Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Một bài báo viết bởi Eunice Lam cho tờ tuần báo Minh Báo

Eng_trans : Laura
Viet_trans : heobeo
Source :
http://lesliecheung.cc/memories/eunice/english.htm

Anh ấy thật thà, anh ấy chân thành, và anh ấy điển trai. Không chỉ trong thế giới nghệ sĩ mà ngay cả khi đứng giữa một đám đông vây kín, Leslie vẫn luôn là một con người tươi mới thành thật, một người bạn người sẽ không bao giờ “quay lưng”.


Tuy vậy, thế giới này làm gì có lộ trình tốt đẹp như thế, thẳm sâu trong trái tim anh là những vết thương, sự thật này bất chấp cả bản chất của một con người vốn mạnh mẽ và nhiều lạc quan như anh. Anh không bao giờ chối bỏ người anh yêu quý; anh chưa bao giờ sợ làm nên những đột phá cho sự nghiệp trình diễn của anh. Thế giới của người nghệ sĩ này là luôn chân thật; một sức sáng tạo nguyên bản đúng nghĩa không vẩn đục bởi chút lừa bịp nào. Rất nhiều fan của Leslie được nhìn thấy chữ ký của anh, nhưng không có nhiều người thật sự được nhìn thấy anh viết tay. Tôi xin “đóng bìa thư” một kỷ niệm này cho tất cả mọi người.

Đó là vào một buổi tối chúng tôi đi ăn tại “China Club”, tại đấy có một cây đàn dương cầm, lúc đó tôi muốn có lời ca của ca khúc “YOU AND ME AGAINST THE WORLD”, anh đã hát nhẹ nhàng cho tôi nghe, để tôi có thể viết chúng xuống một cách chậm rãi. Rồi sau đó, anh tự nhiên rút cây bút mực ra và bắt đầu viết lời ca theo trí nhớ của anh; anh đã quên mất rằng anh là Leslie Cheung, chàng trai quyến rũ trứ danh nhất, và cũng hầu như không để ý rằng mọi người ngồi ở bàn kế bên đang ngồi lắng nghe anh hát. Bất giác, một tràng pháo tay nổi lên từ mọi phía và mọi người thậm chí còn yêu cầu anh hát lại. Anh đi đến cây đàn dương cầm một cách hết sức tự nhiên và vui vẻ và bắt đầu hát.


Cách đây nhiều năm, tôi chuyển đến một ngôi nhà mới. Ngôi nhà mới của tôi không có tấm gương dài. Anh đã hỏi tôi, “Vậy làm sao mà chị thay đồ ? Em sẽ đặt một cái cho chị, chị thích mẫu thiết kế nào ?” Rất sớm sau đó, chiếc gương đã được gửi tới. Lần sinh nhật cuối, Leslie đã đem ra một chiếc đồng hồ đeo tay : “Đây là món quà dành cho chị, như đã hứa.” Tôi gần như đã quên bẵng. Lý do anh đưa chiếc đồng hồ cho tôi là vì có lần tôi đã thấy anh đeo chiếc đồng hồ sành điệu mới toanh này và khen là nó đẹp. Tôi không hy vọng anh sẽ nhớ nhưng anh lại nhớ. Anh là một người bạn rất sâu sắc. Không có quá nhiều người tham gia tiệc sinh nhật hôm đó, chỉ khoảng hai mươi. Anh không quen biết nhiều, nhưng anh đã chủ động bắt chuyện với mỗi người. Các vị quan khách đều bị anh cuốn hút. Sau đấy, tất cả bạn bè đều nhận xét, “Leslie Cheung rất thú vị và dễ thương, hoàn toàn không kiêu ngạo chút nào.” Thật sự khi vui Leslie rất hài hước.

Năm nay, khi đến dự sinh nhật tôi anh có vẻ chán nản và không còn trong tâm trạng cao hứng nữa. Tôi hiển nhiên có thể hiểu vì chúng tôi đã quen biết nhau được hai mươi năm rồi, nhưng tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Anh vẫn đến tiệm cà phê tại Khách sạn Peninsula. Một lần anh đã yêu cầu phóng viên của tạp chí Ming Pao Weekly chụp một tấm hình khi anh đang đứng, để lấy được toàn bộ trần sảnh lộng lẫy bên trong Khách sạn Peninsula. Anh nói, “Chỉ có tôi, thanh lịch như thế này, mới có thể xứng với trần sảnh này thôi.”



Bức trần sảnh đẹp đẽ vẫn còn đó nhưng đóa hoa thủy tiên xưa đã đi rồi. Có một hình ảnh cứ mãi bồng bềnh trong tâm trí tôi : một nơi nào đó trong các đám mây có một hồ nước phẳng lặng như gương, một chàng trai tuyệt đẹp đang ngồi bên hồ nước và soi mình xuống bóng gương ngắm nhìn say đắm, rồi dần biến mất; một đóa thủy tiên mọc lên bên mặt hồ.


Eunice Lam
Ming Pao Weekly

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét