Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2012

[FanFic] Happy Together - Chương II (phần 4)

Chương II: Buenos Aires

(tiếp) 

9.

Lúc còn nhỏ, trò chơi yêu thích của tôi là nấu kẹo đường.

Mỗi lần ăn xong đều đem mấy cái vá và đôi đũa chôn xuống đất. Sau này lớn hơn một chút, mới phát hiện mình khác biệt với bọn trẻ cùng trang lứa đến mức nào. Đâu có đứa trẻ nào phải đem chôn đồ chơi sau khi chơi xong. Vậy nên, cái lần đầu tiên tôi kết bạn, cũng là lần đầu tiên bị tuyệt giao. Tôi đã đem chiếc xe hơi bằng bạc mở cửa được của Ivan chôn xuống đất sau khi chúng tôi chơi xong. Ivan cho rằng tôi cố ý chơi khăm cậu ấy, sau khi đánh tôi bầm mắt, cậu ấy bỏ về, còn nói với mẹ rằng cậu không bao giờ muốn đến nhà tôi chơi nữa.

Thật ra thì, so với đua xe, tôi vẫn thích nấu kẹo đường hơn. Nhưng tôi không đề nghị Ivan chơi trò ấy. Bằng cách nào đó, trực giác cho tôi biết Ivan sẽ bỏ đi nếu tôi bảo cậu ta nấu kẹo đường cùng tôi. Nên khi cậu ấy lấy chiếc xe hơi ra, tôi cười hoan hô-như những đứa trẻ trên tivi lúc chúng nhìn thấy xe hơi hay những thứ tương tự. Để vỗ tay được hào hứng đến vậy cũng chẳng dễ dàng gì, tôi không biết đã coi đi coi lại bao nhiêu lần những chương trình truyền hình đó. Nhưng cuối cùng Ivan cũng bỏ đi. Vì chẳng chương trình nào người ta dặn tôi không được chôn đồ chơi sau khi chơi xong cả.

Lúc đó, tôi hoàn toàn mù mờ không hiểu mình đã làm sai cái gì. Chẳng phải dì Hoa bảo sau khi nấu kẹo đường xong thì chôn vá và đũa xuống đất sao? Chẳng ai cho tôi câu trả lời cả. Tôi rất muốn hỏi lại người vú nuôi của mình liệu bà ấy có nhầm lẫn gì không, nhưng dì Hoa đã mất rồi. Sau này có người cho tôi biết không thể chôn xe hơi xuống đất sau khi chơi xong được. Tôi hỏi tại sao, thì nhận được câu trả lời: “Trời ạ, đó là điều mà ai cũng biết!”. Tôi đã muốn cãi lại rằng: “Không phải ai cũng biết, dì Hoa đâu có biết.”, thì bởi lúc ấy, tôi vẫn chưa tài nào phân biệt một cái xe hơi thì khác một cái vá và một đôi đũa ở chỗ nào.

Cũng như vậy khi trưởng thành, có rất nhiều điều mà ai cũng biết trở nên mới lạ với tôi. Đôi lúc tôi tự hỏi-nếu dì Hoa còn sống, bà ấy có giống tôi-không hề biết những điều mà ai cũng biết hay không? Trên thế giới này, nếu tồn tại hai người không biết gì cả thì cũng vẫn tốt hơn.


.

.

Tháng Mười hai trôi qua thật lặng lẽ. Lặng lẽ tới mức cả tiếng lá rơi cũng nghe được giữa làn mưa.

Kì Mộc thường đến rủ tôi đi chơi, cậu ấy bảo để cho tôi khuây khỏa một chút. Tôi cảm thấy buồn cười. Hồi trước, mỗi lần tôi và Hà Bảo Vinh chia tay, Kì Mộc đều coi như đó không phải là vấn đề, cậu ấy cũng chưa bao giờ an ủi tôi. Bây giờ chúng tôi không chia tay, cậu ta lại cứ lôi kéo tôi ra ngoài chơi cho khuây khỏa.“Người tình thì phải dùng người tình khác để quên, cậu cũng chẳng phải lần đầu chia tay!”-Kì Mộc nói.

_Bọn mình không chia tay.

_Phải, mình quên, là cậu bị đá.

_Cậu ta không đá mình.

Chỉ là gây gỗ, rồi bỏ đi.

_Hai người không chia tay, hắn không đá cậu, chỉ là cậu trông giống như một kẻ vừa mới chia tay do bị đá thôi.

_...

_Cho nên, không thể trách mình cứ làm phiền cậu được.

Kì Mộc nhếch môi một cái.

Tôi cũng chẳng biết đáp trả cậu ta ra làm sao, đành tiếp tục uống nước.

Quán cà phê này chúng tôi thường đến vào cuối tuần. Những ngày đầu tuần thì đi ăn, Kì Mộc dẫn tôi đến gần như tất cả các nhà hàng ở Buenos Aires, giống như cái kẻ sống tại Argentina suốt ba năm nay là cậu ấy chứ không phải tôi. Mọi bữa ăn đều là Kì Mộc trả tiền, vì tôi không thể đãi cậu ấy ở những nhà hàng như vậy. Mặt khác, như Kì Mộc nói-tôi chỉ tiêu thụ lượng thức ăn vừa đủ để khỏi hạ đường máu, nên nếu tôi không để cậu ấy trả tiền, Kì Mộc sẽ có cảm giác bị khó tiêu.

Lúc phục vụ đem hóa đơn ra, chúng tôi còn được tặng thêm một phiếu ưu đãi cho khách VIP của quán. Kì Mộc dúi nó vào tay tôi. “Lúc mình không ở đây thì lấy nó mà dùng”. Trong túi tôi bây giờ đã có hơn mười cái phiếu như thế này.

Đây rốt cục là cuộc sống kiểu gì?

~

Trên đường về chúng tôi thấy Hà Bảo Vinh.

Thỉnh thoảng, tôi và cậu ấy vẫn lướt qua nhau như vậy. Như những con người không hề quen biết, chẳng liên quan gì đến nhau. Cậu ta cùng những người đàn ông của mình-như trước đây-đi ngang qua tôi. Có lúc tôi thật sự khâm phục Hà Bảo Vinh, hoàn toàn là sự ngưỡng mộ đơn thuần-về khả năng làm chủ của cậu ấy. Có thể hôm trước yêu đương mãnh liệt với một người, ngay hôm sau đã yêu đương mãnh liệt với một người khác, người hôm trước được xem như một file trong máy vi tính, nhấn nút xóa là xong.


_Đủ rồi, còn lại chút bụi trên đường thôi, cậu còn ngóng theo cái gì?!

_...Mình nhìn về phía trước, đây là hướng nhìn thẳng…

_Nhìn thẳng cái đầu cậu! Cho nên mới nói, đừng có trách người khác nhìn cậu như một kẻ mới chia tay vì bị đá. Thiệt là thảm hại.

_...

Tôi quả thật là thảm hại.

Lần nào chúng tôi chia tay, đối với tôi cũng là lần đầu tiên chia tay. Hiện tại tôi cùng cậu ta chẳng có cái gì để chia tay cả, sao tôi lại vẫn cảm giác như lần đầu tiên chia tay chứ?

Thật sự vô cùng thảm hại.

_Này, tuần sau chúng ta đi Brazil chơi đi.

Kì mộc quàng lấy vai tôi. Nếu tôi không nghe lầm, thì cậu ta đang rủ tôi đi Brazil.

_Hả?

_Hả cái gì? Có phải lần đầu chúng ta đi di lịch đâu.

_Ờ…

_Ờ cái gì nữa. Vẻ mặt đó là sao? Cậu muốn nói mình bị khùng phải không?!

_Mình đâu có nói…

_Cậu đang nghĩ đấy thôi!

Quả thật, tôi đang nghĩ ở Argentina mà qua Brazil du lịch vào tháng Mười hai thì thiệt là khùng.

~

Nhưng tôi đã lầm. Thực tế chứng minh, một kẻ làm công kiếm tiền trả tiền phòng và nuôi sống bản thân mỗi ngày cùng cậu chủ của tập đoàn Trình thị đến Tây phi du lịch vào tháng Mười hai mới là chuyện điên khùng nhất trên đời.


.

.


_Cậu…dẫn mình tới đây làm gì?

Tôi thừa nhận ban đầu không nhìn xem nơi đến trên vé máy bay là lỗi của tôi. Nhưng cậu ta quả thật là…

_Chẳng phải cậu bảo đến Brazil du lịch thì có hơi khùng sao?!

_Mình đâu có bảo như vậy!

Chỉ nghĩ trong đầu thôi. Với lại việc đến Brazil du lịch đã thiệt là khùng rồi lắm rồi! Đó mới chính là điều tôi muốn nói với cậu ấy.

Có điều, thực tế lại lần nữa chứng minh tôi hoàn toàn nhầm lẫn. Việc một kẻ làm công kiếm tiền trả tiền phòng và nuôi sống bản thân mỗi ngày cùng cậu chủ tập đoàn Trình thị đến Tây phi du lịch vào tháng Mười hai chưa phải là chuyện điên khùng nhất trên đời. Cái kẻ đang sống bần cùng đó cùng bộ cánh mới nhất của Gucci bên cạnh, sau khi đến Tây phi vào tháng Mười hai, đã lái xe thẳng vào sa mạc Sahara mới là chuyện vô đối điên khùng.

Chúng tôi thuê được một chiếc xe ở Nigeria, rồi lái thẳng đến Sahara. Tôi ngồi trên xe nhìn bầu trời đục ngầu cùng những cơn gió thốc tạt vào mặt gương, nghĩ mãi cũng không ra chuyện bản thân mình đang làm cái gì, và sẽ làm cái gì tiếp theo.

Lúc xe dừng lại ở một nơi mà xung quanh là đá và cát-bị khối không khí toàn nước cùng hàng chục cơn lốc xoáy đè nặng lên, Kì Mộc hào hứng nói.

_Tối nay chúng ta ngắm sao ở đây!

_...!

Tôi quyết định sẽ không so sánh mức độ điên rồ của bất kì vấn đề gì liên quan đến Trình Kì Mộc nữa. Dù vậy, tôi vẫn cố vớt vát hỏi.

_Chúng ta cứ nhất thiết phải ngắm sao ở đây sao?

Trong trường hợp trời có sao.

_Ừ.

Bộ đồ Gucci bên cạnh tôi trả lời chắc nịch. Cậu ta lấy ra một tấm bản đồ, chỉ chỉ mấy chỗ trên giấy rồi mơ màng nói.

_Chúng ta đang ở Niger, ngày mai sẽ đến Ainsalah Jogurte nổi tiếng. Cậu nghĩ thế nào về Siwa. Chúng ta đi qua Lybia mấy ngày rồi dừng lại ở Ai Cập nhé?

Với cái xe này ư? “Không” là câu trả lời của tôi. Nhưng ai mà biết Trình Kì Mộc sẽ làm gì nếu tôi nói từ đó ra miệng. Nên tôi đành ngậm tăm, để cậu ta hoang tưởng một chút trước khi bị thực tế chặn lại trong vòng bán kính 10 kilomet nữa.

Gió lốc gào xoáy bên ngoài xe. Tôi nhìn xuyên qua tấm gương cửa đang rung bần bật mảnh trời mờ mịt, cứ có cảm giác chiếc xe sẽ bị cuốn đi bất kì lúc nào. Tôi tự dưng có chút tò mò nghĩ: nếu bị cuốn đi, những cơn gió này sẽ đưa tôi đi đến đâu? Liệu có thể đến được đâu? Nếu chỉ một mình tôi đang ở trong xe, thì bị cuốn đi cũng không hẳn là chuyện tồi tệ gì cho lắm.

_Này, ăn đi, món cậu thích đó.

Tôi cầm lấy phần sandwich Kì Mộc đưa. Bên trong xe có đủ thức ăn cho năm người trong vòng một tuần, năm mươi lít nước uống cùng áo quần và chăn. Cậu ta thực sự đã tính đến việc đi tới tận Ai Cập sao?

_Ừ, đã tính toán từ trước, chỉ có cậu là khờ khạo không biết cái gì thôi. Nếu không phải mình mà là kẻ khác thì cậu đã bị đem bán đi rồi.

_Cậu không đem mình bán đi đâu.

_Sao tự tin vậy?

_Cậu đâu có nỡ, mình biết điều đó mà.



_Có lúc mình thực sự muốn đem cậu bán đi cho khuất mắt.

_Tại sao?...

Cái này là vì tôi thật không biết tại sao.

_Vì làm bạn với cậu thật đau khổ.

Hả?

_Cũng may mình không có yêu cậu, nếu không sẽ càng khổ sở. Dù vậy, hiểu cậu quá rõ cũng chẳng phải chuyện hay ho may mắn gì. Chúng ta làm bạn 15 năm rồi, mình có rất nhiều bạn bè, cậu lại chỉ có mình là bạn thôi, vậy mà lúc nào mình cũng có cảm giác giữa hai chúng ta, nếu có ai đó cần được tâm sự, an ủi hay chia xẻ, thì kẻ đó chỉ có thể là mình.

_...

_Hiểu cậu quá rõ thì không thể yêu cậu. Nên mình đoán ai đó yêu cậu sẽ chẳng thể hiểu được cậu.

_...

_Đó là lý do mình bảo mình thông cảm với Hà Bảo Vinh.

_...

_Cậu há miệng to vậy làm gì? Ruồi bay vào bây giờ.

_...

_Cậu có biết thế giới bên ngoài, mọi người nhìn cậu thành ra cái gì hay không? Chính là chẳng nhìn ra thành cái gì cả.

_Ý cậu mình là kẻ vô hình đối với thế giới này hả?

_Ý mình, là cả thế giới này vô hình đối với cậu.

_...

_Ngậm miệng lại đi.

Tôi ngậm miệng lại.

_Ăn cho hết, sandwich mình làm đó, cậu mà chừa lại hay nhè ra miếng nào thì chết với mình.

_Mình có bao giờ,…nhè đồ ăn ra đâu.

_Cậu cứ nôn ói suốt, ai không biết còn tưởng cậu mang thai chứ không phải thất tình. Đó là điều mình muốn nói-đừng có nôn ra chiếc xe mình thuê. Bảo cậu không nhè ra là cách nói giữ thể diện cho cậu vì tình bạn 15 năm thôi.

_...

_Nhìn cái gì. Cậu cứ nhận mình nhè ra thì chẳng bị ai nói huỵch toẹt vào mặt rồi.

_...

_Ăn đi.

_...

Tôi định bảo thật ra thì tôi không thất tình…nhiều lắm, chỉ là bao tử hơi yếu nên dễ nôn khi ăn nhiều thôi. Nhưng cuối cùng tôi quyết định thức thời im lặng ăn hết phần sandwich. Bây giờ ngoài cái mạng và bộ áo quần ra, những thứ còn lại giữ cho tôi không chết rét và chết đói đều là của Trình Kì Mộc.

Lúc tôi vừa ăn xong sandwich, Kì Mộc đã ngủ say bên cạnh. Đồng hồ trên tay cậu ấy chỉ đúng 15 giờ.

Chuyện tôi đang ở trong một cái xe giữa hoang mạc mênh mông này thật khó tin, nhưng nó vẫn cứ là sự thật. Ngược lại, có những chuyện tưởng chừng rất gần sự thật, vô cùng dễ trở thành hiện thực, lại là thứ mãi mãi không thực hiện được.

Tôi thực sự sẽ cùng Kì Mộc đi đến Ai Cập sao? Rồi sau đó sẽ thế nào? Trở lại Buenos Aires, hay quay về Hongkong?

Tôi cũng không biết nữa.

~

Kì Mộc thức dậy lúc 7 giờ, chúng tôi ăn tối với mì gói và tôm viên. Tôi chẳng biết cậu ta kiếm đâu ra được tôm viên ở cái xứ này. Vậy mà cả chục viên thịt tôm vẫn cứ hiện diện trước mắt chúng tôi.

_Sao hả, có phải có cảm giác nếu giao toàn bộ bản thân cho mình cũng không thành vấn đề, phải không?!

_Ừ.

_...

_Sao vậy?

_Cậu…thật đúng là…! Trong trường hợp này, người bình thường sẽ không có thừa nhận ngay như vậy.

_Sao mình phải làm vậy chứ?

_Cậu chưa bao giờ nói dối hả? Hoặc chối đây chối đẩy cái gì đó?

_Cũng có nói dối vài lần.

_Con người phải nói dối hàng trăm lần mới trưởng thành được.

_Hả?

_Cậu phải trải qua giai đoạn bồng bột, ngu ngốc, nói dối, đùn đẩy trách nhiệm thì mới trở nên chín chắn và có trách nhiệm hơn được. Trẻ con phải vấp ngã trầy da tróc vẩy mới tập cách đi đứng cho điềm đạm lại, hoặc nếu không-thì cũng học biết cách bò dậy ra sao.

_...

_Còn nữa, thẳng thắn quá sẽ làm đối phương khó xử, cậu không biết điều đó sao?

_...

_Coi cái mặt thiệt là ngu của cậu kìa! Cậu, lúc nào cũng thừa nhận cảm giác của bản thân thẳng thắn như vậy, nên lúc nào cũng làm người khác bối rối, không biết phải làm thế nào cả.

_...Vậy sao?

_Chứ còn gì nữa.

_Tại sao?

_Vì con người luôn tìm mọi cách che dấu bản thân, nó giống như một loại bản năng tự vệ để sinh tồn vậy. Cậu bắt người khác đối diện với sự thật trong cậu, cũng như bắt họ đối diện với sự thật trong họ, rất khó tiếp nhận, mọi người đều cần thời gian làm quen với điều đó. Hơn cả như vậy, cái cách cậu chấp nhận sự thật thật quá là nhẹ nhàng đi, giống như việc đói bụng thì ăn cơm vậy. Sẽ làm đối phương rất khó chịu. Cái kiểu như: “Sao mà chẳng điều gì trong cuộc sống có thể làm hắn lúng túng vậy, thật khó ưa!”

_...

Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.

Trình Kì Mộc thì sau khi thuyết giảng xong, liền dùng ánh mắt nhìn một con gì đó thuộc nhóm động vật bốn chân để ngó tôi.

Sau một hồi ngó nhau như vậy, chúng tôi quyết định ăn tiếp mì và tôm viên. Ăn đồ ăn nguội dễ đau bụng lắm.

Chúng tôi ăn xong thì trời lặng gió chút ít. Kì Mộc bật nhạc từ máy đĩa trong xe, nghe rè rè cà giựt. Cậu ấy cười nói “Cả không gian lẫn âm thanh nơi đây đều thật vô đối cổ điển!”. Lúc những nốt nhạc đầu tiên vang lên, tim tôi nhói một chút, cũng chẳng biết tại sao.

Remember When là bài hát ưa thích của tôi. Đã ba năm rồi tôi không nghe nó. Đột ngột nghe lại Alan hát liền như có chút không chuẩn bị kịp tâm lý.

Chúng tôi nghe nhạc, thỉnh thoảng nói vài câu chuyện phiếm vui vẻ. Đa số là Kì Mộc chọc cho tôi cười, không thì cậu ấy cũng mắng tôi này nọ nhiều thứ. Đôi lúc tiếng guitar len vào giữa câu chuyện-một cách không thể nào lý giải-làm tim tôi run rẩy trong thời khắc.

Bài hát cứ lặp đi lặp lại. Vì Kì Mộc biết thói quen nghe nhạc của tôi. Thường trong mỗi đĩa nhạc của tôi chỉ có một bản nhạc. Âm thanh vấn vít lấy chúng tôi càng lúc càng chặt. Tôi mơ hồ nhận thấy Kì Mộc càng về sau càng ít nói. Cậu ấy bảo: “Cậu còn nhớ có lần cậu nói muốn đến Ai Cập không?”

_Còn nhớ.

Tôi gật đầu.

Đó là năm thứ nhất cao trung. Tôi cùng Kì Mộc đi xem triển lãm nhiếp ảnh do trường học tổ chức. Có một bức ảnh chụp kim tự tháp dưới ánh tà dương. Tôi ngơ ngẩn nói muốn đến Ai Cập một lần.

Mùa hè năm đó mẹ tôi du lịch ở Ai Cập-cùng gia đình của bà ấy. Mẹ gởi cho tôi một tấm ảnh chụp bà và em gái nhỏ của tôi-Phoebe, lúc đó mới hai tuổi-thật bụ bẫm trong lòng mẹ. Hai người đứng trước một phiên chợ tấp nập, xa phía sau lấp ló vài kim tự tháp, hoàng hôn rơi xuống vai họ những vệt nắng màu vàng nhạt, xinh đẹp vô cùng. Nên tôi đã nói với Kì Mộc tôi muốn đến Ai Cập một lần trong đời. Cậu ấy cười tôi “Chuyện đó đối với cậu và mình thì có gì khó? Nghỉ hè chúng ta sẽ đi du lịch Châu Âu rồi đến Ai Cập.”

Tôi cười một chút, không phải với cậu ấy, mà với tấm hình kim tự tháp trước mặt chúng tôi.

Có gì khó nếu tôi muốn đi du lịch ở Ai Cập kia chứ? Có gì khó nếu tôi muốn cái kim tự tháp này thật sự ở trước mặt tôi? Có gì khó nếu tôi muốn đứng giữa trời chiều, để những vệt nắng rơi trên vai và bị vây quanh bởi tiếng chợ búa ồn ào?

Lúc nghĩ rằng những chuyện ấy chẳng có gì khó cả, tôi đã bật khóc.

Suốt nhiều ngày sau đó, Kì Mộc cứ gặng hỏi tại sao tôi lại khóc trong buổi triển lãm. Tôi chỉ lắc đầu. Dần dần, cậu ấy không hỏi tôi những câu như vậy nữa. Thật sự là đã lâu lắm rồi không còn hỏi những câu như vậy nữa.

_Lúc đó, mình nghĩ việc chúng ta tới Ai Cập đơn giản đến mức nào. Vậy mà mười lăm năm sau, chúng ta mới có thể thực hiện nó…

_Ừ…

Vì mùa hè năm sau đó, mẹ tôi mất-trong một vụ tai nạn ô tô. Người ta nói bà ấy lái xe sau khi uống rượu say, có người bảo bà ấy tự tử, lại có lời đồn bà bị ám sát. Lúc tôi đến lễ tang của mẹ, Phoebe chạy ra đón tôi. Em gái nhỏ ba tuổi, vẫn trông bụ bẫm và vô cùng xinh đẹp-nhoẻn miệng cười với tôi giữa làn nắng vương trên vai. “Cái váy này mẹ may cho em đó, đẹp không?”-Phoebe xoay tròn trong nắng.

Tôi chợt nghĩ những thứ mẹ để lại trên thế gian này thật đẹp. Phoebe nhỏ nhắn xinh đẹp. Chiếc váy màu trắng xinh đẹp. Tấm ảnh bà cười rạng rỡ xinh đẹp. Trở về quá khứ, cái bánh bà mua cho tôi trong ngày sinh nhật bảy tuổi thật đẹp, cả chín cây nến cắm trên nó cũng xinh đẹp vô cùng.

Chỉ là, một cái bánh kem cắm chín cây nến thì không thuộc về một đứa trẻ bảy tuổi. Cũng như nụ cười rạng rỡ trong bức ảnh của bà, nó dành cho người đứng đằng sau ống kính chứ không phải dành cho tôi.

_Cậu nghĩ tối nay trời có sao không?!

Kì Mộc cười với tôi, nụ cười phiêu du lạ lùng.

_Có.

Tôi nói, cũng cười với cậu ấy, nước mắt đã ướt đẫm cả cổ áo. Kì Mộc không đưa khăn cho tôi- như mọi lần trước đây, cũng không mắng tôi ngốc nữa.

Chúng tôi lặng lẽ nhìn màn đêm nức nẻ đang trùm lên hoang mạc.

Tôi thật muốn gọi điện về nhà trọ, hỏi Bouloz xem Hà Bảo Vinh có đến tìm tôi không, hoặc là có gọi điện cho tôi không.

Tôi muốn nói với Bảo Vinh rằng tôi đến Argentina vì đó là nơi cậu ấy từng nói muốn đến, tôi giữ cây đèn bàn bên người vì đó là thứ cậu ấy mua cho tôi, tôi chần chừ không đi xem thác Iguazu là vì sâu tận trong thâm tâm-tôi luôn hy vọng một ngày nào đó có thể cùng cậu ấy đến xem nó. Tôi muốn nói trong ba năm qua, tôi nhớ cậu ấy vô cùng. Tôi muốn nói thật ra tôi không hề muốn cậu ấy rời bỏ tôi. Tôi muốn nói việc chỉ nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày thôi cũng thật là hạnh phúc. Tôi muốn nói,…muốn nói rất nhiều rất nhiều rằng-nếu có người nào đó tôi muốn ở bên cạnh đến suốt cuộc đời này, dù có thương tổn hay đau khổ tới mức nào-thì đó chỉ có thể là cậu ấy mà thôi.



_Cậu sẽ về Buenos Aires phải không?

_Ừ…



Tối hôm đó trời không có sao, tôi chẳng nhìn thấy gì ngoài màu đen mờ mịt giăng đầy lớp cửa gương. Nhưng chúng tôi đã thực sự cùng nhau ngắm sao ở Niger. Tôi ngồi khóc suốt cả đêm, chẳng hiểu sao nước mắt cứ chảy mãi.

Kì Mộc lăn ra ngủ từ sớm. Đến tờ mờ sáng hôm sau thì tuyết rơi.

Tôi không đánh thức Kì Mộc, chỉ quàng khăn vào, cầm lấy máy ảnh rồi yên lặng ra ngoài. Khối không khí buốt giá trong trẻo kì lạ. Vòm trời cao vời vợi bao lấy mặt đất trắng xóa lấp lánh dưới nắng, đẹp đến mức huyễn hoặc.


.

.


Trưa hôm ấy chúng tôi quay trở lại Nigeria. Tôi mua vé đến Argentina, còn Kì Mộc quay về Hongkong. “Kết cuộc chúng ta vẫn chưa đến được Ai Cập!”-Kì Mộc chán nản nói.

Tôi cười với cậu ta.

_Chúng ta đã đến Ai Câp mười lăm năm trước rồi. Chẳng phải cậu đã cùng mình đứng trước kim tự tháp đó sao?

Kì Mộc im lặng nhìn tôi hồi lâu, rồi cũng bật cười gật đầu. “Ừ”-cậu ấy nói, tạm biệt tôi.


Tôi nhìn theo bóng lưng Kì Mộc. Thời điểm nhìn bức ảnh chụp hình kim tự tháp, tôi cứ mải mê theo đuổi bóng lưng của mẹ, mà chưa bao giờ nhận ra có một người nữa cũng ở cạnh tôi lúc ấy, nhìn tôi khóc và gặng hỏi tôi lý do những ngày sau đó. Phải đợi đến mười lăm năm sau, tôi mới biết-thì ra mình đã ở Ai Cập từ rất lâu về trước rồi.

 
10.



Lúc tôi về đến căn phòng của mình ở Buenos Aires, đã là hai tuần hai đó. Chuyến bay đến Argentina bị trễ, tôi đành ở lại Nigeria thêm một ngày. Sau đó bão tuyết kéo đến, tôi lại ở Nigeria thêm năm ngày nữa. Cuối cùng, người ta nói với tôi hãng hàng không phải tu sửa cái gì đó thêm sáu tới bảy ngày.

Tôi dùng máy ảnh Kì Mộc để lại chụp cảnh vật nơi đây suốt hai tuần, cũng không dễ có cơ hội ở Tây phi vào mùa đông. Tôi mang cuộn phim về đến nhà, định bụng sẽ sang chúng ra, sau đó gửi mấy tấm cho Kì Mộc. Ai ngờ tiệm ảnh đóng cửa nghỉ mười ngày-vì ông chủ bận đi đâu đó ở miền Bắc dự đám cưới con gái.

Bởi mới nói, không phải cứ ra chợ đúng giờ là chắc chắn mua được rau.

Vào ngày thứ hai tôi trở lại Argentina, Bouloz nói với tôi lúc tôi không ở đây, Hà Bảo Vinh có gọi điện đến. Đúng một lần. Cậu ấy nói muốn đến lấy đồ gì đó. Rồi không gọi lại lần nào nữa.

Cả tuần sau đó ngày nào tôi cũng đợi Hà Bảo Vinh đến lấy đồ, hoặc đợi cậu ấy gọi điện đến để đòi lại đồ gì đó ở chỗ tôi. Nhưng chẳng có ai đến hay gọi điện cả. Tôi thậm chí nghỉ làm để ở nhà suốt cả tuần, uống cà phê bốn tách một đêm và chỉ ở trong phòng tắm 3 phút mỗi ngày. Những chuyện điên rồ này lẽ ra đã dừng lại cách đây mười năm rồi mới phải.

Bởi mới nói, không phải cứ ra chợ đúng giờ, mua được rau thì chắc chắn sẽ là rau tươi!

Tôi quyết định không đợi nữa, mà đi ra ngoài tìm cậu ấy. Kinh nghiệm cho thấy, việc chạm mặt Hà Bảo Vinh ngoài đường khá là cao sau mỗi lần chúng tôi chia tay. Nên sau khi xong việc ở nhà hàng, tôi ở bên ngoài cả đêm, cầm chắc sẽ chạm mặt cậu ấy ở ngoài đường.

Để rồi hơn năm ngày sau mới rút ra một kết luận: giống như Kì Mộc đã nói-tôi ngu ngốc không chịu nổi.

Mọi con đường ở thủ đô đều không có bóng dáng Hà Bảo Vinh. Tôi ghé qua Sur, đến Cosmos Hotel, thậm chí để lại lời nhắn cho Frio gì đó. Cả quầy tạp hóa cậu ấy thường đến mua thuốc cũng hỏi thăm.

Thì bởi trước đây hễ ra ngoài là gặp được Bảo Vinh, nên tôi cứ đinh ninh chỉ cần ra ngoài là gặp được cậu ấy.

Sao tôi lại ngu ngốc đến mức này? Đâu có sự tình cờ nào lặp đi lặp lại trong suốt chừng ấy năm. Tôi và Hà Bảo Vinh cũng đâu lắm duyên phận đến thế.

Tôi chợt nhận ra-mình lúc nào cũng đứng một chỗ, nhìn về một hướng, mà không biết cậu ấy bỏ đi-cũng chỉ là đi loanh quanh nơi tôi đang đứng.

Bây giờ, khi tôi bước ra và nhìn mọi hướng, cậu ấy lại không còn ở quanh tôi nữa.


.

.


Một buổi sáng trời rất lạnh, Bouloz gõ cửa phòng tôi. Tôi lồm cồm bò dậy từ trong chăn, sao mấy ngày nay trời lạnh thế không biết.

Cậu ấy mang cho tôi ít thức ăn tươi từ bến cảng, Bouloz bảo mùa này thuyền ra khơi rất nhiều.

Cậu ấy bước vào phòng tôi, trên người chỉ mang một cái áo sơ mi mỏng.

_Cậu không lạnh sao?

Tôi hỏi. Cậu ấy không thấy lạnh khi ra cảng vào giờ này sao?

Bouloz quay phắt lại ngó tôi, cứ như lý ra-người đang thắc mắc điều gì đó phải là cậu ấy mới đúng.

_Cậu thấy lạnh sao?

_Ừ.

_Cho nên mới mặc cái áo len dày trục này phải không?!

Tôi gật đầu.

Nhưng mà, cậu ta sao lại đang dùng ánh mắt nhìn một con mèo đói bị mắc mưa để nhìn tôi vậy?

_Nhà cậu có kẹp nhiệt không?

_Hả?

_Có không?

_...Ờ, có.

_Tự đo nhiệt độ của mình đi.

_...

Bouloz ném mấy thứ vào ngăn đá tủ lạnh cho tôi. Tôi có hơi đờ đẫn nhìn cậu ấy di chuyển, cuối cùng Bouloz dừng lại ở cửa, muốn nói cái gì đó mà không mở lời được.

Tôi cười với cậu ta, ý bảo “Cậu nói đi”.

_Đừng có trưng ra nụ cười đó nữa. Cậu khóc trông còn dễ coi hơn!

Chuyện gì chứ, sao lại nổi giận với tôi?...

_Tôi muốn nói,…ý tôi là, dạo này cậu có soi gương hay không?

_...

_Cậu có biết cậu trở lại giống như lúc trước, không, còn tệ hơn cả trước đây-giống như một cái xác biết đi vậy, suốt ngày vô hồn thơ thơ thẩn thẩn.

_Tôi á?!

Và để minh họa, tôi lấy ngón trỏ tự chỉ vào mặt mình. Bouloz đánh thượt một cái.

_Xem ra trong ba năm nay không ai nói với cậu điều này. Cậu đó, chỉ sống giống như một con người trong mấy tháng trở lại đây thôi, thời gian mà cậu ở với anh chàng kia ấy.

_...Tôi á?!

Ngón trỏ của tôi có hơi hạ xuống, chẳng biết tại làm sao âm giọng cũng giảm đi một tông.

Bouloz chép miệng ngó tôi, trước khi rời khỏi bỏ lại một câu: “Trước tiên cứ tự đo nhiệt độ của cậu đi đã!”

Tôi ù lì khép cửa lại, lấy kẹp nhiệt trong tủ thuốc ra ngậm vào dưới lưỡi. Nếu Kì Mộc biết tôi bị một gã họa sĩ đường phố người Tây Ban Nha quát vào mặt bảo đi kẹp nhiệt, cậu ấy sẽ cười đến thối mũi tôi. Cơ thể tôi quả thật có hơi đau nhức, nhưng đâu đến nỗi bị ốm, thời tiết ở Buenos Aires vào tháng Một thực sự rất lạnh mà.

Kẹp nhiệt độ chỉ vạch 40,2°C.

Nó có bị hỏng không nhỉ? Mặc dù nhiệt kế thủy ngân hiếm khi nào hỏng, nhưng 40,2 độ thì có hơi quá đáng. Ở nhiệt độ này, tôi lý ra đã phải nhập viện rồi.

Tôi lục lại ít thuốc hạ sốt trong tủ, mới phát hiện chẳng còn viên nào cả. Tôi từ bao giờ lại lơ là cả những việc này?

Tôi lấy thêm áo, định ra ngoài mua thuốc thì có tiếng gõ cửa.

_Bouloz?! Có chuyện gì vậy?

_Còn có thể là chuyện gì?

Cậu ấy giơ ra một bao thuốc trước mặt tôi.

_Cám ơn cậu…

Tôi chưa nói hết câu cậu ta đã bước vào phòng, tự lấy ghế ra ngồi rồi chỉ vào cái bên cạnh.

_Ngồi xuống, uống nó trước mặt tôi.

_Hả?...

_Đừng có hả nữa. Ngồi xuống uống thuốc đi, tôi phải nhìn cậu uống xong mới được.

Tôi ngồi xuống, lựa ra một viên hạ sốt, rồi uống ngay trước mặt cậu ấy.

_Đã uống rồi. Bây giờ cậu nói đi.

Tôi nhìn Bouloz, biết rõ việc đưa thuốc cho tôi không phải là mục đích thật sự mà cậu ta quay trở lại. Giờ thì đến lượt cậu ta thộn mặt ra ngó tôi.

_Cậu biết hả?

_Ừ.

_Làm sao mà biết được?

_Cảm giác.

_Cảm giác cũng thật là mạnh.

Bouloz ngã người ra sau, thở một cái muốn bay cả phần tóc mái.

_Thì…chuyện là, thật ra cũng không có gì, cậu biết đấy-anh chàng đó-tên Bảo Vinh phải không, lần trước cậu ta gọi điện đến, tôi đã nói cậu đi Tây phi du lịch. Cậu ta hỏi cậu đi với ai…

Bouloz biết tôi đi Tây phi?

Trừ bản thân, cả thế giới đều biết tôi bị ném tới tận Tây phi
!

_Nên?

_...Tôi đã nói cậu đi với một người bạn….

_...

_Cậu ấy hỏi có phải là một tên cao kều mang kính cận nhìn rất trịch thượng hay không…

_...

_Tôi trả lời đúng là cao và mang kính, nhưng tôi không thấy anh ta trịch thượng…

_Sau đó?

_Tôi bị dập máy-một cách vô cùng…thiếu lịch sự!

Bouloz nghiến răng. Tôi nghĩ cậu ta định nói “một cách vô cùng thiếu giáo dưỡng”, nhưng cậu ấy lựa chọn cụm từ ít làm tôi khó xử hơn.

_Tôi nói như vậy…không sao chứ hả?

_Ừ, không sao đâu.

Tôi bật cười. Cậu ta có lúc cũng thật thà quá đi. Cũng thật tốt nữa…

_Nhưng…cậu ta không liên lạc nữa. Có phải vì tôi đã nói việc cậu đi du lịch với người khác không?

…Và cũng vô cùng thẳng thắn!

Tôi không thể tiếp tục lắc đầu hay trả lời “không phải đâu” với cậu ấy. Sự thật là Hà Bảo Vinh hoàn toàn có khả năng vì tôi đi du lịch với Kì Mộc mà giận tôi từ đây cho tới cuối năm. Mặt khác, bởi một thứ khao khát kì quái nào đó-tôi hy vọng nếu Bảo Vinh có không muốn gặp tôi nữa, thì cũng là bởi tôi đã đi du lịch cùng Kì Mộc.

_Cậu đang cười phải không?

_Miệng tôi trông như đang cười sao?

_Không. Nhưng mắt cậu thì rõ ràng đã mềm như nước ấy.

_...

Đây lại là kiểu so sánh gì?

Nhưng tôi không cãi với cậu ta. Dù sao tôi quả thật đang vui vẻ đôi chút.

Thôi được, là tôi đang hí hửng-một cách vô cùng mất hình tượng-vì cái chuyện ngờ nghệch này. Nếu Hà Bảo Vinh vì chuyện này mà cắt đứt liên lạc, thì chỉ cần đợi cậu ấy liên lạc trở lại. Sẽ sớm thôi!


.

.


Lúc suy nghĩ như vậy, tôi thật là ngây thơ quá đi.

Lạc quan quá lại hóa ra ngu ngốc. Trong quá khứ, tôi chưa từng cảm thấy lạc quan về mối quan hệ của chúng tôi, nhưng xuẩn ngốc thì từ trước tới nay đều vẫn vậy.

Sau hai mươi ba ngày chờ đợi và tìm kiếm, tôi rốt cuộc tuyệt vọng. Tôi không rành mọi ngỏ ngách ở cái thành phố rộng lớn này, dù vậy, tôi đã đến tất cả những nơi có thể đến. Cậu ấy bốc hơi đi đâu mất rồi?

Hay đã đến thành phố khác?

Hay,…quay về Hongkong?

Tôi hoảng hồn với suy nghĩ đó. Nên ngay lập tức loại nó ra khỏi đầu. Nhưng, Hà Bảo Vinh không quay về Hongkong thật chứ hả?!

Tôi có nên gọi điện nhờ Kì Mộc tìm kiếm tin tức của Hà Bảo Vinh ở Hongkong không?

Kì Mộc có thể sẽ cắt đứt quan hệ với tôi. Nếu không, thì sẽ giết tôi.

Tôi hoàn toàn đuối sức, chưa bao giờ cảm thấy đuối sức như bây giờ. Tôi cũng chưa bao giờ nhận ra, khi cậu ấy thực sự không ở quanh tôi nữa, cả không khí chung quanh cũng có thể cứa tôi rỉ máu.

~

Mùa xuân chậm chạp trôi, lờ lững như sợ bỏ lỡ mất điều gì. Thời gian trở nên mơ hồ.

Có lúc tôi nghĩ-tại sao chỉ cậu ấy mới được quyền giận hờn rồi cắt đứt liên lạc với tôi, tôi sẽ không tìm cậu ta nữa. Nhưng rồi lại nghĩ dù sao Hà Bảo Vinh cũng chỉ là một đứa trẻ, có đứa trẻ nào không muốn được nuông chìu đôi chút, tôi chìu cậu ta vậy. Sau đó lại nghĩ có lẽ tôi đã nuông chìu cậu ấy đến hư rồi, phải chấn chỉnh lại việc này. Rồi lại nghĩ người bỏ đi là cậu ấy, muốn quay về thì cũng phải tự cậu ấy quay về, ai rảnh rỗi đâu mà đi tìm. Nhưng nghĩ đến việc tôi đã nói dối để cậu ấy rời khỏi, có phải tôi nên chủ động làm hòa với cậu ấy hay không. Cuối cùng tôi nghĩ, những điều đó-phải kiếm ra Hà Bảo Vinh mới có thể làm được, tôi sẽ ra ngoài tìm cậu ấy tiếp.

Cuối cùng, tôi nghĩ Bảo Vinh phải ở cùng ai đó biết cách chăm sóc cậu ấy.

Cuối cùng, tôi nghĩ-gặp cậu ấy cái đã, mọi thứ còn lại tính sau.

Cuối cùng, điều duy nhất còn lại là tôi nghĩ-tôi muốn nhìn thấy cậu ấy.


Thời gian càng lúc càng trở nên mơ hồ.


.

.


Ngày thứ hai mươi tám, Hà Bảo Vinh gọi điện cho tôi.

Giọng cậu ấy nghe không rõ, giống như-một là mới ngủ dậy, hai là đường dây điện thoại gặp trục trặc.

Đừng có nhìn vẻ bên ngoài, ý tôi là tôi biết cậu ấy thể nào cũng liên lạc trở lại, chỉ là canh thời gian có chút không chính xác, tức là-tôi cũng không mấy kinh ngạc hay kích động về việc này.

Thôi được, có thể có chút kích động. Nhưng hoàn toàn không kinh ngạc lắm đâu!

_Cậu đang ở đâu?

_Ở nhà….

_Hongkong hả?

_Không, tôi vẫn ở Buenos Aires…

_Tít…Tít…

_...Alo?!

_Tít………

Cái gì vậy?

Tôi còn chưa có hỏi cậu ta đang ở đâu!

Cái thói dập điện thoại này thật là vô cùng (khẳng định là vô cùng) thiếu giáo dưỡng. Phải có ai đó chỉnh lại cậu ta việc này!

Tôi bấm nút gọi lại. Đầu dây bên kia không có tín hiệu liên lạc. Cậu ta làm cái quái gì đây. Đang trả thù tôi sao? Thật hết biết, lựa khi khác cũng được, cậu ta thiếu gì cơ hội trả đũa tôi chứ.

Mà, nếu tính toàn nợ nần, tôi mới là người cần trả đũa ai đó.

~

Tối hôm ấy Hà Bảo Vinh giật rung cánh cửa phòng tôi. Cậu ta vẫn cứ chứng nào tật nấy. Đúng là tôi mong đợi điều này, nhưng không có nghĩa cậu ấy có quyền phá hoại tàn sản mà tôi đang dùng tiền để thuê mỗi tháng hơn 300 dola.

Tôi mở tung cửa.

Chừng một phần triệu giây trôi qua, những thứ như chỉnh lại cậu ta việc giữ lịch sự khi kết thúc cuộc gọi với người khác, ý thức về việc giữ gìn tài sản không phải của mình, cả việc trả đũa cậu ấy hay để cậu ấy trả đũa đều bị ném ra ngoài dãy ngân hà.

Khi Hà Bảo Vinh rơi vào lòng tôi, mùi máu trên người cậu tràn trong không khí. Mặt đất thoáng chốc rung chuyển.

Tôi thấy lướt qua hình ảnh hai bàn tay nhầy nhụa và khuôn mặt lem luốt máu của cậu ấy. Hơi thở Bảo Vinh nhẹ bẫng bên tai tôi. Tôi ôm lấy cậu, không dám dùng nhiều sức, muốn nói với cậu rằng không sao đâu, mọi chuyện sẽ không sao, vết thương của cậu ấy không sao, trái tim tôi cũng sẽ không sao.

Nhưng cậu ấy bắt đầu khóc-rấm rức trên vai tôi. Tôi mơ hồ lẫn lộn giữa đống câu chữ. Cuối cùng, ngoài Hà Bảo Vinh mà tôi đang giữ trong tay, chẳng còn điều gì rõ ràng nữa.


Tôi đưa Hà Bảo Vinh đến bệnh viện-giống như thỉnh thoảng chúng tôi lại ra ngoài ăn tối. Cả tôi cùng cậu ta cũng thật là có duyên với các bệnh viện. Y tá ở đây đã nhẵn mặt Hà Bảo Vinh, còn bác sĩ thì nhẵn mặt với tôi.

_Tôi kê đơn rồi, mọi chuyện còn lại thì cậu rõ hơn tôi phải không?!

_Vâng.

Tôi gật đầu, chào lại vị bác sĩ có bộ râu quai nón mà Hà Bảo Vinh bảo nó có thể làm tổ cho một bầy quạ cùng họ hàng bên thông gia của chúng.

Tôi cầm đơn thuốc ra hành lan thì Bảo Vinh đã ngồi ở đó, giống một con mèo nhỏ với hai bàn tay băng kín như hai cái bánh chưng-trông tội nghiệp không thể tả. Cậu ta nhìn tôi một hồi, rồi cuối xuống nhìn mũi chân chính mình đang vẽ những đường vòng vèo trên sàn, rồi lại ngước lên nhìn tôi. Tôi biết bộ dạng và ánh mắt này có ý nghĩa gì. Tôi im lặng đợi cậu ta nói, vừa cảm thấy buồn cười với thứ gì đó giống như đang rất mong đợi trong bản thân mình.

Cuối cùng, Hà Bảo Vinh cũng lên tiếng.

_Chúng ta làm lại từ đầu đi, Lê Diệu Huy!

Tôi bước tới ngồi xuống cạnh cậu ấy, suy nghĩ việc-thực tế, tôi ghét cay ghét đắng câu nói này đến mức nào. Và cả việc là thực tế, tôi vẫn muốn nghe nó từ Hà Bảo Vinh biết bao nhiêu.

Tôi thật đã hết thuốc chữa rồi.

Trên đường về, taxi chở chúng tôi đi qua rất nhiều con phố. Đèn đường làm thành những chuỗi bóng sáng sặc sỡ giữa lưng chừng thinh không.

Tôi giữ điếu thuốc giữa hai ngón tay. Thỉnh thoảng gạc mấy cái cho tàn thuốc rơi ngoài của sổ, để thỉnh thoảng, lúc Hà Bảo Vinh thúc cùi chỏ vào tay tôi, tôi lại đưa thuốc cho cậu ta hút.

Người tài xế nhìn chúng tôi qua gương chiếu hậu. Tôi thấy ông ấy mỉm cười. Người lái xe như ông hẳn cảm thấy hình ảnh này buồn cười.

Kẻ ngu ngốc như tôi lại cảm thấy hôm nay, màn đêm ở Buenos Aires mềm mại hơn bao giờ hết. Khi tôi nhìn những ngọn đèn đường, chúng lấp lánh nhảy múa, cũng như sức ép mái đầu cậu ấy trên vai tôi, khói thuốc đang vướng vít lấy khứu giác tôi, cảm giác cọ xát khi gió đem từng sợi tóc cậu lướt qua da tôi, tất thảy thật quá đỗi mềm mại. Tôi chợt nghĩ, nếu bây giờ trời có mưa, thì những giọt mưa rơi xuống hẳn cũng sẽ dịu dàng mềm mại lắm.

Ngày mai, chúng tôi sẽ cùng nhau thức dậy, cùng nhau dùng bữa, cùng nhau mua sắm, và rất nhiều ngày sau nữa, sẽ cùng nhau đi dạo, cùng nhau coi phim, cùng ăn kem, cùng coi tivi… Tôi nhẩm tính một hồi. Thì ra, có nhiều việc tôi muốn làm cùng Hà Bảo Vinh đến vậy.

Khi tôi lại mang Hà Bảo Vinh về trên vai, không có ai đứng ở cầu thang để kinh ngạc hay cười cợt tôi, chỉ có từng bậc thang chập choạng tối bị cắt dọc bởi khe sáng được ánh trăng rót xuống. Tôi nhìn chiếc bóng của cậu ấy và tôi hòa lại làm thành một hình khối mập mờ di chuyển trên con đường lát sáng hư ảo. Và chợt cười.


11.


Tôi ngồi đọc sách ở sô pha.

Còn Hà Bảo Vinh đang ngủ ở giường đối diện.

Nói cho đúng thì cậu ấy đang nằm li bì trên giường đối diện. Bảo Vinh sốt liên tục từ lúc ở bệnh viện về, tôi chỉ có thể khống chế cơn sốt bằng thuốc. Đôi khi cậu ấy tỉnh, đôi khi lại mê man. Hai bàn tay gãy nát mặc dù có thể hồi phục về sau này, nhưng hiện tại vẫn cứ đang gãy nát. Tôi đã nghĩ đến việc đưa cậu ta tới nơi tốt hơn, nhưng còn bệnh viện nào có thể tốt hơn bệnh viện ở thủ đô nữa. Chưa bao giờ tôi muốn mình đang ở Hongkong như bây giờ. Với cách làm người của Hà Bảo Vinh, việc chúng gãy thêm, hoặc gãy lại chỉ là chuyện sớm muộn. Cậu ta không bị kẻ khác đánh, cũng sẽ bị chính mình đè lên hai cái bánh chưng đó trong lúc quên béng chúng thực chất là của cậu ta.

Thực tế là lúc này, Hà Bảo Vinh đang nhăn nhó khi vừa mới quăng tay phải lên tay trái sau một cú xoay người kiểu điếc không sợ súng trong chăn.

_Đau quá, Huy, đau quá…

Theo lý, người bình thường đã tỉnh ngủ trong trường hợp này. Nhưng Hà Bảo Vinh cùng lắm chỉ đang nói mớ mà thôi. Bằng chứng là vỗ đầu cậu ta mấy cái, thầm thì mấy câu thôi miên “không đau nữa”, “hết đau rồi” vào tai, Hà Bảo Vinh lại lăn ra ngủ tiếp. Cậu ta cũng thật là đáng khâm phục.

Dù sao vết thương ở tay cũng sẽ rất đau đớn-tôi biết điều đó. Tôi nên đối xử tốt với cậu ấy một chút, phải không?!


.

.

Có ai mà ngờ, cái chuyện đối xử tốt một chút đó lại đi xa tới mức nào?

Có lẽ, tới mức này là cùng.



.

.


Buổi chiều, có bưu phẩm gởi đến cho tôi. Lúc tôi mở nó ra, bên trong là vài cuốn sách, một đĩa nhạc cổ điển, còn có mấy tấm ảnh rơi ra. Tôi tá hỏa tới đứng cả hình. Đó là mấy tấm ảnh ở Tây phi, tôi “được” chụp lúc thiếp đi trên xe, chẳng biết làm thế quái nào và tại sao-với áo sơ mi không gài nút và cái tư thế trông đến là…

Hà Bảo Vinh đang bám dính sau lưng tôi có chút cứng ngắc.

Trình Kì Mộc. Sao mà cậu ta ưa chơi cái trò này thế không biết?!

_Chụp đẹp thật.

Bảo Vinh cầm lấy một tấm qua vai tôi, phẩy phẩy mấy cái về phía giá tường.

_Đẹp hơn tấm ảnh đó nhiều. Thay nó đi.

Tôi lấy lại tấm ảnh, kẹp nó cùng với mấy tấm còn lại rồi nhét đại vào hộc tủ, hy vọng nó biến mất ở đó luôn là tốt nhất.

_Kì Mộc đùa thôi, cậu để ý làm gì.

_Tôi đâu có để ý.

Bảo Vinh buông tôi ra, uể oải đến giường ngồi.

Ừ, cậu không để ý gì cả.

Với bộ mặt làm như thật oan ức đó.


Cậu ấy lơ đễnh bật tivi, rồi nhìn mãi ra ngoài cửa sổ. Bất kì bộ dáng nào Hà Bảo Vinh cũng khiến người khác muốn ôm lấy cậu ta. Khỉ thật!

_Chuyện gì?

Bảo Vinh cự nự, nhưng cậu ấy không đẩy tôi ra. Rõ ràng còn vô cùng hưởng thụ tư thế này. Tôi đu đưa cậu ấy trong tay, muốn biết rốt cuộc Bảo Vinh đang nhìn cái gì ngoài kia.

_Lát chúng ta ra ngoài mua sắm đi.

Bầu trời lướt qua chúng tôi xanh biếc, cao vời vợi.

Tôi nói bên tai cậu ấy. Hà Bảo Vinh có mùi sữa tắm của tôi, cả mùi dầu gội tôi dùng trên tóc. Thựa ra cứ hễ chúng tôi ở chung, cậu ta lại có mùi này. Hà Bảo Vinh sống theo phương châm xài đồ mà không phải bỏ tiền ra mua là tốt nhất.

_Cậu thích thì tự mà đi, kéo tôi theo làm gì, cũng đâu có phụ xách đồ được.

Cậu đã bao giờ phụ ai xách đồ chứ?

_Tôi cầm.

Sự thật là lúc nào tôi cũng cầm.

_...

_Cậu không muốn đi hả?

Tôi thừa biết cậu ta muốn. Nhưng lúc nào cũng phải làm bộ suy nghĩ một lát mới được.

“Suy nghĩ” mười mấy giây, Hà Bảo Vinh mới lí nhí nói:

_Thay áo quần cho tôi.

À há.

Suy nghĩ cũng thật là lâu.



_Nè, đừng có kéo khuy áo lại, quê mùa lắm!

_Trời lạnh.

_Lạnh cái gì, bây giờ là tháng hai rồi!

_...

_Tôi không thích đâu.

_...

_Khó coi chết được.

_...

_Tôi bị cười vào mặt cho coi. Là tại cậu đó!

_...

_Tháo nó ra đi mà…!

_...

Cho đến khi chúng tôi xuống lầu, cậu ấy vẫn cằn nhằn liên tục suốt quãng đường đi. Tôi từ kẻ độc ác nhất trên đời, biến thành gã nhà quê không có khiếu thẩm mỹ, đến tên ngang ngạnh ức hiếp kẻ khác, và cuối cùng là một kẻ thù vặt hèn mọn.

Tôi nắm lấy tay cậu ấy bỏ vào túi áo mình khi chúng tôi băng qua đường, Hà Bảo Vinh im bặt.

Khi rẽ vào con đường nhỏ, nơi tiệm nước hoa của Lucenz nằm ngay đầu đường, Bảo Vinh lướt mắt qua tủ kính trưng bày hàng chục lọ nhỏ đủ màu sắc. Chúng tôi đi dọc con đường, đến ngã tư rồi lên xe bus. Cậu ấy chung quy vẫn không có lấy tay ra khỏi túi áo tôi. Cũng như chung quy, không có kéo khuy gài áo khoát xuống.

Xe bus chạy qua nhiều con đường, buổi chiều lạnh buốt nhấm chìm chúng tôi trong khối không khí đặc đụa. Ngoài đường đang giờ tan tầm nên xe bus phải ngừng lại rất nhiều lần. Cửa sổ nơi chúng tôi ngồi bị hỏng, gió lùa vào hơi lạnh và mọi ồn ào bên ngoài. Vài người đã bắt đầu la lối, số còn lại quá mệt mỏi gục đầu lên lưng ghế. Hôm nay có lẽ là một ngày dài. Trước kia, ngày nào tôi cũng ở đây với bọn họ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy điều này.

Thực ra tôi thấy thời tiết và tiếng động như bây giờ cũng không phải quá đáng ghét. Khi một cơn gió lạnh tràn qua, Hà Bảo Vinh sẽ vô thức nép người tôi. Hoặc là cố tình.

Cũng như thực ra, tôi thích mọi thứ cậu ấy gọi tôi. Tên khốn kiếp, gã nhà quê, kẻ hèn mọn, hay người ngang ngược không nói lý lẽ. Tất cả đều thích.

_Chúng ta mua gì?

Bảo Vinh hỏi nhỏ. Giọng cậu ấy trầm mỏng, lại có âm điệu như một đứa trẻ. Tôi nói: “Ừ, mua một vài thứ…”-hiển nhiên, không làm Hà Bảo Vinh hài lòng.

_Là cái gì? Sao cậu không bao giờ nói cho rõ cái gì vậy?!

_Thích gì thì mua cái đó.

_Thật sao? Thích gì cũng có thể mua hả?

_Ừ, với số tiền chúng ta mang theo.

Hà Bảo Vinh bĩu môi một cái, cậu ta quay mặt đi, không thèm nhìn tôi nữa.

Lúc chúng tôi đến khu mua sắm, Bảo Vinh kéo tôi đi khắp nơi, hoàn toàn quên mất phải làm bộ vẫn còn đau tay ghê gớm.

_Cái này, cái này, cái này…cái kia nữa kìa!

_Chúng ta không đủ tiền đâu.

_...

_Cậu liếc tôi làm gì?

_...Vậy cái này thôi.

_Cũng vẫn không đủ tiền.

_Sao cậu đem ít tiền vậy!

_Là cậu toàn chọn những thứ mắc tiền.

_Cái này đâu có mắc.

_Vô cùng mắc với chúng ta.

_Đâu có mắc lắm đâu…

_Mắc lắm.

_Tôi thấy đâu có…

_Cậu có thấy thế nào thì cũng không mua được.

_...

_Để nó lại đi.

_....

_Và đừng có mà bĩu môi nữa.


Và cho dù chúng tôi không đủ tiền để mua những thứ cậu ấy chọn, Hà Bảo Vinh vẫn cứ chọn những thứ chúng tôi không thể mua. Chính ra là những thứ tôi không thể mua. Sau khi rời khỏi tiệm bán quần áo, Bảo Vinh chỉ vào một cái bàn gỗ được điêu khắc tinh xảo trong tiệm đồ nội thất-mà ngay cả khi hai chúng tôi vẫn còn cách nó bởi một tấm kính dày trục, tôi vẫn cảm thấy đôi giày chúng tôi đang mang và tấm thảm lót nền trong đó quả là một sự kết hợp vô duyên. Đến cửa hàng bán đồ gia dụng, cậu ấy đòi mua hai cái tách giá 120 dollar. Tôi hỏi Bảo Vinh “Vậy chúng ta dùng nó để ăn mì gói khô hả? Vì sẽ chẳng có nước cho cậu và tôi trong vòng hai tháng tới đâu.” Cuối cùng, đến cửa tiệm bán giường đệm cuối con đường (ơn trời đã ở cuối đường), Hà Bảo Vinh đòi mua một cái giường.

Hình như, mua sắm là một ý tưởng hẹn hò vô cùng sai lầm.

_Tại sao chúng ta phải mua một cái giường?

_Nó tốt mà.

_Dĩ nhiên nó tốt.

Với giá 1100 dollar!

_Chúng ta có một cái ở nhà rồi.

_Làm sao so sánh chúng với nhau được.

_Đúng là không thể so sánh, cái ở nhà-về màu sắc, độ bền, giá cả đều tốt hơn cái này.

_Cái này to hơn. Chẳng phải cậu bảo cái giường ở nhà quá nhỏ sao?!...

Hà Bảo Vinh đắc ý nhìn tôi.

A há, đây mới là mục đích thực sự của cậu phải không?

Nếu tôi thừa nhận cái giường ở nhà thật quá nhỏ, tôi sẽ phải mua cái giường này. Mà dĩ nhiên, tôi không thể mua cái giường này. Nên tôi phải bảo thật ra cái ở nhà cũng không nhỏ lắm. Nhưng nếu nó không nhỏ lắm,…

_Chính vì cái giường ở nhà quá nhỏ, mà chúng ta mới không ngủ chung được. Cái này vừa vặn cho hai người nè, gỗ loại tốt, hoa văn cũng đẹp…_Hà Bảo Vinh chuyên nghiệp buông một loạt bình phẩm vô cùng có tính đóng góp.

Tôi cá là cậu ta cũng chẳng quan tâm đến chất gỗ, hoa văn hay kích thước gì sất.

Nhân viên bán hàng cười toe với nhận xét của Bảo Vinh. Nếu không phải bận dán mắt vào bàn tay đang để trong túi áo tôi của cậu ấy, cô ta hẳn đã gập cổ đến 90 độ để thể hiện sự tán đồng của mình.

_Ông thật biết nhìn hàng. Cái này được nhập từ Italia, và ông sẽ không ngờ được điều này đâu, ha ha, cực kì đẳng cấp và hoàn toàn không thể tưởng tượng-chính Amannia Giiano thiết kế nó. Chất gỗ thượng hạng, hoa văn tinh xảo, và kích thước vô cùng phù hợp cho một cặp…, à, hai người nằm.

_Thì giá nó vẫn 1100 dollar.

Đấy là chưa tính tiền vận chuyển.

_Ồ, đó là một cái giá hợp lý, thưa ông. Những gì mà tôi đã giới thiệu, ông có thể kiểm tra lại, mọi người sành sỏi đều không thể bỏ qua chiếc giường này. Amannio Giiano! Chúa ơi, ông sẽ không thể kiếm ra cái thứ hai ở khắp đất nước này đâu.

Cô gái vẫn cười với chúng tôi thật tươi tắn. Cô ta hẳn là được đào tạo rất tốt.

_Tôi biết-với xuất xứ từ Italia, Amani Gio, chất gỗ, hoa văn, và kích thước của nó.

_Vâng…,là Amannio Giiano…

_Nên chúng tôi sẽ không mua nó.

_Vâng?

_Hai gã đàn ông quần nhau thì không cần ở trên một cái giường quá sang trọng như thế này. Tôi cũng không có đủ số tiền ghi trên bảng giá của nó-dù cô có bỏ bớt số một ở đằng trước đi. Chưa kể đến việc anh chàng Amannio từ Italia sẽ tổn thương ghê gớm nếu cái giường này bị đặt giữa cái ổ mà tôi đang cư trú.

_...

_Thật sự sẽ khiến anh ta vô cùng tổn thương đó.

_...

Nhân lúc cô gái vẫn còn bất động trong khiếp đảm, tôi lôi Hà Bảo Vinh-đang nhịn cười tới muốn nội thương ra khỏi cửa.

Cậu vừa lòng rồi chứ hả?!

Rốt cuộc, chúng tôi mua ít quần áo từ khu chợ trời, hai cái ly giá 7 dollar-mà tôi vẫn không hiểu tại sao cứ phải mua thêm hai cái ly làm gì, một cái bọc gối và ba tube kem đánh răng.

Trên xe bus, Bảo Vinh cười sặc sụa.

Thực ra là vẫn cứ cười sặc sụa từ lúc chúng tôi rời khỏi cái giường của Amannio.

_Cậu không mệt hả, cười từ nãy tới giờ rồi.

_Nhắc tới đúng là có chút mệt đó.

Rồi cậu ta dựa hẳn vào tôi, cười tiếp. Có cái gì mà buồn cười tới vậy?

_...Ha ha, nè, nhân tiện nói về cái giường, tối nay chúng ta…

_Tới nơi rồi kìa, xuống xe đi.



_Đã xuống xe rồi, nói chuyện tối nay được chưa?

_Ừ, cậu muốn ăn gì?

_Tôi không nói chuyện ăn uống đâu.

_Lát nữa tôi mua thuốc cho cậu.

_Tôi chưa hút hết.

_Mua sẵn là vừa.

_Khỏi đi.

_Tay cậu còn đau không?

_Lúc nào nó cũng còn đau.

_Vậy tối nay ngủ sớm một chút.

_Có ngủ sớm sáng mai dậy cũng vẫn còn đau.

_...

_Còn gì muốn nói không?

_...

Tôi thản nhiên lắc đầu.

Thôi được, là không hoàn toàn thản nhiên lắm.

_Vậy nói chuyện tối nay được chưa?

_Chuyện gì?

_Cậu cứ định ngủ ở sô pha mãi sao?

_Cậu muốn ngủ ở sô pha hả?

_Tôi muốn ngủ với cậu.

Tôi sẽ không nghĩ câu nói này theo hướng khác. Tức là, cậu ta đơn giản chỉ muốn ngủ chung giường với tôi. Vì trời lạnh, hay cái gì đó khác-có thể.

_Cái giường không đủ cho…

_Dẹp cậu đi, có cái gì mà không đủ!

_...

Quả thật, là chẳng có cái gì mà không đủ cả.

Dù sao, chỉ nằm chung trên một cái giường, đâu có gì to tát lắm.

Tôi có nên nói mình mới mắc một chứng bệnh ngoài da nào đó mà y học chưa tìm ra thuốc chữa hay không?

_Tôi đang nói chuyện với cậu đó, cậu đang nghĩ cái gì vậy hả?

_Đâu có nghĩ cái gì.

_Có.

_Không có.

_Có!

_...Hầy, không có.

_Vậy cậu muốn hay không muốn ngủ với tôi?

Tôi mờ mịt.

“Không muốn” là một lời nói dối trắng trợn. Nhưng “muốn” cũng không phải hoàn toàn sự thật.

_Về nhà rồi nói…

_Không, nói ở đây, ngay bây giờ, muốn hay không muốn?

_...

_Sao không trả lời?

_Đang suy nghĩ.

_Nghĩ gì lâu vậy!

_Đang nghĩ mà…

_Xong chưa?

_Hay để về nhà…

_Đã về tới nhà rồi.

Trước mặt tôi đúng là khu nhà trọ, với cánh cửa sắt quen thuộc mà tôi suýt chút đâm đầu vào.

Chúng tôi đã về đây bằng cách nào vậy?

_...

_Muốn vào phòng rồi mới nghĩ xong phải không?! Tôi chìu cậu.

Tôi thấy mặt đất thoáng chấp chới. Cậu ta lôi xềnh xệch tôi vào phòng. Đầu tôi lắc qua lắc lại, tôi tranh thủ suy nghĩ một chút, rốt cuộc là tôi muốn hay không muốn ngủ với cậu ấy. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ qua nghĩ lại. Nghĩ đến đau cả đầu.

Tôi bị quăng xuống sô pha, Hà Bảo Vinh ở trước mặt tôi. Chính xác thì cậu ta đang giữ lấy hai vai tôi trên tay dựa ghế, với một lực gần như muốn bẻ gãy chúng, đè cả người lên tôi và gầm gừ: “Nói đi, cậu ngủ hay không ngủ với tôi?”

Tư thế này thực có chút ám muội. Tôi nghĩ đến chuyện nên trả lời thực lòng, tức là “Tôi không phải không muốn, nhưng thực lòng thì không hoàn toàn muốn.” Có điều với điều kiện thuận lợi của hai bàn tay đang đặt lên vai tôi, Hà Bảo Vinh có thể bóp cổ tôi bất cứ lúc nào, nên tôi quyết định giả dối một chút. Làm bộ vẫn còn suy nghĩ ghê lắm.

Mắt Bảo Vinh chuyển động như ánh nước-tôi thấy khuôn mặt bất động của mình phản chiếu trong đó. Thật ra, nhãn thần cậu ấy luôn sóng sánh như ánh nước. Thôi được, mặc dù đây không phải thời điểm thích hợp để nghĩ đến ánh nước hay cái gì đạ loại. Nhưng chân mày cậu ấy cũng thật là đẹp. Tôi sẽ bỏ qua chân mày, nhìn cái cằm thôi vậy.

Bảo Vinh nói gì đó, môi cậu tạo thành những vòng cung đan xen nhau. Tại sao chúng lúc nào cũng trông mọng ướt như vậy?

Đầu tôi đột nhiên nóng ran. Cơn nóng lan dần xuống hai tai, rồi xuống cổ. Có lẽ tôi lên cơn sốt. Do cảm lạnh chăng?

Trong không khí len vào thứ gì đó ngột ngạt. Tôi muốn thở, vì càng lúc càng có cảm giác thiếu oxy. Não đặc lại, mắt thì mờ đi. Tôi sẽ nói Bảo Vinh bỏ tôi ra một chút, nên như vậy, tôi cần chút dưỡng khí cho đống neuron bèo nhèo của mình. Chẳng hay ho gì khi tự nhiên lăn đùng ra chết vì cảm lạnh.

Môi Bảo Vinh ngừng chuyển động, cậu ta đeo bộ mặt kinh ngạc nhìn sững tôi. Có gì mà phải kinh hoàng như vậy khi ai đó đề nghị cậu dịch ra chút xíu cho người ta thở? Tôi bắt đầu lên cơn suy hô hấp. Đây có phải là một chúng bệnh mới về nhu mô phổi không? Sao mà con người trước mặt tôi, đang hít thở cùng một bầu không khí với tôi lại chẳng mảy may suy chuyển gì vậy? Cậu ta còn ngang nhiên hỏi tôi “Cậu vừa nói cái gì?”

_Cậu vừa nói cái gì vậy?

Chẳng biết tại làm sao và được tạo ra như thế nào, giọng Bảo Vinh khàn đục, lại hoàn toàn nghiêm túc không giống với cậu ta mọi khi. Thứ âm thanh này rót vào tai tôi, giống như nham thạch chảy tràn khỏi miệng núi lửa, làm rung chuyển cả mặt đất lẫn bầu trời. Đến khi tỉnh lại sau vụ chấn động, nhận ra những câu mình vừa nói, tôi chỉ muốn cắn đứt luôn cái lưỡi mình.

Những gì tôi nói không phải bảo cậu ấy bỏ tôi ra.

Khụ, tôi đã nói: “Tôi không có sẵn bao cao su ở đây.”

In nơi đáy mắt cậu ấy là bản mặt quýnh quíu ngu ngốc không thể tả của tôi.

Khuôn mặt Bảo Vinh gần kề một cách nguy hiểm. Rồi cậu ta mân môi tạo thành một đường nét như đang cười cũng nguy hiểm không kém.

_Tôi có.

Hơi thở cậu ấy xộc thẳng vào mũi tôi, cậu ta nắm lấy cổ áo tôi kéo lên cũng thật là nhanh, đến khi nhận ra mình đang hôn Hà Bảo Vinh, tôi thật muốn dộng đầu mình vào cột điện hay cái gì đó có độ cứng tương tự. Nhưng vì Bảo Vinh đang giữ lấy đầu tôi, theo phương thức tuyệt đối khiến tôi không thể xoay chuyển. Thật ra cũng không hẳn là không thể xoay chuyển, vì tiếp đó tôi lại làm một chuyện chẳng thể chấp nhận được. Chính là giữa quãng nghỉ ngắn ngủi, tôi thì thào nói: “Chúng ta lên giường đi.”

Đôi khi lý trí vẫn tồn tại vững vàng nơi nào đó trong con người bạn, đáng buồn chính là nó quá vững vàng, nên chỉ cứng ngắc đứng một chỗ mà chẳng động đậy gì ráo. Cho đến lúc tôi kéo Bảo Vinh lên giường, hoặc là cậu ấy kéo tôi lên giường, cũng có thể hai chúng tôi lôi kéo lẫn nhau lên giường-tôi vẫn không tài nào hiểu được lý do tại sao mình lại nói những câu như vậy, và hành động như thế này.

Tôi mơ hồ trên giường hồi lâu, bị lật tới lật lui một chặp mới bừng tỉnh phát hiện áo quần trên người đã bị lột sạch, đối diện với Hà Bảo Vinh cũng gần như trần truồng. Nói gần như vì trên người cậu ấy vẫn còn chiếc quần lót chưa bị tuột hẳn. Tay phải tôi đang nắm lấy phần thắt lưng của nó. Và chẳng có gợi ý hay suy diễn nào cho thấy tôi sẽ chỉ cầm chơi thôi chứ không có kéo nó xuống.

Đây không phải lần đầu chúng tôi làm tình. Nhưng là lần đầu tôi quờ quạng không biết phải làm gì tiếp theo, nên làm gì tiếp theo. Tôi muốn điều này-nó đã quá rõ ràng. Muốn Hà Bảo Vinh gần như là một bản năng trong con người tôi. Nhưng tại sao cứ phải chần chừ như vậy?

_Cậu lại đang nghĩ gì vậy hả, đồ ngốc.

Tôi bị cậu ấy búng một cái giữa trán, đau tới tỉnh táo hẳn ra.

_Lúc này mà còn tinh thần nghĩ chuyện khác. Sao cậu lúc nào cũng khó ưa như vậy?

_...

_Nè, có nghe tôi nói gì không? Cậu đang ở đâu rồi!

_...

_Khốn kiếp! Lê Diệu Huy!!!

_...

Khi tôi nhìn hình ảnh này-Hà Bảo Vinh, với cơ thể-suýt-trần truồng ngồi trên đùi tôi, chửi bới loạn xạ và hăm he giết chết tôi bằng cách dã man nhất nếu tôi còn không chịu lên tiếng-một cách dễ thương không thể tả-tôi cuối cùng thông suốt một điều: nếu ngay cả khi cậu ấy đòi giết tôi, tôi vẫn muốn đem cậu ta đặt trong lòng mình như thế này, thì những suy nghĩ về có hay không có giữa chúng tôi lại còn ý nghĩa gì.

_Cậu…cười cái gì?

Mặt Bảo Vinh vẫn còn bừng đỏ. Tôi không biết điều gì đã làm xìu cơn giận của cậu ấy. Chỉ là nó đột ngột bay hơi. Cũng lạ lùng như chính thứ không gian trở nên tự nhiên tựa hồ vừa đổ ập xuống chúng tôi. Tôi ngồi dậy, cảm thấy thoải mái với tư thế này, tư thế có thể nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Trên đôi mắt mênh mông sáng rực vầng trán Bảo Vinh lấm tấm mồ hôi, tôi vén tóc mai cậu ấy lại, lau đi mồ hôi trên trán. Bảo Vinh khẽ khàng hỏi: “…có chuyện gì?”

Tôi cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Có lẽ chẳng chuyện gì xảy ra cả. Bảo Vinh đang ngồi trong lòng tôi, tôi đang nhìn cậu ấy, cậu ấy dò hỏi nhìn tôi bằng thứ ánh sáng hờn dỗi e dè tuyệt đẹp trong mắt, tôi đang cười với cậu, chúng tôi đang ở cạnh nhau. Chỉ như vậy. Những gì đã xảy ra không còn nữa, những gì chưa xảy ra sẽ xảy ra-bằng cách này hay cách khác, còn hiện tại, chẳng diễn ra điều gì cả.

Bảo Vinh lại hỏi: “Chuyện gì vậy?”. Vẻ khẩn trương gấp gáp cố che giấu ở cậu thật đau lòng. Tôi chỉ lắc đầu mà không thốt ra được từ nào. Thật ra, trong mối quan hệ điên cuồng này, không chỉ có tôi bị tổn thương, chúng tôi-bằng cách nào đó từ bản năng của chính mình-cứ luôn tổn thương lẫn nhau. Tôi muốn nói với cậu ấy “tôi xin lỗi”, lại cũng muốn nói “cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi”, càng muốn nói “tôi yêu cậu rất nhiều”. Cuối cùng tôi chỉ im lặng hôn cậu ấy. Chậm rãi. Tôi muốn ghi nhớ nụ hôn này, cũng như đã ghi nhớ những nụ hôn trước đây. Khi cơn đau ngọt ngào đến kì lạ ép vào lồng ngực, tôi biết những kí ức ngày nào đó sẽ giết chết tôi, nhưng nếu không có chúng, tôi cũng sẽ chết.

Nụ hôn đó thật dài, và yên lặng. Khi tôi siết lấy cậu ấy trong vòng tay, cơn nhức buốt từ thắt lưng cũng yên lặng vỡ ra. Bảo Vinh ấm nóng khiến mọi thứ trở nên mê loạn.

Lúc tôi thức dậy từ cơn mê man đó, chúng tôi dường như vẫn còn trong giấc mơ đêm qua.

Hà Bảo Vinh ngủ say trên tay tôi, giống như không điều gì trên đời có thể đánh thức cậu ấy. Vì không một thứ gì trên đời nỡ đánh thức cậu. Tia sáng đầu tiên rọi đến chỗ chúng tôi vẽ thành chùm đường vàng rực rỡ nhảy nhót trên lưng Bảo Vinh. Tôi nhìn đồng hồ trên giá tường, chỉ mới 6h:30 sáng, hôm nay là ngày đầu tuần, tôi sẽ đến nhà hàng sau bữa trưa.

Thật chẳng muốn đi làm chút nào!

Nhưng mà…

Khoan đã,

Sao…lại có ánh sáng rọi vào đây?

.

.

.

Tôi nhìn cửa sổ mở toang hoang, với hai cái rèm bay tứ tung mà muốn khóc.

Hồi tưởng lại sự việc xảy ra hôm qua kết hợp lia mắt nhanh tới góc phòng, mới muối mặt phát hiện thêm, chúng tôi cũng chả buồn đóng cả cửa chính.

Hà Bảo Vinh chết tiệt!

Đều tại cậu ta!


Tôi sẽ dậy đóng cửa lại, hay nằm đây nhắm mắt giả vờ ngủ tiếp? Hoặc đánh thức Hà Bảo Vinh luôn tiện đạp cậu ta mấy đạp cho bỏ ghét? Hay… kệ nó?

Tầng hai cũng chỉ có mỗi một phòng của tôi.

Cho dù Bouloz ngày nào cũng lên lầu tưới cây đúng 6h. Và Vivian mỗi sáng đều quét tước hành lan.

Khỉ thật! Tôi sẽ nghỉ làm hôm nay. Chỉ còn con đường đó thôi!


_Thật sao? Vậy mà với màn trình diễn hôm qua, tôi còn nghĩ có ở truồng ngoài phố thì cậu cũng đường hoàng đi bộ đầy phong cách về tới nhà chớ.

Bouloz-kẻ mới hiện ra từ không khí, đứng ngay cửa phòng, đu đưa quai cầm của bình tưới nước trên một tay, tay còn lại gác lên thành tường, với bản mặt đeo một nụ cười hết sức lưu manh, đang vô cùng ma quỷ nhìn chằm chằm tôi.

_Cậu ở đây làm gì?

Tôi rõ ràng đang tra vấn cậu ta, nhưng sao cái giọng xuất phát từ miệng tôi lại nghe như một kẻ đang trả lời những câu tra vấn.

_Tưới cây, luôn tiện ghé qua xem có ai nhờ tôi nói dùm Vivian một tiếng về việc nghỉ làm chiều nay không?

_Tôi đâu có nói sẽ nghỉ làm hôm nay.

_Ừ, “Khỉ thật, mình sẽ nghỉ làm hôm nay, chỉ còn con đường đó thôi!” chắc là do cái bình trong tay tôi mới nói.

_...!

Tôi đúng là đã nói ra miệng. Quỷ tha ma bắt.

_Không cần ném cái nhìn đó cho tôi. Cho dù bạn trai cậu có trông hấp dẫn thì tôi chung quy vẫn thích phụ nữ. Ý tôi là, cậu kéo chăn lên làm gì, ai nhìn cái lưng hắn đâu.

_Cậu ấy dễ nhiễm lạnh.

_Giả dối.

Giả dối đấy, rồi sao?

_Vậy tôi sẽ không phải nói với Vivian cậu nghỉ buổi chiều phải không? Dù nó là người đầu tiên đi ngang qua căn phòng này hôm nay. À, cung cấp thêm để tham khảo-vừa khớp thời điểm cậu lên đỉnh lần thứ ba ấy.

_...

_Vì ngay sau đó mấy giây tôi cũng xuất hiện-trong trường hợp cậu thắc mắc làm thế nào mà tôi biết được chuyện này. Còn tại sao tôi lại biết “lần thứ ba” là do kinh nghiệm lâu nay…

Tôi ném cái gối về phía cánh cửa, với hy vọng-dù nó có vô cùng đáng tiếc không trúng ngay giữa mặt Bouloz, thì tệ nhất cũng làm cậu ta biết đường mà ngậm miệng lại.

Nhưng có vẻ chẳng điều gì trên đời lúc này có thể ảnh hưởng tới thú vui của Bouloz.

_Hây…,tôi cuối cùng cũng biết làm ơn nhiều bao nhiêu, sẽ chuốc oán nhiều bấy nhiêu. Con người sinh ra trên đời là để chịu đựng tổn thương…

Cậu ta luyến láy cái gì tiếp đó bằng thứ ngôn ngữ riêng biệt của xứ sở mình. Tôi không biết bao nhiêu về tiếng Tây Ban Nha, ngoại trừ vài câu xã giao thông thường, nên sau một hồi thấy tên tưng tửng này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, tôi nằm xuống, làm một cuộc du ngoạn của tầm mắt. Bên ngoài của sổ, mây từng đám mềm xốp đung đưa cuối chân trời. Hy vọng hôm nay trời có nắng ấm. Gió thổi tóc Bảo Vinh trượt qua những ngón tay tôi. Mí mắt nặng trĩu, tiếng Bouloz đều đều vang bên tai làm tôi bắt đầu thấy buồn ngủ. Ôm Hà Bảo Vinh trong lòng thực sự rất dễ chịu, có cảm giác rất đầy đủ, nên tôi nghĩ ngủ thêm một chút cũng tốt…

_Thôi được, tôi sẽ đóng cửa lại giúp cậu, nhìn thế nào cũng thấy cậu không nỡ bỏ anh chàng ra. Dù sao cũng đã nghỉ một ngày rồi, nghỉ luôn hôm nay cũng có sao đâu…

Cái gì mà đã nghỉ một ngày chứ, hôm qua…

CÁI GÌ???

_Ây, đừng gấp, bật dậy đột ngột có thể làm não cậu thiếu máu đó.

Não tôi đúng là đang thiếu máu sau cú bật đó thật! Cậu ta đang nói cái gì vậy hả?

_Hôm qua là chủ nhật mà…_Tôi hùng hồn nói.

Cho dù nó không thật hùng hồn đi nữa, thì cũng tuyệt đối không phải cái giọng ỡm ờ của kẻ bị bắt quả tang.

_Hôm qua là thứ hai.

_Chủ nhật chứ.

_Thứ hai.

_Chủ nhật!

_Thứ hai.

Trông tôi thảm bại đến hèn mọn-tôi đoán thế, vì Bouloz đang cười hết sức khoái chí. Cậu ta nghễnh ngãng làm như đang điểm tin thời tiết, buông một câu vô thưởng vô phạt.

_Có lẽ cậu chưa nghe rõ, chớ ”lần thứ ba” của cậu cũng là lần thứ ba của đợt thứ hai…

Bouloz đột nhiên biến khỏi cánh cửa. Tạ ơn trời, vì tôi rất có thể sẽ giết cậu ta diệt khẩu nếu Vivian kéo cậu ấy đi trễ thêm vài giây nữa.

...

_Đủ rồi, anh làm họ ngượng đấy.

_Là bọn họ tự làm mình xấu hổ chứ. Mà cũng chẳng phải, nói cho đúng thì chỉ mình A Huy xấu hổ. Đã chừng này tuổi rồi, cậu ta nên bắt chước bạn trai mình ấy-chẳng bao giờ biết ngại ngùng là gì.

_Biết vậy thì đừng chọc anh ấy nữa.

_Vì cái mặt cậu ta trông mắc cười không chịu nổi, ha ha…

_Anh cười lớn quá, sẽ đánh thức cả khu nhà đó.

_Cũng nên dậy đi cho rồi, làm tình hơn 36 tiếng mà còn chưa…

_Bouloz!

_Hi hi, anh cá là cậu ta nghỉ làm hôm nay cho coi, chuyện này có thể khiến A Huy chết vì xấu hổ.


...

Tôi nhất định sẽ giết Bouloz De Gea, dù cậu ta có hay không có ý thức về việc giữ bí mật.

Mặc khác, chẳng ai bị chút xấu hổ mà chết cả.

Tôi cũng sẽ không nghỉ làm hôm nay đâu.

Thề đó!

...

Nhưng mà,

Sao không ai trong bọn họ giúp tôi đóng cửa lại vậy???!!!





 

1 nhận xét:

  1. Bạn cho mình hỏi tẹo là tại sao fanfic của happy together lại không có phần 7 và kết thúc vậy bạn?

    Trả lờiXóa