Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 6 tháng 4, 2011

Những bài ca để lại sau khung cửa


Songs behind the door
Những bài ca để lại sau khung cửa





Link: http://lesliecheung.cc/memories/songs_behind_the_door.htm
Dịch: heobeo @dienanh.net

Vào một chiều ẩm ướt khi các đoá hoa đã được dọn đi, tôi đi ngang khách sạn và thấy nước còn đọng trên mặt đất, tạo thành một vũng tròn lớn, giống một giọt nước mắt khổng lồ tình cờ rơi xuống từ phía trên cao, qua màn nước phản chiếu vẫn sừng sững đứng toà kiến trúc cổ tao nhã này.

Tôi nhìn từ phía bên kia đường, cũng như rất nhiều người đang nhớ đến cậu, tôi im lặng đếm, một hai ba bốn năm sáu bảy … cho đến hai mươi bốn, rồi tôi dừng lại.

Tôi thực sự chẳng bao giờ hiểu nổi làm sao khi có ai đó nhảy, sao họ có thể cùng lúc rướn xa đến vậy ? Trong cái hành động được gọi là rơi xuống đó, thực sự cùng lúc còn bao gồm tiến về phía trước nữa chăng ?

Tôi tưởng tượng ra thân thể cậu, đầu tiên chạm vào nền bên ngoài quán cà phê, rồi sau đó là cái cổng vòm bên ngoài khách sạn, cuối cùng đáp xuống bên dưới con đường hối hả của Quận Trung Tâm. Một cú, hai cú, ba cú; một vệt máu, hai vệt máu, ba vệt máu. Cú chạm nào đã khiến cậu mất đi hết mọi ý thức về thế giới này ?

Tất cả sự thật tàn bạo này, trong ngày hôm đó, đã gây choáng và bùng nổ lớn chẳng khác gì một tiếng sấm rền vang, nhưng hôm nay đây khi tôi băng qua con đường ẩm ướt, dường như mọi thứ lại trở nên quá im lặng, chẳng có lấy một tiếng động nào để lắng nghe. Thực tế, lúc này đây tôi đang hồi tưởng lại một chuyện về cậu, một chuyện đã xảy ra cách đây hai năm tại câu lạc bộ Banana tại Bắc Kinh, ban đầu cũng hào hứng ầm ầm như dông bão, rồi đột ngột trở buồn, hoàn toàn chìm vào không gian yên tịch.

Buổi tối đó tại Banana, căn phòng đông đúc đầy những người, Shek Shuk, Hung, Mo Ling đều ở đó, Chương Tử Di (Zhang Ziyi) đang ở bên ngoài trong bể bơi khiêu vũ nước nóng, cậu cũng có trong phòng, đang chán nản với bản thân, tự mình hát hết bài này sang bài khác, một số là bài của cậu và một số thì không phải, cậu hát mà tâm trí như đang để ở một nơi nào khác.

Nhưng mỗi khi có một ai đó bước vào hoặc đi ra khỏi cánh cửa, tôi đều thấy đó là những gã trai trẻ có ánh mắt lấp lánh như sao giống cậu, họ liếc nhanh vào căn phòng trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi khi đang mở cánh cửa đó, một vài người trong vài giây có lẽ đã nghe được tiếng hát của cậu, đang hát một bản nhạc vui vẻ; một số khác trong vài giây đã nghe được giai điệu buồn, nhưng không ai nghe trọn vẹn ca khúc mà cậu đã hát.

Sau đó, cũng như tâm trạng của cậu trong hai năm vừa qua, cậu bất thần ngừng hát, rồi quăng chiếc microphone đi một cách buồn bã. Tất cả mọi người đều trở nên im lặng, dù rằng tất cả chúng tôi ai mà chẳng từng quen với kiểu cảm xúc thay đổi như thế này, chúng tôi vẫn tiếp tục uống trong lặng lẽ, chỉ trừ Chương Tử Di cô ấy vừa mới từ hồ bơi nước nóng bước vào, người ướt đẫm, hay một cậu nhóc ngồi ngay góc phòng phía đằng sau cánh cửa, cậu bé dường như đang bối rối trước tình trạng của cậu, nên đã quay sang hỏi bạn bè, “cái người đang ngồi đằng kia trông sao mà trơ trọi, có phải thật sự là anh ấy không ?”

Dĩ nhiên cậu nhóc ấy không hiểu, con người cô đơn tuyệt vọng đó đâu phải là con người thật của cậu. Và bây giờ thì, mọi chuyện đã chẳng bao giờ còn như xưa. Sự thật đã không còn tách ly khỏi lừa dối. Shek Shuk đang ở trong tù, Hung vừa cưới một ông chủ nhà băng, Mo Ling bị đâm, Chương Tử Di thì vẫn ướt đẫm trong cái bể bơi khiêu vũ đó, nhưng cậu thì đã rời đi rồi, bỏ lại những bài ca không ai hát phía sau khung cửa, và để lại tháng Tư đau buồn này.


Law Kai-yui, đạo diễn.
Theo Mingpao Weekly.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét