tuyệt vời hơn, tâm hồn cao rộng ở cả hai mặt nghệ sĩ và con người nguyên bản của anh, tình yêu bền bỉ anh dành cho đồng nghiệp, những tình bạn gắn bó sâu sắc và dài lâu, tất cả những điều này đã khiến Leslie trở nên thật khác biệt so với những người làm trong ngành giải trí cũng như đa số mọi con người chúng ta có thể bắt gặp hay đi ngang qua trên đường đời. Có một điều gì xinh đẹp thuần khiết tồn tại trong con người Leslie, một điều gì đó không thể mảy may suy chuyển và ngây thơ như đứa trẻ, đã lôi cuốn thế giới không chút cưỡng buộc và thu hút chúng ta hoàn toàn trong vô thức.



Anh hoàn toàn ý thức được tài năng và những năng lực của mình, năng lực có thể giao tiếp với bất kỳ ai, cho dù cuộc đời họ có dừng lại ở những “trạm sân ga” nào chăng nữa. Anh được yêu thương bởi muôn triệu người, nhưng sự khát khao tình yêu của anh lại chưa lúc nào được thỏa mãn. Anh là tác phẩm do chính anh dựng lên, trong khi vẫn dựa vào sự phê chuẩn của người khác để biết điều anh tạo nên có tốt đẹp hay không. Khi tài năng anh phát tiết và chẳng có gì có thể đánh bại Leslie, và rõ ràng là trong những năm cuối cùng sau khi trải qua một loạt những chuyện không toại ý trong cả sự nghiệp và đời sống cá nhân, niềm tin và sự tự tin vào bản thân ấy của anh đã bị lung lay. Trong những tháng cuối cùng bị kìm kẹp bởi căn bệnh trầm cảm, Leslie đã mất đi niềm vui thích với cuộc đời và vì vậy, thay vì tiếp tục sống trong nỗi tuyệt vọng, anh đã chọn lựa cho mình quyết định khó khăn nhất đời người, chọn cách kết thúc tất cả với một hành động sau chót đầy bi kịch.


Những diễn dịch trên đều xuất phát từ các trải nghiệm bề mặt tôi có được với Leslie, nhưng còn những xúc cảm bên trong thì là gì đây? Leslie đã trở thành nguồn cảm hứng cho rất nhiều bài thơ, nhiều lời phê bình, nhiều bài văn luận, anh đã truyền cảm hứng cho các mối quan hệ bạn bè và bây giờ là một chuyến hành trình cách nửa vòng trái đất. Có lẽ bởi chăng bản thân Leslie đã không còn trực tiếp hiện hữu, nên việc bức thiết cần được giao tiếp và đồng điệu giữa các fan của anh lại ngày một tăng. Mỗi khi fan hâm mộ ở bất cứ nơi đâu được tụ họp và cùng nhau chia sẻ những xúc cảm của họ về Leslie, bạn sẽ có một ấn tượng mạnh mẽ rằng sự hiện diện của anh đang sống động trong từng mẩu đối thoại sẻ chia đó, những cảm xúc và tình bạn. Khi bạn gặp một ai đó cũng ái mộ Leslie như bạn, bạn sẽ cảm thấy như đã thân quen họ từ lâu: không có ngại ngùng, cũng không cần nói chuyện màu mè để làm thân. Khi hai hay nhiều fan hơn họp mặt, hoàn toàn tự nhiên chủ đề sẽ được chuyển sang Leslie một cách nhẹ nhàng, cùng chia sẻ những mẩu chuyện và giai thoại về cuộc đời anh, về những màn trình diễn hay những lễ hội tưởng nhớ năm nao.

Mặc dù điều khiến chúng tôi yêu Leslie là khác biệt nhau trên nhiều mức độ, tôi vẫn tìm ra được điểm trung tâm bất biến từ đường nét cá tính của con người Leslie là điều mà chúng tôi luôn ngưỡng mộ, và cả những sự kiện trong cuộc đời anh luôn làm rung động chúng tôi. Có một vài trải nghiệm là vô cùng sâu đậm. Tôi từng nghe những câu chuyện về người ta được gặp anh trong giấc mơ. Tôi, dĩ nhiên, cũng từng trải qua chuyện đó. Sau khi rời Hong Kong, tôi đã nằm mơ về thành phố và rất nhiều bạn bè tôi đêm này sang đêm khác trong nhiều tháng trời. Có một vài lần, thậm chí giấc mơ còn rõ rệt hơn cả những cơn mộng ngày và những lúc tỉnh táo của tôi. Sau chuyến đi lần này, không chỉ tôi có được cơ hội trải nghiệm về Leslie một cách sâu sắc hơn, mà bây giờ trong tôi còn có một tình yêu dành cho thành phố đó, thành phố quê hương anh, thẳm sâu trong lòng tôi, trải đầy trong những giấc mơ với phần linh hồn và những hương vị tràn đầy của nó. Trong khi việc khám phá ra Leslie đã thay đổi đường đi quỹ đạo của tôi, chuyện này ai cũng có thể đoán được, thì việc ghé thăm Hong Kong và tích lũy đầy mình những trải nghiệm của một fan hâm mộ đã làm biến đổi vài điều gì đó bên trong sâu thẳm con người tôi theo cái cách tôi chưa bao giờ hình dung nổi. Nếu ba năm trước đây có ai nói với tôi rằng việc bắt gặp bức chân dung sau khi mất của người đàn ông đẹp đẽ này sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi nhiều đến thế nào, hẳn tôi chẳng bao giờ tin lời họ. Bản thân Leslie từng nói anh không tin vào số mệnh, nhưng còn cách lý giải nào hơn cho những tình cảm yêu thương đã biến đổi cả cuộc đời này cùng với một tinh thần và tâm hồn nghệ thuật của một con người bằng xương bằng thịt vẫn có thể tiếp tục chạm vào nhiều cá nhân khác vòng quanh địa cầu bất chấp sự thật là sự tồn tại thể xác của anh ta đã chấm dứt cách đây hơn bảy năm trời?



Có lẽ mỗi một “hậu fan” đều có những câu chuyện riêng, khác với câu chuyện của tôi. Đó là ấn tượng của tôi từ buổi trò chuyện cùng một nhóm “hậu fan”. Mỗi người trong số chúng tôi đều sở hữu một trải nghiệm cùng với Leslie cũng như mỗi di sản nghệ thuật anh để lại đều mang trong mình một câu chuyện, một lịch sử của cá nhân người ấy. Mỗi fan hâm mộ đều có sở thích về những bài ca, những lần xuất hiện trên sân khấu và những vai diễn điện ảnh của anh theo danh sách khác nhau. Cách nhanh nhất để tập hợp những trải nghiệm đó lại là tụ họp bên nhau trong một nhóm fan đồng chí hướng và ngồi lắng nghe họ kể về Leslie. Có rất nhiều khía cạnh từ Leslie được bày mở thông qua những buổi chuyện trò như thế này. Như thể là Leslie đã ghi khắc một dấu ấn độc nhất trong trái tim mỗi người hâm mộ, được đảm bảo rằng phần khía cạnh đó sẽ tiếp tục sống thông qua cuộc đời của cá nhân ấy. Như thể là di sản nghệ thuật và dấu ấn của Leslie trên thế gian này vẫn không ngừng khúc xạ, tán sắc và chạm vào nhiều con người, đem tới nhiều trải nghiệm hơn cho các fan của anh, giúp tầm tay anh trải xa hơn, thậm chí tác động còn lớn hơn cả khi anh còn sống, dù rằng điều này sẽ không tránh khỏi việc khuếch tán đồn đãi sai lầm. Có lẽ chúng ta không cần phải đóng khung sức nhiệm màu ấy vào một tình yêu hoàn hảo héo hon để mong người tình sống lại, như vị công tử trẻ trong vở Mẫu Đơn Đình. Nhưng làm một fan hâm mộ là có ý nghĩa thắp sáng một đốm lửa cho người bạn yêu thương, và là giữ gìn tình yêu ấy tiếp tục tồn tại trong thế giới này cho dù con người bạn cảm phục cuối cùng đã từ bỏ sân khấu, sân khấu cuộc đời. Làm một fan hâm mộ là có nghĩa như bước vào lãnh địa sở hữu một đặc biệt quyền năng, gần như một phép màu không quen thuộc, và có lẽ đó cũng chính là thứ quyền năng khiến chúng ta tin vào các câu chuyện cổ tích, và những cái kết có hậu. Đây vẫn là thế giới của chúng ta, chỉ cần nhìn mọi việc với đôi mắt trong không vẩn chút mây như trẻ nhỏ, tin rằng thế giới này vẫn là nơi được lấp đầy bởi những điều kỳ diệu thì mọi việc đều có thể xảy ra, miễn đơn giản bạn có một niềm tin.



Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010

Cuộc phỏng vấn sau "903 Live Concert"

Nguồn lesliecheung.cc
Dịch Vô Sắc


PHẦN 1 :

Vani ( DJ của Commercial Radio ) hỏi Leslie : " Anh thấy show diễn thế nào ? " . Leslie trả lời : " Mỗi lần được biểu diễn trên sân khấu là phấn chấn như thế đó . Tôi rất vui và không thấy mệt . Tôi còn có thể hát thêm được nữa ". Vani nói rằng " live show " của anh là chương trình dài nhất từ trước tới giờ của họ . Leslie nói đùa : " Anh có muốn là sau này sẽ duyệt và rút ngắn lại không ? " .Tiếp theo anh hỏi Vani : " ( cảm giác 100% ) có phải là khẩu hiệu của anh không ? " " Không phải , đó là tựa phim của Ekin cheng " . " Phim của Ekin Cheng ? " Leslie hỏi lại với một nét mặt kì lạ .

Các phóng viên được tự do đặt câu hỏi với Leslie . Câu hỏi đầu tiên là hỏi Leslie về phản ứng của khán giả và cảm giác của anh về phần trình diễn của mình . Anh nói : " Phản ứng của khán giả thật là tuyệt vời và phần trình diễn của tôi thì cũng thông thường như mọi khi " . Khi được hỏi anh đánh giá cho điểm phần biểu diễn của anh bao nhiêu thì anh trả lời là anh không thể đánh giá được . Điều đó phải để khán giả đánh giá .

Vani hỏi anh phần trình diễn nào anh ấn tượng nhất . Anh nói : " Tôi thích khi tôi hát bài " Stand up " thì khán giả đứng dậy và nhảy cùng tôi . Điều đó thật sự rất vui ".




Một câu hỏi khác là hỏi về cái quần jean của anh . Anh nói rằng đó là một kiểu quần cũ của các ngôi sao nhạc Rock thường mặc ở thập niên 70 . " Tôi cảm tưởng như có một lỗ thủng khi tôi bước ra . Quần lỗi thời thì là như vậy đó . Nhưng không hề gì vì tôi có mặc quần nhỏ bên trong mà . Khi họ (phóng viên ) chỉ trỏ sau lưng tôi thì tôi nghĩ họ đang muốn nói với tôi là cái máy bộ đàm bị tuột nữa rồi" .


PHẦN 2 :

Phóng viên khác lặp lại câu hỏi bằng tiếng phổ thông là anh đánh giá cho điểm phần trình diễn của anh là bao nhiêu . Anh nói rằng mỗi lần trình diễn anh đều làm tốt nhất vì thế nên để khán giả đánh giá thì tốt hơn là anh tự đánh giá mình . Một phóng viên khác lại hỏi anh về sự khác biệt giữa " live show" này và chương trình đại nhạc hội sắp tới . Leslie nói " live show " này được đo ni làm riêng cho 903 cũng giống như phần anh thể hiện những bài nhạc folk và bài " Pillow ", ý tưởng ấy xuất hiện trong đầu anh khi anh đang tập dợt và ngay lập tức anh yêu cầu phụ tá của anh đi lấy 1 cái gối . Anh không nghĩ là lông vũ bay ra nhiều nhưng kết quả thì cũng không tệ .















































PHẦN 3 :

Vani hỏi Leslie cảm giác ra sao khi hát bài hát của Sandy Lam ( Lâm Ức Liên ) . Anh trả lời là anh đã cố gắng tốt nhất để trình bày bài hát ấy . " Sandy là bạn tốt của tôi . Lần cuối chúng tôi gặp nhau thì tôi có hỏi cô ấy về chuyện quay lại vì cô ấy là một ca sĩ hay mà khán giả HK cần . Tôi có nghe được rằng là cô đã khóc trong buổi diễn của mình ( Sandy có 1 buổi diễn mini ở HK được tổ chức trước live show của Ca ca vài ngày ) . Điều đó chứng tỏ là cô đã rất nhớ khán giả của mình . Cô ấy đã trở về Canda và tôi cũng đã gởi lời hỏi thăm đến cô . Tôi nghĩ về cô và đó là lý do tôi trình bày bài hát ấy ".

Ca ca và Lâm Ức Liên
























PHẦN 4 :

Phóng viên hỏi là anh có muốn phát hành 1 album tiếng Phổ thông . Leslie nói là anh đã có kế hoạch như thế nhưng nó sẽ được thực hiện sau khi phát hành album tiếng Quảng . Anh cũng nói rằng là anh đã tấn công vào những thị trường quan trọng như Đài Loan , Singapore , Malaysia.

Về điểm bày , Leslie nói là anh rất mệt ." Vậy đây sẽ là câu hỏi cuối . Nói chuyện cũng mệt thật ".

Câu hỏi cuối cùng là về chuyện vé . Leslie nói rằng anh có đọc báo biết được có fan đã mua vé qua internet tại 1 cuộc đấu giá với giá cao 10.000. Anh nói là anh vô cùng xúc động nhưng không khuyến khích các fan mua vé bằng cách đó vì đó là phạm pháp . Mọi người đều biết là tất cả vé được phát miễn phí và đổi lại là họ phải là chủ thẻ tín dụng .



















sources lesliecheung.co.kr

Chân của Leslie tiết lộ vài bí mật nho nhỏ về anh

Nguồn lesliecheung.cc
Dịch Vô Sắc

Phóng viên đã có cuộc phỏng vấn với Leslie tại phim trường phim "Once a thief" (Tung Hoành Tứ Hải).


Anh ấy đang hút thuốc và trông vô cùng trầm tĩnh trong ngày hôm đó . Phóng viên hỏi anh có cảm giác như thế nào sau khi tạm biệt công việc của một nghệ sĩ . Anh trả lời rằng anh vẫn có thể gặp gỡ bạn bè nhưng anh thật sự rất nhớ các fan của mình . Khi được hỏi nếu anh có thể rút lại lời nói anh trả lời : "Không , tôi đã rất mệt mỏi khi phải tham dự các buổi tiệc và họp báo . Tôi yêu thích diễn xuất . Đôi lúc suy nghĩ của tôi thay đổi khi tôi gặp một vai diễn hay trên màn ảnh . Vai diễn Vua Phổ Nghi như trong phim " The Last Emperor " . Nhưng có quá nhiều diễn viên Trung Quốc , có ai trong số họ có được may mắn như John Lone ( Tôn Long ) ?. Cơ hội không thể rơi trúng anh nếu không có người đấu tranh ủng hộ anh . Tôi không thể định nghĩa được điều đó , tôi sẽ không đóng phim nữa cũng như cơ hội ấy rất mong manh" .

Dường như điều đó chứng tỏ anh không thích cuộc sống trong giới giải trí , nhưng tại sao anh lại chọn nó như một nghề nghiệp của mình ? Anh nói rằng anh có tài năng và một khát vọng nghệ thuật nhưng đã đến lúc phải rút lui sau khi đã hoàn thành xong những khát vọng ấy. Sẽ tốt hơn khi anh rút lui ở đỉnh cao vì như thế khán giả sẽ mãi nhớ anh .

Chow Yun Fat ( Châu Nhuận Phát ) trở thành một nhân viên matxa chân ( Gần đây matxa chân đang là một đề tài nóng , Chow đã học được kỹ năng về matxa chân và đã nhiều lần trị liệu cho bạn bè ) . Khi được hỏi là Leslie có được hưởng đặc quyền này không, Chow Yun Fat trả lời : " Có chứ . Tôi đã làm cho anh ấy hai lần . Sau khi matxa xong anh ấy uống nước và đi toalet , tiếp đó là ngủ thiếp đi ". Phóng viên hỏi tiếp là chân của Leslie có tiết lộ bất cứ bí mật nào không ? " Anh ấy có vài vấn đề về bao tử . Cũng như anh ấy bị đau vai vì áp lực công việc . Trong lúc matxa anh ấy chịu đau mà không hề than phiền".

Ca ca và Châu Nhuận Phát



Tiếp theo phóng viên hỏi Leslie về người bạn gái và kế hoạch kết hôn của anh . Anh cúi đầu và một lúc sau anh nói : " Tôi đang hài lòng với cuộc sống hiện tại , tôi không muốn nghĩ đến vấn đề này ". " Anh đã chia tay với cô ấy ?" " Hiện tại chúng tôi không thường gặp nhau ." " Ý của anh là anh vẫn muốn duy trì cuộc sống độc thân ?" " Có thể vậy " Nhưng lá số tử vi của anh nói là anh sẽ có 2 đứa con trai. Anh muốn là một người cha độc thân ? " Có thể " . Leslie không muốn tiếp tục trả lời những câu hỏi này .



Chủ Nhật, 10 tháng 10, 2010

Những ngày thưởng thức rượu vang đỏ

Nguồn lesliecheung.cc
Dịch Vô Sắc

Đó là một buổi sáng mùa đông rét buốt .Tôi có một cuộc hẹn với Leslie lúc 10 giờ . Không nói đến Leslie, vào một ngày lạnh lẽo như vậy ai muốn dậy sớm chứ hả ? Tôi đoán là anh ấy sẽ đến trễ nửa tiếng vì thế nên tôi quyết định đi ăn sáng . Sau đó tôi thả bộ chậm chạp vào studio . Lúc đó là 10:10 am.

Phụ tá của Ringo thì uể oải đang sắp xếp chuẩn bị công việc hàng ngày . Anh ấy khẽ nhìn tôi và nói: "Một lát nữa Ringo sẽ đến đây ". Mọi thứ dường như đều chậm lại vào buổi sáng lơ mơ này .

Tôi thấy có ánh đèn nơi góc phòng . Dường như là có người trong đó . Ai đang ở trong đó ? Tôi đi vào để nhìn xem thì thấy có người đang chăm chú hóa trang . Tôi vô cùng ngạc nhiên vì người đó là Leslie . Anh ấy là người đầu tiên có mặt ở đây , hay nói cách khác anh ấy là người đầu tiên duy nhất đến đúng giờ . Không chỉ những nhân viên quảng cáo của của công ty thâu âm mà ngay cả thợ chụp hình chúng tôi cũng đến trễ . Trông anh thật tươi và tràn đầy năng lượng , dường như đêm qua anh đã có một giấc ngủ ngon . Điều này làm tôi nhớ lại " Thời DD " ( DD là một sàn nhảy disco ) của 3 , 4 năm trước . Tôi thường đến đó vào mỗi đêm thứ 6, 7 hàng tuần , ở đó tôi có thể gặp nhiều người như : Danny Chan, Roman Tam , Phillip Chan , vài nhân viên thiết kế của Matsuda , vài cô gái Marynoll ăn mặc như những tomboy . Tôi có ấn tượng vì Leslie cũng nằm trong số họ . Đó là điều tất nhiên vì nhóm của anh là " phe DD " chống lại " phe Hotong" và những nguời " non DD" (Hotong là 1 sàn nhảy disco khác ) .

Tôi nhớ lại có lần tôi đi dự party được tổ chức ở " I Club" vài năm trước đây . Leslie đang ngồi thẫn thờ hút thuốc một mình trên ghế bành bên cạnh sàn nhảy . Trông anh thật tiều tụy . Ngay lúc đó tôi nghĩ là anh đang diễn một vai diễn lạnh lùng . Tôi kể anh nghe là tôi đã cảm giác thế nào về chuyện đó . Anh cười và tiếp tục công việc hóa trang . Một lúc sau anh nói : " Bây giờ tôi ít khi đi disco" . Dĩ nhiên DD của thời nay hoàn toàn khác . Nhưng quan trọng hơn hết là Leslie của hôm nay không phải là Leslie lúc trước , người mà chúng tôi biết 3, 4 năm trước đây .

Trong vòng xoay chuyển của định mệnh , anh ấy đã từng sống trong một căn hộ nhỏ ở Lai Wan ( trước đây anh đã từng nói :" Tôi đã phải chật vật với chỗ ở nhỏ bé như thế , cũng như phải tốn 40 , 50 đồng taxi từ sàn nhảy disco về nhà ". Nhưng bây giờ anh đang ngồi trong một chiếc Benz trắng có tài xế lái .

Trong vòng xoay chuyển danh vọng , trong quá khứ anh bị xếp sau Danny Chan , Ken Choi . Tôi nhớ là anh bị chế giễu và bị khán giả quăng trả lại nón . Nhưng bây giờ , anh có hơn 20 đêm diễn của riêng mình .

Trong vòng xoay chuyển thời trang , quả thực đó là một sự chuyển biến lớn . Vài năm trước anh thường mặc jean cùng áo len mỏng bình thường . Và bây giờ trông anh vô cùng lộng lẫy trong dòng thời trang của Yohji .

Tôi nhìn đồng hồ là 10:20 am . Thợ chụp hình cũng chưa xuất hiện . Tôi nói với Leslie : " Ringo nghĩ là anh sẽ đến trễ nửa tiếng ". Anh nói : " Tôi là người kỉ luật và ít khi đến trễ " . Anh đã hóa trang xong , nhìn anh giống như Cậu 12 trong phim " Rouge " , thanh nhã , sang trọng và quý phái, không còn gì để bàn cãi hơn nữa rằng vai diễn này chỉ để dành riêng cho Leslie mà thôi .

Nhưng Leslie nói là anh không sang trọng, quý phái như mọi người đã nghĩ . Ngược lại , anh đã đi lên bằng sự tự lập . " Tôi đã qua Anh du học và ở đó 7 năm . Trước khi trở về đây tôi đang học ngành quản lý hàng dệt vải . Ba tôi ngã bệnh vì thế tôi phải quay về HK . Tôi đã không trở lại trường mà quyết định học lại lớp 5 trung học ".



Anh đốt 1 điếu thuốc , hút một hơi dài và nhả khói , cách nói chuyện vô cùng nghiêm túc đúng mực (đây là cử chỉ thông thường của anh , nó đem đến cho chúng tôi một cảm giác chân thật ) ." Lương của tôi chỉ được 1000 khi lần đầu tiên tôi ký hợp đồng với hãng RTV .Tôi tốn hết 500 để mướn 1 phòng ở Broadcast Drive và đưa cho mẹ 200 tiền tiêu vặt . Sau đó thì hầu như mỗi ngày tôi đều ăn sáng , trưa , chiều tại cantin của hãng RTV .

Chín tháng sau đó , lương của anh được tăng lên 2900 . Anh chuyển đến Lai Wan và mướn 1 căn hộ với giá 1000 . Bây giờ căn nhà của anh là căn nhà trong mơ của đa số đàn ông chúng ta phải thèm muốn . Điều đầu tiên là nó được thiết kế bởi Mok , người đã xuất bản cuốn Architecture Digest.

Tôi muốn đến chụp hình căn nhà của anh nhưng anh từ chối vì anh muốn có sự riêng tư . " Tôi không muốn chia sẻ với mọi người nhưng anh có thể thường xuyên đến thăm tôi và dùng cơm tối ".

Anh nói anh thuộc chòm sao Virgo là người hướng nội và yêu thích cuộc sống gia đình . Anh có thể là một đầu bếp giỏi . " Tôi rất rành nấu món carry gà và trứng chiên tôm..."

Tôi hỏi anh về tông màu của căn nhà . Anh trả lời : " Không có gì khác . Chỉ đơn giản là trắng và đen ".
Điều đó làm tôi càng thích thú muốn chụp hình căn nhà của anh . Thấy được sự dai dẳng của tôi anh nói: " Ok , anh có thể đến vào mùa hè " . Tại sao lại là mùa hè ?? Tôi hoàn toàn không hiểu . Tôi đã quên hỏi anh tại sao .


Lúc này Ringo xuất hiện . Nhân viên của công ty thâu âm cũng đến . Chúng tôi bắt đầu công việc chụp hình . Những tư thế tạo dáng của Leslie rất chuyên nghiệp . Dĩ nhiên là chúng tôi không ngạc nhiên vì anh đã có khoảng thời gian tập trung cả vào điện ảnh và ca nhạc .

Từ lúc bắt đầu Leslie đã được xem như là một ca sĩ . " Ngay từ lúc đầu tôi đã tốn nhiều thời gian trong diễn xuất hơn là ca hát " . Anh đã phát hành album đầu tiên " I like dreaming " dưới nhãn hiêu của hãng Polygram nhưng hoàn toàn thất bại . " Tôi biết là giọng hát của tôi chưa đủ hay vì thế tôi không hy vọng gì nhiều . Lúc đó chúng ta có Teresa Carpio và Elisa Chan là những ca sĩ hát tiếng Anh rất hay . Họ là những ca sĩ mà không thể so sánh được " . Có thể anh ấy tự hạ mình . Tất cả chúng ta đều biết đuợc sự thật . Anh đã chạm đến sự nổi tiếng " bất thình lình " qua bài hát MONICA . Tôi không biết là mình dùng chữ " bất thình lình " có được chính xác . Dường như điều đó không công bằng với Leslie khi anh đã thật sự cố gắng trong 10 năm qua . Mười năm không phải là khoảng thời gian ngắn với bất cứ ai .

Tôi nhắc lại câu chuyện cũ khi anh quăng nón về phía khán giả thì khán giả quăng trả lại anh . Đúng là 1 chuyện buồn ! Anh có từng nghĩ tới là mình sẽ nghỉ hát ? Anh nói : " Tôi sẽ không nghỉ hát vì chuyện đó . Tôi chỉ nghỉ nếu tôi ( chán ) ". Ý của anh là anh có một ý chí mạnh mẽ ? " Ở đây chúng ta cũng có nhiều người có một ý chí mạnh mẽ không đầu hàng bỏ cuộc . John Woo Ngô Vũ Sâm là một ví dụ điển hình . Bây giờ chúng ta thấy được sự thành công của anh nhưng chỉ có vài người biết được là anh đã làm việc cật lực trong nhiều năm qua " .


Chúng tôi chụp hình xong lúc 1.00 pm và đi đến nhà hàng Belle Dona dùng cơm trưa . Chỗ này thật sự đem lại một cảm giác của nước Ý . Ngồi dưới một cửa sổ lớn , Leslie đã thưởng thức vài ly vang đỏ . Anh nói với tôi: "Tôi muốn nghỉ ngơi sau show diễn mùa hè .Tôi sẽ đi Châu Âu . Mấy năm nay tôi thật sự chưa có được một kỳ nghỉ nào " .Tôi nói : " Florence là một nơi thích hợp cho chuyến đi vào tháng 10 cũng như ngồi thưởng thức 1 ly Cappucino ở 1 tiệm cafe bên ngoài Pizza Signoria ".

Anh lập lại với tôi rằng : " Tôi đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời này ...." . Dù sao đi nữa thì những ngày xa xưa ấy đã trôi qua . Giống như bất cứ ai khác với 1 tinh thần bất khuất và bền bỉ , những sự cố gắng không mệt mỏi của anh đã được đền bù xứng đáng . Và , bây giờ không phải là thời gian để hưởng thụ cuộc sống sao ?.



Leslie Cheung với một sức sống mãnh liệt

Nguồn lesliecheung.cc
Dịch Vô Sắc


Bài viết này do cô Tang Oi Lam viết năm 1987 . Cô Tang là 1 dj nổi tiếng của đài RTHK vì cô thường tổ chức những show từ thiện có ca sĩ tham gia biểu diễn . Cô đã rút khỏi giới truyền thông sau khi kết hôn .


Leslie có 1 sức sống mãnh liệt hơn bất cứ những người bình thường khác .


Câu chuyện này nói về Leslie đã từng bị chế giễu khi anh còn là 1 ca sĩ mới . Với thế hệ fan thời nay điều đó không thể tưởng tượng để tin được rằng những cảm xúc ngượng ngùng ấy lại xảy ra với Leslie .

Lúc trước mỗi khi Leslie trình diễn trên sân khấu thì khán giả bên dưới thường la ó chế giễu và dùng những ngôn từ ghê tởm hướng về anh mà không có lý do . Chuyện đó cũng không khá hơn những gì chúng ta đã thấy được khi * Li Zhi đứng trên sân khấu ngày nay . Là 1 người ngoài ở phía sau sân khấu trong những lúc Leslie biểu diễn , tôi cảm thấy ngượng. Ai có thể đứng trên sân khấu đối mặt với sự làm nhục như thế ? Nhưng Leslie vẫn giữ vững sự bình tĩnh và tiếp tục trình diễn . Ở Leslie là sự thanh lịch tao nhã mặc dù khả năng ca hát của anh không được chín muồi như bây giờ . Sau khi anh hoàn tất xong phần biểu diễn của mình thì những tiếng chế giễu của khán giả lại tiếp tục . Tôi không sao hiểu được sự phản đối điên cuồng này . Nhưng Leslie đã cúi đầu chào khán giả và bước vào sau sân khấu . Anh ấy không bao giờ quay nhìn lại và nói một lời nào . Cậu trai trẻ ấy đã để lại một ấn tượng mạnh trong tôi . Tôi đã chứng kiến một ý chí mạnh mẽ từ màn trình diễn của anh .Tôi cảm nhận được một sức sống mãnh liệt nơi anh.

Một cách chân thành lúc ấy nhiều người trong ngành giải trí thích thú chứng kiến những sự rủi ro của Leslie . Ngoài ra cũng có nhiều người cảm thấy Leslie bị đối xử không công bằng . Thật là không hiểu nỗi tại sao khán giả lại đối xử với Leslie như vậy . Có thể đó là phong cách biểu diễn của anh đi trước thời đại . Lúc ấy khán giả khó mà chấp nhận một chàng trai tô điểm làm dáng trên sân khấu . Hay có thể là sự thẳng thắn của anh . Các ca sĩ thường nói những câu như " Xin chào các bạn .Tôi hy vọng các bạn sẽ thích bài hát của tôi " . Ai lại muốn nghe những lời nói thẳng của Leslie : " Tôi biết các bạn không thích tôi nhưng tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất cho đến một ngày các bạn thích tôi ".

Tôi không biết bắt đầu từ đâu khi các cô gái nói với tôi là họ thích bài hát của Leslie " The wind blows on" . Họ đã năn nỉ tôi dẫn họ vào studio để họ có thể thấy được Leslie ở đời thường . Các bạn trẻ đã hát và nhảy theo bài hát . " Các bạn đã yêu quý tôi nhiều mà bất chấp mọi chuyện ..."

Cái gì đang xảy ra ? Leslie vẫn là Leslie .Thế giới đã thay đổi . Có thể khán giả , những người đã chế giễu la ó anh lúc trước , giờ thì trưởng thành để hiểu được những lỗi lầm của họ . Hay là có thể là thời của Leslie đã tới .

Bây giờ mỗi một hành động của Leslie trên sân khấu đều được chú ý cùng những tràng vỗ tay tán thưởng . Ai có thể chống đối Leslie nữa ?

Gần đây chiếc xe hơi đắt tiền của Leslie bị cào xước , nghi vấn hàng đầu là 2 nhóm fan đánh nhau . Chuyện gì sẽ xảy ra ?

Đối với một người nghệ sĩ có nhiều kinh nghiệm và đang ở trên đỉnh cao thì đây chỉ là một sự cố nghề nghiệp không đáng nhắc đến . Tôi nghĩ là quan điểm của Leslie giống như thế , và Alan Tam cũng vậy.

* Li Zhi : Được bầu chọn là " Miss Asia " do ATV tổ chức ( 1 đài truyền hình của HK ) năm 86 . Cô đến từ Đại Lục vì thế giọng Quảng Đông của cô rất khác . Khi cô xuất hiện ở bất cứ đâu nơi công cộng thì cô lại bị chế giễu mà không có lý do .

Ca ca và Li Zhi ( Lợi Trí )

Thứ Bảy, 9 tháng 10, 2010

Photos: Leslie Cheung quảng cáo Pepsi 1988



















Sexy quá 8-)












Lúc bấy giờ tại Mỹ là Michael Jackson, và tại châu Á là Leslie Cheung ... Gor Gor là ngôi sao phương Đông đầu tiên đại diện cho hãng nước ngọt Pepsi ^^ - ảnh từ baidu + weibo.

Leslie Cheung Pepsi Commercial 1988

YouTube Video
ERROR: If you can see this, then YouTube is down or you