Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 6 tháng 2, 2013

[FanFic] Happy Together - Chương II (phần 5)

Chương II: Buenos Aires


(tiếp) 

12.


Nó là một chiếc lọ thủy tinh trong suốt, ánh lên dưới nắng thứ ánh vàng mê hoặc.

Lucenz nói với tôi dung dịch lóng lánh màu hổ phách đựng bên trong là sự kết hợp giữa xạ hương, tinh dầu cam, cherry, mật ong, hoắc hương và trầm hương. Tóm lại, là những thứ tôi không có bao nhiêu khái niệm về chúng. Nhưng đó là “một sự kết hợp tuyệt đối hài hòa hoàn mỹ”-ông ấy bảo vậy. Tôi cũng tin như vậy, vì quả thật mùi hương tạo ra rất tốt. Được rồi, vì tôi chẳng kiếm ra được từ nào để miêu tả về mùi hương của nước hoa, nên cứ gọi là rất tốt đi.

Bảo Vinh hẳn sẽ nói nó “quyến rũ nồng nàn”. Đó là khi cậu ấy bắt gặp mùi hương mình yêu thích, cũng như cách cậu ấy nói về bản thân-cái sự thật đáng chết.

Quyến rũ nồng nàn…

Tôi sẽ dùng chúng để gọi tên mùi hương này vậy. Kì cục một chút, nhưng phù hợp.


_Nè, Aut, cậu quay về mặt đất chưa? Trong trường hợp đã trở lại rồi, thì giá của cái lọ cậu đang cầm trên tay là 80 dollar chẵn.

Aut là “tên được gọi” của tôi, do Lucenz đặt. Ông ấy thích gọi mọi người ở đây bằng biệt danh mà ông gán cho họ, mặc kệ chủ nhân thích thú hay hận chúng đến thấu xương. 

_Không bớt được sao? Ông biết tôi đâu có nhiều tiền.

_Trên bảng giá ghi nó 100 dollar đó, cậu còn đòi cái gì nữa?

Ông ấy gọi Bảo Vinh là Pequeña llama-ngọn lửa nhỏ- trước cả khi Hà Bảo Vinh biết ở góc phố này có một lão già bán nước hoa tự chế tên Lucenz Quezio. Bouloz thì bị lão í ới réo tên “thằng cùi con”từ khi còn mặc tả, Vivian là thảm nhất-Lucenz gọi cô ấy “quỷ mập”. Ban đầu Bảo Vinh rất hào hứng đến đây, cũng không để ý chuyện Lucenz gọi cậu ta là gì. Nhưng cậu ấy lại không thích Lucenz gọi tôi là “Autumn”, thành ra họ trở mặt với nhau. Nói cho chính xác, thì từ cuộc nói chuyện đầu tiên, cũng là cuối cùng của họ, sau khi Lucenz cú vọ nói: “Tôi gọi ai thành cái gì là quyền phát ngôn của riêng tôi!”, và Hà Bảo Vinh gào vào mặt lão: “Tôi đếch cần biết quyền phát ngôn thúi hoắc của ông gọi ai thành cái gì. Nhưng không ai được phép gọi cậu ấy thành cái gì hết!”, Bảo Vinh không đặt chân đến cửa tiệm này thêm lần nào nữa-dù có mê mệt với đống nước hoa bên trong nó.

Bouloz bảo “bọn họ cãi nhau trông dễ sợ, nhưng mà thú thiệt, tôi vui dã man, cả cái khu này chỉ mình bạn trai cậu là chửi cho lão khọm ấy ngậm miệng.” Tôi thì nghĩ, trên đời này chuyện gì cũng có, tỷ như hai gã đàn ông-một già, một trẻ cãi nhau õm tỏi vì cái tên chẳng phải của ai trong hai bọn họ, lại đã được gọi suốt ba năm trời. Có khi bản thân mỗi người, cho đến bây giờ cũng chưa biết tại sao mình cãi nhau. 

Bảo Vinh nói: “Cậu thích lắm hả, khi lão dê già đó gọi cậu là Au…u…tumn ấy…” Tôi định trả lời-trông Lucenz có hơi bóng bẩy dị hợm, và là một lão già đồng tính, nhưng ông không phải dê già. Và “Autumn” mà ông ấy gọi tôi cũng không nghe eo éo như vậy. Nhưng nghĩ tới việc người tiếp theo bị trở mặt là mình, tôi đành chọn cách hèn nhát hơn, nói rằng thật ra thì “tôi không để ý, cũng đâu bắt ông ta ngậm miệng được, kệ lão đi…”.

Êm xuôi với Hà Bảo Vinh, tôi lại bị Lucenz mắng mỏ: “Thằng quỷ con, nó nghĩ nó là ai hả, thật xấc xược, tôi sống ở đây năm mươi năm, có ai dám nói điều gì về tôi đâu, nó ở đây mấy tháng mà đã lên mặt với tôi. Cậu coi mà dạy lại nó, hư hỏng đến thế là cùng!”

Thật ra Bảo Vinh không lên mặt với ai cả, cậu ấy chỉ không biết cách nói chuyện cùng người lớn tuổi ra sao. Trước đây cũng từng xảy ra chuyện như thế này. Hà Bảo Vinh luôn coi kẻ đối thoại với mình bằng tuổi cậu ấy-dù cái kẻ đó có 8 tuổi hay 80 tuổi.

_Không có tiền thì mua nước hoa làm gì! Mà, cậu có dùng nước hoa đâu.

_Sao ông biết tôi không dùng chứ?

_Mua cho thằng oắt kia chớ gì?

_…

_Tôi nói cậu đó, cứ chìu hư nó đi, thể nào có ngày nó cũng lăng nhăng bất kham cho mà xem. Coi cái tướng đỏng đảnh của nó thì biết, tôi nhìn người đố có sai bao giờ.

Phải, ông nhìn người không sai, chỉ hơi chậm một chút. Hà Bảo Vinh vốn đã lăng nhăng bất kham từ cách đây rất lâu rồi!

Cuối cùng, Lucenz càu nhàu chùi vài cái lọ trên kệ và bớt cho tôi thêm 10 dollar. “Tên khốn cậu từ lúc nào lại kì kèo mặc cả dai như đĩa bám vậy!”

Từ lúc cặp kè với một con đĩa vừa đeo dai vừa lười biếng.

_Cám ơn.

Tôi nói, cười hề hề với Lucenz, rồi đi về sau khi nghe ông chửi thêm mấy câu nữa.

Thật ra, Lucenz là một lão già khó chịu hay chửi bới nhưng dễ thỏa hiệp, ông ấy cũng không ghét Bảo Vinh như ông vẫn thể hiện. Từ lúc họ cãi nhau, Lucenz không còn gọi tôi là Autumn nữa, thay vào đó, ông ấy kêu tôi “Aut”-mà tôi đoán-là từ viết tắt của Autumn, có vẻ kì cục, càng khó nghe hơn khi Lucenz kiên quyết nhấn mạnh âm “t” ở cuối. Tôi không lý giải được sao ông ấy cứ phải làm vậy với cái cổ họng mùa đông nào cũng viêm tấy của mình. Có lẽ sở thích thì đến chết cũng đổi không được. Cũng như Bảo Vinh lần nào đi ngang qua đây đều vô thức hướng mắt về những lọ con trưng bày trong tủ, hay khi ra ngoài đợi tôi đi làm về, cậu ấy cũng cứ lựa chỗ sát vách tường cửa tiệm của Lucenz.

Tôi nghĩ-họ sở dĩ ghét nhau, có lẽ vì họ giống nhau.

~

Về đến nhà tôi đặt lọ nước hoa trên kệ tủ. Bảo Vinh vẫn còn chưa có dậy.

Cậu ta thật là vẫn chưa dậy!

Tôi lượn qua lượn lại trong phòng, suy nghĩ một chút chuyện: sau khi đã chùi nhà, rửa bát và chùi phòng tắm, còn việc gì trong căn phòng này có thể làm nữa? Lượn tới người đang ngủ ngon lành trên giường mới thấy-cuộc đời cậu ta, sao mỗi ngày đều trôi qua nhanh như vậy? Sao lại có thể trôi nhanh như vậy?

Ngày hôm nay của tôi dài lê thê giống như được một con rùa kéo giãn ra. (Nhưng, dĩ nhiên, không phải vì tôi nghỉ làm đâu. Không hề!)

Tôi quyết định leo lên giường ngủ tiếp. Chẳng còn lý do gì để thức nữa.

Nhưng tôi đã lầm. 

Lý do để thức có rất nhiều, chỉ là tôi chưa tìm ra chúng thôi. Khi tôi chợp mắt được một lát thì cái kẻ nằm bên cạnh rục rịch dậy. Cậu ta làm gì đó trong phòng tắm, rồi lại leo lên giường. Cơn buồn ngủ bắt đầu xâm chiếm tôi. Cũng tốt thôi, tôi nghĩ, rồi bắt đầu đi vào giấc ngủ.

Nhưng Hà Bảo Vinh không có nghĩ như vậy.

Bằng chứng là cậu ta đang vuốt phần tóc sau gáy tôi-theo cái kiểu đánh chết cũng không cho tôi được nằm yên.

Tôi dịch ra. Cậu ta xê sát lại. Tôi dịch ra thêm, cậu ta lại xê sát lại. Nếu không phải cơn buồn ngủ kéo mí mắt trĩu xuống, tay chân cũng nặng đến nhấc không nổi, tôi nhất định một cước đạp con sâu đáng chết này xuống giường. 

Tôi dịch ra nữa, định bụng đấu với cậu ta tới cùng, ai ngờ một hồi mới ngu ngốc nhận thấy-vị trí tôi nằm là ở phần giường sát tường. Hà Bảo Vinh-hiển nhiên-đang ép tôi vào tường, còn tôi chính là cái kẻ đã tạo ra cơ hội mắc dịch đó. Bây giờ có muốn quay đầu bỏ chạy cũng không kịp. Mà, sao phải bỏ chạy? Nói đúng ra thì cái giường này là của tôi, cả ra gối chăn đệm đều là tôi bỏ tiền ra mua, việc quái gì phải chạy trốn khỏi cái giường của chính mình. 

Tôi cựa quậy một chút. Bây giờ thì tỉnh cả ngủ.

_Làm gì vậy?

Đó là hệ quả dư âm của cơn buồn ngủ, chứ thật ra tôi muốn mắng cậu ta kia, không phải nghe mềm oặt giống như đang câu dẫn thế này đâu.

Bảo Vinh trả lời bằng cách cọ cọ mặt vào cổ tôi-một cách chậm rãi chuyên nghiệp và, kích thích đến khốn kiếp. Tôi cảm giác được chân lông mình bắt đầu dựng đứng lên.

_Nè, yên cho tôi ngủ.

_Tôi có nói gì đâu…

Coi như cậu giỏi!

_Bên cậu còn rộng đó, xích ra cái coi.

_Nằm như vậy thoải mái hơn.

Thoải mái cái đầu cậu. Nếu không phải…

_NÈ, CẬU…

_Cuối cùng cũng hết buồn ngủ huh.

Còn không hết được sao? Tôi thiệt muốn bóp chết cậu ta.

_Cậu mà còn làm như vậy nữa thì biết tay tôi!

Không làm dữ với tên này là không xong. 

Hà Bảo Vinh vô tội nằm nhũn xuống giường, cười đến là bỉ ổi nói “Tôi đã làm cái gì?”, sau đó như vô tình lấy ngón trỏ vuốt vuốt mấy cái chỗ cậu ta vừa cắn mút lúc nãy-dĩ nhiên-là ở trên người tôi.

_Tôi không ngủ được thì sẽ đánh người đó.

_Làm gì dữ vậy… Mới cắn cậu có một chút, nhìn người tôi nè, hôm qua cậu…

Vì tính nhân đạo, tôi không bịt luôn mũi cậu ta lại.

_Muốn gì?

Cách đỡ mệt nhất để đối phó Hà Bảo Vinh là vào thẳng vấn đề. Ánh sáng nhảy nhót trong đôi đồng tử nâu thẳm trước mặt tôi thật vô cùng dụ dỗ, Bảo Vinh chỉ chỉ về phía chồng sách ở đầu giường .

_Muốn tôi đọc truyện?

Cũng không phải lần đầu cậu ấy đòi tôi đọc truyện. 

_Chỉ đọc truyện thôi?!

_Chỉ đọc truyện thôi.

_Ờ…

_Sao cậu thất vọng vậy?

_Biểu hiện nào ở tôi cho thấy tôi đang thất vọng?

_Mọi biểu hiện.

_Không có.

_Có.

_Không có.

_Không có thì chối làm gì?

_...

Được, cậu giỏi!

_Có muốn đọc truyện không?

Bảo Vinh liếc tôi một cái rồi mới chạy lại lấy cuốn sách, thoáng một cái đã chui tọt vào trong lòng tôi, cuốn truyện là The Devil and Miss Prym.

Lại là The Devil and Miss Prym!

Dĩ nhiên, đây là một tác phẩm không tồi, nhưng khẳng định nó không phải sở thích của Bảo Vinh. Tôi thật chẳng hiểu nổi, sao lúc nào cũng là The Devil and Miss Prym.

_Sao lúc nào cũng là cuốn này vậy?

_Tôi thích mà.

_Nội dung, lối hành văn hay cách xây dựng nhân vật?

_...

_Sao, không trả lời được hả?

_Ai nói, tôi thích tất cả chúng đấy.

Tôi cá là cậu ta chẳng thích thứ gì trong ba thứ đó cả.

_Mà sao cậu cứ luôn hỏi những câu ấu trĩ như vậy? Đọc thì đọc đi!

Không nhầm đâu, đây chính xác là giọng lưỡi của cái kẻ đang ăn nhờ ở đậu nhà tôi, tiêu tiền của tôi và muốn tôi đọc truyện cho hắn nghe.

Chỉ vì tay cậu đang đau thôi!

Tôi bỏ qua phần mở đầu, đọc vào Chương I.

“Vậy là đã 15 năm, kể từ khi bà lão Berta ngày nào cũng ra khỏi nhà, ngồi ngoài cổng…” 

Bảo Vinh chăm chú lắng nghe. Nét mặt cậu ấy thay đổi theo diễn biến câu chuyện, nhưng không phải bởi nó hấp dẫn hay thú vị, tôi nhận ra-là vì sợ hãi nhiều hơn. Chỉ nghe thôi đã có thể nhập tâm tới mức này. Điều kì lạ rằng, đây chẳng phải lần đầu, cuốn truyện này tôi đọc cho cậu ta nghe đến thuộc lòng, lần nào đọc tôi cũng có cảm giác cuốn truyện làm cậu ấy sợ, nên không hiểu tại sao với Bảo Vinh-luôn luôn phải là cuốn truyện này mới được. 

Nghĩ nữa chỉ tổ đau đầu. 

Như thường lệ, đọc đến gần nửa câu chuyện, Bảo Vinh nắm chặt cánh tay tôi, tầm hai ba phút sau thì xoay người lại ôm lấy tôi, một lát sau nữa lại như con mèo nhỏ rúc hẳn vào ngực tôi, cơ thể cậu ấy có chút căng cứng, vỗ về một lát trên đầu mới thả lỏng ra. Nên, thật ra cái chuyện đọc đi đọc lại một cuốn sách đến mỏi miệng cũng không hẳn là việc gì đó quá khó chịu.

“…Chantal mỉm cười, hôn bà lão và quay lưng lại với Visco mãi mãi. Bà Berta nói đúng, cô không nên mất thời gian, dù cô hy vọng rằng, cuộc đời cô sẽ rất dài.”

Tôi kết thúc câu chuyện khi mặt trăng méo mó ló ra từ những nóc nhà dột nát, màn đêm phủ lên thành phố dải sáng xanh mờ lạnh lẽo. Bảo Vinh nằm yên lặng, hơi thở cậu đều đặn phả vào da tôi. Tôi biết cậu ấy chưa ngủ, chỉ là yên ổn nằm như vậy. Thỉnh thoảng Bảo Vinh chớp mắt, hàng mi cọ nhẹ vào tôi, tạo nên những tầng rung sâu thẳm trong bóng tối. 

Dần dần, thành phố lên đèn, bức tranh màn đêm ở bến cảng sáng rực bên trong khung cửa. Chúng tôi vẫn nằm trên giường. Ánh sáng của thành phố hòa cùng ánh trăng tràn qua bậu cửa, tản mạn lấp ló nơi góc tường, tôi ngắm chúng-tự hỏi lát nữa đây khối sáng màu đồng lấp lánh ánh bạc này sẽ di chuyển đến đâu.

Qua bàn tay tôi, làn da Bảo Vinh ấm áp mềm mại, cảm giác này rất chân thật, tựa như bóng tối đang vây quanh chúng tôi, tách biệt tôi cùng cậu ấy với thế giới bên ngoài, hay vòm sáng mềm xốp trên mái đầu cậu, hơi thở đều đặn ve vuốt thính giác, mùi hương trên cơ thể và mái tóc, bức tường loang lổ ẩm dột mập mờ, chiếc đèn bàn in hình thác nước, tất cả-đều vô cùng chân thật. Cũng thật như kí ức của ba năm về trước. 

Tôi đã quyết định không nghĩ về nó nữa-những điều gắn kết hai chúng tôi, hoặc khiến chúng tôi chia tay, cậu ấy có yêu tôi không, hay chỉ cần tôi như một chỗ dựa tạm bợ, chúng tôi liệu có thể bên nhau mãi mãi hay rốt cuộc cũng chỉ ở cạnh nhau một quãng thời gian nào đó của cuộc đời. Tôi đã quyết định sẽ đơn giản là làm việc tôi muốn làm-ở bên cạnh Bảo Vinh, giống như đã ở bên cạnh mẹ suốt mười bảy năm-theo cái cách mà tôi có thể ở cạnh bà.

Có vẻ điều này không mấy đúng đắn, nhưng ai quan tâm liệu những ghi nhớ hiện tại rồi sẽ trở thành kí ức hay không. Tôi không muốn chúng làm phiền mình nữa. Tựa như bây giờ thật tốt-nằm cạnh cậu ấy chờ màn đêm buông xuống, khi ngọn đèn cuối cùng ngoài kia chợt tắt lại chờ tinh tú giăng, chờ đến khi trăng tàn, bình minh ló dạng, chờ mỗi ngày trôi qua. 

Ở cạnh Bảo Vinh và đếm thời gian trôi qua-tôi nhận ra-chẳng bao giờ là quá nhanh hay quá chậm, mỗi một giây đều có hơi thở của riêng nó, tự bản thân nó đã thật đẹp đẽ sống động rồi.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét