Dịch Vô Sắc
Vào đêm thứ hai tại Hồng Kông, chúng tôi đến thăm nhà của Leslie sau một khoảng thời gian dài. Ngay sau khi tôi bấm chuông cửa, Leslie đã xuất hiên phía trước cửa. Dường như là tâm trạng của anh khá là tốt do ảnh hưởng của một ít rượu. Leslie mặc một áo sơ mi màu xanh sáng và một cái quần mỏng làm bằng chất liệu mềm. Anh trông thật đẹp trai mà tôi cảm thấy như thể sự tồn tại của anh là không phải ở trong thế giới này (như thể thuộc về một thế giới khác). Tôi đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh và tự nghĩ, "Làm thế nào mà lại có người đàn ông tuyệt vời như thế này". Buổi tiệc đã được bắt đầu với vài người khách. Các người khách được mời đến dự buổi tiệc này là tất cả những người có liên quan đến cuốn sách ảnh. Bạn bè của Leslie, bạn bè của tôi, và bạn bè của chúng tôi . Tôi đã gặp tất cả những người ấy vào buổi phỏng vấn năm ngoái, vì vậy mà không có bất kỳ lời chào xã giao nào, chúng tôi quyết định xem sự bố trí của cuốn sách trước khi ăn tối.
Chúng tôi lấy ra 200 trang dự thảo để trên sàn của phòng khách. Leslie nhìn những tấm ảnh một cách cẩn thận bắt đầu từ trang đầu tiên và phần còn lại là của chúng tôi sau khi Leslie đã xem qua . Leslie đã phản ứng khác nhau tùy thuộc vào mỗi tấm ảnh, thỉnh thoảng anh có chút bối rối, lắc đầu hoặc cau mày. Sau đó, cuối cùng thì anh đã chấp thuận tất cả, ngoại trừ 2 tấm ảnh mà Leslie sẽ không sử dụng. Đó là những tấm ảnh chụp cận cảnh tại thư viện ở China club.Leslie đã khăng khăng là không sử dụng chúng. Anh nói : "Nó tương tự với những tấm ảnh trong cuốn sách ảnh xuất bản 10 năm trước đây".Tôi phải thừa nhận rằng Leslie trong những tấm ảnh đó trông quá trẻ và non nớt, nhưng tôi vẫn không thể không mỉm cười khi tôi nghe nhận xét của anh. Anh nói : "Nó trông như thể là trong 10 năm qua tôi đã không lớn lên vậy!! Chị có nghĩ vậy không? ".
Khi chúng tôi đã kiểm tra xong tất cả các tấm ảnh,thì có thêm một người khách tham dự vào buổi tiệc. Người này thì cao và ốm, có nét thanh lịch tao nhã với một sóng mũi cao và mang một khí chất trầm lặng. Tôi nhận ra anh ta là ai ở cái nhìn đầu tiên. Leslie đang đứng giữa người đàn ông đó và tôi. Anh nói, "Chị chưa bao giờ gặp anh ấy trước đây phải không? Tôi muốn giới thiệu chị với anh ấy. Đây là anh Đường". Leslie đã nói với tôi về anh ấy nhiều lần trong những cuộc phỏng vấn trước đó, nhưng đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với anh Đường. Tôi đã không nghĩ là có thể gặp anh ấy ở đây, vì vậy đối với tôi có chút đáng lo ngại khi tôi tự hỏi làm thế nào để hợp tác với người này nhưng sự lo ngại của tôi là hoàn toàn vô căn cứ.
Anh Đường là một người rất tự nhiên : trầm lặng và điềm tĩnh và không chạm đến người khác cũng như làm người khác khó chịu . Những người đã được tiếp xúc với anh ấy bằng cách nào đó có thể cảm thấy được sự ấm áp của anh. Leslie có mong muốn rằng anh Đường sẽ không là một mục tiêu của các phương tiện thông tin đại chúng sau khi anh chết nhưng thực tế vẫn còn đó, không phải chỉ có các phương tiện truyền thông đại chúng ở Hồng Kông mà ngay cả ở Nhật cũng đã tạo ra tin đồn không suy tính. Vì vậy, tôi nên tránh viết những đoạn về anh Đường càng nhiều càng tốt nhưng tôi thực sự muốn làm rõ thực tế này. Tôi đã gặp anh Đường nhiều lần kể từ lần gặp gỡ đầu tiên này, đôi khi với Leslie và đôi khi không có Leslie. Và mỗi khi tôi gặp anh ấy, anh ấy luôn điềm tĩnh và giữ một khoảng cách của riêng mình như thể là anh ấy đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác .Tính của anh ấy thì hoàn toàn khác với tính của Leslie, người có tính rất nóng. Tôi có thể thấy sự điềm tĩnh của anh Đường và những lời nói nhẹ nhàng đã làm dịu cơn cảm xúc của Leslie, có xu hướng vô cùng nổi nóng .
Trong khi tôi đang làm việc với Leslie, tôi đã có dịp chứng kiến nhiều việc như vậy. Tôi không chắc chắn trước đó thì như thế nào, nhưng đến tận vài năm nay thì có sự liên quan, tôi cảm thấy sự tồn tại của anh Đường và tầm ảnh hưởng của anh ấy với Leslie thì không nên bỏ qua khi tôi đang muốn viết một cái gì đó về Leslie. Nếu chúng ta thực sự muốn hiểu những gì Leslie đã suy nghĩ lúc đó hoặc để hiểu được một Leslie thật, tôi nghĩ rằng nó là cần thiết để viết một cái gì đó về những gì anh Đường nói hoặc đã làm. Vì vậy, tôi muốn viết một chút về anh ấy miễn là nó không phải là một sự xâm phạm riêng tư của anh ấy. Tôi tin rằng nó cũng sẽ tốt cho Leslie, có thể là anh đang nhìn xuống với sự lo lắng từ một nơi nào đó trên bầu trời để xem anh Đường đang làm gì sau sự ra đi của anh...
Vâng chúng ta hãy trở lại câu chuyện. Khi chúng tôi kiểm tra xong bản thảo của cuốn sách, chúng tôi đã được mời đến bàn ăn. Một đầu bếp nữ, một người bạn lâu năm của Leslie, đã được giới thiệu với chúng tôi. Cô là đầu bếp của một nhà hàng rất nổi tiếng tại Hong Kong và tất cả các món ngon cho bữa ăn tối này là do cô sáng chế . Cô cho biết những món ăn đã được đặc biệt làm dành riêng cho buổi tiệc của Leslie mà thôi. Đáng tiếc, bây giờ tôi không nhớ các món ăn ngon ấy, nhưng từ những kỷ niệm phai mờ của mình , dấu ấn từ những món ăn ngon của cô là sự hợp nhất của các món ăn Phương Tây và Trung Hoa. Tôi nhớ là tất cả các món rất lạ và ngon. Các món ăn quá ngon bởi vậy chúng tôi đã thưởng thức trong sự im lặng và hầu như không có cuộc nói chuyện nào lúc đó .
Man Chai thì vẫn còn làm việc cho Leslie và anh ta đã phụ tổ chức buổi tiệc . Đôi khi anh ta ra khỏi nhà bếp và có một số thức ăn trên đĩa nhỏ của mình từ Leslie và nhét chúng vào miệng trong khi đi tới đi lui. Mặc dù anh ta đã lớn ,nhưng nhìn anh ta giống như một đứa trẻ và tôi cảm thấy như thể bên cạnh có một đứa trẻ đang tham dự buổi tiệc. Tôi hỏi Leslie: " Man Chai có thể là một trợ lý tốt không?". Leslie trả lời khá nghiêm túc: "Vâng, anh ta sẽ không làm nữa, có thể lần tới chị đến đây thì anh ta sẽ không còn làm việc với tôi." . Cuối tháng 12 rồi khi tôi trở về Nhật, tôi hỏi Man Chai là muốn quà lưu niệm gì . Anh ta trả lời ngay lập tức: "Kẹo Nhật Bản!". Vì vậy tôi đã mua một hộp kẹo nhỏ của Nhật Bản cho anh ta . Khi tôi đưa cho anh ta, Man Chai đã nhảy lên vui mừng và bày tỏ với ngôn ngữ cơ thể là anh ta muốn mang nó về nhà để chia sẻ với cha mẹ và anh em của mình. Khi buổi tiệc bắt đầu, anh ta đã phụ cùng với những người giúp việc, anh ta ăn và uống nhưng dường như là anh đã về nhà trước khi tôi nhận ra. Và kể từ đó tôi không bao giờ thấy Man Chai nữa.
Sau khi ăn tối xong Leslie đưa ra một số chai rượu vang đỏ quý từ hầm rượu của mình và rót vào ly của chúng tôi. Trong phòng khách của Leslie, có một bộ sofa lớn màu đen và một chiếc giường sofa trắng dành cho anh chợp mắt nghỉ ngơi và kế bên cái cột là một chiếc ghế nhỏ cổ xưa. Hình dạng của chiếc ghế nhỏ có chút méo mó và trông không vững, nhưng dường như là Leslie vô cùng yêu thích chiếc ghế này. Với ly rượu vang trong tay mình anh đã ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Anh nhìn rất dễ thương trong chiếc ghế cổ đó mà tôi muốn làm thu nhỏ lại cả hai để đem về nhà mình! Mặc dù nhìn anh rất là dễ thương, nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi lại khá là nghiêm trọng.
Lúc đầu, cuốn sách ảnh này đã được yêu cầu là chỉ xuất bản ở Nhật . Có hai lý do chính cho việc này. Lý do thứ nhất là không có nhiều cửa hàng sách ở Hồng Kông và các cửa hàng thường chỉ bán các sách tiểu thuyết và sách tham khảo để nghiên cứu trong khi đó sách hình ảnh và tạp chí chỉ được bán bởi các người bán rong ngoài đường. Khi chúng tôi thảo luận về các nhà xuất bản tại cuộc gặp cuối cùng, chủ trương của Leslie là không muốn cuốn sách được bán ở ngoài đường , vì anh không muốn biến nó thành một cuốn sách rẻ tiền. Anh chưa sẵn sàng để bán sách ở Hong Kong và Trung Quốc nếu các cuốn sách này được bày bán ở chợ trời. Lý do thứ hai là khả năng sẽ có một phiên bản lậu. Leslie đã rất sợ sự phát sinh của một ấn bản lậu như vậy, do đó anh đã phản đối cho phép cuốn sách của anh được in bởi các công ty xuất bản ở HK. Điều này chỉ đơn giản là sự không chấp nhận.
Do lịch trình chặt chẽ của chúng tôi, nên tôi bảo rằng tôi muốn sử dụng các công ty in của Nhật có chi nhánh ở HK , vốn có kỹ thuật in ấn tương tự như Nhật Bản, Leslie lắc đầu một cách cương quyết như thể anh muốn nói : "Miễn bàn ". Sau đó, anh nói :" Chị không hiểu đâu! Các công nhân không phải là người Nhật. Nếu chỉ là một người thì có thể dễ dàng mua chuộc, rất nhiều phiên bản lậu sẽ được bán tại các quầy hàng trên đường phố trên khắp châu Á trước khi cuốn sách thực sự được công bố ". Tôi mỉm cười nói với anh :" Anh đã không tin tưởng tất cả bọn họ!! ". Sau đó , anh nói với một cái nhìn nghiêm trọng :" Chúng tôi đã bị vi phạm trong một thời gian dài. Nếu chị làm việc ở Hồng Kông lâu, chị sẽ học được bài học là không nên tin hết tất cả mọi người . Thông thường với ý thức của người Nhật thì không thể làm việc ở đây, ở Hồng Kông. Nó sẽ là quá muộn khi điều đó xảy ra. Dù sao đi nữa thì sẽ tốt hơn nếu chị theo lời khuyên của tôi là toàn bộ quá trình được làm ở Nhật ."
Vào ngày hôm ấy, Leslie đã ngồi trên chiếc ghế cổ với một nụ cười dễ thương và nói: "Tôi đã suy nghĩ lại sau cuộc nói chuyện lần trước. Người dân ở Hồng Kông có thể cảm thấy bị tổn thương nếu cuốn sách ảnh của tôi chỉ được xuất bản tại Nhật . Có thể họ nói là : "Anh có phải là người HK không? Tại sao chỉ ở Nhật Bản " .Vì vậy, tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho chúng ta nếu cuốn sách này được bán ở HK ". Đó là một vấn đề , vì vậy tôi đã đồng ý với anh bằng câu nói :"Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy". Bán sách ở Hong Kong không phải là vấn đề gì cả. Vấn đề là tìm nơi thích hợp để bán các cuốn sách. Tôi hỏi Leslie về việc này và anh nói là anh không muốn cuốn sách được bán ở các quầy hàng ngoài đường như tôi đã nghĩ .
Anh nói là anh chỉ muốn cuốn sách được bán ở các cửa hàng sách nghệ thuật , nơi mà chỉ bán sách nước ngoài. Các cửa hàng như vậy là rất hiếm ở Hồng Kông. Chúng tôi có thể chỉ tìm thấy một vài cửa hàng ngay cả khi chúng tôi tìm kiếm khắp cả Hồng Kông. Tôi nói với Leslie : "Nếu chúng ta chỉ bán cuốn sách ở các cửa hàng như vậy, thì chúng ta có thể chỉ bán được một số lượng nhỏ mà thôi , có nhiều loại khách hàng khác nhau , anh có nghĩ vậy không ?". Sau đó, Leslie nói : " Tôi biết điều đó. Chúng ta không cần bán nhiều bản ở các cửa hàng . Cuốn sách này sẽ là mắc so với mức sống của người dân trung bình ở HK . Vì vậy, chúng ta chọn một cửa hàng sách và yêu cầu họ chỉ bán 300 cuốn. Tôi sẽ ký tên tất cả . Điều đó sẽ được OK thôi."
Trong những ngày đó, Leslie bị một loạt các phương tiện truyền thông Hồng Kông kết tội là anh đã tập trung quá nhiều vào thị trường Nhật . Vì vậy, tôi nghĩ cách giải quyết này của Leslie là để bác bỏ những cáo buộc đó. Anh có thể ngẩng cao đầu nói rằng :"Tôi xuất bản cuốn sách của mình và tổ chức sự kiện ký tên sách không những là ở Nhật mà ở cả HK nữa".
Nhân tiện, trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, Leslie đã đề nghị là chúng tôi nên bán áp phích và các mặt hàng lưu niệm. Mặc dù chúng tôi bán áp phích của anh, còn ý tưởng bán hàng lưu niệm đã không thực hiện được . Để cho các bạn biết sự thật, Leslie đã rất yêu thích quan tâm thiết kế nội thất, và các đồ vật nhỏ (hàng hoá). Anh nói với tôi là anh đã muốn trở thành một nhà thiết kế nếu như anh không trở thành một diễn viên. Thật sự là anh đã mong muốn làm những sản phẩm và thiết kế một số mặt hàng lưu niệm như ly, chén và muỗng có chữ ký của mình bằng tiếng Anh. Thật không may chúng tôi đã không thể thực hiện được cùng với sự kiện ký tên sách vì lịch trình chặt chẽ và kế hoạch đã không thành hiện thực .
Sau sự kiện ký tên, thì chuyện làm ra những sản phẩm của anh vẫn nảy ra trong cuộc hội thoại của chúng tôi. Lúc đó Leslie đang làm chủ một coffee shop "Queen's Café" (cửa hàng đã đóng cửa sau đó). Anh nói rằng anh có một giấc mơ trong tương lai là mở một cửa hàng trang trí nội thất và cửa hàng bán nệm , chăn tại Nhật Bản . Anh cũng nói rằng đã có lần anh bắt đầu vẽ phác thảo thiết kế trên máy tính xách tay của mình và anh rất thích nó nhưng anh đã để nó trôi vào quên lãng.
Anh đã hỏi tôi rất nhiều về các cửa hàng nổi tiếng ở Nhật . Anh cũng hỏi ý kiến của tôi địa điểm nào là tốt nhất nếu anh mở một cửa hàng ở Tokyo . Đáng tiếc là tôi không có bất kỳ thông tin gì về điều đó và không thể cho anh bất cứ lời khuyên tốt đẹp nào. Nhưng trong mắt tôi, anh thực sự có tài năng và một sự tinh tế trong thiết kế. Nếu ước mơ của anh là có một cửa hàng ở Nhật trở thành sự thật vào thời điểm đó, có lẽ tài năng của anh trong thế giới thiết kế có thể đã nở rộ và nó có thể là những gì để anh có thể sống ngay cả khi anh không thể thỏa mãn được ước mơ của mình trong thế giới nghệ thuật ở Hồng Kông. Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy buồn và hối tiếc...
Vào đêm thứ hai tại Hồng Kông, chúng tôi đến thăm nhà của Leslie sau một khoảng thời gian dài. Ngay sau khi tôi bấm chuông cửa, Leslie đã xuất hiên phía trước cửa. Dường như là tâm trạng của anh khá là tốt do ảnh hưởng của một ít rượu. Leslie mặc một áo sơ mi màu xanh sáng và một cái quần mỏng làm bằng chất liệu mềm. Anh trông thật đẹp trai mà tôi cảm thấy như thể sự tồn tại của anh là không phải ở trong thế giới này (như thể thuộc về một thế giới khác). Tôi đã bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của anh và tự nghĩ, "Làm thế nào mà lại có người đàn ông tuyệt vời như thế này". Buổi tiệc đã được bắt đầu với vài người khách. Các người khách được mời đến dự buổi tiệc này là tất cả những người có liên quan đến cuốn sách ảnh. Bạn bè của Leslie, bạn bè của tôi, và bạn bè của chúng tôi . Tôi đã gặp tất cả những người ấy vào buổi phỏng vấn năm ngoái, vì vậy mà không có bất kỳ lời chào xã giao nào, chúng tôi quyết định xem sự bố trí của cuốn sách trước khi ăn tối.
Chúng tôi lấy ra 200 trang dự thảo để trên sàn của phòng khách. Leslie nhìn những tấm ảnh một cách cẩn thận bắt đầu từ trang đầu tiên và phần còn lại là của chúng tôi sau khi Leslie đã xem qua . Leslie đã phản ứng khác nhau tùy thuộc vào mỗi tấm ảnh, thỉnh thoảng anh có chút bối rối, lắc đầu hoặc cau mày. Sau đó, cuối cùng thì anh đã chấp thuận tất cả, ngoại trừ 2 tấm ảnh mà Leslie sẽ không sử dụng. Đó là những tấm ảnh chụp cận cảnh tại thư viện ở China club.Leslie đã khăng khăng là không sử dụng chúng. Anh nói : "Nó tương tự với những tấm ảnh trong cuốn sách ảnh xuất bản 10 năm trước đây".Tôi phải thừa nhận rằng Leslie trong những tấm ảnh đó trông quá trẻ và non nớt, nhưng tôi vẫn không thể không mỉm cười khi tôi nghe nhận xét của anh. Anh nói : "Nó trông như thể là trong 10 năm qua tôi đã không lớn lên vậy!! Chị có nghĩ vậy không? ".
Khi chúng tôi đã kiểm tra xong tất cả các tấm ảnh,thì có thêm một người khách tham dự vào buổi tiệc. Người này thì cao và ốm, có nét thanh lịch tao nhã với một sóng mũi cao và mang một khí chất trầm lặng. Tôi nhận ra anh ta là ai ở cái nhìn đầu tiên. Leslie đang đứng giữa người đàn ông đó và tôi. Anh nói, "Chị chưa bao giờ gặp anh ấy trước đây phải không? Tôi muốn giới thiệu chị với anh ấy. Đây là anh Đường". Leslie đã nói với tôi về anh ấy nhiều lần trong những cuộc phỏng vấn trước đó, nhưng đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với anh Đường. Tôi đã không nghĩ là có thể gặp anh ấy ở đây, vì vậy đối với tôi có chút đáng lo ngại khi tôi tự hỏi làm thế nào để hợp tác với người này nhưng sự lo ngại của tôi là hoàn toàn vô căn cứ.
Anh Đường là một người rất tự nhiên : trầm lặng và điềm tĩnh và không chạm đến người khác cũng như làm người khác khó chịu . Những người đã được tiếp xúc với anh ấy bằng cách nào đó có thể cảm thấy được sự ấm áp của anh. Leslie có mong muốn rằng anh Đường sẽ không là một mục tiêu của các phương tiện thông tin đại chúng sau khi anh chết nhưng thực tế vẫn còn đó, không phải chỉ có các phương tiện truyền thông đại chúng ở Hồng Kông mà ngay cả ở Nhật cũng đã tạo ra tin đồn không suy tính. Vì vậy, tôi nên tránh viết những đoạn về anh Đường càng nhiều càng tốt nhưng tôi thực sự muốn làm rõ thực tế này. Tôi đã gặp anh Đường nhiều lần kể từ lần gặp gỡ đầu tiên này, đôi khi với Leslie và đôi khi không có Leslie. Và mỗi khi tôi gặp anh ấy, anh ấy luôn điềm tĩnh và giữ một khoảng cách của riêng mình như thể là anh ấy đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác .Tính của anh ấy thì hoàn toàn khác với tính của Leslie, người có tính rất nóng. Tôi có thể thấy sự điềm tĩnh của anh Đường và những lời nói nhẹ nhàng đã làm dịu cơn cảm xúc của Leslie, có xu hướng vô cùng nổi nóng .
Trong khi tôi đang làm việc với Leslie, tôi đã có dịp chứng kiến nhiều việc như vậy. Tôi không chắc chắn trước đó thì như thế nào, nhưng đến tận vài năm nay thì có sự liên quan, tôi cảm thấy sự tồn tại của anh Đường và tầm ảnh hưởng của anh ấy với Leslie thì không nên bỏ qua khi tôi đang muốn viết một cái gì đó về Leslie. Nếu chúng ta thực sự muốn hiểu những gì Leslie đã suy nghĩ lúc đó hoặc để hiểu được một Leslie thật, tôi nghĩ rằng nó là cần thiết để viết một cái gì đó về những gì anh Đường nói hoặc đã làm. Vì vậy, tôi muốn viết một chút về anh ấy miễn là nó không phải là một sự xâm phạm riêng tư của anh ấy. Tôi tin rằng nó cũng sẽ tốt cho Leslie, có thể là anh đang nhìn xuống với sự lo lắng từ một nơi nào đó trên bầu trời để xem anh Đường đang làm gì sau sự ra đi của anh...
Vâng chúng ta hãy trở lại câu chuyện. Khi chúng tôi kiểm tra xong bản thảo của cuốn sách, chúng tôi đã được mời đến bàn ăn. Một đầu bếp nữ, một người bạn lâu năm của Leslie, đã được giới thiệu với chúng tôi. Cô là đầu bếp của một nhà hàng rất nổi tiếng tại Hong Kong và tất cả các món ngon cho bữa ăn tối này là do cô sáng chế . Cô cho biết những món ăn đã được đặc biệt làm dành riêng cho buổi tiệc của Leslie mà thôi. Đáng tiếc, bây giờ tôi không nhớ các món ăn ngon ấy, nhưng từ những kỷ niệm phai mờ của mình , dấu ấn từ những món ăn ngon của cô là sự hợp nhất của các món ăn Phương Tây và Trung Hoa. Tôi nhớ là tất cả các món rất lạ và ngon. Các món ăn quá ngon bởi vậy chúng tôi đã thưởng thức trong sự im lặng và hầu như không có cuộc nói chuyện nào lúc đó .
Man Chai thì vẫn còn làm việc cho Leslie và anh ta đã phụ tổ chức buổi tiệc . Đôi khi anh ta ra khỏi nhà bếp và có một số thức ăn trên đĩa nhỏ của mình từ Leslie và nhét chúng vào miệng trong khi đi tới đi lui. Mặc dù anh ta đã lớn ,nhưng nhìn anh ta giống như một đứa trẻ và tôi cảm thấy như thể bên cạnh có một đứa trẻ đang tham dự buổi tiệc. Tôi hỏi Leslie: " Man Chai có thể là một trợ lý tốt không?". Leslie trả lời khá nghiêm túc: "Vâng, anh ta sẽ không làm nữa, có thể lần tới chị đến đây thì anh ta sẽ không còn làm việc với tôi." . Cuối tháng 12 rồi khi tôi trở về Nhật, tôi hỏi Man Chai là muốn quà lưu niệm gì . Anh ta trả lời ngay lập tức: "Kẹo Nhật Bản!". Vì vậy tôi đã mua một hộp kẹo nhỏ của Nhật Bản cho anh ta . Khi tôi đưa cho anh ta, Man Chai đã nhảy lên vui mừng và bày tỏ với ngôn ngữ cơ thể là anh ta muốn mang nó về nhà để chia sẻ với cha mẹ và anh em của mình. Khi buổi tiệc bắt đầu, anh ta đã phụ cùng với những người giúp việc, anh ta ăn và uống nhưng dường như là anh đã về nhà trước khi tôi nhận ra. Và kể từ đó tôi không bao giờ thấy Man Chai nữa.
Sau khi ăn tối xong Leslie đưa ra một số chai rượu vang đỏ quý từ hầm rượu của mình và rót vào ly của chúng tôi. Trong phòng khách của Leslie, có một bộ sofa lớn màu đen và một chiếc giường sofa trắng dành cho anh chợp mắt nghỉ ngơi và kế bên cái cột là một chiếc ghế nhỏ cổ xưa. Hình dạng của chiếc ghế nhỏ có chút méo mó và trông không vững, nhưng dường như là Leslie vô cùng yêu thích chiếc ghế này. Với ly rượu vang trong tay mình anh đã ngồi xuống chiếc ghế nhỏ. Anh nhìn rất dễ thương trong chiếc ghế cổ đó mà tôi muốn làm thu nhỏ lại cả hai để đem về nhà mình! Mặc dù nhìn anh rất là dễ thương, nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi lại khá là nghiêm trọng.
Lúc đầu, cuốn sách ảnh này đã được yêu cầu là chỉ xuất bản ở Nhật . Có hai lý do chính cho việc này. Lý do thứ nhất là không có nhiều cửa hàng sách ở Hồng Kông và các cửa hàng thường chỉ bán các sách tiểu thuyết và sách tham khảo để nghiên cứu trong khi đó sách hình ảnh và tạp chí chỉ được bán bởi các người bán rong ngoài đường. Khi chúng tôi thảo luận về các nhà xuất bản tại cuộc gặp cuối cùng, chủ trương của Leslie là không muốn cuốn sách được bán ở ngoài đường , vì anh không muốn biến nó thành một cuốn sách rẻ tiền. Anh chưa sẵn sàng để bán sách ở Hong Kong và Trung Quốc nếu các cuốn sách này được bày bán ở chợ trời. Lý do thứ hai là khả năng sẽ có một phiên bản lậu. Leslie đã rất sợ sự phát sinh của một ấn bản lậu như vậy, do đó anh đã phản đối cho phép cuốn sách của anh được in bởi các công ty xuất bản ở HK. Điều này chỉ đơn giản là sự không chấp nhận.
Do lịch trình chặt chẽ của chúng tôi, nên tôi bảo rằng tôi muốn sử dụng các công ty in của Nhật có chi nhánh ở HK , vốn có kỹ thuật in ấn tương tự như Nhật Bản, Leslie lắc đầu một cách cương quyết như thể anh muốn nói : "Miễn bàn ". Sau đó, anh nói :" Chị không hiểu đâu! Các công nhân không phải là người Nhật. Nếu chỉ là một người thì có thể dễ dàng mua chuộc, rất nhiều phiên bản lậu sẽ được bán tại các quầy hàng trên đường phố trên khắp châu Á trước khi cuốn sách thực sự được công bố ". Tôi mỉm cười nói với anh :" Anh đã không tin tưởng tất cả bọn họ!! ". Sau đó , anh nói với một cái nhìn nghiêm trọng :" Chúng tôi đã bị vi phạm trong một thời gian dài. Nếu chị làm việc ở Hồng Kông lâu, chị sẽ học được bài học là không nên tin hết tất cả mọi người . Thông thường với ý thức của người Nhật thì không thể làm việc ở đây, ở Hồng Kông. Nó sẽ là quá muộn khi điều đó xảy ra. Dù sao đi nữa thì sẽ tốt hơn nếu chị theo lời khuyên của tôi là toàn bộ quá trình được làm ở Nhật ."
Vào ngày hôm ấy, Leslie đã ngồi trên chiếc ghế cổ với một nụ cười dễ thương và nói: "Tôi đã suy nghĩ lại sau cuộc nói chuyện lần trước. Người dân ở Hồng Kông có thể cảm thấy bị tổn thương nếu cuốn sách ảnh của tôi chỉ được xuất bản tại Nhật . Có thể họ nói là : "Anh có phải là người HK không? Tại sao chỉ ở Nhật Bản " .Vì vậy, tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn cho chúng ta nếu cuốn sách này được bán ở HK ". Đó là một vấn đề , vì vậy tôi đã đồng ý với anh bằng câu nói :"Vâng, tôi cũng nghĩ như vậy". Bán sách ở Hong Kong không phải là vấn đề gì cả. Vấn đề là tìm nơi thích hợp để bán các cuốn sách. Tôi hỏi Leslie về việc này và anh nói là anh không muốn cuốn sách được bán ở các quầy hàng ngoài đường như tôi đã nghĩ .
Anh nói là anh chỉ muốn cuốn sách được bán ở các cửa hàng sách nghệ thuật , nơi mà chỉ bán sách nước ngoài. Các cửa hàng như vậy là rất hiếm ở Hồng Kông. Chúng tôi có thể chỉ tìm thấy một vài cửa hàng ngay cả khi chúng tôi tìm kiếm khắp cả Hồng Kông. Tôi nói với Leslie : "Nếu chúng ta chỉ bán cuốn sách ở các cửa hàng như vậy, thì chúng ta có thể chỉ bán được một số lượng nhỏ mà thôi , có nhiều loại khách hàng khác nhau , anh có nghĩ vậy không ?". Sau đó, Leslie nói : " Tôi biết điều đó. Chúng ta không cần bán nhiều bản ở các cửa hàng . Cuốn sách này sẽ là mắc so với mức sống của người dân trung bình ở HK . Vì vậy, chúng ta chọn một cửa hàng sách và yêu cầu họ chỉ bán 300 cuốn. Tôi sẽ ký tên tất cả . Điều đó sẽ được OK thôi."
Trong những ngày đó, Leslie bị một loạt các phương tiện truyền thông Hồng Kông kết tội là anh đã tập trung quá nhiều vào thị trường Nhật . Vì vậy, tôi nghĩ cách giải quyết này của Leslie là để bác bỏ những cáo buộc đó. Anh có thể ngẩng cao đầu nói rằng :"Tôi xuất bản cuốn sách của mình và tổ chức sự kiện ký tên sách không những là ở Nhật mà ở cả HK nữa".
Nhân tiện, trong cuộc trò chuyện của chúng tôi, Leslie đã đề nghị là chúng tôi nên bán áp phích và các mặt hàng lưu niệm. Mặc dù chúng tôi bán áp phích của anh, còn ý tưởng bán hàng lưu niệm đã không thực hiện được . Để cho các bạn biết sự thật, Leslie đã rất yêu thích quan tâm thiết kế nội thất, và các đồ vật nhỏ (hàng hoá). Anh nói với tôi là anh đã muốn trở thành một nhà thiết kế nếu như anh không trở thành một diễn viên. Thật sự là anh đã mong muốn làm những sản phẩm và thiết kế một số mặt hàng lưu niệm như ly, chén và muỗng có chữ ký của mình bằng tiếng Anh. Thật không may chúng tôi đã không thể thực hiện được cùng với sự kiện ký tên sách vì lịch trình chặt chẽ và kế hoạch đã không thành hiện thực .
Sau sự kiện ký tên, thì chuyện làm ra những sản phẩm của anh vẫn nảy ra trong cuộc hội thoại của chúng tôi. Lúc đó Leslie đang làm chủ một coffee shop "Queen's Café" (cửa hàng đã đóng cửa sau đó). Anh nói rằng anh có một giấc mơ trong tương lai là mở một cửa hàng trang trí nội thất và cửa hàng bán nệm , chăn tại Nhật Bản . Anh cũng nói rằng đã có lần anh bắt đầu vẽ phác thảo thiết kế trên máy tính xách tay của mình và anh rất thích nó nhưng anh đã để nó trôi vào quên lãng.
Anh đã hỏi tôi rất nhiều về các cửa hàng nổi tiếng ở Nhật . Anh cũng hỏi ý kiến của tôi địa điểm nào là tốt nhất nếu anh mở một cửa hàng ở Tokyo . Đáng tiếc là tôi không có bất kỳ thông tin gì về điều đó và không thể cho anh bất cứ lời khuyên tốt đẹp nào. Nhưng trong mắt tôi, anh thực sự có tài năng và một sự tinh tế trong thiết kế. Nếu ước mơ của anh là có một cửa hàng ở Nhật trở thành sự thật vào thời điểm đó, có lẽ tài năng của anh trong thế giới thiết kế có thể đã nở rộ và nó có thể là những gì để anh có thể sống ngay cả khi anh không thể thỏa mãn được ước mơ của mình trong thế giới nghệ thuật ở Hồng Kông. Khi tôi nghĩ về điều đó, tôi cảm thấy buồn và hối tiếc...
***
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét