V-trans: heobeo
Yên Chi Khâu - Vết Son
From Red Mission
Tôi đặt tiêu đề cho bài viết này là Yên Chi Khâu (Rouge), hộp son đỏ mạ vàng Thập nhị thiếu gia đã tặng cho Như Hoa, và tôi cũng chọn nó như một hình tượng để liên tưởng về anh. Nghê Khuông đã khen ngợi anh là “mi mục như họa” (mắt mày đẹp như tranh vẽ), Lâm Tịch đã ca ngợi anh là “tạo vật chủ đích quang vinh” (quang vinh của Đấng tạo hóa).
Vào lúc 6:41 tối, ngày 1 tháng 4, 2003, anh đã ở đây, ngay tại khu Trung tâm, trên Khách sạn Mandarin Oriental, tầng thứ 24, anh rơi, tan vào không khí và gió, hóa thành trăm mảnh hồng điệp. Trong ngày vui Ngốc nghếch, anh đã chọn lựa cách ngốc nghếch nhất, với một thái độ tích cực và quyết liệt nhất của mình, anh gửi lời chào vĩnh biệt với thế gian. Anh đã lừa phỉnh chúng tôi bằng một trò đùa khó ngờ nhất, đùa không thích đáng chút nào, ca ca à. Tại sao? Tại Hong Kong, nơi anh rơi xuống, một ngôi sao xinh đẹp lát gạch đã được khắc tên anh và nằm trên đại lộ, nơi tất cả mọi người đều có thể đi ngang và ngắm nhìn nhưng tuyệt không ai có thể giẫm chân lên. Trong tâm trí tôi đã mường tượng ra cái khoảnh khắc anh đáp xuống mặt đất, linh hồn anh lúc đó hẳn đã ngẩng cao đầu, trên đôi môi nhẹ nhàng nở nụ cười tuyệt đẹp. Vào cái khoảnh khắc ấy khi anh chuẩn bị nhảy, anh đã nói anh muốn một mình nhìn ngắm Hong Kong thêm một chút, anh có chắc không? Bên dưới đó chỉ là một biển ngầm mênh mông đầy sóng nước đen tuyệt vọng thôi mà anh. Nhưng anh đã là người quan trọng hơn bất cứ ai, đủ để biết đến điều đó. Và thay vì ngồi đây phê phán giới truyền thông đã làm anh bệnh, tôi sẽ quay lưng đi và chỉ nhớ đến một câu trong bộ “Nguyễn Linh Ngọc ký”, câu văn ấy viết rằng “Tha tâm như lưu ly, phá toái thâu tiêu, lệnh thế tục đích phi nan thanh tề tề bế chủy” (Trái tim của cô trong sáng như pha lê, làm tiêu tán mọi âm thanh chỉ trích, bịt mồm mọi miệng lưỡi phàm tục của thế gian). Anh cũng như vậy đấy.
Vai diễn Trình Điệp Y của anh trong “Farewell My Concubine”, bất kể cảm nhận cuộc sống và ý nghĩ của anh ta ra sao, là nam hay nữ, anh cuối cùng đã làm nên sự hợp nhất bằng tất cả tâm hồn và thể xác của anh để hóa thân thành nhân vật, một người nghệ sĩ tuồng cổ Bắc Kinh. Anh chính là con người đó, người đàn ông mang trong mình trái tim phụ nữ, Trình Điệp Y. Còn nhớ rõ cảnh phim khi anh lao ra từ buồng thay y phục, cay đắng hét lên trước mặt Đoàn Tiểu Lâu: “Như thế không đủ! Tôi muốn suốt cuộc đời này. Thiếu đi một năm, một tháng, một ngày, ngay cả chưa đầy một giây thì không phải là suốt đời nữa!”. Điệp Y, ban đầu vốn đã là hiện thân của loài chim phụng hoàng, từ thuở ấu thơ khổ đau, bị chúng bạn bắt nạt, bao lần bị bỏ rơi, dường như anh đã trải qua hết mọi hỗn loạn, nhiễu nhương của lịch sử và đời người. Đến năm 1977, trải qua 50 năm trời, lần đầu tiên “ái thiếp” tái ngộ “quân vương” trên sân khấu, bỏ lại cuộc đời sau lưng, anh đã giải thoát bản thân mình lần sau cuối, tự tử bằng chính thanh kiếm của bá vương. Từ trong ngọn lửa của tàn tro, phụng hoàng lại ngóc đầu vươn lên, sải rộng cánh bay và bất tử muôn đời.
Còn nhớ lần đầu tiên tôi hoàn thành việc đọc cuốn “Bá Vương Biệt Cơ” vào một cuối ngày, tôi lại đọc nó thêm một lần nữa, và cuối cùng ngày hôm sau tôi bị ngã bệnh, cuốn sách đã thành bệnh của tôi. Hôm đó tôi sốt cao, buồn ngủ và đã ngủ rất nhiều, gần hơn 10 tiếng đồng hồ, thờ ơ với hết thảy nhịp sống đang rủ rỉ ngoài kia, tôi đắm chìm dài lâu trong một giấc mộng, mắt tôi vẫn cay, mơ màng tưởng nhớ, tưởng như chính là Điệp Y đang sống, đang thở đâu đây quanh tôi “nhất tiếu vạn cổ xuân, nhất đề vạn cổ sầu” (một nụ cười đem đến vạn mùa xuân, một giọt lệ mang về muôn nỗi sầu), bên tai văng vẳng giọng hát của Điệp Y “Hán binh dĩ lược địa, tứ diện Sở ca thanh, quân vương ý khí tận, tiện thiếp hà liêu sanh” - lời ca như gắn liền với vở kịch cuộc đời anh, trong vở kịch đó anh đã khóc khi hay tin Trương Phong Nghị có con, trong thực tế tôi nghĩ hẳn anh cũng muốn có một đứa con, bởi vì anh luôn muốn có một gia đình.
Vai diễn Trần Chấn Bang trong “Rouge” (Yên Chi Khâu), Thập nhị thiếu gia, trường thân ngọc lập (người dài dáng thẳng, uy nghi như tượng ngọc), phong thần tuấn lãng (phong thái khôi ngô tinh thần sáng suốt), mặc một bộ hắc bào, trông tươi đẹp lạ lùng với hàng mi lười biếng, bờ mắt mệt mỏi đong đầy ẩn ức đằng sau ánh nhìn lả lơi, vui đùa âu yếm tuy là giễu cợt đấy nhưng khối tình si này mấy ai kháng cự nổi. Ngay đến nữ tác gia của cuốn tiểu thuyết Rouge - Lilian Lee (Lý Bích Hoa) cũng không thấy hối tiếc khi Trương Quốc Vinh đóng vai cậu Mười hai.
…Vị thiếu gia ngồi dậy từ sàn giường gỗ, nở nụ cười ranh mãnh trêu chọc Như Hoa, đóa hoa đó thân phận thấp kém, là một cô gái chốn lầu hồng vừa lọt vào mắt xanh của chàng. Đóa hoa đó sau này sẽ là người tô lên môi lớp yên chi chàng đã tặng cho nàng, âu yếm chàng, cười với chàng, nở rộ như một vườn xuân, và rồi ngày ngày chàng lại ngồi bên bậu cửa trong bộ áo choàng trắng, sẽ dõi mắt chờ đợi nàng trở về từ gian phòng riêng của một người đàn ông nào khác …
Điểm 11 giờ ngày 8 tháng 3, năm 1934 – dấu hiệu thời gian của hai người tại Di Hồng Lâu, Như Hoa chuốc bã thuốc phiện và thuốc ngủ cho Thập nhị thiếu gia, nhưng chàng đã bừng tỉnh dậy … Năm 1987, lúc này chàng đã già nua, lưng còng và thảm thương, vẫn hồn ma duyên dáng xinh đẹp của Như Hoa tìm về bên chàng và nàng đã quay lưng một đi không trở lại. Mờ mịt trong đám sương khói dày đặc, giọng của chàng mơ hồ thét gọi: “Như Hoa!” Chẳng còn chút gì đẹp đẽ như khi chàng hát độc tấu “Mặc sầu nguyệt hoa viên” (U sầu trong vườn trăng) . Hóa ra tôi lại cho cảnh anh rơi là đúng, vì rằng 50 năm nữa gương mặt anh chắc cũng sẽ chằng chịt các đường vết chân chim, sẽ già nua và xấu xí. Và rằng vì anh đã mãi mãi dừng lại ở nơi miền tươi trẻ đó, ở lại vĩnh viễn cùng cõi thế gian này với một hình ảnh: vẫn là một người-đàn-ông-46-tuổi tuyệt đẹp, với đường nét quyến rũ nữ tính không ai cưỡng nổi. Cuối cùng thì đường đi lối về của anh cũng không phải là vô ích, một sự công bằng cho một cái chết ra đi.
Happy Together (Xuân Quang Xạ Tiết), Hà Bảo Vinh lấn át trong chiếc áo khoác màu vàng mơ. Anh lạc lõng dưới ánh đèn đường u khuất trên các con phố tại Buenos Aires, ấm áp trong chiếc taxi màu vàng lắc lư, trong chớp mắt đã ngủ say trên vai Lê Diệu Huy, anh phá phách, say xỉn và cô độc trong một quán bar khiêu vũ bên một người xa lạ, ánh mắt anh làm tan nát cõi lòng Diệu Huy khi đứng trước cửa phòng với những vết thương đang rỉ máu, sụp đổ ngã nhào vào lòng Huy và rấm rứt khóc.
Inner Senses (Dị Độ Không Gian), Jim Law của anh là một bác sĩ chuyên khoa điển trai và tinh tế, nhưng ẩn giấu đằng sau trái tim tuyệt vời ấy lại là một bí mật kinh khủng. Đây là vai diễn cuối cùng của anh, nhiều người cho vì anh đã quá nhập vai, vì anh đã bị ám ảnh với nỗi đau trầm cảm cũng giống như nhân vật. Tôi cũng tin một phần, nhưng đó không phải là nguyên nhân dẫn đến tất cả.
Rơi vào cùng một nỗ lực tương tự, tôi biết người bị đẩy đến bước đường cùng, phải ngồi trên mép tòa nhà cao ốc thăm thẳm như thế hẳn phải có một công tắc “cầu chì” làm cho anh/cô ta bùng nổ. Lúc ấy trái tim tôi cũng có quá nhiều nỗi đau, không có lấy một tia hi vọng hay kỷ niệm êm ngọt nào có thể xoa dịu con người tôi, và cuối cùng có lẽ tôi đã quyết định nhảy. Trong khi nhìn ra quang cảnh tất cả những sinh vật đang sống bên dưới kia, đang cười đùa, họ không đủ đau để thấu hiểu nỗi đau của tôi, nỗi ám ảnh và cô độc chỉ càng vẩn vương, càng khiến cho tôi nhận ra rằng sẽ chẳng có ai nhớ đến tôi, tương lai tôi mờ mịt cũng không thể đọc được. Nhảy xuống là việc hết sức dễ dàng, và sau đó tôi sẽ được giải thoát.
Nhưng nếu ngay lúc đó, chỉ cần có một người thôi, một người nào đó phía sau bạn nhìn thấy, và họ thét gọi tên bạn thì có lẽ bạn sẽ không chết, sẽ không quyết định buông xuôi. Tất cả những người đã mất đều có một ẩn giấu tận trong tiềm thức của họ, và rằng đó là luôn mong muốn không phải ra đi, không bị hút xuống hố sâu tuyệt vọng, luôn mong ngóng cho một tiếng gọi từ cuộc đời xung quanh. Một tiếng gọi thôi cũng đủ tạm thời hay vĩnh viễn kéo họ thoát khỏi bóng đêm của lãnh địa tử thần.
Nhưng ca ca ơi, anh đâu phải như người bình thường, anh là người sống trong một thế giới vinh quang, sự nghiệp của anh là sở hữu của tất cả mọi người. Tuổi thơ anh cô độc, tình yêu khác giới gặp trắc trở, và tình yêu đồng giới, không có lấy một phút giây bình yên, bị phương tiện truyền thông quấy rầy, những lời phỉ báng bôi bẩn … tất cả đều là nguy cơ tạo nên căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng, chưa kể đến chủ nghĩa cầu toàn của anh, sự tự hoại bản thân, tự chỉ trích và giễu cợt… “Cả cuộc đời tôi chưa làm gì sai. Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này?” Câu tự vấn nhức nhối vốn không tự nhiên mà thành này được viết trong bức di thư tuyệt mệnh anh để lại, anh tự hỏi đấy rồi cũng tự trả lời, rồi anh ra đi để cứu chuộc mảnh linh hồn thư hoại của riêng mình!
Thanh nhân có câu: “Gia gia tranh xướng ẩm thủy từ, nạp lan tâm sự hữu thùy tri” (Nhà nhà đều tranh nhau thơ xướng đối ẩm, nhưng tâm sự cao khiết (nạp lan) thì mấy ai thấu hiểu). Ca ca à, thiên thiên vạn vạn người điên đảo vì anh; thiên thiên vạn vạn người xem phim, nghe nhạc của anh; họ ca ngợi anh là tuyệt vời, là “thử mạo chính ứng thiên thượng hữu” - tài mạo con người chỉ duy có được tự trên trời cao. Nhưng trái tim anh lại cực kỳ đơn độc, cảm xúc của anh phức tạp, tài năng của anh là không dễ song hành. Tài cao thì nghiệp lớn. Không ai hiểu anh. Chỉ có anh và duy nhất tâm hồn anh bám víu cùng nhau.
Mai Diễm Phương đã khóc cho anh, trách anh sao nông nổi, bỏ mặc cô ấy. Bàng hoàng như thể bút tích kia không phải là thật, dù rằng anh thực sự đã nhảy, thực sự đã ra đi, và hẳn là anh đã phải thất vọng lắm, thất vọng cho bao năm qua trên cõi đời này, mọi nỗi đau, cùng muôn chiến công hiển hách, và rồi trước khi hoàng hôn buông hết cho một tối Hong Kong, anh đã vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp ly kỳ, với 46 năm liền hiến sinh cho một trận đấu, tự khẳng định bản thân với cả thế giới, rồi sau đó, kết thúc nó một cách hoàn hảo.
Trên gương mặt trắng trong của anh, một dòng máu đỏ tươi say đắm chảy xuống thành dòng, diễm lệ khác nào sắc hồng của đào lý chưa phai, thắm đẹp như vệt son yên chi, làm thành vẻ hoa lạc, điểm trang cho một buổi tối cuối xuân cay đắng. Đó là khoảnh khắc huy hoàng cuối cùng trên gương mặt anh, vẫn mãi mãi là vẻ đẹp của thế gian này, vẫn đang sống đấy, nhưng đã thoát khỏi ánh nhìn soi mói và vòng xoáy điên cuồng của nhân gian. Anh không mất, mà chỉ đi đến một thế giới khác, bình yên hơn, mảnh đất của những linh hồn bất tử.
Ca ca, tôi tin, tôi hiểu, anh đã quay lưng một đi không trở lại, trong bộ tố y, “thanh cù xuất trần, y duệ phiêu phiêu” (dáng dấp thanh thoát xuất trần, tay áo nhẹ bẫng bay bay) anh chạm bước đến chốn bồng lai, bỏ về nơi xa xăm, nơi vùng đất vĩnh hằng không còn nỗi lo đầu bạc. Cái chết của anh đã làm cho cuộc đời anh trở nên hoàn mỹ, thần bí, độc nhất vô nhị. Không hay thay, anh đi ngay thời điểm cực cùng của sự bị truy đuổi, và rồi đột nhiên anh kết thúc tất cả. Những người từng làm việc với anh, những kẻ thù của anh, rồi những bạn bè thân thiết, và người yêu, ngoài cái chết của cô bạn thân không lâu cùng năm đó, Anita Mui Mai Diễm Phương, đa số còn lại đều vẫn sống hạnh phúc. Tôi nhìn họ quẩn quanh trong cái vòng tròn ấy, và rằng trong số họ không biết ai đấy có từng hối hận, sẽ hối hận vì đã bỏ mặc anh, hay rằng họ đang cố che đậy điều gì, và điều duy nhất có thật ở đây là chỉ có mình anh ra đi, nếu đây là bản chất của họ thì tôi không chịu nổi, liệu còn có tình yêu tồn tại trên thế giới này không?
Tuy nhiên, tôi vẫn thấy hạnh phúc cho anh ca ca à, vì rằng họ đang già, ah, anh thấy không, họ không còn trẻ và gương mặt đã mất dần xinh đẹp, da dẻ nhăn nheo, cơ thể dần dần phát tướng, lão hóa đang cặp kè với họ, cuộc sống cũng chẳng tốt gì hơn như khi anh hạnh phúc nhất. Anh đang ngự trên đỉnh trời mây nhìn xuống và mỉm cười, phải không anh? Ngoại trừ anh, vẫn ở lại cùng dáng vẻ của năm 2003, đủ tốt để vĩnh viễn bình tĩnh an tường. Anh xinh đẹp hơn hẳn bọn họ, anh nên hạnh phúc vì điều đó.
Ca ca. Hãy để chúng tôi ghi nhớ đến anh. Anh chính là những ngày mộng tháng trăng
Nếu có kiếp sau, mong anh hạnh phúc.
Tưởng niệm Trương Quốc Vinh.
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét