Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

Cuối mùa xuân năm 2000. Cuốn sách ảnh với niềm đam mê của anh dành cho Trung Quốc

Nguồn Lesliepillow.com
Dịch Vô Sắc





Một năm rưỡi trôi qua, dự án phim của Leslie đạo diễn đã không có gì tiển triển . Do đó kế hoạch cuốn sách ảnh làm phim đã không thực hiện được. Thật bất ngờ vào mùa thu năm 2000, tôi nhận được một cú điện thoại từ Leslie.


Trong năm 2000 Leslie đã lưu diễn không nghỉ vòng quanh thế giới cùng với Passion Tour. Đôi khi tôi nhìn thấy hình ảnh của anh mặc váy cùng với mái tóc xõa dài tung bay và bộ râu trên các tờ báo và tạp chí. Thực ra tôi cảm thấy rằng đó là một sự trình diễn khiêu khích. Có lẽ tôi không có khả năng thưởng thức màn trình diễn như vậy. Như là một người xem khách quan, tôi nghĩ rằng anh sẽ đẹp hơn nếu không có râu. Sau đó, tôi nhận được một cuộc gọi bất ngờ của anh. Anh nói rằng anh sẽ đến Tokyo để tham dự Liên hoan phim quốc tế Tokyo như là một khách mời. Anh hỏi tôi là tôi có thời gian để gặp anh không.




Tôi đến thăm anh trong phòng khách sạn ở Park Hyatt. Cánh cửa đã khép hờ, nhưng tôi không thể thấy bất cứ ai bên trong nên tôi vẫn đứng đó và suy nghĩ, sau đó thì một Leslie đột ngột nhảy ra từ sau cánh cửa la lên :"Whoa!" và tôi hét lên : "Oh my god" , Leslie bắt đầu cười và gõ nhẹ vào đầu tôi. Với mái tóc cắt ngắn của mình, anh giống như một cậu bé đang cười với nụ cười ngây thơ. Tôi không thể tin đây là người đàn ông cùng người mặc chiếc váy trong Passion Tour là một. Trên tất cả, tôi đã lo lắng về anh vì anh ốm hơn và có vẻ yếu ớt hơn kể từ lần cuối chúng tôi gặp nhau. Vì vậy, tôi đã nói : "Anh đã xuống ký nhiều phải không?". Leslie trả lời : "Bất cứ khi nào tôi có tour diễn, tôi cố gắng để giảm cân như thế này. Đừng lo lắng! Tôi sẽ trở lại bình thường sau khi tour diễn kết thúc ".


Lý do anh mời tôi là vì kế hoạch của cuốn sách ảnh thứ hai. Trước đây chúng tôi đã thảo luận về chuyện này , đây sẽ là một cuốn sách cao cấp. Lúc đó Leslie đã nói rằng nó sẽ là một cuốn sách với chủ đề như là một chuyến đi du lịch, sở thích hoặc một cái gì đó nhưng kế hoạch này đã không được sắp đặt kể từ đó. Đối với tôi, tôi đã mong đợi làm cuốn sách quay phim của anh trước, tuy nhiên chúng tôi sẽ phải để kế hoạch này đóng băng trong một thời gian vì dự án phim của Leslie đã chưa được quyết định. Trong thời gian Leslie tổ chức Passion Tour tại Trung Quốc đã cho anh nguồn cảm hứng thực hiện cuốn sách ảnh thứ hai của mình. Anh giao phó cho người bạn của mình, Wing Shya, là một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình các buổi hòa nhạc, đã chup ảnh cho anh trong công việc và cả khi anh rãnh rỗi lúc ở TQ. Leslie chỉ cho tôi xem một số các hình ảnh đã được phóng lớn và nói rằng: "Các tấm hình như thế này đây, chị nghĩ sao?". Bố cục và quang cảnh mang một không khí rất Trung Quốc. Những hình ảnh rất đẹp với màu sắc tinh tế và ánh sáng tinh vi. Vì vậy, tôi trả lời: "Những tấm hình rất đẹp"," Tôi tin rằng cuốn sách này sẽ là một cuốn sách đẹp nhất." Leslie nói: "Tôi muốn có một tựa đề cho cuốn sách ". Với ý nghĩa đại diện từ 1 tình cảm sâu sắc cũng như sự hy vọng của anh dành cho TQ. Lúc đầu, tôi nghĩ có lẽ người Nhật có thể không hiểu ý định của anh từ tiêu đề. Sau đó, với suy nghĩ lần nữa tôi đã đồng ý để thực hiện một cuốn sách đẹp mà có tình cảm hoàn toàn dành cho Trung Quốc, vì chủ đề của cuốn sách là về Trung Quốc cũng như Leslie đã đặt niềm đam mê của anh đối với Trung Quốc trong cuốn sách này.




Hiện vẫn còn rất nhiều điều chúng tôi cần phải bàn, nhưng Leslie đã rất bận rộn vì anh đang ở giữa tour diễn vòng quanh thế giới vì vậy anh đã phải vội vã trở về Hong Kong vào đêm đó. Chúng tôi đã quyết định là chúng tôi sẽ giữ liên lạc bằng e-mail liên quan đến lịch trình của cuốn sách.


Trong những ngày sau đó, Passion Tour đã được thực hiện trên toàn thế giới. Mỗi khi Leslie trở về Hong Kong sau buổi diễn, anh đều gởi mail cho tôi. Tất cả các thư Leslie sẽ bắt đầu như một bản báo cáo về buổi diễn của anh. Bắt đầu như thế này, "Tôi vừa mới từ Trung Quốc trở về. Tôi đã rất hài lòng với buổi diễn đêm qua. Các khán giả đã rất nhiệt tình . Đêm diễn vô cùng thú vị . Bầu không khí có một chút khác biệt với Hong Kong. Thật khó để giải thích, vì vậy tôi thực sự muốn chị đến đó để nhìn thấy sự phấn khích ấy ".


Mail của anh rất trung thực và thẳng thắn, như sự mô tả của một học sinh về ấn tượng của mình làm tôi không thể không mỉm cười trong khi đọc nó. Leslie đã luôn luôn bắt đầu mail của mình với các từ, "Miss.Shima thân mến" , anh đã viết bằng một phong cách bình thường như đang nói chuyện. Mail của anh rất thân thiện và dễ đọc . Nếu phải nói rằng ‘Style is the man’ là chính xác thì không nghi ngờ gì nữa, Leslie là một người trung thực và chân thành.




Leslie đã tổ chức các buổi diễn của anh tại Nhật Bản từ cuối tháng 11 đến đầu tháng 12. Tôi đã đi đến Tokyo International Forum để xem anh biểu diễn. Đó là lần đầu tiên tôi tham dự buổi diễn của anh. Tôi không thích những tiếng ồn lớn vì vậy tôi ít khi đi xem một buổi diễn "live" . Trước đó Leslie đã hỏi tôi : "Ba năm trước chị có xem buổi diễn nào của tôi không ?" và Tôi trả lời : "Tôi xin lỗi, tôi đã không xem nhưng sau này tôi có xem băng video ". Sau đó, anh nhíu mày và bĩu môi nói rằng: "Oh, video? Không, không. Chị nên đi xem những buổi diễn " live". Xem các buổi diễn " live" thì rực rỡ hoành tráng hơn trên video." Vì vậy, tôi đã hứa với anh rằng lần tới tôi sẽ đi xem buổi diễn của anh. Trước khi tôi đi đến buổi diễn, tôi đã có chút dè chừng và lưỡng lự để xem một Leslie với mái tóc dài , có râu và mặc váy, nhưng khi buổi diễn bắt đầu tôi đã không tự chủ được ở buổi diễn đó. Chỉ có dàn âm thanh khuếch đại cực mạnh ở buổi diễn là quá lớn đối với tôi .






Sau buổi diễn tôi nghĩ là tôi nên đến phòng thay đồ gặp anh, nhưng tôi lại nghĩ rằng anh bận rộn trả lời phỏng vấn của giới truyền thống cũng như sẽ có nhiều khách vào hậu đài thăm anh, anh không có thời gian để nói chuyện với tôi. Vì vậy, tôi đã đi về nhà mà không ghé thăm anh. Vài ngày sau, sau khi anh trở về Hong Kong, Leslie đã gửi cho tôi một email trong đó anh than phiền về tôi : "Chị có đến xem buổi diễn của tôi không? Nếu có, tại sao chị không ghé thăm tôi? Tôi đã hai lần gọi điện thoại cho chị khi tôi ở lại Tokyo, nhưng không có ai trả lời ". Tôi đã nhanh chóng viết thơ cho anh cùng lời xin lỗi, tôi thông báo với anh rằng tôi đã có đi xem buổi diễn của anh và buổi diễn ấy khá là hay.





Sau đó chúng tôi thường xuyên trao đổi mail liên quan đến cuốn sách. Với cuốn sách này, Leslie đã rất tỉ mỉ về những chi tiết và thiết kế. Anh thường hỏi tôi hoặc thực hiện các đề nghị về kích thước và hình dạng của cuốn sách hay chất liệu của bìa sách. Lúc đầu, anh muốn làm một cuốn sách với kích thước lớn hơn, chẳng hạn như cỡ B4, nhưng sau đó anh nói cuốn sách nên nhỏ hơn và là hình vuông. Có lẽ anh đã thấy nhiều cuốn sách ảnh khác nhau trong suốt tour diễn , dường như là anh đang suy nghĩ xem khổ nào là tốt nhất cho cuốn sách của mình . Đối với chất liệu cho bìa sách, anh muốn nó được làm bằng nhung dày. Khi tôi nói chúng tôi không thể in tiêu đề trên đó, anh đã thay đổi nó bằng chất liệu khác để tiêu đề có thể in lên được . Sau đó, anh đề nghị rằng cuốn sách không nên được đóng gói một cách thông thường mà đặt cuốn sách vào một cái túi để mọi người không thể nhìn thấy nội dung bên trong. Chúng tôi không có thời gian để gặp nhau vì vậy chúng tôi dựa vào mail để trao đổi giữ liên lạc nhưng trong khi chúng tôi trao đổi tất cả những điều này thì chúng tôi không bao giờ thảo luận về các chi tiết của cuốn sách. Một năm sau, vào giữa tháng 1, lúc bắt đầu của năm mới,cuối cùng thì chúng tôi đã bắt đầu nói về các nội dung của cuốn sách như hình ảnh phải như thế nào hoặc loại thiết kế nào mà chúng tôi nên sử dụng.


Leslie và tôi muốn cuốn sách mang một chủ đề về Trung Quốc, vì vậy chúng tôi nghĩ rằng nó sẽ thích hợp với sự thiết kế của các nhà thiết kế HK. Leslie đã đề nghị tên của một số công ty và cuối cùng chúng tôi quyết định chọn một công ty thiết kế có tên là La La Shya của Shya Wing. Chúng tôi nghĩ rằng sẽ có một cảm giác đồng nhất nếu chúng tôi để cho các nhiếp ảnh gia được tham gia vào việc thiết kế cuốn sách. Sau đó tôi phát hiện ra rằng giữa ba trong chúng tôi, Shya La La bao gồm một nhóm các nghệ sĩ với tính chất cá nhân khác biệt, Leslie, một ngôi sao tỏa sáng đang theo đuổi nghệ thuật một cách xuất sắc trong sự trình diễn của anh và tôi, từ điểm nhìn của một nhà xuất bản, có tồn tại một sự khác biệt lớn trong cách chúng tôi đã suy nghĩ .


***

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012

Nam diễn viên sống với nỗi buồn hàng thập kỷ

Tin ngày: 24/03/2012
Nguồn: Chinadaily
Người dịch: tetehaykhoc25@DienAnh.Net



Nam diễn viên Hồng Kông, Trương Quốc Vinh phải chịu đựng căn bệnh trầm cảm rất nặng và vào ngày 01 tháng Tư năm 2003, cuối cùng anh đã nhảy từ một tòa nhà cao tầng và mãi mãi ra đi. Khi đó anh 46 tuổi.

Cháu gái của Trương Quốc Vinh chia sẻ trên tờ Xinhua rằng một tuần trước khi anh mất, cô đã chứng kiến căn bệnh trầm cảm tra tấn anh như thế nào.

Trương Quốc Vinh đã phải chịu đựng chứng bệnh này hơn 20 năm, nguyên nhân chính gây ra căn bệnh này là do công việc và bệnh tật.

Anh hoàn toàn ý thức được tình trạng sức khỏe của mình, anh từng viết trong cuốn tự truyện của mình vào năm 1987 những lời như sau: “Tôi nhớ vài năm về trước, khi tôi trò chuyện với bạn bè, họ luôn hỏi tôi rằng tại sao tôi lại không vui và họ chưa bao giờ thấy tôi cười. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã bị bệnh trầm cảm ảnh hưởng. Nguyên nhân của việc này là do tôi bất mãn với chính mình, với mọi người, và hơn hết là với thế gian này.”

:::::::::::::::::::::::::::::::


Đại nhạc hội Cantopop

Tin ngày: 24/03/2012
Nguồn: Chinadaily
Người dịch: tetehaykhoc25@DienAnh.Net


Những người yêu mến ba nghệ sỹ huyền thoại của dòng nhạc Cantopop - Trương Quốc Vinh, Trần Bách Cường và Chung Bảo La sẽ có thể có được cái nhìn cận cảnh hơn đối với hành trình âm nhạc đầy truyền cảm của họ. Cao Chí Sâm, đạo diễn nổi tiếng Hồng Kông sẽ đem âm nhạc của họ đến với khán giả ở Quảng Châu vào ngày 30 tháng Ba.

Ba nghệ sỹ đang lên của Hồng Kông sẽ vào vai ba ngôi sao quá cố và trình bày gần 40 ca khúc của họ, đạo diễn cũng sẽ hé lộ tình bạn và những xung đột giữa ba ngôi sao.

Nhạc hội sẽ diễn ra vào lúc 8 giờ tối, ngày 30 tháng Ba tại Xinghai Concert Hall, 33 Qingbolu, Er-sha Island, Yuexiu district, Guangzhou. 020-8735-2222.

:::::::::::::::::::::::::::::::

Vương Gia Vệ nói về bộ phim "Đông Tà Tây Độc" (Ashes of Time 94)

Dịch bởi: heobeo @ dienanh.net



"Tôi thích các tiểu thuyết võ hiệp, vì vậy tôi nghĩ có lẽ mình nên chuyển thể bộ “Anh Hùng Xạ Điêu” của nhà văn Kim Dung. Nhưng điều làm tôi hứng thú nhất lại là hai nhân vật Đông Tà và Tây Độc. Đông Tà phong tư tiêu sái, lạnh lùng cay nghiệt. Người ta thường nghĩ ông là một nhân vật tuyệt mỹ. Nhưng tôi lại cho ông ta là kẻ cực kỳ ích kỷ. Với Tây Độc, tôi thích ông ta vì đây là một nhân vật đậm bi kịch. Ban đầu, tôi muốn liên lạc với Kim Dung vì hẳn là ông có một số ý tưởng về quá khứ của các nhân vật mà ông không viết vào trong tiểu thuyết. Nhưng không may thay tôi không thể liên lạc được với ông. Thế nên tôi đành tự mình mường tượng ra câu chuyện. Điều này hóa ra đã cho tôi nhiều không gian sáng tạo hơn. Tôi hình dung Đông Tà, Tây Độc và Hồng Thất là những kiếm sĩ trẻ, và bắt đầu phát triển các đường dây.

Tôi chưa từng làm phim cổ trang. Tôi luôn cho rằng làm phim cổ trang sẽ rất vui, bạn có thể tung hoành và chẳng cần kiềm hãm. Nhưng trên thực tế việc này lại vô cùng vất vả. Vì thế tôi tìm ra một cách đơn giản hơn: tôi làm cho mọi thứ giống với thời hiện đại, và phân chia đường dây theo từng cấp bậc. Thực ra các bộ phim cổ trang đều thiên về hình thức. Mỗi thời đại luôn có những nghi thức, tục lệ, lề lối, và cách sống khác nhau. Song nó quả là kỳ quặc nếu quá khổ công vào việc nghiên cứu từng chi tiết lịch sử. Bởi vì cho dù là anh hành xử theo kiểu lạ lùng nào chăng nữa, cuối cùng hiệu quả cũng là như nhau mà thôi. Ngay cả khi anh biết cách nhấp trà và ăn cơm kỹ lưỡng từng ly, thì đã sao ? Chúng ta vẫn không thể biết được những điều đó có đúng thật hay là không.

Tôi đã muốn thực hiện bộ phim như một chuyến hành trình. Tôi muốn nó bắt đầu từ Qinghai, cửa con sông Hoàng Hà, rồi sau đó đi xuôi xuống Hukou. Nhưng chuyện này quá khó. Chúng tôi cũng không đủ kinh phí để làm. Thêm nữa, bạn không thể đòi hỏi những diễn viên như Trương Quốc Vinh và Lâm Thanh Hà theo đuổi một bộ phim hành trình (road movie). Thế nên tôi đành chọn bấm máy ở yên một địa điểm.


Cơ bản thì bộ phim này là về những xúc cảm. Đó là chuyện tình yêu giữa Đông Tà, Tây Độc và một người phụ nữ trải dài qua nửa đời người. Những cảm xúc thiên thu. Khi bộ phim sắp sửa đến hồi kết thúc tôi rốt cuộc mới vỡ lẽ Ashes of Time là nói về điều gì, và nó kết nối với các bộ phim trước của tôi ra sao. Chúng đều nói về sự khước từ và nỗi sợ bị từ chối. Mọi nhân vật trong Days of Being Wild đều bị khước từ. Họ trở nên sợ hãi lời từ chối, vì thế họ từ chối người khác trước để người khác không có cơ hội từ chối họ, làm tổn thương họ. Phim Chungking Express cũng y vậy thôi. Nhưng tôi đã thay đổi một chút nên bộ phim có một kết thúc mở. Lương Triều Vỹ và Vương Phi thật sự không biết họ nên ở bên nhau như thế nào, nhưng cả hai biết rằng họ có thể chấp nhận nhau. Ashes là tác phẩm chí mạng nhất. Nó thâu gọn cả ba bộ phim trước đấy. Bạn sẽ tiếp tục cuộc sống của mình ra sao sau khi bị từ chối ? Và bạn sẽ bắt đầu cảm thấy sợ việc bị chối từ. Thế nên Lâm Thanh Hà trở thành kẻ bị tâm thần phân liệt, Lương Triều Vỹ chọn con đường hủy diệt nhất để giải quyết vấn đề của anh; Trương Quốc Vinh giấu nỗi đau giữa lòng hoang mạc; Lương Gia Huy uống rượu để lãng quên. Chỉ có Hồng Thất là ngoại lệ. Anh ấy không cho việc bị từ chối là vấn đề lớn. Anh đơn giản cứ tiến tới và làm theo những gì anh cho là đúng."


Nguồn: amamedia.org
Phỏng vấn cùng Vương Gia Vệ
City Entertainment Biweekly, ngày 8 tháng 9, 1994


Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2012

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

Giấc mơ của đạo diễn - Ác mộng của diễn viên

Bài viết này của một nhà báo từng rong ruổi hiện trường cùng đoàn làm phim Đông Tà Tây Độc (Ashes of Time) ghi chép lại.



Giấc mơ của đạo diễn
Ác mộng của diễn viên

Đạo diễn Vương Gia Vệ (Wong Kar-wai) đang thực hiện kiệt tác : Đông Tà Tây Độc (Dong Xie Xi Du – Ashes Of Time). Nhưng với thời gian bị kéo dài và các phân cảnh phải viết lại, các diễn viên đang phải trải qua trạng thái căng thẳng. – Scarlet Cheung tường thuật.

Người thực hiện : Scarlet Cheung - Biên tập Asian Art News
Ngày đăng bài : 15.8.1993
Dịch bởi : heobeo @dienanh.net
Link bài gốc : http://lesliecheung.cc/News/1993/15.8.93/15.8.93.htm




NGHÊ THUẬT là lâu dài, nhưng thời gian làm phim lại ngắn. Đặc biệt là tại Hong Kong, nơi cường độ áp lực thương mại quá lớn buộc các bộ phim phải được bấm máy và hoàn thành trong tốc độ quay cuồng đến chóng mặt – năm ngoái bộ phim Once Upon a Time in China II của Từ Khắc (Tsui Hark) đã khiến mọi người sững sốt vì được “đóng gói” chỉ trong vòng một tháng.

Điều này để lại cho các “đạo diễn nghệ thuật” không gian quá nhỏ để phát triển, tuy vậy với Vương Gia Vệ, người làm nên Days of Being Wild (1990_ A Phi chính truyện) một tác phẩm không những được yêu thích mà còn được tôn sùng, hiện đang trên đà tiến mạnh mẽ - dù có lẽ đang chần chừ trước sức nặng của vầng hào quang mới nhất, vẫn ấp ủ một kế họach táo bạo đầy tham vọng, Đông Tà Tây Độc. Và đây cũng có lẽ là thể hiện cho việc theo đuổi chủ nghĩa cầu toàn của riêng anh.

Vượt quá thời gian biểu lẫn ngân sách làm phim, Vương vẫn đang bấm máy tại Yu Lin, một miền đất xa xôi xinh đẹp thuộc tỉnh Shaanxi. Các nhân viên sản xuất đã từ Hong Kong đến đây cách đây hai tháng.




“Nhờ vào” sự thay đổi liên tục về việc định hình câu chuyện và kịch bản của Vương, các phân cảnh đã được quay từ trước đầu năm nay giờ đều trở thành vô dụng. “Câu chuyện nói về điều gì?” là một câu hỏi thường trực hiện nay dành cho đoàn làm phim. Rất ít người nắm được thông tin chính xác, và họ đều không tiết lộ. Khi được hỏi, giám đốc sản xuất Chen Pwei-hwa chỉ cười.

Về căn bản, bộ phim có vẻ sẽ là một phim kiếm hiệp với khuynh hướng thiên về các khoảng lặng tâm lý – có lẽ sẽ là một Yojimbo gặp gỡ với Three Faces of Eve – với các phân cảnh thê lệ đầy xúc cảm của Vương và kỹ năng chỉ đạo võ thuật cho các pha hành động đến từ bàn tay của Hồng Kim Bảo (Sammo Hung Kam-bo).

Để hoàn thành các cảnh quay chính, các siêu sao Lâm Thanh Hà (Lin Ching-hsia), Trương Quốc Vinh và cả hai Tony Leung – Lương Gia Huy và Lương Triều Vỹ – đều đã bay đến đây từ đầu tháng. Họ đến mà không được biết nhân vật họ diễn hay các câu chuyện của họ sẽ kết nối với nhau như thế nào.




Chỉ đạo nghệ thuật William Chang phát biểu một cách đơn giản : “Đây là câu chuyện về tình yêu; những kiểu tình yêu khác nhau.”

Hmm. Không phải tình yêu lành mạnh đâu, khi mọi nhân vật trong phim đều muốn kéo một người khác vào bên trong thế giới tâm hồn của họ. Lấy Lâm, làm ví dụ, cô ấy sẽ đóng vai một kẻ tâm thần phân liệt người luôn tưởng rằng mình cũng chính là anh trai của mình. Cô muốn giết hắn bởi vì hắn là kẻ chiếm hữu điên khùng, trong khi hắn lại muốn giết người cô yêu. Rối quá hả ?

Thông tin đó dù có giúp ích được gì hay không, vẫn là tác phong làm việc quen thuộc của Hong Kong, cô ấy và các diễn viên đồng nghiệp chỉ được nhận kịch bản để đọc một ngày trước khi họ ra đứng trước ống kính máy quay.


Hôm nay là thứ hai, và chúng tôi đến một vị trí địa thế với hệ thống hang hốc ăn vào các mỏm đá tại một khúc rẽ của sông. Bên trong một gian phòng nhỏ làm bằng đá vàng, 20 đến 30 người chen chúc nhau trong suốt buổi ghi hình, một nửa trong số họ đều hút thuốc. Bắt dẫn âm thanh, ghi hình và thực hiện hết take quay này sang take quay khác, bầu không khí trở nên ngột ngạt và căng thẳng. “Ah Jin!” “Im lặng xem nào!”




Tại buổi ghi hình, diện T-shirt và quần jean, Vương trông cao ráo, gầy lêu nghêu và nói năng chậm rãi.

Đúng như tiếng tăm của anh – và đúng với định nghĩa điện ảnh là một nghệ thuật – Vương nảy ra ý tưởng khi đang bấm máy, thay đổi các chuyển động và góc độ của máy quay, liên tục điều chỉnh các phản ứng và biểu cảm của diễn viên. So sánh với các đạo diễn khác của Hong Kong, anh làm việc chậm đến mức … đau lòng.

Thêm vào nữa, anh ấy vừa viết vừa tiến hành, đôi khi viết phân cảnh ngày hôm qua để quay lại cho ngày hôm nay – giấc mơ của người đạo diễn nhưng là ác mộng của người diễn viên. Leslie Trương Quốc Vinh bị trầm cảm đến mức gần một tháng trước khi bấm máy anh gần như muốn nhảy ra ngoài cửa sổ cho xong chuyện. (ak)

“Chúng tôi chắc sẽ mua lại các cảnh phim bị bỏ và dựng chúng thành hẳn một bộ phim khác”, Lâm đùa.

Bộ phim, được chiêm ngưỡng từ các take quay ghi hình trong băng video và từ hiện trường vẫn đang quay bởi các nhà quay phim, trông tuyệt vời. Days of Being Wild trông cũng tuyệt vời, nhưng các đoạn thoại có quá nhiều uẩn khúc thổn thức. Một vài chỗ mơ hồ đáng lý nên được giải đáp ở phần kế tiếp, nhưng Vương đã quay quá nhiều và quá lâu, anh bị cạn túi và không thể tiếp tục thực hiện nó. **

Vào thứ ba, cả đoàn phim bao gồm diễn viên và nhân viên đi đến một địa vùng bùn đất bị bỏ hoang và dựng bối cảnh trên một ngọn đồi nhỏ trong sa mạc. Trương Quốc Vinh và Lương Gia Huy sẽ lĩnh diễn trên nền cảnh trong phân đoạn này, tuy nhiên mưa bụi lạnh lẽo bắt đầu rơi từ ban chiều ngày càng tồi tệ hơn. Lương Gia Huy da bị phát ban vì mưa lạnh trên sa mạc, tình trạng của anh trở nên vô cùng đau đớn và việc quay phim buộc phải ngừng lại.

Ngồi trong xe hơi, Trương, Lương Gia Huy và Lâm ái ngại cho nhau khi phải làm việc trong điều kiện suốt ngày đêm như thế này, và rồi họ lên tinh thần sẽ quay lại các shot cảnh hoàn hảo khi nhà đạo diễn quyết định viết lại kịch bản. “Tốt hơn là họ nên kết thúc các phân cảnh của mình trước khi mình đi,” Lương Gia Huy nói, năm nay anh đang bấm máy cho 15, 16 bộ phim. “Mình thật sự không còn thời gian nữa.”




Vào thứ tư, trời mưa mù mịt và việc quay phim vẫn tạm ngưng; các con đường dẫn xuống các vị trí đều bị nước rửa trôi hết sạch.

Cuối cùng, vào buổi chiều, cơn mưa đã tạnh và các con đường đều quang trở lại. Tối hôm đó, cả đoàn vẫn ở lại trong hang đá cho đến 3 a.m, và không một ai biết nổi cảnh quay sẽ còn kéo dài thêm trong bao lâu. Bất thình lình, Trương Quốc Vinh bị một con bò cạp đâm vào cổ. Việc ghi hình lại phải ngừng đột ngột khi người diễn viên được đưa nhanh đến trạm y tế trong thị trấn. Họ chật vật đánh thức một bác sĩ địa phương dậy và nhận được hồi đáp, trong cơn hốt hoảng của họ, rằng “Chúng tôi không có thuốc cho trường hợp này”. :P

Trương Quốc Vinh sống sót sau một đêm trắng không ngủ. “Tôi biết nó không phải là bò cạp độc đâu mà,” người nào đó nói. Sau đó, bên bờ sông nơi xây dựng đập nước, Trương thở dài và nói: “Ôi ngành công nghiệp phim Hong Kong ! Ba ngày trời đùa giỡn với lịch quay thế này sẽ phá hủy ba tháng được nghỉ ngơi !”




Mặc dù Lâm Thanh Hà và Lương Gia Huy đang nhận thêm một tá phim trong năm, Trương chỉ tập trung vào một số phim nhất định và anh đang lên kế hoạch đi nghỉ tại Italy. Năm tới có lẽ anh sẽ chỉ đóng một phim – anh bóng gió đó là một dự án của Mỹ. (??)

Lâm vẫn đang phân vân về vai diễn của cô. Ăn vận như người anh trai và đứng bên bãi sông, cô lặp lại yêu cầu của cô với Trương, trong vai một kiếm khách ám sát thuê, : “Ta muốn ngươi giết một người cho ta …”

Vương và nhà quay phim Chris Doyle, người đã làm nên những khuôn hình đẹp say đắm cho Days of Being Wild , cả hai đều chưa bao giờ hài lòng với một vài take quay đầu – và mỗi phân cảnh họ đều lấy khuôn hình từ rất nhiều góc độ khác nhau. Giữa chừng Lâm đột ngột hỏi : “Những dòng thoại này rốt cuộc có ý nghĩa gì ? Tại sao tôi phải nói những điều này ?” Không ai trả lời cô.

Thêm nữa, trong khi đang đi quanh quẩn xung quanh, Vương đã bị những dòng thác quyến rũ, liền quyết định Lâm thực hiện một cảnh quay điên rồ trên đỉnh núi đá giữa sương mờ trắng xóa của dòng nước. Lâm đồng ý cho ý tưởng bất chợt này. Lúc đó trời đã sang hoàng hôn, màn đêm buông xuống rất nhanh, để ghi hình họ đã dựng lên một dàn đèn chiếu khổng lồ.

Men theo một đường dây xích dẫn Lâm đến tảng đá ở giữa làn nước mù mịt đang gầm gào, cô đứng đó với mái tóc xõa dài. Từng trận nước trút xuống người cô gái. Sau đoạn đấy, cô hỏi : “Cái đó khá nguy hiểm hả, phải không ?” Ngày hôm sau cô bắt Vương phải cam đoan, đảm bảo là cảnh quay đó sẽ được sử dụng : theo cách này hay cách khác (hik, vậy mà cuối cùng cũng có được xài đâu, thật vất vả cho cô Lâm !)




Sau đó, cho đến Chủ nhật, tất cả mọi người vẫn miệt mài vận hành guồng máy làm việc và làm việc nhiều hơn với những khoảng thời gian hạn hẹp. Cảnh quay khó nhất của Lâm được để dành cho đến ngày cuối cùng, một phân đoạn đầy kịch tính cùng Trương – và sau 15 take, Vương gọi vọng sang cho cô : “Có thể cho đôi mắt biểu cảm thêm một chút gì đó nữa được không ?”. Lâm gần như phát bực.

Điều mỉa mai ở đây là, bất chấp tình trạng sắp kiệt sức của cô – có lẽ vì cách làm việc này – chứng hoang tưởng đầy giận dữ của nhân vật như hiển hiện ra trước mắt hết sức rõ ràng. Một luồng khí câm bặt "đổ ập" lên đoàn phim, họ sững sờ chiêm ngưỡng một màn trình diễn mạnh mẽ đến mức tưởng như nó là sự thật vậy.

Việc quay tại địa thế này đã được lên lịch sẽ kết thúc vào cuối tuần này. Điều duy nhất có thể chắc chắn là : khi hoàn tất, Đông Tà Tây Độc sẽ khác hẳn các bộ phim võ thuật kiếm hiệp từ trước đến nay, từ hình thức cho đến các xúc cảm. Liệu điều này có ý nghĩa gì không lại là một câu hỏi khác.

Scarlet Cheung – 15.8.93 SCMP

Chú thích :

** : Days of Being Wild vốn đạo diễn Vương Gia Vệ dự định sẽ quay bộ phim thành 2 phần. Phần 1 do Trương Quốc Vinh đóng vai chính, và phần 2 nhân vật chính sẽ do Lương Triều Vỹ đảm nhận. Tuy vậy do sự thất bại về mặt doanh thu của phần 1 nên phần 2 không tìm được nguồn kinh phí tài trợ và chưa bao giờ có cơ hội hoàn thành. Thật tiếc thay, vì phần 1 của nó đã là một tác phẩm tuyệt vời !

Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

Photos: Ca Ca quyến rũ (part 6)

Ca Ca Leslie (dzà sợi xích) trên một tạp chí Malaysia năm 1985 :"> .











Trên tạp chí/ lịch Hong Kong trong khoảng 1987-1989. HK sunshine boy







Ngoài vịnh Hong Kong, năm 1986






 






Hình ảnh đính kèm trong đĩa nhạc Summer Romance 1987:


























 





 



Nguồn ảnh: weibo, baidu, facebook, leslie-cheung.com, lesliecheung.com.cn ...