Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2018

Câu chuyện cảm động về Trương Quốc Vinh và một fan của anh ở bệnh viện United Christian

Credit: Medic Secrets
Nguồn dịch: FB Yêu Hương Cảng


Chuyện về "Chàng trai năm ấy chúng ta cùng theo đuổi'.

Năm 1988, bệnh viện United Christian tiếp nhận trường hợp một bệnh nhân nam 19 tuổi mắc căn bệnh ung thư xương giai đoạn cuối, và dường như chỉ còn nằm lại để chờ đợi “cái chết”!

Cuộc sống của cậu bé rồi cũng sớm lụi tàn như ngọn nến trước gió. Cho đến một ngày, cậu nói với Y tá trưởng Hoàng Khiết Như điều ước cuối cùng của mình:”Tôi muốn được gặp Trương Quốc Vinh”...Và không lâu sau đó, Trương Quốc Vinh đã lặng lẽ đến thăm cậu. Không có phóng viên hay người hâm mộ, chỉ có những món quà nhỏ, anh hứa sẽ hằng ngày điện thoại trò chuyện với cậu bé. Với một điều kiện duy nhất:không được để cho cánh truyền thông biết đến việc này! Cùng nỗ lực của Hoàng Khiết Như, cậu bé cuối cùng cũng gặp được siêu sao Trương Quốc Vinh, được thần tượng chăm sóc và qua đời với nụ cười hạnh phúc.


Mới đây, bệnh viện United Christian vừa cho ra mắt ấn phẩm “Cùng nhau đi qua 35 năm” và chia sẻ những câu chuyện của mình ra “ánh sáng”. Y tá trưởng Hoàng Khiết Như chia sẻ: "Năm 1988, chúng tôi nhận một trường hợp bệnh nhân nam 19 tuổi. Bị ung thư xương giai đoạn cuối, tế bào ung thư đã lan rộng ra toàn cơ thể, hoàn toàn vô phương cứu chữa, việc điều trị rơi vào bế tắc. Vậy nên mắt của cậu bé cũng bị mù một bên. Chỉ còn chờ ngày để ra đi”.

Vào những năm 1980, sự nghiệp của Trương Quốc Vinh chạm đỉnh ở thời kỳ hoàng kim nhất. Bệnh nhân trẻ tuổi kia cũng là một trong những Fans hâm mộ của anh, cậu rất yêu thích và thường thưởng thức ca khúc “Ngọn gió tự do”. Cho đến một ngày, cậu nói với Y tá Hoàng Khiết Như rằng: "Tôi muốn được gặp Trương Quốc Vinh”, và cuối cùng cậu cũng đã có thể toại nguyện. Với tất cả sự nỗ lực, những y tá đã làm điều ước của cậu trở thành sự thật. Lúc đó ở Hong Kong, một chương trình truyền hình có tên “Giấc mơ trở thành sự thật”. Mục tiêu của chương trình là phát sống để giúp cho mọi người có thể thực hiện được ước mơ của họ. Các y tá đã đem câu chuyện của cậu bé đến chương trình với mong muốn giúp cậu được vui vẻ. Năm đó Trương Quốc Vinh 32 tuổi, anh bí mật đồng ý tham gia với một điều kiện: Phải “nói khẽ”, không được nhiều chuyện tiết lộ cho nhiều người khác và truyền thông”. Chỉ thông báo cho những bác sĩ, y tá tham gia điều trị và một số ít người khác.

Vẫn như mọi ngày, mọi hoạt động của bệnh viện vẫn diễn ra như bình thường. Một người đàn ông đến hỏi thăm một y tá về phòng bệnh của một bệnh nhân nào đó, cô y tá ngẩng đầu lên, từ kinh ngạc đến vui mừng, cảm xúc của cô biến đổi không ngừng khi nhận ra người đứng trước mặt mình chính là: Trương Quốc Vinh!

“Lúc đó tôi nghe thấy một giọng nói khàn cất lên: Tôi muốn đến thăm bệnh nhân XXX ở phòng số 10”. Tôi ngẩng đầu nhìn lên và thấy anh ... Là Trương Quốc Vinh, khuôn mặt điển trai đó làm tôi bất động, anh ấy đến thăm bệnh một mình và không có ai bên cạnh, kể cả quản lý. 

Trương Quốc Vinh đi đến gần giường bệnh của cậu bé để gửi lời chia buồn, động viên và nhẹ nhàng an ủi: 

“Đừng từ bỏ” 

“Hãy nỗ lực đấu tranh, giành chiến thắng trong trận chiến này”. 

Rồi gửi cho cậu bé một đĩa CD và một bức ảnh kèm theo chữ ký. Trương Quốc Vinh đã ở lại khoảng hơn 10p để trò chuyện cùng cậu bé. Anh nói chuyện rất nhẹ nhàng, ân cần hỏi về tình trạng của cậu. Anh hỏi cậu có đau không, có gặp khó khăn gì không, còn cậu bé thì cứ luôn miệng nói: Không đau, không có gì khó khăn”. Rồi lại hỏi cậu rằng: Thức ăn trong bệnh viện như thế nào? Ăn có thấy hợp miệng không?”. Trong khoảnh khắc đó, tất cả y tá đều có thể nhìn thấy được gương mặt hạnh phúc của cậu bé, và cứ thế họ trò chuyện với nhau như những người anh em thân thiết. Và Trương Quốc Vinh cũng đồng ý sẽ cùng cậu bé hằng ngày trò chuyện qua điện thoai, điều này khiến cậu bé cảm thấy rất vui, cậu cười mãi. Cậu bất đầu lạc quan hơn, thanh âm trong giọng nói cũng bất đầu vui vẻ hơn,. . .và cho đến khi cậu ra đi, gương mặt cậu vẫn giữ mãi một nụ cười hạnh phúc. 

Khi Trương Quốc Vinh đang quay phim tại Macau, mỗi ngày vẫn luôn gọi điện đến bệnh viện để hỏi thăm cậu bé, y tá dùng xe lăn di chuyển cậu để cậu có thể nói chuyện điện thoại cùng thần tượng của mình. Tuy nhiên, hạnh phúc ngắn ngủi chỉ kéo dài vỏn vẹn 6 ngày, khi Trương Quốc Vinh trở lại vào bệnh viện để thăm cậu bé, thì anh nhận được thông báo từ y tá rằng cậu bé đã qua đời. 

“Sau khi gặp Trương Quốc Vinh, cậu bé đã trở nên vui tươi hơn rất nhiều. Cho đến khi qua đời, gương mặt vẫn nở một nụ cười”. 

Sau đó, Trương Quốc Vinh đã gửi hoa đến đám tang của cậu. “Tôi thực lòng rất cám ơn Trương Quốc Vinh, anh ấy là một người đàn ông tốt, luôn là nguồn cảm hứng và năng lượng cho rất nhiều người. Cậu bé luôn miệng nói với mọi người rằng anh là một người rộng lượng. Người đã khiến cho cậu bé không còn thấy sợ hãi hay đau đớn trong suốt những ngày điều trị cuối đời. Mẹ của cậu cuối cùng cũng có thể an lòng khi thấy con trai mình ra đi trong hạnh phúc, ra đi khi không còn tiếc nuối gì. Những món quà mà Trương Quốc Vinh tặng cậu, cũng được gia đình cậu bé chôn theo cùng cậu”. 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét