Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Phỏng vấn Florence Chan Trần Thục Phấn *

Trần Thục Phấn là cựu quản lý của Leslie Trương Quốc Vinh, cô đồng thời là một người chị rất thân thiết với anh ngoài đời.

Nguồn lesliepillow
Dịch bởi suck@ DAN


Tôi có một câu hỏi buồn cho chị. Về cái chết của Leslie, rất nhiều tờ báo đã đưa tin theo nhiều cách khác nhau, tôi muốn biết chính xác điều gì đã xảy ra vào ngày 1/ 4.

Hôm ấy, Leslie rủ bạn bè đi ăn trưa, tôi có gọi cho cậu ấy nhưng Daffy nhấc máy. Tôi hỏi : “Leslie đâu?”. Daffy trả lời : “ Anh ấy nói muốn đi dạo. Rồi đến 7h chúng tôi sẽ cùng đi chơi cầu lông”. Tôi hỏi Daffy rằng Leslie đang ở đâu, anh ấy nói cậu ấy đang ở tòa nhà Centre uống trà với vài người bạn. Rồi tôi nói : “Ok, tôi sẽ gọi cho cậu ấy, gọi lại anh sau nhé.”

Thế chị có gọi được cho anh ấy không?

Vì văn phòng của tôi ở wan chai, khá gần tòa nhà Centre nên tôi có gọi cho cậu ấy nhưng không ai trả lời điện thoại. Tôi để lại tin nhắn trong hộp thư và bảo cậu ấy gọi lại khi nào rảnh. Lúc đó tôi không hề hi vọng là cậu ấy lại trả lời tin nhắn của tôi nhanh như vậy vì tôi nghĩ cậu ấy đang nói chuyện với bạn bè nên có lẽ sẽ trả lời tôi sau.

Anh ấy nói gì?

Tôi hỏi cậu ấy đang ở đâu, cậu ấy nói là ở tòa nhà Centre. Tôi hỏi xem cậu ấy đang làm gì, cậu ấy trả lời là đang uống trà. Tôi hỏi cậu ấy ở đó với ai và cậu ấy nói cậu ấy đang một mình. Tôi trách rằng cậu ấy nên rủ tôi đi cùng thay vì đi uống trà mỗi một mình. Tôi nói sẽ đến chỗ cậu ấy nhưng cậu ấy nói là đang chuẩn bị rời đi. Tôi hỏi cậu ấy đi đâu, cậu ấy nói muốn đi mua sắm. Tôi nói tôi muốn đi cùng và cậu ấy đồng ý. Tôi biết là cậu ấy sẽ gặp Daffy lúc 7h để chơi cầu lông, tôi nhìn đồng hồ và nhận ra là mình không còn nhiều thời gian, vậy nên tôi lập tức đi tìm cậu ấy.

Chị có thấy điều gì bất thường ở anh ấy khi đó không?

Khi tôi chuẩn bị gác máy, cậu ấy nói lúc này cậu ấy muốn dành thời gian để nhìn ngắm HK. Tôi hỏi tại sao, đó chính là lúc tôi bắt đầu cảm thấy điều gì đó không hay. Tôi hỏi “ Cậu đã rời đó chưa, nếu chưa, tôi đến tìm cậu bây giờ”. Cậu ấy nói, “Ok, chị đến đi”. Tôi bắt một chiếc taxi đến tòa nhà Centre và vào khách sạn Mandarin Oriental, nhưng tôi không thấy cậu ấy ở tiền sảnh, nên tôi đã đến quán cà phê (trong khách sạn) nơi chúng tôi thường lui tới, khi tôi vào, họ hỏi tôi “ Chị đi mấy người”, tôi nói “ Tôi đang tìm Leslie”. Người bồi bàn ở đó nói rằng cậu ấy không ở đó, tôi nói nhưng chúng tôi đã hẹn nhau, cậu ấy phải ở đây, thế là tôi đi xung quanh tìm cậu ấy, nhưng vô ích.

Có bài báo nói rằng, trong suốt ngày hôm đó, Leslie đã nhìn thấy Anh Đường đi với một người đàn ông khác, và Leslie đã rất tức giận. Vậy có vẻ như là chuyện này không hề xảy ra?

Đúng. Mấy tờ báo đó chỉ toàn viết những thứ rác rưởi. Hôm ấy, Daffy không gặp Leslie, Leslie đợi gặp tôi. Khi mà tôi không thể tìm được cậu ấy, tôi gọi điện lại, lần này cậu ấy nhấc máy. Tôi hỏi, “ Cậu đang ở đâu thế?”, cậu ấy nói cậu ấy vừa ra ngoài và bảo tôi vào khách sạn và uống trà trước, cậu ấy sẽ đến ngay. Vậy nên tôi đợi cậu ấy, khoảng nửa tiếng, nhưng vẫn không thấy cậu ấy đâu. Sau khi cậu ấy tự sát, tôi nhớ lại rằng khi ấy, cậu ấy hẳn đã phải nghĩ ngợi rất nhiều điều.

Vậy tại sao chị lại đứng ở cửa chính và chứng kiến bi kịch xảy ra?

Sau khi đợi khoảng 40’, tôi nhận được cuộc gọi của cậu ấy, cậu ấy nói: “ 5 phút nữa chị sẽ gặp tôi, đến cửa trước đi và đợi tôi. Tôi sẽ đến đấy.” Tôi nhìn đồng hồ và thấy khi ấy đã là gần 6h30, và cậu ấy còn định chơi cầu lông lúc 7h vậy nên sẽ không còn nhiều thời gian. Tôi biết Leslie đã lái xe đi, nên tôi lập tức thanh toán và rời quán, vì tôi biết chúng tôi không được phép đậu xe ở cửa chính. Tôi ra ngoài khá nhanh và đứng đợi nhưng tôi đã không thể gặp cậu ấy.

Đó có phải là lúc bi kịch xảy ra?

Tôi nghĩ là khoảng 5 phút sau đó, tôi nghe thấy một tiếng động rất lớn, như thể có cái gì bị rơi. Một tiếng động rất lớn. Tôi nhìn về phía ấy, tôi thấy một cái gì đó đã rơi xuống đường. Tôi nghĩ tôi đã thấy một người đàn ông, và có một chiếc xe bus bên cạnh anh ta, tôi nghĩ đó là một tai nạn xe. Tôi lập tức quay vào khách sạn và bảo nhân viên ở đó gọi cảnh sát vì có người bị tai nạn.

Vậy là chị vẫn chưa nhận ra đó là Leslie, đúng không?

Vâng, tôi đã nghĩ Leslie khi đó đang phải chịu đựng căn bệnh trầm cảm, tôi sợ rằng nếu cậu ấy chứng kiến cảnh này thì sẽ không tốt cho cậu ấy, vậy nên tôi chạy đi, nghĩ rằng tôi nên đến trước và chặn xe cậu ấy lại nếu cậu ấy tới. Rồi tôi lại nghĩ là không nên, nếu cậu ấy vẫn còn đang trên đường hay là đang bị tắc đường thì sao, tốt nhất là cậu ấy không đến. Tôi nghĩ đến việc chạy ra đường để xem liệu tôi có thể chặn xe của cậu ấy hay không, để cậu ấy không thể đi qua khách sạn lúc này.

Làm thế nào chị nhận ra có điều gì đó không ổn?

Tôi gọi cho cậu ấy, nhưng điện thoại lại để ở chế độ trả lời tự động. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì trước đó cậu ấy vẫn dùng di động, tại sao di động của cậu ấy giờ lại không bật? Và cậu ấy lúc này chắc hẳn đang lái xe. Vì cậu ấy không mở điện thoại, tôi cảm thấy rất kì lạ, nên tôi quay lại để xem thế nào. Tôi không dám đứng quá gần để nhìn. Khi tôi ở đó, tôi vẫn còn nhắc nhân viên khách sạn gọi cấp cứu.

Vậy những gì được đăng tải trên các phương tiện truyền thông đều sai?

Vâng. Nói rằng Leslie gặp Daffy và chuyện một gã nào khác giữa họ đều là chuyện vớ vẩn. Leslie hôm ấy chỉ định gặp tôi mà thôi, cậu ấy không rủ ai khác ra ngoài. Daffy không có ở đó, anh ấy đang chơi cầu lông.

Chị có thể nói cho chúng tôi về quan hệ của họ?

Họ là bạn bè đã hơn 20 năm, và họ luôn đối xử rất tốt với nhau, không phàn nàn, không đố kị. Tôi thấy Kenneth rất đáng thương, cậu ấy chỉ là người giúp giải quyết công việc, giờ thì lại trở thành một người gần như của công chúng và nhiều người còn nói cậu ấy có mặt ở các buổi tiệc dành cho giới thứ 3. Anh không nghĩ chuyện đó rất nực cười sao? Nếu anh sa thải cậu ấy, tôi nghĩ điều đó vô cùng khó. Cậu ấy chỉ là một trợ lý riêng, giờ lại trở thành người tình, tôi nghĩ điều này thật hết sức lố bịch. Và rất nhiều người ( phóng viên) biết sự thật là chẳng có chuyện yêu đương gì cả, nhưng để tăng số lượng báo bán ra, nhiều người đã muốn câu chuyện trở nên hấp dẫn hơn, đó là lý do tại sao họ đưa tin theo cách mà họ đã đưa.

Vậy có phải là đến khi chị đến bệnh viện chị mới biết rằng đó là Leslie?

Vâng. Vì tôi không muốn tin đó là Leslie, tôi đã có một cảm giác tồi tệ, tôi thấy rất bồn chồn, không yên, nên đã đi theo xe cấp cứu tới bệnh viện. Tôi hỏi nhân viên cảnh sát ở đó : “Người đàn ông đó sao rồi? Tên anh ta là gì?” Tôi nói tôi không biết tên của anh ta nhưng tôi nghi đó là bạn tôi. Người cảnh sát hỏi tôi đó có phải Leslie Cheung không vì anh ta nhận ra tôi.

Sau khi biết đó là Leslie, chị đã làm gì?

Ngay lập tức tôi gọi nhân viên an ninh, tôi muốn bảo vệ Leslie và không muốn các phương tiện truyền thông có bất kì cơ hội nào để chụp ảnh, vì tôi biết Leslie sẽ rất tức giận nếu điều ấy xảy ra. Rất nhiều người bảo tôi hãy viết một cuốn sách, mời tôi phỏng vấn, nhưng tôi đều từ chối. Tôi cảm thấy chẳng có gì để viết cả, tôi chỉ cầu xin họ đừng có bịa chuyện mà thôi.

Rất nhiều bài đã đăng tải bản di chúc của Leslie, mỗi nơi một khác, chị có muốn làm rõ chuyện này không?

Cậu ấy không viết bất cứ bản di chúc nào khi cậu ấy nhẩy xuống. Bản di chúc của cậu ấy đã được viết từ trước đó lâu rồi, và cậu ấy trao nó cho luật sư.

Vậy tại sao anh ấy lại viết di chúc sớm?

Cậu ấy viết di chúc vì cậu ấy bị dày vò bởi căn bệnh đến cả năm nay rồi và cậu ấy đã phải chịu đựng rất nhiều.

Vậy tình trạng của anh ấy thời gian đó thế nào?

Cậu ấy phải chịu đựng bệnh trầm cảm. Căn bệnh này làm nhiều lúc cậu ấy không thể kiểm soát được cảm xúc của mình. Cậu ấy không thể điều khiển được 2 tay và 2 chân và cậu ấy cảm thấy rất khó chịu. Cậu ấy không dám đến gặp bác sĩ. Khi cậu ấy đi hỏi mua những thuốc thông thường, các phóng viên đã đưa tin rằng Leslie Cheung đến gặp bác sĩ tâm lý. Như anh biết đấy, anh ấy là một người rất tự trọng làm sao cậu ấy có thể cho phép người ta đưa tin như thế. Các phương tiện truyền thông vẫn cứ viết theo cách họ muốn và họ sẽ không viết một điều gì thật rõ ràng, suốt thời gian ấy, bất cứ điều gì cũng sẽ là một đòn đả kích với cậu ấy.




Anh ấy đã viết gì trong di chúc?

Về bản di chúc, tôi nghĩ cậu ấy viết nó chỉ để phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra với mình. Ngày nay việc viết môt bản di chúc là khá phổ biến. Cậu ấy viết cái gì đó đại loại như là thu xếp những thứ cậu ấy để lại và cũng gửi lời cảm ơn tới một vài người.

Chị có chắc chắn rằng anh ấy không viết gì vào ngày 1/ 4 không?

Cậu ấy có viết một mẩu giấy nói rằng cậu ấy ốm và cảm ơn mọi người. Nhưng chắc chắn đó không phải là di chúc.

Vậy chị đã không đồng ý bất kì cuộc phỏng vấn nào sau đó?

Không, tôi có nói chuyện với tạp chí Ming Pao. Tại sao tôi lại nói với họ? Tôi rất bận, tôi phải giúp gia đình Leslie lo nhiều việc, tôi phải an ủi Daffy nữa, tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với anh ấy, vậy nên tôi không muốn đọc báo hay tạp chí gì cả, tôi không có tâm trạng để làm việc ấy. Sau vài ngày Daffy gọi cho tôi, anh ấy bảo tôi rằng tối hôm đó anh ấy đã uống vài viên thuốc ngủ, nên thấy hơi buồn ngủ, anh ấy nghĩ các phóng viên đã về hết nên ra mở cửa và vẫn thấy tất cả các phóng viên bên ngoài. Họ hỏi cậu ấy vài cầu hỏi, Daffy không thể nhớ nổi mình đã nói gì, vì tác dụng của mấy viên thuốc ngủ tối hôm ấy ( t sẽ post bài phỏng vấn này sau). Sau đó tôi nghĩ có ai đó đã hỏi anh ấy còn yêu Leslie không, anh ấy nói còn là từ dùng sai, anh ấy lúc nào cũng yêu Leslie. Nhưng vài ngày sau tất cả các bài đều đăng rằng Daffy có người yêu mới. Daffy nhờ tôi giúp anh ấy cải chính, và yêu cầu báo đài thôi bịa đặt gì thêm về chuyện của họ.

Vậy trước đây, Leslie và Daffy đã đối mặt với những tin đồn thế nào?

Trước đây, họ chẳng bao giờ cải chính hay nói gì về chúng, họ sẽ chứng minh bằng hành động của mình. Nhưng giờ đã chẳng còn cơ hội đó nữa. Nếu Daffy không cải chính thì sẽ rất không công bằng cho anh ấy, và cho cả Leslie nữa. Daffy muốn tôi cải chính hộ, vậy nên tôi nói chuyện với Ming Pao vì tôi tin họ sẽ nói đúng sự thật.

Theo chị, tại sao Caca lại chọn đường ấy? Có phải anh ấy quá mệt mỏi?

Cậu ấy là một người có lòng tự trọng rất lớn. Những người không bao giờ hiểu rõ tình trạng của cậu ấy sẽ không thể biết cậu ấy đã phải chịu đựng những gì suốt một năm qua. Nếu anh biết một ai đó phải chịu căn bệnh trầm cảm, anh có thể hiểu. Tuy nhiên, trước Leslie, tôi chưa từng biết người nào có tình trạng như thế. Sau khi Leslie suy sụp vì chứng trầm cảm, tôi khuyên cậu ấy đến gặp bác sĩ. Và bác sĩ đã cung cấp cho chúng tôi rất nhiều thông tin, nói với chúng tôi điều gì có thể xảy ra với người mắc bệnh này, nên tôi mới bắt đầu biết thêm chút ít về nó. Anh không thể tưởng tượng nổi Leslie đã mong mỏi thoát khỏi tình trạng ấy thế nào đâu, cậu ấy đến gặp bác sĩ, cậu ấy không thể chấp nhận việc mình bị trầm cảm, vì cậu ấy đang có tất cả, cậu ấy có sự nghiệp mà mình đam mê, tại sao một người như cậu ấy lại mắc chứng trầm cảm? Không thể tưởng tượng nổi! Không ai tin nổi điều ấy, làm sao nó có thể xảy ra?

Chị có thể nói thêm cho chúng tôi về lý do dẫn đến căn bệnh của anh ấy?

Có rất nhiều lý do, những lý do được tích tụ lâu ngày. Lý do lớn nhất là về buổi biểu diễn ca nhạc đã làm cậu ấy buồn phiền rất nhiều. Cậu ấy đã dành nhiều thời gian cho tour diễn này để làm nó thật hoàn hảo, tuy nhiên cậu ấy lại phải chịu một đòn quá mạnh. Lý do buổi biểu diễn cuối cùng được tổ chức ở HK là vì tôi muốn ủng hộ cậu ấy vì trước đó nhiều người đơn giản là không biết đánh giá sao cho đúng. Các phương tiện truyền thông ở nhiều quốc gia đã đánh giá cao các buổi biểu diễn của cậu ấy, họ đã cố gắng đăng tải hình ảnh của toàn bộ buổi biểu diễn, không như HK nơi người ta chỉ tập trung vào mái tóc dài và chiếc quần một ống…họ đã phá hỏng cả buổi biểu diễn.

Leslie có mọi thứ, tại sao anh ấy lại mắc chứng trầm cảm?

Là vì những tin tức về các buổi biểu diễn. Cậu ấy quan tâm nhiều tới chúng và đã rất buồn, nhưng cậu ấy lại dìm tất cả những cảm xúc đó xuống đáy lòng và chẳng nói ra. Bất cứ khi nào rảnh rỗi, cậu ấy lại nghĩ ngợi rất nhiều, có lẽ cậu ấy đã nhớ lại những thứ làm cậu ấy buồn phiền và điều này dẫn đến căn bệnh trầm cảm. Khi cậu ấy mắc bệnh này, cậu ấy thậm chí không nhận ra, cho đến khi những triệu chứng xuất hiện như run tay, mất ngủ, toát mồ hôi lạnh. Nên cậu ấy đến gặp bác sĩ, tất cả bác sĩ đều nói không có vấn đề gì về sức khỏe, thận, tim mọi thứ đều tốt. Cậu ấy thấy lạ, vậy là cậu ấy không ốm, thế tại sao đêm cậu ấy lại không ngủ được? Tại sao cậu ấy lại có các triệu chứng đó? Vì Leslie là một người rất quan tâm tới sức khỏe, cậu ấy không hút thuốc lá nhiều, không uống rượu, và cậu ấy không phải là người sống về đêm, vậy thì tại sao một người khỏe mạnh lại cảm thấy có bệnh? Chúng tôi cũng không biết. Mọi bác sĩ khám cho cậu ấy đều nói cậu ấy ổn, kể cả các chuyên gia.

Điều gì xảy ra khi tình trạng của anh ấy tồi tệ nhất?

Leslie không bao giờ nghĩ tới việc tới gặp bác sĩ tâm lý. Khi cậu ấy phải trải qua thời điểm tồi tệ nhất, chúng tôi đều rất đau lòng. Cậu ấy đau dữ dội và từng bộ phận như muốn rời ra. Cậu ấy phải chịu đựng những cơn đau khác nhau ở nhiều cấp độ, và nó thật sự như tra tấn cậu ấy. Bên cạnh đó, cậu ấy còn nhiều việc phải làm, và cậu ấy không dám nhận những lời đề nghị. Cậu ấy muốn làm, nhưng không thể làm được. Vì một khi cậu ấy đã đồng ý làm, điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy không thể hoàn thành nếu cậu ấy trở nên yếu thật sự. Không ai biết, một năm trước khi cậu ấy mất, Leslie đã phải chịu đựng rất nhiều. Đó là năm khó khăn nhất với cậu ấy.

Là một người hâm mộ Leslie, tôi hi vọng rằng chị có thể làm một điều gì đó cho Leslie như là những hoạt động tưởng niệm, những CD, một bảo tang, tôi không nghĩ thế là quá nhiều, sao chị không làm gì cả?

Có rất nhiều việc không đơn giản như thế. Leslie có một gia đình đông đúc, nhưng các thành viên trong gia đình lại không gần gũi với cậu ấy. Rất nhiều anh chị của Leslie không gặp nhau thường xuyên, chỉ một hay 2 lần một năm, như dẫu sao cậu ấy cũng có gia đình. Tôi nghĩ để làm tất cả những điều đó, Daffy có thể là người đại diện của gia đình, tôi nghĩ mình không thích hợp. Tôi rất muốn làm, nhưng nếu tôi làm, sẽ có rất nhiều sự hiểu lầm. Vài người có thể nghĩ tôi lợi dụng Leslie để làm điều gì đó vì mục đích thương mại., tôi không muốn người ta hiểu lầm mình. Nhưng những gì anh vừa nhắc tới, tôi hi vọng Daffy và gia định cảu leslie có thể làm vì cậu ấy… Tuy vậy, vẫn có nhiều vấn đề mà anh không thể hiểu được. Daffy vào thời điểm này đang rất nhạy cảm, có rất nhiều việc cậu ấy muốn làm, nhưng cậu ấy thấy giờ chưa phải lúc, cậu ấy không muốn mọi người dồn sự chú ý tới mình.

Vậy tro cốt của Leslie hiện giờ thế nào?

Hiện giờ tro của cậu ấy đang ở một nơi hết sức yên tĩnh. Tìm một nơi để Leslie yên nghĩ mãi mãi quả là một công việc khó khăn, vì cậu ấy không muốn ở một nơi có liên quan tới tôn giáo, tín ngưỡng. Ở HK, hầu hết mọi nơi đều là chùa chiền, Leslie không muốn ở đó, nên việc này thật sự khó. Và có một vài điều luật ở HK về việc chôn cất người đã khuất. Nếu anh ra đi bằng hỏa táng anh không thể được chôn dưới đất. Thế nên có rất nhiều việc không dễ dàng. Daffy luôn phải đi tìm, tôi thật sự không mong có thể giới thiệu anh ấy đến để nói chuyện, tôi chỉ có thể đến một mình, tôi không thể đưa họ đến mà không được họ chấp thuận.

Daffy hiện giờ thế nào?
Chúng tôi thường bảo anh ấy luyện tập thể thao, chơi cầu lông và đi ăn với bạn bè, Nếu không có phóng viên nào bám đuôi là tốt nhất vì anh ấy không thể có một cuộc sống bình thường khi mà cứ bị người ta theo dõi.

Có phóng viên nào bám theo chị không?

Có, một vài người. Nhưng họ chỉ hỏi tôi những câu hỏi cũ, ví dụ như “ Giờ chị cảm thấy thế nào?”

Vậy giờ chị cảm thấy thế nào?

Tôi rất nhớ cậu ấy. Khi tôi có một mình, nghĩ về cậu ấy, tôi lại không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình

Tôi nghĩ với Leslie, đây có thể không phải là một kết cục buồn, vì anh ấy là một người quá ưa sự hoàn hảo.

Tôi tin đó là điều cậu ấy nghĩ. Cậu ấy không muốn trở thành một…vì cậu ấy thật sự không biết khi nào mình có thể hồi phục, đến cả bác sĩ cũng không nói trước được. Tình trạng của cậu ấy tồi tệ đi từng ngày và cậu ấy không thể kiểm soát nổi bản thân, cậu ấy sợ rằng nếu cậu ấy xuất hiện trước công chúng và làm điều gì đó không đúng, các phóng viên sẽ lại viết về nó, cậu ấy thật sự không muốn điều ấy xảy ra với mình, nên cậu ấy đã chọn cách này…Tôi biết, cậu ấy không đành, cậu ấy chưa sẵn sàng, cậu ấy tha thiết muốn hồi phục trở lại. Bác sĩ mời cậu ấy uống chút vang đỏ, sẽ không sao, nhưng cậu ấy không uống , cậu ấy muốn phục hồi càng nhanh càng tốt, cậu ấy cũng nhạy cảm với cả những gì nhỏ nhặt nhất, cậu ấy muốn sớm khỏe lại, nhưng tình trạng chỉ trở nên xấu đi.

...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét