Tìm kiếm bài trong Blog này

Chủ Nhật, 27 tháng 11, 2011

Phỏng vấn Photobook 1999 (phần 1)

All About Leslie

Trích PhotoBook 1999
Người dịch: suck
Nguồn bài: lesliepillow
Xem phần còn lại: LINK


*Phỏng vấn Leslie*

Gia đình

"Trước tiên, tôi muốn hỏi anh vài điều về tiểu sử gia đình anh."

"Tôi sinh ra trong một gia đình trung lưu. Cha tôi là một thợ may nổi tiếng và có thời gian đã trở nên rất giàu có. Có lẽ vì ông là người Đại Lục nên ông không tin tưởng vùng đất Hong Kong lắm. Ông đã mang tiền của mình về Trung Quốc nhưng thật không may tiền đã mất hết trong cuộc Cách mạng Văn hóa."

"Anh có thể nói gì về cha mình ?"

"Tôi chỉ có những kí ức hết sức mờ nhạt về cha. Tôi không thường được ở cùng cha mẹ vì họ quá bận bịu nên không thể chăm sóc chúng tôi. Họ thuê một căn hộ ở gần trung tâm cho các con và anh em chúng tôi sống cùng bà ngoại."

"Vậy bà ngoại đã chăm sóc anh đúng không ?"

"Không. Bà ngoại đã già, nên tôi được bà vú Luk Che chăm sóc."

"Anh nghĩ gì về bà vú của mình ?"

"Luk Che là người phụ nữ tuyệt vời nhất trên đời. Bà ấy chăm sóc tất cả chúng tôi một cách vô điều kiện. Bà rất yêu tôi. Tôi không bao giờ còn gặp một người phụ nữ nào giống như Luk Che nữa."

"Lúc về già bà ấy sống ra sao ?"

"Khi vú đã già, tôi mua cho bà một căn nhà và bà sống ở đó cho tới lúc mất khi được 80 tuổi vào năm 1990.":

"Trong những kí ức về tuổi thơ của mình, có điều gì làm anh không bao giờ có thể quên được ?"

"Tôi vẫn còn nhớ cái ngày bà ngoại tôi mất. Tôi mới chỉ 6 tuổi. Hôm ấy, khi đi học về, tôi nhìn thấy bà ngoại ngồi trên chiếc ghế bành như thường ngày, đã ra đi một cách thanh thản. Bà ngoại đã bị liệt từ vài năm trước khi mất."

"Vậy còn về các anh chị của anh ?"

"Tôi là út trong 10 anh chị em. Anh ba, chị tư và anh chín của tôi đều mất khi còn nhỏ, nên tôi chỉ còn có 6 anh và chị. Anh chín của tôi và tôi sinh cùng ngày cùng tháng, nên mọi người luôn nghĩ tôi là hình ảnh đầu thai của anh chín. Cha mẹ tôi rất bận bịu nên chẳng bao giờ để chúng tôi bên cạnh. Thật sự không có gì đặc biệt mà tôi có thể nhớ về tuổi thơ của mình."

"Anh miêu tả mình hồi bé thế nào ?"

"Hơi kì lạ, không thật sự giống như những đứa trẻ khác. Tôi rất ít nói và sự thật là chẳng có ai nói chuyện với tôi. Đôi khi tôi thấy tôi bị bỏ rơi, rất cô đơn."

"Thế anh có hay chơi với bọn trẻ hàng xóm không ?"

"Cha mẹ rất nghiêm khắc với tôi. Tôi không được phép chơi với những đứa trẻ hàng xóm vì cha mẹ tôi không muốn tôi bị đối xử như một đứa trẻ con nhà hạ đẳng."

"Có vẻ như là anh không có bất kì một kí ức sâu đậm nào với cha mẹ mình."

"Có thể đó là số phận của chúng tôi. Cha và tôi chỉ ở cùng nhau có 5 ngày vào mỗi dịp Tết nhưng ông lại say tới 3 ngày. Tình cảm gia đinh và sự ấm cúng là một cái gì đó rất xa vời với tôi. Với tôi, họ giống như những người bạn hơn là cha mẹ."

"Cha anh mất khi nào ?"

"Vào năm 1989, là năm tôi tuyên bố từ giã làng giải trí, ông mất khi tôi đang trên đường thực hiện chuyến lưu diễn chia tay."

"Vậy còn mẹ anh ?" (Bà mất vào ngày 18/10/98)

"Khi so sánh với cha tôi, tôi thấy mình gần gũi mẹ nhiều hơn. Bà có sống với tôi nửa năm tại căn hộ ở Repules Bay. Đó là vào năm 1988. Nhưng, anh biết đấy, chúng tôi đã xa cách trong một thời gian quá dài, khó mà thân thiết ngay được. Tôi đã cố gắng hết sức đề hàn gắn lại sự xa cách ấy, nhưng sau cùng tôi đã thất bại. Thời điểm đó mẹ tôi vừa chia tay cha, bà rất buồn và tâm lý luôn bất ổn. Bà sống quá phụ thuộc vào cha tôi. Không có gì mà tôi có thể làm để khiến bà hạnh phúc."

"Nhưng so với cha, anh dường như có tình cảm với mẹ anh hơn ?"

"Vâng, đúng thế. Tôi cứ nghĩ rằng chính cha là người muốn đưa tôi đi ra nước ngoài học, cho tới sau ngày mẹ tôi qua đời, chú tôi mới nói vói tôi rằng mẹ đã đề nghị điều ấy với cha và thuyết phục ông ấy nhiều lần để đưa tôi sang Anh học. Tôi rất biết ơn bà về điều đó."

"Sự ra đi của mẹ anh có gợi lại cho anh nhiều kỉ niệm không ?"

"Thực ra đó không chỉ là kỉ niệm. Tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ trải qua chuyện này rất nhanh thôi, nhưng sự thật là tôi đã không thể. Tôi nhận ra bà thật sự rất quan trọng với tôi."

"Anh có bao giờ hối tiếc là đã không làm điều gì tốt hơn không ?"

(Sau một lúc im lặng)
"Tôi đã làm tất cả những gì có thể, và tôi tin mẹ tôi cũng cảm thấy như vậy. Có thể tôi là một người hơi cổ hủ. Tôi tin vào số mệnh. Mẹ và tôi đều cảm thấy cần đến nhau từ vài năm trước khi bà mất. Nhưng đã quá muộn. Đó là số mệnh của chúng tôi, không ai có thể thay đổi được."


Mối tình đầu

"Anh có thể nói về mối tình đầu của anh không, cô ấy trông như thế nào ?"

"Khi tôi 13 tuổi, thực ra tôi không biết liệu có thể gọi đó là mối tình đầu hay không. Cô ấy thật sự rất xinh, nhỏ nhắn, khỏe khoắn, hơi kiêu một chút. Tôi thích cô gái có vẻ ngoài như thế. Chúng tôi biết nhau một thời gian ngắn rồi sau đấy tôi sang Anh học. Chúng tôi gặp lại nhau tại Hong Kong 3 năm sau đó, rồi cùng nhau sang Macao du lịch. Trong chuyến đi đó, tôi đã có kinh nghiệm đầu tiên về "chuyện ấy", ở tuổi 16." (ớ ớ)

"Anh có nghĩ thế là sớm quá không ?"

"Có thể. Nhưng khi ấy, chúng tôi quá yêu nhau. Điều đó rất tự nhiên mà."

"Có phải ý anh là 2 người không còn yêu nhau nữa ?"

"Có lẽ tôi nên để mọi chuyện diễn ra như vậy. Chúng tôi có quá nhiều khác biệt, khác biệt trong suy nghĩ, khác biệt trong cách nhìn nhận giá trị cuộc sống. Giờ cô ấy đã cưới bạn cùng lớp của tôi và họ cũng đã có con rồi. Chúng tôi đã gặp nhau năm ngoái, có nói chuyện một chút, chỉ vậy thôi."

"Anh còn nghĩ về cô ấy không ?"

"Không, không đâu. Cô ấy giờ hình như là đang sống ở nước ngoài thì phải."

"Tôi nghĩ anh hẳn là được nhiều cô gái trong trường ái mộ." ( câu này mà cũng phải hỏi)

"Không, tôi không nghĩ thế. (anh ấy nói một cách đoan chắc) Trong khi các cậu bạn khác ra ngoài để đi chơi với bạn gái, tôi chỉ ra ngoài để chơi thể thao, như chơi tennis chẳng hạn …"

"Ý anh là anh là một anh chàng nhút nhát ?"

"Có thể. Ít ra thì cũng không phải là một anh chàng dạn dĩ ( cười)."


Ước mơ nghề nghiệp

Anh ấy có ước mơ là trở thành bác sĩ hoặc phi công. Nhưng vì bệnh run tay ( di truyền từ cha anh) và sự thật là anh ấy mắc chứng sợ độ cao nên ước mơ thưở bé của anh được làm bác sĩ hay phi công đều không thể thành hiện thực.

"Trong trường hợp đó, nếu tôi lại hỏi lại anh, thì anh muốn làm gì ?"

"Một nhà trang trí nội thất hoặc phê bình nghệ thuật. Và tôi cũng rất hi vọng có thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Tôi nghĩ dương cầm là một phát minh vĩ đại. Khi chơi dương cầm, nó có thể giúp anh xua tan đi căng thẳng."

"Anh có còn học chơi dương cầm không ? Vẫn chưa muộn đâu."

"Không, không. Tôi quên không nói với cô một điều. Khi tôi 22 tuổi, tôi đã phải mổ để lấy đi u lành trên tay trái. Có 2 khối u gần xương cổ tay trái của tôi. Tay này của tôi trở nên ngắn hơn và yếu hơn trước. Phải mất một thời gian dài chữa bằng vật lý trị liệu để giúp 2 tay tôi cân bằng trở lại."

... còn tiếp (xem link ở trên)


Dù anh có chọn đi theo con đường nào, thì điểm dừng chân của anh tôI tin cũng sẽ là vinh quang. Nhưng nếu anh là một bác sĩ, hay phi công, chúng ta chẳng thể nào được biết và yêu mến anh. Nhưng cũng biết đâu nếu không phải là một đại minh tinh anh sẽ chẳng quay trở lại thiên đàng sớm như vậy. Mà ... Anh nói đúng, đó là số phận và không ai có thể thay đổi nó ~ yenle2203.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét