Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Leslie nói rằng anh có một gương mặt bình thường và chơi game của Dance Dance Revolution



Trích "All about Leslie" Photobook 1999
Nguồn lesliepillow.com
Dịch Vô Sắc


Khi chúng tôi bước vào bên trong nhà hàng tempura, chúng tôi được dẫn đến một phòng riêng theo kiểu phòng tatami mang truyền thống phong cách Nhật . Khi chúng tôi đang nhìn vào cuốn menu và suy nghĩ để quyết định gọi những món gì thì Leslie nói : " Chúng ta hãy gọi chung món rồi chia ra , như vậy thì chúng ta có thể nếm được nhiều vị của nhiều món khác nhau ". Bất cứ khi nào Leslie gọi món ăn thì anh sẽ nói : "Chúng ta chia nha". Có thể đó là khái niệm đặc thù chung của người Trung Quốc khi gọi món ăn tại nhà hàng. Nếu các món ăn mà anh nếm thấy ngon, anh luôn luôn chia sẻ nó với người khác. Anh sẽ nói:"Món này ngon! Tại sao chị không thử?". Và anh cũng sẽ hỏi người khác:" Tôi có thể thử không ? " và cắn lấy một miếng. Ngày hôm đó Leslie đã gọi nhiều món ăn mà phổ biến là món tôm tươi tempura . Chúng tôi đã ăn tôm khô với vị mặn tự nhiên ngay sau khi nó đã được chiên .Cắn miếng đầu tiên thì Leslie đã rất kinh ngạc và khuôn mặt thì cực kỳ vui vẻ kêu lên rằng: "Wow, ngon tuyệt". Sau đó Leslie chia cho chúng tôi và nói rằng: " Món này là ngon nhất!".




Lúc đầu, chúng tôi đã trò chuyện vui vẻ trong khi ăn tối với món tempura và uống rượu sake (rượu gạo Nhật Bản), nhưng dần dần Leslie bắt đầu bộc lộ ra sự tức giận của mình và mối ác cảm chống lại các phương tiện truyền thông Hồng Kông đã được hình thành bên trong anh suốt một thời gian. Khi anh nói về bài báo, "Nụ Hôn trên đường phố ở Ginza", dường như là anh rất tức giận và chán nản từ tận đáy lòng . Anh nói : "Nói một cách thực tế, tại sao tôi phải đến Nhật để hôn một người đàn ông xa lạ ? Họ nói rằng có một nhân chứng! Gì? ở đâu trên trái đất này lại có một câu chuyện như vậy? Sau đó họ hỏi tôi với một nụ cười đó có phải là sự thật? Làm thế nào mà mọi người có thể nghĩ rằng đó là sự thật? Nó là hoàn toàn vô lý! ". Leslie đã nói trong sự đau buồn rằng :"Tôi không hiểu tại sao các phương tiện truyền thông HK muốn làm tổn thương tôi nhiều như vậy. Tôi có bao giờ làm bất cứ điều gì xấu với họ không ?". Sau đó anh tiếp tục :" Nếu cả Hong Kong muốn gây khó khăn cho tôi, tôi sẽ rời khỏi Hồng Kông. Vâng, tôi không còn cảm thấy có bất cứ cảm giác nào gắn bó với Hồng Kông nữa. Tôi chán ngấy với tất cả những điều này. Không có gì tốt cho tôi! ". Anh đã phàn nàn trong một thời gian dài. Sau đó, anh Đường (Hạc Đức), người bên cạnh anh đang lắng nghe một cách lặng lẽ, ngáp mạnh và đột ngột nằm xuống. Leslie nhìn anh ấy và nói giận dữ, "Tại sao anh lại làm như vậy? Tôi đang nói một cách nghiêm túc mà". Anh Đường trả lời một cách chán nản:" Đúng rồi , anh luôn luôn nói những điều tương tự như vậy. Tôi nghe mà muốn bệnh luôn nè ". Khi nghe anh ấy nói vậy chúng tôi không thể không phải bật cười. Và Leslie dường như nghĩ rằng đã đủ để nói về đề tài này và anh đã thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện .


Tôi có thể hiểu được cảm giác của anh Đường vì những người nghe Leslie nói là những người khác nhau ở những thời điểm khác nhau nhưng anh ấy lại là người luôn bên cạnh Leslie và cũng là người duy nhất luôn luôn phải nghe một câu chuyện giống nhau và điều này là lý do tại sao anh ấy đã luôn mệt mỏi và chán nản khi nghe chuyện đó. Suy nghĩ về tình trạng của anh Đường, tôi cảm thấy khá là buồn cười mặc dù đối với Leslie thì tôi có sự cảm thông.


Khi chúng tôi trả tiền, thì có một người phụ nữ xuất hiện là chủ của nhà hàng, tiến đến chúng tôi và hỏi: "Người đó là anh Leslie Cheung, phải không? Thật là một sự ngạc nhiên." Tôi nghĩ rằng đó là điều tự nhiên để cô ấy ngạc nhiên. Nếu tôi là cô ấy, tôi cũng sẽ rất ngạc nhiên giống như cô ấy vậy. Sau khi rời nhà hàng, chúng tôi đã tản bộ một cách vu vơ vào ban đêm dọc theo Ginza và kết thúc tại Hibiya. Sau đó chúng tôi đã đi vào một quán cà phê ở khách sạn Imperial để uống một tách trà trước khi trở về khách sạn. Leslie đã nói về sự khó khăn để trở nên nổi tiếng trên Japanese TV, trong khi anh đang xem lướt qua một cuốn tạp chí. Khi anh đến Nhật để quảng bá cho bộ phim, "Moonlight Express", anh đã được vô số lời mời phỏng vấn nhưng anh chỉ chấp nhận phân nửa nếu anh chấp nhận tất cả chắc anh sẽ chết . Anh nói : "Nếu bạn muốn được nổi tiếng ở Nhật , bạn phải có nhiều dịp tiếp xúc bằng cách tham dự các cuộc phỏng vấn cũng như xuất hiện nhiều lần trên tất cả các loại phương tiện truyền thông. Tôi không có tham vọng hoặc sức khỏe để làm những việc như thế. Điều đó chỉ đơn giản là không thể . Đối với Takeshi Kaneshiro, anh đã cố gắng rất nhiều ở đây tại Nhật . Tôi cũng rất tò mò về những nỗ lực mà Kelly Chen hoặc Faye Wong sẽ phải thực hiện ở Nhật Bản trong tương lai. "




Leslie biết rất nhiều về thế giới giải trí Nhật . Những ngôi sao thời xưa mãi mãi trong anh là Ken Takakura và Sayuri Yoshinaga. Chúng ta cũng biết rằng anh là một fan hâm mộ của Momoe Yamaguti. Momoe dường như vẫn là một thần tượng của anh ngay cả sau khi cô lập gia đình. Anh nói đùa rằng : "Chị có biết nhà cô ấy ở đâu không? Nếu tôi đến thăm cô ấy, chị có nghĩ rằng cô ấy sẽ cho tôi chữ ký không? ". Anh mỉm cười và nói: " SMAP rất nổi tiếng ở Hong Kong. Điều gì đã khiến họ tuyệt vời như vậy khi một nhóm gồm các thành viên như Takuya Kimura, Masahiro Nakai, mà bản thân mỗi người là 1 siêu sao. Điều đó là không thể được đối với những ngôi sao như thế trong cùng 1 nhóm , như là sẽ có người rời khỏi nếu các siêu sao như thế là thành viên của nhóm nhạc ở HK ".Khi tôi tình cờ nhìn thấy một tấm ảnh của Yutaka Takenouti trong tạp chí , tôi đã nói với Leslie :" Nhìn anh ấy hơi giống anh phải không?". Sau đó, Leslie nói: "Ummm, anh ấy đẹp trai. Cảm ơn lời khen của chị, nhưng tôi không trẻ như anh ấy và tôi cũng không đẹp trai như anh ấy". Với suy nghĩ của nhiều người thì Leslie là tự tin với vẻ đẹp của mình , nhưng tôi ngạc nhiên vì dường như là anh đã không nghĩ rằng bản thân mình đẹp trai . Trái lại anh lại bày tỏ về bản thân mình khiến tôi tự nghĩ là ở chừng mực nào đó anh có vài mặc cảm tự ti về bề ngoài của mình.


Theo Leslie, anh Đường là một người đàn ông đẹp trai với một cái mũi cao thẳng, nhưng đối với bản thân mình, Leslie nói: "Khuôn mặt của tôi là bình thường mà không có nét nào nổi bật rõ ràng ". Nhiều người cho rằng tôi nên đi đến Hollywood, nhưng tầm vóc của tôi khá nhỏ nhắn. Bên cạnh đó tôi có một gương mặt đậm nét châu Á không có góc cạnh vì vậy ở Hollywood sẽ không có vai dành cho tôi ngoại trừ là vai một mafia hoặc là một gangster Trung Quốc. Chow Yuen Fatt và Jackie Chan là ngoại lệ. Hollywood là quá nhiều đối với tôi, chị có nghĩ vậy không?". Tất nhiên tôi đã không trả lời rõ ràng , dù gì đi nữa tôi không muốn Leslie đi đến Hollywood. Đối với tôi Leslie là một biểu tượng đích thực của điện ảnh Hong Kong. Tôi không thể tưởng tượng được rằng thế giới điện ảnh Hong Kong mà thiếu Leslie cũng như Leslie đang đóng một phim của Hollywood. Về việc Chow Yuen Fatt, tôi nhớ một chuyện. Đêm đó không ai nhận ra Leslie , ở Ginza cũng như ở khách sạn Imperial ngoại trừ chỉ một người đã có một số phản ứng. Khi chúng tôi băng qua giao lộ ở Ginza, hai người xuất hiện mặc áo công nhân màu trắng đi từ phía bên kia. Một trong số họ nhìn vào chúng tôi và nói : "Hey, ông có nhìn thấy anh ta không? Đó là Chow Yuen Fatt " . Khi tôi nói với Leslie về việc này, anh đã xổ ra một tràng cười và nói :" Tôi có đôi khi bị nhầm lẫn với người khác khi tôi đến thăm Nhật. Tôi có một khuôn mặt rất phổ biến ở đây nhưng đây là lần đầu tiên mà tôi bị nhầm lẫn với Chow Yuen Fatt ".




Ngày hôm sau sự kiện ký tên, Leslie đã thích thú mua sắm tại một cửa hàng bách hóa ở Nihonbashi. Anh nói là anh đang tìm kiếm mua các mặt hàng chén dĩa Nhật ở các tiệm xung quanh đây. Dường như là anh đã tìm thấy được một vài món yêu thích và đã mua một bộ 6 màu, đĩa lớn, đĩa vừa, đĩa nhỏ, chén soup và chén nhỏ. Những màu sắc rất đặc biệt như màu xanh sáng, màu xám bạc và vv. Leslie cho biết những màu sắc này đã được độc quyền ở Nhật và không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác. Tôi đã xấu hổ về sự thiếu hiểu biết của mình về việc này khi bản thân là một người Nhật, nhưng tôi thực sự không biết những màu sắc này chỉ có thể được tìm thấy ở Nhật.


Buổi tối khi chúng tôi quay về khách sạn, tôi nhận được một số bưu thiếp đã được gởi kèm theo trong thư từ fan hâm mộ của Leslie trong sự kiện ký tên. Tôi nhờ anh ký những poscard đó. Tôi cảm thấy không phải với anh vì anh đã rất mệt mỏi sau khi ký 1.000 chữ ký nhưng anh đã vui vẻ đồng ý. Có một số thơ yêu cầu Leslie, "Vui lòng ký vô ảnh này và gửi nó lại cho tôi", nhưng lại không có bưu thiếp hoặc hình ảnh nào kèm theo phong bì. Với những yêu cầu như vậy thì Leslie đã ký tên của anh lên giấy nháp của khách sạn. Anh nói : "Xin vui lòng gửi lại cho cô ấy". Khi tôi phàn nàn rằng họ sẽ tìm ra khách sạn nơi anh ở mặc dù trước đó chúng tôi đã cố gắng thoát khỏi những chiếc xe đuổi theo, Leslie nói: "Sẽ ổn thôi vì ngày mai tôi không ở đây nữa ", và anh mỉm cười.




Hãy thay đổi chủ đề. Sau lần làm việc chung ở Hồng Kông, giữa Leslie và tôi tồn tại một thỏa thuận bất thành văn liên quan đến chuyện trả tiền cho bữa ăn của chúng tôi. Chúng tôi sẽ thay phiên nhau tính tiền. Ban đầu thì là "Anh đã trả tiền cho tôi trước, vì vậy lần này đến lượt tôi " . Sau đó dần dần chúng tôi đã quen như vậy , thay phiên nhau trả tiền đã trở thành một sự thông hiểu giữa chúng tôi , vào ngày kia khi chuẩn bị đi ăn tối , Leslie nói : " Chị là khách của tôi đêm nay! Tôi biết một nơi rất ngon ." Anh nói anh thích một nhà hàng Nhật, nơi trước đây khi đến Nhật anh đã có ghé, nhưng khi tôi gọi điện để đặt bàn, thì ra hôm đó nhà hàng đóng cửa . Trong khi chúng tôi đang thảo luận rằng: "Vậy thì chúng ta đi đâu đây ?". Tôi chợt nhớ ra là đã chưa ăn món club tempura, món ăn mà anh Đường yêu thích, ở nhà hàng hôm trước chúng tôi đến . Vì vậy, tôi đề nghị : "Club dishes thì sao? ở đó cũng có món club tempura". Leslie liền nói :" Oh, ý kiến hay . Tôi cũng thích club tempura ".Vì vậy, chúng tôi đã thẳng tiến đến một nhà hàng nổi tiếng ở Roppongi. Ngay sau khi chúng tôi bước vào nhà hàng, các nhân viên dường như nhận ra anh là Leslie. Sau khi dẫn chúng tôi đến một phòng riêng, một nhân viên nữ trung niên xuất hiện và trao cho tôi 2 tờ giấy dày và đẹp để xin chữ ký của anh , một cho cửa hàng và một cho cô ấy. Leslie đã ký tên một cách vui vẻ.


Trong khi ăn tối với club tempura và uống rượu vang, Leslie đã kể cho tôi nghe về những kỷ niệm của anh Đường và thời thơ ấu của mình . Anh nói rằng họ đã là bạn bè từ khi còn là những cậu bé tinh nghịch Họ thường cãi nhau hoặc đánh nhau. Leslie nói: "Trong thời thơ ấu của chúng tôi, tôi luôn thắng bất cứ khi nào đánh nhau, vì tôi lớn hơn và mạnh hơn. Tất nhiên là bây giờ chúng tôi không đánh nhau nữa ". Vì vậy, tôi hỏi : "Nếu bây giờ mấy anh đánh nhau thì ai sẽ mạnh hơn ?", anh Đường lặng lẽ nói nhỏ: "Nếu đó là một cuộc tranh cãi thì Leslie sẽ mạnh hơn, nhưng nếu đánh nhau thật, tôi sẽ giành chiến thắng ... ". Khi nghe điều này, Leslie ngay lập tức hét lên:" Không đời nào! Tôi sẽ giành chiến thắng cả hai! ". Sau đó, anh Đường đã làu bàu về nhận xét của Leslie trong một giọng nói nhỏ . Nghe sự trao đổi của họ, tôi đã không nhịn được cười. Họ thật sự giống như là anh em vậy.




Khi chúng tôi rời nhà hàng, Leslie nói rằng anh muốn đi bộ dạo một vòng vì đã lâu rồi anh mới đến Roppongi . Khi đang đi thì anh chỉ vào trong một nhà hàng và nói: "Ồ, tôi đã đến nhà hàng này". Đi ngang qua tiệm hoa , anh lại nhận xét: "Ồ, tôi biết tiệm hoa này có rất nhiều hoa phong lan đẹp". Anh đã thật sự vui sướng với cái thú đi shopping-windown của mình.


Trên đường đi, chúng tôi đã ghé vào một trung tâm trò chơi. Sau khi nhìn xung quanh cửa hàng, Leslie bắt đầu chơi một trò chơi mà đó là trò mô phỏng trận tập kích bắn hạ máy bay. Anh đã cố gắng để bắn hạ các máy bay cùng với các âm thanh của mình kèm theo : "Boom, bang bang!". Tuy nhiên hầu hết các phát súng của anh bắn vào máy bay đối phương đều bị trật nên anh nhận về một số điểm rất thấp. Anh sớm chán chơi trò này và chuyển sang chơi trò mới , trò chơi có tên "Dance Dance Revolution".


Là chỗ để họ bước vào tấm thảm cảm ứng và nhảy theo nhạc. Leslie và anh Đường rất thích trò chơi này. Cả hai đều đã cố gắng để kiếm được điểm cao không biết bao nhiêu lần. Anh Đường dẫn đầu trò chơi này khi anh ấy có điểm số cao hơn Leslie. Có lẽ Leslie có chút cảm giác say cùng với điệu nhảy của mình nên anh đã nhảy không khớp với nhạc.Hầu như là anh không ghi được điểm nào. Tóm lại, điểm số của anh gần như là zero. Leslie chơi game thật kém song điều đó đã làm tôi nghĩ nếu người này quả thật là một nhạc sĩ cũng là điều tất nhiên bởi vì anh nhảy quá là duyên dáng và cool.


Buổi chiều hôm sau, Leslie rời khỏi Hakone cùng anh Đường bằng một chuyến tàu đặc biệt cho khách du lịch được gọi là 'Odoriko go'. Khi họ bắt đầu khởi hành chuyến đi, Leslie đã rất hăng hái và hoạt bát. Anh vui vẻ nói rằng họ sẽ đi lên núi bằng cáp treo để đến suối nước nóng, nơi đó họ sẽ được thưởng thức tắm trong một không gian mở.Anh cũng cho biết một trong những giấc mơ của anh được xem mặt trời mọc trên đường chân trời trong khi ngâm mình trong suối nước nóng. Đáng tiếc là ước mơ của anh đã không thực hiện được lần này , nhưng sau này anh đã nói với tôi về chuyến đi này rất chi tiết . Họ đã đi đến Gora bằng cáp treo, đến hồ Asino bằng xe điện, đã được đi một vòng trên tàu cướp biển, họ ăn mực nướng và kem mềm tại một gian hàng nhỏ, và v,v.... chuyến đi của họ tới Hakone được ưu đãi với thời tiết tốt. Cả hai dường như đã rất thích chuyến đi này.

***

2 nhận xét:

  1. Càng đọc càng thấy anh Vinh và anh Đường thật đáng yêu. Hai thái cực khác nhau nhưng không ngừng cuốn lấy nhau vì họ tìm được sự bình yên bên nhau và hơn nữa họ bổ sung cho nhau, giúp nhau hoàn thiện hơn. Cảm ơn các bài viết của chủ nhà. Bạn đem tới cho tôi hiểu hơn về Leslie, một Leslie chân thật nhât.

    Trả lờiXóa
  2. Càng đọc càng thấy anh Vinh và anh Đường thật đáng yêu. Hai thái cực khác nhau nhưng không ngừng cuốn lấy nhau vì họ tìm được sự bình yên bên nhau và hơn nữa họ bổ sung cho nhau, giúp nhau hoàn thiện hơn. Cảm ơn các bài viết của chủ nhà. Bạn đem tới cho tôi hiểu hơn về Leslie, một Leslie chân thật nhât.

    Trả lờiXóa