Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Đạo diễn Vu Nhân Thái nhớ về Trương Quốc Vinh - ngày 01/04/2013

Chuyển ngữ bởi Gem Nguyen @DAN



Tôi là Ronny Yu - Vu Nhân Thái. Hôm nay tôi rất vui khi có dịp được hồi tưởng lại về Leslie Trương Quốc Vinh. Tôi và anh ấy đã có dịp được làm việc cùng nhau trong hai phim Bạch phát ma nữ truyện (The bride with white hair 1993) và Dạ bán ca thanh (The phantom lover 1995). Tuy ko làm việc nhiều cùng nhau nhưng chúng tôi vẫn trở thành những người bạn rất tốt.

Bạch phát ma nữ truyện (The bride with white hair 1993) - Bộ phim này được sản xuất vào năm 1993, cách đây đã 20 năm. Vào thời gian đó, đạo diễn Từ Khắc đã làm một vài phim kiếm hiệp - võ thuật, vì thế ai nấy đều nghĩ rằng không nên sản xuất thêm bộ phim nào cùng đề tài/thể loại như vậy nữa. Nhưng tôi đã đọc qua tiểu thuyết Bạch phát ma nữ của Lương Vũ Sinh, và khi đó nhà sản xuất Huỳnh Bách Minh còn giới thiệu cho tôi phiên bản phim Bạch phát ma nữ do Nina Bào Khởi Tịnh (Paw Hee Ching) đóng vai chính. Điều cuốn hút tôi không phải là yếu tố võ thuật, mà chính là câu chuyện tình giống như Romeo và Juliet đã làm tôi cảm động. Tôi đã nói với Huỳnh Bách Minh rằng chúng tôi có thể làm bộ phim này. Tất nhiên rất nhiều người khuyên tôi rằng không nên, nhưng tôi sẽ làm lại bộ phim dưới một góc nhìn rất khác. Chúng tôi cần một nam chính điển trai nhất và một nữ chính xinh đẹp nhất, và thế là Huỳnh Bách Minh liền gợi ý tôi nên mời Trương Quốc Vinh và Lâm Thanh Hà. Vào thời điểm đó, Huỳnh Bách Minh đã làm việc với Leslie qua một vài bộ phim, thế nên chúng tôi thỉnh thoảng vẫn có cơ hội tiếp xúc và trò chuyện. Tôi vẫn nhớ cái lần tôi đến khách sạn Park Hyatt để thảo luận với Leslie về bộ phim này.

Ronny: Anh có thích James Dean ko?
Leslie: Có chứ, tôi thật sự rất thích ông ấy.
Ronny: Tôi cảm thấy rằng Trác Nhất Hàng (trong phim) rất giống với ông ta.
Leslie: (ngay lập tức trả lời) Ah, tuyệt!
Ronny: Tôi cảm thấy bộ phim này nên được làm mới, khán giả sẽ có một cảm nhận mới khi xem phim. Cảnh quay, trang phục và bối cảnh sẽ được làm khác (so với những phiên bản trước)
Leslie: Rất tốt!
Ronny: Nhưng mà anh sẽ phải sáng tác ca khúc chủ đề đó.
Leslie: Một bài hả?
Ronny: Hai thì sao?
Leslie: Tôi e rằng khá khó đấy.
Ronny: Đừng lo, tôi sẽ ko thúc giục anh đâu. Chúng ta hãy cứ bắt tay vào làm bộ phim và khi nào anh có cảm xúc anh có thể sáng tác ca khúc chủ đề cho nó.

Và cuối cùng, đó là cách mà mọi thứ được thực hiện. Leslie là một cá nhân, một diễn viên hết sức thông minh và chuyên nghiệp. Một khi anh ấy đã nhận vai, thì anh sẽ đắm chìm hoàn toàn vào nó. Leslie thường gọi cho tôi mỗi khi anh ấy nảy ra ý tưởng mới, về việc anh ấy nên diễn xuất thế nào, thiết kế nên như thế nào, chuyện tình giữa nhân vật của anh và nhân vật của Lâm Thanh Hà nên ra sao. Anh ấy lo liệu mọi chuyện hệt như một đạo diễn. Anh ấy thực sự có năng lực của một đạo diễn, có thể nhìn bao quát tổng thể bộ phim, và đó là lý do chúng tôi thêm tên của anh vào trong mục Nhà sản xuất, bởi vì Leslie đã có một tầm nhìn toàn bộ cho dự án phim đó. Trước hết, anh ấy đồng ý với tôi rằng bộ phim nên được làm theo một cách khác để khán giả có thể có đc những cảm xúc mới mẻ khi xem. Anh ấy muốn ca khúc chủ đề phải biểu đạt được nội dung của phim, không phải chỉ bởi vì anh ấy là Trương Quốc Vinh - người sáng tác ca khúc, mà còn vì anh ấy muốn có những bài hát mà khi khán giả nghe nó, họ sẽ hiểu những gì bộ phim truyền đạt. Tôi rất vui khi được hợp tác cùng Leslie, bởi vì tôi là một người rất cầu toàn và luôn đặt tiêu chuẩn cao cho mọi việc, thật mừng khi tôi có được một cộng sự cùng chia sẻ những cảm xúc, quan điểm đó với mình.



Dạ bán ca thanh (The phantom lover 1995) - Dạ bán ca thanh (Tiếng hát lúc nửa đêm) được sản xuất vào năm 1995. Toàn bộ phim được quay tại Bắc Kinh - Trung Quốc, bởi lẽ chỉ có ở Bắc Kinh chúng tôi mới tìm được một phim trường và những địa điểm phù hợp với bối cảnh câu chuyện xảy ra vào những năm 1930. Một lần nữa, lại chính là Raymond Huỳnh Bách Minh là người đã đưa tôi xem Dạ bán ca thanh phiên bản cũ từ những năm 1930 và gợi ý liệu chúng tôi có thể làm lại phim này. Ngay lập tức tôi đã trả lời rằng có, nên mời Leslie Trương Quốc Vinh tham gia diễn xuất và viết nhạc chủ đề cho phim. Chúng tôi đã có cơ hội hợp tác với Leslie trước đây và rất mừng nếu có thể tiếp tục làm việc cùng anh. Tôi nghĩ Leslie cũng cảm thấy như vậy.Tôi vẫn còn nhớ khi tôi tới thăm nhà Leslie tại Vancouver và mang cho anh xem bản gốc của bộ phim Dạ bán ca thanh.

Leslie: A, nó khá giống phim "Bóng ma trong nhà hát opera".
Ronny: Ừ, gần như vậy, nhưng mà mặt anh sẽ phải làm biến dạng đi chút ít.
Leslie: Tốt, càng biến dạng nhiều càng tốt. Nếu ko khán giả sẽ khó tin (khi xem phim) lắm.

Leslie ko thích những diễn viên điển trai luôn cố gắng sao cho trông mình ít "xấu xí" nhất khi lên phim ngay cả khi vai diễn yêu cầu. Leslie thấy rằng nếu vai diễn của anh là một nhân vật bị huỷ hoại bởi acid, thì phải làm sao cho thật giống như vậy. Đó là lý do tại sao tôi thích làm việc với Leslie. Anh rất chuyên nghiệp và toàn tâm toàn ý với bộ phim. Anh ấy ko chỉ hết mình cho âm nhạc, mà còn có cảm quan điện ảnh rất tốt. Leslie thực sự biết phân tích và cảm thụ điện ảnh, anh ấy xem rất nhiều phim. Tôi nhớ rất rõ rằng tôi đã xúc động ra sao khi nghe tin anh nhận vai trong "Bá vương biệt cơ" (Farewell my concubine) và dành ra 8 tháng trời chỉ để chuyên tâm học tiếng Bắc Kinh. Một diễn viên thuộc hàng ngôi sao như anh ấy mà vẫn cống hiến hết mình và dành rất nhiều thời gian để cố gắng làm nên thành công, đó là điều khiến tôi thêm vô cùng ngưỡng mộ. Dạ bán ca thanh đều khiến cả hai chúng tôi liên tưởng tới "Bóng ma trong nhà hát opera", bởi thế nên chúng tôi biết rằng giai điệu của ca khúc chủ đề cũng phải truyền tải được điều đó. Leslie đã nghĩ ra giai điệu cho bài hát rất nhanh. Anh ấy nói tôi hãy cho anh ấy 2 ngày, sau đó chúng tôi sẽ cùng nghe giai điệu và nếu có chỗ nào chưa ổn thoả, chúng tôi có thể cùng thay đổi nó. Leslie rất cởi mở, anh ấy ko phải tuýp người sẽ nói rằng "Đừng có đòi hỏi tôi, khi nào đến lúc thì tôi sẽ làm", anh ấy không bao giờ làm như vậy. Vấn đề duy nhất chúng tôi phải thảo luận với nhau là lời bài hát nên dùng tiếng Phổ thông hay tiếng Quảng. Tôi nghĩ rằng ca khúc này nên được hát bằng tiếng Phổ thông bởi vì bối cảnh câu chuyện diễn ra ở Trung Quốc, dĩ nhiên cũng có vài người cho rằng nên dùng tiếng Quảng nhưng cuối cùng thì tiếng Phổ thông vẫn được chọn. Leslie cũng đồng ý rằng tiếng Phổ thông là lựa chọn thích hợp hơn, đó là lý do tôi rất thích làm việc với Leslie, anh ấy hiểu rất rõ ràng mọi chuyện. Leslie cũng thường giới thiệu cho tôi nghe những bài hát hay. Thường thì tôi chỉ nghe The beatles hoặc Rolling Stones chứ hiếm khi nghe nhạc Hoa. Leslie đã khuyên tôi nên nghe thử nhạc của Hứa Quán Kiệt (Sam Hui) và Lâm Tử Tường (George Lam). Anh ấy là người đã "dẫn dắt" tôi đến với âm nhạc Hoa ngữ. 

Leslie và tôi ở cùng một khách sạn trong quá trình quay phim Dạ bán ca thanh, vì thế chúng tôi có rất nhiều cơ hội dùng bữa cùng nhau. Chúng tôi đều thường chọn món cơm gà Hải Nam vì đó là món ngon nhất ở nhà hàng. Thật tốt (cho bộ phim) khi đạo diễn và diễn viên chính có nhiều cơ hội gặp gỡ và nói chuyện với nhau, bởi vì chúng tôi sẽ có nhiều thời gian thảo luận, trao đổi ý kiến với nhau hơn trước khi làm việc và vì thế nên tiến trình của bộ phim được đẩy nhanh lên rất nhiều. Leslie thực sự tin tưởng vào đạo diễn, trừ khi có vấn đề gì thì anh ấy sẽ thẳng thắn nêu ra, còn phần lớn thời gian Leslie làm theo chỉ dẫn của tôi. Anh ấy rất tôn trọng người khác. Ví dụ như mặc dù nữ chính của bộ phim - cô Ngô Thanh Liên đã từng tham gia diễn xuất trong một vài bộ phim Hongkong trước đó, nhưng tiếng Quảng của cô ấy vẫn ko thực sự tốt. Leslie đã giúp phiên dịch giữa cô ấy và đoàn làm phim, bởi vì một nửa đoàn làm phim nói tiếng Phổ thông, nửa còn lại nói tiếng Quảng. Leslie thảo luận cùng Ngô Thanh Liên về "Bóng ma trong nhà hát opera" và bản gốc của Dạ bán ca thanh, cũng như những cảm xúc, trạng thái tình cảm của một người khiếm thị (vai diễn của cô là một cô gái khiếm thị). Leslie gợi ý rằng nếu cô ấy tới trường học của người khiếm thị để quan sát thì khi diễn xuất cô ấy sẽ có thể diễn thật hơn. Leslie rất quan tâm tới mọi người xung quanh và đối xử với các thành viên trong đoàn làm phim rất tốt. Anh ấy ko bao giờ mất bình tĩnh và mỗi khi tôi thấy thất vọng với Ngô Thanh Liên thì anh thường an ủi tôi rằng "Thôi nào, có gì mà vội, cứ từ từ thôi, hãy thử làm lại thêm vài takes nữa nhé". Đó chính là Leslie, anh ấy rất nhạy cảm và quan tâm tới người khác, vì thế khi tôi đang ở Mỹ và nghe được tin dữ về anh, tôi cảm thấy điều đó là không thể. Bởi lẽ anh luôn là một người lạc quan, không bao giờ nhìn nhận mọi thứ theo hướng tiêu cực. Anh ấy rất dễ cười , (khi có chuyện gì xảy ra) thường là chỉ sau vài điếu thuốc anh ấy sẽ bỏ qua và quên đi tất cả. Đó là Leslie mà tôi biết, nên tôi tự hỏi làm sao mà điều đó lại có thể xảy ra được chứ.

Tôi nhớ rõ thời gian khi tôi ở Vancouver để thảo luận về Dạ bán ca thanh với Leslie. Tôi rất thích đến thăm anh bởi vì nhà của anh rất đẹp và vô cùng độc đáo. Tôi còn nhớ cái sườn dốc lối vào gara của nhà anh ấy, khi tôi đến, đó là mùa đông và Leslie nói với tôi "Ronny, hãy ra khỏi xe đi, ra khỏi xe đi nào" - Tôi hỏi lại "Ủa sao vậy ?" - Leslie đáp "Nhanh nào, cởi giày và tất của anh ra, xem cái lối vào gara nhà tôi này!". Cái lối đó rất dốc và khi trời đổ tuyết, nó rất trơn trượt. Leslie đã cho làm một hệ thống sưởi ở lối vào và nó trở nên thật ấm. Anh ấy nói "Nhanh nào, thử (đi) mà xem, chúng ta ko có cái này ở Hongkong đâu". Chúng tôi đã có một thời gian vô cùng vui vẻ khi ấy.

Chúng tôi thường lái chiếc Porsche của anh ấy đi ăn tối. Wow, tôi ngồi cạnh Leslie, trên chiếc mui trần của anh và mọi người sẽ nhìn theo chúng tôi nhất là khi chúng tôi đến khu Chinatown. Nhưng điều đặc sắc hơn nữa là Leslie có một dàn âm thanh stereo tuyệt vời trong xe. Đó là vào khoảng năm 1994, Leslie rất khoái nghe nhạc, anh ấy muốn mở nhạc cho tôi nghe. Ở Vancouver chúng tôi thường phải lái xe đi khá xa để ăn tối, ít nhất phải mất khoảng 45 phút, lúc đó trên radio thường hay phát chương trình "Những bài ca đi cùng năm tháng" (nguyên gốc: golden oldies). Có hai ca khúc mà mỗi khi chúng được phát, Leslie đều nói với tôi hãy im lặng để lắng nghe. Một trong hai ca khúc đó mà "My way" - ko phải bản do Frank Sinatra hát mà là bản của Paul Anka. Leslie nói với tôi rằng Paul Anka chính là người sáng tác ra ca khúc đó. Sau khi Leslie ra đi, tôi nhớ lại ngày hôm đó và nhận ra rằng, lời bài hát của Paul Anka như hoàn toàn dành cho Leslie. Anh ấy làm mọi thứ theo cách của mình, chứ khôngcần phải mua vui hay lấy lòng một ai khác. Khi anh ấy cảm thấy tự tin trong một việc gì đó, anh ấy sẽ làm nó theo cách của anh, dù là với vai trò một diễn viên, một ca sĩ hay một người hát nhạc kịch. Giờ tôi hiểu ra rằng ngày hôm đó, khi Leslie nói tôi hãy lắng nghe ca từ của bài hát ấy, đó chính là một (lời nhắn nhủ), một mối liên hệ (giữa anh và bài hát).

Imagine cũng là một ca khúc mà chúng tôi đã nghe trong chương trình Những bài ca đi cùng năm tháng. Mỗi lần Imagine được phát, Leslie thường nói "Ronny, Ronny, anh phải nghe và để ý lời ca khúc nhé". Leslie nói rằng "John Lennon là một người vô cùng tài năng. Thông điệp trong những bài hát của anh ấy, lòng nhân ái của anh ấy, anh phải nghe những sáng tác của John đi và chắc chắn anh sẽ thấy thích chúng". Sau đó tôi có nghe Imagine và một số ca khúc khác của John, và quả như lời Leslie đã nói. Tôi nhận thấy Leslie có một năng lực tưởng tưởng hết sức mạnh mẽ, anh ấy suy ngẫm về mọi chuyện và có lẽ đôi khi anh ấy đã nghĩ quá nhiều. Sau khi Leslie ra đi, tôi thường tự vấn bản thân mình rằng, liệu có khi nào một con người nhạy cảm, biết quan tâm mọi người như anhcó thể đã che giấu rất nhiều vấn đề phức tạp mà một mình anh ko thể nào giải quyết được, anh không thể kể với ai, anh giữ mọi thứ trong lòng. Và nếu bản thân anh không thể tìm ra câu trả lời (cho những thứ anh trăn trở) thì điều đó hẳn phải đau đớn lắm! Vì thế cứ mỗi khi cái ngày 1/4 đến, tôi lại rơm rớm nước mắt nghĩ rằng Leslie đã làm quá nhiều điều tốt đẹp cho mọi người, tôi có lẽ là một người cứng rắn, nhưng tôi rất nhớ cái cảm giác khi bên tôi có người bạn này, người mà tôi có thể thoải mái nói chuyện, người mà đã từng bảo tôi cởi giày và tất ra để đi chân trần trên lối vào gara nhà anh ấy. Anh ấy là một người vô cùng thẳng thắn và thành thật. Ngay cả khi anh la rầy người khác, anh cũng rất chân thành.

Tôi còn nhớ một lần có một diễn viên phụ đã ko làm tốt nhiệm vụ của mình. Anh ấy bám theo Leslie để xin chứ kí. Vài lần đầu Leslie đều kí cho anh ta. Cho đến một ngày khi anh chàng quên mất nhiệm vụ của mình là gì, khi tôi hô "Diễn !" thì anh chàng lại chạy đến chỗ Leslie xin chữ kí, lúc đó Leslie đã mắng anh ấy rất lâu, và chàng trai trẻ thì luôn miệng nói rằng xin lỗi. Leslie ko cảm thấy khó chịu vì anh cứ bị làm phiền mãi để xin chữ kí, mà anh khó chịu bởi vì ở đây có một tập thể hàng tá con người đang hết sức cố gắng vì mục tiêu chung, vì thế bạn cần phải tôn trọng điều đó. Đấy là lần đầu tiên tôi thấy Leslie giận. Mỗi lần tôi thấy Leslie mất bình tĩnh, nguyên nhân đều ko phải là do một điều gì đó đã ảnh hưởng tới cá nhân anh, mà là do điều đó đã ảnh hưởng tới cả tập thể. Anh ấy là một người hết sức chân thành

./.

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

[News] Ảnh hóa trang của Trương Quốc Vinh lại được hé lộ

Nguồn: AF
Ngày: 01/09/2013
Người dịch: tete


Trước đây, có rất nhiều sự kiện tưởng nhớ Ca Ca bị mang tiếng là mượn cơ hội để trục lợi. Lần này khi quyết định cho phát hành các mặt hàng tưởng niệm, cô Trần không hề lo lắng gì về chuyệ đó. “Chúng tôi phát hành với số lượng ít, và quan trọng là chúng tôi làm vì fan. Chúng tôi đang chỉnh sửa nội dung và chỉ thông báo chi tiết trên facebook. Chúng tôi sẽ không bán công khai.” Đồng thời cô Trần cũng cho biết từ giờ sẽ luôn công khai các hoạt động tưởng niệm Ca Ca, nhưng cô cũng phủ nhận thông tin rằng mình làm việc này là do các thông tin tiêu cực xung quanh. “Tôi không sợ người khác nói xấu tôi vì tôi được rất nhiều bạn bè và fan ủng hộ.” 

Ngoài ra, nhiếp ảnh gia nổi tiếng Wing Shya, người từng làm việc với Ca Ca rất nhiều lần trước đây vừa lên kế hoạch cho ra đời một cuốn sách ảnh tưởng nhớ Ca Ca, tuy nhiên do gặp tranh cãi về mặt pháp lý chưa được giải quyết nên cuốn sách ảnh này đã bị trì hoãn việc phát hành cho đến bây giờ. Sách sẽ được ra mắt vào ngày 12 tháng Chín tới, nhân dịp sinh nhật Ca Ca và chỉ có 999 bản được phát hành. Ông cho biết, “tôi mất hai năm để thực hiện dự án này, trong khoảng 5000 đến 6000 bức ảnh, tôi phải chọn ra hơn 100 bức ảnh, tất cả đều lấy từ phim, sách ảnh và nhạc hội, nhưng chúng chưa bao giờ được tiết lộ trước công chúng.” 


Trong số này một bức ảnh của Ca Ca và Lương Triều Vỹ lúc quay phim “Xuân Quang Xạ Tiết”. Wing Shya chụp nó khi hai ngôi sao đang ngồi chờ đợi. Chỉ có Ca Ca và Lương Triều Vỹ ở trong xe. Trong một bức ảnh khác, Ca Ca lại đang vẽ chân mày. Wing Shya chia sẻ, “dù Ca Ca có nhân viên hóa trang riêng, nhưng thỉnh thoảng anh ấy lại thích tự làm.” Ngoài các sản phẩm kể trên, một công ty đồ chơi cũng sẽ phát hành mô hình tỷ lệ 1:6 với hình ảnh Ca Ca tóc dài trong nhạc hội. Tất cả đều sẽ được phát hành vào ngày 12 tháng Chín.


Thứ Tư, 5 tháng 6, 2013

Sẽ không bao lâu cho chúng ta gặp lại nhau

Tác giả : Zhao Rong (趙榮)
Nguồn : 'Movie Stories' 1995
Được post tại Leslie Cheung Artist Studies ngày 17 tháng 8, 1994
Eng-trans : Daydreamer
Viet-trans : heobeo @dienanh.net



7 giờ tối trong khách sạn Red Maison tại Songjiang, căn phòng sáng trưng và âm thanh xôn xao của mọi người nghe như tiếng nước nổi tăm trong nồi vạc. Đạo diễn Trần Khải Ca bước lên sân khấu, cầm micro lên và nói, “Sáng nay, Quốc Vinh nói với tôi là anh ấy muốn mời cả đoàn chúng ta đi ăn tối nay, và rồi tôi chợt nhận ra một điều – anh sắp sửa rời xa chúng ta rồi. Tất cả các phần của Quốc Vinh trong “Phong Nguyệt” đã hoàn thành. Được làm việc cùng anh qua hai bộ phim, tôi nghĩ điều tốt ở chàng trai này là … anh ấy để cho tôi được nói tiếng Bắc Kinh thoải mái”, “Anh ấy là một người đặc biệt thân thiện, ân cần và quan tâm đến người khác …” Trần Khải Ca không thể nói dứt lời bởi tràng pháo tay lớn vang dội căn phòng. Tiếp theo đó, Quốc Vinh và Khải Ca đã sửa soạn một bữa tiệc rượu gồm 10 bàn với đầy đủ các nhân viên của đoàn làm phim.


Tôi nâng chiếc máy ảnh lên. Ánh đèn flash chớp tắt không ngừng từ khắp gian phòng. Không cần biết đến các món sơn hào hải vị được trang trí tươi đẹp, ngon lành ra sao trên bàn, dường như chẳng ai quan tâm. Mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía Trương Quốc Vinh. Khi bữa tiệc bắt đầu, chỉ có những ai đủ can đảm mới chạy đến bàn của Trương Quốc Vinh với một lời xin lỗi lịch sự, đề nghị được nâng ly cùng anh, mà thật ra điều họ muốn là được chụp hình với anh. Rồi sau đó, Quốc Vinh đã bị kéo ra khỏi chỗ ngồi. Không hề gì nếu đó là một thành viên trong nhóm hóa trang hay tổ dụng cụ cho bối cảnh, giám đốc khách sạn hay nhân viên ánh sáng, nhân công bày trí bối cảnh hay lái xe, không ai muốn bỏ lỡ cơ hội quý giá được chụp hình với anh. Trong suốt quá trình một năm ròng bấm máy, Quốc Vinh chưa bao giờ tỏ ra mình ưu thế vượt trội hay có chút thái độ kiêu căng. Anh đặc biệt cảm thông với sự vất vả của đoàn làm phim. Mọi người đều cảm nhận được sức ảnh hưởng dịu dàng từ anh.


Trong khoảnh khắc này đây, bức màn buông trước sân khấu bất ngờ chơi bản nhạc “When Will You Return 何日君在來”. Cô Sun Huizhuan của công ty Thomson Film bắt đầu cất chất giọng ngọt ngào của mình và hát, “Hoa đẹp không thường nở, ngày vui cũng chóng tàn …” Bài hát này khiến tất cả mọi người, vốn đang ồn ào huyên náo, bỗng chuyển sang một trạng thái khác. Sau khi bài hát kết thúc, cô Sun nói, “Tôi không phải là một ca sĩ giỏi. Tôi hát bài này là vì anh Trương đã yêu cầu tôi hát tặng cho anh ấy, vì vậy tôi chọn bài hát này. Bây giờ, tôi xin yêu cầu anh Trương sẽ hát cho chúng ta nghe.” “Tuyệt…!” Không để cho Quốc Vinh suy nghĩ, mọi người đều đồng thanh trả lời như vậy thay anh. Những tràng pháo tay nổ ra khắp nơi. Và rồi một âm điệu đồng thanh dần dần hình thành “Trương Quốc Vinh, hát một bài đi !” Âm thanh này ồn đến mức có thể làm đổ cả mái phòng. Nếu được chụp hình với Quốc Vinh là niềm khoái lạc đầu tiên, thì được nghe anh hát là niềm vui thứ hai.


Trương Quốc Vinh lắc đầu bất lực, thở dài và nói, “Đều là lỗi của tôi, tôi đã bày ra chuyện này!” Dĩ nhiên bây giờ đến lượt Quốc Vinh nợ cô Sun một ơn huệ, nhưng quan trọng nhất là, là người chủ bữa tiệc hôm nay, sao anh có thể từ chối lời đề nghị hào hứng đến vậy của các thực khách ? Cuối cùng, Trương Quốc Vinh đi lên sân khấu với một nụ cười và hát bài “Blessing 祝福” cho chúng tôi. Anh cầm micro lên và nói, “Các bạn, những lời chúc tốt lành nhất của tôi dành cho các bạn …” Wow, những tràng pháo tay như vây kín cả bài hát. Tse Yin, nam diễn viên lớn tuổi nhất, người đóng vai Xian Xie (hay Dai Dai) trong “Phong Nguyệt” cũng có mặt tối nay, anh bước lên sân khấu và tặng một đóa hoa cho Trương Quốc Vinh. Điều này lại làm dậy lên một làn sóng pháo tay và những tràng cười lớn khiến bầu không khí dâng lên đến đỉnh điểm.


Đừng hỏi, xin đừng nói,
Mọi thứ đều thấu hiểu cần chi nói thành lời.
Giây phút này đây dưới ánh nến, hãy để thời gian trôi yên lặng bên nhau…


Một giọng hát tràn đầy tình cảm và giàu sức tác động vang dội trong khán phòng, như một sức hút nam châm đã lôi kéo sự chú ý của tất cả mọi người, đám đông khán giả bỗng trầm mình trong yên lặng, dường như không ai dám cả thở mạnh, họ đang cố tận hưởng những xúc cảm trong vài phút quý giá đó một cách trọn vẹn … “Xin đành tạm biệt, nhưng sẽ không bao lâu cho chúng ta gặp lại nhau …” Bài hát của Trương Quốc Vinh đã chấm dứt, nhưng mọi người dường như vẫn đang hoàn toàn chìm đắm trong bầu tâm trạng đó của ca từ, và vẫn chưa quay về được với thực tại.


“Nhìn mặt của Lin Jian-hua kìa …” Cô Sun nói, cố gắng làm cho bầu không khí nhẹ hơn. Vào lúc đó, mọi người đều nhận ra Lin Jian-hua, lúc này đang đứng một góc đằng sau sân khấu, đã bắt đầu khóc nhiều đến nỗi nước mắt thấm ướt cả áo vét của anh. Anh xấu hổ, vội vàng quay đi và lẩn vào trong đám người gần đó. Lin Jian-hua đã tham gia vào đoạn làm phim “Phong Nguyệt” được gần một năm trời. Vào dịp này năm ngoài, để đóng tốt vai “Duanwu”, anh đã theo học khóa học diễn xuất trong hai tháng tại trường Central Drama. Tôi cũng khám phá ra cậu diễn viên nhỏ, người đóng vai Zhongliang lúc nhỏ ngồi cạnh Trương Quốc Vinh cũng đang khóc rất chân thành. Trương Quốc Vinh đành lau khô nước mắt của anh và an ủi cậu nhỏ. Trong suốt năm qua, Zhongliang nhỏ đã lớn lên nhiều, cậu ấy gần như cao hơn hẳn một cái đầu so với Zhongliang trường thành (Quốc Vinh). Zhongliang nhỏ đã học được rất nhiều từ tổ diễn viên. Cậu và Trương Quốc Vinh đã trở thành bạn tốt của nhau mặc kệ tuổi tác chênh lệch.


Mọi người cố buộc Lin Jian-hua lên hát cho chúng tôi nghe. Lin Jian-hua chọn một bài có tên “'Why Did You Make Me So Sad 你怎麼舍得我難過”. Tiếp theo đấy, đến lượt Chân Tấn lên hát. Chân Tấn vốn là một vũ công, cô đóng vai một phụ nữ sống ở khu đường Zephur trong “Phong Nguyệt”. Mặc dù đấy là vai diễn nhỏ, cô ấy yêu vai diễn này lắm vì cô nhận ra nó rất sống động và nhiều màu sắc. Cô nói với tôi rằng thật đáng hào hứng khi được diễn cùng Trương Quốc Vinh, và cô cũng rất khâm phục Trần Khải Ca nữa. Và mặc dù bình thường cô là người rất sinh động, trong tối nay sau khi Trương Quốc Vinh ca xong bài hát, cô ấy hầu như chỉ ngồi tại đấy lặng im. Vào lúc này, mọi người đều cố thuyết phục cô lên sân khấu nhưng cô chỉ dùng hai tay lên che mặt. Chúng tôi nghĩ rằng cô đang đùa thôi, nhưng cô đã không bỏ tay xuống trong một lúc lâu; và khi nhìn kỹ, chúng tôi phát hiện ra những giọt lệ đang chảy dài qua khẽ ngón tay của cô. Gương mặt cô đỏ lựng và đẫm nước mắt vẫn tiếp tục cúi gằm xuống. Có lẽ, giây phút này đây đã để lại một ấn tượng thật đặc biệt cho Chân Tấn.


Và điều này đúng là sự thật, khi tất cả mọi nhân viên đoàn phim đã cùng trải qua những giây phút vui vẻ, những nỗi buồn và cay đắng kể từ khi chiếc camera bắt đầu lăn tròn một năm trước đây. Ai lại không thở dài với xúc cảm hay ai lại không thấy hào hứng và rung động tâm can ? Mặc dù cô Sun vẫn liên tục nhắc mọi người rằng, “Đừng biến bữa tối chia tay của Quốc Vinh thành bữa tiệc đóng máy …”, mọi người vẫn không thể giũ bỏ được tâm trạng buồn bã chia xa này. Thời khắc này đây, mọi người đều nghĩ, trong nhất trí, về Củng Lợi đang phải vắng mặt vài ngày đến dự Liên hoan phim Cannes cho bộ phim “Shanghai Triad”. Mọi người đều cảm thấy tiếc và nói, “Tối này sẽ còn hoàn hảo và ly kỳ hơn nữa nếu có Củng Lợi ở đây.”


Và kết thúc, Trương Quốc Vinh đã lặng lẽ rời khỏi đám đông. Khi một ai đó phát hiện ra là anh đang rời đi và cố gọi anh, anh chỉ vẫy tay ra dấu im lặng, giống hệt như lời của ca khúc :


Đừng vẫy tay anh, đừng nhìn lại...
Sẽ không bao lâu đâu cho chúng ta gặp lại nhau.
Nếu có định mệnh chúng ta có lẽ sum họp mai này, bạn và tôi sẽ gặp nhau trong một mùa tươi sáng.



Thứ Ba, 30 tháng 4, 2013

Trung Tâm Điện Ảnh Busan tưởng nhớ Trương Quốc Vinh


Trung Tâm Điện Ảnh Busan trình chiếu lại 10 bộ phim để tưởng nhớ nghệ sĩ vĩ đại của Hồng Kông, Trương Quốc Vinh

Tin ngày: 29/04/2013

(Theo BUSAN, Hàn Quốc) - Trong tháng 5, Trung Tâm Điện Ảnh Busan sẽ tổ chức một buổi triển lãm đặc biệt nhằm tưởng nhớ mười năm ngày mất của nam diễn viên nổi tiếng người Hồng Kông Trương Quốc Vinh.

Nhân viên của Trung Tâm Điện Ảnh Busan cho hay kể từ ngày 21 tháng 5, trong vòng 10 ngày họ sẽ liên tục trình chiếu lại 10 bộ phim lớn trong sự nghiệp của Trương, bao gồm "Anh Hùng Bản Sắc" (A better tomorrow), "Thiện Nữ U Hồn" (A Chinese ghost story) và "A Phi Chính Truyện" (Days of being wild). 

Cùng với sự kiện trên, nhiều tác phẩm tranh, tượng và video dựa trên nguồn cảm hứng từ Trương Quốc Vinh được sáng tạo bởi 14 nghệ sĩ đến từ 4 nước bao gồm Hàn Quốc, Hồng Kông, Nhật Bản và Anh Quốc cũng được tập hợp để tổ chức thành một cuộc triển lãm chung.


Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

1,956,912 con hạc giấy tưởng nhớ Ca Ca chính thức được chứng nhận kỷ lục Guinness thế giới

Chuyển ngữ: Sayuri Cassiopeia




"Ban tổ chức chính thức tuyên bố kỷ lục Guinness thế giới mới là 1,956,912 con hạc giấy! Từ nay về sau, người hâm mộ Ca Ca chính là những người lập và duy trì kỷ lục thế giới!"



"Kỷ lục mới đã nhận được chứng nhận của Kỷ lục Guinness thế giới! Chúng em làm được rồi, Ca Ca!"

Cô Trần Thục Phân cho hay: "Tất cả hạc giấy, bao gồm cả số hạc không đưa vào tính, đều sẽ được hóa cho Ca Ca vào ngày 11 tháng 5 trên núi Bảo Phúc. Hy vọng mọi người đến ngày ấy có thể tới giúp, cùng tặng số hạc giấy này cho Ca Ca."

~17/04/13~
Từ “Red Mission's weibo”


Thứ Tư, 10 tháng 4, 2013

Giải thưởng Điện Ảnh Hồng Kông tưởng nhớ Trương Quốc Vinh và Mai Diễm Phương

Tin ngày 10/04/2013
Theo Syahida Kamarudin, Yahoo!News


Thông tin được tiết lộ rằng Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kông HKFA lần thứ 32 được tổ chức vào ngày 13 tháng Tư năm 2013 sắp tới đây sẽ dành một phần thời lượng trong buổi lễ để tưởng nhớ hai ngôi sao Trương Quốc Vinh và Mai Diễm Phương.

Theo tường thuật của TVB News World, để tưởng nhớ cặp đôi tri kỷ minh tinh màn bạc, nhân kỷ niệm 10 năm ngày mất của cả Trương Quốc Vinh và Mai Diễm Phương, giải thưởng điện ảnh danh giá này sẽ thực hiện một phần biểu diễn đặc biệt để tưởng nhớ hai "ông vua bà hoàng" của làng giải trí, và mời nam ca sĩ Hoàng Diệu Minh (Anthony Wong) trình diễn lại nhiều ca khúc nhạc phim kinh điển của hai người.

Bên cạnh phần biểu diễn của Hoàng Diệu Minh, giải thưởng cũng tổ chức một phần tưởng niệm, với dàn nhạc giao hưởng chơi các ca khúc nhạc phim để gửi lời chào đến 28 nghệ sĩ và nhà làm phim đã qua đời trong năm nay, bao gồm Jacqueline Law, Austin Wai và Kong Ngai.

Trương Quốc Vinh qua đời vào ngày 01 tháng 4 năm 2003 khi nhảy xuống từ tầng 24 của khách sạn Mandarin Oriental tại trung tâm Hồng Kông. Bảy tháng sau đó, người bạn gái tri kỷ và là một trong những cộng sự ăn ý nhất của anh, Mai Diễm Phương cũng qua đời do các biến chứng suy hô hấp của căn bệnh ung thư cổ tử cung.


Sự hợp tác đáng nhớ nhất của TQV và MDP trên màn ảnh là trong tác phẩm "Yên Chi Khâu" (Rouge) năm 1988


Vương Gia Vệ từ chối làm phim tiểu sử về Trương Quốc Vinh

Tin ngày 03/04/2013
Theo Syahida Kamarudin, Yahoo!News


Trương Quốc Vinh trong phim "Days of Being Wild" (1990)

Vương Gia Vệ gần đây tiết lộ rằng ông không có ý định làm phim tiểu sử về người bạn và người diễn viên quen thuộc của ông, Leslie Trương Quốc Vinh.

Theo tường thuật trên trang web TVB News World, đạo diễn Vương đã cập nhật trên weibo cá nhân của mình, viết rằng "Tôi không nghĩ tôi sẽ làm một bộ phim về Trương Quốc Vinh và tuyển ai đó để đóng vai anh ấy, bởi vì tôi nghĩ anh là người không thể thay thế được. Anh là một người rất đặc biệt."

Trong suốt cuộc đời sự nghiệp của mình, Leslie đã hợp tác với Vương Gia Vệ trong nhiều bộ phim, bao gồm "Days of Being Wild" (A Phi chính truyện), "Ashes of Time" (Đông Tà Tây Độc) và tác phẩm gây tranh cãi "Happy Together" (Xuân quang xạ tiết). Cùng với những vai diễn này anh đã nhận về rất nhiều đề cử cho giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất  tại giải Kim Mã và giải Điện ảnh Kim Tượng Hồng Kông.

Trong khi đó, nhà giám chế Từ Phong cũng lên tiếng từ chối làm lại tác phẩm kinh điển "Farewell My Concubine" (Bá vương biệt cơ) của Trương Quốc Vinh, vì bà cho rằng sẽ chẳng có ai có thể vượt qua được vai diễn của anh trong phim. 

Tuy nhiên, theo thông tin được tiết lộ gần đây thì một công ty Điện ảnh của Hàn Quốc đang rất quan tâm đến ý tưởng làm lại bộ phim nổi tiếng "Moonlight Express" (Tinh nguyệt đồng thoại) của Trương Quốc Vinh đóng cặp cùng nữ diễn viên Nhật Bản Tokiwa Takako. Theo tường thuật thì hiện bản quyền của bộ phim đã được công ty điện ảnh này mua lại, và phiên bản mới của "Moonlight Express" sẽ được chỉ đạo và được thể hiện hoàn toàn bởi các ngôi sao của Hàn Quốc. 


Poster phim "Moonlight Express" (1999)


“Nguyên nhân Trương Quốc Vinh khó có một giấc ngủ an lành”

Viết bởi Tra Tiểu Hân - nhà báo, người chủ trì chương trình phát thanh nổi tiếng của HK, một người bạn của Leslie lúc sinh thời.


Trong sự chờ đợi của muôn người, vào lúc mở màn nhạc hội tưởng niệm Trương Quốc Vinh “Say mê không dứt. 10 năm”, Trần Thục Phân dùng cách thu âm lời mình, đau xót công bố lời nhắn cuối cùng của Leslie: “Chị ơi cuối cùng em đã có thể ngủ một giấc an ổn rồi.”

Một tin nhắn tưởng như đơn giản, nhưng ngẫm nghĩ kỹ một chút hoàn toàn có thể hiểu được Trương Quốc Vinh đã bị căn bệnh trầm cảm giày vò khổ sở đến thế nào, ngay cả một giấc ngủ thoải mái cũng là khát vọng xa xỉ. Anh có một chiếc giường êm ái, ở trong một căn phòng yên tĩnh, nhưng anh không thể ngon giấc, vì anh thường xuyên giật mình tỉnh giấc từ trong cơn mộng mị, bệnh trầm cảm khiến anh mất ngủ một thời gian dài, thể xác và tinh thần đều rã rời.

Được biết Leslie bị bệnh trầm cảm hành hạ, chỉ ngủ được hơn một giờ là gặp ác mộng choàng tỉnh, nét mặt kinh hoàng, khó mà ngủ tiếp, thử đủ mọi cách khác nhau cũng không thể ngủ yên. Không phải là anh không có tâm trạng để ngủ, mà là không tài nào ngủ được.

Ngoài việc bị chứng mất ngủ hành hạ, anh còn thường xuyên nghe thấy một âm thanh thúc giục bên tai: “Nhảy xuống! Nhảy xuống!”

Anh đã miệt mài phấn đấu bao nhiêu năm, chinh phục mọi thử thách đi lên vị trí thiên vương, sóng gió nào, gian truân nào anh cũng đã trải qua, nhưng trước căn bệnh trầm cảm anh chỉ có thể khoanh tay bất lực. Anh không thể hiểu được tại sao mình lại có thể mắc căn bệnh này. Xã hội 10 năm trước chưa hề có nhận thức về bệnh trầm cảm, mắc bệnh này phải đến bác sĩ tâm lý điều trị, có thể bị hiểu nhầm là mắc bệnh tâm thần. Leslie hoàn toàn không dám nói với bất cứ ai, ngay cả gặp bác sĩ cũng phải hẹn gặp ở nhà chị gái Trương Lục Bình. Anh sợ truyền thông biết được sẽ thêu dệt, thổi phồng sự việc để câu khách, nhân ngôn khả úy.

Đau đớn thay nhất đại minh tinh là anh, bị bệnh trầm cảm giày vò, về mặt tâm lý còn chưa thể chấp nhận, đến bác sĩ cũng không dám gặp. Ngay cả với bạn bè anh cũng cật lực che giấu, cả Trần Thục Phân kề vai chiến đấu cùng anh bao nhiêu năm mãi đến giai đoạn cuối mới biết. Leslie chỉ để người nhà biết bệnh tình của mình, có thể tưởng tượng được ngoài chính bản thân anh phải chịu áp lực vô cùng to lớn, sức ép đè lên vai Daffy (anh Đường) không hề nhỏ. Anh phải giữ bí mật cho “Ah Jai” (biệt danh anh gọi Leslie), tận mắt chứng kiến muôn vàn thống khổ của Leslie, nhưng lại không thể san sẻ đau đớn cùng anh ấy, bất lực cùng cực. Việc anh có thể làm là hết lòng chăm sóc Leslie, Leslie không chịu uống thuốc, anh phải kết hợp cả nhu lẫn cương, thuyết phục anh ấy uống thuốc đúng giờ.

Mười năm sinh tử đôi nơi, anh Đường vẫn đau đớn không dứt, nhưng anh lạc quan nói anh phải sống tốt mỗi ngày.

Trong đêm nhạc hội, Tô Thi Hoàng truyền đạt một giấc mộng từ một vị chuyên gia giải mộng không quen biết Leslie: “Trương Quốc Vinh đứng trên sân khấu tắt đèn, mặc một bộ âu phục màu đen, nét cười trên mặt, ôn tồn nói: Nhờ anh chuyển lời của tôi tới bạn bè tôi, là đừng đau lòng vì tôi nữa.” Mọi người hãy làm theo lời anh nói nhé.

Leslie không chỉ là thiên thần của giới nghệ thuật, anh còn là thiên thần của những người mắc bệnh trầm cảm, anh đã khiến cả xã hội nhận thức sâu hơn về bệnh trầm cảm, không còn sự phân biệt với bệnh nhân trầm cảm.



Ảnh chưa từng công bố: Trương Quốc Vinh chụp cùng Tra Tiểu Hân tại nhà chị gái Trương Lục Bình.



Đường tiên sinh vô cùng kín tiếng năm ngoái tham dự hôn lễ của Mạc Văn Úy - một trong những hậu bối mà Trương Quốc Vinh thương yêu nhất, tôi chụp một tấm với anh, đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng tôi sau hơn 20 năm quen biết.


~01/04/2013~

Trans by Sayuri Cassiopeia
Source: http://blog.sina.com.cn/s/blog_4949b3d50102e56z.html

"Nhân ngôn khả úy": thành ngữ ý nói lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ.


Thứ Ba, 9 tháng 4, 2013

Tưởng nhớ Trương Quốc Vinh. Thư riêng độc nhất của Đường Hạc Đức: “Tôi vẫn thương tích đầy mình”

Người dịch: Sayuri Cassiopeia 
Nguồn: http://www2.mingpaoweekly.com/contents/?id=26741

Tuần san Minh Báo số 2316 đăng tải bức hình chụp chung chưa từng công bố của Đường Hạc Đức và Trương Quốc Vinh trên trang bìa cùng tiêu đề: Tưởng nhớ Trương Quốc Vinh. Thư riêng độc nhất của Đường Hạc Đức: “Tôi vẫn thương tích đầy mình”

Và đây là câu chuyện trang bìa:


Ngày 1 tháng 4 năm 2003, Trương Quốc Vinh (Leslie) nhảy lầu tự sát từ khách sạn Mandarin.

Sau tang lễ của Leslie, nhờ vào sự giúp đỡ của quản lý và cũng là người bạn thân của anh lúc sinh thời - Trần Thục Phân, tuần san Minh Báo đã thực hiện một cuộc phỏng vấn qua điện thoại với “người bạn tri kỷ” của Ca Ca – Đường Hạc Đức (Daffy) đang trong đau thương vô hạn. Khi ấy Daffy bằng lòng “lên tiếng” vì muốn dẹp tan những tin đồn tiêu cực, không muốn Ca Ca đã ra đi tiếp tục phải chịu tổn thương. Trước lúc gác máy Daffy nói: “Tôi muốn lặp lại 2 câu này với Ah Jai lần nữa: Trời đất lâu bền rồi sẽ tận, tình này muôn thuở vẫn miên man.”

Đó là lần duy nhất anh nhận lời phỏng vấn.

Mấy năm qua, thỉnh thoảng Daffy vẫn tham gia các hoạt động của bạn bè thân thiết tổ chức. Thấy anh từng bước nguôi ngoai nỗi đau, bạn bè và các fan hâm mộ của Ca Ca chắc hẳn đều cảm thấy vui mừng nhẹ nhõm.

Ca Ca ra đi đã 10 năm, vào thời điểm đặc biệt này, chúng tôi một lần nữa nhờ Trần Thái giúp đỡ, hy vọng mời được Daffy trả lời phỏng vấn, nhưng anh chỉ đồng ý hồi âm qua email. Anh chia sẻ ba bức ảnh chụp chung vô cùng quý giá, đồng thời tự tay viết một bức thư, nói về tâm tình và tình hình gần đây của anh, còn dùng một câu trong ca khúc “Đời này kiếp này” của Ca Ca để bày tỏ nỗi lòng.

Đường Hạc Đức chia sẻ với Minh Báo ba bức hình chụp chung của anh và Trương Quốc Vinh. Bức ảnh có bối cảnh sân bóng là khi hai người đi du lịch Châu Âu năm 1998, đến Pháp xem chung kết World Cup (trận Pháp thắng Brazil 3-0). Trước đó họ không hề để lộ lộ trình với bạn bè, không ngờ Trần Thục Phân cũng đến xem trận đấu này, lần gặp tình cờ ấy mãi để lại ấn tượng sâu sắc với Trần Thái.

Hai bức còn lại được chụp năm 2000. Bức có cảnh đêm chụp ở Paris, bức trong phòng chụp trong dịp Trương Quốc Vinh đến Thái Lan mừng sinh nhật tuổi 44.





Toàn văn bức thư riêng của Đường Hạc Đức:


Trước tiên tại đây tôi muốn gửi lời cám ơn sự quan tâm của quý báo và tình cảm yêu mến của các fan hâm mộ Ca Ca.

Fan của Leslie đều là những người có hiểu biết. Tôi vô cùng cảm kích mọi việc họ đã làm vì Ca Ca, đồng thời cũng cảm ơn những lời thăm hỏi của họ qua thư từ, tin nhắn và đôi khi là cả việc xâm phạm không gian riêng tư của tôi. Những điều ấy đều làm tôi cảm động! Vì họ vẫn không quên Ca Ca!

Trước đây mỗi khi đến thời điểm đau thương này, tôi đều theo cách của chim đà điểu, bay qua Mỹ để trốn tránh hiện thực, nghĩ rằng như vậy có thể quên đi vết thương lòng. Nhưng nỗi đau mà cái ngày khắc cốt ghi tâm này đem lại không thể vơi bớt theo sự thay đổi của thời gian và không gian. Ngày tháng chảy trôi, vết thương nhìn chung đã liền sẹo, nhưng vẫn là thương tích đầy mình! Mấy năm nay tôi đều chọn cách ở nhà trải qua thời khắc mãi ám ảnh này. Cũng may còn có một nhóm bạn thân thiết và người nhà của Ca Ca thường xuyên thăm hỏi động viên tôi, ở bên tôi trong những ngày đau thương này!

Cuộc sống của tôi vẫn như trước, ngoài đánh cầu lông tôi vẫn gặp gỡ, liên hoan với bạn bè. Tôi đang học cách sống tốt mỗi ngày, tin rằng đó là cách tốt nhất để báo đáp người thân yêu nhất. Cuối cùng tại đây cho phép tôi nói với Leslie một câu: “Nguyện kiếp này hẹn ước, kiếp sau ta lại bên nhau.”

Chúc sức khỏe và hạnh phúc!

Đường Hạc Đức


~30/03/2013~


Lá thư Đường Hạc Đức gửi đến các fan của Trương Quốc Vinh

Người dịch: Applenpt @ DAN
Nguồn:
 http://e.weibo.com/1686300145/zpPXd26tR?ref=http%3A%2F%2Fwww.weibo.com%2Fu%2F2409890190




Đầu tiên, tôi xin cảm ơn sự quan tâm của quí báo, cảm ơn tình cảm của các fan.

Các fan của Leslie đều là những người hiểu biết. Tôi vô cùng cảm kích trước những việc mà các fan đã làm cho Ca Ca, đồng thời cũng rất cảm kích họ về những bức thư, điện tín, hoặc thỉnh thoảng có xâm phạm không gian riêng tư của tôi chỉ để mang đến những lời hỏi thăm. Những việc làm này đều khiến tôi rất cảm động, bởi vì họ đều không quên Ca Ca!

Lúc trước, khi trải qua những thời khắc đau thương này, tôi đều sử dụng "phương cách của con đà điểu", là bay qua Mỹ để trốn tránh hiện thực, tưởng rằng như vậy là có thể quên đi đau thương. Nhưng sự đau thương khắc cốt ghi tâm này không thể vì thời gian và không gian thay đổi từng ngày mà giảm dịu đi được. Thời gian trôi qua, vết thương tạm hàn gắn, nhưng nỗi đau vẫn còn! Những năm nay, tôi đều lựa chọn ở nhà vào thời khắc khó khăn này. May mắn tôi vẫn còn nhóm bạn và người thân của Ca Ca, họ đã luôn luôn thăm hỏi tôi, an ủi và ở bên cạnh tôi trong thời khắc đau khổ!
Cuộc sống vẫn như cũ, ngoài việc đánh cầu lông thì tôi thường cùng bạn bè ăn uống gặp mặt. Bây giờ đang học cách sống tốt từng ngày, tin rằng như vậy là cách báo đáp người thân tốt nhất. Cuối cùng cho phép tôi tại đây nhắn tới Leslie “Nguyện kiếp này hẹn ước, kiếp sau ta lại bên nhau”.

Chúc sức khỏe, hạnh phúc!

Đường Hạc Đức.



Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

2013. Các nghệ sĩ tưởng nhớ Trương Quốc Vinh

Tin ngày 01/04/2013

Lưu Gia Linh đăng tải bức hình trong phim "A Phi Chính Truyện" trên trang weibo và nói "Anh có biết, trong tim em anh luôn đẹp như thế ..."



Tăng Hoa Thiên nói "Mười năm trước, ông Trời đã đùa một trò đùa mà nhân gian không ai muốn chấp nhận! Không ai có thể thay thế vị trí của Ca Ca Trương Quốc Vinh, em cảm thấy mình đã rất may mắn khi được quen biết anh, mong rằng anh ở trên Thiên giới có được hạnh phúc vĩnh cửu! Xin cảm ơn anh đã đem tới những tác phẩm kinh điển! Mãi nhớ đến anh. Siêu sao thân yêu của chúng em, Ca Ca Trương Quốc Vinh."



Lý Gia Hân đăng tải bức hình và nói ""Đây là lần cuối cùng em gặp anh. Khi đứng đợi trong hậu trường, chúng ta đã trò chuyện, rồi anh rót một ly nước mời em và một ly khác cho cô quản lý bé nhỏ của em. Anh sẽ luôn là siêu sao quyến rũ nhất thân thuộc nhất -- nhớ anh Ca Ca."



Chân Tử Đan (Chung Tử Đơn) đăng tải bức hình và nói ""Bức hình được chụp vào ngày 27 tháng 7 năm 1998, lúc ấy tôi 35 tuổi. Hôm đó Ca Ca đã hát bài hát mừng sinh nhật tôi. Những cảm xúc ngày xưa, những ký ức vẫn rõ rành như mới, cứ như thể chỉ vừa xảy ra hôm qua. Chúng tôi nhớ anh Leslie!"


Lý Băng Băng đăng tải bức hình của Leslie trong phim "Bá Vương Biệt Cơ" trên trang weibo, và trích dẫn một đoạn ca từ trong bài hát được yêu thích của anh mang tựa "Tôi" :

Tôi là chính tôi, là pháo hoa với sắc màu riêng.
Giữa trời cao biển rộng, tôi phải làm bọt biển kiên cường nhất.



Chương Tử Di nói ""Em xin để ánh trăng và những ngôi sao kia làm chứng, thậm chí phải trải qua cả đời này em cũng sẵn sàng đợi. Một ngày nào đó em sẽ thực hiện điều ước của em, và sẽ cùng anh đi tìm miền đất vĩnh cửu. Em nhớ anh, thần tượng duy nhất của em."



Triệu Văn Trác nói "Năm tháng trôi như nước, nhưng ánh sáng và hình bóng vẫn như xưa. Nhớ anh Ca Ca, nhớ Trương Quốc Vinh!"



Ngô Kỳ Long nói "Anh vĩnh viễn là Ca Ca trong lòng mọi người, vĩnh viễn là ngôi sao thiên vương trong làng giải trí Hoa Ngữ."



Thư Kỳ nói "Tôi vẫn nhớ khi tôi và Ca Ca cùng làm việc với nhau trong một bộ phim. Anh đã nắm tay tôi, chỉ cho tôi từng lời thoại và trọng tâm của vai diễn. Anh đã rất kiên nhẫn. Cho đến giờ tôi vẫn không quên."



Trương Ngải Gia nói "Trương Quốc Vinh là người rất kính trọng và quan tâm tới các diễn viên lớn tuổi. Khi có thời gian cậu ấy vẫn đi ăn và nói chuyện cùng chúng tôi. Cậu cũng quan tâm tới thế hệ trẻ nhiều như thế. Cậu ấy thật sự là một nghệ sĩ hiếm có."



Chung Chấn Đào nói "Mỗi năm vào thời điểm này tôi lại nhớ đến một người bạn tốt, hãy cùng nhau nhớ anh ấy lâu hơn là chỉ vài năm vỏn vẹn thế này nhé !"



Mạc Văn Úy nói "Ca Ca đã dạy tôi để bước lên sân khấu cần nhớ bốn từ "slutty, pretty, cool, mean". Tối qua tôi không chỉ đạt được từ "đẹp" mà còn nhận được nhiều lời tán thưởng "wow"! Chiếc váy này được thêu tay cùng 1000 mảnh nhựa màu hình bươm bướm, mỗi con bướm đều ắp đầy kỷ niệm của tôi về Chú Leslie. Tối qua, tại Hồng Quán tôi lại được nghe giọng chú hát ..."



Hoàng Diệu Minh nói "Nếu anh đã quá mỏi mệt, chia tay đúng thời điểm cũng chẳng phải là tội lỗi ... Tôi đã biết từ lâu, rằng pha lê rất dễ vỡ. Ngày 1 tháng Tư mười năm trước, tình yêu pha lê trong thành phố pha lê đã vỡ tan..."



Còn rất nhiều những lời tưởng nhớ, lời ca thán và thương yêu mà các nghệ sĩ đã dành cho Ca Ca nhân dịp này mà có lẽ không tài nào có thể tập hợp hết được ... Mong anh luôn hạnh phúc. MISS YOU MUCH LESLIE !


Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

Đường Đường ba lần cúi đầu cảm ơn người hâm mộ

[Minh Báo đưa tin] “Mười năm cách biệt muôn trùng. Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên] không chỉ là lời nhắn của Đường Hạc Đức đến Trương Quốc Vinh, mà còn là nỗi lòng mãi mãi nhớ thương của người hâm mộ Ca Ca hướng về thần tượng. 6 giờ 43 phút ngày 1 tháng 4 của 10 năm trước, Ca Ca chấm dứt sinh mạng bằng việc nhảy xuống từ khách sạn Mandarin. Ngày 1 tháng 4 tối qua của 10 năm sau, gần 1 ngàn fan đã tham gia buổi đốt nến tưởng niệm, nhiều hoạt động tưởng nhớ khác cũng được diễn ra khắp nơi. Nước mắt rơi trên khuôn mặt người hâm mộ đã nói lên rằng họ chưa lúc nào quên, Ca Ca vĩnh viễn sống trong tim họ.

Tối qua tình yêu lớn nhất của Trương Quốc Vinh lúc sinh thời - Đường Hạc Đức, lại lặng lẽ tới Hồng Quán cùng các fan hâm mộ tưởng nhớ Leslie. 10 năm qua, vào mỗi dịp sinh nhật hay ngày giỗ của Ca Ca, Đường Đường đều chọn cách tưởng nhớ một mình, nhưng năm nay cảm động trước tình cảm của các fan, anh đã quyết định tưởng niệm Ca Ca cùng gần 1 vạn fan hâm mộ.

Trước khi buổi lễ tối qua kết thúc, Đường Hạc Đức đi cùng Trần Thái lên sân khấu, cúi đầu 3 lần trước toàn bộ khán giả có mặt để cảm tạ tình cảm yêu mến bao năm không đổi mà các fan dành cho Ca Ca. Đầu tiên Trần Thái phát biểu trên sân khấu: “Ca Ca, hôm nay là ngày tưởng niệm em. Daffy mà em luôn lo lắng nhất lần này rất dũng cảm, anh ấy đã tham dự hoạt động triển lãm hôm 30, còn đến dự nhạc hội tưởng niệm 2 đêm liên tiếp. Em hãy thanh thản tận hưởng kỳ nghỉ dài của mình nhé.” Nói xong Trần Thái nắm tay Đường Đường cúi đầu 3 lần và vẫy tay với khán giả. Đường Đường không phát biểu gì, sau khi xuống sân khấu đã lên xe rời đi ngay.

[Đêm nhạc hội thứ 2 giống như một buổi gặp gỡ của người hâm mộ]

Nói đến nhạc hội “Say mê không dứt. 10 năm” do Trần Thục Phân tổ chức ở Hồng Quán tối qua, đêm thứ hai chủ yếu dành để tiếp đãi người hâm mộ, cùng thưởng thức và chia sẻ về diễn xuất tài hoa của Ca Ca lúc sinh thời. Trước khi đêm nhạc bắt đầu, cả hội trường cùng đứng dậy mặc niệm một phút. Trần Thục Phân cũng cho biết nhạc hội tối nay có trọng tâm là những mẩu chuyện, bởi có rất nhiều “hậu fan” muốn hiểu rõ hơn về những việc ít người biết của thần tượng khi còn sống, vì thế giống như một buổi họp mặt người hâm mộ. Hỏi về việc các ca sĩ tham gia tối hôm trước có phải đều là biểu diễn tự nguyện? Trần Thái nói mọi người cần phải thấy các nghệ sĩ đều biểu diễn rất tâm huyết, đều có thành ý gửi một món quà đến Ca Ca.



~02/04/13~

Trans by Sayuri Cassiopeia
Source: leslietong.com

Đường Đường bày tỏ tình yêu với Ca Ca trên đài phát thanh: “yêu em biết chừng nào”

★ Tin từ "Đông Phương Nhật Báo" (bản dịch từ tiếng Trung)

Ca Ca Trương Quốc Vinh ra đi đã 10 năm, cũng là 10 năm Đường Hạc Đức vẫn giữ trọn lời hứa. Đường Hạc Đức vốn lặng lẽ và kín tiếng, lần đầu tiên công khai tưởng niệm người yêu, yêu cầu phát bài hát “Em ở nơi nào” trên sóng phát thanh tặng cho Ca Ca trên trời để kỷ niệm tình yêu 20 năm. 10 năm bước trên con đường tình đơn độc không hề dễ dàng, Đường Đường một mình ôm trong lòng hình bóng cũ, thanh âm cũ, chỉ biết nói yêu người qua lời hát, dù tiếng ca đã ngừng, nhưng tiếng vọng vẫn còn trong không trung. 10 năm rồi, Ca Ca, rốt cuộc em ở nơi đâu?


Ngày Cá Tháng Tư từ sau năm 2003 đã có một ý nghĩa khác. Ngày mùng 1 tháng 4 của 10 năm trước, Trương Quốc Vinh lìa trần. Tình yêu sâu sắc của anh khi còn sống, Đường Hạc Đức, trong nhiều năm qua luôn khăng khăng nhốt mình trong nhà tưởng niệm mỗi dịp sinh nhật hay ngày giỗ của Ca Ca. Nhưng sau khi xuất hiện lặng lẽ tại Lễ mở màn Triển lãm và buổi nhạc hội “Say mê không dứt. 10 năm” tưởng niệm Ca Ca, dường như tấm chân tình của người hâm mộ đã làm anh xúc động. Tối qua anh đã phá bỏ lệ cũ, kín đáo xuất hiện tại Hồng Quán để tham dự đêm tưởng niệm, lần đầu tiên trải qua ngày đau buồn này cùng hàng vạn fan, vậy là 3 ngày liên tiếp lộ diện. 

[Chủ động yêu cầu phát ca khúc]

Hôm qua Đường Đường yêu cầu bài hát trên đài phát thanh, lần đầu tiên phá lệ công khai tưởng nhớ Ca Ca. Chiều hôm qua trong chương trình phát thanh do DJ Vani chủ trì, sau khi phát đi rất nhiều lời nhắn gửi của các nghệ sĩ tới Trương Quốc Vinh, Vani nói: “Ca Ca, chương trình hôm nay là dành cho anh, có một việc rất quan trọng em nhất định phải làm. Có một người rất quan trọng với anh, một người vô cùng thương nhớ anh, hôm nay em giúp anh ấy phát một bài hát, mà nhất định phải là bài này.” Dứt lời, ca khúc “Em ở nơi đâu” của Ca Ca vang lên, Vani tiếp tục nói: “Ca Ca, hy vọng anh nghe được tiếng lòng của anh ấy. Em muốn cám ơn Đường Hạc Đức tiên sinh.” Vani cũng cho biết Đường Đường đã bày tỏ trên Whatsapp muốn phát riêng bài hát này tặng Ca Ca.”

Từng lời từng chữ trực tiếp bày tỏ nỗi lòng của Đường Đường: “Hình bóng xưa, thanh âm xưa, nhưng bi thương vẫn nguyên vẹn… Từ đây mới hiểu, anh yêu em chừng nào, tâm tư anh sớm đã đi cùng em”. Cảnh âm dương cách biệt xé ruột xé gan, làm sao nói hết được nỗi thê lương, chỉ có thể thấy vật nhớ người, gửi lòng vào bài hát, thông qua giai điệu trên sóng phát thanh để nói lời yêu với Ca Ca. Tình ý da diết nhưng không biết bộc bạch ở đâu: “Đêm nay vẫn canh cánh bóng hình em, đêm khuya giá lạnh người yêu dấu em ở nơi đâu?”

Ngoài yêu cầu ca khúc của cá nhân, Đường Đường còn thay mặt Ca Ca gửi đi một ca khúc đáp tạ lòng fan, lời chân thành gói gọn trong 20 chữ : “Tôi muốn tặng ca khúc “Cùng nhau vượt qua” cho tất cả bạn bè và các fan.” Tiếp đó “Cùng nhau vượt qua” được phát, ca từ thâm tình khiến người ta nhớ đến một câu Đường Đường từng nhắn gửi Ca Ca: “Tình này muôn thuở vẫn miên man”. Quả là tình cảm chân thành tha thiết.

[Không muốn nói quá nhiều]

Sau chương trình, Vani cũng cho biết lời nhắn của Đường Đường đã được thu âm trước: “Vốn dĩ muốn bảo anh ấy nói nhiều hơn, nhưng anh ấy không muốn. Khi hỏi anh ấy tôi có thể nói đây là ca khúc phát theo yêu cầu của anh ấy không? Anh Đường đáp “Tùy ý em”. Đây có thể coi là lần đầu tiên sau 10 năm Đường Đường thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng với Ca Ca. Tiếc rằng dù ngọn lửa tình yêu mãnh liệt, nhưng đêm khuya giá lạnh, sau những phút giây ca khúc vang vọng, Đường Đường lại phải đơn độc bước đi, chỉ có thể tìm lại tiếng ca và bóng hình ma mị kia trong hồi ức.

Cũng tại lễ tưởng niệm tối qua, trước khi chương trình kết thúc, Trần Thục Phân đã kéo tay Đường Đường lên sân khấu. Đường Đường mặc áo phông trắng có in dòng chữ Miss You Much Leslie, cúi rạp người bày tỏ lòng cảm kích, cùng mọi người chia sẻ nỗi nhớ thương Ca Ca.

~02/04/13~

Trans by Sayuri Cassiopeia


Phần audio trên Youtube:




Sau 10 năm, Đường Hạc Đức công khai thể hiện tình yêu với Trương Quốc Vinh trên đài phát thanh

Tin ngày 02/04/2013



Đường Hạc Đức, người yêu của ngôi sao huyền thoại Trương Quốc Vinh (biệt danh Ca Ca), gần đây đã chia sẻ một số bức ảnh riêng tư của hai người nhân dịp kỷ niệm 10 năm ngày giỗ của anh. Những bức ảnh này được các fan ở khắp nơi tán thưởng nhiệt liệt.





Những năm trước, vào mỗi dịp kỷ niệm sinh nhật hay ngày giỗ của Trương Quốc Vinh, Đường Hạc Đức đều bay qua Mỹ hoặc trốn trong nhà để tìm kiếm sự khuây khỏa. Năm nay, anh đã công khai bày tỏ tình yêu và nỗi nhớ thương bạn trai trên một chương trình phát thanh chiều hôm qua (ngày 01/04/2013).

Anh đã nhờ đài phát thanh phát sóng ca khúc hit của Trương Quốc Vinh "Where Are You" (你在何地) để dành tặng cho chính người ca sĩ, muốn qua từng dòng ca từ da diết mà nói hộ tình cảm của mình: "Đêm nay, tôi vẫn không thể quên được em. Người yêu ơi, em đang ở nơi nào?"... "Bóng tối xưa, giọng nói cũ, nhưng nỗi đau mới đang thổn thức. Từ bây giờ tôi biết, tôi yêu em nhiều bao nhiêu. Tâm tư của tôi đã đi theo em từ lâu rồi."

DJ của chương trình - Vani, vốn là một người bạn của Đường Hạc Đức, sau khi đã đọc qua rất nhiều lời nhắn của các nghệ sĩ gửi đến Trương Quốc Vinh, cô bắt đầu nói: "Ca Ca, đây là chương trình phát thanh dành tặng cho anh. Có một điều này rất quan trọng mà em phải làm. Có một người rất quan trọng với anh; một người nhớ anh rất nhiều, hôm nay người ấy muốn nhờ em bật ca khúc này cho anh, và nhất định phải là ca khúc này."

Sau bài hát, DJ Vani nói tiếp: "Ca Ca, em hy vọng anh hiểu tình cảm của anh ấy. Em muốn cảm ơn đến anh Đường Hạc Đức." Sau đó, DV Vani đã thổ lộ Đường Hạc Đức là người đã gửi thông điệp này qua Whatsapp, hy vọng anh có thể đề tặng riêng một ca khúc cho Ca Ca.

Bên cạnh việc đề tặng cá nhân, Đường Hạc Đức cũng nhờ DJ Vani gửi tặng ca khúc "Together We Move On" (共同渡過) đến cho tất cả bạn bè và các fan của Trương Quốc Vinh.


Trương Quốc Vinh trên sân khấu

Lát sau DJ Vani kể tiếp: "Ban đầu tôi muốn anh ấy nói nhiều hơn, nhưng anh không muốn vậy. Nhưng khi tôi hỏi liệu tôi có thể cho các vị thính giả biết bài hát này là đề tặng riêng của anh đến cho Leslie được không thì anh ấy nói 'Nếu em thích'." Đây là lần đầu tiên sau 10 năm Đường Hạc Đức công khai thể hiện tình yêu của mình dành cho Leslie trước công chúng. 


Thêm vào đó, Đường Hạc Đức cũng đã xuất hiện một cách lặng lẽ trong buổi nhạc hội tưởng nhớ "Miss You Much Leslie"  được tổ chức vào tối ngày 31 tháng 3 vừa rồi. Dường như tình cảm của các fan dành cho Ca Ca đã cảm động anh. Thế nên, ngày 01 tháng 4, anh và quản lý cũ của Trương Quốc Vinh là cô Trần Thục Phân đã cùng nhau xuất hiện trên sân khấu trong thời gian kết thúc chương trình nhạc hội tưởng nhớ "Miss You Much Leslie". Cả hai đã cúi đầu thật thấp, bày tỏ sự trân trọng thịnh tình của đám đông. Đường Hạc Đức nói "Thật khó khăn cho các bạn. Xin ngàn lời cảm ơn."




Quản lý Trần Thục Phân và Đường Hạc Đức lên sân khấu cảm ơn các fan vào cuối nhạc hội "Miss You Much Leslie" 





Hình ảnh fan hâm mộ cùng tề tựu để tưởng nhớ Trương Quốc Vinh


Link audio trên Youtube: http://www.youtube.com/watch?v=1EQS-iQLo2Q