Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

Cuộc sống trên màn ảnh - Phỏng vấn của ATV năm 1997

LINK XEM FULL ONLINE KÈM VIETSUB: https://www.youtube.com/watch?v=B4QSX9_VO48

======================

Dịch bởi aha116 - dienanh.net


I – MC, L – Leslie, M – Maggie (Trương Mạn Ngọc), T – Tony Lương Gia Huy


I: À … Mọi người nghĩ một người bạn là như thế nào. Hay mọi người kết bạn, chọn bạn như thế nào?

L: Chắc chắn không phải là người ồn ào, một số người chọn bạn của họ vì “danh hiệu” hay đẳng cấp. Tôi muốn làm bạn của anh vì anh là Trương Quốc Vinh, là Trương Mạn Ngọc hay là Lương Gia Huy. Kiểu kết bạn như vậy thật rẻ tiền.

I: Làm sao anh biết được người đó có phải là người như vậy hay không?

L: Đơn giản thôi, ở bên họ rồi sẽ biết ngay mà. Tôi rất ghét những người mới gặp lần đầu mà đã nhìn từ trên xuống dưới tôi để xem tôi ăn mặc như thế nào. Tệ hại. Nói thật lòng tôi là một người khó chịu. Tôi đòi hỏi cao bản thân và những người xung quanh nên tôi chắc chắn không phải là người nhiều bạn thân.

I: Anh có thể nói về quan hệ của anh và Lương Triều Vỹ? Có phải hai người thân hơn sau khi quay phim “Happy Together”? Anh có thể kể về thời gian đó không?

L: Thực sự quan hệ giữa chúng tôi thân thiết hơn sau khi quay bộ phim đó. Triều Vỹ là người rất khó thân. Nhưng cậu ấy cũng là một người rất dễ thương. Triều Vỹ thích nhạc rock and roll. Mỗi lần tôi đến nhà chơi mạt chượt với Lưu Gia Linh, Triều Vỹ mở nhạc ở phòng bên cạnh và tôi cứ nhún nhảy theo.
À, lúc quay Happy Together, tôi đến Buenos Aries trước và lúc đó chưa bắt đầu quay phim. Rảnh rỗi nên tôi đi ăn chút đặc sản địa phương. Hmm, tối đó tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đau bụng. Bao tử của tôi cứ như là miếng kiếng, hễ tôi ăn chút gì hơi nhiều dầu thể nào cũng bị đau bụng … Tại vậy nên tôi cũng không quan tâm mấy, chỉ nghĩ, ối trời, tôi chẳng thể ăn thức ăn ở đây nữa.
Ba ngày sau thì Triều Vỹ đến. Lúc đó tôi vẫn còn đau bụng. Tôi kể Triều Vỹ nghe và cậu ấy nói: “Ca ca, đừng lo, em có đem theo thuốc”. Tôi uống thuốc và thấy đỡ hơn. Nhưng cứ dừng thuốc thì lại đau lại.
Khoảng 2, 3 tuần sau, tôi lại đi ăn đồ ăn Ý với Triều Vỹ và William. Tối đó tôi nói với Triều Vỹ: “Lại không ổn rồi. Cậu có nghĩ tớ bị nhiễm virus amip? Vì tớ cứ bị đau bụng suốt”. Triều Vỹ đáp: “Điên à, Amip virus chỉ có ở vùng ven sông. Chúng ta đang ở Buenos Aires mà”.
Tối đó, Triều Vỹ có vài cảnh quay. Cậu ấy bảo tôi đừng lo lắng, cứ đi ngủ đi. Cậu ấy sẽ gọi cho Tim, bạn cậu ấy là bác sĩ ở Hồng Kông. Nghe lời cậu ấy tôi đi ngủ. Sáng hôm sau, mới 6 giờ đã có người gõ cửa, thì ra là Triều Vỹ, cậu ấy nói với tôi: “Ca ca, chắc anh bị nhiễm virus amip rồi”
Tôi tin chắc là nhờ Triều Vỹ mà tôi hết bệnh. Không có cậu ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

I: Ba bạn cùng tham dự buổi phỏng vấn này. Nên chắc ba bạn đều bạn tốt của nhau. Là dạng gặp nhau suốt, hay chỉ nói chuyện qua điện thoại, hay là người để tâm sự những điều thầm kín?

L: Tôi nghĩ Mạn Ngọc và Gia Huy thân với nhau hơn là tôi thân với họ. Họ thường gặp nhau và tâm sự chuyện gia đình. Nhưng tôi có làm việc với Gia Huy và Mạn Ngọc vài lần.

T: Đúng vậy, tôi ít gặp Ca Ca … vì anh ấy có cách sống khác. Tôi phải chăm sóc gia đình. Tôi là dạng người của gia đình

L cắt lời – Tôi cũng là dạng người của gia đình. Chỉ là không giống với dạng gia đình của anh thôi. (cười).

T: Đúng vậy. Tôi có con và phải chăm sóc chúng. Trong khi Ca Ca có thể dành thời gian ở nhà để làm những gì anh ấy thích. Nhưng cũng từng có lần chúng tôi đã có một khoảng thời gian dài ở chung với nhau. Ý tôi là nhiều hơn thời gian quay phim. Chúng tôi quay ở nước ngoài, sống cùng nhau và do đó cũng hiểu nhau nhiều.

L cắt ngang lần nữa: Ừ, ở cái chỗ chỉ toàn là cát. Và sau ngọn núi này lại có một ngọn núi khác. (Ashes of Time). Người đến thăm tôi đầu tiên khi tôi bị bò cạp cắn chính là Lương Gia Huy! Anh ấy đến để hỏi: “Ca Ca, anh không sao chứ?” (Leslie hạ giọng và giả bộ lo lắng … rất buồn cười!)

T: Ồ, ở đó thiệt đáng sợ. Chúng tôi ở nước ngoài và chẳng quen mấy. Và một tối, tôi nghe là anh ấy bị bò cạp cắn.

I: Chuyện gì vậy?

L: À, lúc đó tôi và Lâm Thanh Hà đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng và tôi đi vệ sinh. Khi về lại phòng, tôi thấy có cái gì ngay sau cổ và tôi đã cố bứt nó ra. Và ối, nó cắn tôi. Tôi quăng nó xuống đất, thì ra là một con bò cạp. May là đó chỉ là một con bò cạp con, nó vẫn còn màu trắng. Nếu nó là con bò cạp lớn, nó sẽ có màu đen và tôi sẽ phải nói “bye bye” rồi.

MC hỏi Trương Mạn Ngọc: Chị có bao giờ muốn kết hôn không?

M: Có, nhưng không muốn ngay bây giờ.

L: Khó mà tìm được người để chia sẻ cuộc sống với mình và hy vọng sẽ chia sẻ suốt cuộc đời. Ý tôi là … Ví dụ như tôi … một ngày nào bạn thức dậy với cái bụng đầy hơi và hơi thở thật khó chịu. Ý tôi là, khi bạn chia sẻ cuộc sống với ai đó, bạn sẽ hy vọng họ cũng chia sẻ cuộc sống với bạn. Và sẽ có khi, bạn thức dậy và bỗng cảm thấy … trời, tôi không thể chịu nỗi hơi thở của anh ta nữa.

I: Vậy thì kêu anh ta đi súc miệng.

L: Không phải. Anh không hiểu. Không phải là chuyện súc miệng hay không. Mà là đến lúc anh không thể chịu nổi nữa.

T: Ý anh ấy là không phải chúng ta chịu đựng mà là chấp nhận. Giống như phụ nữ hàng tháng đều có một khoảng thời gian khó chịu. Nhưng anh phải chấp nhận vì nó là như vậy. Đó là một phần của họ.

L: Chính xác, khó mà tìm được người chấp nhận bạn và bạn cũng chấp nhận họ. Như tôi vậy, chúng tôi thường gọi điện cho nhau ít nhất 1 lần 1 ngày để hỏi xem người kia đang làm gì. Chỉ để nói “Anh ơi, anh đang làm gì? Em đang làm cái này cái kia … blah blah blah”. Và khi chúng tôi về nhà, chúng tôi lại hỏi nhau: “Hôm nay anh làm gì, anh có vui không?” Tôi nghĩ những điều như vậy làm tôi thoải mái và vui vẻ.

M: Hai người (chỉ Leslie) chỉ 1 cuộc gọi 1 ngày là đủ. Một số người muốn kiểm soát tôi mỗi phút và tôi không thể chịu nỗi điều đó. Nhưng tôi cũng không chịu nỗi loại người đi cả ngày mà chẳng thèm quan tâm tôi đang ở đâu.

L: Đúng đó, tôi nghĩ tôi hiểu Mạn Ngọc rất rõ. Cô ấy thực sự là một phụ nữ đơn giản để yêu. (Leslie quay sang Mạn Ngọc và nói). Chúng ta đã từng nói về điều này nhớ không? Tôi đã nói: “Nếu tôi có một cơ hội, có thể tôi sẽ yêu cô và cưới cô”. (Mạn Ngọc cười đồng ý với Leslie nhưng không nói gì). Tôi chỉ nghĩ Mạn Ngọc là một người rất dễ để yêu. Và tôi hiểu cô ấy rất rõ. Tôi đã có thể yêu cô ấy. Tôi chắc là nếu tôi yêu cô ấy, thể nào cô ấy cũng ngã vào vòng tay tôi. (cười).

M: Nhưng nếu tôi biết anh cố tình bày trò để tôi yêu anh, tôi chắc chắn sẽ không yêu anh đâu.

L: Dĩ nhiên là tôi sẽ yêu cô thật lòng và không lừa cô đâu. Ý tôi chỉ là tôi biết làm thế nào để yêu cô tốt thôi (cười)

MC hỏi Leslie về việc khoả thân trên phim.

L: Nếu anh hỏi tôi điều gì tôi không muốn làm thì chính là điều đó. Tôi không muốn mọi người thấy toàn bộ cơ thể tôi. Ý tôi là tôi muốn vạch ra 1 giới hạn. Sau lưng thì được. Nhưng từ đằng trước thì không.

MC: Nói về bạn bè nào. Anh sẽ nói gì để giúp bạn anh tốt hơn. Ví dụ như, Ca Ca sẽ nói gì với Maggie để giúp cô ấy trở thành một người bạn tốt hơn?

L: Thực sự tôi là người khó chịu. Tôi không phải thuộc dạng dễ tính … (bị Lương Gia Huy cắt ngang)

T: Ý anh là ngày xưa? Hay là cả bây giờ?

L: Cả bây giờ. Tôi đòi hỏi cao ở mình và những người chung quanh, nên tôi không có nhiều bạn thân.

I: Vậy Ca Ca, anh nói xem, anh thấy Maggie thế nào?

L: Tôi nghĩ cô ấy thông minh. Cô ấy rất thông minh trên màn ảnh. Tôi biết cô ấy từ khi cô ấy mới bắt đầu làm diễn viên. Phim thứ hai của cô ấy “Behind the Yellow Line” là phim đầu tiên chúng tôi đóng chung với nhau. Tôi nhớ là tôi và cô ấy đã cãi nhau rất nhiều khi quay bộ này. Cô ấy phàn nàn: “tại sao anh cứ sửa lời thoại hoài vậy” và tôi nói … tại vậy thì hay hơn.

M: Lúc đó tôi mới về Hồng Kông nên khó mà học lời thoại tiếng Quảng Đông. Mỗi khi Leslie đổi thoại là tôi không thể nhớ được.

L: Cô ấy giận lắm, nhưng chỉ là chút hiểu lầm thôi. Hôm sau lại vui trở lại.

I: Vậy theo anh Maggie có cần thay đổi gì không?

L: Tôi thấy cô ấy quá thẳng thắn. Thẳng thắn đến mức đôi khi người ta nghĩ cô ấy kiêu ngạo. Nhưng tôi cũng vậy thôi. Chúng tôi giống nhau mà, và tôi nghĩ việc thẳng thắn chẳng có gì sai. Tại sao cứ phải giả tạo. Nếu tôi không cùng ý kiến với mọi người, chẳng có gì sai cả, tôi có quyền có ý kiến của mình chứ. Nếu tôi không thích trả lời phỏng vấn thì cũng có gì sai? Tôi trong ngành cũng lâu rồi, còn gì mà các bạn không biết? Tôi trả lời phỏng vấn suốt 2 tiếng để được một bài báo chả giống gì với tôi nói cả. Ý tôi là, … tôi đưa “trái tim” mình vào các câu trả lời và cuối cùng họ làm rối cả lên … Tại sao lại phải phí thời gian cho những việc như vậy? Thời gian của tôi rất quý giá, tôi có thể dùng thời gian đó để kiếm rất nhiều tiền mà.

T: Anh biết không, tôi thường nghe nói anh rất thẳng thắn và tôi thực sự không tin, nhưng giờ thì tôi tin rồi (cười lớn).

L: Anh không tin tôi à? (cười).

T: Giờ thì tin rồi.

***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét