Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Sự kiện ký tên tại Hồng Kông đã bộc lộ kỹ năng tổ chức giỏi của Leslie

Nguồn lesliepillow.com
Dịch Vô Sắc


Sự kiện ký tên cho 300 fan hâm mộ tại Hong Kong được tổ chức tại " Page One ", một cửa hàng sách chuyên về văn học nước ngoài và sách nghệ thuật. Sự kiện được bắt đầu lúc 01:00 pm, ngày 24 tháng 4. Vào cùng ngày đó, tại một cửa hàng CD trong cùng tòa nhà, đĩa nhạc mới của Lưu Đức Hoa được bán hạ giá chỉ còn 1$HK. Vì vậy bên ngoài tòa nhà có một đám đông bạn trẻ đang tụ tập . Điều này cũng cung cấp một nguồn tin tức tài liệu mà chính xác phù hợp với khẩu vị của các tờ báo. Họ đã viết: "Andy VS Leslie, HK $ 1 VS HK $ 400 ". Tôi không biết nội dung của bài viết, nhưng xét từ tiêu đề, tôi có thể nhìn thấy đó sẽ là một sự không hài lòng dành cho Leslie. Tòa nhà mở cửa kinh doanh lúc 10:00 a.m nhưng từ rất sớm đã có nhiều người xếp hàng trước cửa hàng. Số người đã đạt đến 300 người trước 11:00 am, vào lúc đó tất cả những cuốn sách đã được bán ra.


Tôi đã tới Hong Kong một ngày trước sự kiện và buổi sáng đó tôi đến thăm nhà của Leslie một chút. Leslie đã gặp tôi với đôi mắt sưng húp và tôi đoán anh đã nhảy ra khỏi giường ngay trước khi tôi đến. Anh giả đò chào đón tôi: "Lâu rồi không gặp" mặc dù chúng tôi đã nói tạm biệt tại Tokyo hai ngày trước, vì vậy tôi đã không nhịn được cười.




Leslie mặc một cái áo thun trắng rộng và quần màu xám. Anh đi chân trần không mang dép. Anh cho biết anh vừa mới ăn sáng xong. Trong khi nói chuyện với tôi, anh đã mang bữa ăn sáng của mình trên một cái khay vào phòng khách. Trên khay có 3 món ăn và một ly nước trái cây, mà tôi không biết đó là gì. Một trong những món ăn là nho với gì đó, món khác là soup nấm linh chi và gỗ mộc nhĩ và món ăn cuối cùng, tôi không thể nhớ hết. Dù sao thì tất cả những món này dường như là thảo dược Trung Quốc để bồi bổ sức khỏe và tôi đã rất ấn tượng khi biết rằng anh đã quan tâm chăm sóc sức khỏe của mình rất nhiều. Như thói quen thông thường của mình, Leslie hỏi tôi :" Lần này chị ở khách sạn nào ?". Khi tôi trả lời :" Sheraton ", anh cười và nói rằng :" Mỗi lần đến đây chị lại chọn một khách sạn khác . Chị hoàn toàn khác với tôi ". Lúc đó chúng tôi nghe một tiếng ồn chát chúa từ vườn vì vậy tôi nhìn theo hướng mà tiếng ồn phát ra . Leslie cau mày phàn nàn : "Xin lỗi chị vì tiếng ồn. Ngôi nhà của người hàng xóm đang sửa chữa. Sáng sớm nay thì bắt đầu, vì vậy tôi không thể ngủ được." Chúng tôi đã tiêu khiển bằng cuộc trò chuyện bình thường như vậy. Sau đó, tôi nhìn thấy cuốn sách ảnh đang nằm trên bàn. Về cuốn sách ảnh tôi nhận ra rằng tôi đã không yêu cầu anh đánh giá về nó. Khi tôi lần đầu tiên trình bày cho anh cuốn sách ở Tokyo, anh đã bày tỏ ý kiến của anh về hiệu quả của các bản in hoàn tất. Anh chỉ ra rằng toàn bộ tông màu của cuốn sách quá đỏ và có một số trang bề mặt bị sai màu. Tuy nhiên anh đã không có bất cứ lời bình luận nào về nội dung vì vậy tôi đã yêu cầu anh có một sự đánh giá cho cuốn sách.




"Chị đã sắp xếp xuất bản cuốn sách ảnh này dành cho fan hâm mộ Nhật .." Với một lời như lời tuyên bố sơ bộ như vậy, sau đó Leslie tiếp tục:" Trên quan điểm như vậy, đây là một cuốn sách rất đẹp và hoàn hảo. Tôi thích nó ". Tôi tiếp tục hỏi anh :" Và bên cạnh quan điểm này? ". Leslie trả lời :" Vâng , quan điểm của tôi là tôi thích cuốn sách này vì nó là nó , nó là một cuốn sách chứ không phải là một ý định dự án. Ý của tôi là cuốn sách giống như là một lời giới thiệu, là dành cho người mới bắt đầu. Song tôi muốn làm theo điều này với một trình độ cao hơn, một cuốn sách cao cấp hơn. Ví dụ, đối với cuốn sách chất lượng thì nên có chủ đề, các chủ đề có thể được dựa trên những chuyến đi du lịch hoặc sở thích. Vì bây giờ trình độ đã tân tiến, tất cả các bức ảnh có thể được thực hiện bên trong các studio, tôi muốn chúng cho ra cảm giác mang hơi hướng "avant-garde" . Vậy thì nó sẽ như thế nào ? Chị có suy nghĩ gì về những cuốn sách hình như vậy chưa ?".


Thực ra, một cuốn sách ảnh của Leslie với chủ đề du lịch hay sở thích thì tôi không hứng thú lắm nhưng tôi đã bị thu hút vào các ý tưởng về một cuốn sách ảnh " avant-garde ". Leslie sẽ là một đối tượng lý tưởng trước camera với loại sách như vậy. Tôi nói, "Tôi thích khái niệm về avant-garde. Tôi muốn làm một cuốn sách với những hình ảnh trắng đen ". Đôi mắt của Leslie mở to rạng rỡ và anh nói :" Hình đen trắng, nghe hay đó. Đi kèm với một chút cảm giác mạnh mẽ thì sẽ hấp dẫn hơn ". Liền sau đó chúng tôi đã bắt đầu thảo luận một chút về cuốn sách mơ ước này trong tương lai .




Cuốn sách chất lượng mà Leslie đã đề cập đến trong những cuộc thảo luận đấy của chúng tôi đã được thực hiện hai năm rưỡi sau đó, là cuốn sách ảnh" Leslie In China". Tuy nhiên ý tưởng về cuốn sách cao cấp mà chúng tôi thích thú nhất lại chẳng không bao giờ thực hiện được. Đôi khi tôi vẫn còn đeo đuổi trong sự tưởng tượng về những hình ảnh đen trắng của một Leslie hoang dại với cơ thể mềm mại tràn đầy tuổi xuân bất diệt của mình xuất hiện ở trước camera mà không có bất cứ sự ngập ngừng, e thẹn nào. Với đôi mắt sáng ngời, anh chọc ghẹo tôi bằng cái liếc mắt đưa tình, sau đó anh sẽ nói: "Hey, làm thế nào mà chị lại muốn tôi chụp mấy kiểu này ? Làm thế nào mà chị lại thích những kiểu như thế này? ".


Sự kiện ký tên tại " The Page One" rất giản dị . Vượt trên tất cả là một Leslie đã không có vẻ căng thẳng hay lo lắng gì cả. Nhìn vào Leslie tôi nghĩ rằng thật là thú vị để quan sát anh đã hoàn toàn thư giãn như thế nào ở xứ sở của mình. Một hàng dài người xếp hàng dọc theo hành lang và trên cầu thang được giữ một cách có trật tự bởi các nhân viên bảo vệ tòa nhà.


Bên trong cửa hàng, chủ cửa hàng, nhân viên của The Page One và nhân viên của chúng tôi phụ trách. Tuy nhiên có thể nói rằng, trong thực tế Leslie đã tự bố trí đón tiếp tất cả . Sau khi anh ký tên , anh bắt tay với fan hâm mộ của mình, đôi khi anh trò chuyện ngắn gọn với họ và thậm chí cho phép họ chụp ảnh với anh nếu anh được yêu cầu. Sau đó, khi kết thúc với một người, anh chuyển sang người tiếp theo trong hàng bằng cách gọi : "Ok, next". Nếu người đó không đến một cách nhanh chóng! Anh ra hiệu nói với cô ấy : "Hurry up, hurry up". Leslie thường nói rằng anh thích lên kế hoạch đồ án, tổ chức các sự kiện hơn là trở thành một diễn viên hàng đầu hoặc một chính khách. Anh nói: "Thật sự tôi rất giỏi ở mặt này".




Xem Leslie đêm đó, tôi có thể hiểu được ý của anh nhưng thành thật mà nói, tôi muốn thấy anh cư xử như một ngôi sao thực sự với những fan hâm mộ đã chờ đợi anh hàng giờ. Từ đó tôi nghĩ rằng phẩm chất tinh hoa của anh chắc chắn đã bị lu mờ đi khi anh đang muốn đóng vai trò như một nhà tổ chức hoặc một nhân viên. Như tôi đã đề cập trước đây, sự kiện này loại trừ các phương tiện thông tin, điều đó có nghĩa là các phóng viên đã bị cấm từ ngoài sảnh, tuy nhiên vì xung quanh cửa hàng được bọc bằng kính, họ đã bao quanh bên ngoài cửa hàng để chụp ảnh. Lúc đó bên ngoài ánh sáng flash từ camera bấm nghe một tiếng lớn "bang" và Leslie đã nhìn chằm chằm vào họ bằng một cái nhìn sắc bén. Ngày hôm sau mỗi một tờ báo đều có các hình ảnh của Leslie trong nhà kính với tiêu đề giật gân như "Leslie từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn!".." Leslie duy trì sự im lặng của mình vì sợ bị hỏi về sự cố ' nụ hôn' trên đường phố ở Ginza". Nếu Leslie nói chuyện với họ, lời nói của anh sẽ được ghi lại một cách phóng đại, khi anh từ chối nói chuyện với họ thì họ lên án anh là từ chối các cuộc phỏng vấn. Trong mọi trường hợp tôi đều cảm thấy rằng mọi việc thật khó khăn cho anh. Mặt khác, tôi cũng rất ấn tượng với độ dai bền bỉ của anh khi anh đã chung sống với thế giới phương tiện truyền thông như thế trong hơn 20 năm.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét