Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Ashes to Ashes

Vương Gia Vệ : Hollywood phỏng vấn

Ashes to Ashes

Phóng viên : Alex Simon
Nguồn : hollywoodinterview.blogspot.com
Dịch bởi : heobeo@dienanh.net


Đạo diễn Vương Gia Vệ với cặp kính đen đã trở thành "thương hiệu"

Vương Gia Vệ (Wong Kar Wai) sinh năm 1956 tại Thượng Hải, và di cư sang Hong Kong cùng gia đình khi mới 5 tuổi. Ông bước vào lĩnh vực điện ảnh đầu tiên là với tư cách một nhà biên kịch, và làm bộ phim đầu tiên của ông - As Tear Goes By vào năm 1988. Tác phẩm Chungking Express (1994) (được quay trong thời gian rất ngắn trong suốt giai đoạn làm hậu kỳ của Ashes of Time) đã giúp ông nổi tiếng vượt ra tầm quốc tế, nhờ sự phát hiện của nhà đạo diễn Mỹ lừng danh Quentin Tarnatino (người làm nên bộ phim kinh điển Pulp Fiction).

Vương thắng được giải Đạo diễn xuất sắc nhất tại LHP Cannes Cành Cọ Vàng cho bộ phim sản xuất năm 1997 Happy Together, và những bộ phim sau này của ông (In The Mood for Love, 2046, và My Blueberry Nights) đều được chọn trình chiếu tại liên hoan phim danh giá này. Vương được bổ nhiệm làm Chánh khảo của hội đồng chấm giải Cannes năm 2006.

Vương Gia Vệ phải cắt và dựng lại bộ phim năm 1994 Ashes of Time (Đông Tà Tây Độc), cũng giống như Francis Coppola đã làm với Apocalypse Now : Redux, để cho ra đời Ashes of Time : Redux (2008) sau khi ông phát hiện ra không chỉ bộ phim có thể được thể hiện theo nhiều phiên bản khác nhau với cấu trúc đặc biệt của nó mà còn bởi vì phần âm bản của bộ phim, đặc biệt là phần chất liệu âm thanh, đang lâm vào tình trạng bị hư hại sau khi trung tâm lưu trữ phim tại Hong Kong gặp sự cố.

Ashes of Time : Redux hiển nhiên chính là bản phim dựng lại từ kiệt tác điện ảnh năm 1994 của ông, dựa vào nội dung các nhân vật từ tiểu thuyết kiếm hiệp nổi tiếng của Kim Dung : Anh Hùng Xạ Điêu truyện. Câu chuyện của Vương là một nguyên bản tự sáng tạo, kể về những năm trước khi Anh Hùng Xạ Điêu truyện thực sự bắt đầu với hai nhân vật chính : Đông Tà và Tây Độc. Bộ phim có sự tham gia của nhiều ngôi sao sáng giá bậc nhất của điện ảnh Hong Kong, bao gồm cả Trương Mạn Ngọc (Maggie Cheung), Lương Triều Vỹ (Tony Leung) và cố diễn viên Trương Quốc Vinh (Leslie Cheung). Bộ phim được ra mắt dưới danh nghĩa hãng Sony Pictures Classics, và được khởi chiếu tại Mỹ ngày 10-10.


PV : Đây thực sự là phiên bản khác hẳn so với bản phim tôi được xem cách đây nhiều năm. Anh có thể cho biết lý do anh quyết định dựng lại phim không ?

VGV : Chúng tôi buộc phải dựng lại bộ phim, nếu không nó sẽ không còn tồn tại mất. (Chú thích của heobeo : theo luật điện ảnh quốc tế, một phim bị mất/hư âm bản gốc thì dù có hàng tỷ dương bản vẫn sẽ bị xem như là không còn tồn tại). Vào năm 98, khi bộ phim được 4 tuổi, khủng hỏang tài chính châu Á đã đánh vào Hong Kong, và trung tâm lưu trữ nơi chúng tôi gửi nó đột ngột ngừng mọi hoạt động suốt cả đêm. Chúng tôi có rất ít thời gian để khôi phục lại mọi dữ liệu vào đêm trước ngày trung tâm đóng cửa. Bản phim gốc thực ra đã được chia thành nhiều phần trước đó, trong đó có một số đoạn đã thực sự bị mất. Đó hóa ra lại trở thành bài học đắt giá vì sau này chúng tôi đã học được rằng phải bảo tồn các bộ phim cẩn thận hơn. Chúng tôi cũng tìm lại được mọi phần phim bị thất lạc từ các nhà phân phối hải ngoại đã gửi về cho chúng tôi. Và cuối cùng thì mọi việc cũng đi vào ổn thỏa. Bây giờ anh thử đến trung tâm lưu trữ của chúng tôi đi, nó thật sự khổng lồ, cứ như một kho tàng trong phim Indiana Jones vậy ! (cười to) Có hàng ngàn ấn bản phim châu Á, từ hiện đại trở về trước những năm đầu thập niên 20. Có tưởng tượng được chuyện này tuyệt đến thế nào không : cả lịch sử của điện ảnh Hong Kong đều nằm dưới một mái nhà.

PV : Vậy nguyên nhân là vì việc lưu trữ không được tốt, chỉ sau có 4 năm bộ phim đã lâm vào tình trạng xấu ?

VGV : Vâng, và nó cũng nói lên được một số điều về tình trạng của ngành công nghiệp phim ảnh tại Hong Kong đấy. Vào những năm 80 đầu 90, nó thực sự là đỉnh cao, và người người nhà nhà đều làm phim. Nhưng đến cuối thập niên 90, khi cuộc khủng hỏang tài chính đánh vào, tất cả đều đã thay đổi.

PV : Có những điểm gì khác biệt trong phiên bản mới này ?

VGV : Chúng tôi đã làm nhiều sự thay đổi, và đưa thêm vào một số chất liệu mới, phần âm nhạc cũng được dàn dựng lại, nhưng tôi sẽ không đi vào chi tiết đâu, vì tôi muốn để cho khán giả tự khám phá lấy.

PV : Ông đã có một dàn những ngôi sao sáng chói nhất của điện ảnh Hong Kong trong bộ phim này, rất nhiều người trong số họ chỉ mới thực sự tỏa sáng từ năm 1994.

VGV : Vâng, và điều đó cũng cho anh biết điện ảnh Hong Kong là như thế nào vào đầu những năm 90 : tất cả những tài năng, tất cả mọi nguồn năng lượng và những nội lực tuyệt vời khác đều tập trung thành một khối, tạo nên các bộ phim của chúng tôi. Đây là phim đầu tiên của Charlie Yeung (Dương Thái Ni), ngôi sao hiện nay đang tham gia vào bản phim làm lại Bangkok Dangerous cùng với Nicholas Cage. Vì vậy, đúng là thế đấy! (cười to)

Trương Quốc Vinh (trái) trong phim

PV : Một trong những ngôi sao của ông, Leslie Cheung (Trương Quốc Vinh), đã tự tử vào năm 2003.

VGV : Vâng, và đó là một mất mát to lớn trên nhiều góc độ. Khi tôi xem lại bộ phim, tôi nhận ra đây là một trong những vai diễn hay nhất của anh ấy. Anh ấy là một người rất tài năng, một ca sĩ vĩ đại, cũng như mọi ngôi sao khác của Hong Kong vậy, vừa làm ca sĩ vừa làm diễn viên. Leslie là một người nhạy cảm, và rất nghiêm khắc với bản thân mình, anh ấy cũng nghiêm túc và cực kỳ chuyên nghiệp. Luôn là một vinh hạnh được làm việc chung với anh ấy. Chúng tôi đã trở thành bạn rất thân của nhau. Tôi nhớ anh ấy nhiều lắm. Một điều tôi luôn nhớ đó là khi chúng tôi thực hiện cảnh quay tại Trung Quốc (lúc đó việc đồng hợp tác giữa TQ-HK rất hiếm), có một vấn đề là Leslie ghét máy bay. Và chúng tôi phải di chuyển thành từng nhóm trên những chiếc phi cơ phản lực tư nhân cực nhỏ. Tôi biết điều này làm Leslie sợ, nhưng anh ấy không bao giờ phàn nàn, chỉ im lặng đi theo mọi người.

PV : Có phải vì anh ấy là một người quá nhạy cảm mà cuộc sống khó khăn đã tạo nên quá nhiều áp lực ?

VGV : Đó vẫn là một câu chuyện còn bỏ ngỏ quá lớn. Lời giải thích duy nhất chúng tôi có được là Leslie đã phải trải qua chứng bệnh trầm cảm rất nặng. Đó là một đêm bi thảm khi chúng tôi nhận được tin. Lúc đó tôi đang bấm máy một phân đoạn của bộ phim hợp tuyển Eros cùng với Gong Li (Củng Lợi), và chúng tôi nhận được cuộc gọi báo tin trước khi chúng tôi đi đến địa điểm quay. Gong Li và Leslie từng hợp tác chung với nhau trong phim Farewell My Concubine (Bá Vương Biệt Cơ) và Tempress Moon (Phong Nguyệt), và cả hai đều là bạn bè thân, vì vậy tối hôm đó thực sự là một quãng thời gian khó khăn đối với nhiều người trong đoàn.

Trương Mạn Ngọc trong phim

PV : Một ngôi sao khác của phim, một người cũng nổi tiếng tại Mỹ là Maggie Cheung (Trương Mạn Ngọc). Thật tuyệt vời khi được nhìn ngắm lại hình ảnh những năm đầu của cô ấy.

VGV : Tôi hợp tác với Maggie từ bộ phim đầu tay, vì vậy chúng tôi có cùng xuất phát điểm trong nghề nghiệp. Cô ấy từng là hoa hậu Hong Kong, và từng được xem là một thần tượng nhiều hơn là một nữ diễn viên thực thụ. Trải qua nhiều năm, cô ấy trở nên nghiêm túc với nghiệp diễn, và cũng trở nên chín chắn hơn. Cô ấy đam mê điện ảnh nhiều hơn là chỉ vì muốn trở thành minh tinh màn bạc. Cô ấy là một phụ nữ hiếu kỳ và rất thú vị.

PV : Anh sinh ra tại Trung Quốc nhưng lại trưởng thành tại Hong Kong. Anh bắt đầu mê điện ảnh từ khi nào ?

VGV : Mẹ của tôi thực sự là một tín đồ cuồng nhiệt của điện ảnh, bà đưa tôi đến rạp chiếu phim mỗi ngày, tôi nghĩ đấy là một cách giáo dục con trẻ tuyệt vời.

PV : Có bộ phim nào anh làm là vì để cho chính mình không ?

VGV : Không hẳn, mặc dù tôi say mê các bộ phim về ma cà rồng của Christopher Lee, cả các bộ phim của Hammer, chúng có sức tác động rất lớn đến con người tôi. Nhưng cũng thực buồn cười, tôi chưa bao giờ dám làm phim kinh dị cả. (cười lớn)

PV : Vậy là, phong cách của anh pha trộn giữa điện ảnh phương Đông và phương Tây ?

VGV : Vâng, chính xác. Điều tuyệt vời về Hong Kong đấy là chúng tôi luôn có những câu chuyện, những “đặc sản” riêng không thể kiếm đâu ra ngoài Hong Kong cả, và anh cũng được tiếp xúc với mọi bộ phim từ khắp nơi trên thế giới đổ về. Vì vậy tôi xem tất. Tôi cũng thích phim võ thuật và kiếm hiệp.

PV : Phim võ thuật đầu tiên của anh là gì ?

VGV : Đó thực ra là series 2 phần của truyền hình : The Green Hornet với Bruce Lee (Lý Tiểu Long), và Kung-Fu với David Carradine.
Chuyện này thật vui, và nhân tiện vừa nói về The Green Hornet, Bruce Lee rất tuyệt trong phim này.

PV : Enter the Dragon (Nhập Long Môn) có lẽ là bộ phim đầu tiên tôi xem trong rạp chiếu bóng, khi tôi mới 10 tuổi thôi.

VGV : Một người bạn của tôi, cũng là sinh viên học tại Douthampton, cũng nói anh ấy đến rạp chiếu phim mỗi ngày để xem đi xem lại bộ phim đó, bởi vì anh yêu cái phản ứng mà đám đông khán giả thể hiện, khiến anh cảm thấy thật tự hào vì là một người Trung Quốc. (cười lớn)

PV : Enter the Dragon rất phù hợp với các khán giả phương Tây, vì nó về bản chất giống như một phim James Bond có sử dụng võ thuật vậy, không giống như những bộ phim thời kỳ đầu của Bruce Lee mang đậm phong vị Á châu hơn trong giọng điệu và triết lý.

VGV : Bruce Lee, như nhiều người ngoài châu Á thường không để ý, không chỉ là một hình tượng võ thuật tại châu Á, mà còn vì các triết lý sống của anh, điều anh được học từ sư phụ của mình. Thực ra tôi đang lên kế hoạch cho một bộ phim về người thầy ấy của Bruce Lee, ông là một bậc thầy về công phu và võ thuật.

PV : Anh có một phong cách độc đáo về hình ảnh, và tôi biết là anh từng theo học tại trường nghệ thuật. Liệu có những họa sĩ nào đặc biệt ảnh hưởng đến “khẩu vị” màu sắc mà anh sử dụng không ?

VGV : Tôi nghĩ tôi được ảnh hưởng nhiều từ các nhiếp ảnh gia, những người như Robert Frank, hơn là các họa sĩ. Trong một vài thời điểm tôi thực sự đam mê nhiếp ảnh, nó cũng là một trong những chuyên môn chính quy của tôi. Nhiếp ảnh thực chất là nắm bắt khoảnh khắc, thứ mà mọi người hay gọi là “khoảnh khắc quyết định” ấy, và tôi nghĩ là điều này vẫn đang tiếp tục cuốn hút và khiến tôi mê mẩn.

***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét