Viet-trans by Fanclub Lâm Thanh Hà - Brigitte Lin
Những người lo việc hậu đài thường hay gọi tôi là tỷ tỷ, gọi Trương Quốc Vinh là ca ca, tôi trộm nghĩ có lẽ họ cho rằng hai chúng tôi là những người cần đặc biệt được sủng ái nhất.
Vào năm 1993 khi cùng đóng Đông Tà Tây Độc và Đông Thành Tây Tựu chúng tôi đều ở cùng một dãy trọ, mỗi sáng cả hai cùng đến phim trường bằng xe buýt của công ty. Có lần, cậu ấy hỏi tôi khi đang ngồi xe rằng cuộc sống của tôi hiện như thế nào, tôi chưa nói gì đột nhiên nước mắt đã rơi, sau vài phút trầm mặc, Vinh quàng lấy vai tôi mà rằng: “Em sẽ đối tốt với chị mà.”
Từ giây phút ấy chúng tôi nên duyên bạn bè.
---
Vào một đêm tháng 3 năm 2003, sau khi dùng bữa tối tôi có hẹn bạn đi xem chiếu bóng, cô ấy bảo rằng cũng đã hẹn Vinh cùng xem và phải đánh điện hỏi cậu ấy trước hẵng trả lời tôi. Tôi thấy hơi phiền lòng, việc gì phải rắc rối thế, cứ mua thêm tấm vé là xong.
Chúng tôi hẹn gặp ở cổng rạp chiếu bóng nằm trong khu trung tâm mua sắm Hựu Nhất , tôi thấy Vinh đứng nơi cầu thang, lưng tựa vào tường và nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười ấy trông thật như thiên sứ, tôi buột miệng: “Cậu đẹp trai quá!”, Vinh cũng vừa cắt tóc không lâu.
Chúng tôi xem phim Phong Vân Nữu Ước, phim này thật tàn nhẫn và bạo lực quá, tôi xem mà cảm thấy khó chịu. Xong phim chúng tôi ra khỏi rạp, Vinh quàng vai tôi hỏi xem phim có thích không? Tôi nhẹ lắc, và khi bàn tay cậu ấy đang run rẩy đặt lên vai đã khiến tôi hết hồn vía. Vinh rất lễ độ giúp chúng tôi mở cửa xe, tiễn tôi lên xe. Tôi ngồi nơi ghế sau, tự nghĩ cảm thấy nghi hoặc phong cách khác thường của Vinh, nhưng chưa kịp nói gì Vinh đã đóng cửa xe. Tôi nhìn ra cửa sổ, thấy Vinh cùng Đường tiên sinh đang đứng cùng nhau, phía sau là bạn tôi với chiếc áo khoác màu đen đang bị gió thổi tung, nhìn cô ấy như vẻ là thiên thần bảo hộ cho hai người họ.
Trong lòng tôi vẫn bồn chồn không yên, sau khi đến nhà bèn gọi điện cho bạn, hỏi Leslie (tên tiếng Anh của Trương Quốc Vinh) ra sao rồi, cô ấy bảo: “Chuyện nghiêm trọng lắm.”
Sau khi hiểu rõ sự tình, đoán chừng Vinh bị mắc bệnh trầm cảm, bạn tôi bảo rằng nhiều người quen/bạn bè của Vinh đã thử qua rất nhiều cách, đổi rất nhiều bác sĩ nhưng vẫn vô dụng. Tôi nghe nói ở đại lục có một vị bác sĩ dù bạn có bệnh gì cũng không quan trọng, chỉ cần cho ông ấy hoặc tiêm hoặc mổ đều sẽ trị khỏi, hy vọng có thể thuyết phục Vinh đến xem thử. Khoảng thời gian ấy đang là lúc dịch SARS hoành hành ghê gớm nhất, nên sự việc này phần nào đã bị quên lãng.
Không nghĩ được rằng sau lần đó, trừ phi ở trong mộng, còn ngoài ra tôi không còn cách nào gặp được Vinh.
Ngày 1 tháng 4 sau khi dùng cơm tối với bạn, cô ấy mới báo hung tin cho tôi, lúc ấy lồng ngực như muốn vỡ tung, tôi lớn tiếng rằng: “Sao không giúp cậu ấy hẹn vị bác sĩ kia? Sao không giúp cậu ấy?” Thật ra cũng không rõ liệu bác sĩ đó có giúp ích được gì cho Vinh không, nhưng từ đó đến nay tôi vẫn luôn tự trách bản thân.
Sau khi Vinh đi, hầu như mỗi người bạn của cậu ấy đều khổ não vì sơ hở của bản thân mà không quan tâm nhiều hơn khi Vinh còn sống. Vinh được mọi người sủng ái, cậu ấy cũng yêu thương tất cả mọi người.
Thời gian trôi vùn vụt, chớp mắt Vinh đã đi được sáu năm, hôm nay nhấc bút viết về Vinh, trong tâm trí tôi tràn đầy nụ cười thiên sứ năm nào cậu ấy đã trao tặng.
31/03/2009
---
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét