Tìm kiếm bài trong Blog này

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

[FanFic] Happy Together - Chương II (phần 2)

Chương II: Buenos Aires

(tiếp) 

4.


Được một thời gian, Hà Bảo Vinh không còn đến Sur nữa.

Thay vào đó, cậu ấy gọi điện đến quán bar cho tôi.

Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi nghe giọng Bảo Vinh qua điện thoại chính là: cậu ấy nhận ra tôi?

Có lẽ vì tôi mới cắt tóc chăng?

Ngoại trừ khuôn mặt có gầy hơn chút ít, hình ảnh tôi từ một tuần trở lại đây là bản sao của ba năm trước ở Hongkong.


_Tôi đây.

_...

_Hà Bảo Vinh đây…

_...

Bảo Vinh nói tiếp điều gì sau đó mà tôi không tài nào nghe được. Dường như cảm nhận được cả hơi thở của cậu, tai tôi ù đặc.

Một lát sau, cậu ấy gọi tên tôi “Huy?” “…Huy!” “Lê Diệu Huy?!” “…”

Đến khi giữa chúng tôi là khoảng lặng kéo dài, hơi thở của Bảo Vinh cũng trở thành những vệt dài thoang thoảng xa vắng đầu dây bên kia, tôi cúp máy.

~

Tôi không muốn đến Sur giao rượu nữa. Nhưng lại không thể bỏ dở công việc nửa chừng, Zan cần thời gian tìm ai đó để thay tôi, nên tôi đã nói với ông ấy tôi sẽ nghỉ việc sau một tuần.

Mỗi tối đều có người gọi điện cho tôi ở quán bar. Cậu ấy gần như nắm thời khóa biểu của tôi, luôn là ngay lúc tôi từ kho rượu bước ra quầy bar.

Tôi cầm máy, nghe Bảo Vinh nói một hồi, đến khi đầu dây bên kia im lặng, tôi cúp máy.

Jawly bảo tôi hãy cứ dứt khoát làm một việc thôi: hoặc là cúp máy ngay lúc đầu, hoặc là nói chuyện với Bảo Vinh. Nhưng tôi không thể. Tôi không thể nói bất kì điều gì với cậu, dập máy khi biết đầu dây bên kia sẽ là giọng Bảo Vinh lại càng không thể.


Một tuần sau, Hà Bảo Vinh gọi điện đến nhà Vivian.

_Tôi muốn gặp cậu.

_...

_Tôi muốn gặp cậu, Lê Diệu Huy!

_...

_Lê Diệu Huy!!!

_...

_...Chúng ta làm lại từ đầu đi, Lê Diệu Huy.

_...

.
.
.

_...

_Đừng gọi cho tôi nữa.


Và Hà Bảo Vinh không gọi nữa.

Tôi cuối cùng cũng thoát khỏi Hà Bảo Vinh chỉ với một câu nói đơn giản. Mọi chuyện dễ dàng đến mức có chút không quen.

Năm ngày sau khi cảm giác có chút không quen đó qua đi, tôi nhận được một cuộc gọi. Ở đầu dây bên kia, một giọng Tây Ban Nha nghe có vẻ uốn éo khá nhiều.

_Xin lỗi, anh có phải là…à, Fai…? Lai…Yei…Yiu Fai?

_...Ai vậy?

_Frio Quendioz-phục vụ phòng của Cosmos Hotel, số 351, đường Bukin Les.

_Chúng ta biết nhau sao?

_Không. Nhưng Ho Bo Wing, khách trọ của chúng tôi, đang say, vật vờ như một cái xác, đòi gặp ông.

_...

_...Tôi biết, việc này nghe có vẻ điên khùng, cũng sẽ làm khó ông. Nhưng anh ta gọi rượu suốt năm ngày, đập phá đồ đạc, bị thương, không cho chúng tôi đụng vào đống rác trong phòng lẫn anh ta. Bắt đầu từ sáng nay thì anh ta la hét, đòi gặp Lai Yiu Fei, và vẫn không để ai đụng vào đống rác lẫn anh ta. Anh ta thậm chí còn không cho tôi số điện thoại, tôi đã phải kiểm tra nhật ký cuộc gọi của khách hàng, và đây là số duy nhất anh ta gọi trong suốt nửa tháng nay, và…Ông vẫn còn ở đấy chứ?...Hola? Mr. Lai…Well, Hello? …


Tôi đã nghĩ người phục vụ chỉ cường điệu mọi chuyện để tôi có thể giải quyết đống của nợ dùm anh ta, nhưng sự thật-ngược lại-đã bị nói giảm đi rất nhiều.

Lúc tôi đặt chân vào phòng, Hà Bảo Vinh nằm vắt ngang qua giường. Vỏ chai bia lẫn rượu từ trên giường đến sàn nhà lẫn giữa đống mảnh vỡ cùng loại. Một vết cắt từ mu bàn tay Bảo Vinh chạy xuống ngón cái đang chảy máu. Vết cắt nhỏ hơn trên trán cậu trượt qua đuôi chân mày cũng đang rướm máu. Tôi không thể nhìn rõ mặt cậu với thứ ánh sáng nhờ nhờ u ám của căn phòng. Đến khi người phục vụ bật công tắc đèn, tôi ước gì mình không thể nhìn rõ cái gì nữa.

Việc miêu tả cậu như một cái xác rõ ràng chỉ là cách dùng từ qua quýt của anh chàng đang đứng cạnh tôi.

Hà Bảo Vinh bị ánh đèn đánh thức, đang quờ quạng tìm cái gì đó trên giường để ném về phía này, thì bắt gặp tôi. Vỏ chai bia trong tay cậu rơi lại chỗ cũ. Bảo Vinh yếu ớt cười mỉa mai “Có chuyện gì vậy, Lê Diệu Huy?”

_Tìm tôi làm gì?

_...Lại đây.

_...

_Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Thật khó tin là trong cái bộ dạng này, cậu ấy thậm chí còn có thể quyến rũ kẻ khác. Anh chàng Frio gì đó đang ngẩn ra trong trạng thái bất khả tri.

Tôi bước lại. Ngay lập tức bị đẩy vào tường. Bảo Vinh ấn môi mình lên môi tôi. Rốt cuộc thì cái xác lúc nãy đã lấy sức mạnh này từ đâu ra?

Qua đuôi mắt, tôi thấy bộ đồ tuxedo trợn tròn há hốc như một cái cột lấn bấn ngó chúng tôi. Hà Bảo Vinh gần như nghiền nát môi tôi, cho đến khi sự yên tĩnh của tôi làm cậu chán nản.

Tôi nhìn vào mắt Bảo Vinh, có chút thở dài hỏi: “Cậu làm cái gì vậy?”

_Chỉ vậy thôi. Giờ cậu đi được rồi.

Sao tôi lại không kinh ngạc chút nào vậy?

Chỉ là khi cậu ấy lấy tay đẩy tôi, bảo tôi “Đi đi!”, tiếng động giống như không phải bị va vào tường, mà va vào tim một cái.

Tôi ra khỏi phòng, ngang qua vẻ bối rối kì cục của Frio gì đó, định chào anh ta một tiếng cho lịch sự, mà chẳng tài nào thốt lên được cái gì.

Phía sau lưng vang lên tiếng đập phá, hỗn độn nhiều giọng nói khác nhau. Tôi bước nhanh ra khỏi khách sạn. Cosmos Hotel-tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào nó thêm lần nào trong đời nữa.
.

.

Tôi về đến phòng liền khóa cửa lại. Mặc cho Bouloz kêu réo từ tầng dưới: “HUY! HUY! Chết tiệt, TÊN NÀY BẢO NẾU CẬU KHÔNG NHẬN ĐIỆN THOẠI, hả, ai?...cái gì?...THÌ TÊN KHÁCH TRỌ NÀO ĐÓ CỦA HẮN SẼ CHẾT MẤT…HUY!!!...”



“Anh thấy đó, tôi đã cố hết sức rồi, có gì các anh quăng xác hắn cho cảnh xác xử lý vậy, thôi nhé!”



“Tôi đã nói rồi, cậu ta không chịu ló mặt ra!...”



“Khốn kiếp! Tôi là anh cùng cha của chủ nhà trọ mà hắn đang ở thôi!!! OK?!”

Tôi nghe tiếng Bouloz dập máy.

Chẳng hiểu sao bàn tay cầm ly cứ run lên. Tôi không lo lắng, cũng không hoảng loạn. Chỉ là có hơi mệt một chút. Thật đấy!

Tiếng bước chân ai đó khua lên ở hành lan, rồi ngừng lại trước cửa phòng tôi. Giọng Bouloz qua cánh cửa trở nên ngột ngạt.

“Tôi không biết có chuyện gì, nhưng cái gã vừa gọi điện cho cậu bảo khách trọ của hắn nắm mảnh vỡ của một cái chai suốt một giờ đồng hồ rồi, không cho ai động vào và, nguyên văn nhé-vẫn đang khóc. Hắn nói-cũng nguyên văn-máu đã ướt cả cái ra trải giường rồi…”

Vậy thì cầm máu cho cậu ấy, chứ gọi cho tôi làm gì? Tên Frio ngu ngốc!

“…Tôi nghĩ là cậu nên…”


_Shit! Huy, cậu không báo trước được à! Cái mũi của tôi,…Này, cậu chạy đi đâu vậy? Cầu thang đó hỏng rồi!...”



_Cẩn thận va vào chậu hoa của Vivian đấy!...



_Coi chừng ngã!!!



_Hâyzzz, tên chết tiệt, làm bộ lạnh lùng chi không biết…


Tôi không thể điều khiển cơ thể lao về cái khách sạn Cosmos đáng nguyền rủa đó, trong khi đầu vẫn đang nghĩ về câu nói cuối cùng của Bouloz. Đúng vậy, tôi làm bộ lạnh lùng như vậy để làm gì? Cho dù Bảo Vinh biết tôi lo lắng cho cậu ấy thì đã sao? Có ai phải chết ở đây kia chứ?

Ý tôi là, tôi chỉ đang lo lắng cho cậu thôi.

Lúc tôi quay trở lại Cosmos, nó đã giống như một nơi khác. Từ phục vụ phòng đến đầu bếp tập trung xúm xít quanh dãy phòng-nơi cái của Bảo Vinh nằm chính giữa. Tôi thấy cửa phòng mở toang. Frio gì đó đang đứng lấp ló ở cửa phòng, khi cái nhìn dáo dác bần thần từ bên này sang bên kia của cậu ta tóm được tôi, Frio gần như nhảy cỡn lên.

Dĩ nhiên là tôi chưa bao giờ ngừng lại từ lúc vào đây, nên khi vừa đặt chân vào nơi tôi đã đứng hơn một giờ trước, việc phải đột nhiên bất động hoàn toàn có chút khó thích ứng.

Hà Bảo Vinh-con người này, luôn có cách làm tôi không tài nào thích nghi được với những sự cố cậu ta đem lại.

Cái thứ đang cuộn lại ở góc giường, run lên từng cơn chẳng thể là ai khác.

Khi tôi gọi “Bảo Vinh…”, thì đó hẳn không phải là cái giọng tôi đã dùng trong suốt hai mươi tám năm qua.

Cậu ta hé mắt nhìn về phía tôi, rồi khóc dữ dội hơn. Máu ngập ngụa bàn tay cậu. Ra giường ướt đẫm, cũng chẳng biết bởi nước mắt hay máu Bảo Vinh.

Tôi bước tới, cố gắng nhấc hai chân gần như kiệt sức, cả hô hấp cũng thấy khó khăn.

Quơ đại cái khăn lông vắt cạnh đó, tôi quấn lấy bàn tay Bảo Vinh sau khi gỡ mảnh chai ra. Cậu ấy vẫn cứ khóc.

Đã biết đau như vậy còn làm mình bị thương!

“Đến bệnh viện…” Tôi nói, cảm thấy việc phát âm lúc này là cả một gắng sức thái quá.
.

.

Tôi mang Hà Bảo Vinh về nhà, ngang qua cái mỉm cười tự đắc của Bouloz và đôi mắt mở to kinh ngạc của Vivian. Tôi chào họ một cái, giới thiệu “Bạn tôi”-ý chỉ cái kẻ đang gục gặc trên lưng tôi. Rồi cũng không đợi họ phản ứng lại, tôi đi thẳng lên phòng. Bảo vinh trên lưng nhẹ đến mức leo hết hai mươi bậc thang mà tôi cũng không thấy hụt hơi. Cậu ta rốt cuộc đã sống bằng cái gì suốt thời gian qua?

~

_Cậu ở đây bao lâu rồi?

_Ba năm.

_Nơi này yên tĩnh, khung cảnh chung quanh cũng đẹp…

Giọng Bảo Vinh yếu ớt thoát khỏi yết hầu, nghe mỏng như sương.

Tôi xả khăn lần nữa, lau khắp người Bảo Vinh. Trán và tóc cậu bết lại bởi máu.

_Cậu phải gội đầu thôi.

_Có động vào vết thương trên trán không?

_Cẩn thận một chút là được.

_Nhỡ dính nước thì sao?

_Chịu khó một chút.

_Thôi, đau lắm…

_Lại đây.

_...

_Lại đây!

Hà Bảo Vinh ai oán nhìn tôi, rốt cục cũng ngoan ngoãn đi lại buồng tắm. Chúng tôi đều biết rõ tôi sẽ vác cậu ta lại nếu Bảo Vinh còn không chịu bước tới.

Nước hơi lạnh. Máy nước nóng ở đây mới hỏng hai hôm trước. Nên có ai đó gọi người đến sửa mới phải.

_Lạnh lắm không?

Tôi hỏi. Bảo Vinh gật đầu như chỉ đợi để bắt được câu hỏi đó của tôi.

_Máy nước nóng mới hỏng, tôi sẽ gội nhanh thôi, nhắm mắt lại đi.

Cậu nhắm mắt, hàng mi khẽ rung động. Tôi đã kê một cái khăn lông dày trên thành bồn tắm-nơi gáy Bảo Vinh đang tựa vào, nhưng cậu ấy vẫn có vẻ không thoải mái. Tôi biết những vết thương trên mặt cậu sẽ bị kéo căng ra khi ngồi ngữa cổ ở tư thế này. Những vết thương này, lúc mang cậu ấy đến bệnh viện tôi mới nhìn rõ-nhiều vết bầm tím trầy xướt khắp mặt trái, miệng và mi mắt sưng phồng. Cũng chẳng biết cậu ta đã gây họa ở đâu để bị đánh đến nông nỗi ấy.

~

Buổi tối Bảo Vinh ngủ ngay khi vừa đặt lưng xuống giường. Tôi cũng muốn ngủ, nhưng không hiểu sao lại cứ ngồi như vậy nhìn cậu ấy suốt cả đêm, giống như mỗi phút trôi qua, lại muốn nhìn cậu nhiều hơn phút trước đó, cứ như vậy nhìn mãi chẳng biết đến lúc nào mới thôi không muốn thấy Bảo Vinh nữa.

Tôi làm người có phải đã quá thất bại rồi hay không?

Căn phòng yên tĩnh.

Bảo Vinh ngủ yên tĩnh.

Cả tiếng mưa rơi ngoài kia cũng thật yên ắng.

Tôi thừa nhận, sự tĩnh lặng này-tôi muốn nó kéo dài mãi mãi.

Tôi làm người thật đã quá thất bại rồi.


5.


Trong số những quyết định mang tính hệ trọng trong quá khứ, có lẽ quyết định thi vào y khoa là điều đúng đắn nhất tôi từng làm. Nó luôn có ích cho hiện tại, bởi bất kì cách nào. Mà ở hoàn cảnh này, là việc tiết kiệm một khoảng lớn chi phí bệnh viện.

Tôi thay băng, vệ sinh vết thương cho Hà Bảo Vinh mỗi ngày, kiêm luôn kê đơn cho cậu ta. Đó là vấn đề chuyên môn, còn về phương diện sinh hoạt, thì mỗi ngày ngoài tắm rửa, gội đầu, rửa mặt, nấu cơm, tôi còn cắt luôn cả móng tay móng chân của Hà Bảo Vinh. Tôi cũng không biết mình bị mắc chứng gì, đã ba năm mà vẫn còn làm những việc này, và còn làm tự nhiên đến vậy.

Vào ngày thứ mười hai Hà Bảo Vinh ở chỗ tôi, cậu ấy nói “Lê Diệu Huy, chúng ta làm lại từ đầu đi.”

“Không.” là câu trả lời của tôi.

Tôi nói, không chần chừ giây nào. Chỉ là đánh mắt một chút khỏi cái nhìn của Bảo Vinh. Sẽ không sự dứt khoát nào có thể xảy ra nếu nhìn thẳng vào mắt cậu ấy lúc đó. Kinh nghiệm trong quá khứ là một bài học quý giá.

Sau đó Hà Bảo Vinh không lần nào nhắc tới chuyện chúng tôi nữa. Chỉ là chuyện của cậu ấy, hoặc tôi.
.

.

Bảo Vinh buồn, suốt những ngày trở lại đây.

Thật ra thì cậu ấy lúc nào cũng buồn, nên tôi không chắc nỗi buồn trong mắt cậu ấy có nguyên nhân từ đâu. Vì tôi đã từ chối cậu, hay ai đó khác đã từ chối cậu? Tôi không rõ lắm, cũng không muốn làm rõ. Có ích gì khi kết quả đều như nhau kia chứ. Nếu tôi từ chối cậu, thì mọi chuyện chỉ đơn giản là đợi Bảo Vinh hết hờn dỗi, nếu là ai khác từ chối cậu, có trời mới biết tôi sẽ làm ra chuyện gì.

Thật sự là chỉ có trời mới biết!


“…Huy!”



“Lê Diệu Huy!”


_...Hả?

_Cậu băng chặt quá, tôi đau đó!

Hà Bảo Vinh đang nhăn nhó nhìn tôi. Tôi có chút giật mình, vội vàng nới lỏng băng ra.

_Xin lỗi, tôi băng lại cho.

Tôi đang nghĩ cái gì không biết. Dạo này lúc nào cũng suy nghĩ lung tung.

_Cậu đang nghĩ gì vậy?

Bảo Vinh hỏi, nếu tôi không lầm-dường như có chút rụt rè trong giọng nói cậu ấy, cả cái nhìn đầy dụ dỗ của cậu cũng rụt rè.

_...Có chuyện gì sao?

_Không có gì.

Tôi trả lời, ngay lập tức nhận được cái liếc mắt khó chịu của cậu.

_Cậu chẳng lúc nào có chuyện cả, cuộc sống ổn định thật.

Ném cho tôi xong câu giận dỗi bâng quơ đó, Bảo Vinh mặc kệ tôi bận rộn với bàn tay cậu. Chúng tôi không nói gì sau đó nữa. Ngày hôm ấy cứ như vậy trôi qua. Và nhiều ngày khác. Tôi không tài nào định nghĩa được quan hệ giữa chúng tôi hiện tại được gọi là gì. Không còn là người yêu của nhau, cũng không giống bạn bè, lại càng chẳng phải người thân.

Tôi với Hà Bảo Vinh, rõ ràng là hai con người chẳng liên quan gì, lại tựa như lúc nào cũng bị buột với nhau bởi sự liên kết kì quặc nào đó.
.

.

Qua tháng Mười hai, thời tiết càng lúc càng lạnh và ẩm ướt. Tôi đã mua thêm chăn cho hai chúng tôi, cả áo len cho Bảo Vinh. Hành lý cậu ấy mang từ khách sạn về chỉ có mấy chiếc áo sơ mi và hai áo khoát-một màu mơ chín, một màu xanh jean-đã bạc. Chính là chiếc áo cậu ấy mặc lúc chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên. Thời gian chúng tôi hẹn hò, Hà Bảo Vinh không bao giờ mặc nó. Tôi còn nghĩ cậu đã bỏ cái áo đi rồi. Thật không ngờ cậu ấy mang nó theo đến tận đây. Dù vậy, Hà Bảo Vinh lại không thích nó lắm. Lúc tôi còn đang bần thần nhìn chiếc áo trên tay khi xếp đồ cậu ấy vào tủ áo, Bảo Vinh đã lấy nó lại rồi nhét dưới đống hồ hỗn tạp nơi đáy tủ.

Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả.

Luôn có những hành động của Hà Bảo Vinh mà tôi không tài nào lý giải được. Có lẽ đó là lý do cậu ấy chia tay tôi hết lần này đến lần khác.

~

Khi vết thương của Bảo Vinh lành hẳn, tôi nghĩ cậu ấy sẽ bỏ đi. Nhưng không phải. Bảo Vinh thậm chí còn hiếm khi ra ngoài. Vào buổi trưa, lúc tôi đi làm, Bảo Vinh ngồi coi tivi. Đến tối về nhà, cậu ấy vẫn ở đấy, chỉ có chương trình tivi đã khác. Điều này không giống cậu ta chút nào, hoàn toàn bất thường. Vậy nên tôi muốn biết điều gì khiến Hà Bảo Vinh trở nên như vậy.

Nhưng mọi việc trở nên hỏng bét. Bảo Vinh phản ứng rất dữ dội với chuyện này. Chẳng hạn như có lần tôi ướm lời “Cậu không ra ngoài sao?”, Bảo Vinh ném cho tôi cái nhìn không thể diễn tả được “Chuyện gì, tôi làm phiền cậu? Hắn khó chịu hả? Tôi ở đây nên cậu không đưa hắn về nhà được?”

Tôi đang tự hỏi: sao tự nhiên lại mọc ra một cái “hắn” trong cuộc nói chuyện của chúng tôi vậy, thì Bảo Vinh đã quăng mình xuống giường, tung cái chăn như thể nó có thù với cậu ta, trùm kín mặt rồi lầm bầm bên trong chăn “Sao không nói cậu muốn đuổi tôi đi…” “Được thôi, xếp áo quần vào vali cho tôi, tưởng tôi muốn ở đây chắc…” “Là cậu bảo tôi đi đấy nhé! Khi nào tay lành tôi sẽ đi khỏi đây…”

Tôi có chút không thốt nên lời nghĩ: tay cậu đã lành chính xác là mười ngày rồi!

Nhưng dĩ nhiên, chỉ là nghĩ trong đầu vậy thôi.


Có khi, cuộc nói chuyện của chúng tôi lại rơi vào bế tắc. Tôi hỏi Bảo Vinh “Cậu ở đây bao lâu rồi?”

_Một năm.

_...Sao cậu lại đến Argentina vậy?

_Xem thác Iguazu.

_...

_Tôi có một cuộc hẹn ở đó.

_...

Hà Bảo Vinh lơ đãng nói trong khi mắt vẫn dán vào màn hình tivi, tựa như đó là chuyện vô cùng thẳng thắn tự nhiên.

Tại sao nó không thể là chuyện thẳng thắn tự nhiên kia chứ?

Tôi không hỏi thêm điều gì nữa.

Những điều như: Cậu có hẹn với ai? Hai người đến đó lúc nào? Sao bây giờ cậu chỉ có một mình? Anh ta đâu? Anh ta bỏ mặc cậu? Hai người cãi nhau? Chia tay? Anh ta quay về Hongkong để cậu một mình ở đây? Vậy nên cậu mới sống như thế?...

Tôi không thể hỏi thêm bất kì điều gì.


Trước đây, một lần Bảo Vinh mang về nhà cây đèn tròn có hình thác nước, tôi rất thích. Cậu ấy bảo “Người bán hàng nói đây là thác Iguazu, nó nằm giữa Argentina và Brazin, lúc nào chúng ta đi xem nó nhé.”

Bây giờ nghĩ lại, lúc quyết định rời khỏi Hongkong, Iguazu là nguyên nhân khiến tôi đi Argentina. Chỉ một câu nói bâng quơ đơn giản của Hà Bảo Vinh, giống như điều gì đó dễ dàng bị lãng quên, và thực sự đã bị lãng quên, lại đột nhiên hiện diện rõ ràng như vậy. Tôi rốt cuộc là mong chờ gì trong suốt những năm qua. Một cái thác in trên cây đèn bàn lôi tôi đến xứ sở ẩm ướt buồn bã này, để rồi quanh năm suốt tháng chúi đầu vào việc làm mà chưa một lần dám đi xem nó.

Hà Bảo Vinh không còn nhớ cây đèn cậu ấy đã mua. Bây giờ chỉ còn lại cậu và cuộc hẹn của cậu ấy. Tôi, Hà Bảo Vinh cùng Iguazu trong quá khứ dường như chưa từng tồn tại. Giây phút cậu ấy quàng lấy vai tôi từ phía sau cũng không tồn tại. Cây đèn bàn mỗi ngày xoay tròn trước mắt cậu ấy-dĩ nhiên, cũng không tồn tại nốt.

Thật nực cười.
.

.

Cứ như vậy trôi qua, mỗi ngày, tôi thức dậy làm đồ ăn sáng cho hai người, chúng tôi hầu như chẳng nói gì với nhau, đến trưa tôi xuống nhà hàng làm việc, tối mang đồ ăn về cho Bảo Vinh, chúng tôi vẫn không có gì để nói. Kết thúc chương trình truyền hình cuối cùng, Bảo Vinh leo lên giường ngủ, tôi trước đó đã yên vị ở sô pha.

Tôi còn nghĩ sẽ chẳng bất ngờ hay biến cố nào xảy đến nữa, cho tới khi Bảo Vinh thấy chán thì cậu ấy lại bỏ đi thôi.

Nhưng luôn luôn là như vậy, sự cố xảy ra lúc con người ít đề phòng nó nhất chính là định luật bất thành văn của cuộc sống từ trước đến nay.

Giống như được định sẵn, chẳng hiểu tại sao Trình Kì Mộc và Hà Bảo Vinh lại lắm duyên phận đến thế. Khi tôi vẫn còn chưa biết làm thế nào để kết thúc chuyện với Hà Bảo Vinh, thì Kì Mộc xuất hiện.

Sự xuất hiện này, như thường lệ, vốn dĩ là một trong những cuộc viếng thăm bình thường của Kì Mộc bao năm qua, cho đến khi cậu ấy gõ cửa phòng tôi, Hà Bảo Vinh mở cửa, rồi họ chạm mặt nhau.

Sau khoảng mấy chục giây chuyển từ trạng thái kinh ngạc, sững sờ, sang trầm mặc-có chút không thể nhìn thấu, Kì Mộc bước ngang qua Hà Bảo Vinh, cười một cái rõ là tươi tắn đến rợn tóc gáy với tôi, rồi ôm choàng lấy tôi như thể chúng tôi đã xa cách đến ba chục năm đời người.

_Cậu khỏe không?

_...

_Mình nhớ cậu chết được!

_...

Qua vai Kì Mộc, Hà Bảo Vinh đứng ở cửa phòng lướt cái nhìn không thể gọi tên qua chúng tôi chưa đến nửa giây. Rồi cánh cửa bị đóng tới suýt tung khỏi bản lề, cậu ta lững thững đi đến bàn, ngồi xuống, bật tivi và thong thả coi tin tức buổi tối.

Bên tai tôi, Kì Mộc vẫn tiếp tục độc thoại với giọng nói hưng phấn kì lạ được làm cho mang vẻ phảng phất đáng thương.

_Cậu chẳng gọi điện cho mình. Chúng ta không liên lạc suốt mấy tuần rồi.

_...

_Mình có chuyện này muốn kể cho cậu nghe, thú vị lắm…

_...

_Khi nào đi ăn tối mình sẽ nói. Còn nữa, mình đem ít đĩa nhạc cho cậu…

_...

_Mình mới hỏi Vivian, cô ấy bảo có một nhà hàng mới mở ở phố Columbia, chính là cái mình thấy họ giới thiệu ở sân bay, chúng ta đi ăn thử nhé, cậu nghĩ sao?...

_...

Kì Mộc bảo cậu ấy đã coi qua thực đơn trên đường từ sân bay đến chỗ tôi. Món cá là đặc sản, và cậu nghĩ tôi sẽ thích lắm.

Còn tôi-trong tư thế bất động một cách kì cục giữa vòng tay vẫn chưa chịu nới ra của Kì Mộc, thì có chút toát mồ hôi nghĩ: Ôi trời ạ!



6.



“Tối nay cậu có về nhà không, để tôi còn khóa cửa.”

Từ lúc Kì Mộc xuất hiện, ngày nào Hà Bảo Vinh cũng làm như lơ đãng hỏi tôi câu ấy-lúc tôi đi chợ, ra ngoài mua đồ, hay chuẩn bị đi làm-cái kiểu ngạo mạn của cậu ta trông đến là điềm nhiên bình thản, cứ như kẻ đang đi làm mỗi ngày để kiếm tiền trả cho căn phòng này là tên Lê Diệu Huy nào đó chứ không phải tôi.

Bốn ngày sau, đến hẹn với Kì Mộc, tôi bảo: “Tối nay tôi về muộn.”

Bảo Vinh quơ lấy áo khoát treo trong tủ, vẻ mặt như chưa nghe tôi nói cái gì, đi thẳng một mạch ra ngoài, còn không quên bỏ lại một câu: “Khỏi đợi cửa, tối nay tôi không về nhà.”

Giống như cái kẻ suốt ba hôm trước gặn hỏi tôi chỉ là ai đó rất giống Hà Bảo Vinh mà thôi.

Đến khi tiếng bước chân Bảo Vinh mất hút, tôi vẫn còn ngơ ngẩn nhìn về điểm tối cuối hành lan-nơi màu vàng héo úa trên người cậu ấy vừa chìm vào.

~

Bữa tối ở nhà hàng phố Columbia cùng Kì Mộc trôi quá với hương vị món cá tuyệt hảo. Tôi suýt chút nữa là gọi thêm một phần mang về, sau đó chợt nhớ tối nay Bảo Vinh không về nhà, nên lại thôi.

Kì Mộc không nhắc gì đến Hà Bảo Vinh trong suốt bữa ăn, cũng như cậu ấy không nói gì về chuyện Bảo Vinh trong bốn ngày qua. Tôi biết, ý cậu ấy là “Hà Bảo Vinh vô hình với tôi!”. Tôi cũng chẳng biết làm gì hơn là để cho Bảo Vinh vô hình với cậu ấy.

Lúc chúng tôi dùng món tráng miệng, trời đổ mưa. Kì Mộc tặc lưỡi một cái, cậu ấy luôn phản ứng như vậy khi trời mưa.

_Nơi này ẩm ướt quá.

_...Ừ.

_Cậu có về Hongkong?

_Không.

Nói xong tôi mới tự giật mình. Chúng tôi nhìn nhau. Điều hiện diện trong mắt Kì Mộc lúc ấy tôi không tài nào đọc ra được, nhưng vẻ mặt như bị bắn trúng đầu của tôi phản chiếu nơi mắt cậu ấy thật quá rõ ràng.

Thời khắc suy nghĩ: Bảo Vinh vẫn còn gầy lắm, tôi đã nói “Không” mà không cần cân nhắc.

Ý tôi là, cậu ấy đã không ăn uống đầy đủ suốt một thời gian dài, lúc tôi mang Bảo Vinh về cậu ấy nhẹ như không khí, bây giờ mới khỏe một chút, Bảo Vinh lại không biết nấu ăn, món Tây Ban Nha rõ ràng không phải sở thích của cậu ấy, cậu ấy lại không tự chăm sóc mình được. Nên có ai đó chăm sóc cậu lúc này, đúng không?...Ít ra, cũng đến lúc Bảo Vinh lên cân được một chút so với bây giờ...

Trời ạ, đó là lý do tôi không thể quay về Hongkong sao?

Nếu tôi giải thích với Kì Mộc như vậy, liệu cậu ấy có đá tôi vài cái cho bõ ghét không?!

_Mình biết.

Nhìn vào mắt tôi, Kì Mộc nói. Cái nhíu mày của cậu như cắt vào lòng người khác.

Cậu ấy biết, vậy nên tôi không cần giải thích gì nữa.

Tôi đột nhiên có cảm giác muốn khóc. Vì Hà Bảo Vinh, tôi đã làm tổn thương bao nhiêu người rồi.

Vì Hà Bảo Vinh, tôi có lẽ vẫn sẽ tiếp tục làm tổn thương thêm nhiều người nữa.

~

Chúng tôi đón xe bus về lúc mười một giờ, trời mưa tầm tã.

Vừa bước xuống xe, một dáng người đập vào mắt tôi. Hà Bảo Vinh đứng giữa làn mưa, với mái tóc đẫm ướt đang hút thuốc. Cậu ta tựa người vào thành tường sát cửa tiệm nước hoa của Lucenz, khói thuốc từ môi cậu nhả vào làn mưa những vòng trắng mơ hồ yếu ớt, ngón tay Bảo Vinh run rẩy thấm đẫm nước.

Cậu ta điên rồi sao?

Nhìn thấy tôi cùng Kì Mộc, Bảo Vinh không biểu hiện gì, tiếp tục quay mặt đi, hướng ánh mắt về nơi xa vắng nào đó. Nước mưa chảy tràn trên khuôn mặt cậu-dưới ánh đèn đường-đang tái nhợt đi.

“Mình về trước”_Kì Mộc nói, dúi quai cầm chiếc ô vào tay tôi.

Tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà tạm biệt cậu ấy, vội vàng bước về phía Bảo Vinh.

_Sao cậu lại ở đây?

_Mua thuốc lá.

_Tôi có mua để sẵn trong tủ mà.

_Hút hết rồi.

Tôi lau nước trên mặt Bảo Vinh, liền bị cậu hất tay ra. Da cậu ấy đã lạnh buốt như đá, mềm mỏng đến đau lòng.

Bảo Vinh tiếp tục hút thuốc, không thèm để ý tôi. Môi cậu đã trắng bệch.

_Vào nhà thôi.

Tôi nói, gần như nài nỉ. Bảo Vinh vẫn mặc kệ tôi.

_Bảo Vinh…

_Khốn kiếp, cậu cút đi, không được gọi tên tôi nữa!

Bảo Vinh ném cái nhìn hằn học vào tôi. Tia tổn thương sâu kín trong mắt cậu ấy đâm vào tim tôi, mặc cho nó có hiện diện vì ai.

_Cút đi.

Bảo Vinh cay cú lướt mắt qua tôi, rồi co người lại trong chiếc áo đã ướt sũng, hút thuốc.

Tiếng nước mịt mùng vây lấy chúng tôi. Hơi lạnh thấu xương tạt vào mặt tôi. Bảo Vinh gầy yếu như muốn tan vào làn mưa.

Tôi chợt nhận ra một điều, khi một người muốn tôi ở cạnh hắn, thích món ăn tôi nấu, thoải mái để tôi tắm rửa, gội đầu, cắt móng tay cho hắn, khóc lóc khi tôi bỏ mặc hắn, không có nghĩa là hắn sẽ muốn nắm tay tôi lúc lạnh lẽo, muốn tôi xoa dịu lúc đau đớn, muốn tôi ôm lấy lúc cô đơn.

Khi người trong tận sâu thâm tâm cậu ấy muốn đã không phải là tôi, thì một cái ô dưới trời mưa cũng trở thành thừa thãi.

Tôi nhìn Bảo Vinh, đốm lửa đầu điếu thuốc trên môi cậu chớp sáng. Đôi mắt cậu vẫn bất động đong đầy khoảng trời xa vời. Xa vô cùng.

~

Tối đó Bảo Vinh sốt li bì.

Cả đêm cậu ấy cứ mơ màng nói cái gì đó không rõ, thỉnh thoảng còn đau đớn khóc rức lên. Tôi tiêm thuốc, lau người, nằm bên cạnh dỗ dành cả đêm, đến sáng hôm sau cậu ta mới nằm ngủ yên ổn.

Không thể rời khỏi nhà, tôi nhờ Kì Mộc mang ít thuốc và mua vài thứ ở siêu thị đến.


_Cậu ta làm sao?

Chẳng biết có liên quan đến thói quen nghề nghiệp hay không, nhưng nhìn người đang nằm èo oặt trên giường, Kì Mộc cuối cùng cũng không thể coi Hà Bảo Vinh như không khí.

_Như cậu đang thấy đấy. Cảm lạnh.

Tôi bắc nồi lên bếp, định bụng sẽ nấu ít cháo. Nên nấu cháo gà hay cháo cá nhỉ?

_Hai người gặp nhau lúc nào vậy?

_Cách đây hơn một tháng.

_Rồi…?

_Mình không quay lại với cậu ta.

Tôi nhìn Kì Mộc, khẳng định. Tôi biết cậu ấy muốn nói điều gì.

_Vậy sao cậu ta lại ở đây?

Tôi nhún vai, quay lại với món cháo.

_Cậu ấy bị thương, suy dinh dưỡng một thời gian dài, và mới sốt cao-hôm qua.

_Sao lại như vậy?

Tôi hiểu Kì Mộc muốn hỏi: dù trước đây Hà Bảo Vinh sống có chút hoang dã, nhưng cũng chưa từng bê tha như vậy.

Tôi chần chừ một lát, rồi cũng ậm ờ nói.

_Không rõ, có lẽ chia tay với bạn trai…

_Nên cậu mang về, nuôi cho trắng trẻo mập mạp rồi dẫn hắn đi làm hòa lại với bạn trai hắn hả?

Tôi hơi ngớ ra nhìn nồi cháo sôi lục bục.

Phép so sánh này mặc dù có phần thậm xưng, nhưng Kì Mộc nói chẳng có từ nào sai cả. Hai việc đầu đúng là đang diễn ra y như vậy. Còn việc cuối cùng, nếu Hà Bảo Vinh khóc lóc lần nữa, có khi tôi mang cậu ta tới chỗ gã đàn ông đó cũng không chừng.

Dù vậy, tôi vẫn chống chế đôi chút với Kì Mộc.

_Không đâu, mình không dẫn cậu ấy đi…

_Ừ, cậu hẳn là thuê taxi cho hắn nhỉ.

Tôi ngậm miệng, nhìn Kì Mộc một cái, ý là “Sao cậu không chừa cho tôi chút đường lui nào vậy?”

_Sao cậu cho gừng vào cháo vậy?

Kì Mộc đột nhiên chuyển chủ đề. Tôi có chút thích ứng không kịp trả lời.

_Bảo Vinh không ăn đồ có mùi tanh đâu.

Sau khi ý thức mình vừa nói cái gì, tôi quay đi, không ngó Kì Mộc cái nào nữa.

Giọng Kì Mộc như đang đem chuyện thời tiết năm 2000 với tình hình quân sự thế chiến thứ nhất gộp lại mà bàn luận.

_Mình biết cậu có vấn đề, chỉ là không ngờ cái vấn đề đó lớn như vậy.



_Này, nếu Hà Bảo Vinh bị đá, cậu có chuẩn bị đi năn nỉ dùm hắn không?



_Sau này hai người nên lưu lại địa chỉ cho nhau, nếu Hà Bảo Vinh sang Hà Lan kết hôn, có khi hắn mời cậu làm phụ rể cũng không chừng.



_Cậu đã tính xem mua quà gì chúc mừng bọn họ chưa?




Cậu ta, rõ ràng không chừa chút đường nào cho tôi lui cả!

.



.



Hà Bảo Vinh tỉnh lại vào buổi tối.

Giọng cậu ấy khàn đặc, người vẫn còn nóng, và dĩ nhiên, nhất quyết không chịu ăn.


_Nuốt đau lắm...

_Tôi biết, nhưng phải ăn mới uống thuốc được. Ăn một chút đi.

Tôi dỗ dành Bảo Vinh, bỏ qua Kì Mộc bên cạnh đang dùng ánh mắt xem kịch chế giễu tôi.

Bảo Vinh đột nhiên dùng ánh mắt đổi chác ngó tôi.

_Mai tôi muốn đi xem phim.

Đây lại là cái kiểu làm nũng gì? Tôi thật muốn thở dài mấy chục cái.

_Chưa được, khi nào cậu khỏe đã.

_Vậy cuối tuần này.

_Ừ. Há miệng ra…

Xong muỗng thứ nhất, Bảo Vinh bảo.

_Mai nấu cháo gà đi.

_Được.

Hết muỗng thứ hai, cậu ấy càu nhàu.

_Sao nhiều hành vậy! Khó ăn chết được…

_Hành tốt cho cổ họng cậu.

_Thuốc để làm gì, tôi không ăn đâu…

_Ăn thêm muỗng nữa.

_Không ăn đâu, tôi ghét hành lắm…

_Nào, há miệng ra.

_Không ăn đâu…

_Há miệng ra!

Tôi trừng mắt với cậu ta, có ý “Tự cậu há ra hay tôi lấy cái gì đó nạy miệng cậu ra?”

Bảo Vinh hậm hực mở miệng, vừa ăn vừa lí nhí phản kháng “Sao cậu ưa bỏ hành vào đồ ăn thế không biết…” “Cậu ưa ăn thôi, không phải người khác cũng thích…” “ Tôi sẽ chết vì mùi hành mất, tối nay nhất định sẽ chết…”

Tôi nghe tiếng cười khẩy của Kì Mộc.

Bảo Vinh cũng nghe thấy. Vậy nên sau khi kinh ngạc phát hiện ra Kì Mộc, cậu ta ném cái nhìn dò hỏi về phía tôi.

_Kì Mộc đem tới ít đồ ăn và thuốc cho cậu…

Tôi cũng chẳng biết mình đang giải thích cái gì.

Kì Mộc cắt ngang.

_Là tôi đem tới đồ ăn và thuốc theo lời nhờ vả của cậu_rồi quay sang Bảo Vinh_Không cần cảm ơn đâu.

_Tôi không cảm ơn đâu.

Họ nhìn nhau, vừa gằm ghè vừa thách thức. Chẳng biết cậu ta lấy đâu ra hơi sức mà còn muốn gây sự với Kì Mộc. Tôi đút vội thêm mấy muỗng cháo, biết rõ không sớm thì muộn Hà Bảo Vinh cũng dở chứng.

_Không ăn nữa!

Đã nói mà, cậu ta dở chứng.

_Còn nửa chén thôi, ăn chút nữa là hết rồi.

_Không ăn!

_Bảo Vinh.

_Bảo anh ta đi.

Lại cái gì nữa?...

_Bảo anh ta đi đi…

Bảo Vinh tóm được góc áo của tôi, rồi cứ như vậy kéo tới kéo lui. Sao tôi lại có cảm tưởng Kì Mộc mà không đi thì cái áo sẽ bị kéo tới rách mới thôi!

_Kì Mộc là khách của tôi.

Tôi bất đắc dĩ nói.

Không ngoài dự đoán, trong vòng năm giây, sau cái nhìn oán trách kiểu “Tôi không bao giờ tha thứ cho cậu!”, Hà Bảo Vinh biến thành cái kén trong chăn, cầm chừng sẽ thà chết chứ không ăn không uống thuốc không ló mặt ra.

Tôi áy náy ngó Kì Mộc.

_Được rồi, mình biết.

Tôi chưa lên tiếng, cậu ấy đã quơ lấy áo khoát trên ghế, đi thẳng ra cửa.

_ Thiệt là lâm ly. Còn tệ hơn cả việc cậu quay lại với cậu ta!

Cánh cửa được khép lại, căn phòng trở nên yên ắng lạ lùng.

Tôi biết, cả hai chúng tôi đều nghe câu nói cuối cùng của Kì Mộc.


Một lát thì Hà Bảo Vinh thò đầu ra khỏi chăn. Cậu ta quan sát tôi một hồi, rồi đường hoàng ngồi dậy, cầm lấy muỗng ấn vào tay tôi, hất cằm mấy cái về phía chén cháo-vô tội nói: “Nhanh lên, ăn xong còn uống thuốc…”



“Mai nấu cháo gà cậu cũng bỏ thêm gừng nhé…”



“Cậu mua vé coi phim trước hai ngày đi, không thì không còn chỗ tốt đâu…”




Con người này, tôi rốt cuộc là phạm sai lầm gì mà cứ bị ông trời trói lại với cậu ta?




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét