Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011

Đêm trước sự kiện ký tên - Cuộc rượt đuổi của các chiếc xe từ sân bay Narita


Nguồn lesliepillow.com
Dịch Vô Sắc

Ngày 16 tháng 2, đêm trước của sự kiện ký tên, Leslie đã bay đến sân bay Narita trên chuyến bay JAL, hạ cánh vào buổi tối.




Trong sự nhận thức muộn màng, tôi đã nhận ra rằng suy đoán của mình có chút sai sót và với một chút lo sợ tôi cảm thấy mình đã đánh giá thấp sự kiện bất ngờ xảy ra ở Narita .Chúng tôi đã dự đoán rằng sẽ có một chút hỗn loạn khi Leslie đến, nhưng vì nó chỉ là một khoảng cách ngắn để thoát ra khỏi khu vực đậu xe, vì vậy chúng tôi giả định là sẽ không sao nếu chúng tôi nhanh chóng hộ tống Leslie ra đến xe.


Tôi đến sân bay một tiếng trước khi anh đến. Khi tôi nhìn quanh phòng đợi, tôi phát hiện là không có vẻ gì là có sự tụ tập của đám đông fan hâm mộ ở đây, nhưng vì lý do an ninh tôi đã nhờ một nhân viên đến khu vực an ninh sắp xếp một vài nhân viên bảo vệ ở lối ra phòng trường hợp bất trắc có thể xảy ra . Tuy nhiên họ nói : "Nhìn xung quanh lobby thì đám đông bình thường giống như mọi khi và không chắc là số người sẽ tăng nhiều trong một tiếng nữa nên không cần thiết để bảo vệ ". Thật vậy, giống như họ nói là lúc đó không có nhiều người nhưng có một chuyện đã làm tôi lo lắng khi tôi thấy có nhiều phụ nữ trong khu vực lobby đang dùng điện thoại di động của họ gọi cho bạn bè. Ba mươi phút trước khi Leslie đến, chúng tôi đã kiểm tra chắc chắn là các xe đón đã đến khu vực đậu xe. Sau đó, chúng tôi quay trở lại phòng đợi nhưng đã có một sự bất ngờ lớn dành cho chúng tôi , có rất nhiều người đang chen lấn xô đẩy tại lobby mặc dù là một tiếng trước đó không có nhiều người. Hầu như tất cả họ đều là phụ nữ. Có một người phụ nữ ở phía trước chúng tôi đang nói chuyện lớn tiếng qua điện thoại di động : "Vâng, đó là sự thật! Có người nói rằng là cô ấy đã nhận thông tin từ một fan hâm mộ tại Hồng Kông là Leslie đã chắc chắn rời Hồng Kông trên chuyến bay JAL tại. ... Anh đến Narita! Nhanh lên, nhanh lên". Khi máy bay sắp sửa hạ cánh, số đông phụ nữ tụ tập trong phòng đợi đã gia tăng. Mặc dù phòng đợi đã chật ních người, mọi người vẫn xếp hàng một cách có trật tự dọc theo các rào chắn của lối ra, vì vậy tôi nghĩ chúng tôi vẫn có thể thực hiện theo cách của chúng tôi để đi đến xe với sự bảo vệ từ các rào chắn.




Ngay sau khi Leslie xuất hiện ở cửa đến cuối cùng, đám đông la lối và hoan hô kịch liệt. Leslie đã cắt tóc ngắn hơn so với cuối tháng hai vừa rồi khi chúng tôi gặp anh, kiểu tóc mới này làm cho anh nhìn trẻ hơn. Anh đáp lại các tràng vỗ tay của fan hâm mộ của mình với nụ cười duyên dáng. Như mọi khi đứng trước người hâm mộ, Leslie luôn tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh. Có lẽ đó là vì anh ý thức mình đang được dõi theo và được rất nhiều người yêu mến, điều này khiến anh trở nên rực rỡ hấp dẫn. Tôi đã chờ đợi anh ở cuối rào chắn . Leslie nói:" Chị có khỏe không ?" và chúng tôi bắt tay nhau. Khi chúng tôi bắt đầu đi bộ, tình hình đã thay đổi một cách kịch tính. Các fan hâm mộ, những người đang đứng dọc theo các rào chắn bất ngờ đổ xô về phía chúng tôi. Chúng tôi đã bị chặn lại bao vây bởi rất nhiều người . Một số fan hâm mộ đổ xô về phía chúng tôi để tặng quà cho Leslie và một số người đã đi xa hơn chuyện đó là đụng chạm vào cơ thể của Leslie. Sau đó các nhân viên bảo vệ, những người đang đứng ở một khoảng cách theo dõi chúng tôi đã vội vã giúp chúng tôi , đẩy chúng tôi ra ngoài xuyên qua đám đông .


Chúng tôi đi bộ một cách vội vã nhanh vun vút thông qua các lối đi bên trong, chân thì sải dài , tay thì che mắt bởi ánh đèn nhấp nháy từ các máy chụp ảnh ở phía trước chúng tôi . Chúng tôi cảm thấy như thể đường đến bãi đậu xe giống như một hành trình dài bất tận. Cuối cùng chúng tôi cũng đã vào xe, Leslie thở dài một cách nhẹ nhõm và bắt đầu ngồi vào ghế nhưng xe chúng tôi không thể chạy , vì anh Đường đã ra trễ hơn Leslie , anh ấy vẫn chưa đi đến xe hơi. Leslie nhìn ra ngoài cửa sổ lo lắng hỏi: "Anh ấy có sao không ?" . Sau đó, chúng tôi nghe tiếng nói bên ngoài nói rằng :"Ồ, có phải anh ấy là anh Đường không ?". " Đúng rồi , anh Đường"."Ồ, thật hả ?". Theo cái nhìn tham lam của người hâm mộ, anh Đường đã từ từ đưa hành lý vào thùng xe. Leslie hét ra khỏi xe : "Nhanh lên!! Lên xe mau ", nhưng anh Đường vẫn làm công việc của mình một cách thong thả như mọi khi. Các fan hâm mộ dường như có một chút do dự xúm quanh anh ấy nên họ đã đứng nhìn anh ấy từ xa. Anh Đường cuối cùng đã vào trong xe, Leslie thở phào và nói: "OK, lên đường!"




Trên xe chúng tôi đã nói chuyện vui vẻ một lúc, nhưng chúng tôi cảm thấy có một cái gì đó bất ổn khi xe chúng tôi chạy ra khỏi xa lộ để vào Tokyo. Có hai chiếc xe đã theo sau chúng tôi suốt đoạn đường từ Narita. Hai chiếc xe đó là taxi của sân bay và tất cả hành khách trên xa đều là phụ nữ. Chúng tôi đã đi vào một ngõ hẹp và dừng xe vì thế chúng tôi có thể nhìn thấy là họ đã thật sự theo sau chúng tôi . Sau đó, hai taxi dừng lại ngay sau xe của chúng tôi. Ý định của họ là rất rõ ràng đã làm người tài xế của chúng tôi lầm bầm: "Tôi không thể tin là họ lại sử dụng một thủ thuật nông cạn như vậy để theo đuổi chúng ta". Tôi hỏi ông : "Anh có thể tống khứ họ được không?" ông trả lời ông sẽ cố gắng hết sức mình. Sau đó ông tăng tốc và bắt đầu lái xe một cách ngoằn ngoèo trên các đường phố hẹp. Vào lúc đó, Leslie dần dần trở nên khó chịu và càng ít nói hơn .Thường thì sự hài hước của Leslie sẽ nhanh chóng chuyển sang cáu gắt khi anh bị mắc kẹt trong một tâm trạng xấu, bất cứ khi nào cảm xúc của anh đang vui vẻ và dễ chịu thì bị phá hỏng hoặc bị gián đoạn một cách vô lý nhưng trước đây tôi chưa bao giờ thấy lại anh giận dữ như vậy . Anh đã tức giận với những chiếc xe đang kiên trì theo đuổi chúng tôi . Anh cũng bị mất bình tĩnh với người tài xế khi ông không thể thoát khỏi những chiếc xe đó. Leslie ngồi ở ghế phía sau tức tối than phiền giận dữ :"Họ đúng là tai họa". "Anh phải làm một cái gì đó với họ chứ, anh tài xế!"! Sau đó, tôi nghe anh Đường cố gắng làm nguôi cơn giận của Leslie bằng câu nói: "Tốt rồi, điều đó cũng không giúp gì được. Đừng có nổi cáu". Người tài xế đã cố gắng hết sức nhưng 2 chiếc xe vẫn đang theo sau chúng tôi và khi ông thực hiện một động tác lách né được 1 chiếc, thì chiếc xe khác vẫn đeo bám chúng tôi liên tục. Chúng tôi sợ rằng họ có thể theo chúng tôi đến khách sạn.


Cuối cùng chúng tôi thực hiện một kế hoạch với người tài xế. Ông cố tình đi vào một con đường một chiều thu hẹp nơi chỉ có một chiếc xe có thể đi qua. Hai xe theo sau chúng tôi phải đi từng chiếc một. Sau đó, người tài xế đột nhiên dừng xe và một nhân viên của chúng tôi bước xuống . Cô ấy đã chặn đường đi của xe khác bằng cách đứng ở giữa đường . Sau đó cô ấy đã hét vào người tài xế taxi và các hành khách nữ bên trong taxi. "Đừng có đi theo chúng tôi nữa! Các người đã gây phiền phức cho chúng tôi rất nhiều. Nếu các người không dừng lại hành động này, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát! ". Tất cả các phụ nữ trong xe đều xụ mặt xuống và chỉ có người lái xe đang mỉm cười một cách lúng túng và bối rối. Chúng tôi chợp lấy cơ hội và ngay lập tức đã lợi dụng thời gian này để tăng tốc độ xe trong khi nhân viên của chúng tôi vẫn đứng đó một lúc để ngăn chặn bọn họn theo sau . Năm phút sau, cuối cùng thì cô ấy đã cho họ đi, cùng lúc đó thì xe của chúng tôi cũng đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn của họ .




Chúng tôi đã tống khứ hai chiếc taxi bằng cách này và đi trở lại con đường ban đầu . Khi Leslie biết không có xe đuổi theo chúng tôi nữa, anh trở nên vui vẻ lại. Tâm trạng của anh đã thay đổi đáng kể và anh nói với một giọng nói nhẹ nhàng : "Tôi cảm thấy ngại khi để cô ấy xuống xe ở một nơi như vậy! Tôi nghĩ nếu cô ấy có thể quay lại một cách dễ dàng ... ". Sau đó anh đã nói một cách ngây thơ :" Sau cơn tức giận tôi lại cảm thấy đói bụng ! Chúng ta hãy đi ăn cái gì đó đi ".


Khi tôi hỏi họ muốn ăn món gì , anh Đường trả lời :" Crab Tempura! (Deep-fried crabs)". Lúc đó đã hơn 10 giờ đêm, một nhân viên đã gọi đến một số nhà hàng tempura bằng cell phone nhưng hầu như tất cả các nhà hàng đều sắp đóng cửa. Tôi nói với Leslie không có nhà hàng tempura nào mở cửa. Sau đó, Leslie nói : "Không sao , chúng ta hãy đi đến Izakaya! (Quán rượu Nhật) ".Tôi không quen thuộc với các nhà hàng cao cấp, nhưng tôi biết rất nhiều Izakaya để thay thế.Thấy rằng sẽ khó kiếm được chỗ đậu xe cũng như là mọi người có thể nhận thấy Leslie nếu chúng tôi đi đến khu phố đông đức, nên tôi đã chọn một cửa hàng gần văn phòng của mình, nơi tôi thường xuyên tới. Các nhân viên và các khách hàng tại cửa hàng đều không nhận ra Leslie. Thậm chí cũng không ai nhận thấy là anh đến từ HK . Dường như là Leslie thích Izakaya nhỏ này rất nhiều. Anh đã nhiều lần nói rằng :"Đây là một cửa hàng rất đẹp! Tôi thích một cửa hàng như thế này! ". Anh uống sake (rượu gạo Nhật Bản) được rót bằng masu (một hộp gỗ vuông) rất đẹp và ăn Yakitori (gà nướng kiểu Nhật Bản) vv. Leslie đã được hoàn toàn thư giãn.


Leslie có xu hướng để mất bình tĩnh của mình một cách dễ dàng, nhưng vứt bỏ tâm trạng xấu một cách nhanh chóng cũng là điểm mạnh lớn nhất của anh và anh sẽ sớm vui vẻ trở lại. Anh biết bản thân mình rất rõ, do đó bất cứ khi nào anh phải đương đầu với một cái gì đó khó chịu anh sẽ suy nghĩ về những điều yêu thích của mình cho một sự thay đổi , nỗ lực để bình tĩnh lấy lại những cảm xúc riêng của mình nhưng đôi khi tôi có thể thấy anh đã cố gắng rất nhiều để làm cho mình vui vẻ nhưng sự nỗ lực của anh dường như chỉ là vô ích. Những lúc đó đôi khi khiến tôi rất đau khi nhìn thấy một Leslie như vậy.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét