Bản dịch tiếng Anh nguyên bản của Sako
Bản dịch tiếng Việt nguyên bản của heobeo @dienanh.net
Trích Photobook 1999 – ALL ABOUT LESLIE
Đó là một tối mùa thu năm 1998 khi lần đầu tiên tôi gặp Leslie Cheung. Anh tự xuất hiện tại quán cà phê khách sạn nơi chúng tôi đã hẹn gặp lần đầu cho dự án này. Anh ăn mặc theo lối tự nhiên bình thường, mặc áo khoác cotton và quần cotton, đang để râu cho nhân vật trong bộ phim anh đóng. Khi tôi giới thiệu bản thân, anh cười và bắt tay tôi, nói “Rất vui được gặp chị”.
“Cao và đàn ông hơn mong đợi” chính là ấn tượng đầu của tôi về anh. Bên cạnh đó, cử chỉ của anh cũng rất ngẫu hứng và không điệu bộ màu mè. “Cho tôi xin nước lọc”, anh yêu cầu người phục vụ ngay khi ngồi xuống, và sau đó là “và một cam vắt” “Để tôi xem thực đơn cho” (anh gọi cho cả 2 chúng tôi) “Chị đã ăn gì chưa ? Ah, chị vừa ăn rồi. Vậy tôi ăn ở đây có được không ? Tôi thật sự đang đói … Xin cho tôi một phần cà ri gà.” Cuộc hẹn đầu tiên giữa chúng tôi đã bắt đầu như thế đó, như thể chúng tôi đang lên kế hoạch hẹn chơi một ván bài mạt chược.
Tôi đã hoàn toàn khớp và bắt đầu thư giãn hơn vì điều kiện tình huống này thoải mái hơn tôi tưởng, tôi đã rất run khi nghĩ mình sắp làm việc chung với siêu sao bí ẩn này, cho đến mãi lúc đó áp lực mới dường như được trút giảm. Sau đấy, tôi đã khám phá ra rằng đó chính là cách của riêng anh để cho mọi người thấy thoải mái, và tôi đã nghe từ rất nhiều nhân viên hậu trường rằng anh là một chuyên gia xoa dịu căng thẳng cho mọi người ngay tức khắc, kể cả khi đó là vào cuộc hẹn đầu tiên.
Ấn tượng của tôi về hình ảnh một Leslie rất khác biệt. Anh không thích giới truyền thông, và mỗi khi anh nói chuyện với báo chí, các lời bình của anh đều quá thẳng và luôn ẩn chứa tinh thần tranh luận, anh sẽ mải miết với riêng anh và mặc kệ người ta nói gì, nghĩ gì về anh. Và thêm nữa, anh “nữ tính”, thất thường và bướng bỉnh … Vậy nên tôi đã nghĩ việc hợp tác với anh sẽ khiến tôi kiệt sức, mặc dù cá tính con người anh thật sự rất hấp dẫn đối với người hâm mộ. Nhưng những hình ảnh này đã hoàn toàn biến mất từ lần gặp mặt đầu tiên đó.
“Gương mặt” thật của Leslie hoàn toàn không hề thất thường hay ương ngạnh, và quan sát cách nào chăng nữa, tôi vẫn không thể tìm được phần “nữ tính” nào của anh.
Cách anh diễn đạt và suy nghĩ còn đàn ông hơn những người bình thường. Anh ngay thẳng và không điệu bộ, là một con người chịu đựng ngoan cường, trái ngược với bề ngoài mong manh. Tất cả những ấn tượng của tôi trước đấy hóa ra đều sai lầm, ngoại trừ sự nhạy cảm tinh tế và những cử động, những biểu cảm đẹp đẽ khác thường của anh.
Cá tính mạnh và sự nhạy cảm tinh tế nghe có vẻ đối chọi nhau, nhưng dường như có rất nhiều sự đối lập hòa trộn trong anh. Cá tính đàn ông và ôn dịu, gương mặt đẹp; thẳng thắn, biểu cảm bốc đồng, và sự dịu dàng quá ư gìn giữ; bản năng mạnh mẽ tự bảo vệ bản thân, điều đôi khi khiến anh có vẻ xa cách với mọi người, và sự tự do thể hiện không kiềm giữ phơi bày toàn bộ mọi điều của anh khi cần thiết.
Đấy thật sự là một cá tính mâu thuẫn, nhưng cũng là lý do khiến anh có được sức hấp dẫn khác thường bất tận như thế. Sau này càng hiểu anh hơn, tôi càng khẳng định cảm giác này của tôi về anh.
“Con người giống như một kính vạn hoa”, câu trả lời thông minh này của anh là có từ một bài phỏng vấn. Nhưng tôi nghĩ chẳng có ai phơi bày được khía cạnh “kính vạn hoa” này một cách sinh động như bản thân Leslie. Nhiều người cho anh là người theo chủ nghĩa tự yêu bản thân, nhưng theo ý tôi, đấy chỉ là một phần trong chiếc kính vạn hoa cho thấy sự chuyên nghiệp của anh với tư cách là một nghệ sĩ trong ngành giải trí mà thôi. Nếu bạn chỉ nhìn anh theo một phía, bạn đã bị lừa như mong muốn của anh rồi đấy.
Bây giờ trở về với dự án tập sách ảnh của chúng tôi. Để hoàn thành dự án phải mất 16 ngày, bao gồm các buổi phỏng vấn, buổi chụp hình, bài tường thuật tại nơi bấm máy và cả ấn phẩm “Một ngày với Leslie” (One day with Leslie)
Chúng tôi đã mất 3 ngày phỏng vấn với Leslie. Chính ra chúng tôi lên kế hoạch hòan thành chỉ trong 2 ngày, nhưng khi bật băng ghi âm ngồi nghe lại trong phòng khách sạn, tôi nhận ra vẫn có nhiều điều tôi muốn được biết, và tôi hỏi anh về một ngày phỏng vấn thêm. “Tôi cảm như tôi đã nói với chị gần như hết mọi thứ trong đời tôi rồi mà. Vẫn còn gì sót lại sao ?”. Anh nhận lời đề nghị của tôi với một nụ cười ranh mãnh.
Có rất nhiều “hồi truyện” nổi tiếng mà người hâm mộ đã biết rõ, nhưng chúng tôi liều đề nghị anh kể về toàn bộ cuộc đời anh bằng ngôn ngữ của chính anh dưới một mệnh đề “Từ thời thơ ấu cho đến Tương lai của anh”.
Nhưng chưa đâu, bạn vẫn có thể tìm thấy một số chủ đề được anh kể lần đầu tiên. Tôi nghĩ anh đã chưa bao giờ nói về quan điểm tình yêu và hôn nhân của anh, và bạn anh, anh Đường (Mr. Tong).
Tôi sợ rằng chúng tôi không thể thâu tóm hết từng từ ngữ anh nói bởi không gian bị hạn chế, nhưng tôi chắc rằng bạn có thể hiểu thêm về anh từ bài phỏng vấn, cách anh sống, cách anh nhìn về cuộc sống và tình yêu; và niềm đam mê dành cho công việc của anh.
Chúng tôi kết thúc cuộc phỏng vấn với chủ đề về dự án âm nhạc sắp tới, nhưng thực chất anh đã kết thúc cuộc phỏng vấn dài này với những từ ngữ khác. Tôi sẽ lặp lại những lời ấy ở đây, bởi vì chúng cho biết đích xác tình trạng tinh thần đang rất tốt đẹp của anh. “Đã có quá nhiều điều xảy ra trong 42 năm của tôi, những thử thách, nhục nhã, những hạnh phúc niềm vui và sự xấu hổ … Tôi đã đi qua mọi trải nghiệm này. Vậy nên giờ đây tôi không dễ ngạc nhiên vì điều gì nữa. Trong những ngày này tôi nghĩ, với bất cứ điều gì xảy ra, rằng “Vậy đấy, cuộc sống là như thế.”"
Có một vài điều về những bức ảnh trong tập sách này mà tôi muốn đề cập. Trước nhất, về những bức ảnh thời thơ ấu của Leslie. Chúng đến từ các tập album ảnh của các anh chị Leslie. Leslie nói, “Tôi đã chuyển nhà quá nhiều lần đến nỗi tôi không tài nào giữ lại nổi một bức hình thời thơ ấu nào của mình nữa”, và anh nhẹ nhàng mượn những tấm hình này từ các anh chị.
Bức ảnh về người thân yêu quý nhất của anh, Chị Sáu, là từ khung ảnh đứng tìm thấy trong phòng anh. Điều đấy đã gây ấn tượng cho chúng tôi khi thấy anh đối xử với nó như báu vật, và anh nói “Tôi không có bức nào khác của chị, vậy nên cái này là vật rất quý giá với tôi.”
Tấm chân dung của anh, tại cuối trang 4 trong phần [The Temptation] (Sức cám dỗ), do Leslie tự chụp chính anh, trong phòng tắm khách sạn Bela Vista, Macau. Chúng tôi để anh một mình trong phòng tắm và đợi anh bên ngoài. Sau một lúc, anh đi ra với vẻ mặt hưng phấn, và nói, “Ah, chuyện này thật vui! Tôi chưa bao giờ tự chụp mình cả. Chuyện này thật thú vị.” “Hình kiểu gì đấy ?” tôi hỏi, “Chúng là những bức ảnh về đứa bé hư”, anh trả lời với một nụ cười nhe răng . Tôi đã mỉm cười khi ngắm nghía chúng. Tôi gợi ý cho anh 3 chủ đề cho hình ảnh của bộ chụp chân dung, đó là “thơ ấu” “tình yêu” và “tương lai”.
[Leslie’s holiday] (Ngày nghỉ của Leslie) là một phần thực hiện khó nhằn, phải mất trọn ngày làm việc trong phòng ngủ của anh.
Như bạn biết đấy, anh có một nguyên tắc là không tiết lộ cuộc sống riêng tư, vì vậy khi chúng tôi đề xuất ý tưởng này anh đã nói anh cần thời gian để xem xét nó. Nhưng cuối cùng anh cũng nói OK, miễn chúng tôi không phơi bày hết mọi ngóc ngách trong nhà anh như thế nào thôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên một chiếc camera được vào nhà anh. Trong phần ảnh này, anh đã chụp nhiều tư thế và biểu cảm dễ thương trên giường ngủ, ngượng nghịu, bông đùa. Nhìn anh nô đùa cùng tấm chăn như một con mèo con, tôi đã nghĩ hẳn đây có lẽ mới là con người thật của anh, không phải là siêu sao Leslie Cheung.
Và mặc dầu anh hoàn toàn tinh nghịch, vui đùa, chúng tôi vẫn bị choáng váng bởi sức quyến rũ gợi cảm của anh, nó còn giống bùa mê hơn gấp nhiều lần bất cứ bộ phim nào anh đóng. Bất cứ ai trên hiện trường ngày hôm ấy đều chỉ muốn ôm lấy anh. Những bức ảnh trên giường ngủ này thật tuyệt vời, cho nên chúng tôi không chỉ dùng cho phần [The waking up] (Thức giấc) mà còn cho phần [Poitrait] (Chân dung).
Những bức ảnh trong phòng tắm, và với chú chó cưng Bingo của anh cũng đều là những shot chụp nhanh đầu tiên, quý giá.
Chúng tôi đã đưa ra quá nhiều lời yêu cầu khó với Leslie, đã lợi dụng sự thấu hiểu và mong muốn làm được một bộ sách hay của anh. Anh rất nhẫn nại, không phản đối điều gì và tin tưởng chúng tôi tuyệt đối, chúng tôi thật sự muốn làm được một bộ sách đủ hay để tương xứng với mong chờ của anh.
Và trên tất cả là Leslie – người rất đàn ông và ga lăng với chúng tôi, trông thật dễ thương, đẹp đẽ và gợi cảm trong bộ sách. Thậm chí khi tôi đứng quá gần bên anh, cùng ngắm lại kết quả của toàn bộ buổi chụp hình, tôi đã thấy thật bối rối vì điều này. Tôi cảm như mọi biên giới và thể loại, bao gồm đàn ông hay đàn bà, đều trở nên vô nghĩa và mơ hồ trước anh. “Tôi không quan tâm, bạn có thể tin bất cứ điều gì bạn thích”. Tôi tưởng tượng đến anh nhìn tôi bằng cặp mắt thuần khiết, ngây thơ đó, thì thầm bằng chất giọng khàn khàn đó của anh.
Leslie, anh vẫn thật bí ẩn với tôi. Tôi vẫn bị đánh lừa, một khi tôi nghĩ đó chính là anh, nhưng thật sự vẫn không phải anh.
Còn tiếp ...
Bản dịch tiếng Việt nguyên bản của heobeo @dienanh.net
Trích Photobook 1999 – ALL ABOUT LESLIE
Đó là một tối mùa thu năm 1998 khi lần đầu tiên tôi gặp Leslie Cheung. Anh tự xuất hiện tại quán cà phê khách sạn nơi chúng tôi đã hẹn gặp lần đầu cho dự án này. Anh ăn mặc theo lối tự nhiên bình thường, mặc áo khoác cotton và quần cotton, đang để râu cho nhân vật trong bộ phim anh đóng. Khi tôi giới thiệu bản thân, anh cười và bắt tay tôi, nói “Rất vui được gặp chị”.
“Cao và đàn ông hơn mong đợi” chính là ấn tượng đầu của tôi về anh. Bên cạnh đó, cử chỉ của anh cũng rất ngẫu hứng và không điệu bộ màu mè. “Cho tôi xin nước lọc”, anh yêu cầu người phục vụ ngay khi ngồi xuống, và sau đó là “và một cam vắt” “Để tôi xem thực đơn cho” (anh gọi cho cả 2 chúng tôi) “Chị đã ăn gì chưa ? Ah, chị vừa ăn rồi. Vậy tôi ăn ở đây có được không ? Tôi thật sự đang đói … Xin cho tôi một phần cà ri gà.” Cuộc hẹn đầu tiên giữa chúng tôi đã bắt đầu như thế đó, như thể chúng tôi đang lên kế hoạch hẹn chơi một ván bài mạt chược.
Tôi đã hoàn toàn khớp và bắt đầu thư giãn hơn vì điều kiện tình huống này thoải mái hơn tôi tưởng, tôi đã rất run khi nghĩ mình sắp làm việc chung với siêu sao bí ẩn này, cho đến mãi lúc đó áp lực mới dường như được trút giảm. Sau đấy, tôi đã khám phá ra rằng đó chính là cách của riêng anh để cho mọi người thấy thoải mái, và tôi đã nghe từ rất nhiều nhân viên hậu trường rằng anh là một chuyên gia xoa dịu căng thẳng cho mọi người ngay tức khắc, kể cả khi đó là vào cuộc hẹn đầu tiên.
Ấn tượng của tôi về hình ảnh một Leslie rất khác biệt. Anh không thích giới truyền thông, và mỗi khi anh nói chuyện với báo chí, các lời bình của anh đều quá thẳng và luôn ẩn chứa tinh thần tranh luận, anh sẽ mải miết với riêng anh và mặc kệ người ta nói gì, nghĩ gì về anh. Và thêm nữa, anh “nữ tính”, thất thường và bướng bỉnh … Vậy nên tôi đã nghĩ việc hợp tác với anh sẽ khiến tôi kiệt sức, mặc dù cá tính con người anh thật sự rất hấp dẫn đối với người hâm mộ. Nhưng những hình ảnh này đã hoàn toàn biến mất từ lần gặp mặt đầu tiên đó.
“Gương mặt” thật của Leslie hoàn toàn không hề thất thường hay ương ngạnh, và quan sát cách nào chăng nữa, tôi vẫn không thể tìm được phần “nữ tính” nào của anh.
Cách anh diễn đạt và suy nghĩ còn đàn ông hơn những người bình thường. Anh ngay thẳng và không điệu bộ, là một con người chịu đựng ngoan cường, trái ngược với bề ngoài mong manh. Tất cả những ấn tượng của tôi trước đấy hóa ra đều sai lầm, ngoại trừ sự nhạy cảm tinh tế và những cử động, những biểu cảm đẹp đẽ khác thường của anh.
Cá tính mạnh và sự nhạy cảm tinh tế nghe có vẻ đối chọi nhau, nhưng dường như có rất nhiều sự đối lập hòa trộn trong anh. Cá tính đàn ông và ôn dịu, gương mặt đẹp; thẳng thắn, biểu cảm bốc đồng, và sự dịu dàng quá ư gìn giữ; bản năng mạnh mẽ tự bảo vệ bản thân, điều đôi khi khiến anh có vẻ xa cách với mọi người, và sự tự do thể hiện không kiềm giữ phơi bày toàn bộ mọi điều của anh khi cần thiết.
Đấy thật sự là một cá tính mâu thuẫn, nhưng cũng là lý do khiến anh có được sức hấp dẫn khác thường bất tận như thế. Sau này càng hiểu anh hơn, tôi càng khẳng định cảm giác này của tôi về anh.
“Con người giống như một kính vạn hoa”, câu trả lời thông minh này của anh là có từ một bài phỏng vấn. Nhưng tôi nghĩ chẳng có ai phơi bày được khía cạnh “kính vạn hoa” này một cách sinh động như bản thân Leslie. Nhiều người cho anh là người theo chủ nghĩa tự yêu bản thân, nhưng theo ý tôi, đấy chỉ là một phần trong chiếc kính vạn hoa cho thấy sự chuyên nghiệp của anh với tư cách là một nghệ sĩ trong ngành giải trí mà thôi. Nếu bạn chỉ nhìn anh theo một phía, bạn đã bị lừa như mong muốn của anh rồi đấy.
Bây giờ trở về với dự án tập sách ảnh của chúng tôi. Để hoàn thành dự án phải mất 16 ngày, bao gồm các buổi phỏng vấn, buổi chụp hình, bài tường thuật tại nơi bấm máy và cả ấn phẩm “Một ngày với Leslie” (One day with Leslie)
Chúng tôi đã mất 3 ngày phỏng vấn với Leslie. Chính ra chúng tôi lên kế hoạch hòan thành chỉ trong 2 ngày, nhưng khi bật băng ghi âm ngồi nghe lại trong phòng khách sạn, tôi nhận ra vẫn có nhiều điều tôi muốn được biết, và tôi hỏi anh về một ngày phỏng vấn thêm. “Tôi cảm như tôi đã nói với chị gần như hết mọi thứ trong đời tôi rồi mà. Vẫn còn gì sót lại sao ?”. Anh nhận lời đề nghị của tôi với một nụ cười ranh mãnh.
Có rất nhiều “hồi truyện” nổi tiếng mà người hâm mộ đã biết rõ, nhưng chúng tôi liều đề nghị anh kể về toàn bộ cuộc đời anh bằng ngôn ngữ của chính anh dưới một mệnh đề “Từ thời thơ ấu cho đến Tương lai của anh”.
Nhưng chưa đâu, bạn vẫn có thể tìm thấy một số chủ đề được anh kể lần đầu tiên. Tôi nghĩ anh đã chưa bao giờ nói về quan điểm tình yêu và hôn nhân của anh, và bạn anh, anh Đường (Mr. Tong).
Tôi sợ rằng chúng tôi không thể thâu tóm hết từng từ ngữ anh nói bởi không gian bị hạn chế, nhưng tôi chắc rằng bạn có thể hiểu thêm về anh từ bài phỏng vấn, cách anh sống, cách anh nhìn về cuộc sống và tình yêu; và niềm đam mê dành cho công việc của anh.
Chúng tôi kết thúc cuộc phỏng vấn với chủ đề về dự án âm nhạc sắp tới, nhưng thực chất anh đã kết thúc cuộc phỏng vấn dài này với những từ ngữ khác. Tôi sẽ lặp lại những lời ấy ở đây, bởi vì chúng cho biết đích xác tình trạng tinh thần đang rất tốt đẹp của anh. “Đã có quá nhiều điều xảy ra trong 42 năm của tôi, những thử thách, nhục nhã, những hạnh phúc niềm vui và sự xấu hổ … Tôi đã đi qua mọi trải nghiệm này. Vậy nên giờ đây tôi không dễ ngạc nhiên vì điều gì nữa. Trong những ngày này tôi nghĩ, với bất cứ điều gì xảy ra, rằng “Vậy đấy, cuộc sống là như thế.”"
Có một vài điều về những bức ảnh trong tập sách này mà tôi muốn đề cập. Trước nhất, về những bức ảnh thời thơ ấu của Leslie. Chúng đến từ các tập album ảnh của các anh chị Leslie. Leslie nói, “Tôi đã chuyển nhà quá nhiều lần đến nỗi tôi không tài nào giữ lại nổi một bức hình thời thơ ấu nào của mình nữa”, và anh nhẹ nhàng mượn những tấm hình này từ các anh chị.
Bức ảnh về người thân yêu quý nhất của anh, Chị Sáu, là từ khung ảnh đứng tìm thấy trong phòng anh. Điều đấy đã gây ấn tượng cho chúng tôi khi thấy anh đối xử với nó như báu vật, và anh nói “Tôi không có bức nào khác của chị, vậy nên cái này là vật rất quý giá với tôi.”
Tấm chân dung của anh, tại cuối trang 4 trong phần [The Temptation] (Sức cám dỗ), do Leslie tự chụp chính anh, trong phòng tắm khách sạn Bela Vista, Macau. Chúng tôi để anh một mình trong phòng tắm và đợi anh bên ngoài. Sau một lúc, anh đi ra với vẻ mặt hưng phấn, và nói, “Ah, chuyện này thật vui! Tôi chưa bao giờ tự chụp mình cả. Chuyện này thật thú vị.” “Hình kiểu gì đấy ?” tôi hỏi, “Chúng là những bức ảnh về đứa bé hư”, anh trả lời với một nụ cười nhe răng . Tôi đã mỉm cười khi ngắm nghía chúng. Tôi gợi ý cho anh 3 chủ đề cho hình ảnh của bộ chụp chân dung, đó là “thơ ấu” “tình yêu” và “tương lai”.
[Leslie’s holiday] (Ngày nghỉ của Leslie) là một phần thực hiện khó nhằn, phải mất trọn ngày làm việc trong phòng ngủ của anh.
Như bạn biết đấy, anh có một nguyên tắc là không tiết lộ cuộc sống riêng tư, vì vậy khi chúng tôi đề xuất ý tưởng này anh đã nói anh cần thời gian để xem xét nó. Nhưng cuối cùng anh cũng nói OK, miễn chúng tôi không phơi bày hết mọi ngóc ngách trong nhà anh như thế nào thôi. Có lẽ đây là lần đầu tiên một chiếc camera được vào nhà anh. Trong phần ảnh này, anh đã chụp nhiều tư thế và biểu cảm dễ thương trên giường ngủ, ngượng nghịu, bông đùa. Nhìn anh nô đùa cùng tấm chăn như một con mèo con, tôi đã nghĩ hẳn đây có lẽ mới là con người thật của anh, không phải là siêu sao Leslie Cheung.
Và mặc dầu anh hoàn toàn tinh nghịch, vui đùa, chúng tôi vẫn bị choáng váng bởi sức quyến rũ gợi cảm của anh, nó còn giống bùa mê hơn gấp nhiều lần bất cứ bộ phim nào anh đóng. Bất cứ ai trên hiện trường ngày hôm ấy đều chỉ muốn ôm lấy anh. Những bức ảnh trên giường ngủ này thật tuyệt vời, cho nên chúng tôi không chỉ dùng cho phần [The waking up] (Thức giấc) mà còn cho phần [Poitrait] (Chân dung).
Những bức ảnh trong phòng tắm, và với chú chó cưng Bingo của anh cũng đều là những shot chụp nhanh đầu tiên, quý giá.
Chúng tôi đã đưa ra quá nhiều lời yêu cầu khó với Leslie, đã lợi dụng sự thấu hiểu và mong muốn làm được một bộ sách hay của anh. Anh rất nhẫn nại, không phản đối điều gì và tin tưởng chúng tôi tuyệt đối, chúng tôi thật sự muốn làm được một bộ sách đủ hay để tương xứng với mong chờ của anh.
Và trên tất cả là Leslie – người rất đàn ông và ga lăng với chúng tôi, trông thật dễ thương, đẹp đẽ và gợi cảm trong bộ sách. Thậm chí khi tôi đứng quá gần bên anh, cùng ngắm lại kết quả của toàn bộ buổi chụp hình, tôi đã thấy thật bối rối vì điều này. Tôi cảm như mọi biên giới và thể loại, bao gồm đàn ông hay đàn bà, đều trở nên vô nghĩa và mơ hồ trước anh. “Tôi không quan tâm, bạn có thể tin bất cứ điều gì bạn thích”. Tôi tưởng tượng đến anh nhìn tôi bằng cặp mắt thuần khiết, ngây thơ đó, thì thầm bằng chất giọng khàn khàn đó của anh.
Leslie, anh vẫn thật bí ẩn với tôi. Tôi vẫn bị đánh lừa, một khi tôi nghĩ đó chính là anh, nhưng thật sự vẫn không phải anh.
Còn tiếp ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét