Tìm kiếm bài trong Blog này

Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

[FanFic] Happy Together - Chương II (phần 1)

Happy Together
(12/12/2007-6/10/2008)
Louis

Cos you bring out the best in me,
like no-one else can do.
That’s why I’m by your side,
and that’s why I love you.
Rating:T
Status: Complete
Category: Non-AU, Angst, HE.
Warnings: Lime.
Pairings: Lê Diệu Huy-Hà Bảo Vinh.
Summary: Buenos Aires. Cậu nằm nơi anh, lắng nghe thinh không rơi tí tách. Iguazu xoay tròn. Hôn trong ngày gió đổ. Xôn xao.

Note: thật ra thì, tôi chẳng biết gì về Argentina cả, nên sẽ không dùng nhiều danh từ riêng trong truyện này, tôi thậm chí còn chẳng biết nhiều về Hongkong kia mà. Một số địa điểm sẽ là không có thực, tức là, tôi tự nghĩ nó ra, vậy thôi.

Dù vậy, thì đây là một câu chuyện dịu dàng dễ thương-tôi nghĩ như thế.

Tôi cuối cùng, vẫn là để họ ở bên nhau.

Nếu không, thì Hà Bảo Vinh phải làm sao bây giờ?
 



Chương II: Buenos Aires


1.


Tôi thức dậy khi trời vẫn chưa sáng.

Thật ra thì rất khó phân biệt thời gian nếu chỉ nhìn tiết trời vào mùa này. Tôi đi dọc theo con phố dài dẫn ra khu nhà cổ. Tầm tám hay chín giờ sáng sẽ có khách du lịch đến vẽ chân dung, nhưng ngày nào tôi cũng đến lúc sáu giờ, có khi còn sớm hơn. Bouloz nói rằng thói quen của tôi thật kì cục. Cậu ấy là một trong những họa sĩ đường phố ở đây, tôi lại đang thuê phòng ở nhà trọ của em gái cậu ta nên chúng tôi thỉnh thoảng nói chuyện với nhau.

Ở Buenos Aires, tôi thuê một căn phòng nhỏ gần bến cảng, khung cảnh chung quanh khá đẹp, không gian cũng yên tĩnh, lại có thể làm nhiều công việc. Buổi sáng vẽ tranh, chiều phụ bếp ở nhà hàng của Vivian, tối thì đến quán bar giao rượu-thời gian biểu một ngày của tôi là như vậy. Ở thủ đô không dễ kiếm việc làm, tôi kiếm được chân phụ bếp là vì Vivian-cô chủ nhà trọ tôi đang ở nhằm lúc cần một phụ bếp làm bán thời gian người hoa. Việc giao rượu cũng do cô ấy giới thiệu tôi với Zan-chủ quầy rượu cách đó một con phố. Nhờ hai công việc này mà cuộc sống của tôi khá tốt. Còn việc vẽ tranh cho khách du lịch tại khu phố cổ, là vì buổi sáng tôi cũng chẳng làm gì cả, thêm một công việc kiếm ra tiền cũng không có gì không tốt.

~

Chỗ tôi ngồi vẽ tranh có tầm nhìn khá tốt-đó là Bouloz nói vậy, tôi thì nghĩ công việc của tôi là kí họa những khuôn mặt (hoặc đôi khi là một con người-nếu được yêu cầu), tầm nhìn tốt cũng không giúp ích gì. Dù vậy, nhờ nó (tầm nhìn tốt-có lẽ) mà khách hàng lựa chọn ngồi trước giá vẽ của tôi khá nhiều. Có vài ngày trong tháng tôi phải vẽ liên tục từ tám giờ sáng đến tận trưa. Mọi người chung quanh đều bảo: cậu chăm chỉ như vậy để làm gì?

Phải, tôi chăm chỉ như vậy để làm gì?

Có đôi lúc tôi cũng tự hỏi như vậy-vào những buổi sáng dậy quá sớm, hay mỗi lần uống say, thỉnh thoảng, tôi cũng sẽ tự hỏi như vậy. Nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi. Tôi may mắn thuộc loại người không bao giờ cố công tận sức đi tìm đáp án cho những câu hỏi. Việc gì nghĩ không ra thì vứt qua một bên, không nghĩ nữa, cứ sống trước cái đã.

.

.

Những ngày gió xôn xao, nắng sẽ rót từng giọt từng giọt nơi bậc thang uốn lượn đi lên phía trên khu nhà-tán cây phong cạnh chỗ tôi phủ đến đó. Nó là một cây phong già cỗi trầm mặc, có vẻ ít thích giao du với gió hay nắng, đôi lúc vài trận mưa làm nó ướt đẫm, và nó reo vui. Tôi trước đây không thích cũng chẳng ghét mưa. Nhưng bây giờ mưa là thảm họa với giá vẽ cùng tranh của tôi. Có những lúc tôi thậm chí phải ở nhà suốt cả tháng vì mưa. Tường nhà ẩm dột, không khí ướt át, mọi vật đều dễ hỏng vì nước, nên tôi ướt gì trời đừng có bao giờ mưa cả.

Đã có một thời gian tôi thích mưa vô cùng.


_Đóng cửa lại là được rồi, Huy.

Đứng sau lưng tôi, Vivian đang cầm một túi đồ ăn. Tôi đoán là ít bánh mì còn dư lại vào cuối ngày. Cô ấy thường cho tôi chứ không vứt đi như trước đây nữa.

_Cám ơn cô_Tôi nói.

_Trời lạnh lắm rồi, đừng đứng mãi ở cửa sổ như vậy. Tôi đặt ở đây nhé!

Tôi gật đầu với cô, Vivian đặt chúng trên bàn rồi rời khỏi phòng, không quên khép cửa lại dùm tôi. Thật ra Vivian là một cô gái tinh tế, trái ngược với vẻ ngoài đô con và mũm mĩm của cô. Vivian và Bouloz không cùng một mẹ sinh ra, mẹ Vivian là người Nga-Bouloz kể với tôi như vậy, còn mẹ cậu ấy là người Argentina chính cống, ông bố tái hôn sau khi mẹ Bouloz mất, mẹ ghẻ không ưa cậu ấy, nhưng cô em gái lại yêu thương cậu, mặc dù cô hay vật cậu xuống đất (lúc nhỏ Vivian đã to gấp rưỡi Bouloz) nhưng lại chia sẻ đồ ăn với cậu, cô thậm chí còn rủ cậu chơi chung một con búp bê. Đây không hẳn là một câu chuyện cảm động hay đáng ngưỡng mộ, và Bouloz lúc nào cũng thè lưỡi ngang đoạn “chơi chung một con búp bê”, thì tôi vẫn cảm thấy nó thật ngọt ngào-từ những vụn vặt kí ức sống lẫn trong mắt cậu.


Tôi khép lại cửa sổ. Căn phòng im lìm tách biệt với không gian bên ngoài. Chỉ một lớp cửa lại tách biệt đến vậy. Hơi lạnh vẫn còn tản mạn quanh quẩn bên tai, tôi nhìn đến chiếc tivi ở góc phòng, có lẽ nên đưa nó cho Vivian, hoặc đem bán đi. Tôi chẳng bao giờ xem tivi cả.

.

.

Vào tháng Sáu, hoặc thỉnh thoảng là những tháng mùa mưa rỉ rả, Kì Mộc lại sang đây thăm tôi. Cậu ấy nói mình đi du lịch, cũng chẳng bao giờ ở lại chỗ tôi, chúng tôi chỉ gặp nhau một lát, ăn uống gì đó rồi chia tay, Kì Mộc về khách sạn, tôi về căn phòng của mình. Tôi không hỏi cậu ấy những chuyện đằng sau vài cuộc hẹn đó, chỉ đơn giản gặp nhau, cười đùa một chút, biết đối phương vẫn khỏe mạnh là tốt-cả tôi lẫn Kì Mộc đều ngầm thỏa thuận như vậy.

Có khi cậu ấy đến chỗ tôi vẽ tranh, ngồi hàng giờ liền với hai cốc cà phê tự pha-một cho tôi, một cho mình.

Có khi chúng tôi trò chuyện. Có khi lại chẳng ai nói với ai một lời. Tôi không khác mấy với lúc xưa. Chỉ có Kì Mộc đã trầm mặc hơn nhiều. Vậy mà tôi còn nghĩ cho dù có sống thêm một trăm năm nữa, chúng tôi cũng sẽ không thay đổi.

~


_Một năm rồi mình không biết tin gì về Hà Bảo Vinh.

Kì Mộc lơ đãng nói. Giọng điệu cậu ấy dùng vô cùng phù hợp với bầu ánh sáng lãng đãng vào thời điểm này.

Lần đầu tiên sau ba năm, chúng tôi gợi lại đề tài Hà Bảo Vinh. Chính xác thì Kì Mộc cứ nói, còn tôi cứ yên lặng lắng nghe.

_Jame cũng không biết cậu ấy đi đâu. Không thư từ liên lạc, cũng không gọi điện. Trước khi đi chỉ để lại mảnh giấy, nói Jame đừng lo cho cậu ấy.

Tay tôi hơi trật ra, làm thành một vệt nhỏ đậm màu hơn trên nền tô bóng đang dang dở. Kì Mộc cũng ngừng nói về Hà Bảo Vinh từ đó. Vỏn vẹn gói gọn trong ba câu-câu chuyện của Hà Bảo Vinh, rồi chúng tôi không nhắc đến nó nữa. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhắc đến nữa.

Trưa hôm đó, sau khi vẽ xong bức tranh Kì Mộc ngồi giữa sóng nước mênh mông từ bến cảng, chúng tôi ăn trưa cùng nhau tại một nhà hàng gần trung tâm thủ đô. Lần này tôi trả tiền, nên Kì Mộc để tôi chọn địa điểm. Đó là một nhà hàng Australia nho nhỏ, nằm ở góc mở của hai con đường giao nhau, không quá vắng hay đông khách, kể cả cuối tuần. Chúng tôi gọi khá nhiều món, từ khai vị đến tráng miệng. Tôi đột nhiên muốn thay đổi cách thức dùng bữa một chút, nên đã yêu cầu bưng tất cả lên cùng một lúc. Chúng tôi gần như đang tham dự một bữa tiệc tùng chè chén linh đình-Kì Mộc mang cái vẻ bất đắc dĩ buồn cười khi đột nhiên phun ra câu nhận xét đó lúc cậu ấy nhai trộng một tảng thịt sườn lớn.

_Nhưng mà,…bao tử của cậu sẽ không sao đấy chứ?!

_Gì cơ?

Tôi phản ứng không kịp với nội dung câu hỏi. Kì Mộc chỉ quét qua tôi một cái nhìn hờ hững, cậu ấy nói tiếp trong lúc chú tâm vào việc cắt một tảng thịt lớn khác.

_Cậu thường ăn thức ăn mềm và ăn ít.

Đúng vậy, tôi thường ăn thức ăn mềm và ăn không nhiều lắm. Nhưng con người sẽ thay đổi mà. Tôi cười cười, chỉ “Ừ!” một cái với Kì Mộc. Cậu ấy cũng chẳng nói gì sau đó nữa. Chúng tôi ăn uống, tán chuyện về vài cô gái xinh đẹp mà Kì Mộc chuẩn bị đi xem mắt lúc cậu ấy quay về Hongkong.

~

Ngày hôm ấy thực sự vui vẻ. Tôi xin nghỉ ở nhà hàng, cũng không đi giao rượu buổi tối. Chúng tôi đi dạo quanh những khu phố sầm uất, uống cà phê, ăn kem, và suýt chút nữa là xem kịp một bộ phim. Lúc chia tay Kì Mộc, tôi có cảm giác lâng lâng, có lẽ do ít congac trong món kem đem lại.

Tôi vui vẻ tận hưởng thứ không khí về đêm nơi đây: gió lạnh mang theo vị hăng hắc ngọt.

Tôi không biết vị ngọt này từ đâu đến, có thể từ cây phong già tội nghiệp cách đây hai dãy phố? Hoặc cơn gió đã lướt qua khay bánh hột gà mới ra lò trong bếp nhà hàng Vivian?Hay là, trên quãng đường ngắn ngủi từ bến cảng vào đây, nó rẽ qua chỗ ông lão Lucenz lụ khụ ngày nào cũng ngập trong đống hương liệu từ tiệm nước hoa của chính lão?

Tôi nghe tiếng màn đêm đu đưa, tiếng gió khẽ xào xạc, âm thanh cười đùa văng vẳng, cả tiếng bước chân của chính mình khua trên nền đường lát gạch. Hàng hàng lớp lớp viên gạch xám xịt chạy ngoằn ngoèo về phía chân trời thăm thẳm mịt mùng, con đường trước mặt tưởng như dài vô kể, lại hóa ra ngắn vô cùng. Thoáng chốc, tôi đã về đến nhà.

Nhà. Hiếm khi tôi gọi căn phòng này như vậy. Có điều lúc này thì tôi có hơi say, nên tôi cho phép mình gọi nó là nhà. Còn tại sao ư? Ôi, ai mà quan tâm tại sao chứ?! Như vậy thì chính là như vậy thôi.

Tôi ngã vật ra giữa nhà-ở đó có một cái giường. Ra giường nhăn nhúm lại. Ánh sáng trong nhà chập chờn. Tôi tận hưởng một chút mùi chăn đệm mới giặt, dễ chịu làm sao!

Tôi đã nghĩ hôm nay thật tuyệt, tôi vui vẻ cả ngày, và bây giờ tôi sẽ ngủ một giấc thật ngon. Có lý do gì để điều đó không xảy ra kia chứ? Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi thiếp đi.

.

.

Tôi bật dậy lúc giữa khuya để nôn mữa.

Tôi đúng là chỉ có thể ăn thức ăn mềm và ăn ít.

Bao tử tôi lúc như bị lộn ngược ra ngoài, lúc như bị thắt thành cái nút nhỏ. Nôn đến phát mệt.

Thì ra, con người muốn thay đổi cũng không phải là chuyện dễ.

Tỷ như thói quen bệnh tật của khúc dạ dày đang co bóp trong bụng tôi. Tỷ như Kì Mộc luôn hơn hẳn tôi trong việc tiên lượng cho bệnh nhân. Tỷ như hai năm ở Hongkong đang trôi dạt lẩn khuất trong đầu tôi lúc này. Tỷ như thói quen dậy thật sớm để làm phần ăn cho hai người. Tỷ như vòm sáng mềm xốp vây lấy khuôn mặt nghiêng thanh nhã của cậu, ánh lên nơi đáy mắt cậu thứ hy hoặc tuyệt đẹp trộn lẫn giữa đau đớn, kích động, dịu dàng, lịm ngọt, và yêu thương. Tỷ như-tôi vốn trở nên quen thuộc rồi để mặc thứ cảm giác nát bấy những lúc tự hỏi, rốt cuộc thì ai đã khiến nơi cậu toát ra thứ rung cảm đó. Tỷ như, tôi nghĩ: ra cậu ấy có để lại những mảnh giấy cho Jame. Tỷ như,…


Tôi bê tha gục cạnh bồn cầu. Không rửa mặt, cũng chẳng đứng lên. Cứ như vậy, miên man nghĩ về thói quen thay đổi được và không thay đổi được cho đến sáng, mới phát hiện-sống nơi đất khách quê người đã ba năm, tôi căn bản chẳng thay đổi được cái gì cả.


2.


Tôi không dậy muộn.

Chẳng thể nào dậy muộn hơn được, dù tôi có nôn mữa liên tiếp, ngủ trong tư thế ngoặc nghẹo cạnh bồn cầu, mất nước và đau đầu trước đó.

Bởi mới nói, thói quen là một thứ kinh khủng. Gã nào đó đã phát ngôn rằng: ban đầu con người tạo ra những thói quen cho mình, dần dà những thói quen ấy sẽ tạo ra lại một con người thuộc về chính nó. Lúc này, tôi hoàn toàn tin hắn.

Hình ảnh tôi trong gương hơi thẫn thờ một chút, vẻ trắng xanh bệnh hoạn, cộng thêm bọt kem đánh răng còn chưa chùi. Tôi nhìn mái tóc rối loạn của mình, nó có phải đã quá dài rồi hay không?

Mưa bắt đầu rơi. Không cần nhìn ra ngoài cửa sổ cũng biết được, tôi khá nhạy cảm với mức ẩm thấp của không khí.

Quả nhiên, lúc tôi vừa đánh răng xong, nước liền tạt những vệt ngoằn ngoèo tràn lấn chen lấp nhau trên mặt gương cửa.

Bảo Vinh không bao giờ ra ngoài những ngày trời mưa, cho dù hôm đó cậu ấy đang rất giận tôi đi nữa. Những ngày trời mưa, cậu ấy cũng sẽ chạy lên giường của tôi, dù trước đó Hà Bảo Vinh kiên quyết ngủ phòng ngoài.

Vậy là tôi bắt đầu thích mưa. Ngày nào cũng hy vọng hôm nay trời sẽ mưa.

Thỉnh thoảng, vào một trong những ngày mưa-ngày mà Bảo Vinh không giận tôi-cậu ấy sẽ hát cho tôi nghe. Có lúc là một bài ca xưa cũ êm đềm nào đó, đôi khi cậu lại luyến láy một điệu tango thơ mộng.

~

Hôm nay, tôi sẽ nói chuyện với Vivian về cái tivi.

.

.


Rất lâu rất lâu trước đây, có lẽ là năm tôi sáu hay bảy tuổi gì đó, tôi được ăn sinh nhật với mẹ một lần.

Người phụ nữ sinh ra tôi là một người đàn bà đẹp. Bà ấy có đôi mắt to tròn, mái tóc bóng mượt uốn cong cong, mũi cao và cái nhoẻn miệng cười mới duyên dáng làm sao. Hẳn đó là lý do cha tôi-lúc ban đầu-tìm mọi cách để kết hôn với bà.

Chúng tôi đã vào một nhà hàng kiểu Ý sang trọng. Bà ấy đặt cho tôi một cái bánh kem to gấp đôi khuôn mặt tôi lúc bấy giờ. Trên bánh cắm chín cây nến, tôi đã thổi một cái cực lực để chúng tắt hết cùng một lần.

Mẹ cười với tôi bốn lần. Một lần bà đưa tay ra, có lẽ định vuốt tóc tôi, nhưng rồi ngừng lại giữa chừng và rụt tay về. Bà ấy nên dũng cảm hơn-tôi có chút tiếc rẻ nghĩ.

Trên đường đưa tôi về, mẹ âm trầm nói với tôi: “Huy à, năm sau con đã mười tuổi rồi, đã là một chàng trai, mẹ cũng có thể yên tâm. Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, nhưng con biết mẹ luôn nghĩ về con, đúng không?!”

Tôi hoàn toàn không biết bà ấy có nghĩ về tôi hay không, nghĩ nhiều hay ít, nghĩ như thế nào, dù vậy, tôi vẫn gật đầu.

Mẹ hôn lên má tôi. Trong tích tắc môi bà lướt qua da thịt tôi, mẹ có hơi run rẩy. Sau đó bà vẫy tay với tôi trong chiếc xe khuất dần.

~

Thật ra, tôi muốn nói cho mẹ biết năm nay tôi chỉ bảy tuổi thôi. Còn ba năm nữa tôi mới mười tuổi, ba năm nữa tôi mới là một chàng trai, và ba năm nữa bà mới phải yên tâm về tôi. Có lẽ lần thứ hai, hay thứ ba hôn tôi, mẹ sẽ làm quen, thậm chí ôm tôi một cái.

Dù sao thì, tôi đã không nói điều đó.

Từ lúc nhìn thấy chín cây nến trên bánh sinh nhật, tôi đã buột mình phải thổi tắt hết tất cả chúng rồi.

.

.


Từ lần cuối gặp Kì Mộc, ba tháng trôi qua yên lặng. Tôi hài lòng với ba tháng này, mọi thứ yên ổn và tốt đẹp.

Trừ mưa.

Bây giờ là tháng Mười một. Mưa sẽ bắt đầu từ khoảng giữa trưa, rải rác đến tờ mờ sáng hôm sau. Tuy nhiên, đó là những ngày mưa ít nhất. Tôi ở nhà suốt buổi sáng trong vòng hai tháng trở lại đây, ngón tay cũng trở nên mất cảm giác với giấy và chì.

Buổi tối, tôi giao rượu cho một quán bar ở trung tâm thành phố, tên Sur. Tôi thích cái tên này, cũng chẳng biết tại sao. Có thể do kiểu dáng kiến trúc, cũng có thể bởi những bản tango réo rắc theo bước nhảy của vũ công. Cũng có thể, bản thân cái tên nghiễm nhiên khiến tôi thích nó, vậy thôi.

Dù tôi cũng giao rượu đến ba, bốn bar club nữa trong thành phố, thì Sur luôn là chỗ cuối cùng tôi sẽ đi trong ngày, một phần vì giờ mở cửa của nó khá muộn, một phần, là tôi luôn nán lại uống chút gì đó cho buổi tối, rượu pha ở đây ngon tuyệt.

Jawly là một trong ba bartender của quán, tôi hay nói chuyện với anh ta nhất. Jawly khoảng 35 tuổi, ít chải chuốt và dễ chịu nhất trong ba người. Anh ta hay giới thiệu những thức uống mới cho tôi, mà thật ra, là mới đối với tôi. Chúng tôi thường chỉ nói về rượu, đôi khi là về vài ba bức tranh của tôi.

Có một lần anh ấy băt gặp tôi ở khu phố cổ vào buổi sáng, vậy là Jawly giới thiệu tôi với ông chủ của anh-ông Ginnivio, mà mọi người ở đây gọi là Ogin. Jawly bảo ông ấy thích tranh của tôi, một vài khách hàng, hay người quen của ông cũng nghĩ như vậy. Tôi đã vẽ cho họ vài bức, họ trả cho tôi không tệ. Thỉnh thoảng Ogin lại mua vài bức tranh của tôi để tặng bạn bè, hay treo trong quán của ông.


_Ogin hỏi cậu đấy. Khi nào thì cậu cho ông ấy xem vài bức mới đây.

_Ông ấy còn thiếu tranh của tôi sao.

_....

_Sao vậy?

_Cậu biết không, cậu thật…kỳ cục.

Tôi cười có chút bất đắc dĩ. Jawly đặt một cái cốc thủy tinh xuống trước mặt tôi. Bên trong là chất lỏng màu hổ phách dập dềnh giữa những viên đá.

_Hai tháng rồi tôi không vẽ.

_Sao vậy?

_...Ừ, trời mưa nhiều quá.

_Thời tiết mùa này đúng là rất tệ. Quá ẩm ướt!...Nhưng mưa đâu có làm cho cậu không vẽ được, đúng không?!

Jawly pha trò một chút. Tôi cười không nổi, dù chỉ là lịch sự nhoẻn miệng đáp lại anh ta một cái.

Thật ra thì tôi có vẽ vài lần. Chỉ là tôi không thích chúng-những bức tranh không thể bán, cũng chẳng thể vứt bỏ.


_...Tôi chịu không được.

_Cái gì kia?

_Mưa.

Bản Libertango bất chợt văng lên thăm thẳm. Giọng Jawly lạc lõng trong tiếng nhạc.

_Cậu bị đau đầu hay cái gì đó hả? Ý tôi là, không khí ẩm thấp quá phải không.

_Tôi đau đầu, mất ngủ, đau dạ dày, tức ngực, ăn không ngon.

Tôi nhận ra giọng mình trôi trong điệu nhạc còn lạc lõng hơn cả anh ấy.

Jawly im bặt. Tôi tò mò đưa mắt về phía anh, trông Jawly có hơi shock. Khi đã lấy lại được giọng nói, Jawly lắc đầu ngó tôi một cái kì lạ.

_Tôi đã nói mà. Cậu, có đôi lúc mới quái đản làm sao!

Anh ta bỏ mặc tôi với điệu tango, quay qua chùi đống ly tách mới rửa, miệng lẩm bẩm vài thứ nghe như: “Có ai lại bị stress bởi mưa chứ?” “Cậu ta đã sống ở cái xứ này đến ba năm kia đấy…” “Ôi, chàng trai nhạy cảm, cậu dễ là bị trầm cảm mất rồi…”

Tôi lơ đãng một chút, dần dà đã không còn nghe Jawly nói tiếp những gì, tiếng cello tan vào thinh không, tạo nên bức màn mong mỏng bủa vây mọi giác quan-mưa rơi tí tách trên nó, tâm tình tôi cũng rơi. Thật dễ chịu khi có thể để chút gì đó của bản thân từ trong sâu thẳm được rơi vãi.

Tôi nhận ra Yo Yo Ma-vào đoạn gần kết. Chính là đến khúc cuối mới để mình nhận ra. Còn ai có thể tạo nên những nốt nhạc như vậy, ngoại trừ Ma?

Trong đám cưới của một người bạn, khi bản The Mission Gabriels Oboe đu đưa hình ảnh lứa đôi trên nền tấm bạc trắng, tôi bắt gặp cái nhìn của Bảo Vinh. Rồi cậu ấy mỉm cười với tôi-từ xa xôi bên kia giáo đường.

Chưa bao giờ, âm điệu Yo Yo Ma tạo ra lại dịu dàng tha thiết đến vậy.

The Mission cũng chưa bao giờ ngọt ngào đến thế.

Yo Yo Ma trước đây và Yo Yo Ma sau ngày hôm đó, cũng như vậy, mà bỗng nhiên trở thành hai người hoàn toàn khác.

Đó là cảm nhận kì quặc nho nhỏ của tôi-điều mà tôi không bao giờ nói cho Bảo Vinh biết-tại sao tôi lại yêu thích Yo Yo Ma kéo trung hồ cầm như vậy.


_...Huy!



_Về đi thôi, cậu nên ngủ một giấc đi.



Jawly giục tôi về. Giọng anh mơ hồ, tôi thấy anh lấy lại chiếc ly trong tay tôi, kéo tôi đứng lên, vỗ vai tôi mấy cái rồi đưa tôi ra khỏi quán.

Trời mưa tầm tã. Jawly hét to lên với tôi, nghe như: “Cậu có mang theo ô không?” “Tôi vào lấy cho cậu mượn nhé!”.

Tôi ngần ngừ gật đầu. Rồi lại lắc đầu.

Tôi có một cái ô, nhưng chẳng bao giờ dùng cả. Tôi cảm thấy không cần thiết.

Tôi chạy vội lên xe bus, khi chiếc xe vừa đỗ lại và cửa xe mở ra. Qua làn mưa, tôi thấy thấp thoáng tia thương cảm ẩn sâu trong mắt Jawly. Tôi không hiểu lắm cái nhìn của anh, nhưng thỉnh thoảng Jawly sẽ nhìn tôi như vậy. Tôi hơi mỉm cười với anh, cho đến khi Jawly chỉ còn là chấm sáng nhỏ xíu trong gương chiếu hậu.

.

.

Lúc tôi về đến nhà, đồng hồ mới nhảy lên 20:00 h, còn quá sớm để đi ngủ. Hẳn Jawly đã nhầm lẫn gì đó khi muốn tôi lên giường vào giờ này.

Người tôi sũng ướt, nước từ vạt áo nhỏ tong tong lên sàn nhà. Tôi đã định là sẽ chùi nhà sạch sẽ sau khi thay ra bộ đồ và tắm rửa. Nhưng rốt cuộc cũng chỉ cởi đồ ra, quăng đó rồi leo lên giường.

Ly whisky ban nãy khiến tôi có phần chếnh choáng. Hay là Jawly dự đoán được điều này nhỉ?

Có hơi lạnh một chút. Nhưng hai cái chăn sẽ nhanh chóng làm tôi ấm lên thôi-tôi có chút quờ quạng nghĩ, sau đó vùi người vào sâu trong chăn.

~

Rồi, một cách chậm chạp nhưng rõ ràng, một dòng mùi hương quấn quýt lấy khứu giác tôi-như lờ lững trôi về từ khoảng không gian khác.

Tôi biết, đó là mùi nước hoa của Bảo Vinh.

Ngọt và tinh vi.

Tôi không thể đoán ra cậu ấy dùng nước hoa nhãn hiệu nào. Tôi không bao giờ dùng nước hoa cả. Tôi chỉ biết thứ mùi ngọt và tinh vi-đang quấn quanh lấy tôi, tràn vào mũi và khoang hàm tôi một cách tha thướt ngập ngừng-như bộ dạng của cậu lúc này.

Khi Bảo Vinh bước đến và hỏi xin tôi thuốc lá, câu trả lời “Tôi không hút thuốc.” ngược với dự đoán, lại không làm cậu mang vẻ mặt thất vọng.

Ban đầu cậu nhíu mày ngạc nhiên một chút. Sau đó phì cười.

Có tia sáng lập lánh trong mắt cậu khi Bảo Vinh hơi quay mặt đi. Tôi nhìn thấy khóe miệng bỡn cợt của cậu. Trông nó thật dễ thương.

_Đúng là quý tộc! Không đi chơi đêm! Không hút thuốc!...

Bất chợt, Bảo Vinh như có chút hờn dỗi không vui-biểu hiện đó trôi qua vài giây trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của cậu. Rồi cũng bất chợt như vậy, cậu chồm về phía tôi, mùi nước hoa xộc thẳng vào tâm trí tôi. Có chút váng vất.

_Anh thậm chí còn không dùng nước hoa. Thuần khiết thật!

Ở bên tai tôi, Hà Bảo Vinh cười nói mỉa mai. Giọng cậu mỏng manh ấm trầm. Tiếng cười của cậu lại gợi cảm xa vắng.

Tôi đột nhiên muốn ôm Hà Bảo Vinh vào lòng-để vỗ về một chút lên lưng cậu.


_Anh có uống rượu không vậy?

_...Một chút.

Trở lại tư thế ban đầu, Hà Bảo Vinh dựa người trên chấn song lan can trò chuyện với tôi. Có lẽ Bảo Vinh biết rõ dáng điệu này của cậu có chừng nào mê hoặc.

Cậu rõ ràng đang quyến rũ tôi.

Từ ánh mắt, đến bờ môi, cái nhấc tay, sự rung động của mái tóc, thậm chí những cử động uyển chuyển của cơ thể-cậu dùng tất cả chúng để quyến rũ tôi.

Tôi biết, chỉ là có chút không hiểu-tại sao Hà Bảo Vinh lại phải làm điều này?

Tôi không thể nhớ mình đã nói tiếp những gì với Bảo Vinh vào đêm hôm đó.

Khi tiếng nhạc và tiếng cười đùa trong phòng tiệc trở nên xa xăm, tôi thấy ánh trăng tản trên người cậu quầng sáng bạc nhợt nhạt, gió thổi tóc cậu có hơi rối. Thi thoảng, Bảo Vinh cười khúc khích, thi thoảng cậu gật gù, thi thoảng cậu lại cười rạng rỡ.

Cậu cười, cứ làm cho ánh nhìn cô độc trong mắt sâu hơn, cũng thăm thẳm khó nắm bắt hơn. Càng cười, Hà Bảo Vinh càng trông cô đơn khủng khiếp.

Lúc cậu quay mặt về phía tôi, mảnh tóc vờn nơi khuôn mặt, nép vào mi mắt cậu.

Tôi đưa tay vén chúng lên.

Và đó là thời khắc cả thế gian ngưng lại. Chưa từng có điều gì lộng lẫy khó tin như vậy-vào khoảnh khắc tia u uẩn mịt mùng nơi đáy mắt Bảo Vinh tan cùng ánh trăng.


3.


Giấc mơ đêm qua tựa như một cái chớp mắt dài cả ngàn thế kỷ. Khi tôi tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, vậy mà hàng mi rung động của Bảo Vinh vẫn còn lưu lại cảm giác rõ ràng nơi đầu ngón tay.

Những tia sáng nhập nhoạng hắt yếu ớt từ bên ngoài làn gương đầy hơi nước vào trong phòng. Tôi cảm thấy trước mắt có chút mờ mịt.

Đầu đau nhức, tay chân rã rời, cổ họng buốt rát, cơn lạnh run từ sâu trong cơ thể đang lan ra, trần nhà xoay chuyển chập chờn. Tôi biết những triệu chứng này. Tôi rõ ràng là đang sốt cao, có khả năng viêm họng hoặc viêm phế quản, có thể do virus, có thể từ việc dầm mưa hôm qua, cũng có thể do sang chấn về tinh thần. Dù gì thì, việc quang trọng bây giờ là lết dậy, làm cách nào đó để hạ sốt.

Tôi có ít thuốc hạ sốt trong tủ, nhưng chúng sẽ làm bao tử của tôi chảy máu nếu cứ như vậy mà nốc hết vào miệng, mặc khác, việc ăn cái gì đó lúc này thật sự là một sự hành xác. Thật kinh khủng!

Tôi chợt nhớ cái lần Bảo Vinh ốm, cậu ấy nằm yên trên giường, vừa càu nhàu đủ thứ vừa ngoan ngoãn ăn bất kì cái gì tôi đút. Cậu hẳn là mệt mỏi lắm, thế mà lúc nhăn nhó cũng xinh đẹp như vậy.

Tôi luôn nghĩ cậu ấy thật đẹp.

Cô đơn và xinh đẹp. Ích kỷ, hẹp hòi, hay cằn nhằn, lắm lời, nhõng nhẽo và xinh đẹp. Luôn bỏ rơi tôi, ghen tuông vô lý, đòi hỏi vô điều kiện và xinh đẹp.

~

Cậu đang yêu? Cậu đang hạnh phúc? Thỉnh thoảng cậu có nhớ tới tôi không? Chúng ta liệu có gặp lại nhau lần nào trong suốt cả phần còn lại của cuộc đời không? Lúc gặp lại, cậu có nhận ra tôi không? Chúng ta sẽ chào hỏi nhau chứ? Liệu cậu có cười với tôi không?…

Có đôi khi tôi sẽ mơ màng tự hỏi như vậy.

Thôi được, là tôi luôn tự hỏi như vậy, dù biết rõ chẳng có câu trả lời nào ở đây cả.

Tôi hy vọng sẽ chẳng có câu trả lời nào ở đây cả.

.

.

Khi thuốc hạ sốt bắt đầu phát huy tác dụng, tôi chợt nhớ mình đã nghỉ làm ở chỗ Vivian chiều nay.

Tôi gọi điện cho Vivian ở nhà hàng. Cô ấy chẳng những không bực mình, mà còn khuyên tôi nên ở nhà tối nay để nghỉ ngơi. Nhưng tôi đã khỏe lên rất nhiều rồi. Tôi sẽ đến Sur tối nay. Dù sao Zan cũng không phải Vivian, ông ấy chắc chắn không gởi lời thăm hỏi tôi khi biết sẽ không có ai giao rượu cho ông tối nay.

Thời điểm suy nghĩ như vậy, tôi có nằm mơ cũng không ngờ quyết định tích cực đối với trách nhiệm cho công việc lại khiến ba năm yên ổn lần nữa xáo trộn hoàn toàn.

Điều quái quỷ nào trên đời này còn có thể xảy ra?


Vào năm tôi tốt nghiệp cấp hai, Olivia-người chị thứ sáu của tôi-lúc đó hai mươi tuổi đã nói: “Khi em nghĩ đến một điều gì, đến một ai đó nhiều tới mức bản thân không khống chế được, thì bởi một liên kết vô hình nào đó, bằng cách nào đó, họ sẽ xuất hiện trước mắt em…”. Lúc ấy, tôi cảm thấy chị thật ngây thơ. Những cô gái ở lứa tuổi đó, nhất là lúc họ đang yêu, sẽ luôn có những suy nghĩ mơ mộng như vậy.

Tôi không biết tại sao mình lại nhớ tới ký ức này. Nó giống như một cú nháng vào đầu trong nháy mắt, không quá rõ ràng, không quá mơ hồ, đủ để bạn nhận ra những điều một người nào đó vô tình nói lại đúng với bản thân quá đỗi. Hoặc có lẽ, tôi đã ghi nhớ điều chị nói trong suốt nhiều năm qua, để rồi vin vào đấy mà hy vọng chúng sẽ trở thành sự thật.

~

Cuối cùng, tôi thật sự đã gặp lại Hà Bảo Vinh.

Bằng xương bằng thịt, với mùi nước hoa lịm ngọt tinh vi len vào khứu giác tôi trong một giây cậu bước ngang qua tôi.

Chúng tôi không chào hỏi nhau.

Cậu ấy không cười với tôi.

Tóm lại, Hà Bảo Vinh không nhận ra tôi.

Có lẽ trông tôi hơi phờ phạt, cộng thêm mái tóc dài. Tôi đã nghĩ đến việc cắt tóc cách đây một tuần, đáng ra nên làm việc đó ngay lúc ấy mới phải.

Jawly kéo tôi vào quầy bar sau khi phát hiện tôi đang đứng thẫn thờ ở cửa. Anh cứ lắc đầu nhìn tôi, rồi dúi vào tay tôi cốc sữa ấm.

_Tin tôi đi, bây giờ cậu cần nhất là thứ này.

Tôi biết chứ, tryptophan sẽ làm thần kinh tôi dịu đi, ngủ cũng ngon hơn. Tôi hơi gật đầu với Jawly, tặng anh một nụ cười biết ơn. Nhưng Jawly có vẻ không thích lắm. Ý tôi là, khi tôi mỉm cười với anh, Jawly chỉ tặc lưỡi một cái từ trên khuôn mặt nhăn nhó.

Tôi nhấp ít sữa, cảm thấy có chút khoan khoái với vị ngọt và ấm nóng này.

Chỗ tôi ngồi cách Hà Bảo Vinh hai cái bàn và một bậc thềm tám thang cấp. Không gian vàng vọt tiệp với màu áo cậu đang mặc-một chiếc áo da màu mơ chín rục. Hà Bảo Vinh ngồi giữa đám đàn ông bản xứ cười đùa uống rượu, đang hôn một kẻ tóc bạch kim.

Chiếc kính đen làm tôi không thấy được chân mày và đôi mắt cậu, chỉ nhìn được đường viền nửa khuôn mặt và góc hàm Bảo Vinh nhập nhoạng trong vùng tranh sáng tranh tối.

Từ chỗ tôi ngồi, việc nhìn Hà Bảo Vinh mà không cần suy nghĩ gì là trải nghiệm đầu tiên. Tôi không cần giả bộ phớt lờ cậu như những lần trước đây, cũng không cần làm cho khuôn mặt mình phải mang vẻ bình thản. Những thứ đó căn bản không cần thiết nữa.

Nụ hôn kéo dài thật lâu.

Ly sữa trong tay tôi đã nguội lúc nào cũng chẳng hay. Tôi uống thêm một ít nữa, thời tiết này làm mọi thứ nguội đi nhanh chóng.

Bàn tay gầy thon dài của Bảo Vinh ôm lấy đầu tóc bạch kim.

Nụ hôn thật sự rất dài.

~

Tối về đến nhà, tôi nằm yên trên giường sau khi đã uống kháng sinh, hạ sốt, kháng dị ứng và vitamin. Kinh nghiệm trong quá khứ luôn có chỗ để dùng trong hiện tại-tôi có chút buồn cười với ý nghĩ đó.

Tuy nhiên, tryptophan trong trường hợp này không phát huy tác dụng lắm. Tôi trơ mắt nhìn trần nhà loang lổ ẩm mốc. Đồng hồ trên giá tường cứ nhảy 20:00 đến 21:00, rồi 22:00, và 23:00…

Đến 00:00, tôi bắt đầu sốt lại. Cảnh vật trước mắt nhòe nhoẹt. Đồng hồ nhòe đi. Nụ cười của Bảo Vinh trong tấm hình đặt cạnh đó cũng nhòe đi. Tôi cố gắng tập trung hơn, nhưng cũng chỉ làm cho khuôn mặt cậu càng mơ hồ. Tôi không muốn dùng thuốc vào lúc này. Một số trường hợp, nhiệt độ cao có tác dụng hơn tryptophan-nó làm ý thức lịm đi nhanh chóng.

.

.


Những ngày gần đây Jawly không còn hoan nghênh tôi đến Sur như lúc trước nữa. Anh ta cứ thở dài mỗi khi nhìn thấy tôi, đôi khi còn nhăn nhó ra mặt.

Tôi biết tại sao. Chính là có những thứ một khi đã trở thành bản năng, ai có thể sống thiếu nó kia chứ?

_Cho tôi ít rượu đi.

_Tôi không pha rượu cho cậu nữa. Uống sữa đi.

_...Sao vậy?

_Cậu đâu còn đến đây để uống rượu tôi pha nữa.

_...

Tôi hơi ngẩn người nhìn Jawly. Anh nói đúng, tôi đâu còn đến đây để uống rượu anh pha nữa.

Từ lần trước, Hà Bảo Vinh mỗi tối đều đến Sur. Có lúc cậu đi cùng một đám đàn ông, có lúc là một người đàn ông. Họ uống rượu, nói chuyện, nhưng đa phần là đùa giỡn tán tỉnh lẫn nhau. Bảo Vinh nói tiếng Tây Ban Nha còn tốt hơn tôi, cách cậu luyến và nhả chữ gần như dân bản địa.

Tôi hơi co mình trong áo khoát. Tối nay nhiệt độ có xuống thấp hơn mọi ngày. Trời mưa lất phất nên không khí càng buốt giá. Bảo Vinh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng bên trong áo khoát màu mơ chín của cậu.

Jawly đặt ly sữa trước mặt tôi-đang tỏa lên làn khói nhè nhẹ. Anh thật có lòng, lúc nào cũng hâm nóng sữa cho tôi. Tôi muốn nói cám ơn anh một tiếng, nhưng không cách nào thốt ra lời được. Âm thanh Bảo Vinh cười len giữa tiếng nhạc, giữa những giọng cười khác, giữa tiếng ly cốc va vào nhau, rồi quấn lấy tai tôi giữa tiếng mưa thưa thớt.

_...Được rồi, không cần dùng bản mặt đó ngó tôi. Cậu mà khóc lần nữa thì tôi chỉ có nước đá cậu ra khỏi đây.

Bàn tay đang chùi ly của Jawly ngừng lại. Anh nói tiếp, nhìn thẳng vào tôi.

_Có những thứ nên quên đi thì phải quên. Cậu hiểu không?

Tôi hiểu chứ. Chỉ là đang tự hỏi: tôi đã có lúc nào khóc vậy?

_Thời gian là liều thuốc thần kì, tin tôi đi, nó có thể chữa lành mọi vết thương… Bây giờ có thể cậu cảm thấy rất đau khổ, nhưng chẳng có vết thương nào không liền sẹo cả, đó là quy luật tự nhiên thôi… Cậu cần…Huy…

_...

_Ôi trời! Tôi chính là cũng chẳng biết cậu có cần cái gì không nữa. Khỉ thật!


Jawly cuối cùng cũng quyết định bỏ mặc tôi với câu chuyện của mình.

Anh nên làm vậy ngay từ đầu.

Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ bắt đầu lại với Hà Bảo Vinh. Ba năm qua tôi cũng dần nguôi ngoai cảm giác với cậu ấy. Ba năm kia mà, đó không phải là một quãng thời gian ngắn. Chỉ là, ai có thể dùng ba năm để quên hẳn người mình từng yêu thương? Tôi cần làm quen. Vậy thôi.

 

(còn tiếp)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét