Thứ Ba, 31 tháng 8, 2010

Phim "Pairing"

Posted by beforsure


Bộ phim truyền hình này CaCa đóng cho đài RTV (ATV sau này) hồi năm 79/80 gì đó. Một trong những bộ phim truyền hình đầu tay của anh khi anh gia nhập ngành phim ảnh.

Diễn viên chính: Trương Quốc Vinh, Trần Tú Văn, Nghê Thi Bội, Lâm Quốc Hùng, Văn Khiết Nhi ...

Nội dung: Cuộc sống của những người trẻ tuổi, 4 thanh niên có hoàn cảnh khác nhau sống chung tại một căn hộ cho thuê, trên lầu của họ là 4 cô bạn gái cũng sống chung, luôn xảy ra những xung đột lúc ban đầu... dần có đôi có cặp và trải qua những thử thách cuộc đời...

Trong phim có sự tham gia của Nghê Thi Bội - người mẫu & diễn viên xinh đẹp của RTV thời đó, cũng là một trong hai mối tình duy nhất mà CaCa thừa nhận với người trong ngành :)




Caca đóng cặp với Nghê Thi Bội tạo thành một cặp dễ thương














Photos: Phim Inner Senses - Dị độ không gian



























Đạo diễn: Law Chi-leung La Chí Lương
Diễn viên:
Leslie Cheung Trương Quốc Vinh
Karena Lam Lâm Gia Hân
Maggie Poon
Waise Lee
Năm phát hành: 2002


Cuộc sống trên màn ảnh - Phỏng vấn của ATV năm 1997

LINK XEM FULL ONLINE KÈM VIETSUB: https://www.youtube.com/watch?v=B4QSX9_VO48

======================

Dịch bởi aha116 - dienanh.net


I – MC, L – Leslie, M – Maggie (Trương Mạn Ngọc), T – Tony Lương Gia Huy


I: À … Mọi người nghĩ một người bạn là như thế nào. Hay mọi người kết bạn, chọn bạn như thế nào?

L: Chắc chắn không phải là người ồn ào, một số người chọn bạn của họ vì “danh hiệu” hay đẳng cấp. Tôi muốn làm bạn của anh vì anh là Trương Quốc Vinh, là Trương Mạn Ngọc hay là Lương Gia Huy. Kiểu kết bạn như vậy thật rẻ tiền.

I: Làm sao anh biết được người đó có phải là người như vậy hay không?

L: Đơn giản thôi, ở bên họ rồi sẽ biết ngay mà. Tôi rất ghét những người mới gặp lần đầu mà đã nhìn từ trên xuống dưới tôi để xem tôi ăn mặc như thế nào. Tệ hại. Nói thật lòng tôi là một người khó chịu. Tôi đòi hỏi cao bản thân và những người xung quanh nên tôi chắc chắn không phải là người nhiều bạn thân.

I: Anh có thể nói về quan hệ của anh và Lương Triều Vỹ? Có phải hai người thân hơn sau khi quay phim “Happy Together”? Anh có thể kể về thời gian đó không?

L: Thực sự quan hệ giữa chúng tôi thân thiết hơn sau khi quay bộ phim đó. Triều Vỹ là người rất khó thân. Nhưng cậu ấy cũng là một người rất dễ thương. Triều Vỹ thích nhạc rock and roll. Mỗi lần tôi đến nhà chơi mạt chượt với Lưu Gia Linh, Triều Vỹ mở nhạc ở phòng bên cạnh và tôi cứ nhún nhảy theo.
À, lúc quay Happy Together, tôi đến Buenos Aries trước và lúc đó chưa bắt đầu quay phim. Rảnh rỗi nên tôi đi ăn chút đặc sản địa phương. Hmm, tối đó tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Đau bụng. Bao tử của tôi cứ như là miếng kiếng, hễ tôi ăn chút gì hơi nhiều dầu thể nào cũng bị đau bụng … Tại vậy nên tôi cũng không quan tâm mấy, chỉ nghĩ, ối trời, tôi chẳng thể ăn thức ăn ở đây nữa.
Ba ngày sau thì Triều Vỹ đến. Lúc đó tôi vẫn còn đau bụng. Tôi kể Triều Vỹ nghe và cậu ấy nói: “Ca ca, đừng lo, em có đem theo thuốc”. Tôi uống thuốc và thấy đỡ hơn. Nhưng cứ dừng thuốc thì lại đau lại.
Khoảng 2, 3 tuần sau, tôi lại đi ăn đồ ăn Ý với Triều Vỹ và William. Tối đó tôi nói với Triều Vỹ: “Lại không ổn rồi. Cậu có nghĩ tớ bị nhiễm virus amip? Vì tớ cứ bị đau bụng suốt”. Triều Vỹ đáp: “Điên à, Amip virus chỉ có ở vùng ven sông. Chúng ta đang ở Buenos Aires mà”.
Tối đó, Triều Vỹ có vài cảnh quay. Cậu ấy bảo tôi đừng lo lắng, cứ đi ngủ đi. Cậu ấy sẽ gọi cho Tim, bạn cậu ấy là bác sĩ ở Hồng Kông. Nghe lời cậu ấy tôi đi ngủ. Sáng hôm sau, mới 6 giờ đã có người gõ cửa, thì ra là Triều Vỹ, cậu ấy nói với tôi: “Ca ca, chắc anh bị nhiễm virus amip rồi”
Tôi tin chắc là nhờ Triều Vỹ mà tôi hết bệnh. Không có cậu ấy không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

I: Ba bạn cùng tham dự buổi phỏng vấn này. Nên chắc ba bạn đều bạn tốt của nhau. Là dạng gặp nhau suốt, hay chỉ nói chuyện qua điện thoại, hay là người để tâm sự những điều thầm kín?

L: Tôi nghĩ Mạn Ngọc và Gia Huy thân với nhau hơn là tôi thân với họ. Họ thường gặp nhau và tâm sự chuyện gia đình. Nhưng tôi có làm việc với Gia Huy và Mạn Ngọc vài lần.

T: Đúng vậy, tôi ít gặp Ca Ca … vì anh ấy có cách sống khác. Tôi phải chăm sóc gia đình. Tôi là dạng người của gia đình

L cắt lời – Tôi cũng là dạng người của gia đình. Chỉ là không giống với dạng gia đình của anh thôi. (cười).

T: Đúng vậy. Tôi có con và phải chăm sóc chúng. Trong khi Ca Ca có thể dành thời gian ở nhà để làm những gì anh ấy thích. Nhưng cũng từng có lần chúng tôi đã có một khoảng thời gian dài ở chung với nhau. Ý tôi là nhiều hơn thời gian quay phim. Chúng tôi quay ở nước ngoài, sống cùng nhau và do đó cũng hiểu nhau nhiều.

L cắt ngang lần nữa: Ừ, ở cái chỗ chỉ toàn là cát. Và sau ngọn núi này lại có một ngọn núi khác. (Ashes of Time). Người đến thăm tôi đầu tiên khi tôi bị bò cạp cắn chính là Lương Gia Huy! Anh ấy đến để hỏi: “Ca Ca, anh không sao chứ?” (Leslie hạ giọng và giả bộ lo lắng … rất buồn cười!)

T: Ồ, ở đó thiệt đáng sợ. Chúng tôi ở nước ngoài và chẳng quen mấy. Và một tối, tôi nghe là anh ấy bị bò cạp cắn.

I: Chuyện gì vậy?

L: À, lúc đó tôi và Lâm Thanh Hà đang ngồi nói chuyện phiếm trong phòng và tôi đi vệ sinh. Khi về lại phòng, tôi thấy có cái gì ngay sau cổ và tôi đã cố bứt nó ra. Và ối, nó cắn tôi. Tôi quăng nó xuống đất, thì ra là một con bò cạp. May là đó chỉ là một con bò cạp con, nó vẫn còn màu trắng. Nếu nó là con bò cạp lớn, nó sẽ có màu đen và tôi sẽ phải nói “bye bye” rồi.

MC hỏi Trương Mạn Ngọc: Chị có bao giờ muốn kết hôn không?

M: Có, nhưng không muốn ngay bây giờ.

L: Khó mà tìm được người để chia sẻ cuộc sống với mình và hy vọng sẽ chia sẻ suốt cuộc đời. Ý tôi là … Ví dụ như tôi … một ngày nào bạn thức dậy với cái bụng đầy hơi và hơi thở thật khó chịu. Ý tôi là, khi bạn chia sẻ cuộc sống với ai đó, bạn sẽ hy vọng họ cũng chia sẻ cuộc sống với bạn. Và sẽ có khi, bạn thức dậy và bỗng cảm thấy … trời, tôi không thể chịu nỗi hơi thở của anh ta nữa.

I: Vậy thì kêu anh ta đi súc miệng.

L: Không phải. Anh không hiểu. Không phải là chuyện súc miệng hay không. Mà là đến lúc anh không thể chịu nổi nữa.

T: Ý anh ấy là không phải chúng ta chịu đựng mà là chấp nhận. Giống như phụ nữ hàng tháng đều có một khoảng thời gian khó chịu. Nhưng anh phải chấp nhận vì nó là như vậy. Đó là một phần của họ.

L: Chính xác, khó mà tìm được người chấp nhận bạn và bạn cũng chấp nhận họ. Như tôi vậy, chúng tôi thường gọi điện cho nhau ít nhất 1 lần 1 ngày để hỏi xem người kia đang làm gì. Chỉ để nói “Anh ơi, anh đang làm gì? Em đang làm cái này cái kia … blah blah blah”. Và khi chúng tôi về nhà, chúng tôi lại hỏi nhau: “Hôm nay anh làm gì, anh có vui không?” Tôi nghĩ những điều như vậy làm tôi thoải mái và vui vẻ.

M: Hai người (chỉ Leslie) chỉ 1 cuộc gọi 1 ngày là đủ. Một số người muốn kiểm soát tôi mỗi phút và tôi không thể chịu nỗi điều đó. Nhưng tôi cũng không chịu nỗi loại người đi cả ngày mà chẳng thèm quan tâm tôi đang ở đâu.

L: Đúng đó, tôi nghĩ tôi hiểu Mạn Ngọc rất rõ. Cô ấy thực sự là một phụ nữ đơn giản để yêu. (Leslie quay sang Mạn Ngọc và nói). Chúng ta đã từng nói về điều này nhớ không? Tôi đã nói: “Nếu tôi có một cơ hội, có thể tôi sẽ yêu cô và cưới cô”. (Mạn Ngọc cười đồng ý với Leslie nhưng không nói gì). Tôi chỉ nghĩ Mạn Ngọc là một người rất dễ để yêu. Và tôi hiểu cô ấy rất rõ. Tôi đã có thể yêu cô ấy. Tôi chắc là nếu tôi yêu cô ấy, thể nào cô ấy cũng ngã vào vòng tay tôi. (cười).

M: Nhưng nếu tôi biết anh cố tình bày trò để tôi yêu anh, tôi chắc chắn sẽ không yêu anh đâu.

L: Dĩ nhiên là tôi sẽ yêu cô thật lòng và không lừa cô đâu. Ý tôi chỉ là tôi biết làm thế nào để yêu cô tốt thôi (cười)

MC hỏi Leslie về việc khoả thân trên phim.

L: Nếu anh hỏi tôi điều gì tôi không muốn làm thì chính là điều đó. Tôi không muốn mọi người thấy toàn bộ cơ thể tôi. Ý tôi là tôi muốn vạch ra 1 giới hạn. Sau lưng thì được. Nhưng từ đằng trước thì không.

MC: Nói về bạn bè nào. Anh sẽ nói gì để giúp bạn anh tốt hơn. Ví dụ như, Ca Ca sẽ nói gì với Maggie để giúp cô ấy trở thành một người bạn tốt hơn?

L: Thực sự tôi là người khó chịu. Tôi không phải thuộc dạng dễ tính … (bị Lương Gia Huy cắt ngang)

T: Ý anh là ngày xưa? Hay là cả bây giờ?

L: Cả bây giờ. Tôi đòi hỏi cao ở mình và những người chung quanh, nên tôi không có nhiều bạn thân.

I: Vậy Ca Ca, anh nói xem, anh thấy Maggie thế nào?

L: Tôi nghĩ cô ấy thông minh. Cô ấy rất thông minh trên màn ảnh. Tôi biết cô ấy từ khi cô ấy mới bắt đầu làm diễn viên. Phim thứ hai của cô ấy “Behind the Yellow Line” là phim đầu tiên chúng tôi đóng chung với nhau. Tôi nhớ là tôi và cô ấy đã cãi nhau rất nhiều khi quay bộ này. Cô ấy phàn nàn: “tại sao anh cứ sửa lời thoại hoài vậy” và tôi nói … tại vậy thì hay hơn.

M: Lúc đó tôi mới về Hồng Kông nên khó mà học lời thoại tiếng Quảng Đông. Mỗi khi Leslie đổi thoại là tôi không thể nhớ được.

L: Cô ấy giận lắm, nhưng chỉ là chút hiểu lầm thôi. Hôm sau lại vui trở lại.

I: Vậy theo anh Maggie có cần thay đổi gì không?

L: Tôi thấy cô ấy quá thẳng thắn. Thẳng thắn đến mức đôi khi người ta nghĩ cô ấy kiêu ngạo. Nhưng tôi cũng vậy thôi. Chúng tôi giống nhau mà, và tôi nghĩ việc thẳng thắn chẳng có gì sai. Tại sao cứ phải giả tạo. Nếu tôi không cùng ý kiến với mọi người, chẳng có gì sai cả, tôi có quyền có ý kiến của mình chứ. Nếu tôi không thích trả lời phỏng vấn thì cũng có gì sai? Tôi trong ngành cũng lâu rồi, còn gì mà các bạn không biết? Tôi trả lời phỏng vấn suốt 2 tiếng để được một bài báo chả giống gì với tôi nói cả. Ý tôi là, … tôi đưa “trái tim” mình vào các câu trả lời và cuối cùng họ làm rối cả lên … Tại sao lại phải phí thời gian cho những việc như vậy? Thời gian của tôi rất quý giá, tôi có thể dùng thời gian đó để kiếm rất nhiều tiền mà.

T: Anh biết không, tôi thường nghe nói anh rất thẳng thắn và tôi thực sự không tin, nhưng giờ thì tôi tin rồi (cười lớn).

L: Anh không tin tôi à? (cười).

T: Giờ thì tin rồi.

***

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Trương Quốc Vinh nói về quyết định làm phim "Happy Together"

Tổng hợp:
Source: baidu



“Tôi cho là thời chỉ kề về các câu chuyện tình yêu giữa một người đàn ông và một người đàn bà đang sắp sửa đến hồi kết thúc. Ngày nay có rất nhiều dạng tình yêu. Thậm chí là giữa hai đàn ông hoặc hai phụ nữ, bạn còn có thể nuôi dưỡng tình yêu dành cho cả hai giới. Có là vấn đề gì đâu nếu người bạn yêu là nam hay nữ. Vương Gia Vệ (Wong Kar-Wai) cũng đồng ý kiến này với tôi và mong muốn được miêu tả chuyện tình yêu giữa những người đàn ông một cách công bằng chính đáng, vậy nên tôi đã nhận lời cho vai diễn.”


“Vì tình bạn của chúng tôi (lý do tôi đồng ý tham gia tiếp phim của VGV) (cười to). Và vì quan điểm của Vương Gia Vệ khác với các đạo diễn khác của Hong Kong. Đa số các đạo diễn chỉ phác họa các nhân vật đồng tính theo hướng tiêu cực hay yếm thế nhưng anh ta (VGV) thì lại muốn tạo ra một kiểu chuyện tình yêu mới giữa hai người đàn ông một cách công bằng. Đó là điểm mà tôi chia sẻ được với anh và là lý do tôi hợp tác thêm lần nữa. Nhưng sau khi bấm máy tại Argentina thì tôi lại lên tinh thần “Mình sẽ không bao giờ làm việc với anh ta nữa!” (cười to). Nó thật sự là “quãng thời gian tồi tệ nhất trong đời tôi” (cười to). Một quãng thời gian như đày xuống địa ngục vậy. Luôn là vậy khi làm việc chung với anh ấy. Bạn sẽ luôn gặp áp lực và bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. (…) Ảnh giống như “một kẻ chuyên tạo nên đau khổ” vậy. Thậm chí như khi anh bắt đầu vẽ phác thảo, rồi đột nhiên anh xé và quăng bản phác đi vì anh không thích nó nữa. Dĩ nhiên tôi cho anh ta là nhà đạo diễn tài ba và đặc biệt nhất, nhưng tôi không tài nào thông cảm được với kiểu cách đó. Không ai có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra suốt buổi quay phim.”


“Tôi đã phô bày cơ thể của tôi trong “Happy Together”, dù nó chỉ là cảnh quay sau lưng. Một cảnh rất khêu gợi với Lương Triều Vỹ. Hôn nhau, f\*\*king, bất cứ việc gì có thể diễn ra. Thực ra đây là một cuốn phim đa sầu, một câu chuyện rất buồn (…) Nhưng tôi nghĩ một chút tình dục là cần thiết cho màn ảnh. Mọi người đều làm nó. Thế thì đâu có lý do gì để giấu nó. Mọi mối quan hệ vốn dĩ đều tự nhiên, dù cho nó chỉ là để thỏa mãn, là lưỡng tính hay đồng tính.”




“Tôi nghĩ đấy là quãng thời gian khó khăn cho Tony. Vai của anh khó và hướng nội hơn rất nhiều. Nhân vật của tôi bay bướm hơn, giống như một con bướm dễ bùng nổ … Vương Gia Vệ lừa chúng tôi bằng một câu chuyện giả. (cười) Chúng tôi đã cảm thấy bối rối khi nhận ra việc quay cảnh làm tình giữa hai người đàn ông là cần thiết như thế nào cho bộ phim. Nó vốn bị xem là chuyện đồi bại trong văn hóa tình dục của phương Đông. Tôi còn không dám xem phim trên màn ảnh lớn, chỉ xem nó qua video thôi … Nhưng chúng tôi không hẳn đã trần trụi. Thực tế nó phụ thuộc vào sự chuyển động của chúng tôi … Happy Together là một chuyện tình đơn giản. Cách đây vài năm, các đạo diễn Hong Kong hễ chạm tới đề tài đồng tính là đều luôn cố khắc họa dân đồng tính như hề hay người chưa thành thục, nhưng Vương đã nhìn nó theo một góc độ thực tế hơn. Điều thuyết phục được tôi tham gia bộ phim này là vì anh ta muốn kể một câu chuyện tình mang tính phổ cập … Và đặc biệt là ảnh còn muốn mời hai trong số các anh chàng điển trai nhất Hong Kong nữa chứ! (cười to)”



./.

Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Review phim Happy Together 97 - halam0501



Hôm nay vừa xem xong “Happy together” (Xuân quang xạ tiết) . Đây có lẽ là bộ phim mà em mất nhiều thời gian nhất để xem trong đời mình : ba ngày . Nguyên nhân nói ra thì thật ngốc , vì bản film avi em down không trùng với bản được làm softsub , thế nên phim chạy một đằng , sub một nẻo , xem như thế khá mệt , vì phải nhớ cảnh phim thật chắc để có thể tự ghép sub mà nắm bắt được nhịp điệu phim . Vậy là em quyết định học thuộc tất cả lời thoại , sau đó xem phim bản RAW , nên vô cùng mất thời gian . Nhưng không ngờ , chính vì vậy mà lại có thể “cảm” được nhiều hơn . Phim Vương Gia Vệ như một concerto vậy , âm thanh mê hoặc , màu sắc ám ảnh , những “giai điệu” liên tiếp chuyển đổi và lặp lại , không mới , không giật gân , nhưng mê hoặc . Cảm giác xem bộ phim giống như đọc xong một bài thơ dài mà trước mắt là một biển ngập ánh nắng bi thương . Rất kì lạ . Xem bộ phim này , có lúc sẽ cảm thấy lời thoại hầu như không cần thiết , nó là một vở concerto mà nhạc công là những diễn viên và âm nhạc là màu sắc và những góc độ quay vô chừng đầy xúc cảm .


Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy 


Nếu xét trên khía cạnh nhìn nhận thông thường , người ta dễ nghĩ đây là hai mẫu người đối lập nhau hoàn toàn : cách nghĩ , cách nhìn nhận , thái độ sống … Họ khác nhau đến độ việc họ bên nhau cứ như là hiển nhiên trong chừng mực của quy chuẩn thu hút ngược chiều . Thế nhưng , tôi lại nghĩ , họ mất nhau vì … họ quá giống nhau . Bên trong cả hai con người này đều có một lỗ hổng vô chừng của nỗi cô đơn mênh mông giữa cuộc đời . Họ đều “lạnh” , đến độ dù ở bên nhau cũng không thể nào sưởi ấm cho nhau . Họ đều khao khát yêu thương , đến độ muốn siết chặt nhau mãi ở hố sâu của lỗ hổng kia bên trong mình , cảnh họ làm tình ở đầu phim giống như cảm giác đó vậy . Là siết chặt lấy nhau , mãi tìm kiếm ở nhau chút hơi ấm con người . Như Lê Diệu Huy nói ở cuối phim vậy : “Thì ra những kẻ cô đơn đều giống nhau .” - đến cuối cùng anh ta mới hiểu ra rằng , tìm kiếm chút ấm áp ở một con người lạnh lẽo như mình là hoàn toàn vô vọng . Càng vô vọng hơn khi cả hai không thể nào vứt bỏ nhau ra khỏi tâm trí mình . Yêu một người , giống như nỗi ám ảnh vậy . Dù làm cách nào đi nữa , hình bóng đó vẫn không bao giờ biến mất khỏi trái tim mình được . Như một hư ảnh không thể xóa nhòa trong bảng lảng nơi sâu thẳm nhất của con người mình . Hình ảnh thác Iguazu chính là loại cảm giác như thế . Trong một Orchestra thì hình ảnh dòng thác này là bộ strings : da diết , mơ hồ , quấn lấy tâm trí bằng giai điệu lặp lại không ngừng . Trong bộ phim có hai cảnh được xem là những đoạn “solo” độc đáo nhất của concerto : cảnh dòng thác Iguazu và cảnh đá bóng dưới ánh nắng hạ rực rỡ .


Thác Iguazu và những ám ảnh mơ hồ về nỗi cô đơn và mùa hạ rực rỡ dịu dàng

Ở phần đầu bộ phim , có một câu thoại mà không hiểu sao em bị ấn tượng rất sâu sắc “Tôi mãi mãi không biết được hôm đó chúng tôi đã đến nơi nào .”- Hai người họ vốn đã định đến xem ngọn thác ấy rồi quay về HK nhưng rồi mãi mãi , họ đã lạc đường , lạc đến một nơi nào đó vô định không bao giờ biết được , nơi họ không thể có nhau . Hình ảnh thác Iguazu , như đã nói , chính là hố sâu lạnh lẽo câm lặng bên trong hai con người đó , là điểm khiến họ không bao giờ có thể “chạm” vào nhau thật sự được . Mỗi khi có tâm trạng , cả hai người họ sẽ ngồi bên ngọn đèn có hình dòng thác đó để suy nghĩ . Cảm giác trong mắt họ là sự kiếm tìm , họ không có câu trả lời cho điều mình mong mỏi , cả hai người họ đều như thế . Như Diệu Huy nói ở đoạn cuối cùng rằng anh hiểu vì sao cậu Trương có thể rong ruổi khắp nơi như thế , đó là vì có một nơi mà cậu ta có thể quay về , bất cứ lúc nào . Nghĩa là , thiếu sót lớn nhất ở Diệu Huy lẫn Bảo Vinh , không gì khác , là “điểm tựa” . Trong tâm thức cả hai đều mông lung , mơ hồ , cuộn sóng và sương như lớp bọt trắng xám lạnh lẽo ở đáy thác kia vậy . Hai người họ là những kẻ lạc loài trong chính cuộc đời của mình . Chợt nghĩ đến tựa đề của phim : “Happy together” - theo một cách nào đó , sống ở thế giới này , tất cả chúng ta đi tìm kiếm hạnh phúc cho mình cũng không khác gì hơn là tìm cho mình một điểm tựa , một nơi có thể cho bản thân quay về trú ngụ yên ấm mỗi khi lạc bước . Tìm kiếm một nơi như thế hay một người như thế cũng chỉ là cách hình dung , còn cái đích chung thì không khác nhau là mấy . Thế nên , điểm mấu chốt giữa Bảo Vinh và Diệu Huy chính là đây . Cả hai người họ đến bên nhau tìm kiếm một “happy together” để rồi nhận ra bên nhau , họ lại lún sâu hơn vào hố sâu tăm tối riêng mình , một nơi lạnh và ảo đến độ họ lạc mất nhau . Một kẻ không có điểm tựa , không có ánh sáng thì mãi sẽ không tìm được lối ra và hạnh phúc cho riêng mình . Đây là khác biệt của Bảo Vinh và Diệu Huy .


Mỗi phân cảnh Diệu Huy đứng dưới ánh nặng rực rỡ mùa hạ ngước nhìn trời , ta lại thấy bừng lên đâu đó thứ ánh sáng rất đỗi dịu êm , thứ ánh sáng như chính con người của Huy vậy . Diệu Huy là ánh nắng hạ rạng ngời cô độc ở thế gian , cảm giác về anh với em là vậy . Dù trong bóng tối sâu hun hút hay giữa hạ nồng gay gắt , anh vẫn tỏa sáng bằng màu sắc riêng của mình , màu của dịu dàng và thương yêu .



Còn Bảo Vinh , ấn tượng sâu sắc nhất là ở hai phân cảnh : đoạn anh ta ngồi trên xe hút thuốc ở đầu phim và đoạn anh ta ôm hôn Diệu Huy ở sân thượng . Ở phân cảnh thứ nhất , cảm giác về Bảo Vinh là buồn , con người này tại sao lại buồn thế . Từ ánh mắt , khóe môi , đến cả những vòng khói từ miệng anh ta , đến cả bàn tay cầm điếu thuốc của anh ta , tại sao đều buồn như thế . Đến độ chỉ muốn ôm chầm lấy anh ta . Người trong khung hình đó không phải là một cậu trai lẳng lơ tìm đàn ông làm trò giải trí mà dường như chỉ là một cậu bé đáng thương nơi đáy mắt hằn bao nỗi cô đơn và khao khát được yêu . Cậu ta ngây thơ như thế , cậu ta ngốc như thế . Vừa đáng yêu vừa ngây ngô , đến độ không biết bao lần vì điều này mà Diệu Huy có thể bất chấp tất cả vẫn ở bên thương chiều cậu ta . Bảo Vinh không phải hư hỏng , cũng chẳng phải không ý thức được mình đang làm gì , cá tính cậu trai này giống như một đứa bé thiếu đi tình thương vậy . Cậu gào khóc , làm nũng , phá phách để người cậu yêu quý phải quay lại nhìn , phải lưu tâm đến cậu , có vậy thì cậu mới cảm thấy an tâm được . Thực sự là một đứa trẻ rất đáng thương . Cảnh Bảo Vinh mặc quần ngắn đứng phía sau ôm chầm lấy Diệu Huy thật sự rất đẹp , rất gợi cảm . Không dám tin rằng bộ phim quay khi Leslie đã 41 tuổi bởi nhìn anh như một cậu thiếu niên chừng 17 tuổi với nét trong sáng hồn nhiên nũng nịu rất thuyết phục . Đôi mắt cậu như đang nói rằng hãy nhìn tôi , hãy yêu tôi . Sống như Bảo Vinh tựa như việc luân chuyển của dòng nước vậy , chảy ra sông , đổ xuống thác , rồi ra biển , lại quay về nguồn . Một vòng xoay lặp đi lặp lại , để anh ta mãi kiếm tìm chút hơi ấm thương yêu vô vọng (mà có lẽ anh ta hơn ai hết hiểu như thế) . Cảnh Bảo Vinh ngồi nhìn chiếc đèn có hình thác Iguazu ở cuối phim thật sự mê hoặc vì điều đó . Đáy thác thẳm sâu màu của bóng tối , như chính cuộc đời cậu vậy , cứ luôn quanh quẩn không ngừng trong bóng đêm kia , không bao giờ thoát ra được …



Kết thúc của phim như một đoạn cello solo : bình tĩnh , hiển nhiên mà nhói đau . Họ lạc mất nhau , rất thản nhiên , hầu như không có cảm giác đau đớn . Họ đi qua nhau như rằng mọi thứ phải diễn ra như thế . Họ ở một thế giới đảo chiều mà va chạm nhau chỉ là thoáng chốc đề rồi đi qua nhau , để rồi tiếc nuối và không bao giờ biết nơi nào để tìm thấy nhau . “Happy together” trở nên mỉa mai biết mấy khi đặt vào cái kết rất “đời” này . Cuộc sống bao giờ cũng có vô số ngã rẽ để người ta phải quay lưng với nhau mà bước đi . Dù không thể quên nhau , dù khao khát cháy bỏng bắt đầu lại bên nhau nhưng cũng như một nhà văn đã nói : “Nỗi đau có thể diễn tả thành lời không phải nỗi đau thật sự .Tình yêu có thể bắt đầu lại từ đầu không phải là tình yêu thực sự .” Và như thế , cuộc đời họ lại tiếp tục vòng xoay riêng mình , bảng lảng , mơ hồ …





Chợt nhớ một câu thơ của Hàn Mặc Tử : “Ở đây sương khói mờ nhân ảnh / Ai biết tình ai có đậm đà”




Tác giả: halam0501 @dienanh.net