Link bài gốc:
https://www.facebook.com/685921241762263/posts/822588808095505
Dịch bởi: Hang Vu
Buổi tối hôm đó, tôi lái xe về nhà, ngồi trong xe ô tô mở radio, đang phát bài 《Đương Niên Tình》, sau đó là 《Gió Tiếp Tục Thổi》, từng bài từng bài hát nổi tiếng của Ca Ca. Người dẫn chương trình không nói gì, rất khác so với thường ngày. Có điều gì đó bất thường, trong lòng đã biết là không ổn! Trong lòng thầm cầu nguyện chỉ là phản ứng quá mẫn cảm của bản thân, hy vọng không có chuyện gì xảy ra.
https://www.facebook.com/685921241762263/posts/822588808095505
Dịch bởi: Hang Vu
Buổi tối hôm đó, tôi lái xe về nhà, ngồi trong xe ô tô mở radio, đang phát bài 《Đương Niên Tình》, sau đó là 《Gió Tiếp Tục Thổi》, từng bài từng bài hát nổi tiếng của Ca Ca. Người dẫn chương trình không nói gì, rất khác so với thường ngày. Có điều gì đó bất thường, trong lòng đã biết là không ổn! Trong lòng thầm cầu nguyện chỉ là phản ứng quá mẫn cảm của bản thân, hy vọng không có chuyện gì xảy ra.
Đến khi phát bản tin tối, nữ phát thanh viên đọc đến "Trương Quốc Vinh tại Khách Sạn Văn Hoa...". Lòng tôi lặng đi, thở dài sao mà bi thảm. Chính là anh ấy đang ở thời thịnh niên, lại là ca sĩ nổi tiếng của cả một thế hệ, mất đi anh nhạc đàn Hồng Kông sao mà bất hạnh! Tài mạo của anh xuất chúng, ca nhạc phim ảnh đều ưu tú, là Ca Ca danh tiếng của Hồng Kông nhưng lại chọn con đường tuyệt lộ đó, lại còn chọn đúng buổi tối ngày Cá Tháng Tư, không biết có phải anh cố ý trong khoảnh khắc cuối cùng muốn thể hiện tính hài hước của anh với người đời, hay là vì ...
Chớp mắt một cái, anh ra đi đã mười mấy năm rồi, hôm nay lại là một ngày 1/4, đài truyền hình lại phát 《Gió Tiếp Tục Thổi》, tôi lại chạm vào những ký ức hoài niệm về anh (Anh dùng âm mũi khi hát, tình cảm ngập tràn, đến bây giờ anh đã thành tuyệt xướng, khó tìm người thứ hai). Lại gợi nên một chuyện cũ khi anh từng ở Trường Châu mà tôi biết.
Năm đó Ca Ca học Trung học ở trường Wellington, trong lớp có một người bạn đến từ Trường Châu, hai người nói chuyện rất hợp ý, vừa là đồng môn, vừa là hảo bằng hữu.
Sau khi tốt nghiệp ở Anh quốc và về lại Hồng Kông, Ca Ca vẫn chưa tìm được việc làm, cũng chưa gia nhập giới giải trí, buồn chán muốn chết, anh bạn kia liền rủ anh về Trường Châu ở, hưởng thụ một chút cuộc sống rời xa hòn đảo này.
Ca Ca đến Trường Châu là ở liền mấy chục ngày. Nơi này hấp dẫn anh ấy lâu đến thế, có lẽ cũng do anh đang nhàm chán vì chưa tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp (Thiên Vương cũng khó tránh phải trải qua giai đoạn này trong cuộc đời).
Cha mẹ anh bạn Trường Châu trồng rau nuôi lợn, Ca Ca đến ở nhà họ cũng giống như ở nông trại, anh ấy cũng giúp đỡ họ chăm rau nuôi lợn, mỗi công việc nhà nông với anh ấy mà nói như trò chơi mới mẻ kỳ thú vậy. Gia đình anh bạn rất hiếu khách, nhiệt tình chỉ bảo Ca Ca, ba bữa cơm ăn uống tá túc đầy đủ. Phải biết rằng lúc đó anh vẫn chỉ là một cậu bé vô danh tiểu tốt, họ đối đãi anh như vậy đơn thuần là vì tấm lòng nhiệt tình của người Trường Châu chứ không có tâm địa gì khác. Họ cũng lệnh cho anh phải thoải mái như đang ở nhà.
Huống hồ, ngày ngày ở Trường Châu được ngắm cảnh non nước hữu tình xinh đẹp cũng làm Ca Ca rất vui, không nghĩ về Hồng Kông nữa. Năm đó anh từng đi qua Đông Loan và bơi lội ở Quan Âm Loan, đến nhà hàng Trương Ký nổi tiếng ăn mì trứng cá, cùng trò chuyện và nhận sự tiếp đãi của "công chúa trứng cá" (chắc là biệt danh của bà chủ hoặc người phát minh ra món này), cũng đi đến Alan's Ice House uống trà sữa nhiều lần. Nếu như năm đó bạn cũng ở Trường Châu, nói không chừng là đã cùng Ca Ca đi bơi, cùng ăn mì trứng cá, uống trà sữa cạnh anh ấy.
Sau đó vì cuộc sống, Ca Ca phải rời Trường Châu về Hồng Kông. Lịch sử sau đó thì mọi người đều biết, không cần phải nhắc lại nữa. Chuyện Ca Ca năm đó ở Trường Châu, trước giờ tôi chưa từng biết. Mãi cho đến khi có một anh bạn cũ (anh ấy cũng có họ hàng với anh bạn Trường Châu kia) nói với tôi chuyện này, tôi mới biết được.
Vì để chứng minh đây là chuyện thật, bạn tôi đưa mấy tấm ảnh đen trắng cho tôi xem. Có bức Ca Ca cày ruộng một mình, có bức chụp chung với người khác, cũng có bức chụp riêng gương mặt ngây thơ của anh, nhưng Trương Quốc Vinh rất đẹp trai, lại còn quàng tay qua vai anh bạn Trường Châu. Sở dĩ bạn tôi nói với tôi chuyện này là vì đó là chuyện thật, tuyệt đối không phải thành phần tuyên truyền khoác lác vớ vẩn.
Ca Ca và anh bạn Trường Châu từ đó về sau từ biệt nhau, hai người đi hai đường phát triển riêng. Sau đó Ca Ca gia nhập làng giải trí, hai người cũng ít liên lạc. Đến khi sự việc đau lòng ngày 1/4, anh bạn Trường Châu nặng tình nghĩa cũ đã đáp thuyền từ Trường Châu lên Bắc Giác đưa tiễn Ca Ca đoạn đường cuối cùng. Nhưng làm sao biết được đến nơi thì biển núi biển người đông nghìn nghịt, đường cũng bị niêm phong, ngay cả cửa Khách sạn Văn Hoa anh ấy cũng không nhìn thấy, cuối cùng chỉ có thể đứng sau lưng đám người đông đúc, đứng bên đường khom lưng về hướng Khách sạn Văn Hoa vái vọng bạn học cũ ba vái, rồi mới buồn bã lên thuyền trở về Trường Châu.
Năm tháng trôi đi lặng lẽ, chuyện cũ Trường Châu như bụi pháo hoa tan biến, nhưng những bài hát tuyệt vời của anh ấy sẽ mãi mãi ở trong tim chúng ta.
Chú thích: Vì mình không tìm được ảnh của Leslie và người bạn tại Trường Châu năm đó, nên đành lấy ảnh chụp lúc Leslie đang du học bên Anh để minh họa tạm.
Chắc phải một năm rồi em mới ghé lại chốn này. Lại vào đúng ngày này.
Trả lờiXóaVẫn thương và nhớ lắm.