Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2012

[FanFic] Happy Together - Chương II (phần 3)

Chương II: Buenos Aires

(tiếp) 

7.


Điều khó làm nhất trên đời chính là thất hứa với Hà Bảo Vinh.

Cậu ta nhớ dai, giận dai, thù cực kì dai. Thế nên, vào đúng hai ngày trước khi bộ phim Hà Bảo Vinh muốn coi khởi chiếu, tôi đành phải đi mua vé.

“Gone With The Wind, hàng gần cuối, ghế giữa. Tôi không muốn ngóng cổ suốt ba tiếng đồng hồ đâu…” “ Đến rạp nào có bỏng ngô chocolate ấy…” “Gần quán kem thì càng tốt, coi phim xong có thể đi ăn kem…”

Hà Bảo Vinh vừa nằm vắt chân trên giường, vừa uống nước cam, vừa coi tivi, vừa hướng dẫn tôi đi mua vé xem phim. Sao cậu ta có thể làm chừng đó việc cùng một lúc mà chẳng xao nhãng một việc nào nhỉ?

~

Tôi đến rạp phim có bán bỏng ngô chocolate. Mất mấy chục phút xếp hàng mới mua được Gone With The Wind, hàng gần cuối, ghế giữa. Thì ra Hà Bảo Vinh nói đúng, phải đến sớm mấy ngày mới mua được vé tốt. Lúc tôi bước ra khỏi rạp, góc phải bên kia đường có một quán kem, biển hiệu là Trops Cream, bên cạnh có treo tấm biển lớn in hình phần kem xoài đặc biệt của quán-là món Hà Bảo Vinh có thể ăn nguyên cả tháng cũng không ngán.

Sao…mà trùng hợp quá vậy?!

Tôi có chút lấy làm kì quái nghĩ-cứ như bản đồ con đường này được vẽ riêng cho Hà Bảo Vinh.


Lúc tôi rẽ sang đường bên cạnh để đến siêu thị thì nhìn thấy Kì Mộc trước cổng khách sạn-mang áo blouse, đứng giữa nhiều nhân viên y tế khác-đang bưng một thùng carton lỉnh kỉnh dụng cụ cạnh một chiếc xe lớn.

Cậu ấy cũng thấy tôi. Tôi cười, vẫy tay với Kì Mộc, bước tới định chào hỏi cậu cùng đoàn nhân viên thì bị cái nhìn của cậu ta làm cho chùn bước.

Kì Mộc đánh giá tôi từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng dồn sự tập trung vào hai bàn tay tôi-một đang cầm bao ni lông đựng hai bắp cải và mười cái trứng, một đang cầm vé. Cậu ta nhướn mày, hỏi tôi một câu chắc nịch.

_Mua vé coi phim cuối tuần hả?

Nụ cười của tôi có hơi héo một chút, rồi cũng gật đầu với cậu ấy.

_Ờ, mình đi chợ, nhân tiện…

Kì Mộc ném cái nhìn hỏng hóc vào mặt tôi.

Tôi ngậm luôn miệng, không nói gì nữa. Chỉ cười cười với cậu ấy.

Kì Mộc không thèm thưởng thức bản mặt ngu ngốc của tôi, cậu ta quay sang giới thiệu tôi với những người khác.

_Đều là bác sĩ học từ trường của chúng ta. Mọi người đã nghe về cậu ta rồi. Đây chính là người trong truyền thuyết-Lê Diệu Huy-kẻ thực hiện cas pericardiostomy một mình lúc còn là sinh viên năm thứ tư, là cas mổ “hoàn hảo, khéo léo” và là người “có đôi tay thiếu nữ” của giáo sư Franklin. Chào hỏi nhau đi!

Sau đoạn diễn văn hùng hồn phun ra từ miệng Kì Mộc, chẳng những đám người được giới thiệu ngây ra như phỗng, mà kẻ “bị” giới thiệu-là tôi-cũng có cảm giác muốn lên cơn rối loạn tiền đình. Không biết vô tình hay cố ý, bàn tay đưa ra của Kì Mộc không hướng về mặt tôi. Nó đang hướng về cái túi ni lông đựng bắp cải và trứng của tôi.

_Xin chào, tôi là Lê Diệu Huy.

Tôi trưng ra một nụ cười, nói. Chẳng biết bọn họ có nghĩ tôi đang bị đau răng không.

_Xin chào. Bọn em nghe về anh rất nhiều. Giáo sư Franklin luôn nhắc tới anh trong các buổi thuyết giảng…

_Thì ra anh là Lê Diệu Huy!...

_Chúa ơi, anh ấy đẹp trai thật…

_Anh chính là “Four-ten” phải không? Đến bây giờ cũng chưa ai phá kỷ lục ấy…

_Anh ở đây làm gì? Anh đang thực hiện nghiên cứu gì sao?...


Khi màn chào hỏi bắt đầu chuyển sang chủ đề sở thích và hôn nhân của tôi, tôi hết hồn mở miệng: “Mọi người làm gì ở đây vậy?”

Kì Mộc lên tiếng.

_Bệnh viện trường đại học liên hệ với bệnh viện thủ đô Buenos Aires. Chúng tôi sang đây tham gia tổ chức từ thiện. Cậu biết đấy, chữa bệnh, phát thuốc cho cô nhi viện, viện dưỡng lão…

Đứng nói chuyện một lát thì thấy tôi có vẻ đã hết sức chịu đựng cuộc tấn công của hơn mai mươi đàn em xung quanh vấn đề từ gu thời trang đến loại bao cao su thường dùng, Kì Mộc đuổi bọn họ đi làm việc.

_Cậu đi đâu, mình đưa cậu đi.

_Cậu không tham gia cùng bọn họ sao?

_Quyền lợi của tiền bối là ngồi rung đùi sai đàn em làm việc.

_...

Kì Mộc tỉnh bơ kéo tôi lên xe, đám nhóc sau lưng cậu ấy đồng loạt giơ ngón giữa về phía này-y hệt hành động của Kì Mộc thời điểm cậu ấy cỡ tuổi bọn chúng. Cậu ta đúng là có khiếu dạy hư con người khác.

Trên xe, Kì Mộc hỏi “Mình đem cho cậu mọi thứ hồi đầu tuần rồi, còn đến siêu thị mua gì nữa?”

Sườn heo, đậu đen, nước dừa, bột nếp, đậu xanh và hành lá. Nhưng tôi sẽ không nói điều đó với Kì Mộc.

_Ờ, có vài thứ mình muốn mua…

Tôi nhìn trần xe, làm bộ như đang nghiên cứu cấu hình kiến trúc của nó.

Sáng nay Hà Bảo Vinh mè nheo đòi ăn chè trôi nước. Tôi thấy cậu ta đang ốm nên cũng gật đầu, ai ngờ con sâu đó được nước làm tới. “Mua luôn sườn heo với đậu đen về nấu canh đi, đừng lấy mỡ, tôi không ăn đâu, ngán lắm!”. Tôi trợn mắt, định quát vào mặt cậu ta, vốn cũng đã nghĩ sẵn mấy câu như: Tôi không phải người hầu của cậu!, Đi mà tự nấu lấy!, Cậu đang ăn nhờ ở đậu nhà tôi, an phận làm kẻ ở nhờ đi!,…thì Hà Bảo Vinh trưng bộ mặt muốn khóc ra, như thể tối nay mà không ăn được canh sườn heo nấu đậu, cậu ta sẽ chết mất, còn là cái chết tức tưởi không siêu thoát được.

Tôi thì nghĩ-nếu tối nay Hà Bảo Vinh không ăn được sườn heo nấu đậu, tôi mới là kẻ bị làm phiền cho đến chết. Cậu ta luôn đầy tài năng trong lĩnh vực này.


_...Hôm trước, xin lỗi cậu.

Tôi nói, nhìn khuôn mặt Kì Mộc trong gương chiếu hậu. Cậu ấy chỉ đơn giản là nhún vai một cái, nhưng tia lạnh nhạt trong mắt Kì Mộc rõ ràng chỉ ra cậu ấy vẫn còn để tâm chuyện này.

_Lúc ốm Bảo Vinh sẽ có hơi chướng…

_Mình biết, lúc ốm Hà Bảo Vinh có hơi chướng.

_Kì Mộc,…

_Đến nơi rồi.

Tôi còn nghĩ Kì Mộc chỉ cho tôi đi nhờ xe, ai ngờ cậu ấy vào luôn siêu thị với tôi.

Cuối cùng, tôi đẩy cái xe đựng sườn heo, đậu đen, nước dừa, bột nếp, đậu xanh và hành lá-có hơi chột dạ-đứng trước con mắt đánh giá của Kì Mộc.

Cậu ấy chỉ ngón trỏ vào đống đồ trong xe.

_Cái này dùng để nấu canh hả?

_...Ừ.

_Canh sườn heo với đậu đen…?

_...Ừ.

_Đống còn lại là nấu…?

_Chè trôi nước.

Tôi giả bộ tỉnh bơ nói, đi nhanh qua Kì Mộc, hướng về quầy thu tiền. Sau lưng, giọng cậu ấy vọng lại, giống như sợ cả siêu thị không ai nghe được chúng tôi.

"NÀY, CHUYỆN HÀ BẢO VINH HƯ HỎNG LÀ CÓ LÝ DO CỦA NÓ ĐẤY, CẬU CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?!"

~

Trên đường về, ngoại trừ những lúc mở miệng toàn mấy câu châm chích, quãng thời gian còn lại Kì Mộc tuyệt đối lạnh nhạt không che đậy với tôi.

Tôi đành phải tìm đề tài để nói.

_Cậu tham gia hội từ thiện này lúc nào? Mình không nghe cậu nhắc tới?...

_Mấy năm rồi. Cũng không phải lần đầu sang đây.

_Oh, vậy hả?

_Chứ cậu nghĩ mình chỉ có mỗi việc qua đây thăm cậu mấy tháng một lần hả? Mình có dư tiền thì cũng không dư thời gian đến vậy!

….

_À, lúc nãy mình có mua cà phê cho cậu.

Tôi đưa bao cà phê cho cậu ấy, Kì Mộc liếc cũng không thèm liếc qua một cái.

_Nó được tặng kèm với bột nếp hả?

_Kì Mộc.

_Vậy là tặng kèm theo đậu đen?

_...



_Mọi người định ở đây bao lâu?

_Hai tháng.

_Cậu vẫn ở khách sạn đó hả?

_Nếu không, mình đến ở nhà cậu sao?

_...

_Mình không ngại đâu, nhưng có phải nên hỏi ý kiến con sâu nhà cậu trước không?!

_...



Mọi thứ xung quanh tôi, sao cứ hễ dính tới Hà Bảo Vinh lại trở nên hỏng bét như vậy?


.

.

Lúc tôi về đến nhà, Bảo Vinh đã ngủ bên cạnh ly nước cam, tivi vẫn mở, chăn bị cậu ta đạp tung sang một bên. Con người này có thói quen đạp chăn ra lúc ngủ, cậu ta lại lười tới mức cho dù có lạnh gần chết cũng chỉ co mình lại rên rỉ chứ không nhấc tay kéo chăn lên. Tôi kéo chăn lên đắp lại cho Bảo Vinh, chân mày cậu ấy lập tức giãn ra. Thật hết cách, cậu ta làm sao mà sống một mình được đây?!

Tôi đặt vé trên đầu giường, Glark Gable và Vivien Leigh với cái ôm kinh điển được in bên góc phải. Bảo Vinh ngủ say, những vết thương trên mặt cậu ấy thậm chí không để lại sẹo, làn da giống như được ban tặng bởi thương đế, đôi lúc tôi nghĩ-có phải vì vậy mà Hà Bảo Vinh ngang nhiên thoải mái gây sự để mình bị đánh hay không?

Tôi có chút ham muốn chạm vào cậu ấy, sau cùng cũng kìm tay lại được.

Bảo Vinh chôn người trong chăn, nửa khuôn mặt in trên nền vải cũ kĩ của chiếc bọc gối những đường cung hoàn hảo. Tôi biết rõ những đường nét này. Tôi vuốt ve chúng, khắc ghi chúng, vẽ lại chúng không biết đã bao nhiêu lần.

Phải làm sao mới kết thúc với cậu được đây?

~

Tôi tắt lửa nồi canh sườn heo đậu đen cũng là lúc Bảo Vinh thức dậy. Chỉ một vài thứ có khả năng đánh thức Hà Bảo Vinh khỏi giấc ngủ của cậu ấy. Kem xoài là một, canh sườn heo đậu đen là hai, chè trôi nước là ba, tôi-với khả năng làm cả ba món đó là bốn.

Tôi vừa nhấc nồi khỏi bếp, Hà Bảo Vinh cũng vừa vặn sà vào bàn, một tay cầm chén, một tay cầm muỗng trong tư thế sẵn sàng-với cái đầu tổ quạ và gương mặt lèm nhèm chưa rửa, giương ra nụ cười như thể đây chính là tạo hình tự tin nhất của cậu ta.

_Rửa tay đi.

Bảo Vinh chớp mắt một cái.

_Chúng ta có muỗng, đũa và…

_Và chưa đầy năm phút nữa cậu sẽ vứt chúng qua một bên để bốc thịt sườn bằng tay sau khi tôi thổi nó nguội. Luôn tiện, rửa luôn mặt và ghèn mắt của cậu đi.

Hà Bảo Vinh lết tới bồn rửa tay, quơ quơ hai bàn tay dưới vòi nước, rồi lấy chúng chà mấy cái lên mặt, sau đó lê người lại bàn ăn, một tay cầm chén, một tay cầm muỗng trong tư thế sẵn sàng-với cái đầu tổ quạ và gương mặt lèm nhèm nhỏ nước xuống cổ, giương ra nụ cười như thể so với ban nãy, thì đây mới chính xác là tạo hình tự tin nhất của cậu ta.

Tôi thật sự tuyệt vọng với con người này!

_Cậu làm gì vậy?

_Rửa mặt cho cậu.

_Tôi mới rửa mà.

_Nên tôi mới phải rửa lại!

_Chúng ta cứ ăn trước cũng được mà…, đằng nào ăn xong tôi cũng phải rửa miệng, sau đó đánh răng…

_Nhắm mắt và ngậm miệng lại.

Sau một hồi loay hoay với khuôn mặt và hai bàn tay Bảo Vinh, tôi lau khô chúng, ấn cậu ta xuống ghế, chúng tôi bắt đầu bữa tối.

_Cẩn thận, miếng đó chưa nguội đâu!

_Sao cậu không nói trước, nóng chết được!

_Có sao không?

_Đau chết được, bị phỏng rồi.

_Đưa tôi coi.

_Nè…

Và tôi-theo ngón tay cậu ta chỉ vào-nhìn thấy cái chỗ bị phỏng vừa nóng vừa đau chết người đó-là một chấm hồng hồng bằng đầu mũi kim, thậm chí không có không gian để cho da có thể sưng rộp lên.

Hà Bảo Vinh đau đớn nói: “Đau lắm, không cử động được nữa đâu! Cậu lấy xương ra cho tôi đi. Múc thêm ít nước canh với đậu đen nữa.” rồi khoanh tay, há sẵn miệng khi tôi vừa lóc xương ra khỏi thịt cho cậu ta xong. Lúc ăn vẻ mặt vẫn còn vô cùng khổ sở đáng thương. Hiếm ai có thể đau đớn khổ sở tự nhiên như vậy.

Cậu ta, lúc nào cũng tràn đầy tài năng trong lĩnh vực này!


.

.


Không khí buốt giá phủ lên buổi tối cuối tuần.

Tôi ngồi một mình trong căn phòng trống.

Hơi nước làm mờ tấm gương soi trên cánh cửa tủ quần áo. Mười phút trước, Hà Bảo Vinh còn đứng ở đó. Cậu ấy chỉnh tóc, sửa soạn giống như một cuộc hẹn hò. Sau khi cất vé vào túi, còn không quên cười một cái với tôi “Tôi đến rạp nhé!”

Tôi không biết nụ cười khiến kẻ khác ngơ ngẩn này có ý nghĩa gì. Cám ơn tôi đã mua vé giúp cậu ta, hay chỉ đơn giản-tự vui thích về cuộc dạo chơi lát nữa. Tôi muốn dặn cậu ấy đừng ăn kem, trời đang rất lạnh, Bảo Vinh mới hết viêm họng hai ngày thôi. Vậy mà bị nụ cười của cậu ta làm cho ngừng cả thở.

Trước đây, một lần Hà Bảo Vinh cũng chưng diện như vậy khi ra ngoài. Cậu ấy không nói gì, tôi cũng không hỏi. Tối đó cậu ấy không về. Cả tối hôm sau, và hôm sau nữa. Jame nói Bảo Vinh ở chỗ bạn trai cũ của cậu. Là một trong số những bạn trai trước đây. Những ngày sau đó, tôi thấy họ đi với nhau, cười với nhau, xuất hiện trước mặt tôi cùng nhau. Cậu ta thậm chí còn chẳng nghĩ đến việc tránh mặt tôi một thời gian.

Có lẽ vì đó không phải là lần đầu tiên Hà Bảo Vinh bỏ đi, không phải lần đầu cậu ấy quay lại ngay với người khác.

Chỉ là với tôi-tại sao lần nào cũng là lần đầu tiên bị bỏ rơi.

Mỗi lần Hà Bảo Vinh nhìn tôi vừa đáng thương, vừa mong chờ nói “Chúng ta làm lại từ đầu đi!”, tôi lại tự hỏi-cậu ấy cũng như vậy với người khác sao? Cũng nhìn một ai đó khác mong mỏi như vậy, có chút rụt rè nói “chúng ta làm lại từ đầu đi!”. Tôi không thể từ chối cậu ấy, dĩ nhiên người khác cũng không thể. Không ai có thể từ chối cậu cả.

Vậy nên, tôi hy vọng cậu ấy sẽ từ bỏ tôi-bằng mọi cách, bởi mọi ý nghĩ.


Tôi quyết định gọi cho Kì Mộc, cà phê của cậu ấy vẫn ở chỗ tôi. Tôi đã chẳng thể đưa cho cậu tối hôm đó. Chúng tôi từ bao giờ lại khó tiếp cận nhau đến vậy?

_Tối nay cậu có ở khách sạn không?

_Có. Mà sao?

_Mình đến gặp cậu.

_...

_Cà phê của cậu còn ở chỗ mình.

_Bây giờ là bảy giờ?!

_Hả?...ừ, bảy giờ sáu phút…

Tôi lia mắt qua đồng hồ treo tường. Sao tự nhiên lại nhắc giờ giấc ở đây?



_Kì Mộc.

_...

_Kì Mộc?!

_...Cậu chắc không?

_Chắc…cái gì?

Cái gì đang lợm cợm trong cuộc nói chuyện của chúng tôi thế này?

_Chuyện đến đây để đưa cà phê cho mình ấy.

_Dĩ nhiên, mình mua nó cho cậu mà.

_...

_Kì Mộc?!

_...Cãi nhau hả?

_Cái gì?...

Cái gì chứ?

_Thôi bỏ đi, mình không quan tâm, muốn thì ghé qua, tối nay mình không đi đâu cả.

Hai mươi phút sau, tôi đến trước cổng khách sạn thì Kì Mộc đã đợi sẵn. Trời lạnh đến tê cứng tay chân. Tôi chạy vội về phía cậu ấy.

_Sao cậu lại ở đây? Mình lên phòng cậu là được, ngoài này lạnh lắm.

_Làm ơn đi, tôi xuống mua ít đồ. Cậu tưởng mình là Audrey Hepburn chắc!

Tôi nhoẻn miệng cười. Cậu ta rõ ràng đang đợi tôi, nhưng Kì Mộc còn lâu mới nhận. Nên tôi chỉ đơn giản là vác vai cậu ấy đi lên lầu.

_Loại gì vậy?

_Blue Mountain.

_...Cũng không tệ.

_Thôi đi, cậu thích muốn chết rồi.

_Đáng lẽ là như vậy, nếu cậu không đuổi mình ra khỏi nhà cậu.

_Từ bao giờ mà cậu lại chấp nhặt mấy chuyện như vậy?

_Mình luôn chấp nhặt những chuyện như vậy.

_Từ bao giờ mà cậu lại chấp nhặt lâu như vậy?

_Từ lúc cậu bỏ mọi thứ lại Hongkong-kể cả mình, vì Hà Bảo Vinh.

_...

_Còn cười?!

_Mình tệ quá hả?

_Vừa tệ, vừa ngu, vừa đáng thương.

Chúng tôi bước vào phòng Kì Mộc, ngay lập tức hơi ấm bao trùm lấy tôi, cảm giác thật dễ chịu.

Kì Mộc pha hai tách cà phê, chúng tôi ngồi uống ở bộ trường kỷ đắt tiền. Căn phòng VIP này cả máy pha cà phê cũng có. Đúng là Trình Kì Mộc, có một trăm năm nữa cậu ta cũng là kẻ không bao giờ ở phòng hạng hai.

_Đang nghĩ gì vậy?

_Đang nghĩ nếu chúng ta sống được đến một trăm năm sau, có khi nào mình thấy cậu ở phòng hạng hai của khách sạn không?

_Khỏi nghĩ cho mệt. Mình hoặc là nằm ở nhà, hoặc là nằm ngoài đường, hoặc là phòng hạng nhất của khách sạn, ba cái đó thôi.

_...

_...Nhưng ý nghĩ chúng ta cùng sống đến một trăm năm sau không tệ. Nhớ tâm sự mong muốn của cậu với Hà Bảo Vinh, cậu ta sẽ không nói chuyện với cậu một tháng.

_Bọn mình đã không nói chuyện suốt một tháng trước rồi.

Quả thật, mấy ngày trở lại đây chúng tôi mới nói chuyện với nhau-như hai con người bình thường sống chung có giao tiếp trong một không gian. Cả một tháng trời, tôi và Hà Bảo Vinh giống như mang một không gian của mỗi người mà trượt lướt qua nhau trong căn phòng nhỏ đó, đôi khi chúng tôi đối diện, nhưng vẫn không tài nào lồng chúng vào nhau được.

_Đừng nói chuyện Hà Bảo Vinh nữa.

Tôi đã nghĩ về cậu ta đủ nhiều rồi.

_Có ích gì chứ, khi mà cậu vẫn cứ nghĩ về cậu ta.

Tôi bật cười, nhìn gương mặt đang sóng sánh của mình trong tách cà phê. Cha mẹ sinh tôi ra, nhưng Trình Kì Mộc mới là người hiểu tôi. Làm sao cậu ta có thể ngay lập tức biết tường tận tôi đang nghĩ gì nhỉ?

_Vì cậu nhìn thì có vẻ thâm trầm phức tạp vậy thôi, chứ thật ra đơn giản tới phát ngu đó, ngốc à!

Kì Mộc chép miệng thưởng thức tách cà phê của cậu ấy.

Tôi đúng là rất đơn giản, đơn giản đến mức nhàm chán. Cả bản thân tôi cũng thấy mình nhàm chán, thì làm sao kẻ khác không thấy chán nản với tôi?

Không gian yên tĩnh trong phòng được trộn lẫn cùng bầu ánh sáng vàng đượm nồng nàn. Từ chỗ ngồi, tôi đưa mắt nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, khung cửa đôi lúc rung lên bần bật, màu đen dày đặc bên ngoài như bị đông cứng, hẳn là đã tụt thêm mấy độ so với lúc nãy. Bảo Vinh không mang theo khăn quàng, cậu ấy sẽ lại cảm lạnh mất thôi.

Đột nhiên giọng Kì Mộc lơ đãng bâng quơ.

_...Nhưng mà, cậu không có nhàm chán!...

_...

_Và nếu mà sợ con sâu đó lăn ra ốm nữa, thì lấy dây cột hai tay hai chân hắn ở nhà luôn đi.

_...



Được rồi, tôi quyết định sẽ không nghĩ bất kì cái gì nữa.

_Cậu giả vờ không biết mình đang nghĩ gì cũng được mà!

_Sao mình phải làm vậy?

_Trước đây cậu luôn làm vậy.

_Trước đây cậu có đuổi mình khỏi nhà cậu đâu.



Tôi sẽ không nghĩ cái gì nữa. Dứt khoát không!



8.


_Nhưng mà, không phải cậu đã mua vé coi phim hôm nay sao?

_Ừ.

_Hà Bảo Vinh đột nhiên không muốn coi nữa hả?

_Đâu có, cậu ấy đi xem phim rồi.

Tôi cầm tách cà phê, nhìn Kì Mộc cũng đang cầm tách của cậu ấy. Cả hai chúng tôi dường như có chút không nắm được vấn đề của nhau.

Kì Mộc mang vẻ mặt không mong đợi hỏi.

_Cậu…,chỉ mua một vé cho Hà Bảo Vinh thôi sao?

_Đúng vậy.

Tôi gật đầu.

_...

Có một dấu hỏi to đùng in trên mặt Kì Mộc. Tôi lấy làm lạ nói.

_...Chứ còn mua bao nhiêu vé? Hà Bảo Vinh đâu có nghiện coi phim tới mức mỗi tuần đều phải coi Gone With The Wind hai ba lần.

Kì Mộc vỡ lẽ, mà tôi cũng không biết cậu ta rốt cuộc vỡ lẽ vấn đề gì. Cậu ấy quan sát tôi một chập, rồi lắc đầu nói.

_Có đôi lúc mình thấy thông cảm với Hà Bảo Vinh. Cậu ngu ngốc không chịu nổi!

Hả?

_...Hả?...

Cái “Hả?” này không phải là vì Kì Mộc nói tôi ngu ngốc, cũng không phải vì tôi kinh ngạc khi Kì Mộc thừa nhận cậu ấy cũng có lúc thông cảm với Hà Bảo Vinh, mà bởi tôi tự nhiên có cảm giác quen thuộc kì quái, như thể đang nói chuyện với một Hà Bảo Vinh thứ hai vậy.

~

Về đến nhà tôi phát hiện ổ khóa bị mở.

Tôi còn nghĩ có ăn trộm vào nhà. Đến khi xông vào mới phát hiện Hà Bảo Vinh đang ngồi thu lu trên giường. Trong phòng chỉ có ánh sáng duy nhất từ cây đèn bàn-thác Iguazu. Bảo Vinh không xem đến nó, chỉ ngồi im lặng ở góc giường.

Tôi biết rõ dáng vẻ này, chính là tư thế chuẩn bị bùng nổ của Hà Bảo Vinh. Nhưng cậu ta bùng nổ cái gì kia chứ?

Có lẽ không nên hỏi, nhưng tôi vẫn cứ mở miệng-một cách dè chừng đầy ngu ngốc.

_Sao cậu về sớm vậy? Không xem phim sao?

_Cậu đã ở đâu?

Từ trong bóng tối, tiếng Hà Bảo Vinh có chút âm u. Sao tôi lại có cảm giác mình bị bắt quả tang vậy?

Tôi bắt đầu ậm ờ nói. Quỷ tha ma bắt cái sự ậm ờ này.

_À, tôi đến chỗ Kì Mộc… để đưa cà phê cho…


Hà Bảo Vinh ném cây đèn về phía tôi.

Mọi thứ diễn ra nhanh đến nỗi tôi gần như chết trân.

Tiếng đỗ vỡ đánh vào màng nhĩ một trận tê buốt. Bảo Vinh đứng đối diện tôi, cả hai chúng tôi chìm trong màn đêm đặc quánh. Chút ánh sáng héo hắt từ hành lan rọi đến chỗ tôi, Bảo Vinh lại chìm hẳn vào đêm tối, tôi không tài nào thấy được cậu ấy, chỉ mơ hồ nhận biết vài tia phản chiếu từ đôi mắt bỏng rát.

Đến khi tôi tưởng như bản thân bị không gian chung quanh làm cho đông cứng, Hà Bảo Vinh gào lên.

_CẬU GIỮ CÂY ĐÈN NÀY ĐỂ LÀM GÌ, ĐỒ KHỐN KIẾP?!

Tôi cũng không biết.

Vậy nên, có lẽ tôi đúng là đồ khốn kiếp thật. Nhưng cuối cùng thì Hà Bảo Vinh cũng nhớ ra nó. Chuyện này thật đáng để ăn mừng.

_Nó làm chói mắt cậu sao? Hay tầng số phát quang không được tốt?

Tôi cợt nhã nói. Không phải chỉ có cậu ta mới làm được điều này.

Ánh sáng trong mắt Bảo Vinh tựa như đang le lói từ đáy vực thẳm. Còn tôi, tôi chỉ muốn kiếm cái vực nào đó rơi quách xuống cho rồi.

Hà Bảo Vinh bắt đầu điên cuồng ném đồ đạc, mọi thứ trong tầm tay cậu ta đều bị hất xuống sàn nhà. Lúc nào cũng như vậy, cậu ấy giận dỗi điều gì, với ai, đều lấy đồ của tôi ra ném. Trút giận xong bị thương, tôi lại băng bó cho cậu ta. Cả hai chúng tôi sao đều giống những kẻ ngốc như vậy?

Tôi đứng yên nhìn Hà Bảo Vinh, trong bóng tối, đôi khi là cánh tay, một góc khuôn mặt, nhãn thần lướt qua-mọi thứ đều là cậu ấy. Mọi thứ đều là thứ tôi không tài nào nắm bắt được.

Chẳng biết đã qua bao lâu, cuối cùng Hà Bảo Vinh cũng kiệt sức ngừng lại. Vầng trán lấp ló nơi bóng sáng yếu ớt đẫm mồ hôi. Tay tôi tự động đưa ra một chút, cảm giác chới với giữa không trung ập vào đến nhói cả lòng bàn tay.


Bảo Vinh cứ đứng như vậy, chìm trong suy nghĩ của mình, hoặc là-trong quá trình lấy lại hơi sức để đập phá tiếp của cậu ấy. Tôi thì như mọi khi, chìm trong hình ảnh Hà Bảo Vinh.

Cuối cùng, tôi mệt mỏi nói: “Cậu rốt cuộc là bực mình chuyện gì?”. Nghe thều thào như một kẻ bị bệnh sắp chết. Tôi vì cái gì mà lại trở nên hấp hối chỉ sau vài ba chục phút kia chứ?

_Không thích chỗ ngồi tôi mua cho cậu? Hay bỏng ngô không ngon?

Hà Bảo Vinh ném chiếc vé đã nhăn nhúm vào mặt tôi. Trông cậu ta lại cứ như bản thân mới là kẻ bị người khác ném đồ vào người.

_Cậu chẳng biết cái gì cả!

_Đúng vậy, tôi chẳng biết cái gì cả. Cậu đi mà kiếm người biết hết về cậu. Để hắn an ủi có phải tốt hơn không?! Cứ ở đây làm gì, hằng ngày chịu đựng tôi không mệt mỏi sao?

Chúng tôi im lặng. Tôi có cảm giác câu nói vừa rồi chạm vào điều gì đó trong Bảo Vinh. Còn chính xác nó đã chạm vào cái gì thì có trời mới biết.


_Còn cậu?!...

...

_Cậu có cảm thấy mệt mỏi với tôi không?

Tôi không nghĩ cậu ta sẽ hỏi điều này. Trên thực tế, tôi chưa bao giờ tự hỏi bản thân điều này cả. Tôi có cảm thấy mệt mỏi với cậu ta không? Tại sao, tôi lại chưa bao giờ tự hỏi điều này vậy?




_Ừ.

Tôi khó khăn lắm mới mở miệng trả lời.

Nói dối cũng cần kinh nghiệm và kỹ thuật. Tôi không giỏi lắm trong việc này, nhưng Hà Bảo Vinh có vẻ tin những gì tôi nói. Có thể do chúng tôi đang ở hoàn toàn trong bóng tối, có thể vì trước đây tôi chưa từng nói dối gạt cậu ấy điều gì, cũng có thể, do Bảo Vinh muốn tin vào điều đó.

Cậu ấy không nói gì nữa. Cũng không gây sự. Cho đến khi tôi bật công tắc đèn, kéo Hà Bảo Vinh lại cái bàn vừa bị cậu ta hất cho bổ ngữa, lau những vết trầy trên tay và bôi thuốc cho cậu ấy, Bảo Vinh vẫn không lên tiếng. Cậu ấy không nhìn tôi, tôi cũng không thể nhìn vào mắt cậu ấy nữa. Chúng tôi không nhìn nhau.

Tôi muốn mọi thứ kết thúc ở đây. Tốt nhất là kết thúc ở đây đi.

Khuya lại, khi Bảo Vinh đã ngủ, tôi dọn dẹp mọi thứ. Bầu trời đêm lạnh giá yên ắng đến rợn người. Tôi ước gì trời đổ mưa một chút. Lúc này tôi muốn nghe cái gì đó ồn ã, chứ không phải là vài âm thanh đơn lẻ của trái tim mình.

Vì có thời điểm, tiếng động đơn lẻ thực sự là những nhát đâm chí mạng.


~


Hôm sau, buổi sáng tôi ra khỏi nhà, Hà Bảo Vinh vẫn còn nằm trên giường.

Buổi chiều tôi đi làm về, Hà Bảo Vinh không còn ở đấy nữa.

Chúng tôi thực sự kết thúc.

~

Mùa đông, cũng cứ như vậy mà trôi qua.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét