Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Richard Corliss và 5 lần gặp gỡ Leslie Trương Quốc Vinh




Trích "That Old Feeling: Days of Being Leslie" - TimeAsia
Dịch bởi: heobeo @dienanh.net


Tôi và vợ tôi Mary, chúng tôi có quen biết đôi chút với Leslie, đã ái mộ anh từ trước khi được gặp anh ngoài đời. Tại Liên Hoan Phim Cannes năm 1993, chúng tôi đã xem The Bride With White Hair và Farewell My Concubine. Phim đầu là võ hiệp thần thoại, phim sau là một thiên sử thi. Vừa nhìn thấy một người nam diễn viên sắm diễn một tay kiếm sĩ chán ngán thế nhân phải lòng cô gái sói (Brigitte Lin) mới đây, quay sang đã thấy anh ta trong vai một nghệ sĩ kịch tuồng đắm chìm trong mối tình si đồng tính với người bạn diễn thực sự đã là một khám phá ấn tượng. Trở về New York, tôi tìm thuê hết mọi phim của Leslie Cheung tôi có thể tìm được tại Kim’s Video, và điều này đã thúc đẩy tôi nảy sinh thiện cảm với nền phim ảnh của mảnh đất thuộc địa. Cũng như rất nhiều người khác, chính Leslie đã khiến tôi yêu điện ảnh Hong Kong.

Chúng tôi có dịp được gặp ngôi sao này đôi ba lần. Lần cuối, chúng tôi tưởng tượng sẽ gặp anh vào tuần tới, sẽ đón chuyến bay đầu tiên sau 3 năm trời để đến Hong Kong; đạo diễn Yonfan nói anh muốn sắp xếp cho chúng tôi gặp cả Leslie và Brigitte, dù rằng tôi e thế là quá nhiều huyền thoại cho một bàn ăn tối. Nhưng dịch SARS bắt đầu hoành hành và ngăn cản chúng tôi, buộc lòng chuyến bay sang Hong Kong phải trì hoãn lại. Và rồi chúng tôi không bao giờ còn gặp Leslie được nữa, trừ trong những giấc mộng hướng lên màn bạc, hay trên màn bạc trong những giấc mơ.

 
...

Mary và tôi thực sự trân trọng những quãng thời gian được ở bên cạnh Leslie. Anh đã ám ảnh chúng tôi, những vị khán giả của anh, trong 5 lần gặp qua 5 năm liền và tại 5 thành phố khác nhau: Tô Châu, Thành phố Atlantic, New York, Hong Kong và Las Vegas. Mỗi lần gặp gỡ, anh đều cho chúng tôi một thoáng ý niệm lờ mờ như bị trêu ngươi về sức hấp dẫn của một ngôi sao không tốn công bày vẽ. Anh tán tỉnh Mary và lấp lánh ánh cười mỗi khi đề cập đến các ngôi sao Trung Quốc khác. Anh trò chuyện với thái độ dễ chịu, tự tin võ đoán, tạm cất đi gánh nặng trước vầng hào quang lẫy lừng mà cả thế giới đã am tường về anh. Leslie không tự tạo nên phẩm chất ngôi sao, càng không gặp khó khăn gì khi tỏa sáng. Anh ấy tự thân đã mang trong mình phẩm chất của ngôi sao. Anh sở hữu uy tín, dục tính gầm gừ, nguy hiểm và đòi hỏi hơn bất cứ nam diễn viên Hong Kong và Hollywood nào mà tôi từng gặp.

Chúng tôi gặp Leslie lần đầu trong chuyến-đi-4-ngày tới Tô Châu, Trung Quốc, khi anh đang quay bộ phim Temptress Moon – lần tái hợp của anh với đạo diễn, nhà sản xuất và nữ diễn viên chính từ phim Farewell My Concubine: Trần Khải Ca, Từ Phong và Củng Lợi. Leslie không hề tỏ ra kiểu cách sang trọng, ít nhất là với chúng tôi. Thanh lịch, dí dỏm, và đối xử thân tình với hai kẻ xa lạ từ cách đây nửa vòng trái đất, anh tán gẫu và chuyện trò trong một phong cách riêng đầy ngẫu hứng. Và rồi, khi cảnh sắp sửa quay, anh ẩn đi một chút, vặn mình biến chuyển thành nhân vật rồi trở vào phân cảnh. Tôi còn nhớ một cảnh quay yêu cầu anh phải lao qua cánh cửa, đưa mắt nhìn phẫn nộ với đám người xấu xa. Anh đã thực hiện nó hoàn hảo, và cuối cùng ngả mình cúi đầu trước tràng pháo tay của đoàn làm phim. “One Take Leslie!” anh tuyên bố đầy tự hào về tài nghệ đáng kính nể của mình.

Một hay hai năm sau đó, chúng tôi cùng với Norman Wang, người rất am tường điện ảnh Trung Quốc, tham dự một buổi hòa nhạc của Trương Quốc Vinh tại một sòng bài của thành phố Atlantic. Anh sành điệu lôi cuốn người nghe, dụ dỗ cho đến khi nhất tề bọn họ đứng dậy nhảy múa và reo hò trước vị thần nhạc pop. Bạn phải hiểu là các ngôi sao nhạc pop Hong Kong đi tour trên khắp thế giới, nhưng lại thường biểu diễn các bài hát bằng tiếng Quảng Đông. Nhưng lần này, trong buổi tối đó, Leslie đã nói tiếng Anh, và nói rằng anh sẽ tặng bài hát tiếp theo cho Mary và Richard. Đó là ca khúc chủ đề của phim Temptress Moon. Sau đó, hai chúng tôi “trôi giạt” về nhà.

Vào năm 1997 hay khoảng đó, chúng tôi đã dùng bữa trưa với Leslie và Lý An tại New York. Lý An cho hay anh đang sắp sửa bấm máy bộ phim kiếm hiệp đã trì hoãn bấy lâu của anh, và Leslie nghiễm nhiên đang được cân nhắc cho một vai diễn. Là vai nào? Lúc đó tôi không biết. Nhưng vào năm 2001, Leslie đã nói với Stephen Short: “Nếu Lý An mời tôi cho vai diễn Trương Chấn đóng, bộ phim đó sẽ thành ra một câu chuyện rất khác.” Ý của anh là: sẽ hay hơn.

Tháng 4 năm 2000, chúng tôi gặp anh tại một Câu lạc bộ Trung Hoa, một người phụ nữ đã đến chỗ bàn chúng tôi và hỏi xin Leslie chữ ký lên một đĩa CD của anh. (Làm thế nào mà cô ta biết anh ở đó? Hoặc giả không lẽ cô luôn mang theo mình chiếc đĩa CD, hy vọng lần nào đó sẽ ngẫu nhiên bắt gặp được người ca sĩ mà cô yêu mến?). Buổi chiều hôm ấy, trông Leslie đã thật rực rỡ, thật lộng lẫy và sáng chói. Anh nói rằng anh vừa trò chuyện với Trương Nghệ Mưu, và hy vọng được tham gia bộ phim nói về vị hoàng đế đầu tiên của Trung Quốc (Tần Thủy Hoàng). Vai diễn phù hợp nhất với Leslie trong phim Hero đã về tay Lương Triều Vỹ, người bạn diễn trong cùng ba bộ phim Vương Gia Vệ với anh.

Giáng Sinh 2000: Vegas! ... Tôi bay đến Toronto để xem tour Passion của Leslie. Trong buổi tối Đam Mê đấy anh đã mặc tám bộ thiết kế của Jean-Paul Gaultier, theo một trình tự bạo liệt tăng dần, từ chiếc tuxedo trắng với đôi cánh thiên thần cho đến chiếc váy ngỗ ngược (và mái tóc dài ngang lưng). Tại buổi hòa nhạc Toronto đó, đã có một tiếng nói gào lên, “Tôi yêu anh, Leslie!”; anh đáp trả lại, “Tôi cũng yêu bạn, cho dù bạn là nam hay nữ.” Câu nói này đã từng xuất hiện trong bộ phim hài nổi danh năm 1994 He’s a Woman She’s a Man... Anh đã trình bày đa số các ca khúc bằng tiếng Quảng. Lần này anh đề tặng “một bài hát đặc biệt dành cho Mary.” Đó là bài White Christmas, bằng tiếng Anh.

Ngày kế tiếp, Leslie gặp chúng tôi tại tầng trệt tòa nhà Caesars để đưa chúng tôi lên thăm phòng anh ở. Như thường lệ anh đổ tràn xuống với một dáng vẻ đáng yêu: duyên dáng, buồn cười, có thể chết mê chết mệt và ngọt ngào như một vòng kẹo quế. Rồi khi đột nhiên nhận ra mình đang bị truy đuổi bởi một trong vô số các fan hâm mộ người Nhật (Leslie đã được bình chọn là Nam Diễn Viên Xuất Sắc Nhất Trong Vòng 10 Năm Liền bởi 17,000 fan của câu lạc bộ yêu điện ảnh tại Nhật), anh quay sang và hét lớn, bằng tiếng Anh, “Go away! Get the hell out of here!” (Đi mau! Xéo ra khỏi đây đi!) Người phụ nữ trẻ đành phải rút lui; tôi thích việc hiểu cô ấy muốn gì. Bất kể ai cũng muốn có một chữ ký của ngôi sao. Nhưng cô phải gánh chịu cơn thịnh nộ khi xâm phạm cuộc sống riêng tư ngoài màn bạc của Leslie có lẽ là bởi vì Leslie xem việc phải ép mình đáp lại lời chúc tụng một cách giả tạo gần như chuyện xúc phạm.

Và bạn đã thấy đấy: Năm lần cọ vẽ làm nên một bức chân dung. Tôi buồn trong giây lát khi biết rằng sẽ không còn cơ hội cho lần thứ sáu.

Thậm chí vào năm 2001, Leslie đã bảo vệ cho tương lai của mình. “Tôi được mời tham gia một series truyền hình Nhật với Norika Fujiwara, nhưng ở tuổi tôi tôi không muốn phải tiến lùi và đóng phim truyền hình nữa. Tôi không quan tâm thị trường Nhật Bản rộng lớn ra sao. Có thể tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu tôi chấp thuận, nhưng để làm gì? Nó có thể sẽ ảnh hưởng đến vị thế của tôi. Tôi muốn làm mọi việc theo trái tim mình.” Anh dừng lại và mỉm cười: “Tôi thích câu này quá. ‘Tôi sẽ làm mọi việc theo trái tim mình.’”

Và rằng kẻ sống sót qua ba thập niên 70s, 80s và 90s này có suy nghĩ gì về chỗ đứng của mình trong thiên niên kỷ thứ ba của Hong Kong? “Tôi đã làm việc cật lực trong suốt 20 năm qua,” anh hào hứng nói. “Tôi đã từng rỗng túi, phải lao động để kiếm kế sinh tồn. Giờ tôi đang sống trong một ngôi nhà có không gian hợp lý. Tôi vẫn rất mạnh tại Nhật và Hàn Quốc. Nhưng có lẽ tôi đã hơi lỗi thời với Hong Kong. Nơi nay quá ngông cuồng, thô lỗ, đắt đỏ. Đức tính liêm chính bị lãng quên. Và đồng tiền thì luôn đi trước. Tôi có lẽ là quá ôn nhu so với Hong Kong. Tôi không tính mình là một người trong số họ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét