ROUGE
Yên Chi Khấu - Vết Son (1988)
Yên Chi Khấu - Vết Son (1988)
Bài viết tiết lộ nội dung phim ^^
Lần đầu nàng và chàng gặp nhau. Nàng đóng giả Mou Lien Hsien, chàng là kẻ đa tình.
"Ta tên Mou Lien Hsien
Ta đem lòng nhớ thương nàng kỹ nữ Mai Chiu-chuan đa tình
Tài mạo nàng vô song, tâm tư nàng đáng phục
Ta và nàng rời xa nhau
Ta dong thuyền trôi đi giữa dòng đêm u tịch
Nhìn đôi nhạn cùng bay dưới ráng chiều
Ta nghiêng mình tựa vào song cửa
Ngồi lắng nghe tiếng thu trong chiếc lá đu rơi
Ngắm cây cầu bên hàng liễu quắt khô giữa tiết sương lạnh lẽo
Làm ta lòng sầu càng thêm sầu
Ta nhớ nàng nhìn ta đôi mắt sầu thương
Sầu thương giữa vườn trăng … "
Giọng ca của nàng văng vẳng trong phường kỹ viện dành cho khách hạng sang nghe kiêu lạnh, mà buồn man mác, xa xăm. Chàng bước đi trên từng bậc tam cấp, chậm rãi êm đềm, với đôi mắt mềm mượt, đôi mày ngài cau cau sát thương bao cô gái. Cuộc hội ngộ của hai kẻ phong lưu diễn ra trong chớp nhoáng, du dương trong điệu tấu thâm miên u hoài, chàng và nàng đọ nhau tiếng hát, tình tứ như đứng giữa một vườn trăng. Ru Hoa xinh đẹp kiêu kỳ, khí chất anh thư nhẹ nhàng tiếp các vị thiếu gia một ly rồi xoay gót lui vào hậu trường, như chẳng buồn để ý đến ánh mắt chàng trai đang nhìn theo mình si mê ngây dại.
Lần thứ hai chàng và nàng tao ngộ.
Chàng đến tận buồng khách của nàng lịch sự ngỏ ý hỏi thăm. Nàng nhẹ nhàng đối đáp rồi bỏ đi, mặc kệ chàng ngồi đếm từng giọt đồng hồ rơi. Ba lần đến ba lần đi, chàng vẫn nhẫn nại chờ đợi, cử chỉ thanh tao, giọng lưỡi ngọt ngào, tuy là nhẹ nhàng đấy nhưng cũng là sự thành thạo tinh vi của một kẻ đã quá tỏ tường lối vịnh liễu tìm hoa, nguy hiểm biết nhường nào. Chàng như trái ngọt đầu tiên khẽ chạm lên đôi môi thơm ngấy mùi yên chi. Nàng tỏ vẻ thờ ơ nhưng lại lén ngắm mình trong gương mỉm cười, rồi chỉnh lại tư trang, mái tóc. Tình đầu của một cô gái dù là trong chốn phấn hương vẫn dịu dàng, e ấp và nhẹ dạ như thế. Mà nàng phải chăng cũng là một cạm bẫy, chiếc bẫy nồng nàn quyết liệt đã trói chặt trái tim của vị công tử đẹp đẽ biếng nhác u sầu kia?
Lần thứ ba, rồi lần thứ tư, nàng đã nằm trọn trong vòng tay của chàng trai trẻ, cùng chàng say sưa bên khói thuốc, men trầu. Tình này đẹp quá, men tình này ngây ngất quá! Thời gian như ngừng chảy, thế gian như tan đi, chỉ còn lại những ảo ảnh đê mê cuốn đôi tâm hồn chìm sâu vào cùng những làn khói, cùng mùi son, mùi trầm, vị nồng của trầu và những lời thủ thỉ, lời ca, đôi mắt ướt, làn môi căng…
Vì nàng, chàng đã từ bỏ thân phận giàu có, từ chối hôn sự tốt đẹp để theo nàng. Để rồi ngày ngày chàng trong bộ y phục trắng lại ngồi bên bậu cửa, nhìn người đánh xe đưa nàng đến nhà một người đàn ông nào khác. Một cái chạm vào đôi tai xinh xắn, một cái chạm vào cổ tay trắng ngần của nàng cũng tốn bộn tiền của những gã đàn ông háo sắc. Chàng có ghen không, chàng dù sao vẫn chỉ là một vị thiếu gia quen sống trong nhung lụa, chàng vẫn phải sống nhờ vào đồng tiền của những kẻ mạo phạm lên tấm thân của người yêu chàng đó, chàng sầu muộn hay hạnh phúc nhiều hơn? Chàng tìm quên trong làn khói thuốc phiến, đôi mắt nàng phiền muộn, đau xót, tủi thân.
Vì nàng chàng cũng tầm sư và trở thành con hát, đâu rồi vẻ quyến rũ tự tin như khi chàng hát “Sầu thương giữa vườn trăng”? Chàng rụt rè lạc lõng, vì chàng vốn chỉ quen làm kẻ thưởng nguyệt cầm ca, chàng đâu phải hạng hèn mọn đem tài hoa để mua vui cho thiên hạ. Nàng hiểu lòng chàng, nên đành dịu dàng đến bên chăm sóc trò chuyện hỏi han.
Ru Hoa đáng thương. Đến bao giờ nàng nhận ra nàng đã yêu phải một người đàn ông mong manh, yếu đuối?
“Nó là con trai ta. Không ai hiểu nó bằng ta. Khi cô cố giữ thì nó chạy đi, nhưng khi cô buông ra thì nó lại quay trở về.” Từng lời của người mẹ có cứa đứt tim nàng không? Hôm chàng tặng nàng hộp son rồi ôm nàng khóc rưng rức như một đứa trẻ mang tội, nàng đã muốn vùng ra khỏi cái ôm đó. Nàng giận chàng cho sự nhu nhược, nàng cũng giận mình vì đã chọn lầm người để trao thân. Nàng vốn không có quyền được chọn lựa, gia đình chàng chắc chắn sẽ không chấp nhận nàng làm dâu, danh gia vọng tộc nào lại muốn có một cô con dâu thất trinh, làm kỹ nữ? Nàng cũng không thể làm cho chàng trở nên mạnh mẽ, chàng như cây liễu lả lơi đang héo mòn hết xuân sắc, không thể chịu đựng nổi giá lạnh mùa đông. Chàng không phải là bóng tùng, bóng bách cho nàng dựa vào mà nương tựa suốt đời. Nhưng nàng không thể rời xa chàng. Và nàng biết sớm muộn gì rồi chàng cũng rời bỏ nàng về lại gia cang. Vì nàng cũng hiểu chàng, đã hiểu chàng sâu sắc.
Quyết định kinh hoàng của đôi trai gái. Tự sát. Bi kịch hay mù quáng vì yêu đương? Có lẽ không ai có thể phán xét họ nếu cả hai người cùng ngậm cười bên nhau mãn nguyện nơi suối vàng. Điểm 11 giờ ngày 8 tháng 3, năm 1934 – ám hiệu thời khắc 3811 của riêng hai người. 50 năm sau, hồn phách yêu kiều nàng lại quay về dương thế, đau khổ đi tìm Chan Chen-pang. Chàng đang ở đâu, chàng đang ở đâu, sao ta không gặp chàng?
Tình yêu mãnh liệt của nàng đã làm cảm động đôi tình nhân giữa thời hiện đại. Người ta vẫn bảo con người ở thời đại nào cũng không thể sống thiếu được tình yêu. Họ xem tình yêu là hiện vật và nhìn dưới góc độ hoặc “có” hoặc “không”. Nhưng điều quan trọng nào chỉ có bấy nhiêu thôi, mà quan trọng hơn nữa là người ta còn cần biết yêu như thế nào. Người hiện đại sẽ không chết vì yêu nhau, ít ra là với đôi trai gái nàng gặp, họ cũng không muốn kết hôn vì sợ bị ràng buộc trăm bề. Trong khi nàng, vì tha thiết một cuộc sống đúng nghĩa phu thê mà nàng đã từ bỏ sinh mạng mới vỏn vẹn 24 tuổi. Thời đại của nàng là thời đại của những đắm say không đi kèm lý trí, có lẽ nàng ngốc nghếch, nhưng sự cuồng nhiệt và ngọn lửa cháy mình trong hành động đó đã giúp đôi trai gái nhìn lại những khoảng trống lạnh lẽo họ đã tự tạo trong tình yêu. Họ không hành động như nàng nhưng họ ngưỡng mộ chuyện tình mãnh liệt giữa nàng và vị thiếu gia lãng mạn.
“Nàng có rất nhiều khuôn mặt.”
“Là như thế nào?”
“Hóa trang đậm, hóa trang nhạt, cải nam trang. Không hóa trang. Mơ mộng như trăng tưởng, ngập ngừng như hoa rơi”
“Chàng thích khuôn mặt nào?”
“Ta thích tất cả. Đâu là con người thật của nàng?”
“Chàng nôn nóng vậy sao. Thiếp e sẽ làm chàng sợ. Sự thật bao giờ cũng xấu xí.”
“Ta vẫn muốn biết tất cả, vì ta yêu nàng.”
Chàng yêu nàng, vậy chàng có sẵn sàng biết nỗi sợ mất chàng đến ích kỷ đã biến nàng thành một kẻ sát nhân? Nàng dồn chàng đến đường cùng bằng tính cách bạo liệt bẩm sinh được muôn người ái mộ, nàng ép chàng ăn bã thuốc phiện để tự sát cùng nàng. Chàng vì người yêu, chàng vì nàng mà đã làm tất cả, nhưng chàng biết chăng ly rượu ngọt nàng trao là cái bẫy lạnh lùng nàng đã dành để chàng không còn đường tháo chạy? Sự thật tàn nhẫn không tươi đẹp như vệt son yên chi nàng luôn tô điểm để làm đẹp lòng người yêu.
Còn chàng?
Chàng vẫn sống, chàng may mắn được cứu thoát khỏi ngưỡng cửa tử thần. Nhưng chàng cũng đã mất tất cả. Chàng không thể tìm gặp nàng, nhưng chàng cũng không còn đủ can đảm để sống đường hoàng nốt quãng đời còn lại. Chàng đã chạy trốn cái chết một lần, và chàng còn chạy trốn cả với cuộc đời chàng phải tự mình đối diện. Vợ chàng mất sớm, gia cang điêu tàn, con cháu ruồng rẫy. 50 năm sau gặp lại, chàng chỉ còn là một lão già lưng còng thảm thương, mãi đeo đẳng theo một giấc mơ không thực, cũng như khi xưa, chàng đã từng là chốn tựa nương không thực cho người con gái chàng yêu.
Giây phút tương ngộ sau 50 năm. Chàng ú ớ nhìn gương mặt Ru Hoa xinh đẹp không thốt lên thành lời. Ru Hoa trả lại chàng hộp son đỏ rồi quay người một đi không trở lại.
“Ta đã đeo hộp son này của chàng 50 năm qua. Giờ ta trả lại nó cho chàng. Ta sẽ không đợi thêm nữa”
Chàng chạy theo bóng nàng, nhạt nhòa trong đám sương khói dày đặc, giọng của chàng mơ hồ thét gọi: “Ru Hoa!”. Chẳng còn gì như khi chàng bước đi giữa các bậc tam cấp ngoảnh mặt liếc mắt rung động lòng người, chẳng còn gì vẻ tươi đẹp như khi chàng hát độc tấu “Sầu thương giữa vườn trăng”, hay như khi tán tỉnh, ôm hôn nàng. Vệt son quá khứ huy hoàng năm xưa phút chốc tàn rục, rã thành bụi tro trôi đi theo gió.
“Lời thề tan đi như làn khói, tất cả đam mê rốt ra chỉ là hoài công
Làm sao để nhiệt tâm này cháy mãi cho đến hết đời người
Níu kéo là điều không dễ
Tên anh đúng nghĩa là “Kẻ không tim”
Em đã trao nhầm tình cảm cho một người không xứng đáng
Tình yêu như hoa trôi dòng nước
Em thả tim mình và để nó trôi đi
Em mong một ngày anh và em gặp lại
Để nói rằng em đã nhớ và thương anh nhiều bao nhiêu
Đến lúc đó xin đừng phụ khối si tình này của em thêm nữa
Hãy nói như vậy khi ta gặp lại nhau”
"Ta tên Mou Lien Hsien
Ta đem lòng nhớ thương nàng kỹ nữ Mai Chiu-chuan đa tình
Tài mạo nàng vô song, tâm tư nàng đáng phục
Ta và nàng rời xa nhau
Ta dong thuyền trôi đi giữa dòng đêm u tịch
Nhìn đôi nhạn cùng bay dưới ráng chiều
Ta nghiêng mình tựa vào song cửa
Ngồi lắng nghe tiếng thu trong chiếc lá đu rơi
Ngắm cây cầu bên hàng liễu quắt khô giữa tiết sương lạnh lẽo
Làm ta lòng sầu càng thêm sầu
Ta nhớ nàng nhìn ta đôi mắt sầu thương
Sầu thương giữa vườn trăng … "
Giọng ca của nàng văng vẳng trong phường kỹ viện dành cho khách hạng sang nghe kiêu lạnh, mà buồn man mác, xa xăm. Chàng bước đi trên từng bậc tam cấp, chậm rãi êm đềm, với đôi mắt mềm mượt, đôi mày ngài cau cau sát thương bao cô gái. Cuộc hội ngộ của hai kẻ phong lưu diễn ra trong chớp nhoáng, du dương trong điệu tấu thâm miên u hoài, chàng và nàng đọ nhau tiếng hát, tình tứ như đứng giữa một vườn trăng. Ru Hoa xinh đẹp kiêu kỳ, khí chất anh thư nhẹ nhàng tiếp các vị thiếu gia một ly rồi xoay gót lui vào hậu trường, như chẳng buồn để ý đến ánh mắt chàng trai đang nhìn theo mình si mê ngây dại.
Lần thứ hai chàng và nàng tao ngộ.
Chàng đến tận buồng khách của nàng lịch sự ngỏ ý hỏi thăm. Nàng nhẹ nhàng đối đáp rồi bỏ đi, mặc kệ chàng ngồi đếm từng giọt đồng hồ rơi. Ba lần đến ba lần đi, chàng vẫn nhẫn nại chờ đợi, cử chỉ thanh tao, giọng lưỡi ngọt ngào, tuy là nhẹ nhàng đấy nhưng cũng là sự thành thạo tinh vi của một kẻ đã quá tỏ tường lối vịnh liễu tìm hoa, nguy hiểm biết nhường nào. Chàng như trái ngọt đầu tiên khẽ chạm lên đôi môi thơm ngấy mùi yên chi. Nàng tỏ vẻ thờ ơ nhưng lại lén ngắm mình trong gương mỉm cười, rồi chỉnh lại tư trang, mái tóc. Tình đầu của một cô gái dù là trong chốn phấn hương vẫn dịu dàng, e ấp và nhẹ dạ như thế. Mà nàng phải chăng cũng là một cạm bẫy, chiếc bẫy nồng nàn quyết liệt đã trói chặt trái tim của vị công tử đẹp đẽ biếng nhác u sầu kia?
Lần thứ ba, rồi lần thứ tư, nàng đã nằm trọn trong vòng tay của chàng trai trẻ, cùng chàng say sưa bên khói thuốc, men trầu. Tình này đẹp quá, men tình này ngây ngất quá! Thời gian như ngừng chảy, thế gian như tan đi, chỉ còn lại những ảo ảnh đê mê cuốn đôi tâm hồn chìm sâu vào cùng những làn khói, cùng mùi son, mùi trầm, vị nồng của trầu và những lời thủ thỉ, lời ca, đôi mắt ướt, làn môi căng…
Vì nàng, chàng đã từ bỏ thân phận giàu có, từ chối hôn sự tốt đẹp để theo nàng. Để rồi ngày ngày chàng trong bộ y phục trắng lại ngồi bên bậu cửa, nhìn người đánh xe đưa nàng đến nhà một người đàn ông nào khác. Một cái chạm vào đôi tai xinh xắn, một cái chạm vào cổ tay trắng ngần của nàng cũng tốn bộn tiền của những gã đàn ông háo sắc. Chàng có ghen không, chàng dù sao vẫn chỉ là một vị thiếu gia quen sống trong nhung lụa, chàng vẫn phải sống nhờ vào đồng tiền của những kẻ mạo phạm lên tấm thân của người yêu chàng đó, chàng sầu muộn hay hạnh phúc nhiều hơn? Chàng tìm quên trong làn khói thuốc phiến, đôi mắt nàng phiền muộn, đau xót, tủi thân.
Vì nàng chàng cũng tầm sư và trở thành con hát, đâu rồi vẻ quyến rũ tự tin như khi chàng hát “Sầu thương giữa vườn trăng”? Chàng rụt rè lạc lõng, vì chàng vốn chỉ quen làm kẻ thưởng nguyệt cầm ca, chàng đâu phải hạng hèn mọn đem tài hoa để mua vui cho thiên hạ. Nàng hiểu lòng chàng, nên đành dịu dàng đến bên chăm sóc trò chuyện hỏi han.
Ru Hoa đáng thương. Đến bao giờ nàng nhận ra nàng đã yêu phải một người đàn ông mong manh, yếu đuối?
“Nó là con trai ta. Không ai hiểu nó bằng ta. Khi cô cố giữ thì nó chạy đi, nhưng khi cô buông ra thì nó lại quay trở về.” Từng lời của người mẹ có cứa đứt tim nàng không? Hôm chàng tặng nàng hộp son rồi ôm nàng khóc rưng rức như một đứa trẻ mang tội, nàng đã muốn vùng ra khỏi cái ôm đó. Nàng giận chàng cho sự nhu nhược, nàng cũng giận mình vì đã chọn lầm người để trao thân. Nàng vốn không có quyền được chọn lựa, gia đình chàng chắc chắn sẽ không chấp nhận nàng làm dâu, danh gia vọng tộc nào lại muốn có một cô con dâu thất trinh, làm kỹ nữ? Nàng cũng không thể làm cho chàng trở nên mạnh mẽ, chàng như cây liễu lả lơi đang héo mòn hết xuân sắc, không thể chịu đựng nổi giá lạnh mùa đông. Chàng không phải là bóng tùng, bóng bách cho nàng dựa vào mà nương tựa suốt đời. Nhưng nàng không thể rời xa chàng. Và nàng biết sớm muộn gì rồi chàng cũng rời bỏ nàng về lại gia cang. Vì nàng cũng hiểu chàng, đã hiểu chàng sâu sắc.
Quyết định kinh hoàng của đôi trai gái. Tự sát. Bi kịch hay mù quáng vì yêu đương? Có lẽ không ai có thể phán xét họ nếu cả hai người cùng ngậm cười bên nhau mãn nguyện nơi suối vàng. Điểm 11 giờ ngày 8 tháng 3, năm 1934 – ám hiệu thời khắc 3811 của riêng hai người. 50 năm sau, hồn phách yêu kiều nàng lại quay về dương thế, đau khổ đi tìm Chan Chen-pang. Chàng đang ở đâu, chàng đang ở đâu, sao ta không gặp chàng?
Tình yêu mãnh liệt của nàng đã làm cảm động đôi tình nhân giữa thời hiện đại. Người ta vẫn bảo con người ở thời đại nào cũng không thể sống thiếu được tình yêu. Họ xem tình yêu là hiện vật và nhìn dưới góc độ hoặc “có” hoặc “không”. Nhưng điều quan trọng nào chỉ có bấy nhiêu thôi, mà quan trọng hơn nữa là người ta còn cần biết yêu như thế nào. Người hiện đại sẽ không chết vì yêu nhau, ít ra là với đôi trai gái nàng gặp, họ cũng không muốn kết hôn vì sợ bị ràng buộc trăm bề. Trong khi nàng, vì tha thiết một cuộc sống đúng nghĩa phu thê mà nàng đã từ bỏ sinh mạng mới vỏn vẹn 24 tuổi. Thời đại của nàng là thời đại của những đắm say không đi kèm lý trí, có lẽ nàng ngốc nghếch, nhưng sự cuồng nhiệt và ngọn lửa cháy mình trong hành động đó đã giúp đôi trai gái nhìn lại những khoảng trống lạnh lẽo họ đã tự tạo trong tình yêu. Họ không hành động như nàng nhưng họ ngưỡng mộ chuyện tình mãnh liệt giữa nàng và vị thiếu gia lãng mạn.
“Nàng có rất nhiều khuôn mặt.”
“Là như thế nào?”
“Hóa trang đậm, hóa trang nhạt, cải nam trang. Không hóa trang. Mơ mộng như trăng tưởng, ngập ngừng như hoa rơi”
“Chàng thích khuôn mặt nào?”
“Ta thích tất cả. Đâu là con người thật của nàng?”
“Chàng nôn nóng vậy sao. Thiếp e sẽ làm chàng sợ. Sự thật bao giờ cũng xấu xí.”
“Ta vẫn muốn biết tất cả, vì ta yêu nàng.”
Chàng yêu nàng, vậy chàng có sẵn sàng biết nỗi sợ mất chàng đến ích kỷ đã biến nàng thành một kẻ sát nhân? Nàng dồn chàng đến đường cùng bằng tính cách bạo liệt bẩm sinh được muôn người ái mộ, nàng ép chàng ăn bã thuốc phiện để tự sát cùng nàng. Chàng vì người yêu, chàng vì nàng mà đã làm tất cả, nhưng chàng biết chăng ly rượu ngọt nàng trao là cái bẫy lạnh lùng nàng đã dành để chàng không còn đường tháo chạy? Sự thật tàn nhẫn không tươi đẹp như vệt son yên chi nàng luôn tô điểm để làm đẹp lòng người yêu.
Còn chàng?
Chàng vẫn sống, chàng may mắn được cứu thoát khỏi ngưỡng cửa tử thần. Nhưng chàng cũng đã mất tất cả. Chàng không thể tìm gặp nàng, nhưng chàng cũng không còn đủ can đảm để sống đường hoàng nốt quãng đời còn lại. Chàng đã chạy trốn cái chết một lần, và chàng còn chạy trốn cả với cuộc đời chàng phải tự mình đối diện. Vợ chàng mất sớm, gia cang điêu tàn, con cháu ruồng rẫy. 50 năm sau gặp lại, chàng chỉ còn là một lão già lưng còng thảm thương, mãi đeo đẳng theo một giấc mơ không thực, cũng như khi xưa, chàng đã từng là chốn tựa nương không thực cho người con gái chàng yêu.
Giây phút tương ngộ sau 50 năm. Chàng ú ớ nhìn gương mặt Ru Hoa xinh đẹp không thốt lên thành lời. Ru Hoa trả lại chàng hộp son đỏ rồi quay người một đi không trở lại.
“Ta đã đeo hộp son này của chàng 50 năm qua. Giờ ta trả lại nó cho chàng. Ta sẽ không đợi thêm nữa”
Chàng chạy theo bóng nàng, nhạt nhòa trong đám sương khói dày đặc, giọng của chàng mơ hồ thét gọi: “Ru Hoa!”. Chẳng còn gì như khi chàng bước đi giữa các bậc tam cấp ngoảnh mặt liếc mắt rung động lòng người, chẳng còn gì vẻ tươi đẹp như khi chàng hát độc tấu “Sầu thương giữa vườn trăng”, hay như khi tán tỉnh, ôm hôn nàng. Vệt son quá khứ huy hoàng năm xưa phút chốc tàn rục, rã thành bụi tro trôi đi theo gió.
“Lời thề tan đi như làn khói, tất cả đam mê rốt ra chỉ là hoài công
Làm sao để nhiệt tâm này cháy mãi cho đến hết đời người
Níu kéo là điều không dễ
Tên anh đúng nghĩa là “Kẻ không tim”
Em đã trao nhầm tình cảm cho một người không xứng đáng
Tình yêu như hoa trôi dòng nước
Em thả tim mình và để nó trôi đi
Em mong một ngày anh và em gặp lại
Để nói rằng em đã nhớ và thương anh nhiều bao nhiêu
Đến lúc đó xin đừng phụ khối si tình này của em thêm nữa
Hãy nói như vậy khi ta gặp lại nhau”
Bài viết của whitedaisy
Tên phim: Rouge - Yên Chi Khâu
Đạo diễn: Stanley Kwan - Quan Cẩm Bằng
Diễn viên:
Anita Mui - Mai Diễm Phương
Leslie Cheung - Trương Quốc Vinh
Giải Kim Tượng lần thứ 8:
Thắng giải:
- Phim hay nhất
- Đạo diễn xuất sắc nhất (Stanley Kwan)
- Nữ diễn viên xuất sắc nhất (Anita Mui)
- Dựng phim xuất sắc nhất
- Nhạc nền xuất sắc nhất
- Ca khúc trong phim (do Anita Mui thể hiện)
Đề cử:
- Nam diễn viên xuất sắc nhất (Leslie Cheung)
- Kịch bản xuất sắc nhất
- Quay phim xuất sắc nhất
- Chỉ đạo nghệ thuật
Vinh dự:
- Xếp hạng 21 trong "100 phim tiếng Hoa xuất sắc nhất" do Hội Điện ảnh Hong Kong bình chọn năm 2005.
- Xếp hạng 27 trong "100 phim tiếng Hoa xuất sắc nhất" do LHP Kim Mã bình chọn năm 2011.
Noi den toi phai ve xem lai
Trả lờiXóaCảm ơn bạn. Bài viết hay quá!
Trả lờiXóa