Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

Forever Leslie

Leslie Cheung: Waiting for Left and Right competitors
Editor: Mary Lui - Photograher: Wing Shya
From: WWW
Sourec: xoomer.virgilio.it/nguidett/

ML - Mary Lui
LC - Leslie Cheung (Trương Quốc Vinh)
*****

Tôi từ phía Đông của Hương Cảng đảo vội vàng bay sang phía Tây. Tôi cứ nghĩ mình sẽ bắt gặp một “Gor Gor” (anh trai), nhưng trong thực tế tôi chỉ nhìn thấy một “Di Di” (em trai) thật trẻ trung đứng ngay trước mặt tôi. Anh ấy đang diện một bộ đồ đen, nói chuyện phiếm với một vài người trẻ tuổi rồi đi đến và nói “Xin chào” với tôi, sau một vài câu thăm hỏi, chúng tôi đi vào một phòng thu rộng lớn.


Phải, nó rất lớn và đồ sộ, với một đám đông những con người, có lúc đi trước mặt anh, có lúc theo sau lưng anh, mang vác hành lý, chỉ đây rồi trỏ kia, mặc dù quang cảnh cũng chẳng lấy gì làm tuyệt mỹ lắm nhưng lại tràn đầy phong vị. Phong vị của một ngôi sao. Phẩm chất ấy trông mới tự nhiên làm sao, khi Gor Gor nhiệt tình giúp đỡ cô phụ trách trang phục mang vác đống quần áo khi anh bước đi.

Họ là những ai? Họ là các nhiếp ảnh gia, các chuyên gia hình ảnh, các phụ trách phục trang, các chuyên gia làm tóc, họ là trợ lý của các chuyên gia, huấn luyện viên của các ngôi sao, quản lý của các hãng ghi âm, và dĩ nhiên, quan trọng hơn hết thảy, họ là bạn và cũng là đồng nghiệp của anh. Và anh, anh là thần tượng của họ.

Chúng tôi nhìn ra bộ đồ Gucci anh mặc có đôi chút lỏng lẻo so với anh, tôi thấy anh nằm dài trong khoang xe, thấy anh tựa người vào thành xe. Gương mặt tinh tế của anh đã không hề thay đổi theo dòng thời gian, vóc dáng và ngoại hình ấy vẫn thật nhẹ nhõm và đẹp trai. Những năm tháng vừa trôi qua dường như không để lại chút dấu vết gì trên con người anh. Tuổi trẻ đặc biệt ân sủng anh. Leslie, từ nội tại cho đến diện mạo bên ngoài, thật vô cùng tương xứng với tiêu đề bài viết đầu tiên của chúng tôi: Mãi Mãi Thanh Xuân (Forever Young).


“Xin lỗi cô, Mary, tôi thật sự rất mệt, chúng ta hãy dời buổi phỏng vấn này vào một ngày khác nhé, cam đoan là chỉ trong một tuần thôi.” Leslie, người đã chụp ảnh từ ban trưa cho đến tối mịt, đã nói như thế với tôi trong nuối tiếc. Sau một tuần, chúng tôi gặp lại nhau trong phòng khách của Công ty Âm Nhạc Universal. Vừa mở lời anh đã cho hay: “Xin lỗi nha, tôi đang bị cảm nặng.” Anh ho liên tục trong suốt buổi trò chuyện. Chà, nhưng giọng nói ấy, cái giọng khàn khàn của anh lại nghe đặc biệt cuốn hút và quyến rũ. Mặc dù anh trông có đôi phần mệt mỏi, trí tuệ anh vẫn hoàn toàn minh mẫn, khi chúng tôi quá hào hứng và đi chệch khỏi chủ đề, anh luôn có khả năng kéo câu chuyện trở lại. Tôi nghĩ, anh chấp nhận buổi phỏng vấn này là vì lời đã hứa với tôi.

Leslie, là một ca sĩ, và một diễn viên, tỏa ánh hào quang trong một thời kỳ, và chưa bao giờ bị lỗi thời qua mọi thời đại, dù cho buổi hòa nhạc chia tay của anh được tổ chức đã cách nay 10 năm. Anh tuyên bố một cách công khai rằng anh sẽ không lên sân khấu nhận bất kỳ giải thưởng nào nữa, sẽ không hát trước công chúng, và sẽ không cần phấn đấu vì tiếng tăm.

Những năm này đây, anh sống cuộc đời tự tại, và tập trung vào công việc làm phim. Người hâm mộ âm nhạc chưa bao giờ quên anh, và số fan điện ảnh của anh thì ngày càng bành trướng.

Trong vài năm trở lại đây, dù mảnh đất âm nhạc vẫn biến đổi từng ngày, chứng kiến quá trình lớp nghệ sĩ trẻ đi lên và dần thay thế cho lớp người cũ thì mọi người vẫn không bỏ quên Leslie. Sau hai năm trời bị thuyết phục bởi hãng đĩa Rock, anh đã đồng ý quay trở lại làng nhạc sau khi bấm máy xong bộ phim “Temptress Moon” (Phong Nguyệt).

Đã thành thông lệ hàng năm, các lễ trao giải thưởng âm nhạc trở thành “bản tường trình” của làng âm nhạc, và như thường lệ Gor Gor luôn có phần vinh dự. Bài ca chậm buồn “Left Right Hand” của anh thắng bốn giải thưởng năm nay, nhưng anh đã không đến nhận. Đó là một lời hứa, và sự tôn trọng giữ gìn một lời hứa. Vậy là, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy người ca sĩ cuồn cuộn như sóng đổ trên sân khấu, nhưng lại không thể tìm ra dấu tích nào của anh ta.

Forever Leslie

Một ca sĩ Leslie: Khởi đầu từ từ chối cho đến việc tiếp nhận giải thưởng

Trong một “thế giới” khác, người hâm mộ cuối cùng cũng đã nhận thức và thích nghi được lối hành xử của một siêu sao. “I do”, “Wild Wind” khiến ngọn lửa tình yêu lại bùng lên mãnh liệt; “All depends on you”, “Infatuated Me”, “Spring Summer Autumn Winter”, “Count Down With You”, như đem lại cả trời ca hát và cảm xúc của những tháng ngày đã qua. “Vậy thì tại sao lần này anh lại lên sân khấu và nhận giải thưởng?” “À, Đó là một giải thưởng danh dự.” Anh nói một cách nghiêm túc. Phải, đó là tình yêu từ các fan hâm mộ anh, và xa hơn là sự kính trọng dành cho làng âm nhạc. Vậy nên buổi phỏng vấn của chúng tôi bắt đầu bằng chủ đề giải thưởng, việc thắng, nhận giải và từ chối giải.


ML: Anh đã tuyên bố là sẽ không nhận bất kỳ giải thưởng nào liên quan đến ca hát, trong khi lễ trao giải đầu niên, ban tổ chức vẫn xếp bài “Left Right Hand” của anh vào Giải Top 10 Ca Khúc Tiếng Hoa, là một ca sĩ anh nghĩ như thế nào? Hay có thể nói thế này, anh đã đạt tới ranh giới không đòi hỏi gì chăng?

LC: (Với giọng khàn) Có thể nói là ranh giới không đòi hỏi, tôi đã có mọi giải thưởng mà tôi có thể đạt. Mặc dù vậy, với tư cách một ca sĩ, việc nhận được giải thưởng vẫn tốt hơn là không có giải nào. Nói một cách thẳng thắn thì tôi đã phải trải qua quãng thời gian lận đận quá dài. Tôi là một người từng trải. Tôi thật sự có thể hiểu nỗi lòng của các ca sĩ hiện nay khi họ tham dự một lễ trao giải với cả niềm kính trọng xen lẫn e sợ.

Việc nhận Giải Kim Đỉnh (Golden Pin Award) là hành động đối đầu “truyền thống”

LC: Việc này làm tôi lại nhớ đến quãng thời gian khi Alan Tam và tôi cạnh tranh nhau. Tại một lễ trao giải đã xảy ra chuyện không vui. Tôi cảm thấy rất bối rối. Tôi vẫn còn nhớ Zhen Dan-rui, người hiện vẫn theo đuổi nghề DJ đã thuyết phục họ: “Đừng có xì xào than thở về Leslie, các bạn nên nhìn một lễ trao giải như một show thời trang lớn, và các ca sĩ cũng không khác gì hơn các người mẫu, chính người thiết kế sẽ quyết định người nào sẽ mặc cái gì, như chính các bạn đã yêu cầu tôi mặc Gucci vậy.” Chà, thời gian đó, bạn chưa đủ uy tín để nêu chính kiến. Phải, tôi nhận được một số giải thưởng, nhưng tôi không thấy vui chút nào. Người nghệ sĩ ai cũng cật lực làm việc, thậm chí không có đóng góp gì to tát thì họ vẫn nỗ lực và cố gắng rất nhiều. Vì vậy lẽ tự nhiên ai cũng mong đợi giải thưởng. Đó là mâu thuẫn bên trong của các nghệ sĩ. Bởi vì tôi từng tuyên bố rằng mình sẽ không nhận giải thưởng nữa, và cũng không cần xuất hiện trước công chúng quá thường xuyên, nên tôi đang ở trong trạng thái rất cân bằng.

Và rồi thình lình lại cho ra bài hát này đây “Left Right Hand”, có lẽ là vì tôi vừa gia nhập một hãng đĩa mới và đang muốn quảng bá, nhưng tôi chưa từng quảng bá cho công ty Ghi Âm Rock. Bởi vì nhờ vào các điều khoản trong hợp đồng nên tôi sẽ không phải làm bất cứ hoạt động tuyên truyền nào hết. Một vài người bạn đã nói với tôi, anh không quảng bá thì sao làm nghệ sĩ được. Mỗi năm tôi vẫn ghi âm và phát hành CD, tuy vậy cứ 100 người mua CD của anh, 90 người sẽ nhìn nhận nó dưới góc độ một sản phẩm thương mại. Khi anh làm ra một sản phẩm, anh không nên để cho mình quá thiếu đi sự thu hút, và tôi đã thực hiện những ý tưởng của tôi gãy gọn, thẳng thắn hơn nhờ vào những lời khuyên của họ.

Cách đây mười năm, khi tôi quay bộ phim ca nhạc “Sunset In Paris”, tôi mời Maggie Cheung (Trương Mạn Ngọc) và Cherrie Chung (Chung Sở Hồng) vào hai vai nữ chính. Và đạo diễn là John Woo (Ngô Vũ Sâm). Lần này tôi chọn một nữ diễn viên mới là Cecilia Cheung (Trương Bá Chi) và bạn tôi Dou Dou – Qiu Shuzhen. Nếu cô chân thành quan sát việc lập danh sách của tôi, cô sẽ nhận ra từ vai trò đạo diễn, biên kịch cho đến diễn viên tôi đều muốn là của mình. Phần mở đầu của bộ phim ca nhạc sẽ hiện lên dòng chữ “Một bộ phim của Leslie Cheung”. Tôi biết TVB không bao giờ để một nghệ sĩ vừa làm đạo diễn vừa làm biên kịch cho cùng một bộ phim. Vì thế tôi không yêu cầu họ phải trưng bày mọi thứ ra bên ngoài, tôi nghĩ mọi người đều biết điều đó ở trong lòng là được rồi.

Điều làm tôi vui hơn nữa là khi nghe tin đài Guotai chọn chiếu bộ TV drama này. Mỗi năm có rất nhiều TV drama được sản xuất, sao họ lại chọn phim của tôi? Có lẽ vì họ nghĩ rằng cái này có thể được chào đón, hoặc vì họ cho nó sẽ là tác phẩm tốt. Tâm trạng của tôi trong mấy năm nay luôn để dành để dấn thân vào các công việc như thế này (ý nói việc sản xuất phim), hơn là để đua tranh hay đấu đá với ai.


Quay về với chủ đề. Tại lễ trao giải, chắc cô đã biết, tôi được trao Giải Thành Tựu, giải Kim Đỉnh (Golden Pin Award), mà trong đa số suy nghĩ mọi người là giải thưởng chỉ dành cho “những người đã già”, mọi người nghĩ rằng sau khi đã đạt đến danh dự này, bạn sẽ kết thúc và “game over”. Tôi chỉ muốn đi ngược lại truyền thống đó. Tại sao RTHK phải thuyết phục tôi và thuyết phục người khác rằng tôi, Leslie vẫn sẽ là cái tên bảo chứng cho lượng tiêu thụ đĩa. Họ chỉ muốn Giải Kim Đỉnh được trẻ hóa mà thôi. (cười)

Tôi muốn chứng minh một điều là: ngay cả khi tôi đã có giải thưởng thành tựu, tôi vẫn là bảo chứng cho doanh thu nhạc hội, bảo chứng cho doanh số đĩa bán ra và vẫn giữ vững được danh tiếng. Trong trường hợp này, tôi nghĩ mình nên nhận lấy thử thách này, và việc nhận giải thưởng là một dạng thử thách như vậy đấy.

ML: Vậy là anh nhận giải cho bản thân anh ?

LC: Những giải thưởng thế này đâu cần cạnh tranh, đâu thể nào cạnh tranh vì nó, nó là một vinh dự chứng nhận cho chất lượng trong suốt một thời gian dài sáng tạo và cống hiến, và nó cũng là thực chứng của ngành công nghiệp âm nhạc dành cho nghệ sĩ trong một khoảng thời gian nhất định. Nếu tôi không nhận giải, tôi e ngày nào đó tôi sẽ thấy hối hận mất. (cười)


ML: Trong album “Count Down with You” của anh có rất nhiều ca khúc tuyệt vời khác bên cạnh “Left Right Hand” chẳng hạn như bài “Little Star”, rất trẻ thơ, và giai điệu của chúng cũng đặc biệt nữa. (đến lúc này tiếng Quảng kém chuẩn của phóng viên bị phơi bày, tôi liền đổi sang tiếng Quan Thoại và xin lỗi ngay lập tức. Leslie rất thông cảm và nói đừng bận tâm, tôi có thể nói tiếng Quan Thoại; và thế là hai con người gốc Quảng nói chuyện bằng tiếng Quan Thoại với nhau). Anh thích ca khúc nào nhất trong album?

Theo đuổi cảm xúc ca hát trong trẻo như đứa trẻ

LC: Tôi luôn dành sự ưu ái của mình với các bài ca lãng mạn, giai điệu chầm chậm, vì thế có nhiều ca khúc tôi thích trong album mới này. Cô biết đấy, tôi chỉ vừa cho ra mắt 1 CD trong 1, 2 năm nay, làm sao tôi lại không yêu chúng cho được? Chà, tôi có ấn tượng đặc biệt với “Little Star” vì tôi đã sáng tác nó, và có một câu chuyện đằng sau ca khúc. Nếu cô theo dõi tin tức, chắc cô biết khi tôi bấm máy bộ phim này (phim The Kid – Lưu Tinh Ngữ), điện ảnh HK đã thoái trào. Một nhóm người đồng minh được gọi là “Originality Alliance” bao gồm Er Dong Sheng, Peter Chen, Zhang Zhi Liang cùng tụ hợp lại để tìm vài siêu sao chịu đóng phim mà không cần phải trả thù lao cho đến khi bộ phim được công chiếu, sau đó mới lấy phần tỷ lệ lợi nhuận.


Bởi vì họ nghĩ rằng, trước tình hình này, nếu các ngôi sao đều nhận thù lao lớn cho việc quay phim, nó sẽ khiến các nhà đầu tư e sợ, và sẽ không còn tiền để bấm máy. Tôi là người đầu tiên họ gọi đến. Trong ấn tượng của tôi, Zhang Zhiliang là một đạo diễn rất chân thành. Tôi không nói nó là đặc điểm của mọi bộ phim anh làm, nhưng phải thừa nhận rằng anh có cách quay phim của riêng anh.

Anh ấy muốn kể về câu chuyện của một người đàn ông và một cậu bé, có thể xem nó là một dạng khác của tình yêu, người đàn ông chăm sóc cho đứa trẻ. Trong khi thị trường ngoài kia đang tràn ngập phim sex và bạo lực, thì bộ phim này thật trong trẻo, tôi nghĩ nó là một phim tốt. Nên tôi nhận lời. Mất một tháng rưỡi để hoàn thành, và nó là bộ phim đầu tiên tôi làm nhà sản xuất. Ờ, nó bị thất bại về doanh thu (anh nở nụ cười nhẹ), vì bán không chạy. Ờ, tôi nghĩ việc chú trọng một bộ phim có bán chạy hay không là điều không quá quan trọng, mà nó nằm ở sự chân thành. “Little Star” là bản nhạc chủ đề dành riêng cho bộ phim này. Zhang Zhiliang muốn tôi viết nó cho anh, và làm bộ phim tươi sáng lên. Trong thực tế, tôi đã viết nhạc phim từ những năm 90, như phim “The Bride with White Hair” (Bạch Phát Ma Nữ), “Who is Man, Who is Woman” (Kim Chi Ngọc Diệp 2).

Trong lúc quay bộ phim, tôi đã viết ca khúc bằng cảm xúc dựa theo kinh nghiệm và chính gan ruột mình, và tôi nghĩ là nó phù hợp với bộ phim lắm chứ. Cô nói là nghe nó có vẻ trẻ con và ngây thơ, vâng, tôi đã bàn với người phối khí bài hát là khi anh phối khí, anh nên đặt mình vào cảm xúc của đứa trẻ đang hát “La-la-le-le”.

ML: Tôi không biết liệu đây có phải là cảm xúc của anh không hay là cảm xúc của tôi. Nhưng tôi cảm thấy rằng album này rất trong sáng và thanh thản, tôi không thể nói là nó nhìn thấu xã hội-con người, nhưng có điều gì đó như đã tách rời khỏi thế giới nhiễu loạn bên ngoài, nhưng ngay cả trong sự cô biệt tách rời đó, anh vẫn khăng khăng nắm giữ một điều gì đó. Điều này khác hẳn với những ca khúc nhạc nhảy, hay các ca khúc chậm buồn trước đây của anh. Giai điệu “chậm” luôn ẩn chứa một nỗi đau. Tôi nghe nói anh đang sắp phát hành một album mới, anh mong mỏi đây là tác phẩm dành cho ai?

LC: Vâng, tôi luôn muốn album mới của tôi phải khác với các album trước, và đem đến cho mọi người những cảm xúc mới. Điều này nói thì dễ nhưng để làm thì khó lắm. Album tiếp theo của tôi sẽ khác với album gần đây nhất. Tôi cho là album mới này mang nhiều tính nghệ thuật hơn, như đàn thùng ghitar, sẽ có nhiều âm thanh dây hơn. Thực tế cô vẫn sẽ cảm được phong cách của bài “Little Star”, chỉ có điều album mới sẽ đậm đặc hơn, cũng không theo khuynh hướng cổ điển nữa, chà phong cách này sẽ thiên về sự nhẹ bẫng.

ML: Vậy có điểm gì khác với âm nhạc của Zhu Zheqin (một nữ ca sĩ đại lục) không? Âm nhạc của cô ấy tràn đầy thanh âm, gần như không cần phải chú ý đến ca từ nữa.

LC: Dĩ nhiên chúng tôi khác nhau. Phong cách của tôi sẽ giống như các bài hát dân gian vậy. Tôi không biết liệu cô có chú ý đến bản “Spring Summer Autumn Winter” trong album “Count Down with You” không. Tôi không nói đến chủ đề, nhưng phong cách và phần tiết tấu của nó nghe như các bài hát dân gian. (Biên tập hỏi phải anh muốn nói đến nhạc đồng quê không, anh trả lời là phải)

ML: Buổi hòa nhạc của anh tổ chức tại trung tâm triển lãm nhận được phản hồi rất tốt. Tôi nghe nói anh đang chuẩn bị cho một buổi hòa nhạc nữa vào tháng tám. Có thể cho tôi hỏi phong cách lần này, hoặc những hành động đặc biệt nào anh muốn đem tới để làm hài lòng các fan của anh không?

LC: Vâng, tôi đã sắp xếp thời gian tại Hong Kan từ năm ngoái rồi. Phong cách của buổi hòa nhạc này vẫn đang được dàn dựng. Dĩ nhiên tôi hy vọng sẽ có thêm nhiều fan hơn. Và tôi đã thu thập lại rất nhiều bài hát từ năm 1996, tôi muốn hát lại cho họ nghe, những người đã luôn yêu quý tôi.

ML: Anh có hát mấy bài thánh ca và những bản nhạc đầy kỹ thuật của anh trong buổi hòa nhạc không?

LC: Không, tôi sẽ hát xen lẫn bài hát cũ và mới. Tôi không đồng tình rằng khi tổ chức hòa nhạc, rất nhiều ca sĩ chỉ hát những bài ca mới trong khi mọi người vẫn chưa quen với chúng. Làm vậy có thích đáng không? Mọi người mua vé, dù là họ muốn thưởng thức các ca khúc mới, nhưng hầu hết các fan đều muốn ôn lại giấc mơ cũ của họ, và những bài ca quen thuộc. Có rất nhiều ca khúc quen, sao không hát lại chúng? Vấn đề là biết tóm lượt chúng, và sắp xếp các bài ca theo cảm xúc mới, và thế là họ sẽ bị lôi cuốn thôi, thêm chút hiệu ứng âm nhạc và hình ảnh vào.

Tôi từng nghĩ rằng ca hát là chẳng đáng


ML: Anh có nghĩ đến việc tổ chức hòa nhạc tại Trung Quốc Đại lục không?

LC: Dĩ nhiên tôi có. Điều kỳ cục là lần trước khi tôi quay trở lại đại lục, một phóng viên cho tôi hay rằng có một số ca khúc của tôi và vài người bị liệt vào danh sách đen và cấm chúng tôi trình diễn, điều này hoàn toàn không thể hiểu nổi.

ML: Sao vậy được, trừ phi bài hát có ý nghĩa liên quan đến chính trị thôi chứ. Điều này sao vận vào các ca khúc của anh được.

LC: Dĩ nhiên, điều đó cũng chẳng sao. (Mỉm cười) Tôi chưa từng quan tâm đến chính trị. Nhiều người bạn hỏi sao tôi không bao giờ tham gia các cuộc tụ tập, tôi nghĩ là một nghệ sĩ giữ cho mình không thiên kiến sẽ tốt hơn, vậy mới thông minh. (lại giọng điệu chảnh chẹ của ổng )

ML: Tôi biết là các lễ trao giải làm cho ca sĩ bị cảm thấy áp lực. Đặc biệt là cuộc chiến giữa các fan hâm mộ, điều này đã gây nên không ít chuyện không vui cho ca sĩ. Xem ra việc “từ chối giải thưởng” đã trở nên khá phổ biến ngày nay rồi. Nền âm nhạc dường như bị đóng băng kể từ khi Tứ Đại Thiên Vương dần dần tan rã, vậy anh có bao giờ thấy hối tiếc vì đã từ chối nhận các giải thưởng không?

LC: Chưa bao giờ. Thời điểm đó, tâm trạng tôi rất buồn và cảm thấy mệt mỏi, tôi tự vấn bản thân “Tại sao tôi cứ phải vật lộn và tranh giành?” Tôi đã rất lo lắng vào lúc đó. Tôi không biết cô có xem buổi phỏng vấn của tôi trên Đài Truyền hình Hong Kong không, trong cuộc phỏng vấn đó tôi đã nói lý do tại sao tôi từ chối giải thưởng. Tôi thực sự rất mệt mỏi, mỗi khi lên sân khấu là lại bị ai đó chửi rủa, la ó. Lúc đó tôi đọc mẩu tin về một vận động viên tennis bị fan cuồng của đối thủ cô ta đâm trong khi cô đang thi đấu giữa công chúng. (Ghi chú: vận động viên Leslie nhắc đến đó là Monica Seles). Vì vậy, bỗng dưng tôi tự hỏi liệu có fan của ai đó ngoài kia muốn giết chết tôi giữa nơi công cộng như thế không, một ngày nào đó khi tôi đang hát? Vậy thì ca hát còn đáng gì nữa? Cô nghĩ sao về điều đó đây? Điều quan trọng nhất là cuộc sống của ai đó, tôi nghĩ, cơ hội đặc ân của mỗi người là được nhìn thấy mặt trời.

ML: Anh thực sự nghĩ có khả năng xảy ra chuyện mưu sát khủng khiếp đó sao?

LC: Để tôi kể cô nghe, một cách thẳng thắn và nghiêm túc, hoàn toàn có thể xảy ra điều đó. Tôi thậm chí còn từng nhận được hàng mã, giấy giả làm tiền để đốt cho người chết, giấy dán tường cho người chết, nhận được gián chết và đủ loại côn trùng, những thứ như vậy đó (Ghi chú: Những điều Leslie kể trên được sử dụng trong đám tang của người Trung Quốc, nếu ai đó nhận được những thứ này, có nghĩa là có người nào đang muốn giết người nhận). Nếu cô là tôi, cô nghĩ sao? Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo sau? Dưới bầu trời này dám tôi bị ai đó giết chết lắm chứ. Cũng như John Lennon vậy, sau bao nhiêu năm không ca hát, vẫn không chạy thoát khỏi số mệnh, bị bắn bởi một gã hoàn toàn xa lạ. Thế nên, cô có thể khẳng định vậy lắm chứ, trong suốt khoảng thời gian căng thẳng đó.

Tôi từng nghĩ ca hát là chẳng đáng, thực sự đấy, không đáng để mạo hiểm cần cổ của tôi :P . Vì vậy, tôi quyết định từ bỏ tất cả. Điều quan trọng nhất ở đây là với trái tim rộng mở, và từ bỏ đi vài thứ đẹp đẽ để giữ lấy mạng sống của mình. (Khi nói những lời này, anh mở rộng hai cánh tay đưa lên và đưa tới trước, động tác của anh thật tao nhã và duyên dáng)

ML: Tôi nghĩ anh phải biết những người đó là fan của ai, liệu anh có thể tiết lộ vài thông tin thêm cho tôi không?

LC: Vâng, tôi biết họ là loại người thế nào. Tuy nhiên, xin thứ lỗi là tôi không thể kể chi tiết cho cô được. Trợ lý của tôi còn nhận được nhiều thứ như vậy hơn cả tôi, vì mọi thứ gửi đến cho tôi đều phải qua tay anh ấy đầu tiên mà. Mấy “món quà” này nhiều khủng khiếp, phải vất đi hết. Thật toàn trò chơi khăm đáng chán nản.

ML: Những điều đó là rất khó thông cảm với một người bình thường ở ngoài ngành giải trí. Chà, vậy còn về việc anh từ chối giải thưởng, vậy thì phản ứng của các fan của anh như thế nào?

LC: Họ đều cảm thấy rất tiếc nuối, họ đã muốn trả thù fan của đối thủ. Nhưng tôi nghĩ chuyện này không có lý. Chuyện tôi bị đổ tội cho việc Alan Tam (Đàm Vịnh Lân) không nhận giải thưởng cũng là chuyện ngu ngốc. Thật là điều ngớ ngẩn! Cố làm cho tôi phải hối hận vì những giải thưởng anh ấy từ chối! (Mỉm cười) Điều đó đâu liên quan gì đến tôi, đúng không? Nó cũng giống như chuyện Shu Qi (Thư Kỳ) suốt ngày bị sỉ nhục nơi công cộng bởi một số người, vì người ta cho rằng Leon Lai (Lê Minh) từ chối giải thưởng vì cô.

Khi tôi quay đầu nhìn lại và quan sát những người mới trong lĩnh vực này, tôi đã cảm thấy họ thật tội nghiệp và thê thảm. Tứ Đại Thiên Vương (Ghi chú: Trong tín ngưỡng và thần thoại Trung Hoa, Tứ Đại Thiên Vương là bốn thiên tướng của Ngọc Hoàng Thượng Đế, người ngự chính giữa trung tâm của các thần tiên. Tại Trung Quốc, chúng tôi gọi Leslie là Siêu Sao Thiên Hoàng - Heaven Emperor Superstar -, tương đương với Ngọc Hoàng), cũng lâm vào rắc rối tương tự. Không ai trong số chúng tôi muốn trở thành thiên vương, chúng tôi chỉ muốn là bản thân mình; chỉ có giới truyền thông tự bày trò và đặt họ đứng cạnh nhau để có thêm nhiều đề tài bàn luận mỗi khi họ xuất hiện tại các buổi họp báo.


Tôi nghĩ mình học chưa đủ trong âm nhạc

ML: Liệu anh có nghĩ đến giờ anh mới nhận được giải Golden Pin (Kim Đỉnh) là đã hơi muộn không ?

LC: Mọi người luôn bảo rằng đáng lý tôi nên được nhận nó từ mười năm trước đây. Nhưng chắc chắn vào thời điểm đó tôi không muốn nhận giải thưởng này đâu. Như tôi từng đề cập trước đây, đó là vấn đề của tâm lý, lúc đó hầu như tôi chẳng quan tâm nó là cái quái gì (cười). (Đó có phải là sự "mưu phản" bất cần của tuổi trẻ không ? phóng viên hỏi thêm). Có lẽ.


ML: Nhìn lại những chặng đường đã qua trong nhiều năm, liệu có bao giờ anh từng thấy hối hận vì điều gì không?

LC: Không, tôi không hối hận. Đó là ý tưởng vào thời điểm đó, ngược lại, tôi đã không thể có những cơ hội được đóng thật nhiều bộ phim hay như "Farewell To My Concubine" (Bá Vương Biệt Cơ), "Days Of Being Wild" (A Phi Chính Truyện) và nhiều phim khác trong nhiều năm sau này nếu như không có một quyết định tôi đã làm cách đây mười năm.

ML: Anh và Alan Tam (Đàm Vịnh Lân) là những ca sĩ thuộc về cùng một thời kỳ. Anh ấy hiện giờ tập trung vào chuyện kinh doanh và thỉnh thoảng lại đi gặp gỡ bạn bè kể từ sau khi từ chối giải thưởng, và Anita Mui (Mai Diễm Phương) là một ví dụ khác, cô ấy dốc lòng để đào tạo thế hệ ca sĩ mới. Nói một cách khác thì sức bật của anh không xa như họ và anh vẫn khăng khăng đi theo con đường riêng của mình, vậy thì anh đã làm được những gì cho ngành âm nhạc trong suốt những năm qua?

LC: Tôi soạn nhạc, viết nhạc cho người khác, sáng tác nhạc phim, bàn thảo kịch bản với đạo diễn. Vào thời điểm đó, tôi cực kỳ chăm chú vào điện ảnh. Tôi đảm nhiệm vai trò đạo diễn tuyến hai kể từ khi bấm máy "She's A Woman, He's a Man" (Kim Chi Ngọc Diệp), tôi không chỉ được người khác quay phim, mà tôi còn quay phim người khác. Hiện giờ tôi thích thú với điện ảnh hơn là âm nhạc.

ML: Tôi nghe nhiều hơn một người, cũng hoạt động chính trong cả hai lĩnh vực phim và ca nhạc, cô ấy từng nói rằng cô thích âm nhạc hơn, bởi vì ca hát là một việc sáng tạo thuộc về cá nhân trong khi đóng phim cô phải nghe theo lời đạo diễn.

LC: Cô ấy sẽ luôn có cảm nhận như thế nếu cô ấy duy trì góc nhìn của bản thân mình dưới phương diện là một người diễn viên. Tuy nhiên, tôi lại có tham vọng là một ngày đẹp trời nào đó tôi sẽ trở thành một đạo diễn, công việc đạo diễn nó chính là linh hồn của cả một bộ phim. Nếu có một ca sĩ nào nói với tôi như những gì cô đã nói với tôi rằng ca hát giúp cô ấy gặp gỡ được bản thân mình mạnh mẽ hơn diễn xuất thì, à, (suy nghĩ một lúc) cô ấy sai rồi.

ML: Ca sĩ thường có cảm nhận là cô ấy nhận được toàn bộ sự chú ý trên sân khấu.

LC: Nhưng dù là thế, cô ấy vẫn đâu thể nào kiểm soát được toàn bộ, những thứ như đèn đóm, độ vang sân khấu, ban nhạc và nhiều thứ khác, không thể kiểm soát hết được, những gì cô ấy có thể làm chỉ là kiểm soát phần trình diễn của mình, đạo diễn mới là người kiểm soát tất cả. Lấy thêm ví dụ nhé, ví như độ sáng đèn, ví như cỡ ảnh phim... đạo diễn là người thảo luận chúng với nhà quay phim. Và nếu anh muốn làm phim về một câu chuyện tình, việc quyết định ống kính lens, bao nhiêu cảnh dựng sẽ được thực hiện, nếu cô đơn thì cũng có sao, anh vẫn có thể tự làm được, hiệu ứng thị giác của cảnh dựng, làm cách nào để lèo lái các diễn viên vào câu chuyện etc. Những việc người đạo diễn có thể làm là vượt xa một người ca sĩ.

ML: Tôi có thể hiểu như thế này: bề ngoài thì ca sĩ thu hút được rất nhiều sự chú ý một cách công khai, nhưng chính nhà đạo diễn mới là người có thể vươn tới một sự tự phê chuẩn và có khả năng tiến xa, đến một cấp độ cao hơn. Mặc dù là tham vọng hiện tại anh muốn trở thành đạo diễn, và anh hiện đã rất nổi tiếng rồi, anh có bao giờ nghĩ rằng trong tương lai anh sẽ tạo thêm nhiều đột phá nữa không ? Như nói là, đầu tư và làm một vở kịch ca nhạc chẳng hạn ?

LC: (cười gượng) Chẳng bao giờ quá già để học hỏi, tôi phải luôn học hỏi từng bước một. (trở nên rất nghiêm túc) Dĩ nhiên tôi muốn làm nhiều thứ lắm, thật đấy, tôi hiện đã gần như tự sản xuất một nửa các album của mình rồi, nhưng tôi nghĩ mình vẫn chưa học đủ trong âm nhạc, tôi cần học nhiều hơn.

Ngôi sao điện ảnh Leslie Cheung: Kể từ khi bỏ lơ một sự cho phép, và

Trương Quốc Vinh trong phim "Bá Vương Biệt Cơ"

Kể từ khi Trương Quốc Vinh khiêm nhường gác công việc ca hát sang một bên, anh đã phô bày cho chúng ta thấy một tài năng khác: diễn xuất. Nếu được xếp loại, tài năng của anh là xuất chúng. Bắt đầu từ cậu Thiếu gia Mười Hai trong "Rouge" (Yên Chi Khâu), theo đó là "A Phi" của "Những ngày hoang dại" (Days of Being Wild), rồi thì nghệ sĩ nổi tiếng của Tuồng cổ Bắc Kinh trong "Farewell My Concubine" và vai diễn đồng tính trong "Happy Together" (Xuân Quang Xạ Tiết), và nhà cộng sản bí mật trong "A Time To Remember" (Hồng Sắc Luyến Nhân).


ML: Anh đã đóng rất nhiều phim hay kể từ khi ly khai khỏi âm nhạc, bộ phim nổi tiếng nhất trong số đó là "Farewell My Concubine". Tại sao anh lại quyết định diễn một vai như vậy và hợp tác với một nhà đạo diễn của Trung Quốc Đại Lục ?

LC: Khi nhận lời đóng phim này, tôi đã e ngại rất nhiều. Bởi vì cách đây mười năm từng có một bản phim "Farewell My Concubine" của Hong Kong, và lúc đó Luo Qirui đã thuyết phục tôi nhận lời tham gia. Đó là một bộ phim nhạy cảm khi miêu tả về tình yêu phức tạp và mối thắt nút khó cởi giữa những người đàn ông trong một đoàn hát Kinh kịch, và vai diễn của tôi là một nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng khi đó người trung gian của tôi cho là mối quan tâm quan trọng nhất nên là giữ gìn danh tiếng tôi đang có trong thập niên 80, vì vậy cô ấy đã cương quyết phản đối tôi nhận vai diễn. Rốt cuộc, nữ tác gia của cuốn tiểu thuyết (cũng đồng thời là tác giả của "Rouge") Li Bihua (Lí Bích Hoa) đã nói chuyện với tôi, nói rằng bà hy vọng tôi sẽ đóng bộ phim này, và đạo diễn cho bộ phim sẽ là Chen Kaige (Trần Khải Ca). Nói thẳng ra thì lúc đó tôi đâu biết Chen Kaige là ai, bà cho tôi hay anh ấy là một đạo diễn rất giỏi đã từng làm phim "Yellow Land" (Hoàng Thổ Địa), "Walking and Singing" và nhiều phim khác. Tôi đã tìm hai cuộn băng video của anh để xem.

Tôi đã cảm thấy rằng anh Trần sở hữu những góc nhìn rất riêng biệt vượt xa nhiều người khác, những bộ phim thôn dã của anh luôn mang đậm phong vị và ý thức dân tộc, như trong "Yellow Land", "Walking and Singing" cả hai đều có những khuôn hình đại cảnh, và anh đã chia bố cục, phân phối chúng rất tốt. Tôi hiểu những cảnh tương tự như thế nên được xuất hiện trong "Farewell My Concubine", và thế là chúng tôi đã gặp nhau. Anh ta có cảm tính rằng tôi chính là người thích hợp cho vai diễn ngay sau lần gặp và thế là tôi biết tôi đang bắt đầu trở thành nhân vật.

Đã có vài sự thay ra đổi vào. Zu Long (Tôn Long) muốn được tham gia bộ phim này, và tâm tính tôi luôn không thích tranh chấp, dù dưới bất kỳ hình thức nào. Tôi có thể sẵn sàng nhường lại vai diễn ấy cho anh với một nụ cười thật lòng nếu anh ấy nghĩ rằng nó thật sự phù hợp với anh. Và dù sao thì vẫn có rất nhiều phim mong đợi tôi tham dự, tôi là người bận rộn mà. Có một số bất hòa gay gắt đã xảy ra giữa họ, thế rồi Chen Kaige lại mời tôi.


Thế là sau đó, tôi đến Bắc Kinh trong nửa năm, và quyết định phải học Kinh kịch thật tốt. Thêm vào đó tôi còn học tiếng Quan Thoại và làm quen với rất nhiều thầy dạy Kinh kịch trong suốt quãng thời gian làm phim. Điều đó rất thú vị. Đó là lần đầu tiên tôi đặt chân lên đất sỏi Trung Quốc vào độ tuổi 34, và nơi chốn đầu tiên là thành phố Bắc Kinh. Vì không hiểu, ban đầu tôi đã cảm thấy họ rất kiêu căng, tuy vây, khi tôi tiếp xúc với họ nhiều và nhiều hơn nữa, tôi nhận ra rằng họ cũng là người Hoa như tôi, và cũng chẳng kiêu căng chút nào, họ đối đãi với tôi rất tử tế. Tôi đã được kết bạn với rất nhiều người và cũng được biết đến rộng rãi trên thế giới nhờ vai diễn cho bộ phim này. Thêm một điều bổ ích, nó làm tôi thay đổi quan điểm về người dân Trung Quốc.

Trước khi đến Trung Quốc Đại Lục, tôi không nghĩ đó là mảnh đất tốt, và lại còn có cộng sản, tất cả những ấn tượng đều là rất tiêu cực và đầy áp lực. Rồi tôi nhận ra người Hong Kong cần học tập người Trung Quốc Đại Lục trong nhiều khía cạnh sau khi đã sống ở đây một thời gian, ví dụ như, văn hóa dân tộc, làm sao bạn tìm được thịt ngọt đông lạnh tại Hong Kong được chứ? Và rồi Thiên An Môn, các con phố lẻ, sihe courtyard (một dạng kiến trúc cổ điển truyền thống của người TQ), Thiên Đàn (một ngôi chùa tại Bắc Kinh) và nhiều thứ khác.

Những bộ phim sau đấy của anh đều tìm thấy bối cảnh ngay bên dòng Tô Châu và thành phố Thượng Hải giữa Trung Quốc Đại Lục, như là "Ghost of Opera/Phantom Lover" (Dạ Bán Ca Thanh), "Temptress Moon" (Phong Nguyệt) hay "New Shanghai Grand" (Tân Bến Thượng Hải) etc. Có lẽ đó là duyên phận.


Còn tiếp ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét