Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

Leslie Cheung & những người phụ nữ quan trọng trong đời

Nguồn : http://all-about-leslie.blogspot.com/
Dịch : heobeo@dienanh.net


Những người phụ nữ quan trọng trong đời Leslie
– Trích Tự thuật năm 1985 của anh qua đài Commercial Radio.

Phần 1 :

“Người phụ nữ quan trọng nhất” – Luk Che (Lục Thư ~ Chị Sáu)


Có một vài người phụ nữ có vị trí rất quan trọng trong trái tim của tôi. Một vài người tôi hy vọng sẽ trở thành người đặc biệt nhưng hóa ra lại không phải vậy. Tôi nghĩ mọi người chắc sẽ thấy ngạc nhiên lắm khi biết có một người phụ nữ đã hơn 70 tuổi và bà vẫn giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim tôi, cũng giống như người phụ nữ trong bài hát “Monica” có vị trí không thể thay thế vậy, đó là “Luk Che (六姐)”. Những ai đã theo dõi cái gọi là “quá khứ không xác minh” của tôi sẽ đều biết bà là vú em của tôi, người đã nuôi dưỡng, chăm sóc, làm cho tôi khỏe mạnh và hạnh phúc như hiện nay.

Đối với tôi, bà có ý nghĩa hơn một vú em. Vị trí của bà từ lâu đã thay thế cho vị trí của mẹ. Có lẽ những ai đã đọc tiểu sử của tôi đều biết là tôi chưa bao giờ được ở với bố mẹ. Vì thế mối quan hệ giữa bố mẹ và tôi chỉ như bạn bè, hoặc thậm chí còn chưa đủ gần để làm bạn. Quay trở lại với Luk Che. Luk Che là một người phụ nữ rất cố chấp và cứng đầu, nhưng bà có một tấm lòng vàng. Bà cũng không phải là một phụ nữ xinh đẹp, thậm chí là thật sự xấu. Bà đã sống với tôi trong 28 năm qua rồi. Trong 28 năm đó, có lẽ tôi đã quá quen với gương mặt của người phụ nữ này, nên tôi không còn thấy sợ khi nhìn bà nữa, tôi cảm thấy bà là một người rất đáng yêu. Nhưng mỗi khi các bạn đến nhà chơi với tôi, họ đều rất sợ và nói, “Bà giúp việc của bạn trông dữ quá”. Đó là bởi vì họ không hiểu bà.

Tôi nghĩ rằng chúng ta luôn cần một quãng thời gian đủ dài để có thể hiểu rõ một người. Ngoại hình chỉ như một vỏ sò thôi. Để hiểu rõ một ai đó, bạn phải bắt đầu với tính cách của anh ấy/ cô ấy, và rồi bạn sẽ thấu hiểu hoàn toàn con người họ thôi. Tôi yêu thương Luk Che nhiều lắm bởi vì bất cứ khi nào tôi vấp ngã hay tuyệt vọng, và thậm chí ngay cả bây giờ khi tôi đã khá hơn một chút, vẫn luôn có bà ở bên tôi. Có lẽ nhiều người sẽ nói bà ắt đã giúp tôi trong việc học hành, nhưng điều đó không thể được vì bà không được đi học. Bà không biết làm sao để chỉ tôi đọc hay viết. Vài lần tôi còn ép bà phải học ABCD cùng tôi. Nhưng ít nhất bà đã dạy tôi làm sao để trở thành một con người đàng hoàng. Có lẽ với chúng ta bây giờ các quan điểm của bà đã hơi lỗi thời, nhưng ít ra tôi biết thiện ý của bà. Bà chưa bao giờ dạy tôi điều gì xấu, luôn dạy tôi đối xử với mọi người tử tế và làm sao để đối đãi với mọi việc cho được tốt đẹp.


Bà đã ở bên tôi suốt 28 năm qua dù rằng chúng tôi đã phải xa cách nhau 2, 3 năm, nhưng chí ít chúng tôi vẫn bên nhau. Thậm chí bây giờ khi tôi chuyển sang căn nhà mới, tôi cũng không thể sống thiếu bà bởi vì tôi đã quá quen với sự hiện diện của bà quanh tôi rồi. Thỉnh thoảng khi bà phải trở về quê ở Trung Quốc để thăm họ hàng, tôi luôn cảm thấy trống trải. Không phải vì tôi không biết làm bữa sáng cho mình đâu vì tôi đã từng tự nấu bữa sáng và trưa từ thời tôi còn ở Anh quốc rồi. Nhưng, nếu không có bà ở bên cạnh, tâm trạng tôi sẽ rất dễ trở nên tồi tệ. Không cần biết sự gắn bó và đam mê với người yêu là bao nhiêu; khi thiếu vắng cô ấy hay cô ấy rời bỏ tôi tôi cũng không cảm thấy buồn phiền nhiều đến thế bởi vì tôi luôn có thể tìm được một ai đó khác, nhưng nếu một ngày nào đó Luk Che biến mất, ý tôi là nếu bà ra đi, tôi chắc sẽ sụp đổ.


Không ai thay thế được “Luk Che”


Leslie và Chị Sáu

Vào thời điểm khó khăn nhất, tôi còn không có được 10 đô la trong túi, vì vào lúc đó quan hệ giữa bố và tôi rất tệ, chủ yếu nguyên nhân là do chị gái tôi. Tôi thậm chí từ chối không nhận cả trợ cấp hằng ngày của bố cho nhu yếu phẩm và thức ăn. Luk Che đã không bao giờ mắng hay nói điều gì khiến tôi nghĩ là mình đã làm sai, bà cũng không bỏ đói tôi. Luk Che chưa bao giờ được trả nhiều tiền. Gia đình tôi luôn lợi dụng bà. Bà chỉ nhận được vài trăm đô (một tháng) từ khi tôi được sinh ra. Khi tôi lên 21 tuổi, lần đầu tiên bà đã rời bỏ tôi, dù bà vẫn được trả công với số tiền y như vậy. Nhưng lương tháng của bà đều vào tay họ hàng. Tôi không biết có phải vì bà sinh ra ở Thuận Đức (“順德” một thành phố phía nam Quảng Châu) không nên bà rất nghe lời và dễ bảo đối với người trên.

Vì vậy, mỗi lần họ hàng từ Thuận Đức gửi thư cho bà, điều đầu tiên họ hỏi đến, sau khi chào hỏi, đều là tiền. Và bà sẽ luôn gửi ngay tiền tiết kiệm của mình về cho gia đình. Lý do bà bỏ tôi đi cho cái lần đầu tiên ấy là vì bà cảm thấy gia đình tôi đối xử không công bằng với bà, và thêm nữa là chị gái của bà lại mắc bệnh ung thư. Lúc ấy, bà nghĩ bà cần kiếm nhiều tiền hơn để trả viện phí cho chị gái, vậy nên bà đã tìm một công việc khác. Lúc ấy tôi đã cảm thấy không tài nào chịu nổi, nhưng không biết làm sao để giúp đỡ bà hay giúp chính mình. Tất cả những gì tôi có thể làm là nhìn bà ra đi. Có lẽ một số người đã được định mệnh sắp đặt ở cùng nhau. Tôi có một định mệnh ở cùng với Luk Che. Cho đến bây giờ chúng tôi vẫn bên nhau, bà ấy là người phụ nữ tốt nhất trong cuộc đời này của tôi.


Quan hệ của tôi với mẹ

Bà Trương và con trai, ca ca Leslie

Nói về mẹ tôi à ? Bà là người tôi luôn mong mỏi sẽ trở thành người gần gũi và tốt với tôi nhất, nhưng không phải vậy. Có lẽ vì bố, bà đã bị tổn thương quá nhiều, nên bà không thể chăm sóc các con được nữa. Tôi đã cảm thấy rất tệ khi mỗi tuần tôi chỉ được gặp bà một lần vào tối thứ Bảy. Bà cũng không ở lại chỗ chúng tôi. Bố tôi còn tệ hơn. Ông chỉ đến dùng cơm tối và thăm các con vào các dịp lễ như lễ Rồng Thuyền hay tết Trung thu. Khi chúng tôi gặp nhau vào dịp Năm mới, ông luôn say xỉn. Tôi còn nhớ thời gian dài nhất ông ở với chúng tôi là 36 tiếng đồng hồ, chỉ hơn 1 ngày một chút, và ông cũng say. Mẹ tôi thì vẫn đối xử nhã nhặn khi bà đến thăm tôi, hiện giờ vẫn vậy. Và khi bà muốn vào nhà tắm, bà sẽ hỏi “Mẹ dùng nhà tắm của con có được không ?”. Tôi nghĩ chuyện này thật kỳ cục, nhưng nó lại xảy ra với tôi đấy. Quan hệ giữa tôi và mẹ chỉ phụ thuộc chủ yếu vào chuyện tiền bạc. Ví như mỗi tháng khi chúng tôi được lĩnh tiền, đó cũng là lúc bà được trả tiền khi bà luôn hỏi tôi về một khoản tiền nhất định. Hiện bà đã có căn hộ và tài sản riêng nên không còn phải lo nghĩ nhiều về chuyện tài chính nữa. Tôi có cảm giác sẽ có rất ít điều tôi có thể làm được để có thể bày tỏ sự quan tâm của tôi với mẹ.


Phần 2 :

Mẹ đỡ đầu của tôi

Nhiều người hay nói, “Leslie Cheung này, cậu có nhiều mẹ đỡ đầu thật đấy !” “Đúng thế đấy, tôi có một người mẹ đỡ đầu”. Từ “mẹ đỡ đầu” đã bị hiểu sai bởi nhiều người. Họ nghĩ mẹ đỡ đầu giống như một “bà mẹ kẹo đường” người sẽ cho bạn tiền để nhận lại một điều gì đó. Điều này chưa bao giờ xảy ra với Leslie Cheung ! Mẹ đỡ đầu của tôi là một phụ nữ rất trong sáng và chân thành. Tôi chỉ có một mẹ đỡ đầu sống ở bên Singapore thôi. Bà là người có tiểu sử khác thường. Bà đã bị chồng đối xử tệ bạc nên đã bỏ ông ra đi. Bà có ba đứa con. Và bà đã từng làm vũ nữ. Thời đó, vũ nữ chỉ nhảy với khách chứ không buôn phấn bán hương. Bà là một vũ nữ của ngày đó. Rồi sau bà tình cờ trở thành mamasan. Sau khi làm mamasan một thời gian, bà quay sang bắt đầu kinh doanh giải trí cho đến tận bây giờ tại khu quận đèn đỏ Singapore. Mẹ đỡ đầu của tôi là một phụ nữ như thế đấy. Tôi cảm thấy giữa chúng tôi luôn có một mối giao tiếp không cần thể hiện ra thành lời. Nhiều người nghĩ người làm trong ngành giải trí đều là lưu manh và điếm. Chỉ có bà mới thấu hiểu tôi, vì vậy tôi kể cho bà nghe rất nhiều bí mật được cất giấu trong tim tôi. Mẹ đỡ đầu là một phụ nữ có một tinh thần không thể khuất phục. Bà đã phải trải qua nhiều chông gai trong quá khứ. Thử tưởng tượng một phụ nữ đi đến Singapore từ Malaysia để làm vũ nữ, và rồi sau đó điều hành nhà giải trí của riêng bà. Điều này hơi khác thường. Bà là người đã chứng kiến qua bao thăng trầm của thời gian.

Tôi thích kết bạn với những người trưởng thành và lớn hơn mình vì tôi sẽ học hỏi được nhiều điều từ kinh nghiệm cuộc sống thực của họ. Có lẽ bạn nghĩ tôi trông trẻ hơn tuổi. Nhưng tôi nghĩ tinh thần của tôi rất gần với tuổi thật hoặc thậm chí còn chín chắn hơn. Ôi, mẹ đỡ đầu của tôi ! Nhiều người trong ngành giải trí sẽ kính trọng bà lắm khi họ đến Singapore vì bà là người rất chân thành với mọi người xung quanh. Nói về người chân thành với bạn bè, ngoài mẹ đỡ đầu của tôi ra, Anita Mui (Mai Diễm Phương) cũng là một cô gái như thế.


Leslie và Anita

Làm rõ tin đồn cho Anita Mui (Mai Diễm Phương)



Anita Mui là cô gái tôi thích hợp tác nhất kể cả trong ca hát và diễn xuất. Tôi cũng có thể nói là cô ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều trong sự nghiệp. Có lẽ bạn sẽ ngờ vực như : “Anh đùa à ? Anita chỉ vừa mới nổi thôi mà.” Đúng là thế. Có lẽ các bạn không quên chứ, nhớ lại rằng Anita đã nhận về nhiều đĩa bạch kim từ album đầy tay của cô ấy “The Doubtful Red (赤的疑惑)” và album trước (心債). Cho đến “The Doubtful Red” album của cô đã bán được gần 180 ngàn bản. Có lẽ khi ước lượng lại với thời điểm gần hơn, cô đã bán vượt hơn 200 ngàn bản rồi. Cô ấy trở thành sao lớn ngay lập tức kể từ khi cô mới bước chân vào làng giải trí và nhận được nhiều phản hồi tốt từ khán giả.

Dĩ nhiên, có người muốn bôi nhọ cô ấy, viện chứng cô ấy nghiện ma túy hoặc thậm chí đã có con trước đây. Tất cả đều là trò rẻ tiền. Ngoài Eddie Lau (Lưu Bồi Cơ), tôi không nghĩ có nhiều người có thể thân thiết với cô được như tôi. Khi chúng tôi đi lưu diễn, chúng tôi thường ở hai phòng riêng. Nhưng Anita sợ bóng tối, nên cô ấy thường hay để cánh cửa giữa hai phòng chúng tôi được mở. Cho dù Anita thỉnh thỏang thích ra ngoài đi disco, cô luôn hành xử như đang trong tour lưu diễn. Cô chưa bao giờ đến muộn. Tôi cũng thế. Khi đi lưu diễn, tôi thường chỉ nghỉ ngơi và ở lỳ trong phòng khách sạn. Bạn không tin điều đó à ? Khi chúng tôi ra khỏi thành phố, chúng tôi luôn đem theo nhiều tiểu thuyết của Yik She và Eunice Lam Yin Nai và chúng tôi đọc chúng trong thời gian ở trong phòng khách sạn. Chúng tôi cũng muốn đọc các tiểu thuyết của E Tak nhưng chưa có dịp.

Có một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cánh tay của Anita. Theo tin của paparazzi, trên tay của cô có vài hình xăm. Sau khi xem cánh tay phải của cô, tôi giả vờ đi vào nhà tắm để nhìn cánh tay trái. Nhưng tôi không thấy hình xăm nào cả. Tôi nghĩ công chúng và báo giới không cần phải bôi nhọ một ngôi sao mới như Anita, cô ấy thực sự rất tài năng. Tôi cũng từng bị paparazzi bôi nhọ. Họ nói là tôi chơi đủ mọi loại ma túy như marijuana, etc. Cánh tay của Anita, tôi tin là còn mềm mại và mịn màng hơn nhiều cô gái. Tại sao cô không mặc áo ngắn tay ? Đó là bởi vì chút khuyết điểm của cô. Vì tay cô ấy gầy quá, vì vậy nên cô không chọn các kiểu áo tay ngắn. Không biết giờ cô đã mặc chiếc nào chưa.

Nhưng tôi đồng tình với thái độ của cô – “Ngay cả khi bạn nghĩ tôi có hình xăm trên tay, không lẽ tôi phải kéo tay áo lên để cho bạn thấy rằng tôi không có chúng ?” Cho đến nay, cô ấy vẫn không bác bỏ lời đồn. Chỉ có Eddie Lau và tôi là hai người đã thấy cánh tay của cô. Eddie thấy tay cô đơn giản là vì anh ấy đã giúp cô thử và chỉnh lại các trang phục thường xuyên. Tôi cũng không có bổn phận làm rõ về tin đồn xăm mình này cho Anita, nhưng tôi cảm thấy mọi người không cần hiểu nhầm cô ấy là một cô gái có nhiều hình xăm. Xăm hình cũng chỉ là một lựa chọn cá nhân. Tôi không nói phụ nữ có hình xăm là có vấn đề về đạo đức, nhưng vì định kiến của công chúng một người có hình xăm là tư cách đạo đức không chấp nhận được nên tôi nghĩ mình cần làm rõ điều này cho Anita. Cô ấy là người phụ nữ có ảnh hưởng rất lớn với tôi, vì vậy tôi không muốn cô ấy bị đổ tội oan.


Anita Mui, một cô gái chân thành với bạn bè

Anita và Leslie

Tôi đã vừa đề cập là cô ấy rất chân thành với bạn bè. Có lẽ bạn đang tự hỏi là “như thế nào”. Tôi nhớ năm ngoái khi tôi và Anita đi lưu diễn sang Singapore và Malaysia, tôi bị chứng viêm cuống phổi. Anita bảo tôi nên về phòng nghỉ cho lại sức. Sau đấy cô ấy đã luyện tập cả đêm cho đến khi bình minh lên tất cả các bài tôi sẽ hát cùng ban nhạc và đạo diễn. Có hơn 10 bài. Nó không phải là công việc chỉ cần làm trong nửa hay một tiếng đồng hồ như bạn tưởng tượng đâu, cô ấy đã phải luyện tập chúng suốt 4-5 tiếng đồng hồ. Cô ấy đâu cần làm vậy vì tôi. Cô ấy làm thế chỉ đơn giản vì cô ấy chân thành với bạn bè và cô ấy quan tâm đến tôi. Tôi nghĩ một người bạn như cô ấy là điều không dễ gặp. Tôi biết hiện nay cô ấy đang xuống tinh thần và tôi hy vọng là cô sẽ sớm vững vàng đứng thẳng trở lại. Tôi đã động viên cô ấy. Bên cạnh đời sống đa sầu đa cảm, cô ấy còn phải đối mặt với nhiều điều trong sự nghiệp.


Phần 3 :

Mối tình trẻ con thời cấp 2

Cô gái này có họ Wong. Cô ấy, tôi có thể nói thế, là người khá quan trọng trong cuộc đời tôi. Tôi tin cô thực sự là mối tình đầu của tôi. Cô ấy có mái tóc dài và tôi quen cô ấy khi chơi cầu lông. Chà, có vẻ như tôi quen tất cả các bạn gái đều qua thể thao thì phải. Nói về cô ấy, tôi nhớ về một cô khác tên là Tse Wah Sau – cô ấy hiện đã là vận động viên điền kinh nổi tiếng rồi. Tôi nghĩ chắc giờ cô ấy đã trở thành huấn luyện viên điền kinh cự ly chạy ngắn ở Hội Thể thao Nam Trung Quốc rồi. Vào lúc đó, cả hai cô gái đều có mái tóc dài và rất nổi tiếng trong số các học viên trang lứa trong trường. Wong đã so tài cùng Tse, và dĩ nhiên cô ấy đã thua Tse. Thành thực mà nói đấy đúng là một kỳ tích kỷ lục khi Tse đến giờ vẫn giữ được mức chạy trong 11 giây. Trong thi đấu thể thao, cầu lông là một môn chơi rất phổ biến. Vì vậy tôi thường chơi cầu lông với cô ấy sau khi chúng tôi đã quen biết nhau. Vào năm 2, tôi từ bỏ mái tóc ngắn vì để tóc dài lúc ấy đang là mốt vào thời điểm bấy giờ. Lúc ấy tôi cũng bắt đầu biết trốn học vài lần. À, những lần ấy thật ra cũng không hẳn là trốn học. Chỉ là tôi chỉ trở về lớp vào những phút cuối cùng trước khi chuông reo thôi , hy vọng là không bị giám thị nào bắt gặp. Về sau, quy định trường học bắt đầu trở nên nghiêm ngặt hơn, và tôi phải tự chấm dứt trò leo qua cổng sau của khuôn viên trường. Nhưng tôi vẫn không chịu cắt tóc vì lúc đó tôi nghĩ để tóc dài là rất bảnh. Ngoại trừ môn tiếng Anh, điểm số của tôi tại trường lúc ấy đúng là thảm họa.


Tôi đã bị tổn thương sâu sắc bởi cô gái này

Người phụ nữ tác động nhất đến tôi là người gần như đã khiến tôi suốt đời này không còn thích phụ nữ. Tôi gặp người phụ nữ này tại sàn nhảy. Vào khoảng giữa năm 1981, 1982 tại thời điểm tồi tệ nhất trong sự nghiệp, tôi đã dành rất nhiều thời gian trên sàn nhảy. Vào lúc đó, tôi đã gặp một người phụ nữ, cô ấy là người lai. Lần đầu gặp người phụ nữ này, tôi có cảm giác hệt như lúc Marlon Brando ôm lấy nữ diễn viên trong phim “The Last Tango in Paris”, đại loại là hiện em chỉ cần biết thân thể anh, không cần biết tên anh. Cảm xúc này tồn tại mãi trong tôi nên tôi đã liên lạc với cô ấy nhiều lần. Tôi nghĩ cô ấy ắt là biết tên tôi, nhưng tôi đã chưa bao giờ hỏi tên cô ấy. Sau khi có cuộc tình với nhau, chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ đôi khi cho đến khi tôi hỏi tên cô, vì tôi muốn duy trì mối quan hệ này của chúng tôi.

Và rồi sau đó tôi mới phát hiện ra người phụ nữ này là một kẻ lừa đảo. Trình độ và kỹ thuật lừa bịp của cô ta thật sự rất cao. Giờ nghĩ lại những trải nghiệm đó vẫn thấy ghê tởm. Cô ấy không chỉ lừa tình và tiền bạc của tôi, cô ấy còn gần như lừa gia đình tôi. Với tôi đó thật là một sỉ nhục lớn. Ít nhất tình cảm của tôi cũng tan biến, hết cả lòng tốt hay sức ảnh hưởng, nhưng cô ấy cũng đã gây tổn thương tinh thần tôi ghê gớm. Trong khoảng thời gian đó, tôi có lần đã cố tránh mặt cô, và thậm chí đã chạy khỏi nhà và đi thuê phòng khách sạn vì cô ta thuê mấy tay anh chị đến quấy nhiễu tôi. Sau tai nạn, tôi gần như mất hứng thú với một số cô gái. Kết quả là bạn bè quanh tôi sau tai nạn ấy toàn đàn ông, ví dụ như Paul Chung của Đài Phát Thanh Thương Mại. Dĩ nhiên anh ta có rất nhiều bạn gái, nhưng anh không nghiêm túc với bất cứ ai cả.


Hết

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét