Phỏng vấn Leslie Cheung tại Kyoto, Nhật Bản trong quá trình quay clip album “Printemps” cho Channel V
PV – Phóng viên
Leslie – Ca ca
PV : Cái đẹp. Anh định nghĩa như thế nào về cái đẹp ? Những vật/điều gì mà anh cho là đẹp ?
Leslie : Những thứ tự nhiên. (Quay xung quanh và nhìn vào cái thác nước ở sau lưng anh) Như cái thác nước này đây, nó không phải là một thác nước hùng vĩ nhưng nó trông rất tự nhiên.
PV : Những thứ tự nhiên … đều đẹp.
Leslie : Yeah … Như thế là đẹp … Đúng vậy đấy.
PV : Vậy anh cho rằng phần nào của anh …
Leslie : Không … không đẹp đâu (cười lớn) .
PV : OK, thôi thì không nói về cái đẹp nữa. Anh không nghĩ là anh đẹp sao ?
Leslie : Không … không đẹp (lại vẫn cười lớn).
PV : Đẹp chứ … rất nhiều fan của anh nghĩ rằng anh rất đẹp, đặc biệt là trong các bộ phim của anh như “Farewell My Concubine” …
Leslie : Trong vai diễn trái ngược hoàn toàn với tôi …
PV : Không nhất thiết là vai diễn trái ngược, thậm chí khi anh đóng vai nam sinh anh vẫn rất đẹp. Ok, có lẽ việc tự ca tụng bản thân mình đẹp nghe có vẻ hơi đáng tởm một chút. Vậy chúng ta nghĩ theo hướng này nhé. Phần nào của bản thân anh mà anh thấy hài lòng nhất ?
Leslie : Thật khó mà trả lời được. Thỉnh thoảng tôi nghĩ đó là sự biểu cảm của tôi. Sự biểu cảm trên đường nét gương mặt tôi có vẻ khác biệt hơn người khác. Những biểu lộ khá chuẩn xác … Tôi sẽ không nói rằng mũi, lông mày hay cặp mắt của tôi đẹp. Tôi cảm giác như chính sức biểu cảm của tôi … thông qua hệ thống hiệu ứng ánh sáng của phim, đã tạo nên một phản ứng cộng hưởng và tạo ra một vài điều đặc biệt nào đó. Bây giờ anh nhìn tôi đi, anh không nghĩ là trông tôi cũng bình thường như mọi người khác sao ?
PV : Không …
Leslie : Ha ha ha … (đấm nhẹ vào vai phóng viên)
PV : Không hề (cười lớn) … anh đề cập đến chuyện hiệu ứng ánh sáng. Nhưng bây giờ vẫn có những đường ánh sáng đang tỏa sáng trên đầu anh, và sức phản chiếu của nắng thực sự đang tạo ra một vẻ đẹp đặc biệt đấy. Anh có hiểu là người bình thường thường không có được vẻ đẹp như thế này không ? Ok, vậy anh đã gặp và tiếp xúc với rất nhiều người. Phần cơ thể nào của họ thường khiến anh chú ý đầu tiên ?
Leslie : Tôi sẽ nhìn … phần quan trọng nhất là … tôi sẽ nhìn vào phần đầu của người ấy.
PV : Phần đầu ? Từ đầu trở lên à ?
Leslie : Vâng, đúng vậy … đó là ấn tượng đầu tiên của tôi để tôi biết liệu mình có thích người đó hay không. Sau đấy, điều quan trọng nhất không phải là nét mặt của người đấy mà là tính cách của họ, liệu anh có thể giao tiếp và hòa hợp được với con người này hay không. Đây là điều rất quan trọng đấy.
PV : Anh đang nói về chuyện bạn bè … vậy quan điểm của anh về bạn bè là thế nào ?
Leslie : Bạn bè luôn cần phải trao đổi tình cảm (chỉ ngón tay vào trái tim của anh) … trao đổi trái tim với nhau – “kokoro” (cười lớn)
PV : “Kokoro” (tiếng Nhật có nghĩa là “trái tim”). Vì chúng ta đang ở Nhật nên nói một từ bằng tiếng Nhật … (cười phá lên)
Leslie : Phải … “kokoro” … trái tim. Tôi cảm thấy việc trao đổi tình cảm qua lại là điều rất quan trọng. Cũng giống như là việc hy sinh cho nhau vậy … Chúng ta phải học cách cho đi trong tình bạn. Chúng ta cho đi nhiều và họ sẽ cho lại anh thật nhiều; chỉ đến lúc ấy con người mới có thể trở thành bạn tốt và tình bạn mới tiến triển.
PV : Anh có bao giờ cảm thấy mình cho đi nhiều mà chẳng nhận lại được gì không ?
Leslie : Chắc chắn là có chứ. Cuộc đời là thế đấy, luôn có những trường hợp đáng tiếc như vậy.
PV : Anh không cần phải đề cập thẳng tên, nhưng anh có bạn thân thật sự nào trong làng giải trí không ?
Leslie : Thực sự tôi có đấy … nhưng họ không hẳn là người nổi tiếng hay các siêu sao, ví dụ như … ah … có lẽ người này được gọi là ngôi sao nổi tiếng đây (cười phá lên) … Maggie Cheung (Trương Mạn Ngọc). Cô ấy là một người bạn rất tốt, chúng tôi có thể trao đổi trái tim và tâm sự về chuyện tình cảm với nhau. Thực sự tôi là người thẳng tính và tôi cảm giác trong làng giải trí này, có nhiều người bề ngoài trông có vẻ rất giống như là bạn của tôi vậy.
PV : Tôi cũng tin là vậy.
Leslie : Nhưng nhiều lúc tôi cũng thận trọng trong giao tiếp lắm. Như câu nói của ông bà vậy “Những kẻ cùng nghiệp giống như là kẻ thù trong cùng một đất nước”. Vì thế nên … bởi vì tôi hiểu con người tôi, tôi luôn rất thẳng thắn và hay đi thẳng vào vấn đề, tôi cũng không có động lực giao tiếp nhiều nên đôi khi tôi chi làm việc và không chú tâm mấy; như tôi đã nói đấy, việc kết bạn là cần phải trao đổi trái tim. Anh sẽ sớm nhận ra ai sẽ phản bội anh và ai thì không ngay thôi. Dù sao đi nữa thì đấy là tất cả những gì về việc kết bạn.
PV : Thế còn các fan của anh thì sao ?
Leslie : Tôi thực sự thấy không có gì phải phàn nàn cả vì thành thực mà nói, các fan âm nhạc và thậm chí cả fan phim ảnh của tôi họ đều đối xử với tôi rất dễ thương. Mỗi khi tôi thử một màn trình diễn táo bạo, họ đều cổ vũ tôi nhiệt tình. Tôi cảm giác họ thực sự rất quan tâm đến tôi, họ biết cách yêu thương và hòa hợp với tôi, và điều này rất quan trọng.
PV : Liên Hoan Phim Quốc tế Berlin. Gần đây anh đã có dịp đến đó ?
Leslie : Vâng.
PV : Và lần này vai trò của anh khá đặc biệt ?
Leslie : Tôi làm giám khảo. Chính xác.
PV : Việc này như thế nào ?
Leslie : Rất khác biệt. Đây là một kinh nghiệm tốt vì thường thì người khác đánh giá tôi nhưng lần này tôi lại có một cơ hội … một đặc quyền bởi vì đây là lần đầu tiên một diễn viên châu Á được mời trở thành một thành viên trong ban giám khảo; có lẽ vì họ đánh giá tốt các bộ phim của tôi. Cảm giác rất khác lạ. Tôi thực sự rất thư thái và cũng không cần phải chưng diện lên như một ngôi sao điện ảnh lớn bảnh chọe nữa. Tôi chỉ việc mang theo một cái ba-lô và đến xem các bộ phim.
PV : Thường thì điều này khá áp lực chứ.
Leslie : Tại sao ? Không, không áp lực gì đâu. Tôi đã đến đó như một người bình thường và ngồi xem một vài bộ phim. Tôi chỉ phải xem phim của người khác và chỉ ra những điểm tốt cũng như những yếu điểm và sau đó thì làm thành bài đánh giá của riêng tôi thôi. Có tất cả 11 thành viên ban giám khảo và quan điểm của tôi phải đồng thuận với 10 người kia. Cùng nhau chúng tôi chọn ra một số phim mà chúng tôi nhất trí công nhận. Tôi cảm thấy đây là một kinh nghiệm rất tuyệt cho tôi. Nhiều người đã nói là Giải Kim Mã năm nay không công bằng vì nó không trao giải cho tôi đấy … ha ha ha … (cười ầm ỹ) (*)
PV : Tôi cũng nói vậy đấy. Có rất nhiều người đồng quan điểm về việc này.
Leslie : Nhưng tôi lại cho rằng họ (tức ban giám khảo) đã cho ra quyết định công bằng đấy, vì đấy là ý kiến của cả hội đồng ban giám khảo 11 người, và rằng lá phiếu của họ đã không bầu cho Leslie Cheung. Và họ đều biết đấy là một quyết định được mọi người nhất trí. Anh không thể nói là nó không công bằng được. Nó còn tùy thuộc vào gu thẩm định của từng thành viên giám khảo. Tôi cho là nó hoàn toàn công bằng.
PV : Một số người có gu thẩm mỹ cao và một số người gu thẩm mỹ thấp chứ ??
Leslie : Ý anh là gu thẩm mỹ của anh thấp hả ? (cười to)
PV : Anh đã tham gia vào rất nhiều bộ phim. Anh nghĩ vai diễn nào của anh là nên được trao giải ?
Leslie : (cân nhắc một lúc) E hèm … Hiện giờ tôi cũng nghĩ là “Happy Together”. Nếu anh hỏi tôi thích bộ phim nào thì tôi nghĩ “Happy Together” là một phim khó bởi vì đóng phim của Vương Gia Vệ thực sự nhọc nhằn kinh khủng. Tôi có thể giải thích thế nào đây nhỉ ? Hầu như lý do là vì ông ấy không bao giờ có kịch bản và điều này làm công việc khó lên gấp bội. Điều mấu chốt nhất là ông ấy luôn tìm cách yêu cầu anh giữ vững thăng bằng trong một trạng thái nhất định. Ông sẽ nói rằng ông muốn nhân vật của ông ở trong một tâm trạng cố định nào đó. Vì thế anh phải làm việc trong một bầu không khí tâm trạng đó và phải nỗ lực thâu tóm tất cả mọi việc khác vào trong tâm trạng đó. Là diễn viên của Vương Gia Vệ, bạn sẽ cảm thấy đó là một vinh dự lớn nhưng cũng đồng thời sẽ rất đau khổ vì bạn chẳng bao giờ biết được các phân cảnh mà bạn phải đóng, chẳng biết nó là cảnh ở đầu phim, giữa phim hay cuối phim. Mọi diễn viên đều có một biểu đồ vận động cảm xúc cao thấp trong diễn xuất của anh ta, giống như phân cảnh nào sẽ là cao trào của bộ phim vậy, nhưng làm việc với Vương Gia Vệ, anh không biết nổi anh đang ở đâu và khó mà có thể đạt đến đỉnh điểm cảm xúc mãnh liệt nhưng tôi cho rằng đây là cá tính trong phong cách của ông ấy. Trở lại với vấn đề, sau mỗi lần hoàn thành một bộ phim, tôi thường xuyên xem đi xem lại nó, tôi hay day dứt và ước chi gía có cơ hội cho tôi làm lại hết, tôi sẽ có thể cải thiện nhân vật bằng diễn xuất theo một lối khác. Tôi đã cảm thấy như thế đối với “Farewell My Concubine” và “Rouge”và trong nhiều phim khác nữa. Tuy nhiên với “Happy Together”, tôi cảm thấy tôi đã nhập vai diễn đó … (đang tìm một biểu đạt chuẩn xác) … tôi không nói là tôi đã diễn đúng nhưng tôi rất … (vẫn không tìm được từ diễn tả chính xác) …
PV : Anh không thấy hối tiếc gì trong diễn xuất của anh phải không ?
Leslie : Yeah. Cách tôi diễn trong phim đấy chính xác là cách mà vai diễn nên như vậy.
Dịch bởi : heobeo@dienanh.net
(*) : (Chú thích) Vì bài phỏng vấn thực hiện vào năm 1998 nên suy ra bộ phim nói đến khúc này cũng chính là tác phẩm "Happy Together" của Ca Ca hợp tác với đạo diễn Vương Gia Vệ - đã thắng giải "Đạo diễn xuất sắc nhất" tại LHP Cannes năm đó. Ca Ca diễn vai Hà Bảo Vinh vô cùng xuất sắc, gây xúc động lòng người và nhận về vài đề cử, thậm chí năm đó trước thềm giải thưởng Kim Mã anh được dự đoán là ứng cử viên nặng ký nhất cho hạng mục Nam Diễn Viên Xuất Sắc, tuy nhiên đáng tiếc là cuối cùng anh ko thắng giải. Mặc dù vậy "Happy Together" cho đến nay vẫn là 1 tác phẩm điện ảnh được đánh giá cao và được khán giả yêu thích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét