Dịch: Vô Sắc
Trong khi chúng tôi đang cố gắng để thoát khỏi sự theo đuổi của 2 xe taxi, thì có một trận đụng độ dữ dội giữa các fan hâm mộ và các vệ sĩ cũng như các nhân viên của cửa hàng sách ở The Tokyo International Forum, nơi sự kiện ký tên được tổ chức. Một số fan hâm mộ đã xếp hàng một cách lộn xộn để cố gắng chờ đợi phía trước cửa hàng sách có tên là Yaesu Book Centre ở The Tokyo Forum một vài ngày. Mỗi lần họ xếp hàng, thì các nhà chức trách giải tán họ bằng cách nói : "Làm ơn xếp hàng vào lúc 5 giờ sáng ngày diễn ra sự kiện. Không được xếp hàng ở đây cho đến ngày đó ". Tuy nhiên chúng tôi cũng không thể ngăn chặn nổi họ .. Chúng tôi không cho họ biết nơi tập trung để xếp hàng, vì vậy một số người hâm mộ đã bắt đầu xếp hàng ở khắp nơi. Thậm chí một số nhóm đã cố gắng nhập lại thành một hàng. Mặt khác các bảo vệ ở The Tokyo Forum đã cảnh báo và ngăn cản họ xếp hàng. Nhân viên của chúng tôi và các nhân viên cửa hàng sách cũng đã thuyết phục họ giải tán. Điều này đã dẫn đến một số va chạm suốt một thời gian dài ở đó.
Là một trụ sở chính thức vì thế vấn đề an ninh tại The Tokyo International Forum là rất chặt chẽ. Ban đêm trụ sở đóng cửa vì thế những người đang xếp hàng được yêu cầu phải giải tán nhưng không ai muốn về nhà. Thay vào đó họ đã di chuyển ra khỏi chỗ đấy và đứng ngoài đường. Các bảo vệ và nhân viên của chúng tôi chẳng thể buộc họ dời đi. Để tránh hậu quả không nên có hay bất kỳ rắc rối gì xảy ra trong đêm, chúng tôi đã yêu cầu các nhà chức trách của The Tokyo Forum cho sử dụng nhà vệ sinh . Chúng tôi hứa rằng các nhân viên của chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn để mọi người có thể xếp hàng đợi cả đêm. Trong đêm, hàng người đứng xếp hàng vẫn tiếp tục dài thêm.
Tiếng reng điện thoại cầm tay của tôi đánh thức tôi dậy vào lúc 6 giờ sáng hôm sau. Đó là một cuộc gọi từ một trong những nhân viên của chúng tôi tại Tokyo Forum. Ông nói : "Số người đã lên đến 1000 người và bây giờ The Tokyo Forum vừa mới mở cửa, do đó, chúng tôi sẽ dẫn họ đến địa điểm". Khi tôi tưởng tượng cảnh kích động của 1000 fan hâm mộ từ khắp Nhật Bản tụ tập đầy cả The Tokyo Forum chỉ mong muốn được nhìn thấy Leslie, tôi tự nói với mình : "Hôm nay sẽ là một ngày khó khăn!!"
Lúc 10 giờ sáng, ngày 17 tháng 4 tôi đã có bữa ăn sáng với Leslie tại Four Seasons Hotel ở quán cà phê trên tầng đầu tiên. Leslie nói rằng anh muốn được ngồi ở sân thượng đối diện với khu vườn và anh bắt đầu chụp hình khu vườn, sân thượng và cửa hàng cà phê với máy ảnh của mình. Anh hỏi tôi: " The Tokyo Forum thế nào rồi ?" và tôi trả lời: "Tôi nghe nói số người đã lên đến 1000 lúc 6 giờ sáng nay". Sau đó anh thì thầm, :"Ồ, là như vậy à..." và anh đã viết chữ ký của mình trong không khí như thể xác nhận một lần nữa là anh sẽ làm được. Nhìn những động tác của anh, tôi nghĩ chắc là anh có sự nghi ngờ về khả năng chịu đựng của chính mình vì vậy tôi đã hỏi anh : " Anh thật sự là ổn chứ nếu ký 1000 chữ ký?". Anh nói : " Sáng nay tôi đã dậy sớm tập thể dục ở phòng tập rồi vì thế tình trạng sức khỏe của tôi hoàn hảo . Đừng lo lắng ".
"Luôn tiện đây ..." Tôi đã muốn hỏi anh một câu hỏi khác mà nó đã ở trong tâm trí của tôi từ đêm qua. "Anh thấy khách sạn này thế nào ?". Sau đó, anh đã thì thầm vào tai tôi: "Vâng, các phòng trong khách sạn này là quá sang trọng với tôi. Tôi bị một chút áp đảo nhưng ... ". Anh suy nghĩ một lúc và bắt đầu tuôn ra như thác :" Các tiện nghi tuyệt vời. Phòng tắm là rất tốt và cái vòi sen hoạt động tốt. Vòi nước đặt ở vị trí thuận tiện. Nếu có bất kỳ thiếu sót nào có thể nói về khách sạn này thì đấy là khăn. Tôi muốn khăn thì mềm mại và mịn hơn ... ". Tôi đã hoàn toàn sửng sốt khi tôi chăm chú nhìn môi anh chuyển động nhanh khi thốt lên những lời này .
Sự kiện ký tên được tổ chức tại Glass Hall ở The Tokyo Forum. Chúng tôi chia đám đông 1.000 người thành 3 nhóm, mỗi nhóm với số lượng khoảng 330 người. Sự kiện này được tổ chức 3 phiên với một lần nghỉ giải lao ở giữa mỗi phiên. Khi chúng tôi đến Forum, tôi hỏi Leslie là anh có muốn nhìn thấy hội trường nơi diễn ra sự kiện trước không. Anh trả lời: "Không, tôi không muốn". Lý do là vì anh cũng muốn có cảm giác kích thích tò mò cùng với các fan.
Đôi khi tôi vẫn nhớ cái không khí đặc biệt âý, khoảnh khắc mà Leslie xuất hiện trước 350 fan hâm mộ đang chờ đợi anh trong sự nín thở. Điều này vượt quá mức để được mô tả. Bầu không khí không giống như khi anh xuất hiện trên sân khấu tại các buổi hòa nhạc của mình. Căn phòng tràn ngập tâm trạng mà không thể miêu tả được cùng với âm thanh. Âm thanh giống như là tiếng thở của một trăm người sau khi đã nín thở trong một thời gian dài. Nó giống như một quả bóng chứa đầy niềm vui và sự mong đợi của mỗi một người trong số họ, sớm được gặp Leslie bằng xương bằng thịt.
Leslie nhìn có vẻ căng thẳng trong một giây, có lẽ vì anh cảm thấy bầu không khí bất thường trong phòng. Tôi cảm thấy anh đã có một chút lo lắng. Anh đã được yêu cầu thực hiện một bài phát biểu trước những fan hâm mộ trước khi bắt đầu sự kiện này. Anh đã quyết định phát biểu bằng tiếng Nhật và đã học nhiều câu tiếng Nhật từ trước nhưng anh đã kết thúc bằng một lời chào hỏi ngắn với tất cả fan hâm mộ có mặt trong phòng. Tôi không chắc là có phải vì anh đã quá lo lắng hay anh đã quyết định thay đổi suy nghĩ của mình. Dù sao thì tôi cũng đang nhìn lén anh ở phía sau màn hình và tôi có thể cảm giác sự căng thẳng của anh rõ ràng. Nó cũng làm cho tôi bồn chồn và cơ thể của tôi cũng đang run lên từ sự lo lắng căng thẳng đó.
Có một phòng hội nghị bên dưới The Glass Hall và chúng tôi đã thuê căn phòng này như là một phòng đợi. Trong khoảng thời gian nghỉ giải lao (đó cũng là thời gian chuyển đổi của nhóm kế tiếp ), Leslie đã trở lại phòng đợi thông qua cầu thang phía sau. Trong lần nghĩ đầu tiên, Leslie đã rất vui vẻ. Anh đã ăn snack và trái cây trên bàn, uống cà phê, trò chuyện và cười rất nhiều. Sau đó anh ngồi trên sàn nhà và bắt đầu làm nhiều loại bài tập thể dục như uốn cong về phía trước với đôi chân của mình để cách khoảng, duỗi cơ thể của mình với hai bàn tay giơ lên cao để đầu, hoặc xoay cổ. Anh cũng đọc thư của fan viết bằng tiếng Anh hoặc tiếng Quảng Đông. Khi tín hiệu bắt đầu của phiên thứ hai đến từ hội trường, anh đứng lên nói rằng "OK!". Và chạy lên cầu thang với những bước nhảy.
Lần nghĩ thứ hai, nhìn anh có một chút mệt mỏi. Anh ít nói và không ăn gì cả. Anh nói rằng anh có thể trở nên buồn ngủ nếu dạ dày anh quá no nhưng anh vẫn đọc mail của fan hâm mộ. Bên cạnh Leslie, các nhân viên cũng đang chọn ra các bức ảnh và bưu thiếp để bỏ vào bao thư cho fan hâm mộ, những người mà lát nữa sẽ có được chữ ký của Leslie. Trong khi đọc các bức thư, đôi khi Leslie hỏi tôi một số câu hỏi như: "Tên nữ diễn viên này là ai ?" . " Trong thư này, cô ấy muốn tôi đóng vai của Hikaru Genji, và đó là vai như thế nào?", "Tạp chí này là gì?" và v.v.. Là một sự ngạc nhiên với tôi, Leslie đã đọc thư của fan hâm mộ rất cẩn thận và luôn cố gắng tìm hiểu xem là fan hâm mộ hỏi anh những gì . Tôi vô cùng thích thái độ của anh và nhìn anh với sự ngưỡng mộ. Tôi tự hỏi liệu các fan hâm mộ có biết rằng Leslie đã đọc thư của họ rất cẩn thận và nghĩ rằng họ sẽ rất hạnh phúc nếu họ biết điều này.
Trong lịch trình của chúng tôi, Leslie sẽ xuất hiện tham dự một cuộc triển lãm ảnh sau sự kiện ký tên. Nếu Leslie xuất hiện một cách bất ngờ, đó sẽ là một sự ngạc nhiên lớn cho tất cả các fan hâm mộ ở đó. Chúng tôi đã không thông báo trước bởi vì chúng tôi muốn có một sự bất ngờ vui vẻ và cũng có thể chúng tôi sợ là sẽ xảy ra một trận hỗn loạn. Dù sao đi nữa thì quyết định của chúng tôi sau này hóa ra là tốt. Leslie tiếp tục ký tên với một nụ cười trên môi cho đến khi kết thúc sự kiện. Sau đó anh vẫy tay chào mọi người và rời hội trường trong tiếng vỗ tay của tất cả fan hâm mộ nhưng ngay sau khi anh đi vào phòng đợi, Leslie đã gục xuống ghế. Anh không cử động và anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế nghỉ một lát. Khi các nhân viên cám ơn về sự nỗ lực vất vả của anh, anh đã đáp trả bằng một cái chớp mắt mệt mỏi. Nhìn anh hoàn toàn kiệt sức. Tôi nghĩ rằng sẽ rất khó khăn để anh đến tham dự cuộc triển lãm ảnh, nhưng dù sao thì tôi vẫn hỏi anh : "Leslie, về cuộc triển lãm ảnh thì sao ? Liệu anh có đi được không ?". Câu trả lời của anh là sự từ chối như tôi đã nghĩ. Anh nói: "Tôi muốn quay về khách sạn ngay bây giờ". Mặc dù tôi muốn đi cùng anh quay về khách sạn, nhưng tôi vẫn có rất nhiều việc cần làm nên tôi nói với Leslie rằng tôi sẽ đến gặp anh sau, và rồi tôi nhìn anh ra về trong mệt mỏi.
Hai tiếng sau, tôi vội vã đến khách sạn của anh nhưng anh không ở trong phòng. Tôi đã lo lắng rằng anh có thể bị bệnh vì làm việc quá sức, nhưng dường như là anh đã đi đến phòng tập thể dục. Trong vòng mười phút sau thì Leslie và anh Đường (Hạc Đức) đã quay về từ phòng tập thể dục. Có lẽ anh đã có một bài tập thể dục tốt và đã được massage nên tình trạng của anh đã được phục hồi cũng như anh đã lấy lại sự vui tươi của mình. Anh nhìn hoàn toàn khác so với hai tiếng trước đây. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và nói: "Anh đang đói phải không ? Chúng ta đi kiếm cái gì ăn ". Anh Đường ngay lập tức nói: "Vậy thì Crab Tempura nha". Thông thường anh Đường là một người có ý thức về sức khỏe và anh ấy ít khi uống rượu. Nhưng mặt khác, anh ấy thực sự rất yêu thích tempura. Bất cứ khi nào anh Đường đề cập đến 'tempura', Leslie sẽ mỉm cười và chọc ghẹo: "Anh thực sự mê tempura đến điên luôn ". Tôi đã đặt bàn tại một trong những nhà hàng tempura lâu đời nhất ở Ginza và chúng tôi đã đến đó bằng taxi. Anh Đường cho biết anh ấy nghĩ rằng trước đây anh ấy đã đến nhà hàng này. Đối với Leslie, đây là lần đầu tiên anh đến nhà hàng này. Anh Đường biết rất nhiều về nước Nhật vì anh ấy đã nhiều lần đến Tokyo với gia đình hoặc bạn bè của mình. Anh ấy quen thuộc Tokyo nhiều hơn Leslie.
Trong khi chúng tôi đang cố gắng để thoát khỏi sự theo đuổi của 2 xe taxi, thì có một trận đụng độ dữ dội giữa các fan hâm mộ và các vệ sĩ cũng như các nhân viên của cửa hàng sách ở The Tokyo International Forum, nơi sự kiện ký tên được tổ chức. Một số fan hâm mộ đã xếp hàng một cách lộn xộn để cố gắng chờ đợi phía trước cửa hàng sách có tên là Yaesu Book Centre ở The Tokyo Forum một vài ngày. Mỗi lần họ xếp hàng, thì các nhà chức trách giải tán họ bằng cách nói : "Làm ơn xếp hàng vào lúc 5 giờ sáng ngày diễn ra sự kiện. Không được xếp hàng ở đây cho đến ngày đó ". Tuy nhiên chúng tôi cũng không thể ngăn chặn nổi họ .. Chúng tôi không cho họ biết nơi tập trung để xếp hàng, vì vậy một số người hâm mộ đã bắt đầu xếp hàng ở khắp nơi. Thậm chí một số nhóm đã cố gắng nhập lại thành một hàng. Mặt khác các bảo vệ ở The Tokyo Forum đã cảnh báo và ngăn cản họ xếp hàng. Nhân viên của chúng tôi và các nhân viên cửa hàng sách cũng đã thuyết phục họ giải tán. Điều này đã dẫn đến một số va chạm suốt một thời gian dài ở đó.
Là một trụ sở chính thức vì thế vấn đề an ninh tại The Tokyo International Forum là rất chặt chẽ. Ban đêm trụ sở đóng cửa vì thế những người đang xếp hàng được yêu cầu phải giải tán nhưng không ai muốn về nhà. Thay vào đó họ đã di chuyển ra khỏi chỗ đấy và đứng ngoài đường. Các bảo vệ và nhân viên của chúng tôi chẳng thể buộc họ dời đi. Để tránh hậu quả không nên có hay bất kỳ rắc rối gì xảy ra trong đêm, chúng tôi đã yêu cầu các nhà chức trách của The Tokyo Forum cho sử dụng nhà vệ sinh . Chúng tôi hứa rằng các nhân viên của chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn để mọi người có thể xếp hàng đợi cả đêm. Trong đêm, hàng người đứng xếp hàng vẫn tiếp tục dài thêm.
Tiếng reng điện thoại cầm tay của tôi đánh thức tôi dậy vào lúc 6 giờ sáng hôm sau. Đó là một cuộc gọi từ một trong những nhân viên của chúng tôi tại Tokyo Forum. Ông nói : "Số người đã lên đến 1000 người và bây giờ The Tokyo Forum vừa mới mở cửa, do đó, chúng tôi sẽ dẫn họ đến địa điểm". Khi tôi tưởng tượng cảnh kích động của 1000 fan hâm mộ từ khắp Nhật Bản tụ tập đầy cả The Tokyo Forum chỉ mong muốn được nhìn thấy Leslie, tôi tự nói với mình : "Hôm nay sẽ là một ngày khó khăn!!"
Lúc 10 giờ sáng, ngày 17 tháng 4 tôi đã có bữa ăn sáng với Leslie tại Four Seasons Hotel ở quán cà phê trên tầng đầu tiên. Leslie nói rằng anh muốn được ngồi ở sân thượng đối diện với khu vườn và anh bắt đầu chụp hình khu vườn, sân thượng và cửa hàng cà phê với máy ảnh của mình. Anh hỏi tôi: " The Tokyo Forum thế nào rồi ?" và tôi trả lời: "Tôi nghe nói số người đã lên đến 1000 lúc 6 giờ sáng nay". Sau đó anh thì thầm, :"Ồ, là như vậy à..." và anh đã viết chữ ký của mình trong không khí như thể xác nhận một lần nữa là anh sẽ làm được. Nhìn những động tác của anh, tôi nghĩ chắc là anh có sự nghi ngờ về khả năng chịu đựng của chính mình vì vậy tôi đã hỏi anh : " Anh thật sự là ổn chứ nếu ký 1000 chữ ký?". Anh nói : " Sáng nay tôi đã dậy sớm tập thể dục ở phòng tập rồi vì thế tình trạng sức khỏe của tôi hoàn hảo . Đừng lo lắng ".
"Luôn tiện đây ..." Tôi đã muốn hỏi anh một câu hỏi khác mà nó đã ở trong tâm trí của tôi từ đêm qua. "Anh thấy khách sạn này thế nào ?". Sau đó, anh đã thì thầm vào tai tôi: "Vâng, các phòng trong khách sạn này là quá sang trọng với tôi. Tôi bị một chút áp đảo nhưng ... ". Anh suy nghĩ một lúc và bắt đầu tuôn ra như thác :" Các tiện nghi tuyệt vời. Phòng tắm là rất tốt và cái vòi sen hoạt động tốt. Vòi nước đặt ở vị trí thuận tiện. Nếu có bất kỳ thiếu sót nào có thể nói về khách sạn này thì đấy là khăn. Tôi muốn khăn thì mềm mại và mịn hơn ... ". Tôi đã hoàn toàn sửng sốt khi tôi chăm chú nhìn môi anh chuyển động nhanh khi thốt lên những lời này .
Sự kiện ký tên được tổ chức tại Glass Hall ở The Tokyo Forum. Chúng tôi chia đám đông 1.000 người thành 3 nhóm, mỗi nhóm với số lượng khoảng 330 người. Sự kiện này được tổ chức 3 phiên với một lần nghỉ giải lao ở giữa mỗi phiên. Khi chúng tôi đến Forum, tôi hỏi Leslie là anh có muốn nhìn thấy hội trường nơi diễn ra sự kiện trước không. Anh trả lời: "Không, tôi không muốn". Lý do là vì anh cũng muốn có cảm giác kích thích tò mò cùng với các fan.
Đôi khi tôi vẫn nhớ cái không khí đặc biệt âý, khoảnh khắc mà Leslie xuất hiện trước 350 fan hâm mộ đang chờ đợi anh trong sự nín thở. Điều này vượt quá mức để được mô tả. Bầu không khí không giống như khi anh xuất hiện trên sân khấu tại các buổi hòa nhạc của mình. Căn phòng tràn ngập tâm trạng mà không thể miêu tả được cùng với âm thanh. Âm thanh giống như là tiếng thở của một trăm người sau khi đã nín thở trong một thời gian dài. Nó giống như một quả bóng chứa đầy niềm vui và sự mong đợi của mỗi một người trong số họ, sớm được gặp Leslie bằng xương bằng thịt.
Leslie nhìn có vẻ căng thẳng trong một giây, có lẽ vì anh cảm thấy bầu không khí bất thường trong phòng. Tôi cảm thấy anh đã có một chút lo lắng. Anh đã được yêu cầu thực hiện một bài phát biểu trước những fan hâm mộ trước khi bắt đầu sự kiện này. Anh đã quyết định phát biểu bằng tiếng Nhật và đã học nhiều câu tiếng Nhật từ trước nhưng anh đã kết thúc bằng một lời chào hỏi ngắn với tất cả fan hâm mộ có mặt trong phòng. Tôi không chắc là có phải vì anh đã quá lo lắng hay anh đã quyết định thay đổi suy nghĩ của mình. Dù sao thì tôi cũng đang nhìn lén anh ở phía sau màn hình và tôi có thể cảm giác sự căng thẳng của anh rõ ràng. Nó cũng làm cho tôi bồn chồn và cơ thể của tôi cũng đang run lên từ sự lo lắng căng thẳng đó.
Có một phòng hội nghị bên dưới The Glass Hall và chúng tôi đã thuê căn phòng này như là một phòng đợi. Trong khoảng thời gian nghỉ giải lao (đó cũng là thời gian chuyển đổi của nhóm kế tiếp ), Leslie đã trở lại phòng đợi thông qua cầu thang phía sau. Trong lần nghĩ đầu tiên, Leslie đã rất vui vẻ. Anh đã ăn snack và trái cây trên bàn, uống cà phê, trò chuyện và cười rất nhiều. Sau đó anh ngồi trên sàn nhà và bắt đầu làm nhiều loại bài tập thể dục như uốn cong về phía trước với đôi chân của mình để cách khoảng, duỗi cơ thể của mình với hai bàn tay giơ lên cao để đầu, hoặc xoay cổ. Anh cũng đọc thư của fan viết bằng tiếng Anh hoặc tiếng Quảng Đông. Khi tín hiệu bắt đầu của phiên thứ hai đến từ hội trường, anh đứng lên nói rằng "OK!". Và chạy lên cầu thang với những bước nhảy.
Lần nghĩ thứ hai, nhìn anh có một chút mệt mỏi. Anh ít nói và không ăn gì cả. Anh nói rằng anh có thể trở nên buồn ngủ nếu dạ dày anh quá no nhưng anh vẫn đọc mail của fan hâm mộ. Bên cạnh Leslie, các nhân viên cũng đang chọn ra các bức ảnh và bưu thiếp để bỏ vào bao thư cho fan hâm mộ, những người mà lát nữa sẽ có được chữ ký của Leslie. Trong khi đọc các bức thư, đôi khi Leslie hỏi tôi một số câu hỏi như: "Tên nữ diễn viên này là ai ?" . " Trong thư này, cô ấy muốn tôi đóng vai của Hikaru Genji, và đó là vai như thế nào?", "Tạp chí này là gì?" và v.v.. Là một sự ngạc nhiên với tôi, Leslie đã đọc thư của fan hâm mộ rất cẩn thận và luôn cố gắng tìm hiểu xem là fan hâm mộ hỏi anh những gì . Tôi vô cùng thích thái độ của anh và nhìn anh với sự ngưỡng mộ. Tôi tự hỏi liệu các fan hâm mộ có biết rằng Leslie đã đọc thư của họ rất cẩn thận và nghĩ rằng họ sẽ rất hạnh phúc nếu họ biết điều này.
Trong lịch trình của chúng tôi, Leslie sẽ xuất hiện tham dự một cuộc triển lãm ảnh sau sự kiện ký tên. Nếu Leslie xuất hiện một cách bất ngờ, đó sẽ là một sự ngạc nhiên lớn cho tất cả các fan hâm mộ ở đó. Chúng tôi đã không thông báo trước bởi vì chúng tôi muốn có một sự bất ngờ vui vẻ và cũng có thể chúng tôi sợ là sẽ xảy ra một trận hỗn loạn. Dù sao đi nữa thì quyết định của chúng tôi sau này hóa ra là tốt. Leslie tiếp tục ký tên với một nụ cười trên môi cho đến khi kết thúc sự kiện. Sau đó anh vẫy tay chào mọi người và rời hội trường trong tiếng vỗ tay của tất cả fan hâm mộ nhưng ngay sau khi anh đi vào phòng đợi, Leslie đã gục xuống ghế. Anh không cử động và anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế nghỉ một lát. Khi các nhân viên cám ơn về sự nỗ lực vất vả của anh, anh đã đáp trả bằng một cái chớp mắt mệt mỏi. Nhìn anh hoàn toàn kiệt sức. Tôi nghĩ rằng sẽ rất khó khăn để anh đến tham dự cuộc triển lãm ảnh, nhưng dù sao thì tôi vẫn hỏi anh : "Leslie, về cuộc triển lãm ảnh thì sao ? Liệu anh có đi được không ?". Câu trả lời của anh là sự từ chối như tôi đã nghĩ. Anh nói: "Tôi muốn quay về khách sạn ngay bây giờ". Mặc dù tôi muốn đi cùng anh quay về khách sạn, nhưng tôi vẫn có rất nhiều việc cần làm nên tôi nói với Leslie rằng tôi sẽ đến gặp anh sau, và rồi tôi nhìn anh ra về trong mệt mỏi.
Hai tiếng sau, tôi vội vã đến khách sạn của anh nhưng anh không ở trong phòng. Tôi đã lo lắng rằng anh có thể bị bệnh vì làm việc quá sức, nhưng dường như là anh đã đi đến phòng tập thể dục. Trong vòng mười phút sau thì Leslie và anh Đường (Hạc Đức) đã quay về từ phòng tập thể dục. Có lẽ anh đã có một bài tập thể dục tốt và đã được massage nên tình trạng của anh đã được phục hồi cũng như anh đã lấy lại sự vui tươi của mình. Anh nhìn hoàn toàn khác so với hai tiếng trước đây. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và nói: "Anh đang đói phải không ? Chúng ta đi kiếm cái gì ăn ". Anh Đường ngay lập tức nói: "Vậy thì Crab Tempura nha". Thông thường anh Đường là một người có ý thức về sức khỏe và anh ấy ít khi uống rượu. Nhưng mặt khác, anh ấy thực sự rất yêu thích tempura. Bất cứ khi nào anh Đường đề cập đến 'tempura', Leslie sẽ mỉm cười và chọc ghẹo: "Anh thực sự mê tempura đến điên luôn ". Tôi đã đặt bàn tại một trong những nhà hàng tempura lâu đời nhất ở Ginza và chúng tôi đã đến đó bằng taxi. Anh Đường cho biết anh ấy nghĩ rằng trước đây anh ấy đã đến nhà hàng này. Đối với Leslie, đây là lần đầu tiên anh đến nhà hàng này. Anh Đường biết rất nhiều về nước Nhật vì anh ấy đã nhiều lần đến Tokyo với gia đình hoặc bạn bè của mình. Anh ấy quen thuộc Tokyo nhiều hơn Leslie.
From heobeo: I love this man <3
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét