Nguồn lesliepillow.com
Dịch Vô Sắc
Dịch Vô Sắc
Sau
khi chờ đợi một lúc cho đến khi mọi thứ đã trở lại bình thường, tôi qua
phòng thăm anh. Leslie đang xem cuốn sách ảnh. Tôi hỏi anh : "Làm sao
mà anh lại thích cuốn sách này?" Leslie trả lời câu hỏi một cách mơ hồ :
"Mmm, tôi cũng không chắc nữa". Mặc dù tôi không có ý kiến gì trong suy
nghĩ của anh. Tôi đoán rằng cuốn sách đã không đạt được những gì mà anh
đã mong đợi. Khi Leslie đã xem xong cuốn sách, anh hỏi tôi: "Trong cuốn
sách này có hình nào mà chị thích không ?". Sau khi lật qua các trang
của cuốn sách, tôi nói : "Tôi thích tấm hình anh đang đứng để hai tay
vào túi quần. Tôi thích tấm hình nghiêng này ".Sau đó, anh rút cây viết
bạc của mình ra và ký tên vào trang đó cùng với những dòng chữ: "Gởi đến
Miss Shima. Tôi dành tặng tấm ảnh này cho chị . Leslie. "
Khi
Leslie đang ký tên , anh đã liếc qua các trang của cuốn sách và nói:
"Tôi thích kiểu hình ảnh này". Đó là một tấm ảnh của Leslie được chụp từ
phía sau với nhận xét :" 'Tôi sẽ tạo dáng như thế trên sân khấu . Cái
này dành cho chị hay cho tôi ? ".
Trong lúc nói chuyện với Leslie, tôi nhận thấy có một việc đã làm tôi bị sốc. Một sự bất ngờ với tôi , Leslie đang hút thuốc . Tôi hỏi anh : "Leslie, anh đã bắt đầu hút thuốc lại ?". Giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang, Leslie gật đầu và nói : "Đúng vậy, nhưng nó là một bí mật" .Sau đó anh đã đưa ngón trỏ lên môi của mình và nhanh chóng cho tôi một nụ cười . Tôi hỏi : "Tại sao? Điều gì làm anh phải hút lại ? ".Anh trả lời là anh đã phải hút thuốc trong các cảnh phim anh đang quay. Tôi đã nhận ra sự khó khăn của anh và nói rằng: "Nhưng anh đã có rất nhiều dịp như vậy trong suốt thời gian qua mà phải không?". Sau đó, anh trả lời: "Vâng, đúng vậy, nhưng gần đây tôi đã xem trước những cảnh quay và nhận ra rằng tôi nhìn đẹp hơn khi tôi hút thuốc. "
Lý
do của anh đối với tôi thật vô nghĩa . Tôi biết tôi không phải là người
giám hộ của anh hoặc bất cứ gì giống như thế, vì vậy tôi không có quyền
đặt câu hỏi anh khi anh quyết định hút thuốc lại nhưng tôi vẫn có lý do
của riêng mình để truy vấn anh . Tôi đã nói về công lao của Leslie, của
việc không hút thuốc lá kể từ khi tôi gặp anh. Sau một thời gian , cuối
cùng tôi đã quyết định bỏ hút thuốc lá sau lời khuyên của Leslie. Đối
với tôi, Leslie giống như một thầy giáo đã dạy tôi làm thế nào để bỏ hút
thuốc lá. Vậy thì làm thế nào mà thầy giáo lại dám tự hút thuốc lại?
Tôi nói với anh một cách căm phẫn: " Anh biết là tôi đã bỏ hút thuốc ".
Leslie nhìn chằm chằm vào tôi và nói : "Thật hả? Có phải là vì lời
khuyên của tôi? Ha ha! Điều này là tốt cho chị . Xin chúc mừng ".
Anh đã đưa tay bắt tay tôi như không có gì đã xảy ra. Vì vậy, tôi không thể không nói lời cảm ơn anh, nhưng tôi vẫn không khỏi ấn tượng về anh .
Khi
chúng tôi nói chuyện, chúng tôi bắt đầu cảm thấy đói và quyết định đi
đâu đó ăn. Leslie muốn đi đến một quán rượu kiểu Nhật. Tuy nhiên tôi là
một người lạ ở Osaka vì vậy tôi hỏi một cận vệ người địa phương để dẫn
đường. Khi chúng tôi đi xuống lobby, vẫn còn rất nhiều người hâm mộ tụ
tập ở đó. Họ tỏ ra xúc động khi họ nhìn thấy Leslie nhưng nhờ có sự bảo
vệ hoàn hảo của các vệ sĩ, chúng tôi đã an toàn vào xe đang chờ đợi
chúng tôi ở phía trước của khách sạn. Chúng tôi rời khách sạn trong nháy
mắt.
Bảo
vệ người địa phương đã dẫn chúng tôi đến một quán rượu kiểu Nhật ở
Nishi Nakajima. Đó là một quán rượu nhỏ với một phong cách giản dị. Bà
chủ nói giọng Osaka Nhật Bản đã ra phục vụ chúng tôi. Trong khi tôi gọi
một số món ăn, Leslie đột nhiên nói bằng tiếng Nhật: "Cho tôi một cây
kem!". Bà ấy nghĩ rằng mình bị trêu chọc. Bà nói giận dữ: "Đây là một
quán rượu. Chúng tôi không có những thứ như vậy ".Leslie không hiểu bà
ấy nói gì và đã có một cái nhìn ngây ra ngạc nhiên. Tôi nhớ rằng là lúc
đó trông anh rất dễ thương và buồn cười .
Vào
ngày hôm đó thì Leslie vừa mới xuống máy bay, và dường như đó là 1
chuyến đi mệt mỏi , do đó, chủ đề của cuộc thảo luận của anh là nói về
chuyện di chuyển bằng máy bay . Leslie bày tỏ rằng anh đã có một chút sợ
hãi độ cao, nếu không cần thiết anh sẽ tránh di chuyển bằng máy bay
càng nhiều càng tốt nhưng với nghề nghiệp của mình thì anh không thể .
Sau đó anh đã kể cho tôi nghe về những kinh nghiệm đau thương của mình
khi di chuyển bằng đường hàng không, nhưng mà tôi đã quên rồi. Leslie
không chỉ am hiểu về khách sạn mà có vẻ là anh cũng am hiểu rất nhiều về
máy bay . Anh nói với tôi về những thành tích và sự yếu kém của từng
hãng hàng không cũng như các đặc tính đặc biệt của dịch vụ của các hãng
hàng không. Anh Đường (Hạc Đức) đã hài hước chen giữa vào cuộc trò
chuyện của chúng tôi với một số ý kiến thú vị.
Anh
Đường là một người đàn ông ít nói với một khuôn mặt trầm mặc, vì vậy
tôi không thể biết được tâm trạng của anh là tốt hay xấu. Tuy nhiên
thỉnh thoảng anh ấy có ý kiến hay nhận xét dường như là đã khiến Leslie
rất vui. Lúc đó Leslie đã cười thỏa thích mỗi khi anh Đường nhận xét.
Leslie đã cười rất nhiều khiến anh khó thở và anh bắt đầu thở hổn hển.
Trong khi Leslie vẫn còn cười thì anh Đường đã không cười cùng với
Leslie và anh ấy cũng không lộ vẻ buồn rầu. Anh ấy vẫn giữ thái độ bình
tĩnh nói chuyện với biểu hiện nhẹ nhàng lịch sự của mình và anh ấy đã
cho tôi một cảm giác ấm áp, tôi nghĩ rằng cả hai người họ rất xứng đôi.
Một
khi họ bắt đầu nói với giọng Quảng Đông, tôi cảm thấy có một chút lạc
lõng vì tôi không thể hiểu là họ đang nói gì. Tôi không thể hiểu tại sao
Leslie đã cười rất hạnh phúc vui vẻ nhưng dù sao đó cũng là một may mắn
cho những người đã có thể nhìn thấy nụ cười của Leslie và nó là một
hình ảnh của hạnh phúc. Trên tất cả, thực tế là Leslie đã cười như một
cậu bé ngây thơ và đầy vẻ nghịch ngợm đã khiến tôi nhẹ nhõm khi trước đó
tại sân bay nhìn thấy anh có chút khó chịu .
Buổi
sáng ngày diễn ra sự kiện ký tên, Leslie đã dành thời gian của mình để
đi ra khỏi phòng. Họ đã gọi điểm tâm từ phục vụ phòng, nhưng Leslie chỉ
ăn một ít. Lúc mười một giờ, cuối cùng anh đã ra khỏi phòng, vì vậy tôi
hỏi anh :"Anh có sao không?". Leslie trả lời là đêm qua anh không ngủ
được. Anh có vẻ bị ảnh hưởng bởi thời tiết . Tôi đã lo lắng rằng anh sẽ
không thể ký 1.000 chữ ký trong tình trạng như vậy. Tuy nhiên trên đường
đến phòng tổ chức sự kiện, tinh thần của Leslie dần dần được cải thiện
khi anh bước vào phòng đợi, anh có tâm trạng nhẹ nhàng hơn. Dường như
ngay sau khi tình trạng của mình tốt hơn thì Leslie bắt đầu cảm thấy đói
và anh đột nhiên muốn ăn" Makunouchi Bento" (một hộp thức ăn trưa mang
truyền thống phong cách Nhật Bản ) vì vậy tôi đã nhờ một nhân viên ở hội
trường đi ra cửa hàng bách hóa để mua món đó.
Không
giống như sự kiện trước đây, lần này chúng tôi đã phân phối các thẻ vào
cửa một tuần trước của sự kiện vì vậy sẽ không có sự nhầm lẫn trong
ngày ký tên mặc dù đã có một chút sự hỗn loạn trong ngày phát thẻ. Hơn
nữa nhờ vào các dịch vụ an ninh tuyệt vời, sự kiện đã diễn ra rất thuận
lợi. Lúc đầu Leslie đã rất vui vẻ nhưng vì thiếu ngủ và mệt mỏi, anh dần
dần trở thành trầm lặng, thậm chí trong giờ giải lao của anh trong
phòng chờ thì anh vẫn trầm lặng. Mặc dù anh như là một cậu bé ngoan,
Leslie vẫn gây cho tôi một số chuyện có hại . Một trong số đó là sự cố
với thuốc lá. Chúng tôi chuẩn bị phòng chờ đối diện hội trường cách nhau
bằng một hành lang. Trước phiên đầu tiên , trong phòng có vài người
khách, như người quản lý và nhân viên của nhà sách đến chào hỏi chúng
tôi.
Có
một sự đi lại không ngừng của nhân viên bảo vệ và nhân viên của chúng
tôi. Lúc đó Leslie đang ngồi trên sofa đọc thư fan hâm mộ và anh bật lửa
. Suốt thời gian này Leslie đã hút thuốc liên tục. Tôi, người đã từ bỏ
hút thuốc lá, đang nhìn anh với đôi mắt bốc khói. Trong khi Leslie đang
hút thuốc và tôi đang nói chuyện với anh , thì chúng tôi nghe ai đó gõ
cửa. Với một tốc độ nhanh như chớp Leslie đã đẩy một nửa điếu thuốc của
mình vào giữa các ngón tay của tôi. Sau đó, anh lại tựa vào sofa với cả
hai tay trống không như không có gì xảy ra. Trong khi một nhân viên mở
cửa và nói chuyện , tôi đã nhìn chằm chằm vào Leslie một cách giận dữ
cùng với điếu thuốc giữa các ngón tay của mình. Tuy nhiên Leslie đã nhìn
vào chỗ nào đó, như là anh không liên quan gì đến điếu thuốc , nhưng
mắt anh thì đang cười, và anh có vẻ như là muốn bật cười. "Làm thế nào
mà anh có thể làm như vậy?" tôi nói với anh một cách giận dữ sau khi
người khách ra ngoài. "Vâng, tôi đã không có sự lựa chọn khác, vì nó là
một bí mật". Leslie đã làm dáng trêu chọc tôi bằng cái bĩu môi và làm
một khuôn mặt hờn dỗi.
Đôi
khi Leslie cư xử theo cách này khi anh hy vọng sẽ được miễn thứ cho
những hành động bốc đồng của mình. Tôi tự nghĩ nếu anh thường làm điều
này với phụ nữ lớn tuổi thì không phải là những gì mà một người đàn ông
40 sẽ làm. Tuy nhiên tôi vẫn không thể không nuông chiều anh một lần khi
tôi nhìn vào đôi mắt trong vắt của anh, nó giống như một cậu bé đáng
yêu với cách cư xử của mình. Thật vậy với kinh nghiệm của anh trong
những năm qua là một thần tượng nhạc pop, Leslie biết chính xác những
điểm quyến rũ của anh và tôi thường nghĩ anh sẽ có thể duy trì vị ngọt
đáng yêu của mình trong bao lâu. Từ những nỗi đau buồn của tôi, tôi đã
có câu trả lời cho câu hỏi này ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét