Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

Anita Mai Diễm Phương đã trách tôi thiên vị Leslie Trương Quốc Vinh

Sắp tới sinh nhật của hai người rồi...

Nguồn: Ming Pao Weekly, Issue # 1700, 9/6/2001
Bài báo này được viêt bởi Florence Trần Thục Phân (chị là quản lý của Leslie Trương Quốc Vinh khi anh còn sống)
E-trans: Daydreamer @ all-about-leslie.blogspot.com
Dịch: [D]uck@dienanh.net


Vượt ra khỏi Hồng Kông luôn là mong muốn của tôi để mở rộng hơn nữa thị trường ở nước ngoài cho các nghệ sĩ dưới mái nhà của chúng tôi, để cho sự nghiệp trong ngành giải trí của họ có thể đạt đến mức độ cao hơn và thu hút nhiều hơn những người hâm mộ ở hải ngoại. Tôi cũng hy vọng sẽ đưa văn hoá giải trí của Hồng Kông đến với khán giả Trung Quốc trên khắp thế giới để mang đến cho họ niềm hạnh phúc và làm nguôi đi nỗi nhớ nhà của họ.

Trong những năm 80, khi phim truyền hình Hồng Kông đã rất phổ biến ở nước ngoài, do đó nhiều người trong làng giải trí đã tới Singapore và Malaysia ..v..v..để biểu diễn trên sân khấu. Tuy nhiên, các địa điểm biểu diễn thường khá nhỏ và hầu hết các nghệ sĩ đã phải tổ chức biểu diễn trong các hộp đêm nên các buổi diễn này tương đối đơn giản. Phần lớn các buổi biểu diễn sử dụng băng ghi âm của các nhạc cụ âm nhạc hay các ban nhạc địa phương. Ngoài thị trường Đông Nam Á, tôi đã bắt đầu nỗ lực sắp xếp cho các nghệ sĩ của chúg tôi biểu diễn ở châu Âu, Bắc Mỹ và Úc….v….v…

Nghĩ lại những năm đó, cơ hội được biểu diễn ở nước ngoài là rất hiếm, vậy nên mỗi lần khi các ban nhạc và các vũ công biết được rằng sẽ có cơ hội ra nước ngoài biểu diễn thì họ đều đăng ký rất hăng hái. Mỗi người họ (bao gồm các ca sĩ, các ban nhạc và các thàn viên trong đoàn,.…) không hay mặc cả về thù lao, họ đơn thuần chỉ muốn có cơ hội đi ra nước ngoài. Làm việc ở nước ngoài khi đó và sau này là hai điều rất khác nhau bởi hiện nay, phần lớn các ban nhạc, các vũ công và cả những người làm hậu trường đều đã được đi rất nhiều nơi trên thế giới để biểu diễn nên việc ra nước ngoài làm việc với họ không còn mới mẻ gì nữa. Nếu số lượng các buổi biểu diễn quá ít, họ chỉ đơn giản sẽ từ chối hoặc có thể sẽ yêu cầu những điều kiện và hạn mức tốt hơn. Do đó, có một sự khác biệt rất lớn khi so sánh hiện tại với với quá khứ, cũng giống như trời và đất vậy.

Một cặp đối nghịch
Trong quá khứ, thị trường Trung Quốc không quá lớn, phần lớn các khán giả làm việc trong các nhà hàng ở Trung Quốc. Vì người ta không thể biểu diễn cho tới khi các khán giả kết thúc công việc của mình nên thời gian biểu diễn không thể bắt đầu cho tới sau 11 giờ rưỡi tối. Tại thời điểm đó, việc sản xuất của chúng tôi tương đối lớn kể từ khi chúng tôi đưa vào sử dụng ban nhạc, ánh sáng và các kĩ thuật âm thanh..v…v…mà chúng tôi đã sử dụng ở Hồng Kông. Các ca sĩ phải tự lo phần hoá trang và kiểu tóc của họ.


Leslie và Anita

Ở giai đoạn rất sớm, chúng tôi đã sắp xếp cho Leslie Trương Quốc Vinh và Anita Mai Diễm Phương biểu diễn cùng nhau trên sân khấu ở hải ngoại. Họ là một cặp đối địch nhưng nếu có một số sự kiện bất ngờ nổi lên thì họ lại che chở cho nhau, do đó đã xoay chuyển những mối nguy hiểm thành an toàn. Một lần, họ biểu diễn ở một nhà hát ở Anh quốc. Vì thời gian bố trí rất ngắn nên các hiệu ứng âm thanh rất nghèo nàn. Leslie, người luôn luôn đòi hỏi những tiêu chuẩn cao, đã yêu cầu phải luyện tập trước. Tuy nhiên, do không thể chấp nhận điều kiện âm thanh nghèo nàn đó nên anh đã đặt mic xuống và trở vào phía sau sân khấu. Sau khi Anita hoàn thành phần luyện tập của mình, chúng tôi đã đi đến phía sau sân khấu và nói ngọt với anh ta để anh ta tiếp tục luyện tập. Anita cũng đã giúp chúng tôi thuyết phục anh ta bằng cách nói “Âm thanh vừa mới được bố trí lại rồi và các hiệu ứng bây giờ đã khá tốt. Có thể chấp nhận được mà!”. Cuối cùng thì anh ta cũng đã hứa tiếp tục việc luyện tập và biểu diễn đêm đó.

Một lần khác, trong một hộp đêm ở Malaysia, khi Anita đang biểu diễn, một khán giả đã uống say và đã gây om sòm, cố nài lên sân khấu để hát cùng cô. Leslie ngay lập tức liền lên sân khấu giúp Anita từ chối yêu cầu của vị khán giả kia và đã hoàn thành phần biểu diễn tối hôm đó dùm cô. Cả hai người họ được biết đến như là những đối tác tốt nhất.

Một lần cách đây đã 10 năm, chúng tôi đã có nhiều niềm vui khi đến Australia. Đó là lần đầu tiên những nghệ sĩ Trung Quốc đặt chân lên sân khấu của Trung tâm giải trí Sydney để biểu diễn nhạc hội (ngày nay, nhiều nghệ sĩ Hồng Kông vẫn biểu diễn ở đây). Địa điểm này có chút tương tự như Hong Kong Coliseum. Nó có thể chứa mười nghìn người xem. Trong quá khứ, chỉ có các ca sĩ Mỹ mới có thể biểu diễn ở đây. Vì cơ hội được biểu diễn ở Australia là không nhiều nên nhiều người đã đồng ý mà không quan tâm thù lao họ nhận được là bao nhiêu. Họ chỉ muốn tham gia, giống như tham gia một chuyến du lịch trọn gói miễn phí. Lúc đó, những người biểu diễn đầu tiên Leslie Trương Quốc Vinh và Anita Mai Diễm Phương. Những ngôi sao khách mời khác gồm Lui Fong, Grasshoppers và Pearl Law. Michael Lai chịu trách nhiệm công việc hậu trường, Lai Hok Bun lãnh đạo ban nhạc lớn của anh cũng như các thành viên trong đoàn, và khách mời danh dự là Chan Chi Keung (anh chỉ tham gia cho vui)…v..v…Nhà tài trợ địa phương đã sắp xếp cho chúng tôi ở tại khách sạn Regent ở Sydney. Bên cạnh việc biểu diễn và luyện tập, chúng tôi đã đi thăm quan nhiều địa điểm hấp dẫn cũng như thưởng thức các món ăn địa phương. Ngoài công việc, tất cả mọi người đã có những thời gian thật sự tuyệt vời cùng nhau thưởng thức các món ăn và cảnh đẹp.

Lần chúng tôi đi biểu diễn ở Pháp, Anita đã chơi trốn tìm với vài nguời khách tham quan trong khu vườn của khách sạn và đột nhiên biến mất. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô ấy đã trở về phòng của mình nên cả nhóm đã giải tán. Tuy nhiên, chúng tôi đã không thể tìm thấy cô ấy ở trong phòng nên đã quay lại khu vườn và đã phát hiện ra cô ấy đang nằm bất tỉnh trên một đám cỏ dày. May mắn là chúng tôi đã kịp tìm thấy cô ấy lúc đó.

Các nhà hàng tranh thủ những cơ hội
Trong những năm qua, khi biểu diễn ở châu Âu, nhiều nhà tài trợ vẫn thường sắp xếp cho nhóm của chúng tôi ăn trưa ở một số nhà hàng của họ. Hầu hết những lần như thế, các nhà hàng này đều muốn tranh thủ cơ hội. Họ tất nhiên quảng cáo trước về ngày giờ mà các nghệ sĩ sẽ xuất hiện (một số nơi thậm chí còn nói rằng các nghệ sĩ sẽ hát ở đó) để thu hút thêm nhiều khách hàng. Khi các nghệ sĩ tới nơi, họ đã phải bịa ra đủ mọi kiểu lý do để yêu cầu các nghệ sĩ hát trên sân khấu. Ở Pháp, chúng tôi đã có những kinh nghiệm sau đây. Họ muốn các ca sĩ lên sân khấu và nhận những món quà lưu niệm nhưng chúng tôi đã khẳng định rằng các ca sĩ sẽ nhận chúng khi đã rời khỏi sân khấu. Sau đó, họ xếp đặt cho người dẫn chương trình lên sân khấu giới thiệu và thậm chí bắt đầu chơi nhạc, may mắn là chúng tôi đã chuẩn bị mọi thứ nên khi nhạc đã bắt đầu chơi, Michael Lai lập tức lên sân khấu và bằng một cách khôi hài đã yêu cầu cho nhạc được dừng lại và rồi vui vẻ nhận lấy những món quà lưu niệm dùm các ca sĩ. Mặt khác, các ca sĩ đã đi tới lối vào, vẫy tay thể hiện sự cảm ơn của họ và rồi lập tức rời khỏi. Mặc dù nhiều lần, một thoả thuận đã được đưa ra trước khi tham dự các bữa ăn tối nhưng những điều này vẫn thường xuyên xảy ra trong quá khứ khi lưu diễn ở châu Âu và Hoa Kỳ vì biểu diễn ở những địa điểm đó hầu hết dựa rất nhiều vào các nhà tài trợ.
Trên thực tế, để sắp xếp cho cả nhóm người tới châu Âu, chỉ riêng vé máy bay và chỗ ở khách sạn đã mất một khoản tiền rất lớn. Các địa điểm biểu diễn lại không thể chứa quá nhiều khán giả cũng như giá vé không thể bán quá cao được.

Anita Mai Diễm Phưong thích nói theo quy tắc.
Tôi vẫn nhớ lần chúng tôi đi lưu diễn ở châu Âu, đó cũng là lần đầu tiên có nhà tài trợ. Để các nhà tài trợ giảm bớt các khoản chi tiêu, bên cạnh đó tôi cũng muốn các nghệ sĩ có chỗ ở tốt hơn nên tôi đã đồng ý việc dàn xếp để cho các nghệ sĩ và các thành viên còn lại trong đoàn ở tại hai khách sạn khác nhau và trên thực tế, cách này có thể khiến họ được chăm sóc thuận tiện hơn (giống như ở Hồng Kông, các nghệ sĩ sẽ ở khách sạn Regent và các thành viên còn lại trong đoàn thì ở khách sạn New World). Nhưng khi chúng tôi tới nơi, thói quen thường nói theo quy tắc của Anita lại được biểu lộ dữ dội. Cô khăng khăng đòi tất cả mọi người nên ở cùng một khách sạn. Vì nhà tài trợ đã trả tiền cho cả hai khách sạn nên trong hoàn cảnh đó, thay vì tiết kiệm được tiền, nhà tài trợ lại phải chi trả nhiều hơn. Và họ đã nổi cáu bởi họ đã tìm tôi để dàn xếp trước rồi và bởi xuất phát điểm của tôi là muốn tốt cho các nghệ sĩ. Thấy rằng không thể đòi được công bằng, Anita đã cảm thấy khó chịu nên đã không hợp tác với tôi sau đó nữa. Do đó, tôi đã để David tạm thời chăm sóc cô ấy trong khi tôi chỉ chăm sóc Leslie để tránh đặt cả hai bên ở những tình huống khó xử. Sau khi chúng tôi quay trở lại Hồng Kông, Anita đã trách tôi thiên vị và rằng tôi chỉ quan tâm tới Leslie mà bỏ rơi cô ấy. Thực tế, tôi quan tâm tới cả hai người họ và không thiên vị ai cả. Nhưng tôi đã phải làm như vậy để kiểm soát tình hình chung, tôi không thể đáp ứng theo được việc để tất cả mọi người đều được ở trong điều kiện tốt. Hôm nay, Anita đã trưởng thành, bên cạnh cô ấy là người quản lý của hai ca sĩ Ho Wan Sze và Pang King Chi, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu được cách mà tôi đã từng làm để xử lý tình hình khi đó.


Florence và Leslie

Cuộc chiến của hai băng nhóm
Một lần khác khi chúng tôi đi lưu diễn ở Mỹ với Leslie, chúng tôi đã nghe được rằng ở đây đang có cuộc chiến giữa hai băng nhóm và chúng tôi gần như bị tác động bởi điều đó. Nhà tài trợ địa phương ban đầu thì rất nhiệt tình nhưng sau khi chúng tôi đến thì chỉ thấy ông ta xuất hiện được hai đến ba lần. Ông ta lo ngại rằng ai đó sẽ gặp phải sự cố và điều đó sẽ gây ra sự kinh hoàng trong chúng tôi, đó là lý do giải thích vì sao có ít sự tiếp xúc. Tôi đã ngồi với ông ta cùng xem trong suốt buổi biểu diễn. Sau đó khi chúng tôi tới Canada, chúng tôi mới được biết ngày mà chúng tôi biểu diễn ở Mỹ, vì nhà tài trợ kia sợ rằng kẻ thù của ông ta sẽ tới quấy nhiễu chúng tôi (thực tế là ông ta đã nhận được tin báo trước về điều này) nên có rất nhiều “bouncers” (những người được thuê để tống cổ những kẻ phá phách trong các quán rượu, rạp hát ở Mỹ) đứng canh gác ở trong và ngoài rạp hát, và nhiều vũ khí cũng đã được đặt trong nhà hát. Ông ta đã không cho chúng tôi bíêt trước điều này vì ông ta sợ rằng chúng tôi sẽ bỏ chạy. Tôi thực sự không thể tưởng tượng được Leslie có thể hát trong những tràng đạn dồn dập sẽ như thế nào. Tôi nghĩ rằng loại cốt truyện kiểu này chỉ có thể được tìm thấy ở những bộ phim điện ảnh.

***

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét