(tiếp)
13.
Tôi đặt tô cháo xuống bàn, không nhã nhặn như nó vốn phải được đối xử như vậy. Nhưng lúc này ai mà quan tâm đến việc đối xử với một cái tô, trong khi chủ nhân của nó còn không được đối xử cho ra hồn.
Tôi nhìn cậu ta bước ra khỏi phòng tắm, Hà Bảo Vinh ngồi vào bàn trong tư thế đang cố gắng đè bẹp thứ gì đó loi choi không ngừng động đậy, mím môi nhìn chòng chọc vào tô cháo như muốn đâm bầy nhầy cái thứ vốn đã lỏng quẹt chứa trong nó.
Tôi cũng chả quan tâm cậu ta ngồi như thế nào hay muốn đâm cái gì.
Bữa sáng kết thúc. Tôi ăn sạch thức ăn trong tô của mình, mặc kệ cậu ta có lấy muỗng quậy tới quậy lui hay có bỏ miếng nào vô miệng không. Chẳng có lý do gì để làm những chuyện dư hơi như vậy!
.
∞
.
Không phải đã đến thời kì cả cháo tôi cũng ăn hết nổi chứ?
Gần tám giờ sáng, khách du lịch bắt đầu rẽ vào khu phố cổ nơi chúng tôi vẽ tranh. Bouloz ngồi bên phải, cách tôi chừng sáu mét, đang vẽ một cô gái nhỏ với hai bím tóc xoăn đen, miệng không ngừng huyên thuyên những câu vô nghĩa.
“Cậu đấy, cãi nhau thì cãi nhau, làm gì trưng bộ mặt hãm tài đó ra, sẽ hù khách chạy mất!”
“Không phải tôi đả kích cậu, nhưng cứ cái đà này, cậu ta mà bỏ đi nữa thì cậu lại vắt giò lên cổ chạy đi tìm thôi.” “Chìu cậu ấy chút đi…”
“Nè, cậu có nghe tôi nói không vậy? Đừng có làm bộ như đang tập trung vẽ nha, tôi biết cậu đang nghe đó!”
“…, không phải tôi muốn xen vào chuyện hai người, nhưng cậu cãi nhau với cậu ta to quá, cả tôi, Vivian lẫn khách trọ khác đều bị làm phiền. Cậu phải nghĩ cho cái lỗ tai của kẻ khác nữa chứ…”
…
Tôi, còn chưa có đủ chìu cậu ta sao?
Thật chẳng biết phải làm thế nào Hà Bảo Vinh mới hài lòng. Mỗi một chuyện không đâu cũng đem ra gây gỗ được. Là tôi đã quá tự tin vào khả năng sống chung lâu dài với cậu ấy, hay thực chất tôi vốn không có cái khả năng đó?
“Huy!”
…
“HUY!”
_Chuyện gì?!
Thêm tên Bouloz cứ thích đêm tôi ra làm trò mua vui này nữa! Tôi đủ chuyện để đau đầu rồi.
_Khách hàng đang gọi cậu kìa!
_Ai…?
Theo cái hất mắt của Bouloz-tôi nhìn đến vị khách mở hàng của mình, đang đứng cạnh tôi-với mái tóc được chải gọn gẽ đầy keo bóng viền quanh khuôn mặt hình bầu-nhìn chằm chằm bức tranh tôi vẽ cho bà ấy với một thứ tình cảm như đang đeo phải vài quả tạ dưới cằm.
_Cậu trai trẻ!
_Vâng?…
_Tôi được vài người bạn giới thiệu đến chỗ cậu. Và, uhm…tôi đã hy vọng kết quả sẽ khác kia.
_...
_Tôi muốn nói, kỹ thuật của cậu rất tốt, cộng thêm việc trẻ ra vài chục tuổi là mơ ước của mọi phụ nữ, nhưng nó…_Bà ấy chỉ chỉ một cách dè chừng vào khuôn mặt trong bức tranh_...có phải trông có chút…không giống tôi hay không?!
Tôi nghĩ bà đã muốn thè lưỡi sau khi nói câu đó, nhưng để giữ lịch sự, và cả sự duyên dáng phải có của một quý bà, vị khách của tôi chỉ trông có vẻ hơi bị chuột rút cơ mặt bên phải.
Tôi thì có cảm giác muốn chuột rút luôn cả người. Trên nền giấy A2, trong mái tóc uốn lượn bóng bẩy được chăm chút vô cùng cẩn thận là khuôn mặt nhăn nhó không chịu ăn sáng nay của Hà Bảo Vinh!
Ở vị trí hoàn toàn có thể nhìn thấy những gì tôi vẽ, Bouloz gào vào sự xấu hổ của tôi một tràn cười khủng khiếp. Ai đi ngang qua có thể tưởng cậu ta hẳn đã mang di chứng vĩnh viễn của việc bị chó dại cắn.
Quý bà bên cạnh tôi thì tốt bụng hơn, chỉ thông cảm vỗ vai tôi mấy cái, còn khích lệ tôi đừng quá chán nản vào cuộc sống, mọi việc đều có hướng giải quyết, và rằng nếu mà tôi có stress dữ quá thì nên đi khám bác sĩ sẽ tốt hơn…(Bouloz gào thêm một tràn nữa, lần này thì giống như cậu ta đang bị chó cắn thật.)
_Xin lỗi bà…_Tôi nói nhỏ, không thể tưởng tượng có ngày bản thân lại trở nên gàn dở thế này.
_Không sao, cậu vẽ lại bức khác cho tôi là được.
_Vâng, sẽ nhanh thôi.
Tôi quơ vội tờ giấy xuống, vò nát rồi quăng đâu đó dưới chân, tập trung để vẽ người trước mặt, tự nhủ rằng nếu bất kì bộ phận nào của Hà Bảo Vinh còn xuất hiện trên giấy nữa-tôi sẽ cạp đứt luôn mười ngón tay mình.
~
Tám bức tranh trong một buổi sáng thực sự làm tôi kiệt sức. Bouloz kéo tôi đứng lên khi một người đàn ông tóc hoa râm có vẻ như chuẩn bị trở thành người khách thứ chín. Ông ấy dợm bước lại, sau thấy chúng tôi dọn dẹp giá vẽ nên quay lưng bỏ đi.
_Cậu muốn chết hả? Tôi vẽ đến bức thứ ba mỗi sáng là đã thấy bàn tay cứng đơ rồi.
_...
_Tôi nói-những kẻ đang yêu hay thích hành hạ bản thân vậy đấy. Ngu gì đâu!
_...
Tôi bê giá vẽ và bao đựng dụng cụ lững thững về, tay phải quả thật đã đờ ra như bột sáp, chẳng còn hơi sức để đấu khẩu với cậu ta nữa.
Con đường dài lê thê, mặt trời chói chang lại rọi trên đỉnh đầu. Lúc tôi rẽ vào khúc quanh nhỏ, Lucenz từ xa thò đầu ra ngoài chiếc tủ con của lão í ới gọi: “Nè, đã dùng chưa? Nó tuyệt chứ hả?”
_Không. Tệ lắm!
_...HẢ?!
Tôi bỏ qua điệu bộ kì quặc của Lucenz-với bộ cánh dệt thổ cẩm chẳng biết lão bê từ đâu về-đang ngoẹo cổ trong trạng thái bị đả kích quá độ, đi tiếp về nhà.
Lúc gần về đến nhà trọ, tôi ghé qua Pastelaria mua ít bánh mì và xúc xích. Mùi bột mì cùng với bơ sữa mới nướng khiến tôi dễ chịu đôi chút, bước chân cũng thấy nhẹ hơn. Bouloz mua hai cái baguette, bốn hộp mứt thơm và một lon thịt hộp. Chúng tôi thanh toán tiền xong thì Romal-ông chủ của tiệm nói với chúng tôi về Ngày lễ của bến cảng.
_Dzào…, năm nào mà chả vậy, ông cứ muốn bày ra nhiều việc làm gì?
Bouloz càu nhàu. Romal mắng cậu ta mấy câu, nào là “Bọn con nít ranh các cậu có biết quái gì về truyền thống đâu.” “Tôi thiệt tình thất vọng cùng cực…” “Thời buổi này người ta chỉ ru rú trong mấy cái hộp ngữa tay lấy tiền của các ông chủ, chẳng ai quan tâm đến những chiếc tàu đánh cá ngoài kia, nhờ chúng mà bọn cậu lớn lên cả đấy, ranh con!”…
Bouloz nói lại gì đó, đa số là những điều mà Romal không hài lòng, nên họ tiếp tục tranh cãi về chủ đề Ngày lễ.
Tôi kiếm được một chỗ trong tiệm để ngồi. Không thể bê nguyên giá vẽ, bao dụng cụ và đống thức ăn này về cùng một lần ngay được, mấy ngón tay bên phải tôi vẫn chưa thể nắm lại. Tôi xoa nắn chúng một lát.
Bên ngoài, nắng đã chan hòa nơi bậc thềm. Đồng hồ treo tường điểm đúng 11h.
Ngay bên dưới đồng hồ, tôi nhìn thấy đám trường xuân rũ rượi nơi cửa sổ đối diện, nắng vẽ lên mặt lá những bóng sáng chạy đung đưa theo gió, hàng ngàn bụi sáng li ti xổ tung giữa trời. Bảo Vinh nói cậu ấy thích những ngày nắng, nên tôi đã định khi nào thời tiết ấm lên, chúng tôi sẽ đi xem thác Iguazu. Nhưng khi thời tiết đã ấm lên rất nhiều rồi, tôi vẫn chưa thể nói với cậu ta “Chúng ta đến Iguazu nhé.”
Rốt cuộc thì tại sao chúng tôi lại cãi nhau chứ? Vì lọ nước hoa của Lucenz?
Thật sự, chỉ đơn giản là vì lọ nước hoa của Lucenz sao?!
Bouloz ném cái gì đó vào thùng rác ngay cạnh tôi sau khi bỏ lại mấy câu chửi thề, cậu ta kéo tôi ra khỏi tiệm. Tôi quay đầu định chào Romal một tiếng, nhưng ông ấy đang la ó dữ quá, nên tôi nghĩ ông chắc sẽ chẳng nghe hay thấy được tôi lúc này.
“Mẹ nó! Ai sống thì tự lo lấy thân, ổng làm quái gì cứ thích bảo người khác làm này làm nọ?...” …
“Tôi nói ổng già quá lú lẫn rồi, vài năm nữa cũng sẽ quên luôn cách làm bánh cho coi, đến lúc đó xem ổng còn lớn giọng được không…”
Tôi ôm bao đựng xúc xích và ba ổ mì dài trong tay, hương vị tỏa ra từ chúng khiến tôi dễ chịu. Lúc còn khoảng hai chục mét nữa là về đến nhà, Bouloz vẫn chưa chịu im miệng. Tôi thật chẳng biết cậu ta lấy đâu ra hơi sức để vừa đi bộ dưới mặt trời, vừa vác đồ, vừa nói liên tù tì như vậy.
“Ngày lễ của bến cảng cái khỉ gì, con người sống phải thực tế đôi chút chớ, cậu nói có phải không?!” “Mấy năm trước như thế nào thì cứ làm y như vậy, đằng nào cũng có ai quan tâm đâu, tục lệ thì tốt nhất nên dừng lại ở giới hạn của tục lệ mà thôi, cậu nói phải không?!...”
Tôi có biết những gì cậu ấy nói là “phải” hay “không phải” đâu, vả lại tôi cũng chẳng muốn mở miệng nói gì cả. Thiệt là mệt.
Cái chuyện Ngày lễ của bến cảng, tôi chỉ biết hàng năm vào cuối tháng ba-thời điểm thuyền ra khơi nhiều nhất, và để chuẩn bị cho mùa đánh bắt bội thu nhất-vào tháng năm hay sáu, người dân nơi đây sẽ tổ chức lễ hội cầu bình an cho bến cảng của họ, các cửa tiệm buôn bán đều đóng cửa ba ngày, mọi người ở ngoài đường đón tàu trở về, đem hải sản làm các món trong lễ hội, rồi tổ chức tiệc tùng gì đó với nhau. Không có năm nào tôi tham dự Ngày lễ của bến cảng, căn bản vì tôi không thích nơi đông người, nên chẳng muốn tham gia bất kì lễ hội nào. Những năm trước, cuối mỗi ngày Bouloz hoặc Vivian sẽ mang về cho tôi vài món ăn-và đó là thứ duy nhất mà tôi cảm nhận được từ ba ngày lễ.
Năm nay, tôi đã định sẽ cùng Bảo Vinh tham dự. Cậu ấy thích những nơi nhộn nhịp, có thức ăn ngon và vui chơi thỏa thích. Nhưng mọi chuyện lại thành ra thế này đây!
~
Thoát khỏi Bouloz, tôi nặng nề leo lên hai mươi bậc thang cấp. Đây là cái ngày gì không biết?
Bảo Vinh vừa thấy mặt tôi liền đi thẳng vào buồng tắm, chẳng thèm tắt cả tivi cậu ta đang xem. Tôi cũng không tắt. Sao cứ lần nào cũng là tôi làm những việc này, cậu ấy nên học cách xử lý cuộc sống của mình đi.
Mười phút trôi qua.
Tôi tranh thủ cắt bánh mì và chiên xúc xích. Có lẽ nên làm thêm nước sốt tỏi với nấm, Bảo Vinh thích ăn chúng cùng xúc xích.
Thì, dù sao, Hà Bảo Vinh đang bị thương ở tay, và tôi cũng đâu có muốn cậu ta lăn ra chết vì đói ngay trong nhà mình.
Mười lăm phút trôi qua.
Tôi dọn mọi thứ lên bàn, trông khá ngon mắt. Cậu ta làm cái quái gì trong buồng tắm thế không biết?!
Hai mươi phút trôi qua.
Tôi tắt tivi. Hà Bảo Vinh chắc không ngu ngốc tự nhúng hai bàn tay mình vào nước rồi lăn ra ngất vì đau đâu…Chúng tôi có vòi sen mà, phải không?!...
Ba mươi phút trôi qua.
Trường hợp xấu nhất là tên ngốc đó-sau khi nhịn đói cả buổi sáng đã hôn mê bất tỉnh rồi chết vì ngạt nước!
Tôi lao về phía buồng tắm, suýt nữa là đâm vào Hà Bảo Vinh vừa bước ra. Nước từ mái tóc nhỏ lên sàn nhà, cậu ấy cứ như vậy đi về phía tôi.
Chuyện gì đây? Muốn tôi lau tóc cho? Đừng hòng!
Bảo Vinh đi ngang qua tôi.
Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, có lẽ vì chẳng còn chỗ nào khác để ngồi. Cậu ấy nhìn đống thức ăn trước mặt, nhưng không nhấc đũa lên. Nước từ mái đầu ước sũng vẫn nhỏ xuống, làm ước cả chiếc áo cậu ta đang mặc.
Tôi tự múc cho mình xúc xích, lấy một lát bánh mì trong khay rồi bắt đầu ăn.
Không muốn ăn thì mặc xác cậu, khi không xối nước lên đầu làm gì, ngày nào mà tôi chả gội đầu cho!
Tôi ăn hết lát mì thứ ba, Hà Bảo Vinh vẫn còn ngồi một cục ở đối diện, không ư hử lên tiếng gì cả. Tôi bốc lát thứ tư, nhai đến đau cả răng, sao mà bánh hôm nay cứng thế không biết?!
Một lát thì Bảo Vinh có vẻ chẳng thể chịu nổi nữa, cậu ta cầm lấy chén và đôi đũa. Nhưng tôi đắc ý chưa tới nửa giây đã thấy dạ dày co thắt dữ dội. Đống băng quấn quanh hai bàn tay cậu ấy ướt nhẹp, máu thấm ra cả bên ngoài. Khẳng định nếu không phải cố tình làm cho tôi hối hận, thì cũng là vô tình bị va vào cái gì đó trong lúc cậu ta ngu ngốc hành động theo bản năng.
Tôi đã bỏ qua việc cậu ta mím chặt môi nãy giờ, bỏ qua luôn cả việc cậu ta vốn lóng ngóng trật lên trật xuống khi tự chăm sóc lấy mình. Bây giờ thì tốt rồi, tự làm tự chịu.
Thiệt quả báo mà. Tôi cương với cậu ta làm gì không biết?!
_Làm gì vậy?
_Cậu phải thay băng thôi.
_Kệ nó.
_...
Tôi kéo hai tay cậu ấy lại. Đã đau đến nói không ra hơi mà còn làm cứng. Nhưng cậu ta cũng thật là mạnh, tôi suýt nữa bị hất ngược ra sau. Lúc nào cãi nhau với tôi Hà Bảo Vinh cũng đặc biệt có sức như thế này!
Dùng dằng một hồi, Bảo Vinh rốt cuộc chịu ngồi yên trên sô pha để tôi thay băng. Lúc tôi bôi thuốc sát trùng vào viết thương, cậu ấy đã muốn khóc tới nơi. Ai bảo làm ra những chuyện ngu ngốc này!
_Đi đâu nữa?
_Tới bàn, cậu không định ăn trưa hả?
_Làm sao mà ăn?
_Tôi đút.
Rồi, Hà Bảo Vinh ngấu nghiến hết số mì lẫn phần xúc xích còn lại-gấp ba phần tôi vừa mới ăn.
Cậu ta, rõ ràng...!
.
∞
.
“Thật hết biết, cậu là người thuộc thế kỉ nào rồi, cái nơi buồn chán chậm chạp này mà…Hey, tôi còn tưởng cậu sinh ra ở một thành phố nổi tiếng nhộn nhịp chớ? Cậu rốt cuộc là từ đâu rơi xuống vậy hả?!”
Hongkong quả là một thành phố nhộn nhịp, đến mức xô bồ, ồn ào và rối rắm. Tôi không thích hợp với nó, cũng như với chính gia đình mình vậy. Nghe có vẻ thật đáng thương-khi ai đó không thể thích hợp với chính gia đình mình. Dù sao thì tôi cũng đã rời xa Hongkong. Thỉnh thoảng tôi có nhớ về thành phố đó, về vài người tôi quen biết đang sống trong nó, và tôi cảm thấy-như vậy là đủ.
_Huy, hôm nay chúng ta làm ba món tráng miệng và vài phần salad thôi!
Chàng trai trẻ này là một trong những phụ bếp ở đây, cậu ấy cũng là người hoa, nghe âm giọng, tôi đoán cậu ta đến từ Đài Loan.
_Ừ, tôi biết rồi.
Cậu ấy luôn là người đến sớm nhất và về trễ nhất, sau tôi. Bây giờ thì cậu ấy là người đến sớm nhất và về trễ nhất ở đây. Có Hà Bảo Vinh, tôi không tài nào quản lý thời gian cho ra hồn được.
_Tôi để nguyên liệu đây cho anh nha.
Tôi gật đầu, nhìn mấy khay nguyên liệu chất đống trước mặt, hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu làm việc.
Công việc của tôi là làm món tráng miệng và bánh hột gà, đôi khi tôi cũng làm mấy món salad. Nói chung, là việc đòi hỏi mỉ tỉ, nhưng không quá tốn sức. Lúc mới vào làm, Vivian hỏi tôi nấu món mặn tốt hơn hay làm đồ tráng miệng ngon hơn. Tôi đã trả lời “Tôi muốn làm đồ tráng miệng”, trong khi thật ra, tôi nấu món mặn tốt hơn. Đó không hẳn là một lời nói dối có mục đích. Vì sự thật tôi chẳng có mục đích gì để nói dối. Tôi cũng không biết nó là thói quen hay cái gì khác, chỉ là, trước đây lúc ở Hongkong-tôi thường đến nhà hàng của một người bạn nấu vài món vào cuối tuần, đó là cách tôi thư giãn. Nhưng Bảo Vinh nói cậu ấy không thích mùi đồ ăn trên người tôi, rất khó chịu, đổi lại mùi đồ ngọt thì được. Nên rồi, tôi cứ làm đồ ngọt suốt từ lúc đó.
Chỗ tôi đứng nấu có phần tách biệt với khu bếp chính, lại ở ngay cạnh một cửa sổ nhỏ thông gió khá tốt. Tôi thực thích chỗ này, mặc dù nó hơi mệt nhọc cho anh chàng phụ bếp mới. Cậu ta cứ chạy đi chạy lại giữa khu bếp của tôi với nhà kho đựng nguyên liệu, mà giữa chúng là khu bếp chính lúc nào cũng chật kín người.
_Huy, cái này anh dùng bao nhiêu? Số trứng hôm qua còn đủ không?
_Đủ, còn táo thì cứ để lại một nửa cho tôi.
Tôi đã nói với cậu ta nên dự tính chuẩn bị bao nhiêu nguyên liệu cho món của ngày hôm nay, như vậy đỡ mất công hơn, nhưng anh chàng lại bảo mình thích làm việc như vậy. “Nếu tôi chuẩn bị hết mọi thứ và không có ai sai tôi làm gì cả, thì cả ngày còn lại sẽ thật thê thảm!”.
Tôi có chút không kết nối được với nhân vật mới này, cậu ta cũng thật đặc biệt đi.
Khi khu bếp chính vào thời điểm nóng nhất, món tráng miệng của tôi cũng gần xong, bây giờ thì chờ để cho chúng vào tủ lạnh, và lấy mấy thứ khác ra khỏi lò. Tôi cảm thấy cứ đứng chờ thảnh thơi như vậy thì cũng chẳng làm gì, nên gọi điện về nhà xem Hà Bảo Vinh thế nào.
Như thường lệ, Bouloz bắt máy, trêu tôi một chập rồi mới gọi Bảo Vinh xuống.
_Cậu đang làm gì vậy?
_Xem tivi.
Giọng Bảo Vinh nhẹ bẫng, mềm mỏng hơn tôi nghĩ, có lẽ đã nguôi giận rồi.
_...Uhm, tay còn đau không?
_Còn,… một chút.
_Tối nay muốn ăn gì không?
_Gì cũng được.
_…
_...Khi nào cậu về?
_Làm việc xong sẽ về.
_Khi nào thì làm việc xong?
_Hai tiếng nữa.
_Ờ…
_Còn bánh mì và xúc xích trong tủ lạnh, muốn ăn thì hâm lại.
_Ừ.
_Để chế độ nướng, 200°F, khoảng ba phút là được.
_Ừ.
_Lúc lấy ra nhớ mang bao tay vào.
_Ừ…
_...Có muốn ăn kem không, tôi mua kem cho cậu.
_Không…
_Sao vậy?
_...
_...
_Tay tôi còn đau, lát nữa cậu về mới hâm đồ ăn đi.
_Ừ.
_...
_...Cậu cúp máy đi.
_Hả?...Ừ.
Bảo Vinh cúp máy.
Còn tôi vẫn đứng ôm ống nghe, đang điên cuồng đấu tranh giữa việc ở lại làm cho hết giờ hay chạy ngay về nhà lúc này. Có lẽ, ở lại là quyết định đúng đắn, cũng chỉ còn hai tiếng nữa thôi. Ăn nhằm gì hai tiếng đồng hồ chứ?! Tôi phải chịu trách nhiệm cho công việc của mình, nó không chỉ là phong cách, mà còn là tư cách.
Quỷ tha ma bắt cái tư cách này đi, tôi thật muốn về nhà tới điên rồi.
Đợi bánh nướng xong là được, đằng nào ba việc lặt vặt còn lại không có tôi cũng chẳng sao. Thêm nửa tiếng nữa. 30 phút…
Bên trong mặt gương bám đầy dầu mỡ của cái đồng hồ treo tường xám ngoắt, tôi phát khùng ngó kim dài nặng trịch nhích từng chút một qua mỗi khấc đen.
Kiên nhẫn!...kiên nhẫn….
_Huy!
_Hả…?
_Anh có chuyện gì không?
_Sao cơ?!
_Vì chuyện này không hay xảy ra với người bình thường lắm nên tôi mới nói…
_...
_Anh…đã ôm cái ống nghe suốt mười phút rồi!
.
.
.
_À, ha ha, không có gì!...
Tôi đặt ống nghe lại, cười khần khậc với cậu ấy. Nếu bây giờ tôi có trông như một tên điên thì cũng là tại Hà Bảo Vinh.
_...Mà, này cậu…
Sẽ cực kì ngu xuẩn khi mà tôi quên mất tên cậu ta vào lúc này. Nhưng tôi thật đã quên béng nó.
_Tiểu Trương!
_À, phải, Tiểu Trương.
Tiểu Trương có vẻ không hài lòng, được rồi-tôi tự nhủ-cậu ta là Tiểu Trương, cậu ta là Tiểu Trương…
_Sao vậy?
_...Hèm, chuyện là, cậu coi giúp tôi phần còn lại được không? Chỉ hôm nay thôi.
_Ý anh là…
_Tôi đã đặt chế độ-khoảng hai mươi phút nữa, cậu đem bánh ra khỏi lò sau khi nó tắt, lấy đồ tráng miệng trong tủ lạnh ra nếu có khách gọi, sau đó về nhà lúc 7 giờ tối. Xong!
_...
Tôi nghĩ nụ cười mình đang trưng ra rất thân thiện, hy vọng cậu ta không quay lưng bỏ chạy khi thấy nó.
Nhưng thái độ tiếp nhận chuyện này của Tiểu Trương...tích cực hơn tôi dự đoán.
_Thật không?! Tôi sẽ làm nó hả? Ok, không thành vấn đề!
_...À,..cám ơ…
_Thế nào, lấy bánh ra sau hai mươi phút, tôi trang trí thêm cho nó được không?
_Oh,…dĩ nhiên…
…là không nên làm như vậy.
Người ta lại có thể trang trí cái gì lên trên bánh hột gà?
_Đồ ngọt hôm nay-để coi-có quy linh cao, nước xí muội, bánh bao thơm. Ok. Nè, anh nghĩ có nên đề nghị một cách kết hợp mới-giống như-ăn quy linh cao và uống sữa đậu nành. Anh thấy sao hả? Tôi sẽ nói với bà chủ nhé!...
Có lẽ, là quá mức tích cực so với dự đoán.
Tôi biết ơn chào cậu ấy một cái, cầu trời phù hộ cho ai đó hôm nay sau khi ăn quy linh cao với uống sữa đậu nành sẽ không phải mua thêm thuốc cầm tiêu chảy.
.
∞
.
Tôi dừng lại trước cánh cửa đang đóng, đứng yên năm phút mới đẩy vào.
Thì, dù gì đi nữa, việc chạy hộc hơi từ nhà hàng lên đây trong khi tôi có tới hai tiếng đồng hồ để đi bộ một quãng đường 60 mét cũng có chút mất mặt.
Bảo Vinh nằm-nửa ngồi trên bàn trong khi tivi vẫn mở. Tôi còn tưởng cậu ấy ngủ quên, cho đến lúc Bảo Vinh bật dậy và bắt gặp tôi, ờ, đang đứng lúng túng ngoài cửa hay cái gì đó đại loại.
_Sao cậu về nhà vậy?
_...Xong việc rồi.
_Tôi tưởng còn hai tiếng nữa mới xong?!
_Hôm nay nhà hàng ít khách.
Xin lỗi Vivian, tôi thật cũng chẳng muốn trù ếm gì doanh thu ngày hôm nay!
Dù sao, tôi thề là Bảo Vinh đã cười khi bắt đầu hỏi câu thứ hai.
_Đói bụng chưa?
Tôi xắn tay áo, biết có đói thật hay chưa thì Hà Bảo Vinh cũng sẽ gật đầu.
_...Uhm.
Cậu ấy gật đầu.
Và vì quá hăng hái hâm lại thức ăn, mà tôi không để ý-cái gật đầu của cậu ấy có chút…ý nhị.
Chúng tôi kết thúc bữa ăn lúc năm giờ rưỡi. Dù tôi đã cố gắng làm cho mọi chuyện diễn ra chậm nhất có thể, thì sau khi tôi vừa cho Hà Bảo Vinh ăn, vừa tự ăn bằng kiểu nhét từng miếng một bánh mì cỡ một lóng tay vô miệng, bữa ăn vẫn cứ kết thúc vào lúc năm giờ rưỡi.
_Sớm nhỉ.
Bảo Vinh lướt qua đồng hồ trên giá tường, ý nhị nói.
Tôi nhìn bồn rửa chén đang đầy nước, với hai bàn tay toàn bọt xà phòng của mình nhúng trong đó, cũng vô cùng ý nhị làm như đang tập trung rửa chén.
_...Ờ, có chút sớm.
Là có chút quá sớm. Thông thường chúng tôi ăn cơm tối sau bảy giờ. Dù sao, tôi nghĩ, việc gì cũng có đột xuất, ăn tối sớm một chút cũng…tốt thôi. Nên, rửa tiếp đống chén bát này cho xong.
Không khí thiệt kì cục!
Tiếng nước chảy xối xả, hay tiếng chén đũa va loảng xoảng vào nhau cũng không làm nó bớt kì cục hơn. Tôi hy vọng Hà Bảo Vinh không nhìn mình, dù hết 99% là cậu ta đang làm điều đó. Tôi không thể nói chắc 100%, vì cậu ấy đang ngồi ở sau lưng tôi.
Hoặc đứng, hay nằm.
Để làm cho không khí bớt căng thẳng, hay chính xác là cho bản thân tôi bớt cảm thấy cái bầu không khí này căng thẳng, tôi cật lực vui vẻ nói vài câu.
_Sao cậu không dùng thử nước hoa xem.
...
...!
“Sao cậu không dùng thử nước hoa xem” đang dội vào màng nhĩ tôi. Nghe xa xăm, nhưng rõ ràng đến không trật đi đâu được. Chẳng có sao trời hay mặt trăng hay chùm sáng mờ ảo nào cho thấy đây chỉ là mấy việc lảm nhảm điên rồ trong khi mơ. Tức là, tôi thực sự đã thốt ra miệng “sao cậu không dùng thử nước hoa xem”!
Bởi mới nói, “vạ từ mồm mà ra” vẫn cứ là chân lý muôn thưở. Nhất là khi con ngưởi ở trong tình trạng suy thoái khả năng bắt đúng thời gian cho tư duy của bộ não với những thứ phun ra từ miệng họ. Đây không phải câu nói mang lỗi chính tả hay ngữ pháp nhiều nhất mà tôi từng nói, nhưng rõ ràng là câu ngu ngốc nhất, không hợp hoàn cảnh nhất và sai lầm nhất.