Tìm kiếm bài trong Blog này

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

Leslie đã e thẹn khi cô phục vụ thấy hình ảnh của mình

Đầu xuân 1999

Nguồn lesliepillow.com
Dịch Vô Sắc


Tôi quay về Tokyo vào giữa tháng mười hai. Chúng tôi đã gấp rút lo việc xuất bản cuốn sách. Các cảnh trong bộ phim mới mà Leslie và Anita thủ diễn sẽ bắt đầu quay trong đầu tháng 5. Việc quay phim sẽ được thực hiện ở châu Âu nên chúng tôi không có lựa chọn nào khác phải tổ chức sự kiện buổi lễ kí tên sách trong tháng 4. Chúng tôi biết rằng lịch trình quay phim ở HK có xu hướng không bao giờ theo đúng kế hoạch, nhưng chúng tôi vẫn không để kế hoạch của chúng tôi dựa vào tiến độ thực hiện bộ phim mà đôi khi các cảnh quay bị trì hoãn.




Chúng tôi đã làm việc rất cật lực cũng như cố gắng nhập các giai đoạn và sự kiện lại để mà trình bày cuốn sách. Chúng tôi lên kế hoạch đi đến Hong Kong để cho Leslie thấy được cuốn sách được trình bày như thế nào. Leslie không hiểu tiếng Nhật, đối với anh sẽ là một vấn đề lớn để kiểm tra nội dung của bản thảo vì vậy chúng tôi đã có bản thảo được dịch sang tiếng Hoa do công ty dịch thuật thực hiện. Tôi không biết mức độ chính xác của bản dịch vì tôi cũng không biết tiếng Hoa. Dù sao thì chúng tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác bằng cách đưa bản thảo được dịch cho Leslie.


Đầu tháng 2 năm 1999, tôi đến Hồng Kông một lần nữa. Lần này chúng tôi ở Hotel Hong Kong, đó là một trong những khách sạn cổ và có tiếng ở Kowloon. Ngay sau khi đến Hồng Kông bằng chuyến bay đêm, tôi đã gọi Leslie, và anh hỏi tôi, nơi tôi sẽ ở lại. Tôi nói cho anh biết tên của khách sạn và anh nói là anh sẽ đến gặp tôi ở quán cà phê của khách sạn vào ngày hôm sau lúc 3 giờ chiều.




Buổi chiều hôm sau lúc 3 giờ Leslie xuất hiện,bên tay này thì cầm cái điện thoại di động và bên tay kia thì cầm cái chìa khóa xe. Nhìn anh rất bình thường, anh mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng và cái quần jeans bị sờn màu xanh . Ngoài ra, một nhúm tóc phía trên đỉnh đầu của anh bị rối, có lẽ là anh đã không dùng gel để làm mượt tóc của mình.


Khi anh nhìn thấy tôi, anh tiến đến phía tôi cùng với nụ cười tươi của mình và giang tay ra, giống như cuộc gặp mặt của chúng tôi 2 tháng trước đây. Chỉ 2 tháng kể từ khi chúng tôi chia tay, nhưng tôi đã nhớ anh rất nhiều và tôi đã cảm động muốn khóc khi gặp anh. "Lâu rồi không gặp , chị khỏe không ?". Chúng tôi trao đổi vài câu và ngồi xuống ghế sofa. Sau đó, chúng tôi trò chuyện với nhau về những công việc chúng tôi đã làm 2 tháng qua . Tôi thì bận rộn làm cuốn sách này và Leslie thì bận rộn thực hiện 2 bộ phim, "The Kid" và "Moonlight Express." Chúng tôi không có nhiều chuyện để nói ngoại trừ công việc của chúng tôi vì thế cuộc trò chuyện đã kết thúc sớm .


Sau khi trao đổi nhanh chóng những chuyện gần đây của chúng tôi , Leslie đảo mắt nhìn xung quanh lobby và coffee shop . Anh nói : " Đã lâu rồi tôi mới đến đây . Tôi nghĩ rằng bầu không khí của quán cà phê này đã thay đổi.Lúc trước ở đây không có cái bàn to như vậy. Gần đây đã có nhiều khách sạn lớn được xây dựng mới. Tôi ít khi ghé các khách sạn cũ, nhưng thực sự, tôi thích những loại khách sạn xưa có bề dày lịch sử như thế này. Đây là một tòa nhà theo phong cách cũ, do đó, trần nhà cao và phòng rộng rãi, hơn nữa các mức giá ở đây cũng khá hợp lý . Tôi khuyên chị nên ở khách sạn này " . Leslie đã hết lời ca ngợi khách sạn này .




Mỗi lần tôi gặp Leslie, tôi lại ấn tượng với kiến thức của anh về khách sạn. Anh đã quen thuộc với các chi tiết của các khách sạn ở Hong Kong. Anh sẽ không bao giờ chọn một khách sạn riêng biệt nào mà anh luôn luôn chọn các khách sạn khác nhau. So với Conrad hoặc Grand Hyatt, Hotel Hong Kong không phải là hạng cao cấp nhất, nhưng Leslie, người ăn mặc rất bình thường , đã hòa mình vào không khí ở đây. Coffee shop hoàn toàn nhìn thấy được từ hành lang. Nó mang một cảm giác mất trật tự và xưa cổ.


Nói rằng "Điều đó là quá sớm, nhưng ..." Tôi đã cho Leslie thấy bản sao dự thảo của trang bìa. Leslie nhìn quanh như thể anh đang lo lắng về việc bị nhìn thấy và sau đó anh nhìn tôi.


Leslie với áo sơ mi màu đỏ trên bìa của cuốn sách, phía sau tấm ảnh này có một câu chuyện nhỏ đi kèm theo . Chúng tôi đã lấy những tấm ảnh ở phòng ăn trong nhà Leslie. Chúng tôi quyết định sử dụng quần áo của Jil Sander và Hermes, nhưng tất cả đống đồ mà Leslie đã chọn thì rất sang trọng và tông màu rất nhã. Đống đồ đó thì hợp thời trang và là 1 sự lựa chọn tốt nhưng tôi lại thích màu sắc sặc sỡ hơn . May mắn cho chúng tôi là đã chụp ảnh trong nhà của anh , vì vậy tôi hỏi anh rằng anh có quần áo nào mà màu sắc đậm hơn không . Leslie trả lời, "Có. Tôi có màu đỏ và màu xanh ... "


Đúng như tôi mong đợi, Leslie đã xem xét các hình ảnh và thì thầm: "Tôi nhìn có chút gì đó giống trẻ con phải không ?" Tôi trả lời : "Có thể như vậy?, Nhưng tôi thích hình ảnh của anh trong tấm này. Tôi nghĩ là nó đẹp để làm bìa trước! "


Leslie nhìn vào tấm hình một lần nữa, trong một lúc và đồng ý, "Vâng, tôi cũng đoán vậy."




Lúc đó có 2 cô phục vụ đang đứng phía sau Leslie, họ nhìn lướt qua tấm ảnh và kêu lên, "Ồ, đẹp quá!". Leslie cảm thấy thật sự bối rối và nhanh chóng lật các tấm ảnh lại. Tôi nhận thấy rằng anh đang đỏ mặt! Tôi không thể tin những gì tôi thấy : Leslie, người đã là một ngôi sao trong hơn 20 năm qua, đã thẹn thùng khi hình ảnh của anh được thấy bởi người khác! Kể từ đó tôi không thể quên cảnh; "Leslie thẹn thùng khi hình ảnh của anh được nhìn thấy bởi những cô phục vụ" , chuyện này luôn luôn nhắc tôi nhớ đến một Leslie thật, một người thật sự khá nhút nhát.


"Tốt rồi", anh bàn giao bản sao tấm hình và sau đó anh thì thầm nói: " Ở đây mọi người đang nhìn tôi vì vậy tôi sẽ xem cách bố trí các tấm hình ở nhà tôi vào tối mai. Tôi đã mời một đầu bếp chuyên nghiệp đến và chuẩn bị bữa ăn tối vào đêm mai. Tôi cũng đã mời một số bạn của tôi . Hãy cho họ xem những tấm ảnh này! Tôi mong muốn được nhìn thấy những tấm ảnh này lúc đó." Sau đó, anh cúi xuống và bắt đầu đọc bản thảo được dịch bằng tiếng Hoa một cách nhanh chóng.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét