Tìm kiếm bài trong Blog này

Thứ Bảy, 7 tháng 5, 2011

Phỏng vấn trên tạp chí Modern Weekly City Life


Bài phỏng vấn bạn chủ trang web xoomer.virgilio.it, một fan người Ý của Leslie Cheung ^^

English translation: http://xoomer.virgilio.it/nguidett/modern.htm
Viet-trans: heobeo


Q: Bạn bắt đầu yêu mến Leslie là từ bao giờ ? Và tại sao ?

Tôi vẫn còn nhớ chính xác ngày hôm đó, ngày 9 tháng 10, 1997, đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy Leslie. Niềm đam mê của tôi đã nở rộ trong suốt năm 1998. Tại sao tôi lại yêu anh nhiều đến vậy à ? Đầu tiên đó là vì tài năng và những màn trình diễn nghệ thuật tuyệt vời của anh ở cả hai lĩnh vực âm nhạc và điện ảnh. Anh có thể trở thành bất cứ thứ gì anh ấy muốn: luôn khác nhau, nhưng vẫn luôn là Leslie. Cùng với đôi giày cao gót đỏ, với đôi mắt trẻ thơ: anh có khả năng khiến chúng ta tin vào mọi điều anh ấy làm. Niềm đam mê và tài năng của anh ấy trong nghệ thuật là rất lớn, chắc chắn là anh còn có thể làm nên nhiều nhiều điều hơn nữa. Chúng ta đã mất anh ấy quá sớm. Lý do thứ hai là vì vẻ đẹp hiếm hoi và hoàn mỹ của anh. Vẻ đẹp tinh khiết từ bên ngoài, cùng với sự tao nhã và duyên dáng thoát ra từ bên trong khó có ai có thể bì kịp được thể hiện qua mọi điều anh ấy làm. Và cá tính của anh: chưa bao giờ phải khiến tôi thất vọng. Leslie là một nhà cách mạng thầm lặng trong cả hai khía cạnh nghệ thuật và cuộc đời. Trong cái xã hội đạo đức giả đáng buồn này anh chưa lúc nào từ bỏ bản thân mình. Anh dám yêu và dám là chính mình. Những gì anh ấy đã đạt được xứng đáng là một tấm gương về cuộc đời cho tất cả chúng ta. Anh là người có trái tim lớn và luôn là người biết cho đi, lúc nào cũng vậy. Anh ấy hoàn hảo, như không thuộc về thế giới này và luôn đi trước thời đại.

Q: Leslie có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của bạn không (trước và sau khi anh ấy mất) ?

Từ trước khi Leslie mất, anh ấy đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời tôi trên rất nhiều khía cạnh. Anh khiến tôi yêu nền văn hóa của Á Châu, vì anh tôi đã đi học tiếng Anh và nhiều điều khác mà trước đó dù có nằm mơ tôi cũng không nghĩ là mình sẽ làm. Anh đã đem đến cho tôi rất nhiều bạn bè ở cả hai miền lục địa. Cùng với những gì anh đã trải qua trong đời, anh đã chứng minh cho tôi thấy tình yêu chân chính không điều kiện là vẫn còn tồn tại. Anh ấy là nguồn cảm hứng của tôi đấy. Anh đã khiến tôi cảm thấy thế giới này là một nơi đáng để sống. Bởi vì anh là phép màu, là đặc biệt, là duy nhất. Tất cả là nhờ vào CHÍNH ANH. Một phúc lành thật sự trời ban cho tôi. Sau khi anh mất, cuộc đời tôi lại thay đổi một lần nữa, thật đau lòng và thình lình quá đỗi. Cho đến bây giờ, ngày 1 tháng 4 năm 2003 ấy vẫn là ngày buồn tang tóc, là nỗi đau đớn sâu thẳm nhất trong tôi. Tôi không chỉ mất đi một thần tượng, mà dường như tôi đã mất đi một phần của đời mình, một người thân, một người bạn. Thời gian sẽ không chữa lành được vết thương này. Chỉ đơn giản là bởi vì sau một mất mát quá lớn, chẳng có điều gì có thể hồi phục lại như xưa. Chúng tôi đã sống trong niềm tin chắc rằng chúng tôi được chứng kiến sự tồn tại của một thiên thần trên Mặt đất, và rồi sau đó không có cách gì chúng tôi có thể ôm ghì lấy anh, giữ cho anh ở lại. Bây giờ mọi chuyện đều đã khác trước. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về lòng trắc ẩn, cái chết và cả sự chấp nhận. Chúng ta buộc phải chấp nhận rằng chúng ta không thể thống trị hết cõi đời này. Chúng ta phải học cách để cho những người chúng ta yêu quý ra đi. Nhưng tinh thần của Leslie thì vẫn luôn sống mãi. Bất chấp nỗi đau, tôi cảm thấy mình vẫn là người may mắn vì tôi đã được sống cùng thời, cùng sống chung dưới một bầu trời với anh! Sự hiện diện của Leslie trên màn ảnh hay trên sân khấu thậm chí vẫn mang đến tác động mạnh mẽ ngay cả khi hình ảnh của anh đang phai mờ dần, và bạn hầu như không nhận thức được rằng anh đã ra đi. Anh ấy luôn yêu các bức ảnh được đánh mờ của anh, anh ấy yêu ý tưởng được vắng mặt. Và giờ đây với sự vắng mặt thật của anh, anh đã cho chúng ta thấy điều gì mới thật sự là quan trọng trong cuộc đời: là phẩm cách của anh, phẩm cách đã làm nên con người anh, cho dù chuyện gì đã xảy ra đi chăng nữa. Và tinh thần của anh vẫn bay cao, bay xa, và sẽ luôn luôn là như thế.


Q: Ngày Leslie mất tại Hong Kong bạn đã làm gì ? Phản ứng/cảm xúc/suy nghĩ gì hiện ra trong đầu bạn, khi bạn hay tin anh ấy mất ?

Cảm giác đầu tiên của tôi là “tối” và “lạnh”. Suốt cả ngày tôi chỉ ngồi trước PC để đọc tin, chia sẻ nỗi đau, niềm mất mát này với bạn bè, tất cả những gì tôi có thể nhớ được chỉ là bóng tối, cái lạnh và sự im lìm đang vây kín lấy tôi. Nhiều tuần liền tôi đã không thể lắng nghe bất cứ điều gì, tôi không thể khóc hàng tiếng liền như ai khác; dường như trái tim tôi đã hóa đá. Tất cả những gì tôi làm được chỉ là im lặng. Tôi nghĩ anh đã không chiến thắng được căn bệnh trầm cảm. Với tôi lý do đó thật rõ ràng, và tôi không tin vào bất cứ giả thuyết nào mà báo chí đã lan truyền khắp thế giới vào thời điểm đó. Không bao giờ tin một lời nào của giới truyền thông. Tôi nghĩ rằng giới truyền thống đơn giản là nên thấy hổ thẹn vì đã đối xử như vậy với anh. Cái chết của anh giống như một trận động đất kinh hoàng đã khiến tôi phải đi thâu nhặt lại từng mẩu vụn trong đống đổ nát để tái thiết lại con người tôi vậy. Câu hỏi đầu tiên tôi tự hỏi là “Làm sao để anh sống sót đây ???” Nhưng sau đó tôi cũng đã nghĩ “Ngay cả khi điều duy nhất em muốn là được già đi và thấy anh cũng già, nhưng giờ đây anh đã ra đi, anh sẽ luôn là một huyền thoại, và sẽ sống mãi trong trái tim của mọi người”.

Q: Điều gì điên rồ nhất bạn từng làm vì Leslie ?

Không may thay trước đây tôi không thể từ Italy bay đến HK để xem buổi hòa nhạc Passion Tour và đây đã trở thành điều hối tiếc trong cuộc đời tôi. Nhưng cuối cùng, sau khi anh mất, tôi vẫn thu được can đảm đủ để đến thăm HK, để đi tìm anh, đi tìm tinh thần anh … và tôi đã tìm ra nó. HK vốn được lấp đầy bởi tinh thần của Leslie. Và nhờ có anh, tôi đã làm quen được rất nhiều bạn. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Và bây giờ kế hoạch của tôi là sẽ đi thăm mọi nơi chốn anh yêu để thu nhặt thêm chút tinh thần đâu đó của anh, vòng quanh thế giới. Điều điên rồ nhất tôi từng làm ??? Bên cạnh việc tiêu cả đống tiền để mua mọi thứ về anh, và hàng ngàn bức hình của anh ??? Chà, tôi vẫn sẵn lòng điên vì anh thêm nữa đấy!

Q: Bạn tưởng nhớ Leslie theo cách riêng của bạn như thế nào ? Bạn có gặp trở ngại nào không ? Bạn thích riêng tư tưởng nhớ anh thôi bạn hay thích làm điều đó theo nhóm ?

Tại nhà của tôi, thật bất khả để không nhớ về Leslie bởi vì anh hiện diện ở khắp mọi nơi: tranh ảnh, văn phẩm và nhiều thứ khác... Mỗi ngày, mỗi phút giây tôi đều nghĩ đến anh. Nguồn cảm hứng về anh luôn bầu bạn cùng tôi và tôi không gặp bất cứ trở ngại nào để thấy thương nhớ đến anh. Không may thay là nơi tôi ở quá xa HK, và vì thế thật khó cho tôi để có thể được thưởng thức phim của anh ở trong rạp, hay nghe nhạc của anh qua đài radio, hay được nhìn thấy anh trên tivi, hay sưu tầm những thứ quý giá về anh, như tạp chí, CDs... vì thế hầu hết tôi phải đặt mua trên mạng và nhờ bạn bè giúp đỡ. Nhưng điều này chẳng thể ngăn cản tôi yêu anh, và không thể ngăn tôi đủ hiểu về anh để có thể thành lập một website! Tôi đã tham dự ba sự kiện tổ chức tại HK bởi Hiệp Hội Di Sản Leslie (Leslie Legacy Association) vào năm 2004, 2005 và 2006 nhân dịp sinh nhật của anh cũng như buổi ra mắt website của Gor Gor vào tháng 9, 2005. Tưởng nhớ anh theo nhóm rất dễ gây xúc động, ấm áp và cũng làm vơi được nỗi buồn hơn.

Q: Bạn có đồng tình với ý tưởng kêu gọi chính phủ chọn ra một ngày đặc biệt hoặc làm một cái gì đó để tưởng nhớ Leslie không (ví dụ như lấy Ngày Leslie chẳng hạn) ?

Đó là một ý tưởng đáng yêu, nhưng tôi không nghĩ chính phủ HK sẽ lập một ngày đặc biệt để tưởng nhớ Leslie đâu: theo như những gì tôi biết, họ không tử tế với anh vào cái ngày anh mất. Tôi hy vọng ngày nào đó họ sẽ xin lỗi anh Tong và gia đình Leslie một cách thành khẩn. Và có lẽ cũng chẳng bao giờ là quá trễ, có lẽ chính phủ Trung Quốc có thể lập một Ngày Leslie đặc biệt!

Q: So sánh với cách đây 5 năm, cách bạn tưởng nhớ về Leslie có gì thay đổi ? Dịp đầu tiên của bạn bạn đã làm gì, và bạn sẽ làm gì vào năm tới ? Bạn sẽ tiếp tục chứ ?

Khi ngày 1 tháng 4 đến, nó luôn là một ngày buồn và khó khăn. Tôi chưa từng đến HK vào ngày 1 tháng 4 vì tôi sợ phải chịu đựng quá nhiều, và cũng vì công việc của tôi. Nhưng năm nay tôi đã định đến đó để tham dự buổi hòa nhạc do chị Florence Chan (Trần Thục Phân) tổ chức và sẽ thắp một ngọn nến với người bạn trước Khách sạn Mandarin vào lúc 6.41 pm. Không may thay tôi không đến được, và điều này làm tôi rất buồn. Vì vậy tôi mua hoa để tưởng nhớ anh (cả ở Italy và ở HK), thắp một ngọn nến, nghe lại các ca khúc của anh, và trên hết, tôi đọc lại cuốn “Hoàng Tử Bé” của Antoine de Saint-Exupéry , nghĩ về anh trong ủ ê, cũng như tôi đã làm trong các năm trước đây. Tôi biết tôi sẽ tiếp tục làm điều này cho đến hết đời tôi, và hy vọng dịp nào đó tôi sẽ có thể đến HK vào ngày 1 tháng Tư.

Q: Là một người nước ngoài, chúng tôi thật sự muốn biết bạn đã bắt đầu biết và yêu Leslie như thế nào ? Bạn có hiểu tiếng Quảng không ? Tôi nghĩ là bạn phải có trải nghiệm nào đó thú vị để chia sẻ với các fan của Leslie, bạn có thể nói nếu bạn thích.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Leslie là trên màn ảnh rộng: đó là buổi chiếu phim “Happy Together” trong một rạp chiếu bóng ở Italy và vì nó là một phim của Wong Kar Wai (Vương Gia Vệ) nên chúng tôi có dịp thưởng thức nó tại Italy. Kể từ ngày ấy (9 tháng 10, 1997) Leslie đã đánh cắp trái tim tôi theo một cách tinh tế, từng chút từng chút một. Tôi bắt đầu sưu tầm một số tạp chí về điện ảnh châu Á, rồi học cách lướt net và … tôi tìm thấy anh. Là một người Ý dĩ nhiên tôi chẳng hiểu được tiếng Quảng hay tiếng Phổ Thông. Nhưng bất chấp những khó khăn, niềm đam mê dành cho anh đã mạnh mẽ chiếm lĩnh con người tôi vào năm 1998. Tôi nghĩ nghệ thuật là nghệ thuật, bạn không cần phải là người Hoa để thích nhạc Hoa, phim tiếng Hoa, và những thứ khác. Hội họa, âm nhạc và điện ảnh luôn mang trong mình một tiếng nói xuyên quốc gia, cũng như sắc đẹp và đạo đức vậy.


Modern Weekly City Life – 29 tháng Ba, 2008


1 nhận xét: