Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2018

Lời giã biệt sự nghiệp âm nhạc của Trương Quốc Vinh tại concert Final Encounter năm 1989

Thực hiện Vietsub bởi shinkyofan






Người viết và dịch : Qing An - 庆安
Link bài viết : Facebook


Năm 1989, trong concert lần thứ 33 mang tên Final Encounter of The Legend (gọi tắt là Final Encounter), Ca Ca Trương Quốc Vinh - lúc này cũng tròn 33 tuổi - đã giãi bày về ý định muốn giã từ sự nghiệp âm nhạc của mình. Sau khi hát xong bài "Từ không bắt đầu", trong sự chờ mong của hàng ngàn fan hâm mộ tại sân vận động Hồng Kông, Leslie mặc chiếc áo bành tô màu đen, cổ áo màu đỏ, dưới ánh đèn màu xanh nhạt, anh đã cất lên những câu chào tạm biệt đầu tiên. Anh muốn tận tâm tận lực nói lời giã từ và cảm ơn một cách hoàn mỹ nhất : 

"Mười ba năm trước, tôi bước vào giới giải trí bằng vào một cơ hội rất tình cờ. Từ một "tôi" cô đơn từ bé, tôi đã trở thành một Trương Quốc Vinh được rất nhiều người vây quanh. Leslie, tại sao tôi lại đặt tên là Leslie ? Bởi lúc nhỏ tôi tên là Bobby, vì sợ bị nhầm thành thú cưng nên tôi đã đổi lại một chút, thay bằng một cái tên sexy hơn ~ Leslie. 

Hình ảnh Leslie đoạt giải Á quân tại cuộc thi tìm kiếm tài năng Asian Amateur Singing Contest 1977 

Lúc mới chập chững vào nghề, tôi chẳng quen ai mà cũng chẳng biết điều gì. So ra thì các nghệ sỹ hiện nay hạnh phúc hơn nhiều, vừa mới bắt đầu đã xác định được hình tượng, thậm chí còn có người chỉ dạy cho nên nói gì và không nên nói gì. Bởi thế nên hồi ấy tôi chả khác nào một con ruồi, cứ bay loạn tứ tung và thường xuyên nếm mùi thất bại, sau khi kinh qua nhiều sai lầm lớn, suýt chút tôi đã không muốn tiếp tục, nhưng rốt cuộc thì tôi cũng đã vượt qua ... Nguyên do là vì tôi rất mạnh mẽ, tôi không thể thua, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, hồi mới vào nghề tôi hát rất tệ, nghe như tiếng gà con ... kêu quang quác ... 

Chỉ có điều khi ấy tôi rất cố gắng học hỏi, cũng chấp nhận thất bại. Tôi mở nghe tất cả những album của các ca sỹ đương hot hồi đó rồi tự nghiền ngẫm mò mẫm vài kỹ xảo khi hát, ví như Sam (Hứa Quán Kiệt), Lâm Tử Tường, Quan Chính Kiệt, còn có cả Roman (La Văn) tối nay cũng có mặt, tất cả họ đều là đối tượng học hỏi của tôi. Tuy rằng con đường tôi đi rất gập ghềnh, nhưng rốt cuộc tôi cũng đã đợi được cơ hội của riêng mình, đó là một nhạc sỹ rất có thâm niên - thầy Trịnh Quốc Giang. Thầy ấy đã soạn lời bài "Gió tiếp tục thổi" và giao cho tôi hát, kể từ khi ấy, sự nghiệp của tôi xuất hiện ánh bình minh, tiếp đó là những ca khúc như "Ngọn gió tự do", "Monica", "Vì em chung tình", thậm chí là "Chuyện tình năm xưa", hay là "Không có giấc ngủ" sắp tới đây, "Mặt bên", ... đều giúp tôi bước những bước đi vững chắc trong giới âm nhạc. 


Leslie và nhà sản xuất âm nhạc Michael Lai - Lê Tiểu Điền

Sau đây, cho phép tôi dùng chút ít thời gian để cảm ơn ba người bạn, họ cũng là những người bạn đồng hành trên con đường âm nhạc của tôi, là những nhân vật rất quan trọng. Đầu tiên là Lê Tiểu Điền, mọi người đừng thấy anh ấy trông giống như mèo Garfield mà cho rằng anh ấy hài hước, mỗi lần làm chuyện gì đó anh ấy cũng rất nghiêm túc, tôi nhớ hồi mới vào nghề, lúc thu âm thường bị anh ấy mắng xối xả, tối nay tôi đặc biệt mời anh ấy đến đây cùng chia sẻ niềm vui với tôi ... 

Người thứ hai là Trần Tiểu Bảo, sau khi tôi gia nhập công ty (tức Capital Artists), bất kể là về mặt tinh thần hay trong công việc, Tiểu Bảo đều cho tôi không gian tự do rất lớn, vì vậy tôi mới có thể cho ra được nhiều album và bài hát mà cả tôi và các bạn đều thích như vậy ... 

Leslie và cựu quản lý Florence Chan - Trần Thục Phân 

Người thứ ba, là người cuối cùng, và cũng là người quan trọng nhất. Đó chính là người mà ngày nào đêm nào cũng ngồi trên bàn điều khiển và cùng trải qua bao hoạn nạn với tôi - quản lý Trần Thục Phân. Đừng thấy chị ấy bé bé xinh xinh mà lầm, thực ra chị ấy còn quyết đoán hơn cả đàn ông đấy. Kể từ khi còn ở Hoa Tinh (một công ty giải trí dưới trướng TVB) đến tận bây giờ, hai chúng tôi mỗi một trắc trở đều biến nguy thành an, vẫn luôn cùng nhau lặng lẽ nỗ lực và tiến về phía trước, bởi thế nên tôi có thể tổ chức concert thứ 33 này, tất cả đều nhờ có chị ấy! Và tất nhiên, có thể tổ chức được concert này, cũng nhờ cả vào tất cả các bạn đang ngồi đây, các bạn đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh, tôi sẽ không bao giờ quên các bạn, cảm ơn rất nhiều ! 




Thành thực mà nói, lần đưa ra quyết định này, đối với tôi mà nói, rất quan trọng. Đó là một trong những chuyện lớn của đời tôi, nhưng đó không phải là tôi hành động thiếu suy nghĩ hay là sự sắp xếp trong lúc kích động nhất thời. Bởi tôi đã nhìn thấy được những tấm gương sẵn có, những đàn anh đàn chị nổi tiếng đi trước, khi họ đứng trên đỉnh núi cao nhất, họ sẽ rút lui và nói lời tạm biệt, nhưng giờ đây chúng ta vẫn luôn nhớ tới họ, tôi biết lựa chọn này sẽ không sai ! 

Có một câu nói, tôi biết nói ra sẽ rất buồn, mỗi một tối tôi đều nói với họ, nhưng tối nay tôi nhất định phải nói cho mọi người hay, thực ra, nỗi khổ khi làm nghệ sỹ chính là sự vui vẻ và thỏa mãn của chúng tôi đều được xây dựng dưới phản ứng của khán giả, chỉ khi khán giả vui vẻ và thỏa mãn thì chúng tôi mới có thể vui vẻ và thỏa mãn ... 

Nếu một ngày nào đó người nghệ sỹ biết được thời khắc bản thân phải rút lui, thì chính người đó và cả các fan hâm mộ sẽ rất buồn. Nhưng nếu một ngày nào đó tôi vấp ngã thì đó chắc chắn là lúc tôi phải rời đi, cũng chỉ có mỗi mình tôi buồn mà thôi, tôi là một người thông minh nên nhất định sẽ rời khỏi sớm hơn một chút ... 

Tương lai tôi cũng sẽ không biếng lười ... Tôi vẫn sẽ làm một Trương Quốc Vinh chăm chỉ, song tôi sẽ làm một số chuyện mà bản thân vẫn luôn muốn làm nhưng chưa có cơ hội thử sức, ví như quay phim, học đàn, hay mở quán cafe, chỉ cần các bạn giữ lại phần đuôi vé của buổi concert này, lưu làm kỷ niệm cũng được, nhưng nếu bạn mang đuôi vé đến quán của tôi dùng cafe hay uống trà sữa, thì ly đầu tiên sẽ được miễn phí! Có được không nào? Cơ mà tôi nghĩ, ba trăm mấy nghìn ly cafe, năm đầu tiên chắc chắn tôi sẽ lỗ nặng, cơ mà tôi tình nguyện kinh doanh lỗ vốn, miễn là các bạn vui ~~~ 

Cuối cùng, chuyên quan trọng nhất tôi muốn giao phó là lần này rời khỏi nhạc đàn là sự rời đi không hề áp lực, tại sao tôi lại làm như vậy ? Ấy cũng chẳng liên quan đến ai cả, chỉ là tôi muốn nói lời tạm biệt ngay tại sân khấu có nhiều tiếng vỗ tay nhất mà thôi, tối nay có nhiều người yêu thương tôi như vậy, tôi biết, đêm nay chắc chắn sẽ có nhiều tiếng vỗ tay nhất ... 

Tôi quý trọng mỗi một giây một phút của buổi tối ngày hôm nay, cũng quý trọng mỗi một người bạn yêu thương tôi, mọi người đến tiễn tôi, tôi rất vui, tôi rất cảm ơn các bạn !" 


Và khi hát xong bài "The way we were", anh đã nói: "Câu hát "We simply choose to forget" (lyric của ca khúc "The way we were") ý chỉ chúng ta nên quên tất thảy dĩ vãng. Tôi nghĩ, 5 năm trước, lần đầu tiên tôi ở đây mở concert, đến tận giờ là đã 33 concert rồi, có rất nhiều chuyện tựa như phim vậy, từng đoạn từng đoạn hiện lên trong đầu tôi. Có thể tôi sẽ không nhớ nổi dáng vẻ của các bạn nhưng tôi sẽ luôn nhớ tiếng hoan hô và cổ vũ của tất cả các bạn, giống như như âm thanh lúc này đây, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ. Có phải chẳng bao lâu sau mọi người sẽ quên tôi không? Tôi không phải là một kẻ tham lam, tôi chỉ mong nếu có ai đó hỏi các bạn rằng: "Vào thập niên 80, Hồng Kông có những ngôi sao ca nhạc nào ?", dù các bạn chỉ thuận miệng nhắc tới tôi thôi thì tôi cũng đã rất vui rồi... Tôi sẽ trân trọng những gì các bạn dành cho tôi, ngay tại đây tôi xin dành tặng cho các bạn một ca khúc, đó là ca khúc tôi viết riêng cho concert đặc biệt này, giãi bày quãng thời gian 13 năm hoạt động âm nhạc của tôi, và cuối cùng là tôi muốn tặng cho các bạn ca khúc: Khi gió lại thổi". 

"Khi gió lại thổi" chính là bài hát đặt dấu chấm hết cho concert lần thứ 33 này của Leslie Cheung. Năm 2003, Ca Ca qua đời, dù lúc đó Hồng Kông bị bao phủ bởi dịch SARS kinh hoàng, nhưng cả mấy trăm ngàn người Hồng Kông vẫn đổ ra đường vừa vỗ tay vừa hát vang "Khi gió lại thổi" để tiễn anh đoạn đường cuối cùng bởi trong bài có câu: "Chỉ mong được vui vẻ tiễn đưa bằng tiếng vỗ tay nhiệt liệt". 


Chẳng mấy chốc mà chuyện anh tạm biệt nhạc đàn đã truyền khắp Hồng Kông. Toàn bộ giới giải trí Hồng Kông bỗng chốc hỗn loạn, Leslie nhận được rất nhiều thư và các lời tâm sự đầy nước mắt của fan hâm mộ qua radio. Nhưng anh vẫn không dao động, chuyện một khi anh đã quyết định thì không thể thay đổi, giờ mọi thứ đã là mũi tên trên dây, không thể không bắn. 

Đến năm 1995, cơ duyên xảo hợp lại đưa đẩy anh quay trở lại nhạc đàn và vẫn gặt hái được vô số thành công. Sau đó ít lâu, Ca Ca tổ chức đại nhạc hội đầu tiên kể từ khi "comeback": World Tour 1997, bài hát mở đầu cũng chính là bài hát kết thúc concert Final Encounter năm nào. Đến năm 2000 thì tổ chức đại nhạc hội cuối cùng và cũng là đại nhạc hội xuất sắc nhất của cuộc đời anh: Passion Tour. Nhưng đó là chuyện sau này ...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét