Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

Quyến rũ mê đắm, thanh nhã, xinh đẹp – Leslie Cheung, mỹ nhân của điện ảnh Hong Kong *


Bài dịch :

Eng-trans : Sako
Viet-trans : heobeo@dienanh.net
Source : http://www.lesliecheung.cc

Về tác giả bài viết : Ikuko Ishihara – cô là một nhà bình luận phim người Nhật nổi tiếng. Ngoài bài viết này, cô cũng đã từng viết rất nhiều bài báo có liên quan đến Leslie Trương Quốc Vinh.

***


Hiện tôi đang có một bảng danh sách Top 10 phim Trung Quốc, được bầu chọn bởi thành viên của tổ chức Hong Kong Cinema Express, bao gồm cả 12.000 thành viên đến từ Nhật Bản. Đây là kết quả được công bố lần đầu vào năm 1997 tại Nhật, một con số thông kê cũ – tôi e là vậy, nhưng đã khiến tôi hết sức ngạc nhiên. Happy Together lấn át vượt trội và trở thành nhà quán quân. Tiếp ngay sau đó là The Phantom of the Opera, vị trí thứ ba thuộc về Lost and Found, và thêm 1 lần nữa, vị trứ thứ tư là của Tri-star. Bạn có thể thấy tất cả đều là phim của Leslie tại Top 4 vị trí dẫn đầu. Tôi công nhận việc chiến thắng của Happy Together, nhưng 2 vị trí cuối thành thực mà nói cũng không hẳn là quá hay. ( Phim Comrades, Almost a Love Story vị trí thứ năm, hay Stage Door thứ tám hay hơn nhiều.) Hiển nhiên, tôi nên gọi đích xác bản chất hiện tượng này đó là “Tất cả mọi thứ đều tuyệt miễn nó là phim của Leslie”.

Và bạn cũng có thể thấy một phim không mấy phổ biến với tên gọi Chinese Gender (link) tại vị trí 35. Đây là một phim tài liệu chỉ được trình chiếu duy nhất 1 lần tại Shibuya trong suốt kỳ LHP Tokyo, có tư liệu phỏng vấn các diễn viên (bao gồm Leslie Cheung) về vấn đề phân định giới, được đạo diễn bởi Stanley Kwan (Quan Cẩm Bằng).

Bộ phim tài liệu trên chẳng được quảng bá gì, nhưng người ta vẫn đổ xô để được vào xem nó, đến nỗi có những ngừơi không còn chỗ chen chân, đành thất vọng đi về. Gần 3/4 những người ấy đều là fan phim Trung Quốc, và đã “bị khuất phục” trước sức hấp dẫn của Leslie.


So sánh với bảng 1997 trên, bảng danh sách thực hiện năm 1996 theo tôi là hợp lý hơn hẳn. Quán quân là He ain’t heavy, he’s my father (dv Tony Leung), hạng 2 là Fallen Angel (dv Leon Lai), và thứ 3 là Ashes of Time (Leslie Cheung), hạng 4 Summer Snow (Josephine Shao), và thứ 5 là Temptress Moon (Leslie Cheung, Gong Li). Kết quả có được là dựa vào tỷ lệ tương thích giữa sự duyên dáng của bộ phim với chất lượng nghệ thuật, và tôi thừa nhận là họ đã chọn ra được các bộ phim tốt trong năm này. Nhưng chỉ ngay năm sau, họ đánh mất hết sự phán xét tuyệt vời của mình, bởi vì họ đã “quá yêu Leslie”.

Bên cạnh đó, Leslie đã từng thắng giải Nam diễn viên xuất sắc nhất liên tiếp trong 6 năm liền, thành tích kỷ lục này sẽ mãi mãi chẳng thể phá vỡ được. Này nhé : Days of Being Wild năm 92, Farewell to My Concubine năm 93/94, He’s a woman, she’s a man năm 95, Temptress Moon năm 96, và Happy Together năm 97. (Anh cũng được xếp hạng 7 trong danh sách các nữ diễn viên xuất sắc nhất !) Lý giải điều này, đó là, anh ấy đã tham gia vào rất nhiều các tác phẩm hay trong suốt một thời gian dài, nhưng với Happy Together, sức hấp dẫn của Leslie đã bùng nổ và làm khán giả mất trí luôn vì anh.




Tại sao mọi người trên đời này đều si mê Leslie đến vậy ? Tôi đã không nhìn ra được tinh hoa mãnh liệt nào phát tiết từ anh , khi tôi gặp anh tại buổi họp báo (hoặc một sự kiện nào đó tương tự - người viết không nhớ rõ). Anh đã rất lịch sự, rất dễ chịu, nhưng hoàn toàn không phải thuộc loại cá tính mạnh. Anh ăn mặc gọn gàng, nhưng theo một lối vừa phải, bình thường, và anh rất đẹp trai, nhưng vẫn thuộc tuýp gương mặt và dáng vóc châu Á điển hình. Đó là lý do tôi đã không thấy có chút gì đặc biệt từ anh.

Tuy nhiên, Andy Lau (Lưu Đức Hoa) (từng đóng chung với anh trong Shanghai Grand), lại có phần thể hiện ra “xuất chúng” hơn, ví dụ lúc ấy của tôi là thế. Nhưng đáng ngạc nhiên thay, đến phút cuối cùng, khi tôi quay đầu nhìn lại mọi việc, người đã để lại những ấn tượng sâu đậm nhất cho tôi, hoàn toàn không phải là Andy luôn sốt sắng nhiệt tình, mà lại chính là Leslie. Leslie lịch thiệp, thường hay lồng vào một số từ ngữ gây ấn tượng trong những đoạn đối thoại bình thường nhất, sẵn sàng bảo vệ và khăng khăng giữ quan điểm của anh khi cần thiết, dĩ nhiên là với một nụ cười tươi, và nhẹ nhàng lẩn tránh những câu hỏi gây ngượng ngùng. Đầu tiên, anh có vẻ thụ động, nhưng tất cả mọi người rồi sẽ đều bị cuốn vào nhịp điệu của anh, một cách vô thức. “Anh ấy thực sự rất chuyên nghiệp. Không một ai khác có khả năng làm như thế !” Sau này nghĩ lại tôi đã thực sự bị ấn tượng tuyệt đối với điều đó của anh, nhưng chỉ vì anh xử sự quá tự nhiên, và làm mơ màng mọi thứ với một kiểu cách dịu dàng đã khiến tôi không nhận ra được điều ấy, khi anh còn đang đứng trước mặt tôi.

Vì vậy nên nói Leslie rất ranh mãnh, “tẩm ngẩm tầm ngầm”. Knaeshiro Takeshi (Kim Thành Vũ) đã nói anh cũng cư xử giống Leslie, nhưng Leslie diễn và thu hút ngay cả trong đời sống riêng tư ngoài sân khấu và màn ảnh. Anh cởi mở trái tim của chúng ta với nụ cười ngây thơ của anh, nhưng đằng sau sự cởi mở và nụ cười chân thành ấy, anh cũng biết rõ hiệu quả của điều đó đấy. Thêm vào đó, Leslie hiểu những thời điểm anh nên trưng ra một khuôn mặt nghiêm nghị hơn 1 chút, hơn là mỉm cười, và anh đã làm điều này vô cùng đúng lúc. Cùng lúc ấy, Leslie không bao giờ gây sai lầm, như việc nói năng linh tinh những thứ ngu xuẩn, hay tỏ ra phải cư xử thế nào cho ra dáng như một sinh viên hạng A thông thái, điều mà nhiều ngôi sao luôn cố đâm đầu vào . Anh trông có vẻ đủ tự nhiên và vui vẻ như anh vốn dĩ vẫn vậy, và ngược lại lại chú ý đến từng cử động ngón tay của mình. Anh ấy bẩm sinh khí chất tự nhiên, và cũng thật tự nhiên cho anh tự hoàn thiện mình thành một con người hoàn hảo. Nếu bạn chịu khó nhìn sâu vào bên trong con người anh, bạn sẽ nhìn thấy một trí tuệ thông minh tuyệt vời, sự đa cảm tao nhã, và niềm tự hào là nam diễn viên số một của Hong Kong ẩn đằng sau nụ cười ấy, nhưng anh không bao giờ để lộ ra điều ấy trừ phi nó cần thiết.

Anh quyến rũ mọi người quá dễ dàng, quá giỏi ! Và chúng ta không tài nào cưỡng lại được cảm giác dễ chịu mỗi khi bị anh thu hút. Anh quyến rũ tuyệt đối kể cả khi anh đang thư giãn, không một từ nào có thể miêu tả trọn vẹn anh, khi anh bắt đầu đứng lên và phô bày sức mạnh của mình, thật “bất khả kháng cưỡng lại”. Đôi khi anh có vẻ như tự say sưa với chính anh, nhưng thật ra, anh sở hữu một quyền lực thấu suốt và nắm bắt được những phản ứng từ khán giả (ý là caca muốn chúng ta phản ứng như thế nào thì y như rằng sẽ khiến chúng ta làm như thế ấy, ak). Anh đã từng có lần nói những hơi thở ngọt ngào mà chúng ta nghe thấy trong các bài hát của anh, chúng không phải là vô thức được tạo ra, mà là anh biết rõ hiệu quả của chúng. Anh không bao giờ đánh mất lý trí, dù anh có thể hiến dâng trọn vẹn con người anh cho một vai diễn sâu sắc đến thế nào. Anh vẫn là một diễn viên và một ca sĩ năng động, dẫu mỗi lần tập trung vào một lĩnh vực nào, anh sẽ tạm gác sự nghiệp bên kia, hay có lần đã tạm gác cả hai để tìm hiểu thêm về việc sản xuất phim. Tôi cho là anh rất nghiêm túc.


Vào thời điểm đó, anh hy vọng sẽ trở thành một nhà làm phim hơn chỉ là một diễn viên. Vào lúc đó, anh đã tin rằng anh nên từ bỏ nghiệp diễn khi vẫn còn trên đỉnh cao. Có lẽ đó là bởi trực giác thẩm mỹ của anh rằng một đạo diễn sẽ tạo nên được những đỉnh cao nghệ thuật nhiều hơn một diễn viên, rằng đó là con đường đáng hâm mộ nhất khi từ bỏ một khi bạn vẫn còn trẻ, đẹp. Nói cách khác, đó là một nguyện vọng để giữ gìn cho hình ảnh của anh luôn được nhớ đến như “người xinh đẹp nhất”. Thái độ này cho tôi thấy sự chân thành và thuần khiết của anh đối với cái đẹp, qua một nhìn nhận rất đơn giản và dễ hiểu. Tuy nhiên, có quá nhiều lời động viên từ bạn bè và fan của anh, những người không hề muốn anh từ bỏ. Và tôi đoán hẳn là bản thân Leslie cũng khó xử lắm, không biết phải làm thế nào với tất cả những ân huệ, tài năng và tình cảm anh đã được ban cho. Thế nên anh đã dàn xếp lại kế hoạch đạo diễn của anh thêm lần nữa, nhưng anh chưa bao giờ thay đổi ý định để luôn được là “người đẹp nhất”. Và điều này thật cũng đáng sợ vì anh đã diễn trong rất nhiều kiệt tác, và càng ngày càng được ca tụng nhiều hơn trước.



Leslie bắt đầu được chú ý vào đầu những năm 80 tại Nhật Bản, được xem là ca sĩ thần tượng No.1 tại Hong Kong, cũng như là một diễn viên có khả năng đóng tốt hơn hẳn một thần tượng bình thường. Nhưng tôi nhớ rõ anh bắt đầu cuốn hút chúng ta rõ ràng kể từ A Better Tomorrow ’86. Đó thực sự là những hình ảnh khó quên đối với tôi. Bên cạnh nhân vật mạnh mẽ của Châu Nhuận Phát, mẫu người đàn ông hoàn hảo, nhân vật của Leslie lại phức tạp, đồng thời cũng ngây thơ hơn rất nhiều. Và mặc dù anh đã diễn nhiều cảnh hành động trong phim, vẫn có điều gì đó toát ra từ anh thật nhẹ nhàng và dịu dàng. Trong bộ phim này, các vai nữ không phải là những tuyến chính quan trọng, mà chính các chàng trai mới là nhân tố tạo nên sức cuốn hút đặc biệt, nhưng cũng chính Leslie là người đã biến bộ phim này thành một thứ hơn hẳn một bộ phim hành động thông thường, nhờ vào bầu không khí dịu dàng của riêng anh.

Trong A Better Tomorrow, Leslie đóng vai một thanh niên trẻ ngây thơ. Cũng giống vậy, trong A Chinese Ghost Story, anh cũng diễn vai một người thanh niên ngây thơ, thuần khiết và đơn giản. Ma nữ trong phim đã bị chính sự trong sáng không hề vụ lợi này của anh làm cho cảm động. Trong Tri-Star, anh cố gắng giúp đỡ các cô gái bán hoa và kiên định như một thầy tu, mặc dù vẫn có một (và chỉ một thôi) cảnh hôn nhau giữa anh và Anita Yuen. Điều lạ lùng là, Leslie, chàng trai ngay từ trong bản chất đã rất gợi cảm, lại có thể hợp đến vậy đối với những dạng vai “vô tính”. Đôi mắt trong sáng của anh, như chưa hề biết đến bất cứ điều xấu xa nào trên thế gian này, nhìn thẳng vào chúng ta và làm chúng ta nghiêng ngả. Sự duyên dáng và phẩm cách tự trọng của anh khiến tôi nhớ về tiểu sử cuộc đời anh, vốn được xuất thân từ một gia đình tốt. Sự xuất chúng của anh tươi mới như một làn gió xuân. Anh lúc nào cũng trông thật thuần khiết, và cái thuần khiết này nó giống như của một cậu bé nhỏ vô dụng, không có tý quyền lực hay tiền bạc gì. Và đồng thời, anh cũng thực tự do, vượt qua mọi lằn ranh giới tính một cách dễ dàng. Anh chưa bao giờ là “nô lệ” của những quy tắc rằng một người đàn ông thì phải nên như thế này thế nọ, làm thế này thế kia.

Tôi đã đề cập ở trên là anh từng lọt vào danh sách các nữ diễn viên xuất sắc nhất (mặc dù anh chưa bao giờ đóng vai phản xuyến, ngoại trừ vai diễn đặc biệt trong Farewell to My Concubine). Và điều này đã chỉ ra đặc tính linh động của anh rõ như thế nào. Anh cắt bỏ hết mọi “gông xiềng” của giới tính, đã từng nói “Tôi không quan tâm liệu bạn là nam hay nữ. Tất cả những gì tôi biết là tôi yêu bạn.”, trong phim He’s woman, She’s a man. Lại nói về A Chinese Ghost Story, có một cảnh nhạy cảm vô cùng đáng xấu hổ - nếu bạn là đàn ông - là Leslie bị đẩy vào trong bồn tắm, và được che giấu bởi Joey Wong (Vương Tổ Hiền). Nhưng trong cảnh này, Leslie lại vô cùng đáng yêu và quyến rũ. Tuy nhiên, vai diễn trong sáng, dịu dàng nào đa phần cũng đều bị đối xử tệ bạc, tàn nhẫn. Trong A Better Tomorrow 2, anh đã bị giết chết vô cùng tàn bạo. Châu Nhuận Phát đóng vai một nhân vật vững chãi, và chúng ta có thể yên tâm là anh sẽ không thể chết cho đến cuối phim. Leslie lại ngược lại, đã có những dấu hiệu cảnh báo cho khán giả khi ngay từ đầu phim đã được đặt vào một nhiệm vụ bí mật nguy hiểm, dù vợ anh đang mang thai tháng cuối cùng.

Và thật ấn tượng làm sao trường đoạn anh chết ! Nó làm rung chuyển trái tim của chúng ta khi nhìn thấy anh người đầy máu, hơi thở gấp một cách yếu ớt. Anh đã diễn đoạn phim này đẹp đẽ làm sao, như thể anh đang tự quyến rũ chính mình. Bạn có thể thấy vẻ đẹp cùng loại đấy trong Farewell to My Concubine. Anh đóng vai một ngôi sao Kinh kịch, người đã hiến dâng trọn đời mình cho một tình yêu không cần hồi đáp, và trở thành trò chơi của số phận trong bối cảnh lịch sử thay đổi đảo điên. Thỉnh thoảng anh liếc khóe mắt đau đớn sâu sắc của anh thóang qua, không chủ định nhằm vào bất cứ ai, và cái nhìn đó đã giết chết khán giả, nó đẹp kinh khủng đến nỗi tôi phải nghĩ rằng chắc anh dám để cho mình bị đối xử tàn nhẫn để anh được đẹp lên nghìn lần hơn trước.



Và tôi đã tìm thấy vẻ đẹp sau cùng của riêng anh trong khoảnh khắc anh “rơi” lần cuối đó, sau khi đã phải chịu đựng mọi tra tấn tàn nhẫn đau đớn. Ngay cả khi rơi, vẫn có một vẻ đẹp tiềm ẩn trong con người anh, người luôn ngẩng cao đầu nhìn lên trời xanh, vẫn giữ mãi đôi mắt ngây thơ, dịu dàng và trong sáng đó, đã khiến chúng ta cảm động mạnh mẽ hơn bao giờ hết về “vẻ đẹp thiên thần gãy cánh” của anh.

Vương Gia Vệ (đạo diễn) là người đã vẽ nên nét quyến rũ của “vẻ đẹp thiên thần gãy cánh” từ Leslie thành công nhất. Days of Being Wild đã đem về cho Leslie giải thưởng Hong Kong Nam diễn viên xuất sắc, và cơ hội quay trở lại làng giải trí. Nó cũng là dấu hiệu khẳng định tài năng của anh dành cho các bộ phim nghệ thuật, những tác phẩm khác xa những bộ phim hành động, hài thông thường của Hong Kong. Anh diễn vai một thanh niên trẻ hư hỏng, có cuộc sống ăn không ngồi rồi, với một mong mỏi khao khát tìm lại người mẹ ruột đã bỏ rơi anh bao năm trời. Cuối cùng, anh bỏ đi, dù anh đã được yêu bởi cả hai người phụ nữ mỹ miều.


Cả thần thái biểu cảm và cử động của anh đều thô lỗ, nhưng chúng lại thật sexy và duyên dáng đầy bí ẩn, như thế chúng vốn được tạo ra như thế hoàn hảo như một bản nhạc. Sức đam mê mới mẻ đó cũng là thứ đã khiến nhân vật phải trả giá bằng chính mạng sống của mình. Những khuôn hình thời gian dài tăm tối đó cứ kéo dài mãi và sụp đổ suy tàn vào đúng khoảnh khắc cuối cùng, một khoảnh khắc tuyệt vời !

Trong bộ phim này, anh đối xử thô lỗ với mọi phụ nữ, nhưng cũng là tàn nhẫn nhất với chính bản thân mình. Anh hành hạ thân anh, tinh thần anh, dường như anh biết rằng anh đẹp nhất chính là khi anh bị đối xử như vậy.


Vẻ đẹp trong sự rơi vỡ” – đó là lý do tại sao anh luôn trông tuyệt vời trong bộ dạng xuềnh xoàng nhếch nhác, hơn là sự trần trụi khỏa thân hoàn toàn. Vào cái khoảnh khắc đó, hai giới tính như đã hòa tan dịu dàng làm một vào trong con người anh. Vẻ đẹp kiểu thế này được bắt gặp lần cuối có lẽ là trong màn trình diễn tango lừng danh của anh tại buổi concert năm 97 ấy. Còn trên phim ảnh, thực khó xác định, có lẽ là các bộ phim lịch sử với các trang phục cổ, vì những bộ trang phục đậm nét hương xưa ấy đặc biệt phù hợp và nâng tầm cho sự xuất chúng của Leslie.


Leslie cuốn hút ngay cả trong các bộ phim hài, như It’s a Wonderful Life, hay Đông Thành Tây Tựu (The Eagle Shooting Heroes/ Dong Cheng Xi Jiu), mặc dù anh từng nói anh nghĩ rằng mình không phù hợp với thể loại phim này lắm. Nhưng với The Bride with White Hair, Leslie còn xuất sắc hơn cả lời miêu tả “không thể nào quên”. Brigitte Lin (Lâm Thanh Hà) đã tạo nên hình tượng dũng cảm, trong khi Leslie lại thể hiện sự ngọt ngào của một trái tim trong sáng. Trông anh mới đẹp làm sao trong những phân đoạn tĩnh lặng, như cảnh âu yếm nhau giữa Nhất Hàng và Nghê Thường dưới thác nước. Trong cảnh này, cả hai đều mặc những bộ cánh dài, vải mềm mại thấm nước dính chặt vào da thịt, và dòng nước lan chảy xuống đôi gò má, đôi môi của họ, làm mái tóc rối bời.


Ashes of Time, bộ phim kiếm hiệp với những màn hành động công phu lạ lùng, đã in đậm trong chúng ta về những ảo ảnh thúc giục trái tim con người. Nhưng đôi mắt khao khát của Leslie với hàng nghìn lời suy nghĩ về tình yêu đã mất, về sự cô độc, hư vô và ánh mắt kiên cường … tất cả đã tạo thành chiếc chìa khóa chủ đạo cho bộ phim mơ hồ, đa cảm này. Những bộ áo xếp cổ điển trong bộ phim này cũng khiến Leslie như được bao quanh trong một bầu không khí ngọt ngào lưỡng giới . Những bộ cánh nửa cổ điển nửa hiện đại, trong giai đoạn 1920-1930, cũng rất thích hợp với Leslie, nhưng chính bầu không khí của giai đoạn này thậm chí còn thích hợp với Leslie hơn cả. Trong Temptress Moon, phông nền của nó là một thành phố Thượng Hải đầy mê hoặc, anh là một tay sát gái trong bộ trang phục trắng từ đầu đến chân.

Anh đối xử với phụ nữ tàn nhẫn đúng như một tay hư hỏng đồi bại, với sự hận thù bị bóp méo biến dạng trong trái tim, và chính những sáng tạo nghệ thuật thuyết phục đến choáng váng này đã hoàn toàn làm chúng ta say đắm. Bên cạnh đấy, những biểu cảm về sự giận dữ, những đau đớn và ủ dột, buồn đau khi anh ôm lấy Gong Li (Củng Lợi) trong vòng tay, thực sự cũng là những xúc cảm còn hơn cả “không thể quên được”. Anh đã tự đẩy bản thân lao vào vòng bi kịch của chính mình, nhưng cũng một lần nữa, chúng ta tìm thấy một dạng dục vọng ngọt ngào ẩn sâu trong đáy mắt tuyệt vọng của anh.



Rouge, trong bộ phim này, mọi kiểu quyến rũ của Leslie, từ một người tình với trái tim thuần khiết, một tay sát thủ tình trường tinh vi, sự duyên dáng, cho đến cả vẻ yếu đuối mong manh, tất cả đều được phô bày. Đặc biệt, anh luôn trông rất tuyệt vời trong những cảnh lãng mạn yêu đương, với những đường nét biểu cảm ngọt ngào như bờ mi khép hờ dài miên man, với đôi môi đẹp đẽ đang hé mở.


Trong The Shanghai Grand, Leslie không chỉ là một người tình ngọt ngào mà còn là con sói hoang cô độc. Và cũng như trong A Better Tomorrow, anh cũng bị đối xử thật tàn nhẫn. Cảnh cuối của phim, anh thật đẹp trong bộ vét màu đen ấy, bộ áo đã khiến anh trở thành một hình ảnh mê đắm hoàn hảo cùng những vết thương đẫm máu.



Và dù gì đi chăng nữa, tôi cũng yêu việc được nói về Happy Together của anh. Leslie trong phim này có thể quyến rũ bất cứ ai, bất kể người ấy là đàn ông hay đàn bà. Vẻ đẹp tự-hủy-hoại của anh là đặc biệt khác thường, là tinh hoa hiếm có. Hư hỏng, ích kỷ, tinh ranh, và là kẻ dối trá. Lợi dụng bạn bè khi anh muốn, nhưng chẳng cho phép ai chiếm hữu anh. Vai diễn của Tony Leung (Lương Triều Vỹ) gần như không chịu nổi anh, nhưng cũng chẳng thể từ chối Leslie một khi anh trở về. Đây có thể cho là một vai diễn rất đáng ghét, rất khó chịu. Nhưng tại sao nó lại hóa ra thành một nhân vật quyến rũ đến vậy một khi đó là vai của Leslie ? Chúng ta có thể đồng cảm với niềm hạnh phúc của Tony khi anh cho Leslie ăn hay khi anh đang lau qua thân thể cho Leslie.


Mặc dù đã xấp xỉ tuổi 40, Leslie vẫn càng ngày càng xuất chúng hơn, như thể anh là hình ảnh phù hoa cho bất cứ mơ tưởng nào của rất nhiều đàn ông và đàn bà. Có lẽ đó chính là bởi sự sâu sắc, phức tạp và sức hút độc nhất vô song của Leslie đã khiến anh trở nên đặc biệt đến vậy giữa muôn vàn các ngôi sao đẹp trai khác.

Anh là mỹ nhân không ai sánh được của châu Á (Tôi biết từ “mỹ nhân” (belle) là một từ dành cho phái nữ, nhưng nó cũng hợp với anh hơn bất kỳ ai). Tôi thấy mình quả là may mắn, diễm phúc thực sự khi được sống cùng thời với anh.


Hết.

***

Tên gốc của bài viết : “Bewitchingly, delicately, beautifully - Leslie Cheung, The belle of the Hong Kong films

Chú thích :

“Thiên thần gãy cánh” hay “Thiên thần rơi” là hình tượng xuất phát từ Kinh Thánh và các nhánh tôn giáo thờ Chúa Trời, chỉ những thiên thần sa ngã mắc tội phản Chúa và bị trục xuất khỏi Thiên Đàng. Khi thiên thần đẹp đẽ mất đôi cánh rơi xuống, họ phải chịu đựng những đọa đày khổ đau nơi trần gian hoặc trở thành quỷ như Lucifer trở thành Satan.

A better tomorrow : Anh hùng bản sắc (đóng cùng với Châu Nhuận Phát, Địch Long)

A Chinese ghost story : Thiện nữ u hồn (đóng chung với Vương Tổ Hiền)

Ashes of time : Tro tàn của thời gian/ Đông tà Tây độc (đóng cùng Lâm Thanh Hà, Lương Gia Huy, Trương Học Hữu, Lương Triều Vỹ, Trương Mạn Ngọc, Lưu Gia Linh, Dương Thái Ni)

Days of being wild : A Phi chính truyện (đóng cùng Lưu Gia Linh, Trương Mạn Ngọc, Lưu Đức Hoa, Trương Học Hữu)

Farewell to my concubine : Bá vương biệt cơ (đóng cùng Củng Lợi, Trương Phong Nghị)

Happy together : Hạnh phúc bên nhau/ Xuân quang xạ tiết (đóng cùng Lương Triều Vỹ)

He’s a woman, she’s a man : Kim chi ngọc diệp (đóng với Viên Vịnh Nghi, Lưu Gia Linh)

Rouge : Má hồng/ Yên Chi Khâu (đóng với Mai Diễm Phương)

Temptress Moon : Phong Nguyệt (đóng cùng Củng Lợi)

The Bride with white hair : Bạch Phát Ma Nữ (đóng chung với Lâm Thanh Hà)

The Shanghai grand : Máu nhuốm bến Thượng Hải (đóng cùng Lưu Đức Hoa, Ninh Tịnh)




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét