Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Phỏng vấn Anita Mui (Mai Diễm Phương)


Source: http://xoomer.alice.it/nguidett/anitamui.htm
Người dịch: Cameo


::::::::::::::::::::::::::::::::::

Anita Mui, giống như người em gái gần gũi của Leslie, từng ở bên nhau trên dưới 20 năm, đã khóc hết nước mắt vì Leslie, ko thiết cả ăn uống. Những người bạn thân của cô lo rằng cô không thể suy nghĩ đúng đắn, đã luôn ở bên và an ủi cô. Sau khi đưa tiễn Leslie, Anita đã phần nào bình tĩnh hơn. Đêm thứ sáu tuần trước, khi đồng ý trả lời phỏng vấn của Ming Pao, cô cảm thấy tức giận thay cho Leslie. Cô nói: "Làm ơn trả lại sự công bằng cho Leslie."

Anita vẫn còn đau buồn, nhưng cô đã tỏ ra dũng cảm, chấp nhận trả lời phỏng vấn của Ming Pao. Đó là bởi cô muốn lên tiếng cho Leslie. Cô nói: "Tôi hi vọng mọi người hãy công bằng một chút với Leslie. Tình hình hiện giờ rất xấu, cái chết của Leslie khiến chúng ta tiếc thương, nhưng hãy làm ơn đừng đổ lỗi cho anh ấy."

"Nếu không phải là vì bệnh tình của mình, tôi tin rằng anh ấy nhất định không chọn cách này. Là người ủng hộ cho cái đẹp, không có lý gì anh ấy lại tự huỷ hoại bản thân. Chính căn bệnh quái ác đã xui khiến anh ấy. Trong những ngày cuối cùng, không ai biết nỗi đau mà anh ấy phải trải qua, chúng ta không thể chia sẻ cùng anh nỗi buồn và sự đau đớn, nhưng cũng làm ơn đừng vứt bỏ tất cả ngay sau cái chết của anh. Hãy thành thực với chính bản thân, chúng ta sẽ làm gì nếu chúng ta là người bị bệnh?"

"Thực ra, chúng ta nên đối diện với điều này một cách tích cực, sự ra đi của Leslie là một dấu hiệu cho thấy những bệnh nhân luôn cần được quan tâm chăm sóc. Leslie nhắc nhở chúng ta rằng nên quan tâm nhiều hơn tới những người xung quanh, trân trọng gia đình và những người bạn của mình nhiều hơn nữa."

"Khi còn sống, Leslie luôn luôn làm việc với nỗ lực tới 200%, và cũng đóng góp rất nhiều cho xã hội, anh ấy đã hoàn thành đầy đủ sứ mệnh của một người nghệ sĩ. Tuy nhiên, giới truyền thông không chịu buông tha cho anh, và mặc dù bề ngoài anh tỏ ra là mình không hề bận tâm, nhưng thực sự thì anh ấy có cảm thấy phiền lòng."

"Sự chán nản không phải là thứ bạn vướng vào trong một ngày, nó là cả một sự tích tụ. Tôi cho rằng một số hãng truyền thông phải chịu một phần trách nhiệm. Trong đám tang của anh, những hãng truyền thông này đã không được tham dự, đó hẳn là mong muốn của Leslie. Truyền thông và nghệ sĩ là những nghề nghiệp gắn bó như môi với răng, tại sao mọi chuyện lại tới nông nỗi này? Khi Leslie còn sống, họ quấy rầy anh, khi anh ấy qua đời, họ vẫn không buông tha cho anh. Những người đã đối xử với Leslie theo cách ấy, họ không sợ Leslie sẽ quay về tìm họ một lúc nào đó sao? Do đó tôi kêu gọi các fan của Leslie hãy tẩy chay những tờ báo đó. Đừng để chúng làm phiền bạn, hãy tiết kiệm tiền dành cho những tờ báo có giá trị khác."

" Trong nhiều năm, tôi đã không nhận trả lời phỏng vấn của họ. Trong tương lai, nếu tôi có tổ chức họp báo, và họ kéo đến, tôi sẽ vẫn yêu cầu họ rời đi. Đừng đổ lỗi là tôi nhẫn tâm. Tôi cũng kêu gọi bè bạn nghệ sĩ hãy tẩy chay họ. Để xem họ sẽ tồn tại như thế nào nếu thiếu sự ủng hộ của giới nghệ sĩ?"

Đề cập về cái chết của Leslie, Anita buồn rầu nói: "Tôi cảm thấy còn hơn cả đau buồn hay tiếc nuối. Những ngày khi anh mới qua đời, tôi đau đớn đến nỗi không thốt ra được một lời. Tôi thấy mình như bỗng già thêm 10 tuổi. Tôi cứ hỏi chúa trời, tại sao điều này lại xảy ra? Cho tới giờ, đầu óc tôi vẫn bị lấp đầy bởi những câu hỏi. Những người bạn của tôi và anh sợ rằng tôi không chịu đựng nổi, đã luôn ở bên tôi trong thời gian đó, nhắc tôi giữ gìn sức khỏe. Rất nhiều người đã dùng những cách khác nhau để hỏi thăm sức khoẻ tôi, điều này khiến tôi nhận thấy trong thế giới này vẫn còn sự ấm áp." Anita hối tiếc bởi cô hoàn toàn không biết rằng bệnh tình của Leslie lại nghiêm trọng tới mức ấy. Cô tự trách bản thân, đổ lỗi cho mình vì đã không quan tâm đủ nhiều tới Leslie.

"Leslie là tuýp người chỉ đề cập đến những tin tức tốt lành, không nói về những tin xấu. Thật đáng tiếc, trong mắt anh ấy, tôi chỉ là một người em gái nhỏ. Anh ấy sợ tôi không thể gánh vác được nó, không muốn điều ấy làm tôi buồn phiền, thậm chí không muốn tôi biết rằng anh ấy bị ốm, anh chỉ nói với tôi anh bị đau dạ dày và cảm thấy không được khỏe. Về sau, tôi nghe người ta nói Leslie cảm thấy không hạnh phúc và tâm trạng của anh có vấn đề. Nhưng tôi thực sự không biết tình trạng của anh ấy lại nghiêm trọng tới vậy. Tôi đã cố liên lạc bằng nhiều cách, nhưng không thể tìm thấy anh. Anh cũng không bao giờ trả lời điện thoại của tôi. Tôi đã viết một tấm thiệp, với rất nhiều những lời tôi muốn nói với anh. Tôi chỉ muốn anh biết rằng tôi quan tâm tới anh nhiều như thế nào."

"Năm ngoái, sau khi tôi hoàn thành đợt biểu diễn ở Hồng Kông, tôi tiếp tục chuẩn bị cho chuyến lưu diễn của mình. Thực sự vào thời điểm đó, tôi không cảm thấy hạnh phúc trong công việc, tôi đã hi vọng mình có thể trông cậy vào anh. Khi đó, tôi hơi bực anh ấy, tôi chỉ muốn nói chuyện, mà anh thì cứ phớt lờ tôi đi. Giờ thì tôi hiểu rằng, anh đã phải chịu đựng nhiều như thế nào, anh sợ tôi sẽ bận lòng và anh không muốn tạo áp lực cho tôi. Giá như tôi cố gắng tìm anh ấy hơn, mọi chuyện có thể đã không thành ra thế này. Tôi đã làm chưa đủ."

Hai từ mà Anita rất muốn nói với Leslie, nhưng giờ đã không còn cơ hội, đó là: Cám ơn. "Từ ngày đầu tiên tôi bắt tay chuẩn bị cho đợt biểu diễn kỉ niệm 20 năm ca hát của mình, Leslie đã nói với tôi, theo ý muốn của anh ấy, anh sẽ làm khách mời đặc biệt trong ngày cuối cùng của đợt trình diễn. Những lời của anh đã nâng đỡ tôi rất nhiều, cho tôi thêm sự động viên khích lệ. Đợt trình diễn đó thật khó khăn, tôi đã phải cắn răng vượt qua từng trở ngại. Có lẽ là bởi tôi đòi hỏi quá cao ở bản thân. Vào đêm cuối cùng, tôi thực sự muốn chia sẻ cùng anh. Ngày đó khi anh tới, anh đã không được khoẻ. Anh nói anh bị đau dạ dày, nhưng khi anh đứng trên sân khấu, khán giả thậm chí không hề nhận thấy anh không được khoẻ. Sau buổi trình diễn, anh rời đi rất sớm. Tôi đã không có cơ hội được nói lời cám ơn anh."

Mọi người chung quanh đều thấy rằng Leslie rất cưng chiều Anita. Tôi (người viết) còn nhớ vào năm 1985, trong đợt trình diễn đầu tiên của Leslie, Anita được làm khách mời đặc biệt. Anh ấy nói với tôi rằng sự sắp đặt đó không phải ý đồ của công ty mà là ý muốn của chính anh. "Chúng tôi là những người bạn tốt, và cô ấy cũng sẽ có buổi trình diễn của riêng mình trong tương lai gần, tôi thấy nên cho cô ấy cơ hội thăm dò phản ứng của khán giả. Đối với một ca sĩ mà nói, điều này giống như một liều thuốc bảo đảm. Khi tôi nghe khán giả tán thưởng Anita, tôi đã tự nói với mình: Anita, em sẽ ổn thôi."

Sau khi nghe tôi nhắc lại việc đó, Anita nói: "Anh ấy và tôi là cặp đôi tốt, là bạn tốt. 20 năm trước, chúng tôi khởi đầu từ hai bàn tay trắng tại Capital Artist. Tôi chỉ biết rằng khi có anh ở bên, tôi cảm thấy yên lòng. Khi có tôi ở bên, anh cũng sẽ thanh thản. Trong buổi trình diễn đầu tiên của anh, tôi có thể lo lắng cho anh; Tôi thoải mái hơn với bản thân khi làm khách mời của anh. Tay trong tay, chúng tôi cùng nhau dũng cảm vượt qua những quãng thời gian khó khăn. Mỗi khi tôi cảm thấy không hạnh phúc, và ngồi khóc trong phòng, anh sẽ vỗ về tôi, và tôi có thể bình tâm trở lại. Mỗi khi anh không vui, tôi nắm lấy tay anh, để truyền cho nhau sự động viên khích lệ."

Khi mới bắt đầu, họ đi du lịch cùng nhau, những chuyến bay chỉ với chỗ ngồi rẻ tiền. "Chúng tôi ngồi ở hàng ghế cuối. Nâng tay cầm lên và nằm xuống để ngủ. Anh nằm trên ghế, còn tôi nằm dưới sàn, chúng tôi bắt đầu ngủ. Trong những ngày đó, chúng tôi động viên và quan tâm tới nhau. Cho dù khó khăn tới mức nào, chúng rôi cũng không hề cảm thấy mệt mỏi. Khi chúng tôi ở trong khách sạn, những phòng ngủ sẽ có cửa thông nhau. Một lần ở New York, chúng tôi trọ trong khu vực mà môi trường khá là tồi tệ, đó là một quận của người da đen. Khi tôi đang chập chờn ngủ, thì bị một gã da đen say rượu đột nhập vào phòng. Tôi sợ tới mức la lên thất thanh và Leslie đã tới để bảo vệ tôi. Chúng tôi từng có kỷ niệm nằm chung trên một chiếc giường và trò chuyện cho tới lúc bình minh. Nhiều người nghĩ rằng tôi rất cứng rắn. Chỉ có trước mặt Leslie tôi mới có thể hoàn toàn là chính mình, là một cô gái. Không cần phải làm ra vẻ mạnh mẽ. Đó là bởi vì anh ấy luôn ở đó để che chở cho tôi. Anh ấy thực sự là người anh trai cưng chiều tôi hết mực." Anita bỗng nhắc tới Danny Chan, "Danny lại giống như em trai tôi, cần sự bảo vệ của tôi."

Tiếp tục nói về mối quan hệ giữa cô và Leslie: "Sự ràng buộc với gia đình của chúng tôi là khá giống nhau. Mỗi khi chúng tôi có chuyện không vui, chúng tôi ít khi kể với mẹ. Anh ấy hiểu tôi hơn là gia đình tôi. Tôi có thể nói với anh mọi điều; thậm chí những người bạn trai của tôi cũng đưa về cho anh đánh giá. Nếu anh nghĩ người ấy tốt, tôi sẽ thấy yên tâm hơn. Nếu anh nói "tạm được", thì tôi sẽ trừ bớt điểm của anh chàng đó."

Sau này, Leslie rời Capital Artist và khối lượng công việc ngày càng nhiều. Trong một vài năm, mối liên hệ giữa Leslie và Anita thưa dần, "Tôi đã nghĩ rằng anh quên mất tôi, tôi cảm thấy rất đau khổ. Sau đó chúng tôi quay lại cùng nhau và nói về quãng thời gian đó, tôi đã nhận ra dù anh ấy đang ở đâu, anh vẫn luôn dành cho tôi một góc quan trọng trong trái tim anh. Và tôi cũng vậy. Anh mãi mãi là người anh trai của tôi, mối quan hệ của chúng tôi thân thiết tới mức ... " Anita không nghĩ ra được cách diễn đạt nào cho thích hợp, "Dẫu sao, đó cũng không phải là điều mà bạn có thể nói vẻn vẹn trong 2 hay 3 từ ngữ. Anh ấy đã in dấu trong trái tim tôi."

Cái chết của Leslie là một bất hạnh lớn đối với Anita, cô ấy cần thời gian để hồi phục. "Tôi biết anh ấy không muốn nhìn thấy tôi trong tình trạng này, anh sẽ lo lắng. Nếu anh đã có quá nhiều điều bận tâm và không thể từ bỏ được thế giới này, thì linh hồn anh sẽ khó được tái sinh. Để anh có thể nghỉ ngơi trong yên bình, tôi sẽ cố gắng mạnh mẽ."

***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét