Dịch Vô Sắc
Trong khi tôi ở tại Hồng Kông, tôi phải làm 2 điều quan trọng. Một là phải có bản nháp của cuốn sách được kiểm tra bởi Leslie. Và việc thứ hai là cuộc nói chuyện về sự kiện buổi lễ ký tên với Leslie. Tôi đã lo lắng về điều này từ cuối năm trước.
Tôi đã nhận được nhiều thư và e-mail kể từ khi công bố cuốn sách ảnh và thông báo kế hoạch cho sự kiện ký tên. Các điện thoại trong bộ phận biên tập thì reo liên hồi. Đó là một tình hình vô cùng khó khăn cho chúng tôi để xử lý! Các sự rối loạn đã bắt đầu ngay cả trước khi chúng tôi chuẩn bị cho sự kiện này.
Trên thực tế việc công bố các ấn phẩm của cuốn sách được cho là nhiều mà sau này chính Leslie yêu cầu với tôi. Anh nói anh không muốn các phương tiện truyền thông Hồng Kông bắt đầu có những tin đồn trước khi các chi tiết đã được quyết định. Tôi cũng biết rõ là các phương tiện truyền thông đại chúng Hồng Kông sẽ tìm kiếm từ một cái tin tức nhỏ xíu với một cặp mắt rất tinh. Vì vậy, chúng tôi đã rất cẩn thận không để kế hoạch của chúng tôi bị rò rỉ ra ngoài, nhưng thông tin đã bị rò rỉ ra ngoài một cách bất ngờ. Một sự ngạc nhiên của tôi, điều đó đã được chính Leslie tiết lộ sự kiện đó với các phóng viên của tờ báo Hong Kong!!
Hơn nữa, anh đã tử tế tiết lộ tên của công ty chúng tôi. Tin tức được lan truyền một cách nhanh chóng và rất nhiều câu hỏi bắt đầu đi vào văn phòng của chúng tôi. Tôi không biết ý định của Leslie; mặc dù những gì anh nói thì không phải là những thông tin bị rò rỉ, Leslie đã tự công bố điều đó mà không ngại ngần! Tại sao??? Vì vậy, nói một cách trung thực, tôi không biết làm thế nào để đối phó với điều xảy ra này .
Mặc dù tôi không thể hiểu được động cơ thật sự của anh, chuyện chúng tôi xuất bản cuốn sách là sự thật và nó sẽ được công bố cho công chúng biết sớm hay muộn vì thế chúng tôi đã thay đổi kế hoạch và quyết định thông báo công khai về cuốn sách ảnh.
Những ngày bận rộn đã bắt đầu từ đó .
Đối với các câu hỏi dành cho bộ phận biên tập, mặc dù đã có những người bày tỏ lòng biết ơn của họ, tuy nhiên hầu hết trong số họ lại bày tỏ sự không hài lòng của họ, chẳng hạn như: "Tôi rất vui khi được nghe về sự kiện ký tên, nhưng tại sao chỉ có 300 người? điều đó thì không chấp nhận được " .Một số khác thì đi xa hơn khi cảnh cáo chúng tôi :" Làm thế nào mà chị sẽ chỉ chọn 300 người ? Có lẽ là chị không biết fan của Leslie thì điên cuồng như thế nào ? Nếu chị làm điều đó một cách sai lầm, một cuộc bạo loạn có thể sẽ nổ ra! Hãy cẩn thận ". Đã có những lời quá khích như :" Chị có điên như fan Leslie không ?". Hoặc " Tôi không thể tha thứ cho chị nếu chị chọn 300 người một cách thiếu trách nhiệm như vậy ! ".
Lúc đầu, chúng tôi đã bị sốc vì phản ứng nhiệt tình từ các fan hâm mộ Leslie. Chúng tôi cảm thấy đáng sợ nhưng dần dần chúng tôi bắt đầu hiểu rằng tất cả mọi người chỉ mong muốn nhìn thấy Leslie từ tận đáy lòng của họ. Nếu tôi là một fan hâm mộ, tôi cũng sẽ cảm thấy điều đó không thể chấp nhận rằng chỉ có 300 người có thể được chọn. Tuy nhiên, chúng tôi đã phải đặt một giới hạn nhất định cho sự có mặt của mọi người. Nếu 300 người là một số lượng ít, thì sau đó việc đầu tiên là chúng tôi sẽ phải tham khảo ý kiến của Leslie là anh có thể ký được bao nhiêu chữ ký .
Khi tôi nói với anh về sự lo lắng của mình về sự kiện ký tên ở quán cà phê trong khách sạn ,ngay lập tức Leslie bắt đầu ký chữ ký của mình trên một mảnh giấy trên bàn. Sau khi ký một số chữ ký,anh nói : "Tôi có thể xử lý 1.000 người" . "Cái gì? Một nghìn người? "Tôi lặp lại lời nói của anh. Sau đó, anh đã ký nhiều chữ ký trong không khí một lần nữa và nói : "Vâng, tôi nghĩ rằng tôi có thể làm được." Tôi chưa bao giờ tổ chức một sự kiện ký tên như vậy nên tôi không hình dung được sự nhàm chán như thế nào khi viết 1.000 chữ ký. Chỉ Leslie biết điều đó và anh tự đảm bảo với tôi là anh có thể xử lý nó. Vì vậy, tôi đã tin vào lời nói của anh và quyết định tổ chức một "1000 people autograph event ".
Nhân đây, để tôi cho các bạn biết sự thật, lúc đó tôi đã lo lắng về nhiều chuyện khác nhau . Tôi lo lắng thật sự sẽ có 1.000 người xuất hiện tại sự kiện này. Leslie dường như cũng chia sẻ những suy nghĩ đó mặc dù điều đó đã không đưa ra trong cuộc hội thoại của chúng tôi. Leslie đã không nhận ra được mức độ nổi tiếng của anh tại Nhật một cách chính xác. Bạn có thể thấy điều đó bằng cuộc nói chuyện sau đây . Tôi nghĩ rằng cuộc nói chuyện đã diễn ra trong lúc chúng tôi gặp nhau tại quán cafe.
Tôi : "Tôi sẽ sắp xếp một xe limousine đón anh tại sân bay."
Leslie: " Đón bằng xe limousine là khá đắt phải không? Tôi không cần đâu! "
Tôi : " Vậy anh đến Tokyo bằng cách nào?"
Leslie: "Tôi sẽ đi bằng xe buýt ở sân bay."
Tôi : "Xe buýt ở sân bay? Tôi chưa bao giờ sử dụng nó."
Leslie: "Thật không? Xe buýt đến trạm Hokozaki ở Tokyo. Nó rất là thuận tiện. Trước đó chưa có ai nhận thấy tôi , vì thế lần này cũng sẽ OK thôi. Tôi sẽ đi taxi từ đó đến khách sạn. Vì vậy, xin vui lòng chờ ở khách sạn. "
Dường như là Leslie đã sang Nhật Bản nhiều lần một cách riêng tư và đã sử dụng xe buýt ở sân bay những lần trước đó, nhưng lần này thì hoàn toàn khác biệt . Ngày của sự kiện sẽ được công bố trên toàn nước Nhật , vì vậy rất dễ dàng cho người hâm mộ đoán Leslie sẽ đến tại Nhật vào ngày trước khi sự kiện này diễn ra. Ngay cả khi họ không biết chính xác lúc anh đến, một số lượng fan có thể là chờ đợi Leslie tại sân bay cả ngày. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ thấy Leslie dùng xe buýt ở sân bay? Mặc dù là Leslie có suy nghĩ lạc quan , tôi có thể nhìn thấy Leslie sẽ được bao quanh bởi một số fan hâm mộ cuồng tín tại sân bay Narita.
Sau đó quan điểm của tôi cũng khá lạc quan , nhưng tôi nghĩ rằng xe buýt ở sân bay thì có chút mạo hiểm, đón bằng xe limousine thì sẽ tốt hơn.
Trong những ngày đó, chúng tôi đã quyết định nhiều việc một cách công khai mà không cần xem xét nhiều và phòng vệ.Về chuyện ở khách sạn , tôi quyết định phản đối Park Hyatt, nơi Leslie luôn ở đó khi anh đến thăm Nhật Bản. Tôi quyết định chọn một khách sạn hoàn toàn khác mà trước đây Leslie chưa từng ở thì sẽ tốt hơn. The Park Hyatt đã trở thành quá phổ biến đối với fan hâm mộ Leslie và tôi nghe được là một số fan hâm mộ đã đặt phòng tại Park Hyatt mong Leslie sẽ ở đó trong tháng tư. Leslie nói: "Tôi thích Park Hyatt, nhưng nếu chị cảm thấy lo lắng thì tôi sẽ ở một khách sạn khác, điều đó sẽ tốt hơn. Nhưng tôi thích khách sạn có một phòng tập thể dục ".
Tôi biết tại sao Leslie lại vô cùng yêu thích Park Hyatt . Giường, khăn trải giường, các tông màu của bức tường và thảm của căn phòng cũng như cách xây dựng bố trí phòng tắm, các tiện nghi, thì đều tương tự như phòng ngủ của Leslie. Tôi nghĩ Leslie cảm thấy hoàn toàn thư giãn thoải mái giống như trong phòng riêng của mình. Tuy nhiên đối với tôi, an ninh của anh là được đặt trên hàng đầu trước những chuyện khác vì vậy tôi đã thực hiện một kế hoạch lựa chọn một khách sạn không được biết với lý do là anh đã từng ở tại Hyatt Park.Vì lý do này tôi đã chọn khách sạn Four Season ở quận Bunkyo. Ở khu vực này không có phương tiện giao thông công cộng ngoại trừ xe hơi. Hơn nữa nó là một khách sạn nhỏ mà trong đó có một cái vườn riêng tư ở hướng đông và phong cách Victoria. Bầu không khí của khách sạn rất sang trọng và tuyệt đẹp. Nó là hoàn toàn khác với bầu không khí hiện đại và tinh vi của Park Hyatt. Sẽ không có ai có thể tưởng tưởng được rằng Leslie lại ở trong một khách sạn như vậy. Sau này, khi Leslie đến khách sạn, anh đã nói chính xác những gì tôi đã mong đợi. Tôi nhớ là tôi đã cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi lúc đó lắng nghe những lời phê bình của anh.
Trong khi tôi ở tại Hồng Kông, tôi phải làm 2 điều quan trọng. Một là phải có bản nháp của cuốn sách được kiểm tra bởi Leslie. Và việc thứ hai là cuộc nói chuyện về sự kiện buổi lễ ký tên với Leslie. Tôi đã lo lắng về điều này từ cuối năm trước.
Tôi đã nhận được nhiều thư và e-mail kể từ khi công bố cuốn sách ảnh và thông báo kế hoạch cho sự kiện ký tên. Các điện thoại trong bộ phận biên tập thì reo liên hồi. Đó là một tình hình vô cùng khó khăn cho chúng tôi để xử lý! Các sự rối loạn đã bắt đầu ngay cả trước khi chúng tôi chuẩn bị cho sự kiện này.
Trên thực tế việc công bố các ấn phẩm của cuốn sách được cho là nhiều mà sau này chính Leslie yêu cầu với tôi. Anh nói anh không muốn các phương tiện truyền thông Hồng Kông bắt đầu có những tin đồn trước khi các chi tiết đã được quyết định. Tôi cũng biết rõ là các phương tiện truyền thông đại chúng Hồng Kông sẽ tìm kiếm từ một cái tin tức nhỏ xíu với một cặp mắt rất tinh. Vì vậy, chúng tôi đã rất cẩn thận không để kế hoạch của chúng tôi bị rò rỉ ra ngoài, nhưng thông tin đã bị rò rỉ ra ngoài một cách bất ngờ. Một sự ngạc nhiên của tôi, điều đó đã được chính Leslie tiết lộ sự kiện đó với các phóng viên của tờ báo Hong Kong!!
Hơn nữa, anh đã tử tế tiết lộ tên của công ty chúng tôi. Tin tức được lan truyền một cách nhanh chóng và rất nhiều câu hỏi bắt đầu đi vào văn phòng của chúng tôi. Tôi không biết ý định của Leslie; mặc dù những gì anh nói thì không phải là những thông tin bị rò rỉ, Leslie đã tự công bố điều đó mà không ngại ngần! Tại sao??? Vì vậy, nói một cách trung thực, tôi không biết làm thế nào để đối phó với điều xảy ra này .
Mặc dù tôi không thể hiểu được động cơ thật sự của anh, chuyện chúng tôi xuất bản cuốn sách là sự thật và nó sẽ được công bố cho công chúng biết sớm hay muộn vì thế chúng tôi đã thay đổi kế hoạch và quyết định thông báo công khai về cuốn sách ảnh.
Những ngày bận rộn đã bắt đầu từ đó .
Đối với các câu hỏi dành cho bộ phận biên tập, mặc dù đã có những người bày tỏ lòng biết ơn của họ, tuy nhiên hầu hết trong số họ lại bày tỏ sự không hài lòng của họ, chẳng hạn như: "Tôi rất vui khi được nghe về sự kiện ký tên, nhưng tại sao chỉ có 300 người? điều đó thì không chấp nhận được " .Một số khác thì đi xa hơn khi cảnh cáo chúng tôi :" Làm thế nào mà chị sẽ chỉ chọn 300 người ? Có lẽ là chị không biết fan của Leslie thì điên cuồng như thế nào ? Nếu chị làm điều đó một cách sai lầm, một cuộc bạo loạn có thể sẽ nổ ra! Hãy cẩn thận ". Đã có những lời quá khích như :" Chị có điên như fan Leslie không ?". Hoặc " Tôi không thể tha thứ cho chị nếu chị chọn 300 người một cách thiếu trách nhiệm như vậy ! ".
Lúc đầu, chúng tôi đã bị sốc vì phản ứng nhiệt tình từ các fan hâm mộ Leslie. Chúng tôi cảm thấy đáng sợ nhưng dần dần chúng tôi bắt đầu hiểu rằng tất cả mọi người chỉ mong muốn nhìn thấy Leslie từ tận đáy lòng của họ. Nếu tôi là một fan hâm mộ, tôi cũng sẽ cảm thấy điều đó không thể chấp nhận rằng chỉ có 300 người có thể được chọn. Tuy nhiên, chúng tôi đã phải đặt một giới hạn nhất định cho sự có mặt của mọi người. Nếu 300 người là một số lượng ít, thì sau đó việc đầu tiên là chúng tôi sẽ phải tham khảo ý kiến của Leslie là anh có thể ký được bao nhiêu chữ ký .
Khi tôi nói với anh về sự lo lắng của mình về sự kiện ký tên ở quán cà phê trong khách sạn ,ngay lập tức Leslie bắt đầu ký chữ ký của mình trên một mảnh giấy trên bàn. Sau khi ký một số chữ ký,anh nói : "Tôi có thể xử lý 1.000 người" . "Cái gì? Một nghìn người? "Tôi lặp lại lời nói của anh. Sau đó, anh đã ký nhiều chữ ký trong không khí một lần nữa và nói : "Vâng, tôi nghĩ rằng tôi có thể làm được." Tôi chưa bao giờ tổ chức một sự kiện ký tên như vậy nên tôi không hình dung được sự nhàm chán như thế nào khi viết 1.000 chữ ký. Chỉ Leslie biết điều đó và anh tự đảm bảo với tôi là anh có thể xử lý nó. Vì vậy, tôi đã tin vào lời nói của anh và quyết định tổ chức một "1000 people autograph event ".
Nhân đây, để tôi cho các bạn biết sự thật, lúc đó tôi đã lo lắng về nhiều chuyện khác nhau . Tôi lo lắng thật sự sẽ có 1.000 người xuất hiện tại sự kiện này. Leslie dường như cũng chia sẻ những suy nghĩ đó mặc dù điều đó đã không đưa ra trong cuộc hội thoại của chúng tôi. Leslie đã không nhận ra được mức độ nổi tiếng của anh tại Nhật một cách chính xác. Bạn có thể thấy điều đó bằng cuộc nói chuyện sau đây . Tôi nghĩ rằng cuộc nói chuyện đã diễn ra trong lúc chúng tôi gặp nhau tại quán cafe.
Tôi : "Tôi sẽ sắp xếp một xe limousine đón anh tại sân bay."
Leslie: " Đón bằng xe limousine là khá đắt phải không? Tôi không cần đâu! "
Tôi : " Vậy anh đến Tokyo bằng cách nào?"
Leslie: "Tôi sẽ đi bằng xe buýt ở sân bay."
Tôi : "Xe buýt ở sân bay? Tôi chưa bao giờ sử dụng nó."
Leslie: "Thật không? Xe buýt đến trạm Hokozaki ở Tokyo. Nó rất là thuận tiện. Trước đó chưa có ai nhận thấy tôi , vì thế lần này cũng sẽ OK thôi. Tôi sẽ đi taxi từ đó đến khách sạn. Vì vậy, xin vui lòng chờ ở khách sạn. "
Dường như là Leslie đã sang Nhật Bản nhiều lần một cách riêng tư và đã sử dụng xe buýt ở sân bay những lần trước đó, nhưng lần này thì hoàn toàn khác biệt . Ngày của sự kiện sẽ được công bố trên toàn nước Nhật , vì vậy rất dễ dàng cho người hâm mộ đoán Leslie sẽ đến tại Nhật vào ngày trước khi sự kiện này diễn ra. Ngay cả khi họ không biết chính xác lúc anh đến, một số lượng fan có thể là chờ đợi Leslie tại sân bay cả ngày. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ thấy Leslie dùng xe buýt ở sân bay? Mặc dù là Leslie có suy nghĩ lạc quan , tôi có thể nhìn thấy Leslie sẽ được bao quanh bởi một số fan hâm mộ cuồng tín tại sân bay Narita.
Sau đó quan điểm của tôi cũng khá lạc quan , nhưng tôi nghĩ rằng xe buýt ở sân bay thì có chút mạo hiểm, đón bằng xe limousine thì sẽ tốt hơn.
Trong những ngày đó, chúng tôi đã quyết định nhiều việc một cách công khai mà không cần xem xét nhiều và phòng vệ.Về chuyện ở khách sạn , tôi quyết định phản đối Park Hyatt, nơi Leslie luôn ở đó khi anh đến thăm Nhật Bản. Tôi quyết định chọn một khách sạn hoàn toàn khác mà trước đây Leslie chưa từng ở thì sẽ tốt hơn. The Park Hyatt đã trở thành quá phổ biến đối với fan hâm mộ Leslie và tôi nghe được là một số fan hâm mộ đã đặt phòng tại Park Hyatt mong Leslie sẽ ở đó trong tháng tư. Leslie nói: "Tôi thích Park Hyatt, nhưng nếu chị cảm thấy lo lắng thì tôi sẽ ở một khách sạn khác, điều đó sẽ tốt hơn. Nhưng tôi thích khách sạn có một phòng tập thể dục ".
Tôi biết tại sao Leslie lại vô cùng yêu thích Park Hyatt . Giường, khăn trải giường, các tông màu của bức tường và thảm của căn phòng cũng như cách xây dựng bố trí phòng tắm, các tiện nghi, thì đều tương tự như phòng ngủ của Leslie. Tôi nghĩ Leslie cảm thấy hoàn toàn thư giãn thoải mái giống như trong phòng riêng của mình. Tuy nhiên đối với tôi, an ninh của anh là được đặt trên hàng đầu trước những chuyện khác vì vậy tôi đã thực hiện một kế hoạch lựa chọn một khách sạn không được biết với lý do là anh đã từng ở tại Hyatt Park.Vì lý do này tôi đã chọn khách sạn Four Season ở quận Bunkyo. Ở khu vực này không có phương tiện giao thông công cộng ngoại trừ xe hơi. Hơn nữa nó là một khách sạn nhỏ mà trong đó có một cái vườn riêng tư ở hướng đông và phong cách Victoria. Bầu không khí của khách sạn rất sang trọng và tuyệt đẹp. Nó là hoàn toàn khác với bầu không khí hiện đại và tinh vi của Park Hyatt. Sẽ không có ai có thể tưởng tưởng được rằng Leslie lại ở trong một khách sạn như vậy. Sau này, khi Leslie đến khách sạn, anh đã nói chính xác những gì tôi đã mong đợi. Tôi nhớ là tôi đã cảm thấy rất vui và hạnh phúc khi lúc đó lắng nghe những lời phê bình của anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét