Tìm kiếm bài trong Blog này

Chủ Nhật, 10 tháng 6, 2012

[FanFic] Happy Together - Chương I

Louis _196 @Dienanh.Net 

Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại làm điều này!

Ý tôi là, câu chuyện này, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ đăng nó. Dù vậy, việc đăng nó ở đây cứ thôi thúc tôi trong những ngày này.

Tôi chưa bao giờ là một fan của Leslie. Tôi đơn giản là phải lòng một vài thứ của anh. Diễn xuất, giọng ca, ánh mắt, nụ cười…

Đây không hẳn là một fanfic, nó giống một fiction hơn. Và tôi mạn phép mượn hai cái tên Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy cho câu chuyện này.

Tại sao ư?

Thứ nhất, nguyên nhân nó ra đời, là do tôi-như đã nói ở trên-vào thời điểm nào đó trong quá khứ đã bắt gặp Happy Together, và bị tiếng sét với bộ phim này.

Thứ hai, chính là có một sự chuyển đổi ngôi thứ làm chủ xúc cảm kì lạ, xảy ra lần đầu cũng là duy nhất khi tôi xem một bộ phim-vì Leslie Cheung.

Thứ ba, tôi thích viết.

Cuối cùng, là bởi cái ngày chết tiệt tôi tự dưng mò được MV I honestly love you trên mạng. Vậy là xong, tôi chẳng thể từ bỏ câu chuyện về hai gã đàn ông này nữa.

Nó không phải Happy Together của Vương Gia Vệ. Nên đừng kì vọng tìm lại không khí hay câu chuyện của bộ phim. Cái gì đã hoàn hảo tròn trịa, chẳng ai dại gì kể tiếp về nó.

Tuy nhiên, nó vẫn là Happy Together từ Vương Gia Vệ. Tôi lần nữa, ngoài hai cái tên ra, mượn thêm vài địa danh, vài phân cảnh, vài tính cách. Sự vay mượn này, là bởi có những thứ cho đến tận bây giờ, cũng vẫn không thể thay thế được.


Cũng như món quà vô giá mà Trương Quốc Vinh tặng nó cho tôi, tôi cũng muốn anh nhận lại món quà này, sẽ không điều gì được tôi gói ghém bằng nhiều chân thật từ tâm hồn mình đến vậy.



Happy Together
(12/12/2007-6/10/2008)
Louis

Cos you bring out the best in me,
like no-one else can do.
That’s why I’m by your side,
and that’s why I love you.
Rating:T
Status: Complete
Category: Non-AU, Angst, HE.
Warnings: Lime.
Pairings: Lê Diệu Huy-Hà Bảo Vinh.
Summary: Buenos Aires. Cậu nằm nơi anh, lắng nghe thinh không rơi tí tách. Iguazu xoay tròn. Hôn trong ngày gió đổ. Xôn xao.

Note: thật ra thì, tôi chẳng biết gì về Argentina cả, nên sẽ không dùng nhiều danh từ riêng trong truyện này, tôi thậm chí còn chẳng biết nhiều về Hongkong kia mà. Một số địa điểm sẽ là không có thực, tức là, tôi tự nghĩ nó ra, vậy thôi.

Dù vậy, thì đây là một câu chuyện dịu dàng dễ thương-tôi nghĩ như thế.

Tôi cuối cùng, vẫn là để họ ở bên nhau.

Nếu không, thì Hà Bảo Vinh phải làm sao bây giờ?
 



Chương I: Hongkong

1.

Lúc đó tôi nghĩ, dù sao thì, Hà Bảo Vinh cũng chỉ là một đứa trẻ.



_Tại sao?
_Anh ta không thích cậu.
_...
_Là Diệu Huy nói với tôi như vậy.
_...
_Tôi sẽ xin cho cậu việc làm khác, yên tâm.

~

Tôi đã nghĩ một đứa trẻ thì chẳng giận được bao lâu. Mà cậu ta cũng chưa đến mức có thể tập trung để giận một ai đó. Câu ta chẳng tập trung vào bất kì điều gì. Tôi không ưa nổi loại người như vậy.

Tôi nói với Jame rằng tôi không thích Hà Bảo Vinh-đó là lý do tôi không thuê cậu ta cho công việc này.

“Cậu có bao giờ để ý đến việc thích hay không thích ai đó cho công việc họ làm đâu?” Jame buông một cái thở dài chán nản như vậy khi chúng tôi kết thúc cuộc trò chuyện. Hẳn là anh thấy áy náy vì lỡ hứa hẹn điều gì đó. Nhưng tôi bỏ qua nó.

Chính xác thì, tôi bỏ qua câu nói đó của anh.

.

.

Sau khi tốt nghiệp, tôi được nhận vào Card Hospitals-hệ thống bệnh viện của gia đình Kì Mộc. Cậu ta không tán thành tôi làm việc ở đó, vì nó không hợp với tôi, tôi cũng không vui. Nhưng bố tôi hài lòng. Và tôi cũng chỉ cần như vậy cho mục đích của mình. Kì Mộc hiểu tôi muốn nhắm đến cái gì khi tôi quyết định, nên dù không tán đồng, cậu ta cũng chẳng phản đối kịch liệt.

Tôi không có vấn đề gì với công việc của mình. Bố tôi bảo “Tìm một tài xế cho mình đi. Sao con có thể tự lái xe được!” Tôi nghĩ: “Việc quái gì mà con không thể lái xe được, cái bằng lái đó cũng chẳng phải bỏ tiền ra mua.” Nhưng tôi không lên tiếng mà chỉ gật đầu. Ba tuần sau đó, trước khi bắt đầu đi làm năm ngày, tôi nói với Jame: “Anh xem có ai thích hợp lái xe cho tôi không?” Anh ấy suy nghĩ vài giây rồi nói: “Hà Bảo Vinh đang tìm một công việc. Tôi sẽ làm hợp đồng thuê người cho cậu.” - cứ như tôi thuê chắc cậu ta rồi. Điều gì khiến anh ấy nghĩ như thế chứ. Và tôi nói: “Không.”

_...Hả?

Hả cái gì?

_Tôi không thích Hà Bảo Vinh.

Jame đã nói một tràng về cái gì đó như là “Bảo Vinh thì có vấn đề gì?...”. “Bla, bla…” nhiều thứ. Cuối cùng tôi chốt hạ một câu: “Tôi không thuê Hà Bảo Vinh.” Và cuộc nói chuyện của chúng tôi chấm dứt. Jame có vẻ tiu nghỉu lúc ra về. Có gì phải thất vọng như vậy. Không phải anh sợ Hà Bảo Vinh sẽ giận dỗi đấy chứ?

~

Quả thật, Bảo Vinh đã giận dỗi, trong một thời gian dài. Nhưng đó là điều mà nhiều năm sau tôi mới biết. Để rồi phải dành cả quãng thời gian còn lại của cuộc đời đi dỗ dành cậu ta!

.

.

Năm ngày sau lần nói chuyện cuối cùng của tôi với Jame, tôi đi làm ở Card Hospitals. Người lái xe cho tôi là A Bình, khoảng 30 tuổi, Jame thậm chí không đưa trực tiếp hợp đồng cho tôi mà gửi nó qua một người khác-nhân viên dưới cấp của anh. Sau khi anh chàng này trở về văn phòng trong năm phút, mang theo hợp đồng có chữ ký của tôi, Jame hầu như không liên lạc với tôi suốt một tháng sau đó. Anh ta giận tôi vì điều gì kia chứ? Tôi tự hỏi như vậy trong một vài ngày, nhưng sau đó cũng quên bẵng đi. Công việc khiến tôi bận rộn, dù không phải bởi nó quá nặng nhọc.


Tôi chọn đi Nội khoa, mặc dù thời đại học, thầy giáo của tôi bảo rằng tôi nhất định sẽ nổi tiếng nếu đi khoa Ngoại. “Cậu có đôi tay của một thiếu nữ khi phẫu thuật”-ông ấy nói vậy. Tôi thừa nhận mình thích phẫu thuật, cũng thích không khí trong phòng mổ, khi một ekip làm việc hòa hợp và ăn rơ, chúng tôi cứu sống tính mạng bệnh nhân trong gan tất và tiếp nhận thử thách. Nhưng tôi thích chúng, cũng tương tự như thích tính cá nhân và sự chăm chút của một nhà nội khoa. Chẳng có khác biệt nào giữa hai con đường đó với tôi cả. Mà nếu đã không mấy khác biệt, tôi chọn nơi cái chết ít trực diện hơn.

Tôi làm việc gần như cả ngày, đến tối thì về nhà lúc 10h, vì A Bình còn phải về nhà với vợ và con trai anh ấy. Sẽ tiện hơn nếu tôi ở luôn bệnh viện, trong phòng ngủ dành cho bác sĩ. Nhưng tôi có một tài xế, nên tôi tập thói quen về nhà đúng giờ những ngày không trực viện. Nếu A Bình chỉ nhận lương mà không cần phải đưa đón tôi, cái người bảo tôi thuê lái xe cho riêng mình sẽ đuổi anh ta ngay lập tức. Tôi không quan tâm nhiều đến đồng lương hay cuộc sống của người khác. Chỉ là, cũng chẳng có gì khó khăn khi về nhà lúc 10h tối.

Đi làm được một tháng thì người hộ lý già nhất và xa lạ nhất ở bệnh viện bắt đầu gọi tôi là A Huy. Ngoài việc cứ phải mỉm cười cho qua những câu hỏi lặp đi lặp lại “Bác sĩ Lê, anh không hẹn hò với ai sao?” “Sao mà anh có thể chưa có người yêu nhỉ?” “Hẹn hò đi thôi, cậu còn phải kết hôn chứ? Đừng làm việc nhiều quá” ”…”, thì mọi việc ở đây khá dễ chịu. Khoa Tiêu Hóa không có nhiều bệnh nặng, cho dù có những đợt nhiều bệnh nặng, cũng ít ca phải cấp cứu. Lúc rảnh rỗi tôi xuống phòng cấp cứu phụ Kì Mộc. Cậu ta luôn cằn nhằn tôi đang phí hoài tài năng của mình. Tôi thì có cái tài năng gì để phí hoài?

Dần dà, sau vài tháng, một số y tá mới vào làm ở khoa Cấp cứu tưởng tôi là bác sĩ của khoa họ, nên buổi sáng trước khi giao ban khoa, họ chạy đi tìm tôi để ký bệnh án. “Vì cậu mà khoa tôi phải mở cả một buổi họp để đính chính việc này…”. Kì Mộc nhấm nhẳng việc trưởng khoa đã đau đầu như thế nào, và đề nghị tôi có xuống khoa của ông ấy thì phải nói rõ cho y tá trực hôm đó rằng tôi chỉ…ở lại chơi thôi. “Sao ông ấy không đề nghị mình đừng bén mảng tới khoa ông ấy cho luôn?”

“Cậu được việc.”

Rõ ràng là chẳng dễ thuê một con trâu kéo cày cả ngày mà chỉ cần hai bữa cho ăn vào cái thời buổi này. Kinh tế đang suy thoái-ở cả khoa Cấp cứu của Card Hospitals.

Đến khi mọi chuyện đi vào quỹ đạo. Tức là Kì Mộc thôi không thèm càm ràm gì nữa khi thấy mặt tôi ló ra ở cửa phòng Cấp cứu, các y tá ở đây không ai đưa bệnh án cho tôi ký vào sáng hôm sau, trưởng khoa cũng không còn chào mấy câu xã giao mỏi miệng với tôi nữa, tôi gặp lại Hà Bảo Vinh.

Cậu ta là một sinh vật nhỏ bé ồn ào khủng khiếp. Thế nên đáng lẽ sẽ phải về phòng trực, chế mì gói như dự định sau khi cho chuyển một ca lên khoa nội Tim mạch, tôi vẫn cứ phải vén màng qua xem Kì Mộc có cần giúp đỡ gì không.

Kì Mộc rõ ràng là đang cần thứ gì đó hơn cả một sự trợ giúp về mặt chuyên môn. Tôi đồ rằng cậu ta có thể lao lên đánh cho con loi choi đang ngồi trên giường kia bất tỉnh, nếu cậu không có đang mặc áo blouse, hoặc là-một cách chủ quan mà sự quen biết giữa chúng tôi đem lại-nếu tôi vén cái màn lên chậm đi vài ba giây nữa.

_Bác sĩ Trình!...

Ý tôi là “Bác sĩ Trình, đánh bệnh nhân bất tỉnh sẽ bị treo bằng đấy.” Dù vậy, tôi biết mình không nhất thiết nói toạc ra điều đó. Chỉ cần mỉm cười để xoa dịu không khí và nói “Tôi giúp anh.”

Thực tế chứng minh, kẻ thứ ba lo chuyện bao đồng trong một số trưởng hợp là vô cùng cần thiết. Khi tôi bước lại khay đựng dụng cụ từ sau lưng Hà Bảo Vinh, cử động thân thể của cậu ta giảm biên độ rõ rệt, âm giọng cũng xuống bớt một tông. Đến khi tôi mang gang tay, chuẩn bị kim chỉ thì không gian trở nên yên tĩnh. Tôi có chút lấy làm lạ. Nhưng rồi cũng hiểu ra. Trong phòng bây giờ chỉ có ba người, mà hai trong số đó cao trên 1m80, biết sử dụng dao, và hoàn toàn khỏe mạnh. Yên tĩnh là chuyện hiển nhiên.

_Để tôi may cho.

Tôi đưa đẩy, ý là “Kì Mộc, cậu ra ngoài đi”.

_Tôi ở lại thì tốt hơn.

Không cần chứng minh cậu hiểu tôi trong những dịp như thế này, bác sĩ Trình!

_Đi ăn cái gì đi, cậu vẫn chưa ăn tối.

Tôi nghe một tiếng động lớn.

Hà Bảo Vinh đạp chân vô xe đựng bông băng bên cạnh. Tôi ra hiệu cho Kì Mộc biến khỏi phòng. Cậu ta rõ ràng là không được lòng bệnh nhân cho lắm, ít nhất là không được lòng kẻ đang làm bệnh nhân này.

Đến khi tôi cùng Kì Mộc thỏa thuận thiếu điều muốn lòi mắt xong, cậu ấy biến khỏi phòng. Hà Bảo Vinh vẫn còn đẩy tới đẩy lui cái xe kéo bằng mũi giầy. Tuy nhiên, lúc tôi quay lại chuẩn bị tiêm thuốc tê vào đường rách trên trán cậu ta, Hà Bảo Vinh bỗng nhiên ngoan ngoãn. Tạ ơn trời vì điều đó. Cậu ấy thôi không đẩy cái xe bằng mũi giày nữa, chỉ đung đưa nhè nhẹ hai chân sau khi bắt chéo chúng vào nhau. Tôi ngửi thấy mùi rượu lẩn khuất trong mùi máu và thuốc sát trùng. Chiếc áo jean xanh của cậu loang lổ nhiều vệt máu trên vai. Có chút đáng tiếc-tôi nghĩ.

Lúc tôi may vết thương trên trán cho cậu, Hà Bảo Vinh cúi đầu thấp xuống. Lông mi cậu dài, nhưng tôi vẫn thấy được đôi mắt bên trong. Cậu ta có vẻ như muốn khóc. Tôi cho rằng đó là tác dụng của rượu. Bệnh viện có dùng thuốc tê quá đát đâu.

_Lát nữa kê cho tôi ít thuốc giảm đau và kháng sinh.

_...

_Thuốc giảm đau và kháng sinh!

_...À,…dĩ nhiên.

Dĩ nhiên. Bằng bác sĩ của tôi là lấy tay nhận về! Có điều tôi sẽ không tranh cãi với một tên say rượu mới đánh nhau xong. Dù sao thì cậu ta cũng có ý thức về sức khỏe. Hiếm có tên say xỉn nào xin thêm kháng sinh về uống sau mỗi trận ẩu đả.

Tôi kê đơn cho Hà Bảo Vinh, dặn dò y tá làm thủ tục cho cậu ta xong thì một người đàn ông bước vào khoa cấp cứu. Tôi nhận ra người này. Bạn trai của Hà Bảo Vinh. Chúng tôi đã gặp nhau trước đây. Tôi không nhớ tên anh ta, nhưng cái cảnh họ hôn nhau đắm đuối giữa cả đám người thì chưa có quên. Anh ta có vẻ cũng nhận ra tôi. Để cho phải phép, tôi đã định là sẽ gật đầu chào lại nếu anh ta có cười với tôi.

Chỉ có điều, lúc bắt gặp ánh mắt của gã đàn ông này. Tôi thiệt muốn phan cho hắn một trận.

Hà Bảo Vinh phía sau bắt đầu bực dọc, tiếng cậu ta dấm dẳng đại loại như “Sao bây giờ mới đến…” “Đưa tôi về đi, mệt quá rồi…” “Nhẹ ta tay thôi, đau đấy” v.v…là to quá mức cần thiết so với khoảng cách giữa hai người bọn họ. Tôi biết 40mg Lidocain không hết tác dụng nhanh đến vậy. Cậu ta cũng dễ ghen tuông quá đi!

~

Lúc đó, tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng về sau tôi mới biết suy nghĩ này sai hoàn toàn. Hà Bảo Vinh không phải là kẻ dễ ghen tuông. Cậu ta là kẻ ghen tuông thường trực vô lý bất chấp nguyên do hoàn cảnh. 


2.


Cha tôi thường bảo đàn ông chân chính là phải sở hữu sức mạnh do bản thân mình tạo ra. “Không thể vay mượn của bất kì kẻ nào khác,…”-ông nói “Tự lập, đứng đắn, trách nhiệm và phải có tham vọng”. Ông có rất nhiều định nghĩa về đàn ông chân chính, một trong số đó là địa vị xã hội, phụ nữ và đồ cổ.

_Con có ý định học lên tiến sĩ không?

_...Có thể.

_Phải, nên suy nghĩ về điều đó. Con có khả năng, và hãy dồn tâm huyết vào mục tiêu của mình. Người đàn ông tỏa ra sức hút nhất chính là lúc anh ta tập trung cho sự nghiệp. Một người đàn ông chân chính.

_...

Tôi thì nghĩ, làm đàn ông chân chính, cũng thật là mệt quá đi!

Tôi thường chú ý đến những điều nhỏ nhặt hơn. Và chỉ thích chú ý những điều nhỏ nhặt hơn.

Chẳng hạn như: hôm nay trời nhiều hay ít mây, nắng có dịu hơn mọi ngày, kẹo bông gòn thơm lừng, hoặc cà vạt Kì Mộc màu tím. Đôi khi tôi cũng chú ý đến món bột chiên ở quán này giòn hơn những quán khác. Buổi tối uống rượu với đám bạn, tôi lại chú ý những ngọn đèn trần, tôi bị chúng thu hút bởi kiểu dáng, và có lúc là màu sắc. Một trong những buổi tối như vậy, tôi nhìn thấy chiếc áo khoác jean màu xanh bạc. Hà Bảo Vinh mặc nó khi chúng tôi được giới thiệu với nhau.

Đó là tối tôi cùng Kì Mộc đến quán bar gặp bạn cậu ấy-hai tuần trước khi chúng tôi chính thức đi làm, người bạn đó lại hẹn một đám bạn khác nữa, cuối cùng, đám bạn khác đó gọi điện cho Jame. “Vậy ra chúng ta biết nhau cả.” Mọi người ồ lên như vậy.

“Lê Diệu Huy, bác sĩ, còn độc thân.”-Kì Mộc giới thiệu tôi với bọn họ. Jame nói “Hà Bảo Vinh…”, chỉ vào áo jean xanh bạc, “và đây là…, đây là…”. Tôi thấy chiếc áo thật đẹp, màu sắc cũng tốt. Hà Bảo Vinh vừa vặn trong nó. Vậy nên khi cậu ta ôm hôn điên cuồng gã đàn ông bên cạnh-vào lúc một nửa trong số chúng tôi đã say quắc cần câu-làm phần thân áo nhàu lại, tôi đã nghĩ: đáng tiếc làm sao!

.

.

Hà Bảo Vinh quen Jame từ trước, mối quan hệ của họ có vẻ rất tốt. Jame hy vọng tôi và Kì Mộc cũng sẽ thân với cậu ta. Nhưng Kì Mộc không đồng ý điều đó. “Tôi không có ý kiến gì về xu hướng giới tính của mỗi người, nhưng xin lỗi, cậu ta cứ như một con điếm ấy.”


Khi Jame bắt đầu gây sự với Kì Mộc, thì tôi chỉ đứng im lặng một bên. Kì Mộc nói như vậy vì chúng tôi đã bắt gặp Hà Bảo Vinh ra vào khách sạn Yand Lake trong suốt một tuần, với cả thảy bảy người đàn ông khác nhau. Lần đầu chạm mặt, chúng tôi đi lướt qua họ. Lần thứ hai Kì Mộc lắc đầu. Lần thứ ba, miệng Kì Mộc làm thành một dấu mũ méo mó-cậu ấy có vẻ bị shock, tôi thì nghĩ-trùng hợp ghê! Đến lần cuối chúng tôi gặp Hà Bảo Vinh và đàn ông thứ bảy của cậu ta, Kì Mộc chán nản nói “Sao Jame lại quen biết một gã như vậy nhỉ?” lúc chúng tôi đi ngang qua nhau được một đoạn, cậu ấy cũng chẳng thèm nói nhỏ tiếng. Tôi không có ý kiến gì cho vấn đề này. Nhưng Kì Mộc ngó tôi lăm lăm, như thể: nói gì đi, đừng thờ ơ với ngoại cảnh như vậy mà…! Không thì tôi đập cậu. Nên tôi đành mở miệng nhận xét: “Sinh hoạt điều độ thật.”

Tôi không biết Hà Bảo Vinh có nghe được những gì tôi nói hay không, nhưng tôi thì nghe tiếng khúc khích nhỏ thoát ra từ môi cậu ta ngay khi cửa thang máy đóng lại.


Yand Lake là một trong năm khách sạn lớn nhất và xa hoa nhất Hongkong, và là một trong ba khách sạn của gia đình Kì Mộc. Trên đường từ khách sạn đến bệnh viện, Kì Mộc không ngừng huyên thuyên về Hà Bảo Vinh: “Mình không kỳ thị những chuyện này, nhưng cái bộ dạng của hắn, cậu có thấy không…” “Ý mình là, cậu có thể yêu đàn ông hay phụ nữ, nhưng ngủ với…bảy gã trong một tuần!...phải, rất điều độ, nhưng thiệt là…gớm.” “ Cái đống hàng hiệu hắn mặc từ đầu đến chân ấy, cậu có nghĩ là hắn tích cóp từng thứ một từ bảy gã giàu có đó không?” “Đó là chưa kể kẻ thứ tám-người được giới thiệu như bạn trai của hắn ấy, cái gã lần trước chúng ta gặp. Cậu còn nhớ không?...” Nhớ chứ. Nhớ nhất là cặp mắt mang tính xâm phạm thân thể của hắn. Kì Mộc nói thêm về cái gì đó, rồi cậu ta bắt đầu bực dọc la toáng lên. “Lê Diệu Huy!”

_Ừ.

_Cậu…nói.cái.gì.đi.chứ!

Tôi sẽ không ngu ngốc hỏi lại những câu như: cậu muốn tôi phải nói cái gì? Kì Mộc sẽ không ngần ngại phanh xe ngay giữa đường cao tốc để bóp chết tôi. Trong quá khứ, lúc còn là sinh viên năm thứ hai y khoa, cậu ấy có lần khuyên tôi đi khám xem có bị suy giáp hay không. Nhưng đến năm thứ tư, khi đã biết những người mắc chứng bệnh này chẳng thể học hành cho ra hồn được, cậu ấy kéo tôi đi khám Tâm thần. Còn tại sao lại đến khoa Tâm thần chứ không phải khoa Tâm lý trước, thì Kì Mộc bảo “rồi bác sĩ ở đấy cũng viết giấy giới thiệu cậu qua bên này thôi.” Sau khi làm một số xét nghiệm và vài ba trắc nghiệm tâm lý, một cuộc trao đổi nho nhỏ diễn ra giữa Kì Mộc và bác sĩ chủ trị cho tôi.

“Cậu ấy không có bệnh gì về Tâm thần kinh cả.” Bác sĩ Trần nói.

“Thế sao cậu ấy lại như vậy?”. “Tính cách thôi.” “…”. “Cậu ta chỉ là không ưa nói chuyện lắm, không ưa cười cho lắm, không tò mò cho lắm,…” “…”. “…Uhm, là những bài trắc nghiệm tâm lý của tôi nói vậy.” “Vậy chúng có nói cậu ta ưa cái gì không?”. “Có vẻ như…là không.” “Nghe nó giống chứng tự kỷ lắm.”. “Cậu ta không mắc chứng tự kỷ, hoàn toàn không, tôi có thể cam đoan với anh…” “…”. Sau đó tôi không nghe họ đối thoại nữa. Thay vì mừng cho tôi không bị bệnh, Kì Mộc lại chán nản một thời gian dài. Cậu ta lặp đi lặp lại một cách buồn thảm: “Cậu bị bệnh thì tốt rồi, ít ra uống thuốc xong có thể lành…!”

Về sau này, khi tôi đã hẹn hò với Hà Bảo Vinh, Kì Mộc cứ hễ gặp tôi là mắng chửi loạn xạ…bác sĩ Trần, đại loại như: “Trắc nghiệm tâm lý cái con khỉ gì? Cái gì mà không ưa nói chuyện cho lắm, không ưa cười cho lắm, không tò mò cho lắm? Bằng bác sĩ của hắn rõ ràng là mua từ chợ đen về…”

Kì Mộc không phải là người nhiều chuyện, cũng không hay mắng chửi người khác. Cũng như câu chuyện về Hà Bảo Vinh của cậu ấy, vốn chỉ là một đề tài để khơi gợi tôi lên tiếng. Kì Mộc luôn muốn tôi hoạt bát và có sức sống hơn. Chỉ là, lúc ấy, chính tôi lẫn cậu cũng không ngờ Hà Bảo Vinh-cái tên này, lại trở thành chủ đề chính trong suốt những cuộc nói chuyện, hoặc tranh cãi của chúng tôi về sau.

Tôi đã nói mà, Hà Bảo Vinh-dù là một sinh vật bé nhỏ-vẫn cứ luôn gây ra những rắc rối khủng khiếp ồn ào.


3.


Có một lần tôi nói: “Cậu hát cái gì đi.”

Vậy là Bảo Vinh hát.

“Anh hỏi em có yêu anh sâu đậm không.
Em yêu anh bao nhiêu phần?
Tình cảm của em là chân thật.
Tình yêu em dành cho anh cũng là chân thật.
Ánh trăng nói hộ lòng em…”


Ca từ thật ngọt ngào, nhưng Bảo Vinh hát chúng còn ngọt hơn. Cậu nằm trong lòng tôi, khe khẽ hát, thanh âm như màn đêm đang rung chuyển. Tôi hỏi Bảo Vinh làm sao cậu biết bài hát này. “Có ai mà không biết bài hát này chứ?”. Cậu nhìn tôi kinh ngạc. Phải, nếu là bài Bảo Vinh có thể hát, thì ai có thể không biết nó. Chỉ tôi không biết mà thôi. Tôi lúc đó hẳn có phần ngu ngốc và buồn cười lắm. Bảo Vinh cười khanh khách. Tôi thích nghe tiếng cậu cười, nhất là lúc nó thanh mảnh êm ái như thế này. Khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ mọi thứ thật tốt. Cho dù đau đớn cỡ nào, thì có Bảo Vinh trong đời cũng thật là tốt. Chỉ là sáng hôm sau, như mọi lần khác, Hà Bảo Vinh bỏ đi.

Cậu ấy không bao giờ đề nghị chia tay, chỉ là bỏ đi sau khi gói ghém ít đồ đạc cá nhân. Để rồi quăng chúng vào lại phòng tắm của tôi lúc cậu ấy bảo: “Chúng ta làm lại từ đầu đi!”

_Lê Diệu Huy, chúng ta làm lại từ đầu đi!...

Mỗi lần nghe câu nói này, tôi đều không tự chủ được mà gật đầu. Kì Mộc bảo tôi đã điên mất rồi. Nhưng tôi nghĩ, nếu Hà Bảo Vinh không quay trở lại và nói “Chúng ta làm lại từ đầu đi.” nữa, lúc ấy, tôi mới phát điên lên thật.


Quãng thời gian đó, trong suốt hai năm quen nhau ở Hongkong, chúng tôi ở bên nhau không nhiều. Hà Bảo Vinh giống như một con thú hoang, cậu ta không thể ở mãi một nơi, và đặc biệt thích những điều mới mẻ. Tôi-lúc ban đầu-cũng là một trong những thứ mới mẻ của cậu ấy. Cậu ta ở với tôi đến lúc cảm thấy nhàm chán thì bỏ đi. Sau đó quay trở lại khi đã nhàm chán kẻ khác. Tôi không nghĩ Bảo Vinh là một tên khốn. Cậu ấy chỉ chưa thật sự yêu một ai đó. Cho dù Hà Bảo Vinh lang bạc, ích kỷ, ham mới mẻ, thuộc về tự do, thì cậu ấy cũng vẫn cô đơn lắm. Tỷ như cái lần duy nhất cậu ta tán tỉnh ve vãn tôi, tôi đã nghĩ: cậu ấy trông cô đơn đến không chịu nổi.

Dù sao thì trong mối quan hệ này, tôi là kẻ bắt đầu trước. Tôi cứ tự hỏi liệu cậu ấy có cảm thấy tôi ngốc nghếch và quê mùa khi tỏ tình như vậy không, cho đến khi Hà Bảo Vinh ấn chuông cửa nhà tôi. Cậu ấy mang theo một ít đồ cá nhân, hỏi tôi phòng ngủ của chúng tôi ở đâu, tôi đã muốn cười suốt cả ngày, thậm chí sang đến ngày hôm sau, và cả hôm sau nữa…

.

.

Bố tôi-người đàn ông danh tiếng nhất nhì Hongkong-Oscar Lai, hiển nhiên không thể chấp nhận việc con trai mình thích một người đồng giới. Ông đăng báo cắt đứt quan hệ với tôi sau một thời gian khuyên giải, răn đe, uy hiếp, cưỡng bức bằng bạo lực lẫn tài chính mà vẫn không mang lại kết quả gì.

Có một điều ông không biết, từ lúc bắt đầu trưởng thành, những sở thích mà tôi nói với ông rằng chúng giúp cho tư cách của tôi hoàn thiện hơn lại là công việc giúp tôi kiếm tiền. Vẽ tranh, dạy khiêu vũ, bartender, phụ bếp, gia sư, và một thời gian dài làm trình dược viên-đây là công việc kiếm ra tiền nhất trong số trên.

Bản thân tôi cũng không biết bắt đầu từ bao giờ, tách khỏi gia đình lại trở thành mục tiêu sống của mình. Có lẽ trong số những ý thức về sự vật hay cuộc sống xung quanh từ lúc biết nhận thức, thì ý thức về sự khác biệt giữa bản thân tôi và ngôi nhà tôi đang sống là rõ ràng nhất. Tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ quá bất hạnh, lại càng không phải là một chàng trai đau khổ cô độc lúc trưởng thành. Ngoài việc mẹ tôi chia tay bố rồi kết hôn với người khác, cuộc sống của tôi hầu như không có biến cố gì lớn (chưa kể chuyện bố mẹ tôi chia tay-bản thân nó cũng chẳng phải là chuyện lớn lao kinh khủng gì!). Vậy nên, cứ như một con đường nhắm thẳng như vậy để đi về phía trước, tôi làm tất cả những việc mình có khả năng làm để kiếm tiền, song song đó, ngoan ngoãn thực hiện mong muốn của bố, làm ông hài lòng trong suốt một thời gian dài. Tôi không đặc biệt để tâm đến thứ gì, nên cũng không có cảm giác bất mãn, mọi việc cứ như vậy diễn tiến gần như là thuận lợi.

Cho đến khi gặp Hà Bảo Vinh.

.

.

Chúng tôi hầu như chẳng bao giờ cãi nhau, trừ cái lần chia tay cuối cùng đó. Mà thực chất nó cũng chưa đến mức được gọi là một vụ cãi vã. Có lẽ hẹn hò với một kẻ nhàm chán khiến cậu ấy bực mình. Tôi lại không biết cách dung hòa cùng những sở thích của Bảo Vinh. Một người tình chỉ ở bên cạnh yên lặng ngắm nhìn là không đủ với cậu ấy. Chúng tôi chia tay rồi lại làm hòa, làm hòa rồi lại chia tay. Suốt thời gian xa cách, tôi chờ đợi cậu quay trở lại ném mấy thứ đồ lặt vặt vào buồng tắm nhà mình, đến lúc ở bên nhau, lại chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc trở về với căn nhà trống.

Chờ đợi là một việc đau khổ. Tôi đã từng chờ đợi qua, nên biết được cảm giác đó khó khăn như thế nào. Có lúc, tôi nghĩ bản thân sẽ chẳng còn mong chờ vào điều gì nữa. Nhưng rồi tôi vẫn cứ mong đợi tình yêu của cậu. Hà Bảo Vinh-cái tên này, và cả bản thân cậu ta cứ như một lời nguyền.

~

Một lần giận tôi vì Kì Mộc, Bảo Vinh đi suốt cả ngày, cho đến lúc tôi gọi điện hỏi cậu ấy đã ăn tối chưa, Bảo Vinh mới trở về đòi tôi nấu cơm. Tôi thỉnh thoảng vẫn dùng những cách như vậy để dụ dỗ đứa trẻ này, cậu ấy hay giận dỗi, nhưng cũng dễ nguôi giận, chỉ là-chẳng bao giờ quên những điều mình đã giận. Kì Mộc được vinh dự làm một trong số những điều đó.

Thực tế, chúng tôi cứ luôn rơi vào tình trạng tranh cãi những chuyện có liên quan đến Kì Mộc, chẳng hạn như: tại sao cậu ấy lại nói Hà Bảo Vinh không hợp với tôi (mà Bảo Vinh cứ khăng khăng bảo Kì Mộc dùng cụm từ “không xứng đáng”), tại sao tôi lại mua đồng hồ cho Kì Mộc làm quà sinh nhật? Tại sao tôi lại thích màu chiếc áo Kì Mộc đang mặc? Tại sao Kì Mộc biết tôi thích Gnocchi hơn Macaroni? Tại sao tôi cứ phải xuống khoa Cấp cứu khi rảnh rỗi chứ không uống café giết thời gian luôn ở khoa Tiêu hóa?...Những vấn đề mà cho dù có sinh ra lần nữa tôi cũng không tài nào trả lời được.

Tôi từng hỏi Bảo Vinh “Cậu đang thực sự ghen tuông, hay chỉ đơn thuần muốn mọi sự chú ý của tôi đều phải là cậu?”

Đó là sau lần đầu tiên tôi quyết định chia tay, không đợi cậu trở về nữa. Cũng là lần đầu tiên Hà Bảo Vinh nói: “Chúng ta chia tay đi!” Tôi đã kiềm chế để không giết chết cậu-giống như cậu vừa dùng câu nói đó giết tôi. Tôi lần đầu tiên nói: “Được, chúng ta chia tay.”Có quá nhiều đầu tiên cho lần đó. Rồi chúng tôi chia tay.

Tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc. Rồi nhất định sẽ kết thúc. Nhưng Bảo Vinh lại xuất hiện trong tầm nhìn của tôi, bằng cách này hoặc cách khác buột tôi phải chú ý tới cậu. Không cần cố tâm sắp xếp hay tán tỉnh gì, Bảo Vinh luôn có cách đơn giản nhất để khuấy đảo tôi. Lúc tôi bỏ qua một ánh mắt của cậu vào buổi sáng, thì nó vẫn theo tôi suốt cả ngày, vào giấc ngủ rồi hiển hiện lúc tỉnh lại sáng hôm sau. Tôi buột mình chịu đựng chuyện này suốt nhiều tháng. Cho đến một ngày, Kì Mộc gọi điện , nói rằng cậu ấy đánh nhau với Hà Bảo Vinh xong, cả hai đang cần được chở đến bệnh viện . Tôi chạy đến là vì Kì Mộc, nhưng cuối cùng, bằng cách quái quỷ nào đó, lại lôi Hà Bảo Vinh về nhà mình. Cậu ta ngủ li bì hai ngày sau khi uống thuốc và được truyền dịch. Hà Bảo Vinh gầy trơ xương đến ngày thứ ba mới rời khỏi giường-nói với tôi: “Chúng ta làm lại từ đầu đi!”

Điều duy nhất lúc ấy tôi nghĩ là “Không, chúng ta không bắt đầu lại nữa.”

Lúc tôi nói, Bảo Vinh gần như muốn khóc. Tôi biết mình sẽ bị ánh mắt đầy hơi nước của cậu ám ảnh thêm vài tháng, thậm chí là vài năm nữa, nhưng chúng tôi không bắt đầu lại. Sẽ không.


Rồi sự thật lần nữa chứng minh, tôi là kẻ chẳng thể quyết định cái gì cho ra hồn với những chuyện liên quan đến Hà Bảo Vinh-dù là trước đây hay sau này. Cũng như việc mang cậu ấy về nhà là sai lầm, tôi phạm luôn sai lầm lớn hơn-để Bảo Vinh ở lại thêm mấy ngày sau đó.

Mọi chuyện có lẽ sẽ êm thấm trôi qua đến khi cậu khỏe hẳn, nếu Hà Bảo Vinh không gây sự chú ý của tôi bằng cái cách chết tiệt đó. Tên đàn ông này, hắn rốt cuộc có phải là người hay không?

~

Tôi hỏi: “Cậu muốn tìm cái gì?”

Hà Bảo Vinh không trả lời. Cậu đứng giữa mớ đồ đạc mình vừa bới tung lên khắp phòng, giương mắt nhìn tôi cứ như cậu ấy mới là người đang bị bắt nạt ở đây.

_Tôi tìm mấy cái quần đùi để thay, cậu ta cùng size với tôi.

Một lát sau, Bảo Vinh làm ra vẻ bâng quơ nói khi lia mắt qua những thứ làu nhàu dưới đất. Tôi suýt nữa là thốt lên “Làm thế quái nào mà quần đùi của Kì Mộc lại nằm trong nhà tôi?” Nhưng thay vào đó, tôi nói:

_Kì Mộc lớn hơn cậu một size, cậu ấy bằng size tôi mà.

Bảo Vinh lao ra khỏi phòng. Phản ứng dấy lên trong mắt cậu làm tôi chết điếng. Tôi biết cậu ấy sẽ làm điều gì đó điên rồ. Ơn trời là tôi biết những điều đó. Lúc tôi chắc chắn mình đã giữ kịp tay cậu-trước khi nó bị dí vô quai cầm của chiếc nồi đang đặt trên bếp, tim tôi đã muốn bức khỏi lồng ngực. Hà Bảo Vinh thường không ý thức được phản ứng cơ thể của mình khi cậu ấy nổi giận, hoặc đôi khi, là cố tình không điều khiển phản ứng của cơ thể dù vẫn còn ý thức. Dù là gì đi nữa, thì làm đến mức này, cậu có phải đã cược quá lớn rồi hay không?

Rốt cuộc thì cậu ấy muốn điều gì ở tôi?

“Cậu đang thực sự ghen tuông, hay chỉ đơn thuần muốn mọi sự chú ý của tôi đều phải là cậu?”

Chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Hầu như mọi lần là tôi buột cậu ấy phải nhìn vào mắt mình, không tránh né, không do dự. Và tôi ghét điều này, khi mà lúc nào tôi cũng nhìn thấy sự thật trong mắt cậu, dù nó chỉ tồn tại vài khắc ngắn ngủi-trước khi Bảo Vinh quay mặt đi. Cậu vẫn luôn làm như vậy, chỉ quay đi và để mặc tôi nhìn cậu.

Hà Bảo Vinh biết rõ tôi sẽ kéo cậu vào lòng ngay sau đó.

Cho dù cậu có không rõ ràng cậu yêu thương tôi hay đơn thuần đòi hỏi ở tôi, không rõ ràng giữa yêu thương và đơn thuần đòi hỏi, thậm chí không rõ yêu thương là gì và đơn thuần đòi hỏi là gì, thì Bảo Vinh vẫn luôn biết chắc kết quả cuối cùng của những câu hỏi tôi đặt ra. Cũng như sau những câu hỏi tôi không thể trả lời, không biết thật phải trả lời như thế nào-Bảo Vinh bỏ mặt tôi; sau những câu hỏi mà cậu không trả lời, không muốn trả lời, không nghĩ đến việc sẽ trả lời-tôi đều kéo cậu vào lòng, nói những câu vô thưởng vô phạt như: “Tối nay chúng ta ăn gà nhé”, “Tôi cắt móng tay cho cậu”, “Tóc cậu dài rồi…”,…

Thì bởi, khoảng thời gian chờ đợi Bảo Vinh quay lại đối diện với tôi là những giây phút kéo dài hàng thế kỉ. Nhưng điều khủng khiếp hơn mà tôi sợ, chính là đến lúc cậu ta thực sự nhìn thẳng vào mắt tôi, không tránh né, cũng không do dự.

Cuối cùng, như mọi lần trước đây, tôi đầu hàng.

~

_Nếu lúc nào đó cậu thực sự yêu ai, cho tôi biết.

Ôm cơ thể gầy gò của Bảo Vinh trong tay-tôi nói, dù vẫn luôn nghĩ Hà Bảo Vinh sẽ chẳng yêu một ai ngoài bản thân cậu cả.

Để rồi, ba tháng sau, cậu ấy lặp lại câu nói đó.

_Chúng ta chia tay đi.

Chúng ta chia tay đi.
.
.
.
_Cậu yêu ai đó rồi sao?

_Ừ…!

.

.

Tôi vẫn nhớ như in cái lần đó.

Âm thanh thoát khỏi môi cậu trầm ấm, mênh mang tản trong thinh không-một thứ âm vực mê hoặc.

Khuôn mặt trẻ thơ của cậu được bao phủ bởi vòm sáng chiều hè dịu ngọt.

Thật khó tin khi đôi mắt buồn bã của cậu sáng lấp lánh. Thật khó tin, khi tôi biết rõ nó nói lên điều gì.

Cảm nhận luôn là thứ tồn tại nơi sâu nhất, khúc chiết và mơ hồ nhất. Vậy mà nó lúc ấy-gần như rõ ràng-đã xé nát tôi.


  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét